Đến ngày mùng tám Thành Đô đón một đợt tuyết vào đầu năm, toàn bộ Nam Sơn tuyết rơi trắng xóa, đứng trên đỉnh núi nhìn về phương xa cảm thấy cực kỳ đẹp.
Không biết từ khi nào thì Trương Thanh Vân đã có thói quen vận động vào buổi sáng, bệnh tham ngủ trước kia cũng bị đẩy lùi. Ba mươi năm trước đã ngủ mê mệt, ba mươi năm sau nên rèn luyện sẵn, vì vậy hắn tiến vào một cảnh giới mới.
Thanh Giang không cách xa Thành Đô, bây giờ Trương Thanh Vân đang nghỉ ngơi vài ngày ở biệt thự Nam Sơn. Hắn thức dậy sớm, nghỉ nhiều quá cũng không tốt, hôm nay tuyết rơi thì hắn dậy còn sớm hơn, sau khi làm vệ sinh thân thể thì leo núi theo thói quen.
Cùng leo núi với Trương Thanh Vân còn có một cô gái trẻ, người này tên là Tiểu Lục, đây là người mà Triệu Giai Ngọc sắp xếp để săn sóc đặc biệt cho chồng. Trương Thanh Vân chẳng biết chăm sóc đặc biệt là thứ quái quỷ gì, nhưng sau khi Tiểu Lục đến vài ngày thì hắn đã đại khái hiểu ra, săn sóc đặc biệt chẳng quả chỉ là thư ký phụ trách cuộc sống.
Mỗi ngày đều có phương án phối hợp ẩm thực, buổi sáng luyện tập thể dục, nghỉ ngơi buông lỏng, mát xa. Nếu Trương Thanh Vân nghỉ ngơi ở biệt thự Nam Sơn thì Tiểu Lục căn bản không tách rời. Lúc bắt đầu thì hắn cũng sinh ra cảm giác không được tự nhiên, nhưng cũng quen thuộc rất nhanh, sau khi quen thì lại thích cuộc sống có người giúp việc ở bên cạnh. Người chuyên nghiệp như Tiểu Lục có thể giúp cho thân thể Trương Thanh Vân khỏe mạnh hơn nhiều.
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu và cảm thấy buồng phổi chứa đầy những luồng khí lạnh, lỗ chân lông toàn thân trở nên thư thái, sau khi bị kích thích thì đầu óc cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều. Tết đã qua, bí thư Chiêm phải đến thủ đô mà chưa về Thành Đô, vài ngày nay Trương Thanh Vân muốn đến thăm hỏi nhưng không có chủ nhân ở nhà, vì vậy tâm tính cũng trở nên nôn nóng.
Theo tình hình trước mắt thì Thanh Giang, thậm chí là cả Giang Nam đều đã đến ngã tư đường, tất cả mọi người đều gặp phải khảo nghiệm. Gần đây Trương Thanh Vân ném hết tất cả tâm tư vào vấn đề suy xét sự việc, hắn suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về tình thế trước mắt và tương lai của Thanh Giang, nghĩ đến những tâm tư của cán bộ Thanh Giang, nghĩ đến những nguyên nhân căn bản của vấn đề mất đoàn kết của ban ngành Thanh Giang.
Càng suy nghĩ nhiều thì Trương Thanh Vân càng cảm thấy mình gặp phải cơ hội và khiêu chiến mới. Hiện nay Thanh Giang đang tiến vào một giai đoạn cực kỳ quan trọng, đã đến giai đoạn phát triển kinh tế bộc phát. Bây giờ Thanh Giang cần đột phá, mà đúng lúc những luồng gió đang bùng lên khắp bốn phía, nói dễ nghe thì rõ ràng là trăm hoa đua nở.
Nhưng xét về phương diện chính trị thì trăm hoa đua nở thường có những biểu hiện tàn khốc hơn so với hiện thực, bây giờ Thanh Giang có bao nhiêu loại tư tưởng, nhưng cuối cùng các tư tưởng này phải thống nhất mới được.
Trương Thanh Vân thấy rõ dù là ai thắng thì sự quyết định không nằm trong tay ban ngành Thanh Giang, chắc chắn tỉnh ủy sẽ thống nhất tư tưởng. Tỉnh ủy quy hoạch phát triển cho Thanh Giang như thế nào? Làm sao để định vị? Đây chính là những nguyên nhân trực tiếp quyết định cơ cấu ban ngành, phương hướng và tương lai của Thanh Giang.
Trương Thanh Vân lúc này không thấy rõ ý đồ của lãnh đạo cấp trên, vì vậy hắn không dám đưa ra những hành động thiếu suy nghĩ.
Mà những người khác cũng có các loại hiểu biết khác biệt với Trương Thanh Vân, tỉnh ủy chưa kịp định tính thì các thế lực khắp Thanh Giang bắt đầu vùng lên chiếm tiên cơ. Tất cả đều dùng ảnh hưởng của mình để nhận thức lãnh đạo tỉnh ủy, tất nhiên dưới tư tưởng này thì chính đàn Thanh Giang trăm gió ngàn mây, mưa lớn cũng sắp kéo đến. Trương Thanh Vân đưa tay lên nhìn giờ, sau lưng hắn lại vang lên một âm thanh:
- Thủ trưởng, bây giờ là tám giờ sáu phút, anh leo núi khá tốt, sáng sớm vận động như vậy cũng thỏa đáng.
Lông mày Trương Thanh Vân chợt nhảy lên, hắn quay đầu lại nói:
- Những thứ này nên đặt trong lòng là được, không cần phải nói cho tôi biết rõ làm gì, cô có gì thì cứ nói.
Tiểu Lục còn rất trẻ, tướng mạo xinh đẹp quyến rũ, tóc ngắn nhìn qua có vài phần khí khái anh hùng. Chỉ cần nhìn ánh mắt là biết người phụ nữ này từ trong quân đội đi ra, thanh tịnh, không dây dưa, nhưng sự sắc bén lại làm cho người ta phải ghi nhớ.
Cô gái này chăm chú công tác đến mức độ cứng nhắc, cơ bản không nói lời nào, nói chuyện cũng thường không đùa giỡn. Dù kẻ nào tìm nàng nói giỡn thì giống như nói với khúc gỗ. Xem ra Triệu Giai Ngọc cũng đã trải qua lựa chọn tỉ mỉ, tìm được những người rất chuyên nghiệp, tư tưởng và tố chất đều rất tuyệt, tuyệt đối không bị viên đạn bọc đường của Trương Thanh Vân tấn công, cũng sẽ không bị mê hoặc bởi một Trương Thanh Vân tràn đầy nam tính.
Tiểu Lục bị Trương Thanh Vân ném hẳn lời nói quay về mà vẻ mặt không chút mất tự nhiên, nàng cầm lấy một chiếc áo khoác rồi liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân. Khi thấy đối phương không có ý muốn đi thì áo được mở ra, nàng tiến lên muốn mặc lên người Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân vung tay cản Tiểu Lục, hắn nói:
- Đi thôi, tôi biết rõ cô có ý kiến với vấn đề tôi đứng đây quá lâu, nhưng cô cứ nó thẳng là được.
Tiểu Lục lui ra phía sau một bước, áo được ôm trước ngực, không nói một lời nào. Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu nhưng vẻ mặt đối phương lại không đỏ, hơi thở không gấp, ngay cả mắt cũng không chớp. Trương Thanh Vân đã hoàn toàn hết chỗ nói, hắn khoát tay rồi đi xuống núi.
Trương Thanh Vân xuống núi, hắn còn chưa ăn xong bữa sáng thì dì Ngũ đã tiến lên thông báo có người đến. Trương Thanh Vân đứng dậy lau miệng, hắn liếc sang Tiểu Lục đang nhíu mày ở bên cạnh rồi nói:
- Không cần quá tích cực, có khách tới chơi, cô cũng đừng đi theo tôi, trong đảng không cho phép có thư ký khác giới.
Trương Thanh Vân nói xong thì cười ha hả, hắn cảm thấy tâm tình không tốt mà nói vài câu đùa giỡn với một cô gái trẻ cũng rất tốt. Hắn đi vào phòng khách, vị khách ngày hôm nay là Lệ Cương.
Khi thấy Trương Thanh Vân tiến đến thì Lệ Cương vội vàng đứng dậy, từ xa đã đưa tay nói:
- Bí thư Trương, vài ngày trước muốn đến đây mà không có thời gian, hôm nay mới đến được, đúng là thất kính.
Trương Thanh Vân bắt chặt tay với Lệ Cương, hắn nói:
- Tôi cũng phải chịu, cưới một bà vợ lớn, thân thích bên nhà ngoại quá nhiều, dù chạy nhanh cũng mất vài ngày mới thăm hỏi hết, như vậy sao có thể về sớm cho được?
- Ha ha!
Hai người đồng thanh nở nụ cười, Lệ Cương đến rất thận trọng, bây giờ thấy Trương Thanh Vân ăn nói đúng mực như vậy thì tâm tư lại càng buộc chặt. Hắn hoàn toàn hạ thấp tư thế của chính mình, xưng hô cũng không dùng "Thanh Vân" hoặc là "bí thư Thanh Vân", tất cả đều là bí thư Trương, quan điểm cấp trên cấp dưới là rất mạnh.
Nếu muốn nói đến nguyên nhân thì tất nhiên cũng vì đợt điều động lần trước, Lệ Cương rục rịch nhưng Trương Thanh Vân lại không muốn, cuối cùng lại kéo Vũ Đức Chi sang Thanh Giang làm phó chủ tịch thường ủy.
Sau khi trải qua sự kiện trước đó thì Lệ Cương đã phần nào hiểu được tính tình của Trương Thanh Vân, càng thấy rõ năng lượng của đối phương, vì vậy mà trong lòng rất hối hận. Nhưng bây giờ trạng thái kết giao ngang hàng của hai người giống như trước kia đã khó thể tiếp tục.
Thật ra Lệ Cương cũng không làm gì trong quá trình đề bạt trước đó, nhưng sau khi trải qua và biết rõ kết quả thì trong lòng lại càng kính sợ Trương Thanh Vân. Hắn đã hiểu rõ ý nghĩ lời nói trước đó của đối phương, rõ ràng là có ý trách móc, cũng có chút thất vọng vì hắn không có thành tích chính đáng.
Những lời trách móc của Trương Thanh Vân đã chặt đứt đường dấn thân của Lệ Cương, vì vậy mà làm cho Lệ Cương sinh ra cảm giác e sợ.
Trương Thanh Vân cảm nhận được sự biến đổi của Lệ Cương mà cũng không nói nhiều làm gì. Lệ Cương còn lâu mới đạt đến cảnh giới của Vũ Đức Chi, danh lợi chỉ là tâm tư, hiệu quả và lợi ích quá nặng, trên đầu sẽ treo một thanh kiếm lơ lửng, sẽ tạo thành kết quả trí mạng.
- Bí thư Trương, gần đây có rất nhiều lời thảo luận về sự phát triển của Thanh Giang! Chúng tôi đều phải nhìn đến bằng ánh mắt rất hâm mộ.
Lệ Cương cười nói.
Trương Thanh Vân khẽ híp mắt, hắn dùng giọng có chút hăng hái nói:
- Phải không? Hâm mộ thế nào? Anh nói xem sao?
Lệ Cương có chút sững sốt, nụ cười cũng dần thu lại, hai hàng chân mày có chút ngưng trọng. Sau khi trầm ngâm một lúc lâu thì hắn nói:
- Thanh Giang gặp phải cơ hội phát triển, bí thư Trương là người một tay nâng hạng mục khu công nghệ, hơn nữa lại phát triển mạnh, làm quan có thể tạo phúc cho dân thì ai chẳng hâm mộ?
Trương Thanh Vân khoát tay cười nói:
- Anh nói lạc đề rồi, tôi thấy hâm mộ chỉ là giả, nhưng nhắc nhở tôi chú ý mới là thật. Tôi và anh đều là người trong góc Ung Bình đi ra, tất cả những cán bộ từ trong khu vực đi ra đều có tính cảnh giác rất cao, có thói quen không nhìn thẳng vấn đề, trước tiên cứ lo bại. Tôi đã xem xét qua, anh thấy có vấn đề gì không?
Lệ Cương có chút ngây ngốc, vẻ mặt chợt đỏ bừng. Lời nói của Trương Thanh Vân đã mở toang tâm tư của Lệ Cương, nhưng cũng uyển chuyển nói đến nhưng kinh nghiệm làm quan của hai người trong Ung Bình vào năm xưa.
Năm xưa Trương Thanh Vân là thư ký của Lệ Cương ở Ung Bình, Lệ Cương thấy được người tài nên trọng dụng, nếu không thì Trương Thanh Vân sẽ chẳng có ngày hôm nay. Đây vốn là một câu chuyện giàu tính truyền kỳ, nhưng Lệ Cương thường không muốn nhắc đến khoảng thời gian đó.
Vì cuối cùng Lệ Cương và Trương Thanh Vân phải chấm dứt tất cả quan hệ khi quyết liệt với nhau, mỗi lần nghĩ đến tình cảnh đó thì Lệ Cương cảm thấy rất xấu hổ, cũng rất tiếc nuối. Vì vậy tuy Trương Thanh Vân nói rất uyển chuyển nhưng Lệ Cương vẫn cực kỳ xấu hổ. Bạn đang xem tại - www.
Lệ Cương lại nghĩ đến câu "cảnh giác cao" của Trương Thanh Vân, rõ ràng đang nói đến vấn đề năm xưa ai cũng có tâm cơ và hục hặc với nhau. Trương Thanh Vân nói rất thản nhiên nhưng Lệ Cương nghe vậy lại cảm thấy tim đập chân run.
May mà đúng lúc này thì người giúp việc lại tiến vào dâng trà, Lệ Cương lợi dụng cơ hội mà nói vài câu cảm tạ để thoát khỏi tình cảnh thất thố. Hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm mà cảm thấy miệng lưỡi ngọt lịm, đúng là trà tốt. Khi hắn ngẩng đầu định khen trà ngon thì lại nghênh tiếp nụ cười của Trương Thanh Vân, vì vậy mà đầu lưỡi rụt lại, chữ trà ngon nuốt luôn xuống bụng.
- Khụ, khụ!
Lệ Cương ho khan vài tiếng, hắn bị nghẹn, nhưng cũng vì vậy mà tâm tính của hắn trở nên đoan chính. Hắn khựng lại một chút rồi nói:
- Tôi cảm thấy cơ hội phát triển ở Thanh Giang có chút bất công, bây giờ từ trung ương đến địa phương đều đặt nặng thành tích.
- Thanh Giang bây giờ gặp phải cơ hội phát triển, nhưng nếu xét biểu hiện thì rõ ràng đang dùng đầu tư để kéo kinh tế. Thật ra những năm vừa qua Thanh Giang đã được đầu tư rất nhiều, nếu tiếp tục đi trên con đường đầu tư thì rõ ràng luôn sinh ra cảm giác say sưa, sẽ khó thể tiến nổi.
Lệ Cương nói những lời này rất trôi chảy, xem ra trước khi đến hắn đã có chuẩn bị.
Trương Thanh Vân uống một ngụm trà, Lệ Cương phân tích khá đúng những điểm cơ bản, nhưng hắn dù sao cũng không phải là người trong thể chế Thanh Giang, vì vậy mà cũng nhìn không thấy những gì phù hoa sau lưng. Nhưng nếu xét từ phương diện khác thì hắn nói Vũ Đức ở phương xa đang dùng ánh mắt lơ lửng nhìn Thanh Giang, chẳng lẽ nhiều lãnh đạo tỉnh ủy như vậy, nhiều chuyên gia như vậy mà không ai nhìn ra sao?
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cười cười gật đầu, tâm tình đã khá hơn rất nhiều. Lý niệm chính trị cầu hòa của hắn đã có người thừa nhận và hiểu ra, loại cảm giác này tốt hơn rất nhiều khi nhìn bao đặc sản của người Thổ mà Lệ Cương đưa đến. Xem ra Lệ Cương dù có hơi phập phồng, nhưng cũng rất biết dùng tâm tư ở một vài phương diện, vì vậy mà Trương Thanh Vân cảm thấy sắc thái chủ quan của mình vẫn còn quá nồng đậm.
Sau đó Trương Thanh Vân dùng vài câu ngắn gọn nói rõ tình hình trước mắt ở Thanh Giang lúc này cho Lệ Cương, khi tâm tình tốt còn chưa được biểu hiện thì cửa phòng khách đã bị đẩy ra, Ân Bằng Phi thận trọng tiến đến.
Ân Bằng Phi rõ ràng có chút xao động, có vài bông tuyết dính trên mái tóc, những luồng khí từ trong miệng bùng ra rất mạnh, gương mặt hầu như được giấu trong khí trắng, không thấy được rõ ràng.
Trương Thanh Vân cau mày, Lệ Cương đứng dậy. Hắn biết Ân Bằng Phi, đây là thư ký của Trương Thanh Vân, khi thấy đối phương tiến vào mà không gõ cửa thì Lệ Cương đã biết có chuyện xảy ra.
- Bí thư, cầu Du Mộc đã sập! Bí thư Hà...
Ân Bằng Phi không kịp thở nói, giọng điệu rất lộn xộn.
Bàn tay Trương Thanh Vân chợt run lên, vẻ mặt chợt mất đi màu hồng. Lệ Cương còn kích động hơn cả Trương Thanh Vân, hắn tiến lên phía trước nói:
- Có người bị thương không? Công tác cứu nạn đã khởi động chưa?
Ân Bằng Phi rõ ràng không kịp chuẩn bị tâm lý, hắn không ngờ một phó chủ tịch thành phố khác như Lệ Cương lại quan tâm đến chuyện Thanh Giang như vậy. Khoảnh khắc này hắn không biết trả lời sao cho phải, vì vậy hắn nhìn về phía Trương Thanh Vân rồi nói:
- Bí thư Hà đã đến hiện trường, sự việc xảy ra vào lúc sáu giờ sáng hôm nay, đã xảy ra hơn hai giờ, chưa biết được tình huống bên kia.
Trương Thanh Vân không nói lời nào, vẻ mặt chợt có thêm một chút màu hồng, hắn chậm rãi đứng lên nói:
- Lập tức ghi chép!
- Vâng!
Ân Bằng Phi luống cuống tay chân lấy giấy bút từ trong cặp công văn ra, hắn kéo quá mạnh mà có một quyển vở rơi xuống đất. Lệ Cương vội vàng tiến lên giúp một tay, hắn cau mày dùng ánh mắt trách móc nhìn Ân Bằng Phi, chính Lệ Cương lại móc bút máy tiến lên phía trước giở vở nói:
- Bí thư Trương, anh cứ nói, tôi ghi chép!
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Lệ Cương, ánh mắt hơi khựng lại, sau đó lại nhân tiện nói:
- Thông báo lãnh đạo cục công an, đội cảnh sát cơ động để bọn họ nhanh chóng đến hiện trường, phong tỏa hiện trường.
- Thứ hai, để cục công an khống chế những lãnh đạo và người có tương quan trách nhiệm chủ yếu ở công trình, giám thị tất cả quan viên, thương nhân và nhân viên kỹ thuật liên quan đến công trình, hạn chế hoạt động của bọn họ, đặt biệt là hoạt động xuất nhập cảnh.
Trương Thanh Vân nói đến đây thì khựng lại hít vào một hơi thật sâu, hắn thấy ánh mắt mình có chút ngắn, thời buổi rối loạn, sự việc xảy ra quá bất ngờ.
Cầu Du Mộc thuộc về hạng mục công trình xây dựng cơ bản ở khu công nghệ, một con đường cao tốc từ khu công nghệ Thanh Giang đến bến tàu Ngưu Đầu Sơn và bị chặn lại ở khe núi Du Mộc, vì vậy mới xây dựng một cây cầu ở nơi đây. Nhưng công trình kỹ thuật cũng không quá phức tạp, sao lại sập?
Trương Thanh Vân nghĩ không thông, hắn cảm thấy vấn đề này thuộc về phạm vi quản lý của tuyến dưới. Bây giờ còn chưa rõ tình huống, không biết có người thương vong hay không, nếu có thì chắc chắn đây là sự cố lớn.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà cảm thấy tay chân lạnh buốt, sự cố đặc biệt, nếu dựa theo quy củ thì mình nhất định khó tránh khỏi liên quan, bị miễn chức là đương nhiên.
- Bí thư!
Ân Bằng Phi thấy Trương Thanh Vân ngây người không nói lời nào thì ánh mắt có chút hoảng hốt, nước mắt cũng chảy ra.
Trương Thanh Vân giật mình thanh tỉnh, hắn liếc mắt nhìn Ân Bằng Phi, khi thấy bộ dạng đối phương thì hai hàng chân mày vo thành một khối. Tất cả những e ngại và cảm giác khủng hoảng vừa rồi trong lòng hắn đã tan thành mây khói, hắn ho khan nói:
- Khóc làm gì? Như vậy sao có tương lai, khóc có thể giải quyết được vấn đề gì?
Ân Bằng Phi vội vàng dùng tay xoa xoa mắt, hắn ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Vân, khi thấy bí thư không quá bối rối, vẻ mặt thậm chí còn bình tĩnh như nước mà cảm thấy trong lòng yên ổn hơn rất nhiều, vì vậy cũng nhân cơ hội mà dùng tay lau mắt và trán.
Khi Ân Bằng Phi nhận được điện thoại từ thị ủy thì vẫn còn đang ngủ, khi nghe thấy tin tức thì thiếu chút nữa hắn đã hôm mê. Ngay sau đó hắn cũng không kịp làm gì mà trực tiếp rời giường phóng đến biệt thự Nam Sơn, vì vậy mà bộ dạng của hắn cực kỳ khó coi, chính hắn cũng không tin sẽ có ngày mình bị áp chế trở nên bộ dạng thế này.
Bây giờ Trương Thanh Vân không có mặt ở Thanh Giang, hắn sắp xếp chỗ ở cho Ân Bằng Phi và lái xe Tiểu Mã ở Thành Đô, vì vậy Ân Bằng Phi cũng không biết chút tin tức nào về tình hình hiện tại.
Trương Thanh Vân uống một ngụm trà, sau khi nhìn qua bộ dạng của Ân Bằng Phi thì tâm tình có chút rối loạn của hắn lập tức trở nên bình tĩnh, hắn tiếp tục bố trí các mặt công tác. Trọng điểm chính là cứu viện, sau khi phân tích nguyên nhân thì có thể loại trừ những ảnh hưởng tiêu cực từ sự cố, nhưng cũng phải xem xét vấn đề truy cứu trách nhiệm.
Trương Thanh Vân nói và Lệ Cương hì hục ghi chép. Hắn nói hơn mười điều, Lệ Cương hoạt động từ khi Trương Thanh Vân nói đến khi kết thúc, biểu hiện khá rèn luyện và chuyên nghiệp. Nếu xét từ vấn đề kiến thức cơ bản thì Lệ Cương làm cho Ân Bằng Phi đứng bên cạnh phải xấu hổ.
- Bằng Phi, lập tức theo bản ghi chép này mà thông báo xuống, nhanh chóng chính xác, lập tức chấp hành.
Trương Thanh Vân nói:
- Những lãnh đạo khác, hoặc có thể là bí thư Hà cũng đã đưa xuống những mệnh lệnh cùng loại, sợ rằng sẽ có sự xung đột khi nhận lệnh.
Trương Thanh Vân nói đến đây thì cơ thịt trên mặt có hơi co rút, hắn quét mắt nhìn Ân Bằng Phi rồi nói:
- Để bọn họ linh hoạt xử lý.
- Vâng!
Ân Bằng Phi nói, hắn nhận lấy bản ghi chép từ trong tay Lệ Cương, sau đó chạy như bay ra khỏi cửa. Bên ngoài có phòng làm việc, hắn cần phải lập tức truyền lệnh xuống tuyến dưới.
- Thời buổi rối loạn, thời buổi rối loạn!
Trương Thanh Vân lắc đầu cười khổ, hắn hướng về phía Lệ Cương cười nói bằng giọng bất đắc dĩ.
Lệ Cương mấp máy môi vài lượt, muốn nói vài lời an ủi nhưng lại không nên lời. Làm quan sợ nhất là gặp chuyện không may, xảy ra chuyện như vậy thì trong lòng Lệ Cương không cần nói cũng biết sẽ có ý vị thế nào?
Ngược lại biểu hiện tỉnh táo của Trương Thanh Vân cũng làm Lệ Cương trở nên trầm ổn, chuyện này rõ ràng có liên quan đến mũ ô sa, Trương Thanh Vân lại không đổi sắc, tạm thời còn nghĩ ra đối sách hạ lệnh ứng phó tình huống. Lệ Cương biết rõ ý nghĩa của điều này, đối phương không chút rối loạn.
Lệ Cương cho rằng điều này mình không thể làm được, nếu mình gặp phải tình huống như vậy, ý nghĩ đầu tiên là sẽ chạy đến hiện trường, đâu còn tâm tình để phân tích trong tỉnh táo như thế?
Ân Bằng Phi hoạt động rất nhanh, sau khi chạy ra ngoài không bao lâu thì chạy vào báo cáo đã phát lệnh xuống tuyến dưới. Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Chủ tịch Lệ, hôm nay có tình huống đặc biệt, vốn muốn gặp mặt và liên hệ với anh nhiều hơn, xem ra lúc này là không được.
- Chuyện khẩn cấp quan trọng hơn, anh không cần phải quan tâm đến tôi.
Lệ Cương nói, ba người hầu như đồng thời đi ra cổng biệt thự, lái xe Mã Đại Niên đã đợi sẵn bên ngoài từ lâu. Hai người Trương Thanh Vân và Ân Bằng Phi tiến vào trong xe, hắn cũng không từ biệt Lệ Cương mà vội vàng phóng về phía Thanh Giang.
Khi Trương Thanh Vân đến thị ủy Thanh Giang thì rõ ràng nơi đây đã loạn, Hà Mậu Sâm lao đến tuyến đầu, các thường ủy khác đều bận rộn với ty chức của mình, chỉ có một mình trưởng phòng tổ chức Điền Khải Diệu ở lại tọa trấn thị ủy.
Trên đường quay về Thanh Giang thì Trương Thanh Vân đã nói chuyện điện thoại với Hà Mậu Sâm, lúc đó Hà Mậu Sâm đã đến hiện trường, xác định cầu sập không tạo thành thương vong cho nhân viên. Nhưng sập cầu đã làm cho núi lở ra, tổn thất rất lớn, điều này làm Trương Thanh Vân thở phào một hơi.
Hai người trao đổi với nhau về một vài công tác cuối cùng, Hà Mậu Sâm tỏ vẻ thừa nhận những biện pháp trong giai đoạn khẩn cấp của Trương Thanh Vân. Hắn công bố bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, tất cả đều phải đợi đến lúc biết rõ nguyên nhân mới đưa ra kết luận.
Trương Thanh Vân nghe thấy những lời này hướng về phía mình, trong lòng tuy không thoải mái, nhưng dù sao sự việc cũng xảy ra dưới lĩnh vực mình được phân công quản lý, mình cũng không thể nói được gì, hơn nữa còn phải nói lời cảm tạ, xem ra giống như một đứa cháu nội.
Điền Khải Diệu ở lại thị ủy cũng có chút căng thẳng, Trương Thanh Vân đến làm hắn giống như tìm được tâm phúc, hắn lập tức tiến đến liên hệ. Trương Thanh Vân nghe nhưng chẳng hiểu được câu nào, không biết đối phương đang nói gì.
Trương Thanh Vân cũng không dây dưa với Điền Khải Diệu, hắn nhanh chóng thông báo cho toàn thể nhan viên thị ủy và cơ quan chính quyền tập trung ở hội trường số một. Trương Thanh Vân đứng trên hội trường tuyên bố thành phố Thanh Giang tiến vào trong trạng thái nguy cơ khẩn cấp, bắt buộc cán bộ thị ủy và chính quyền không được tiết lộ những thông tin liên quan đến vụ sập cầu lần này. Tất cả nhân viên cơ quan đều hủy bỏ giai đoạn nghỉ ngơi, cấm xin nghỉ, mọi người tập trung tinh thần cao độ, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị xử lý tình huống phát sinh.
Trương Thanh Vân dùng chiêu thức này để ổn định nhân tâm, sau khi tan họp thì tổ điều tra của sở giao thông, cục giám sát công trình kỹ thuật đã đến. Khi Trương Thanh Vân đến thì đã thấy Hà Mậu Sâm không biết về thị ủy từ khi nào, hắn đang nói chuyện với các nhân viên tổ điều tra.
- Nhất định phải điều tra triệt để, điều tra phải có thái độ căn cứ khoa học, vấn đề chính là gì, cần phải thật sự cầu thị. Các anh không cần phải sợ khi điều tra ra chân tướng vụ việc sẽ bị trả thù, tôi nói một câu chắc chắn, các anh ở trong Thanh Giang là tuyệt đối an toàn.
- Đồng thời chỉ khi các anh điều tra sự thật cho rõ ràng thì mới không phụ lòng tin của nhân dân Thanh Giang.
Hà Mậu Sâm nói rất có khí thế, rất hùng dũng, giọng điệu lại rất cao, vung tay múa chân rất vui sướng.
Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà không nhịn được, hắn đang chuẩn bị bỏ đi thì Hà Mậu Sâm quay người lại nhìn thấy, vì vậy mà chẳng thể bỏ đi, đành phải tiến vào. Hà Mậu Sâm nói:
- Bí thư Thanh Vân, trước tiên anh đến phòng làm việc của tôi đợi trước, tôi thu xếp xong sẽ sang ngay.
Trương Thanh Vân nghe thấy những lời này thì một luồng khí từ trong bụng phóng thẳng lên đỉnh đầu, thiếu chút nữa đã thất thố. Hà Mậu Sâm nói lời này trước mặt tất cả nhân viên tổ điều tra, rõ ràng là xua đuổi chính mình, tránh cho mình tiếp xúc với bọn họ sao?
Trương Thanh Vân không nói lời nào mà rời khỏi phòng tiếp khách thị ủy, hắn quay lại phòng làm việc của mình mà tức giận không thể chịu nổi, phải đập một đống đồ vật mới tiêu tan mối hận trong lòng. Hà Mậu Sâm quả nhiên muốn xông đến ra tay với mình, nhưng mới bắt đầu thì mình đã bị động, kết quả sẽ là thế nào đây?
Không biết từ khi nào thì Trương Thanh Vân đã có thói quen vận động vào buổi sáng, bệnh tham ngủ trước kia cũng bị đẩy lùi. Ba mươi năm trước đã ngủ mê mệt, ba mươi năm sau nên rèn luyện sẵn, vì vậy hắn tiến vào một cảnh giới mới.
Thanh Giang không cách xa Thành Đô, bây giờ Trương Thanh Vân đang nghỉ ngơi vài ngày ở biệt thự Nam Sơn. Hắn thức dậy sớm, nghỉ nhiều quá cũng không tốt, hôm nay tuyết rơi thì hắn dậy còn sớm hơn, sau khi làm vệ sinh thân thể thì leo núi theo thói quen.
Cùng leo núi với Trương Thanh Vân còn có một cô gái trẻ, người này tên là Tiểu Lục, đây là người mà Triệu Giai Ngọc sắp xếp để săn sóc đặc biệt cho chồng. Trương Thanh Vân chẳng biết chăm sóc đặc biệt là thứ quái quỷ gì, nhưng sau khi Tiểu Lục đến vài ngày thì hắn đã đại khái hiểu ra, săn sóc đặc biệt chẳng quả chỉ là thư ký phụ trách cuộc sống.
Mỗi ngày đều có phương án phối hợp ẩm thực, buổi sáng luyện tập thể dục, nghỉ ngơi buông lỏng, mát xa. Nếu Trương Thanh Vân nghỉ ngơi ở biệt thự Nam Sơn thì Tiểu Lục căn bản không tách rời. Lúc bắt đầu thì hắn cũng sinh ra cảm giác không được tự nhiên, nhưng cũng quen thuộc rất nhanh, sau khi quen thì lại thích cuộc sống có người giúp việc ở bên cạnh. Người chuyên nghiệp như Tiểu Lục có thể giúp cho thân thể Trương Thanh Vân khỏe mạnh hơn nhiều.
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu và cảm thấy buồng phổi chứa đầy những luồng khí lạnh, lỗ chân lông toàn thân trở nên thư thái, sau khi bị kích thích thì đầu óc cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều. Tết đã qua, bí thư Chiêm phải đến thủ đô mà chưa về Thành Đô, vài ngày nay Trương Thanh Vân muốn đến thăm hỏi nhưng không có chủ nhân ở nhà, vì vậy tâm tính cũng trở nên nôn nóng.
Theo tình hình trước mắt thì Thanh Giang, thậm chí là cả Giang Nam đều đã đến ngã tư đường, tất cả mọi người đều gặp phải khảo nghiệm. Gần đây Trương Thanh Vân ném hết tất cả tâm tư vào vấn đề suy xét sự việc, hắn suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về tình thế trước mắt và tương lai của Thanh Giang, nghĩ đến những tâm tư của cán bộ Thanh Giang, nghĩ đến những nguyên nhân căn bản của vấn đề mất đoàn kết của ban ngành Thanh Giang.
Càng suy nghĩ nhiều thì Trương Thanh Vân càng cảm thấy mình gặp phải cơ hội và khiêu chiến mới. Hiện nay Thanh Giang đang tiến vào một giai đoạn cực kỳ quan trọng, đã đến giai đoạn phát triển kinh tế bộc phát. Bây giờ Thanh Giang cần đột phá, mà đúng lúc những luồng gió đang bùng lên khắp bốn phía, nói dễ nghe thì rõ ràng là trăm hoa đua nở.
Nhưng xét về phương diện chính trị thì trăm hoa đua nở thường có những biểu hiện tàn khốc hơn so với hiện thực, bây giờ Thanh Giang có bao nhiêu loại tư tưởng, nhưng cuối cùng các tư tưởng này phải thống nhất mới được.
Trương Thanh Vân thấy rõ dù là ai thắng thì sự quyết định không nằm trong tay ban ngành Thanh Giang, chắc chắn tỉnh ủy sẽ thống nhất tư tưởng. Tỉnh ủy quy hoạch phát triển cho Thanh Giang như thế nào? Làm sao để định vị? Đây chính là những nguyên nhân trực tiếp quyết định cơ cấu ban ngành, phương hướng và tương lai của Thanh Giang.
Trương Thanh Vân lúc này không thấy rõ ý đồ của lãnh đạo cấp trên, vì vậy hắn không dám đưa ra những hành động thiếu suy nghĩ.
Mà những người khác cũng có các loại hiểu biết khác biệt với Trương Thanh Vân, tỉnh ủy chưa kịp định tính thì các thế lực khắp Thanh Giang bắt đầu vùng lên chiếm tiên cơ. Tất cả đều dùng ảnh hưởng của mình để nhận thức lãnh đạo tỉnh ủy, tất nhiên dưới tư tưởng này thì chính đàn Thanh Giang trăm gió ngàn mây, mưa lớn cũng sắp kéo đến. Trương Thanh Vân đưa tay lên nhìn giờ, sau lưng hắn lại vang lên một âm thanh:
- Thủ trưởng, bây giờ là tám giờ sáu phút, anh leo núi khá tốt, sáng sớm vận động như vậy cũng thỏa đáng.
Lông mày Trương Thanh Vân chợt nhảy lên, hắn quay đầu lại nói:
- Những thứ này nên đặt trong lòng là được, không cần phải nói cho tôi biết rõ làm gì, cô có gì thì cứ nói.
Tiểu Lục còn rất trẻ, tướng mạo xinh đẹp quyến rũ, tóc ngắn nhìn qua có vài phần khí khái anh hùng. Chỉ cần nhìn ánh mắt là biết người phụ nữ này từ trong quân đội đi ra, thanh tịnh, không dây dưa, nhưng sự sắc bén lại làm cho người ta phải ghi nhớ.
Cô gái này chăm chú công tác đến mức độ cứng nhắc, cơ bản không nói lời nào, nói chuyện cũng thường không đùa giỡn. Dù kẻ nào tìm nàng nói giỡn thì giống như nói với khúc gỗ. Xem ra Triệu Giai Ngọc cũng đã trải qua lựa chọn tỉ mỉ, tìm được những người rất chuyên nghiệp, tư tưởng và tố chất đều rất tuyệt, tuyệt đối không bị viên đạn bọc đường của Trương Thanh Vân tấn công, cũng sẽ không bị mê hoặc bởi một Trương Thanh Vân tràn đầy nam tính.
Tiểu Lục bị Trương Thanh Vân ném hẳn lời nói quay về mà vẻ mặt không chút mất tự nhiên, nàng cầm lấy một chiếc áo khoác rồi liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân. Khi thấy đối phương không có ý muốn đi thì áo được mở ra, nàng tiến lên muốn mặc lên người Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân vung tay cản Tiểu Lục, hắn nói:
- Đi thôi, tôi biết rõ cô có ý kiến với vấn đề tôi đứng đây quá lâu, nhưng cô cứ nó thẳng là được.
Tiểu Lục lui ra phía sau một bước, áo được ôm trước ngực, không nói một lời nào. Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu nhưng vẻ mặt đối phương lại không đỏ, hơi thở không gấp, ngay cả mắt cũng không chớp. Trương Thanh Vân đã hoàn toàn hết chỗ nói, hắn khoát tay rồi đi xuống núi.
Trương Thanh Vân xuống núi, hắn còn chưa ăn xong bữa sáng thì dì Ngũ đã tiến lên thông báo có người đến. Trương Thanh Vân đứng dậy lau miệng, hắn liếc sang Tiểu Lục đang nhíu mày ở bên cạnh rồi nói:
- Không cần quá tích cực, có khách tới chơi, cô cũng đừng đi theo tôi, trong đảng không cho phép có thư ký khác giới.
Trương Thanh Vân nói xong thì cười ha hả, hắn cảm thấy tâm tình không tốt mà nói vài câu đùa giỡn với một cô gái trẻ cũng rất tốt. Hắn đi vào phòng khách, vị khách ngày hôm nay là Lệ Cương.
Khi thấy Trương Thanh Vân tiến đến thì Lệ Cương vội vàng đứng dậy, từ xa đã đưa tay nói:
- Bí thư Trương, vài ngày trước muốn đến đây mà không có thời gian, hôm nay mới đến được, đúng là thất kính.
Trương Thanh Vân bắt chặt tay với Lệ Cương, hắn nói:
- Tôi cũng phải chịu, cưới một bà vợ lớn, thân thích bên nhà ngoại quá nhiều, dù chạy nhanh cũng mất vài ngày mới thăm hỏi hết, như vậy sao có thể về sớm cho được?
- Ha ha!
Hai người đồng thanh nở nụ cười, Lệ Cương đến rất thận trọng, bây giờ thấy Trương Thanh Vân ăn nói đúng mực như vậy thì tâm tư lại càng buộc chặt. Hắn hoàn toàn hạ thấp tư thế của chính mình, xưng hô cũng không dùng "Thanh Vân" hoặc là "bí thư Thanh Vân", tất cả đều là bí thư Trương, quan điểm cấp trên cấp dưới là rất mạnh.
Nếu muốn nói đến nguyên nhân thì tất nhiên cũng vì đợt điều động lần trước, Lệ Cương rục rịch nhưng Trương Thanh Vân lại không muốn, cuối cùng lại kéo Vũ Đức Chi sang Thanh Giang làm phó chủ tịch thường ủy.
Sau khi trải qua sự kiện trước đó thì Lệ Cương đã phần nào hiểu được tính tình của Trương Thanh Vân, càng thấy rõ năng lượng của đối phương, vì vậy mà trong lòng rất hối hận. Nhưng bây giờ trạng thái kết giao ngang hàng của hai người giống như trước kia đã khó thể tiếp tục.
Thật ra Lệ Cương cũng không làm gì trong quá trình đề bạt trước đó, nhưng sau khi trải qua và biết rõ kết quả thì trong lòng lại càng kính sợ Trương Thanh Vân. Hắn đã hiểu rõ ý nghĩ lời nói trước đó của đối phương, rõ ràng là có ý trách móc, cũng có chút thất vọng vì hắn không có thành tích chính đáng.
Những lời trách móc của Trương Thanh Vân đã chặt đứt đường dấn thân của Lệ Cương, vì vậy mà làm cho Lệ Cương sinh ra cảm giác e sợ.
Trương Thanh Vân cảm nhận được sự biến đổi của Lệ Cương mà cũng không nói nhiều làm gì. Lệ Cương còn lâu mới đạt đến cảnh giới của Vũ Đức Chi, danh lợi chỉ là tâm tư, hiệu quả và lợi ích quá nặng, trên đầu sẽ treo một thanh kiếm lơ lửng, sẽ tạo thành kết quả trí mạng.
- Bí thư Trương, gần đây có rất nhiều lời thảo luận về sự phát triển của Thanh Giang! Chúng tôi đều phải nhìn đến bằng ánh mắt rất hâm mộ.
Lệ Cương cười nói.
Trương Thanh Vân khẽ híp mắt, hắn dùng giọng có chút hăng hái nói:
- Phải không? Hâm mộ thế nào? Anh nói xem sao?
Lệ Cương có chút sững sốt, nụ cười cũng dần thu lại, hai hàng chân mày có chút ngưng trọng. Sau khi trầm ngâm một lúc lâu thì hắn nói:
- Thanh Giang gặp phải cơ hội phát triển, bí thư Trương là người một tay nâng hạng mục khu công nghệ, hơn nữa lại phát triển mạnh, làm quan có thể tạo phúc cho dân thì ai chẳng hâm mộ?
Trương Thanh Vân khoát tay cười nói:
- Anh nói lạc đề rồi, tôi thấy hâm mộ chỉ là giả, nhưng nhắc nhở tôi chú ý mới là thật. Tôi và anh đều là người trong góc Ung Bình đi ra, tất cả những cán bộ từ trong khu vực đi ra đều có tính cảnh giác rất cao, có thói quen không nhìn thẳng vấn đề, trước tiên cứ lo bại. Tôi đã xem xét qua, anh thấy có vấn đề gì không?
Lệ Cương có chút ngây ngốc, vẻ mặt chợt đỏ bừng. Lời nói của Trương Thanh Vân đã mở toang tâm tư của Lệ Cương, nhưng cũng uyển chuyển nói đến nhưng kinh nghiệm làm quan của hai người trong Ung Bình vào năm xưa.
Năm xưa Trương Thanh Vân là thư ký của Lệ Cương ở Ung Bình, Lệ Cương thấy được người tài nên trọng dụng, nếu không thì Trương Thanh Vân sẽ chẳng có ngày hôm nay. Đây vốn là một câu chuyện giàu tính truyền kỳ, nhưng Lệ Cương thường không muốn nhắc đến khoảng thời gian đó.
Vì cuối cùng Lệ Cương và Trương Thanh Vân phải chấm dứt tất cả quan hệ khi quyết liệt với nhau, mỗi lần nghĩ đến tình cảnh đó thì Lệ Cương cảm thấy rất xấu hổ, cũng rất tiếc nuối. Vì vậy tuy Trương Thanh Vân nói rất uyển chuyển nhưng Lệ Cương vẫn cực kỳ xấu hổ. Bạn đang xem tại - www.
Lệ Cương lại nghĩ đến câu "cảnh giác cao" của Trương Thanh Vân, rõ ràng đang nói đến vấn đề năm xưa ai cũng có tâm cơ và hục hặc với nhau. Trương Thanh Vân nói rất thản nhiên nhưng Lệ Cương nghe vậy lại cảm thấy tim đập chân run.
May mà đúng lúc này thì người giúp việc lại tiến vào dâng trà, Lệ Cương lợi dụng cơ hội mà nói vài câu cảm tạ để thoát khỏi tình cảnh thất thố. Hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm mà cảm thấy miệng lưỡi ngọt lịm, đúng là trà tốt. Khi hắn ngẩng đầu định khen trà ngon thì lại nghênh tiếp nụ cười của Trương Thanh Vân, vì vậy mà đầu lưỡi rụt lại, chữ trà ngon nuốt luôn xuống bụng.
- Khụ, khụ!
Lệ Cương ho khan vài tiếng, hắn bị nghẹn, nhưng cũng vì vậy mà tâm tính của hắn trở nên đoan chính. Hắn khựng lại một chút rồi nói:
- Tôi cảm thấy cơ hội phát triển ở Thanh Giang có chút bất công, bây giờ từ trung ương đến địa phương đều đặt nặng thành tích.
- Thanh Giang bây giờ gặp phải cơ hội phát triển, nhưng nếu xét biểu hiện thì rõ ràng đang dùng đầu tư để kéo kinh tế. Thật ra những năm vừa qua Thanh Giang đã được đầu tư rất nhiều, nếu tiếp tục đi trên con đường đầu tư thì rõ ràng luôn sinh ra cảm giác say sưa, sẽ khó thể tiến nổi.
Lệ Cương nói những lời này rất trôi chảy, xem ra trước khi đến hắn đã có chuẩn bị.
Trương Thanh Vân uống một ngụm trà, Lệ Cương phân tích khá đúng những điểm cơ bản, nhưng hắn dù sao cũng không phải là người trong thể chế Thanh Giang, vì vậy mà cũng nhìn không thấy những gì phù hoa sau lưng. Nhưng nếu xét từ phương diện khác thì hắn nói Vũ Đức ở phương xa đang dùng ánh mắt lơ lửng nhìn Thanh Giang, chẳng lẽ nhiều lãnh đạo tỉnh ủy như vậy, nhiều chuyên gia như vậy mà không ai nhìn ra sao?
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cười cười gật đầu, tâm tình đã khá hơn rất nhiều. Lý niệm chính trị cầu hòa của hắn đã có người thừa nhận và hiểu ra, loại cảm giác này tốt hơn rất nhiều khi nhìn bao đặc sản của người Thổ mà Lệ Cương đưa đến. Xem ra Lệ Cương dù có hơi phập phồng, nhưng cũng rất biết dùng tâm tư ở một vài phương diện, vì vậy mà Trương Thanh Vân cảm thấy sắc thái chủ quan của mình vẫn còn quá nồng đậm.
Sau đó Trương Thanh Vân dùng vài câu ngắn gọn nói rõ tình hình trước mắt ở Thanh Giang lúc này cho Lệ Cương, khi tâm tình tốt còn chưa được biểu hiện thì cửa phòng khách đã bị đẩy ra, Ân Bằng Phi thận trọng tiến đến.
Ân Bằng Phi rõ ràng có chút xao động, có vài bông tuyết dính trên mái tóc, những luồng khí từ trong miệng bùng ra rất mạnh, gương mặt hầu như được giấu trong khí trắng, không thấy được rõ ràng.
Trương Thanh Vân cau mày, Lệ Cương đứng dậy. Hắn biết Ân Bằng Phi, đây là thư ký của Trương Thanh Vân, khi thấy đối phương tiến vào mà không gõ cửa thì Lệ Cương đã biết có chuyện xảy ra.
- Bí thư, cầu Du Mộc đã sập! Bí thư Hà...
Ân Bằng Phi không kịp thở nói, giọng điệu rất lộn xộn.
Bàn tay Trương Thanh Vân chợt run lên, vẻ mặt chợt mất đi màu hồng. Lệ Cương còn kích động hơn cả Trương Thanh Vân, hắn tiến lên phía trước nói:
- Có người bị thương không? Công tác cứu nạn đã khởi động chưa?
Ân Bằng Phi rõ ràng không kịp chuẩn bị tâm lý, hắn không ngờ một phó chủ tịch thành phố khác như Lệ Cương lại quan tâm đến chuyện Thanh Giang như vậy. Khoảnh khắc này hắn không biết trả lời sao cho phải, vì vậy hắn nhìn về phía Trương Thanh Vân rồi nói:
- Bí thư Hà đã đến hiện trường, sự việc xảy ra vào lúc sáu giờ sáng hôm nay, đã xảy ra hơn hai giờ, chưa biết được tình huống bên kia.
Trương Thanh Vân không nói lời nào, vẻ mặt chợt có thêm một chút màu hồng, hắn chậm rãi đứng lên nói:
- Lập tức ghi chép!
- Vâng!
Ân Bằng Phi luống cuống tay chân lấy giấy bút từ trong cặp công văn ra, hắn kéo quá mạnh mà có một quyển vở rơi xuống đất. Lệ Cương vội vàng tiến lên giúp một tay, hắn cau mày dùng ánh mắt trách móc nhìn Ân Bằng Phi, chính Lệ Cương lại móc bút máy tiến lên phía trước giở vở nói:
- Bí thư Trương, anh cứ nói, tôi ghi chép!
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Lệ Cương, ánh mắt hơi khựng lại, sau đó lại nhân tiện nói:
- Thông báo lãnh đạo cục công an, đội cảnh sát cơ động để bọn họ nhanh chóng đến hiện trường, phong tỏa hiện trường.
- Thứ hai, để cục công an khống chế những lãnh đạo và người có tương quan trách nhiệm chủ yếu ở công trình, giám thị tất cả quan viên, thương nhân và nhân viên kỹ thuật liên quan đến công trình, hạn chế hoạt động của bọn họ, đặt biệt là hoạt động xuất nhập cảnh.
Trương Thanh Vân nói đến đây thì khựng lại hít vào một hơi thật sâu, hắn thấy ánh mắt mình có chút ngắn, thời buổi rối loạn, sự việc xảy ra quá bất ngờ.
Cầu Du Mộc thuộc về hạng mục công trình xây dựng cơ bản ở khu công nghệ, một con đường cao tốc từ khu công nghệ Thanh Giang đến bến tàu Ngưu Đầu Sơn và bị chặn lại ở khe núi Du Mộc, vì vậy mới xây dựng một cây cầu ở nơi đây. Nhưng công trình kỹ thuật cũng không quá phức tạp, sao lại sập?
Trương Thanh Vân nghĩ không thông, hắn cảm thấy vấn đề này thuộc về phạm vi quản lý của tuyến dưới. Bây giờ còn chưa rõ tình huống, không biết có người thương vong hay không, nếu có thì chắc chắn đây là sự cố lớn.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà cảm thấy tay chân lạnh buốt, sự cố đặc biệt, nếu dựa theo quy củ thì mình nhất định khó tránh khỏi liên quan, bị miễn chức là đương nhiên.
- Bí thư!
Ân Bằng Phi thấy Trương Thanh Vân ngây người không nói lời nào thì ánh mắt có chút hoảng hốt, nước mắt cũng chảy ra.
Trương Thanh Vân giật mình thanh tỉnh, hắn liếc mắt nhìn Ân Bằng Phi, khi thấy bộ dạng đối phương thì hai hàng chân mày vo thành một khối. Tất cả những e ngại và cảm giác khủng hoảng vừa rồi trong lòng hắn đã tan thành mây khói, hắn ho khan nói:
- Khóc làm gì? Như vậy sao có tương lai, khóc có thể giải quyết được vấn đề gì?
Ân Bằng Phi vội vàng dùng tay xoa xoa mắt, hắn ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Vân, khi thấy bí thư không quá bối rối, vẻ mặt thậm chí còn bình tĩnh như nước mà cảm thấy trong lòng yên ổn hơn rất nhiều, vì vậy cũng nhân cơ hội mà dùng tay lau mắt và trán.
Khi Ân Bằng Phi nhận được điện thoại từ thị ủy thì vẫn còn đang ngủ, khi nghe thấy tin tức thì thiếu chút nữa hắn đã hôm mê. Ngay sau đó hắn cũng không kịp làm gì mà trực tiếp rời giường phóng đến biệt thự Nam Sơn, vì vậy mà bộ dạng của hắn cực kỳ khó coi, chính hắn cũng không tin sẽ có ngày mình bị áp chế trở nên bộ dạng thế này.
Bây giờ Trương Thanh Vân không có mặt ở Thanh Giang, hắn sắp xếp chỗ ở cho Ân Bằng Phi và lái xe Tiểu Mã ở Thành Đô, vì vậy Ân Bằng Phi cũng không biết chút tin tức nào về tình hình hiện tại.
Trương Thanh Vân uống một ngụm trà, sau khi nhìn qua bộ dạng của Ân Bằng Phi thì tâm tình có chút rối loạn của hắn lập tức trở nên bình tĩnh, hắn tiếp tục bố trí các mặt công tác. Trọng điểm chính là cứu viện, sau khi phân tích nguyên nhân thì có thể loại trừ những ảnh hưởng tiêu cực từ sự cố, nhưng cũng phải xem xét vấn đề truy cứu trách nhiệm.
Trương Thanh Vân nói và Lệ Cương hì hục ghi chép. Hắn nói hơn mười điều, Lệ Cương hoạt động từ khi Trương Thanh Vân nói đến khi kết thúc, biểu hiện khá rèn luyện và chuyên nghiệp. Nếu xét từ vấn đề kiến thức cơ bản thì Lệ Cương làm cho Ân Bằng Phi đứng bên cạnh phải xấu hổ.
- Bằng Phi, lập tức theo bản ghi chép này mà thông báo xuống, nhanh chóng chính xác, lập tức chấp hành.
Trương Thanh Vân nói:
- Những lãnh đạo khác, hoặc có thể là bí thư Hà cũng đã đưa xuống những mệnh lệnh cùng loại, sợ rằng sẽ có sự xung đột khi nhận lệnh.
Trương Thanh Vân nói đến đây thì cơ thịt trên mặt có hơi co rút, hắn quét mắt nhìn Ân Bằng Phi rồi nói:
- Để bọn họ linh hoạt xử lý.
- Vâng!
Ân Bằng Phi nói, hắn nhận lấy bản ghi chép từ trong tay Lệ Cương, sau đó chạy như bay ra khỏi cửa. Bên ngoài có phòng làm việc, hắn cần phải lập tức truyền lệnh xuống tuyến dưới.
- Thời buổi rối loạn, thời buổi rối loạn!
Trương Thanh Vân lắc đầu cười khổ, hắn hướng về phía Lệ Cương cười nói bằng giọng bất đắc dĩ.
Lệ Cương mấp máy môi vài lượt, muốn nói vài lời an ủi nhưng lại không nên lời. Làm quan sợ nhất là gặp chuyện không may, xảy ra chuyện như vậy thì trong lòng Lệ Cương không cần nói cũng biết sẽ có ý vị thế nào?
Ngược lại biểu hiện tỉnh táo của Trương Thanh Vân cũng làm Lệ Cương trở nên trầm ổn, chuyện này rõ ràng có liên quan đến mũ ô sa, Trương Thanh Vân lại không đổi sắc, tạm thời còn nghĩ ra đối sách hạ lệnh ứng phó tình huống. Lệ Cương biết rõ ý nghĩa của điều này, đối phương không chút rối loạn.
Lệ Cương cho rằng điều này mình không thể làm được, nếu mình gặp phải tình huống như vậy, ý nghĩ đầu tiên là sẽ chạy đến hiện trường, đâu còn tâm tình để phân tích trong tỉnh táo như thế?
Ân Bằng Phi hoạt động rất nhanh, sau khi chạy ra ngoài không bao lâu thì chạy vào báo cáo đã phát lệnh xuống tuyến dưới. Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Chủ tịch Lệ, hôm nay có tình huống đặc biệt, vốn muốn gặp mặt và liên hệ với anh nhiều hơn, xem ra lúc này là không được.
- Chuyện khẩn cấp quan trọng hơn, anh không cần phải quan tâm đến tôi.
Lệ Cương nói, ba người hầu như đồng thời đi ra cổng biệt thự, lái xe Mã Đại Niên đã đợi sẵn bên ngoài từ lâu. Hai người Trương Thanh Vân và Ân Bằng Phi tiến vào trong xe, hắn cũng không từ biệt Lệ Cương mà vội vàng phóng về phía Thanh Giang.
Khi Trương Thanh Vân đến thị ủy Thanh Giang thì rõ ràng nơi đây đã loạn, Hà Mậu Sâm lao đến tuyến đầu, các thường ủy khác đều bận rộn với ty chức của mình, chỉ có một mình trưởng phòng tổ chức Điền Khải Diệu ở lại tọa trấn thị ủy.
Trên đường quay về Thanh Giang thì Trương Thanh Vân đã nói chuyện điện thoại với Hà Mậu Sâm, lúc đó Hà Mậu Sâm đã đến hiện trường, xác định cầu sập không tạo thành thương vong cho nhân viên. Nhưng sập cầu đã làm cho núi lở ra, tổn thất rất lớn, điều này làm Trương Thanh Vân thở phào một hơi.
Hai người trao đổi với nhau về một vài công tác cuối cùng, Hà Mậu Sâm tỏ vẻ thừa nhận những biện pháp trong giai đoạn khẩn cấp của Trương Thanh Vân. Hắn công bố bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, tất cả đều phải đợi đến lúc biết rõ nguyên nhân mới đưa ra kết luận.
Trương Thanh Vân nghe thấy những lời này hướng về phía mình, trong lòng tuy không thoải mái, nhưng dù sao sự việc cũng xảy ra dưới lĩnh vực mình được phân công quản lý, mình cũng không thể nói được gì, hơn nữa còn phải nói lời cảm tạ, xem ra giống như một đứa cháu nội.
Điền Khải Diệu ở lại thị ủy cũng có chút căng thẳng, Trương Thanh Vân đến làm hắn giống như tìm được tâm phúc, hắn lập tức tiến đến liên hệ. Trương Thanh Vân nghe nhưng chẳng hiểu được câu nào, không biết đối phương đang nói gì.
Trương Thanh Vân cũng không dây dưa với Điền Khải Diệu, hắn nhanh chóng thông báo cho toàn thể nhan viên thị ủy và cơ quan chính quyền tập trung ở hội trường số một. Trương Thanh Vân đứng trên hội trường tuyên bố thành phố Thanh Giang tiến vào trong trạng thái nguy cơ khẩn cấp, bắt buộc cán bộ thị ủy và chính quyền không được tiết lộ những thông tin liên quan đến vụ sập cầu lần này. Tất cả nhân viên cơ quan đều hủy bỏ giai đoạn nghỉ ngơi, cấm xin nghỉ, mọi người tập trung tinh thần cao độ, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị xử lý tình huống phát sinh.
Trương Thanh Vân dùng chiêu thức này để ổn định nhân tâm, sau khi tan họp thì tổ điều tra của sở giao thông, cục giám sát công trình kỹ thuật đã đến. Khi Trương Thanh Vân đến thì đã thấy Hà Mậu Sâm không biết về thị ủy từ khi nào, hắn đang nói chuyện với các nhân viên tổ điều tra.
- Nhất định phải điều tra triệt để, điều tra phải có thái độ căn cứ khoa học, vấn đề chính là gì, cần phải thật sự cầu thị. Các anh không cần phải sợ khi điều tra ra chân tướng vụ việc sẽ bị trả thù, tôi nói một câu chắc chắn, các anh ở trong Thanh Giang là tuyệt đối an toàn.
- Đồng thời chỉ khi các anh điều tra sự thật cho rõ ràng thì mới không phụ lòng tin của nhân dân Thanh Giang.
Hà Mậu Sâm nói rất có khí thế, rất hùng dũng, giọng điệu lại rất cao, vung tay múa chân rất vui sướng.
Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà không nhịn được, hắn đang chuẩn bị bỏ đi thì Hà Mậu Sâm quay người lại nhìn thấy, vì vậy mà chẳng thể bỏ đi, đành phải tiến vào. Hà Mậu Sâm nói:
- Bí thư Thanh Vân, trước tiên anh đến phòng làm việc của tôi đợi trước, tôi thu xếp xong sẽ sang ngay.
Trương Thanh Vân nghe thấy những lời này thì một luồng khí từ trong bụng phóng thẳng lên đỉnh đầu, thiếu chút nữa đã thất thố. Hà Mậu Sâm nói lời này trước mặt tất cả nhân viên tổ điều tra, rõ ràng là xua đuổi chính mình, tránh cho mình tiếp xúc với bọn họ sao?
Trương Thanh Vân không nói lời nào mà rời khỏi phòng tiếp khách thị ủy, hắn quay lại phòng làm việc của mình mà tức giận không thể chịu nổi, phải đập một đống đồ vật mới tiêu tan mối hận trong lòng. Hà Mậu Sâm quả nhiên muốn xông đến ra tay với mình, nhưng mới bắt đầu thì mình đã bị động, kết quả sẽ là thế nào đây?