Khi nghe thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì tròng mắt Trương Thiến và Vương Hoa Hoa sáng bừng lên, bọn họ cũng làm ở huyện ủy khá lâu, tất nhiên cũng biết rõ ban huấn luyện thanh niên là gì. Đây là một tổ chức đặc biệt bồi dưỡng cán bộ, nếu được vào đó thì hoàn toàn có thể thu được vốn trong cuộc đời chính trị.
- Cám ơn anh, chủ nhiệm Trương, anh còn trẻ như vậy mà đã là phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, chúng em đều rất muốn học tập theo anh, nhưng giờ giấc và công tác trong cơ quan quả thật làm người ta sa sút tinh thần, không thể nào trở nên nhanh nhạy được. Sau này chúng em nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, sẽ không đối phó tiêu cực nữa.
Trương Thiến dùng giọng có chút hỗ thẹn nói.
Trương Thanh Vân cười cười, lúc này nhân viên phục vụ đã dọn cơm nước lên bàn, vì vậy Trương Thanh Vân vội vàng di chuyển chủ đề:
- Trương Thiến, Hoa Tử, chúng ta dùng cơm thôi, chai nước táo dành cho Trương Thiến, còn bình rượu Ngũ Lương này, hì hì, anh và Hoa Tử mỗi người một nửa.
Trương Thanh Vân lên tiếng thì mọi người bắt đầu động đũa, vì có những lời nói trước đó của Trương Thanh Vân mà hai người Trương Vương cũng không còn thận trọng như trước. Món ngon được bày ra trước mặt, hai người liên tục ăn uống nói chuyện, bầu không khí rất sôi nổi.
- Hoa Tử, em thấy báo cáo của phòng văn thư vào ngày hôm qua thế nào? Tài liệu về những mỏ quặng tư nhân lén lút khai thác trở lại.
Sau khi uống được vài ly thì Trương Thanh Vân đột nhiên hỏi Vương Hoa Hoa.
Vương Hoa Hoa có chút sững sờ, nàng nghĩ rằng Trương Thanh Vân đang kiểm tra mình, vì vậy nàng trầm ngâm một lát rồi nói:
- Em cho rằng những chỉ thị của anh rất chính xác, những mỏ quặng tư nhân này không những phá hoại tài nguyên của đất nước mà đồng thời cũng phát sinh ra rất nhiều tai họa ngầm trong khâu khai thác. Năm ngoái thủ tướng chính phủ đã ra chỉ thị, trong đó đặc biệt nhấn mạnh đến vấn đề an toàn trong khai thác quặng, vì vậy mà huyện Ung Bình chúng ta cũng có hưởng ứng, năm ngoái rõ ràng đã thành lập một tổ công tác.
Trương Thanh Vân gật đầu tán thưởng, Vương Hoa Hoa này không hỗ danh là người được đào tạo chuyên nghiệp, lý luận chính trị và bãn lĩnh khá vững chắc, tinh thần tiếp thu văn kiện cũng cực kỳ hiệu quả.
- Còn gì nữa không?
Trương Thanh Vân thấy Vương Hoa Hoa mới nói được một nửa thì có chút do dự, hắn vội hỏi:
- Không cần lo, cứ nói thoải mái.
Vương Hoa Hoa ấp úng nửa ngày mới lắp bắp nói:
- Em cũng biết vì vấn đề này mà huyện ủy muốn đả kích thật nghiêm khắc, vì đây rõ ràng là một tai họa ngầm đặc biệt liên quan đến vấn đề an toàn lao động, nếu lỡ may có xảy ra chuyện hoặc bị giới truyền thông đưa ra ngoài ánh sáng thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Dù sao thì vấn đề này cũng ảnh hưởng rất nặng đến danh tiếng.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, Vương Hoa Hoa đã nói ra những suy nghĩ trong lòng Trương Thanh Vân, đây đúng là những gì hắn đang lo lắng. Lệ Cương vừa mới đến, căn cơ vốn cũng chưa ổn định, nếu có bất kỳ vấn đề nào trên phương diện này thì hậu quả cực kỳ khó lường.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng có chỗ khó, thị trấn Thanh Hà chính là sân sau của Vũ gia, mình chỉ là một kẻ tay không, căn bản không có biện pháp nào để đối phó. Nếu tùy tiện nói chuyện này với Lệ Cương, sợ rằng Lệ Cương sẽ tiếp tục gõ một búa lên đầu Vũ Đức Chi trong hội nghị thường ủy, tình cảnh đó không những chẳng có hiệu quả chính trị mà ngược lại dù điều tra cũng không tìm được chứng cứ hoặc những thứ không có thật. Như vậy thì hoàn toàn không tốt, Vũ Đức Chi sẽ trả đũa, được không bù mất.
- Thế nào? Tiểu Vương, Tiểu Trương, các em có hứng thú đi điều tra chuyện này không?
Trương Thanh Vân nói.
Vương Hoa Hoa và Trương Thiến vội vàng khựng người lại, đũa cũng được gác lên chén, một lúc lâu sau Trương Thiến mới nói:
- Chúng em sao? Chuyện này sao không sắp xếp cho cục công an đi kiểm tra?
Trương Thanh Vân cười nói:
- Nghe anh nói này Trương Thiến, hai em cần phải tự học cách suy nghĩ vấn đề trên diện rộng. Các em nghĩ xem vì sao những mỏ quặng tư nhân kia lai tiếp tục hoạt động? Bọn họ không sợ chính phủ niêm phong và phạt nặng sao? Cục công an, thậm chí có rất nhiều ban ngành đều không đáng tin, vì vậy anh mới giao nhiệm vụ cho hai em đi điều tra, đây chính là cơ hội lập công lớn.
Vẻ mặt hai người Trương, Vương lập tức trở nên trì trệ, một lúc sau Trương Thiến mới giật mình nói:
- Đi thì đi, em không sợ! Em nhất định phải làm cho đám ông chủ mỏ quặng lòng lang dạ sói biết tay.
Trương Thiến nói xong thì buông đũa với bộ dạng có chút kích động, giống như một người cực kỳ căm ghét cái ác tồn tại trên đời.
Trương Thanh Vân không thể nhịn cười, hắn thầm nghĩ chính mình sao lại giống như một vị đại ca đang hướng dẫn cho đám đàn em trở thành tội phạm vậy nhỉ? Chẳng lẽ mình thật sự có thiên phú này sao?
- Tốt lắm, tốt lắm, Tiểu Trương. Việc này em phải thật thận trọng, không nên liều lĩnh làm theo cảm tính. Trước đây các em căn bản là người trong đài truyền hình, những chuyện như xử lý máy quay thế nào anh cũng không cần phải quan tâm, anh chỉ cần các em chú ý những điểm sau.
- Thứ nhất là làm việc phải biết ngụy trang, phải giống như một đôi tình nhân đi dạo chơi, các em là người địa phương, chắc cũng ít người chú ý.
- Thứ hai là không nên xâm nhập vào quá gần khu khai thác, không nên bắt chuyện với những công nhân đang làm việc ở chỗ đó, chỉ quay phim thôi.
...
- Không bắt chuyện với bọn họ sao điều tra được tình huống thực tế?
Vương Hoa Hoa chen lời.
- Dù thế nào thì sự an toàn của hai em là quan trọng nhất.
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Các em có thể dùng những phương pháp khác! Đám công nhân kia phần lớn đều là người địa phương, các em có thể chờ bọn họ hết giờ làm về nhà, lợi dụng cơ hội thuận tiện mà đến nhà thăm viếng.
Trương Thanh Vân nói đến đây thì móc ra một xấp tiền nói:
- Đây là số tiền làm kinh phí cho hành động của các em lần này, nông dân đều là những người chất phác, chỉ cần cho bọn họ một ít tiền, hơn nữa lại không thiệt hại gì, chắc chắn bọn họ sẽ nói.
Vương Hoa Hoa chợt giật mình rồi gật đầu, Trương Thiến thì ngược lại, bộ dạng của nàng giống như khó thể chờ đợi được nữa, hai tay xoa xoa vào nhau, rõ ràng muốn phóng ngay lên chiến tuyến.
- Tiểu Trương, em phải nhớ kỹ, công tác điều tra lần này em phải nghe lời Tiểu Vương, không được tự mình quyết định. À, các em có camera không?
- Em biết rồi, Chủ nhiệm Trương! Em sẽ nghe theo lời anh.
Trương Thiến lè lưỡi nói:
- Anh cũng không cần lo đến vấn đề camera, Hoa Tử có thể lo được, đã có đầy đủ các thiết bị.
Trương Thanh Vân gật đầu thỏa mãn, sau đó hắn lại tiếp tục thảo luận về vài vấn đề chi tiết, sau đó mọi chuyện coi như đã được quyết định.
- Chủ nhiệm Trương, số tiền này...
Vương Hoa Hoa lắp bắp nói.
- Các em cứ cầm lấy, nếu điều tra thấy được vấn đề trên là thật thì hoàn toàn có thể dùng tiền nhà nước để chi trả.
Trương Thanh Vân cười nói, đây chính là số tiền mà bến xe đã biếu trước đó, Trương Thanh Vân lấy số tiền đó để điều tra chuyện công cũng coi như lấy của dân dùng cho dân.
Vương Hoa Hoa thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì cũng không từ chối mà nhận tiền bỏ vào túi áo.
- Chủ nhiệm Trương, chúng em ăn no rồi! Chuyện điều tra thì ngày mai sẽ bắt đầu, chúng em phải về nhà chuẩn bị trước.
Trương Thiến cười nói.
Trương Thanh Vân lắc đầu cười khổ tỏ ý hai người có thể đi nhưng trong lòng vẫn có chút cảm khái. Mình lúc này cũng đang ở vào tuổi thanh niên nhưng sau khi chuyển thế thì có được rất nhiều kinh nghiệm kiếp trước. Vì vậy mà Trương Thanh Vân hắn có thói quen tính trước làm sau, cũng không có tính cách bốc đồng như những thanh niên cùng tuổi.
- Em gái, tính tiền!
- Tốt, năm vạn đồng, anh có không?
Trương Thanh Vân quay người nhìn lại, Cảnh Sương không biết đã đứng sau lưng mình từ lúc nào, nàng đang cười tươi như hoa nhìn hắn, trong ánh mắt là cái nhìn dịu dàng và gợi tình.
- Sao vậy? Chủ nhiệm Trương hôm nay mời khách mà không có tiền trả sao? Trước nay Hiểu Nhĩ Sơn Trang chúng tôi chưa từng cho ghi sổ.
Cảnh Sương cười ranh mãnh nói.
Trương Thanh Vân nở nụ cười xấu hổ, hắn vội vàng móc bóp, chuẩn bị lấy tiền thì Cảnh Sương đã chụp lấy tay, nàng dịu dàng nói:
- Anh thật sự muốn trả tiền sao?
- Em không quan tâm đây là chuyện công hay chuyện tư, chỉ cần là chuyện của anh thì được.
Cảnh Sương nhíu mày nói, gương mặt trở nên cực kỳ quyến rũ. Trương Thanh Vân thấy thân thể nóng lên, hắn vội vàng ôm nàng vào ngực.
- Anh...Chỗ này...Chỗ này không được...
- Cám ơn anh, chủ nhiệm Trương, anh còn trẻ như vậy mà đã là phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, chúng em đều rất muốn học tập theo anh, nhưng giờ giấc và công tác trong cơ quan quả thật làm người ta sa sút tinh thần, không thể nào trở nên nhanh nhạy được. Sau này chúng em nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, sẽ không đối phó tiêu cực nữa.
Trương Thiến dùng giọng có chút hỗ thẹn nói.
Trương Thanh Vân cười cười, lúc này nhân viên phục vụ đã dọn cơm nước lên bàn, vì vậy Trương Thanh Vân vội vàng di chuyển chủ đề:
- Trương Thiến, Hoa Tử, chúng ta dùng cơm thôi, chai nước táo dành cho Trương Thiến, còn bình rượu Ngũ Lương này, hì hì, anh và Hoa Tử mỗi người một nửa.
Trương Thanh Vân lên tiếng thì mọi người bắt đầu động đũa, vì có những lời nói trước đó của Trương Thanh Vân mà hai người Trương Vương cũng không còn thận trọng như trước. Món ngon được bày ra trước mặt, hai người liên tục ăn uống nói chuyện, bầu không khí rất sôi nổi.
- Hoa Tử, em thấy báo cáo của phòng văn thư vào ngày hôm qua thế nào? Tài liệu về những mỏ quặng tư nhân lén lút khai thác trở lại.
Sau khi uống được vài ly thì Trương Thanh Vân đột nhiên hỏi Vương Hoa Hoa.
Vương Hoa Hoa có chút sững sờ, nàng nghĩ rằng Trương Thanh Vân đang kiểm tra mình, vì vậy nàng trầm ngâm một lát rồi nói:
- Em cho rằng những chỉ thị của anh rất chính xác, những mỏ quặng tư nhân này không những phá hoại tài nguyên của đất nước mà đồng thời cũng phát sinh ra rất nhiều tai họa ngầm trong khâu khai thác. Năm ngoái thủ tướng chính phủ đã ra chỉ thị, trong đó đặc biệt nhấn mạnh đến vấn đề an toàn trong khai thác quặng, vì vậy mà huyện Ung Bình chúng ta cũng có hưởng ứng, năm ngoái rõ ràng đã thành lập một tổ công tác.
Trương Thanh Vân gật đầu tán thưởng, Vương Hoa Hoa này không hỗ danh là người được đào tạo chuyên nghiệp, lý luận chính trị và bãn lĩnh khá vững chắc, tinh thần tiếp thu văn kiện cũng cực kỳ hiệu quả.
- Còn gì nữa không?
Trương Thanh Vân thấy Vương Hoa Hoa mới nói được một nửa thì có chút do dự, hắn vội hỏi:
- Không cần lo, cứ nói thoải mái.
Vương Hoa Hoa ấp úng nửa ngày mới lắp bắp nói:
- Em cũng biết vì vấn đề này mà huyện ủy muốn đả kích thật nghiêm khắc, vì đây rõ ràng là một tai họa ngầm đặc biệt liên quan đến vấn đề an toàn lao động, nếu lỡ may có xảy ra chuyện hoặc bị giới truyền thông đưa ra ngoài ánh sáng thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Dù sao thì vấn đề này cũng ảnh hưởng rất nặng đến danh tiếng.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, Vương Hoa Hoa đã nói ra những suy nghĩ trong lòng Trương Thanh Vân, đây đúng là những gì hắn đang lo lắng. Lệ Cương vừa mới đến, căn cơ vốn cũng chưa ổn định, nếu có bất kỳ vấn đề nào trên phương diện này thì hậu quả cực kỳ khó lường.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng có chỗ khó, thị trấn Thanh Hà chính là sân sau của Vũ gia, mình chỉ là một kẻ tay không, căn bản không có biện pháp nào để đối phó. Nếu tùy tiện nói chuyện này với Lệ Cương, sợ rằng Lệ Cương sẽ tiếp tục gõ một búa lên đầu Vũ Đức Chi trong hội nghị thường ủy, tình cảnh đó không những chẳng có hiệu quả chính trị mà ngược lại dù điều tra cũng không tìm được chứng cứ hoặc những thứ không có thật. Như vậy thì hoàn toàn không tốt, Vũ Đức Chi sẽ trả đũa, được không bù mất.
- Thế nào? Tiểu Vương, Tiểu Trương, các em có hứng thú đi điều tra chuyện này không?
Trương Thanh Vân nói.
Vương Hoa Hoa và Trương Thiến vội vàng khựng người lại, đũa cũng được gác lên chén, một lúc lâu sau Trương Thiến mới nói:
- Chúng em sao? Chuyện này sao không sắp xếp cho cục công an đi kiểm tra?
Trương Thanh Vân cười nói:
- Nghe anh nói này Trương Thiến, hai em cần phải tự học cách suy nghĩ vấn đề trên diện rộng. Các em nghĩ xem vì sao những mỏ quặng tư nhân kia lai tiếp tục hoạt động? Bọn họ không sợ chính phủ niêm phong và phạt nặng sao? Cục công an, thậm chí có rất nhiều ban ngành đều không đáng tin, vì vậy anh mới giao nhiệm vụ cho hai em đi điều tra, đây chính là cơ hội lập công lớn.
Vẻ mặt hai người Trương, Vương lập tức trở nên trì trệ, một lúc sau Trương Thiến mới giật mình nói:
- Đi thì đi, em không sợ! Em nhất định phải làm cho đám ông chủ mỏ quặng lòng lang dạ sói biết tay.
Trương Thiến nói xong thì buông đũa với bộ dạng có chút kích động, giống như một người cực kỳ căm ghét cái ác tồn tại trên đời.
Trương Thanh Vân không thể nhịn cười, hắn thầm nghĩ chính mình sao lại giống như một vị đại ca đang hướng dẫn cho đám đàn em trở thành tội phạm vậy nhỉ? Chẳng lẽ mình thật sự có thiên phú này sao?
- Tốt lắm, tốt lắm, Tiểu Trương. Việc này em phải thật thận trọng, không nên liều lĩnh làm theo cảm tính. Trước đây các em căn bản là người trong đài truyền hình, những chuyện như xử lý máy quay thế nào anh cũng không cần phải quan tâm, anh chỉ cần các em chú ý những điểm sau.
- Thứ nhất là làm việc phải biết ngụy trang, phải giống như một đôi tình nhân đi dạo chơi, các em là người địa phương, chắc cũng ít người chú ý.
- Thứ hai là không nên xâm nhập vào quá gần khu khai thác, không nên bắt chuyện với những công nhân đang làm việc ở chỗ đó, chỉ quay phim thôi.
...
- Không bắt chuyện với bọn họ sao điều tra được tình huống thực tế?
Vương Hoa Hoa chen lời.
- Dù thế nào thì sự an toàn của hai em là quan trọng nhất.
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Các em có thể dùng những phương pháp khác! Đám công nhân kia phần lớn đều là người địa phương, các em có thể chờ bọn họ hết giờ làm về nhà, lợi dụng cơ hội thuận tiện mà đến nhà thăm viếng.
Trương Thanh Vân nói đến đây thì móc ra một xấp tiền nói:
- Đây là số tiền làm kinh phí cho hành động của các em lần này, nông dân đều là những người chất phác, chỉ cần cho bọn họ một ít tiền, hơn nữa lại không thiệt hại gì, chắc chắn bọn họ sẽ nói.
Vương Hoa Hoa chợt giật mình rồi gật đầu, Trương Thiến thì ngược lại, bộ dạng của nàng giống như khó thể chờ đợi được nữa, hai tay xoa xoa vào nhau, rõ ràng muốn phóng ngay lên chiến tuyến.
- Tiểu Trương, em phải nhớ kỹ, công tác điều tra lần này em phải nghe lời Tiểu Vương, không được tự mình quyết định. À, các em có camera không?
- Em biết rồi, Chủ nhiệm Trương! Em sẽ nghe theo lời anh.
Trương Thiến lè lưỡi nói:
- Anh cũng không cần lo đến vấn đề camera, Hoa Tử có thể lo được, đã có đầy đủ các thiết bị.
Trương Thanh Vân gật đầu thỏa mãn, sau đó hắn lại tiếp tục thảo luận về vài vấn đề chi tiết, sau đó mọi chuyện coi như đã được quyết định.
- Chủ nhiệm Trương, số tiền này...
Vương Hoa Hoa lắp bắp nói.
- Các em cứ cầm lấy, nếu điều tra thấy được vấn đề trên là thật thì hoàn toàn có thể dùng tiền nhà nước để chi trả.
Trương Thanh Vân cười nói, đây chính là số tiền mà bến xe đã biếu trước đó, Trương Thanh Vân lấy số tiền đó để điều tra chuyện công cũng coi như lấy của dân dùng cho dân.
Vương Hoa Hoa thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì cũng không từ chối mà nhận tiền bỏ vào túi áo.
- Chủ nhiệm Trương, chúng em ăn no rồi! Chuyện điều tra thì ngày mai sẽ bắt đầu, chúng em phải về nhà chuẩn bị trước.
Trương Thiến cười nói.
Trương Thanh Vân lắc đầu cười khổ tỏ ý hai người có thể đi nhưng trong lòng vẫn có chút cảm khái. Mình lúc này cũng đang ở vào tuổi thanh niên nhưng sau khi chuyển thế thì có được rất nhiều kinh nghiệm kiếp trước. Vì vậy mà Trương Thanh Vân hắn có thói quen tính trước làm sau, cũng không có tính cách bốc đồng như những thanh niên cùng tuổi.
- Em gái, tính tiền!
- Tốt, năm vạn đồng, anh có không?
Trương Thanh Vân quay người nhìn lại, Cảnh Sương không biết đã đứng sau lưng mình từ lúc nào, nàng đang cười tươi như hoa nhìn hắn, trong ánh mắt là cái nhìn dịu dàng và gợi tình.
- Sao vậy? Chủ nhiệm Trương hôm nay mời khách mà không có tiền trả sao? Trước nay Hiểu Nhĩ Sơn Trang chúng tôi chưa từng cho ghi sổ.
Cảnh Sương cười ranh mãnh nói.
Trương Thanh Vân nở nụ cười xấu hổ, hắn vội vàng móc bóp, chuẩn bị lấy tiền thì Cảnh Sương đã chụp lấy tay, nàng dịu dàng nói:
- Anh thật sự muốn trả tiền sao?
- Em không quan tâm đây là chuyện công hay chuyện tư, chỉ cần là chuyện của anh thì được.
Cảnh Sương nhíu mày nói, gương mặt trở nên cực kỳ quyến rũ. Trương Thanh Vân thấy thân thể nóng lên, hắn vội vàng ôm nàng vào ngực.
- Anh...Chỗ này...Chỗ này không được...