Mà trong kết cấu này thì những khu công nghệ cao và các sản nhiệp mới chiếm tỉ trọng rất lớn. Đối với khu công nghệ Thanh Giang thì ngoài những khu hoạt hình, năm ngoái đã có khu năng lượng, khu điện tử, đã dần nở hoa toàn diện.
Trương Thanh Vân và Chiêm Giang Huy đều nói về những điều này, Chiêm Giang Huy rõ ràng hào hứng rất cao, lão nói:
- Thanh Vân, trước kia Giang Nam đều được người ta cho rằng không thể phát triển cao, trên không đụng trời dưới không sát đất, nếu dựa theo lời của tôi thì những thứ trên rõ ràng không bám sát tình thế ở Giang Nam.
- Bây giờ thì tốt, trung ương đã chính thức xác nhận khẩu hiệu "Trung Nguyên quật khởi", thành kiến của mọi người trước nay cũng bị vạch trần, sự thật đã chứng minh Giang Nam chúng ta làm tốt về kinh tế.
Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, Chiêm Giang Huy lại nâng lên vấn đề về hạng mục ở khu công nghệ cao Thanh Giang, hy vọng cục kỹ thuật cao có thể phát huy tác dụng. v. v. Hai người nói chuyện từ đầu đến cuối rất vui sướng.
Nhưng hôm nay đến khu công nghệ Thanh Giang thì tâm tình vui sướng của Trương Thanh Vân lập tức tan thành mây khói.
Vì Trương Thanh Vân đến tương đối sớm, trước hết để Hề Mai Ngọc đưa mình đi thị sát vài vòng. Đợi đến khi hai vị lãnh đạo là Cao Khiêm và Liễu Binh chạy đến nơi thì hắn đã hiểu rõ tất cả tình huống khu công nghệ, khi biết rõ thì tâm tình đã không tốt, hắn cảm thấy phương hướng của khu công nghệ đã sai lệch.
Trước kia Trương Thanh Vân cường điệu khu công nghệ nên bảo trì nghiêm khắc chế độ tuyển chọn xí nghiệp, tất cả muốn tiến vào thì phải nghiêm khắc kiểm tra, nhưng tình hình bây giờ đã chứng tỏ Thanh Giang làm việc quá bừa bãi. Những xí nghiệp năng lượng mặt trời cũng chỉ là lắp rắp vào bao tiêu mà thôi, hơn nữa những xí nghiệp được gọi là chuyên về điện tử, thực tế chỉ là thùng rỗng, bản chất chính là xí nghiệp gia công.
Đảng ủy và chính quyền Thanh Giang vì muốn hấp dẫn đầu tư mà ném chính sách ra khá thoáng, đưa rất nhiều xí nghiệp gia công tiến vào để cho đủ số lượng. Ngành điện tử trong khu công nghệ Thanh Giang là giả tạo phồn vinh, vừa kiếm được thuế, lại là hạng mục mánh lới có thể báo cáo lên trên, tìm kiếm sự giúp đỡ của các ban ngành quốc gia.
- Bí thư Trương, tình hình...Tình hình là như vậy, tôi...Tôi để anh phải thất vọng rồi.
Hề Mai Ngọc lắp bắp nói, ánh mắt liên tục nhìn vào mắt Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân khoát tay, hắn biết rõ có trách Hề Mai Ngọc cũng là vô dụng nhưng trong lòng mắc nghẹn cũng rất khó chịu, cũng rất thất vọng với Cao Khiêm và Liễu Binh. Hai người này muốn có công trình chiến tích, vì vậy mà không xem xét kế hoạch phát triển lâu dài của Thanh Giang, không có trách nhiệm như vậy rõ ràng làm người ta có thể nhẫn mà không thể nhịn.
Cao Khiêm và Liễu Binh đến cùng Trương Thanh Vân đi thị sát khu công nghệ cao, điều này cho thấy hai vị lãnh đạo thị ủy rất coi trọng đợt khảo sát của Trương Thanh Vân lần này. Bây giờ khu công nghệ Thanh Giang hầu như trở thành danh thiếp cho cả Giang Nam, mà khu công nghệ cũng là điểm mấu chốt trong quá trình phát triển kinh tế trong tỉnh.
Trương Thanh Vân là cục trưởng cục kỹ thuật cao trong ủy ban cải cách quốc gia, tất nhiên chuyến thị sát của Trương Thanh Vân xuống khu công nghệ có tầm quan trọng thế nào thì không cần phải nghĩ. Chỉ cần Trương Thanh Vân có chính sách hơi nghiêng về phía Thanh Giang, chắc chắn tương lai của Thanh Giang sẽ tốt lên rất nhiều, ít ra thì Cao Khiêm và Liễu Binh đều cho là như vậy.
Khi Trương Thanh Vân ra quyết định khảo sát khu công nghệ Thanh Giang thì hai người bắt đầu đặc biệt coi trọng. Cao Khiêm còn tự mình đến Thành Đô gặp mặt Trương Thanh Vân, trong quá trình mở tiệc chiêu đãi thì Cao Khiêm không còn vẻ xa lạ như trước, mở miệng là nói đến chuyện xảy ra ở phòng giám sát năm xưa.
Năm xưa Trương Thanh Vân chỉ là một cán bộ cấp phó ban, mà chỉ sau vài năm đến bây giờ hắn đã ngồi cùng ghế với Cao Khiêm, tất nhiên Cao Khiêm muốn so sánh sự tương phản giữa xưa và nay để nịnh hót Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân hứng thú với sự nhiệt tình của Cao Khiêm chính là vì muốn quan tâm đến hướng đi của Nghê Thu Nguyệt, nhưng khi thấy vẻ mặt Cao Khiêm không chút khác thường thì hắn cũng thở phào một hơi. Nghê Thu Nguyệt ở đâu thì chẳng ai biết, nhưng Cao Khiêm nhất định sẽ biết, ít nhất cũng có thể loại trừ khả năng ngoài ý muốn.
Nghê Thu Nguyệt biến mất giống như rất bí mật, Cảnh Chiến đã thăm dò nhưng không tra ra được chút tin tức nào. Hắn chỉ chứng minh Nghê Thu Nguyệt không còn ở trong Giang Nam, ngay cả tòa soạn cũng không biết tin tức về nàng, chỉ nói là xin nghỉ, tình hình cụ thể thì không ai dám hỏi.
Sau khi mở tiệc chiêu đã Trương Thanh Vân thì Cao Khiêm vẫn còn thấy cấp bậc lễ nghĩa chưa đủ cao, vì vậy bắt buộc Trương Thanh Vân nhất định phải ngủ lại Thanh Giang. Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ từ chối lời đề nghị này, cũng không nói ra lý do thật với Cao Khiêm. Hắn chỉ nói mình phải thừa cơ hội đến thăm các lãnh đạo cũ, ở lại Thanh Giang thì không quá phù hợp.
Thông qua hàng loạt thủ đoạn này mà Trương Thanh Vân mới lừa được Cao Khiêm, do đó hắn tìm được một bữa sáng ngẫu nhiên trực tiếp đến tập kích khu công nghệ, vì vậy hắn mới nhìn ra những tồn tại thật sự.
Cao Khiêm và Liễu Binh rõ ràng đã có sự chuẩn bị với trò đột kích của Trương Thanh Vân, nhưng bọn họ có tính toán thế nào cũng không ngờ đến Hề Mai Ngọc. Người phụ nữ này tuyệt đối muốn giúp đỡ Trương Thanh Vân, đồng thời cũng rất hiểu cảm giác ẩn nhẫn, dù nàng rất bất mãn đối với vấn đề Liễu Binh nắm trong tay khu công nghệ nhưng trước nay vẫn chôn dấu trong lòng. Bây giờ Trương Thanh Vân đã đến, nàng không còn gì phải kiêng kỵ, trực tiếp phản hồi vấn đề. Đợi đến khi Cao Khiêm và Liễu Binh đến nơi thì Trương Thanh Vân đã thăm dò được tất cả.
Trong phòng họp ở ủy ban quản lý khu công nghệ, lúc này Liễu Binh và Cao Khiêm mới vội vàng đến nơi, Cao Khiêm từ xa đã vươn tay nói:
- Cục trưởng Trương, anh đột nhiên tập kích rõ ràng nằm ngoài dự đoán của mọi người, anh thấy tôi và chủ tịch Liễu cũng phải vội vàng chạy đến, ngay cả chủ nhà cũng không thể bày tỏ cho tốt.
Trương Thanh Vân tiến lên cười cười, Liễu Binh lúc này cũng đã đi lên, vì có bí thư Cao Khiêm nên hắn không tiện mở miệng, chỉ ở bên cạnh cười làm lành. Nếu nói Cao Khiêm và Trương Thanh Vân có cùng địa vị thì Liễu Binh rõ ràng phải thấp hơn một cái đầu.
Hai người đã từng có vài lần tiếp xúc ở thủ đô, mỗi lần Liễu Binh đều phải hạ mình, nếu nói trên tâm lý thì Trương Thanh Vân hoàn toàn là lãnh đạo.
- Bí thư Cao, tôi đột nhiên nảy lòng tham, tôi cũng không muốn mọi người phải khổ nhọc đi theo. Lúc này các anh đến đây, trong lòng tôi cũng rất băn khoăn.
Trương Thanh Vân nói.
Chính Trương Thanh Vân là người một tay xây dựng và phê duyệt cho hạng mục khu công nghệ, nhưng bây giờ lại bị Cao Khiêm ký tên trong tài liệu và giẫm chân đạp hư hại, tâm tình của hắn lúc này là thế nào thì hoàn toàn có thể hiểu được. Nếu dựa theo tính tình thì Trương Thanh Vân lúc này sẽ vỗ bàn chửi chó má với Cao Khiêm và Liễu Binh, nhưng lý trí nói cho hắn biết như vậy là không được.
Không cần phải nổi giận mà ngược lại còn phải gây tê bọn họ, trước tiên vì bảo vệ Hề Mai Ngọc, thứ hai chính là đưa khu công nghệ về đúng hướng đi và quỹ đạo cũ, vì vậy mà sử dụng sách lược nào cũng cực kỳ quan trọng.
Khách và chủ trò chuyện với nhau rất vui, mà Hề Mai Ngọc ở bên cạnh thì rất buồn bực, không biết trong hồ lô của Trương Thanh Vân có những gì. Trước khi bí thư Cao và chủ tịch Liễu chưa đến thì Trương Thanh Vân rõ ràng đã tức điên, bây giờ khi hai người kia đến thì bí thư Trương đã mềm rồi sao?
Đây không phải là tính cách của bí thư Trương, Hề Mai Ngọc biết rõ điều này, vì vậy mà nàng phải cẩn thận xem xét đối phương. Trương Thanh Vân lại không nhìn nàng, để nàng cảm nhận được ý đồ của hắn, cũng vì vậy mà trong lòng nàng rất kích động.
Mọi người đến đông đủ thì Trương Thanh Vân cùng Cao Khiêm và Liễu Binh đi dạo một vòng cưỡi ngựa xem hoa, đều đến thăm những gì đáng kiêu ngạo ở khu công nghệ cao, những gì đi đến đều phát triển tốt, đều là những nơi mà cục kỹ thuật cao phải đưa ra chính sách bảo vệ và trợ giúp.
Trương Thanh Vân cảm thấy đần độn vô vị nhưng hai người Cao Khiêm và Liễu Binh lại hào hứng bừng bừng. Đặc biệt là khi khảo sát một công ty điều chế dược phẩm thì Cao Khiêm nói:
- Thanh Vân, tôi nghe nói hiện nay cục kỹ thuật cao rất chú ý đến hạng mục chuyển gien, nghe nói sản nghiệp chuyển gien được thí điểm ở Tấn Đông đã bị chết non, bọn họ làm không tốt nhưng Giang Nam chúng ta hoàn toàn có thể. Tôi cũng rất xem trọng cây lúa, đây là kỳ ngộ cho nông dân Giang Nam tăng gia sản xuất. Anh đã xem qua những báo cáo của Thanh Giang chúng tôi về hạng mục sản nghiệp hóa sinh thái của khu công nghệ cao Thanh Giang chúng tôi chưa?
Trái tim Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng lên, hắn quay đầu nhìn Cao Khiêm. Ngày hôm qua đến thăm hỏi Chiêm Giang Huy, khi đó bí thư Chiêm cũng đã nhắc đến vấn đề này, hơn nữa còn nói gần đây trong tỉnh rất hô hào hạng mục này. Đặc biệt là khi Tấn Đông bị mất cơ hội, Giang Nam muốn nhặt lấy ngay lập tức.
Lúc đó Trương Thanh Vân vì không muốn phá hư bầu không khí mà không trực tiếp phân tích lợi hại bên trong, bây giờ xem ra vấn đề đã khá nghiêm trọng, nếu ngược dòng có thể truy ra được nguyên nhân đến từ Cao Khiêm.
Cao Khiêm bị Trương Thanh Vân nhìn đến mức mất tự nhiên, hắn cười xấu hổ nói:
- Tôi chỉ biết được tin tức vỉa hè này mà thôi, nghe nói bí thư Chiêm và chủ tịch Hà đều chú ý cao độ đến vấn đề này, ha ha.
Cao Khiêm cười, vẻ mặt như hoa đào, cặp môi đỏ như son làm người ta cảm thấy không thoải mái. Trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy rất chán ghét, hắn có một loại kích động muốn vung tay cho một bạt tai. Lời nói của Cao Khiêm nghe thì có vẻ xấu hổ nhưng thật ra lại dùng Chiêm Giang Huy và Hà Khôn để tạo áp lực cho Trương Thanh Vân, nếu lãnh đạo tỉnh ủy Giang Nam thừa nhận hạng mục kia và trình báo lên ủy ban cải cách quốc gia, như vậy mình có phản đối được không? Mình không phản đối là không được, hạng mục chuyển gien là con dao hai lưỡi, chuyển gien lúa nước rất có ích, hơn nữa còn được chứng thực khả năng an toàn, nhưng biết cho lên ngựa ở địa phương nào? Vì vậy vấn đề này phải xem xét thật nghiêm túc, hạng mục chuyển gien không thể mở rộng, dù mở ra ở Tấn Đông cũng phải có những yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc.
Trước tiên phải tạo ra những giống cây trồng chịu rét, chịu hạn, chịu sâu bệnh, sau đó mới chính là những cây làm thức ăn cho gia súc, nào áp dụng ngay trên cây lúa cho người được?
- Bí thư Cao, hạng mục này cần phải thận trọng, các nước trên thế giới hiện nay tranh luận rất gay gắt về vấn đề chuyển gien, trước nay mở ra ở Tấn Đông vì nơi đây quá nghèo hèn, có thể tạo ra những loại cây phù hợp với thổ nhưỡng, nhưng tình hình Giang Nam sẽ không được xem xét. Vì vậy nên tôi nhắc trước, nếu Giang Nam muốn phát triển hạng mục này thì nên buông tay sớm, trước tiên sẽ chế dí ở cánh cửa thực phẩm an toàn.
Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Cao Khiêm chợt ngẩn ngơ, sau đó vẻ mặt lại đỏ lên, hắn nói:
- Chê cười, đúng là đáng cười, tôi thật sự làm trò cho người trong nghề rồi.
Lời này vừa nói ra thì có vẻ cảm thấy xấu hổ vì biểu hiện trước mặt người trong nghề, nhưng thực tế lại bị những lời nói nghiêm khắc của Trương Thanh Vân làm cho nghẹn họng và không nhịn được. Trước mặt nhiều người như vậy mà đối phương không cho Cao Khiêm hắn chút mặt mũi, hơn nữa còn dùng lời nói trực tiếp bế kín hướng đi, điều này đã hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của hắn, sao không đỏ mặt cho được?
Dù trong lòng Cao Khiêm không được vui sướng, nhưng Trương Thanh Vân là người không thể đắc tội, vì vậy đành phải tự giễu cợt mình mà thôi.
Trương Thanh Vân nói ra những lời như vậy mà trong lòng căm tức không chịu được. Cao Khiêm và Liễu Binh là hai người vì cái lợi trước mắt, chỉ cần xét khu công nghệ cao cũng đủ để thấy rất quá mức. Bây giờ lại đến hạng mục chuyển gien, chẳng lẽ bọn họ muốn Giang Nam là địa phương có lương thực lành lặn chuyển thành lương thực chuyển gien?
Trương Thanh Vân đột nhiên thấy sự sai lầm vấn đề quyết định tính mẫn cảm của hạng mục chuyển gien thuộc Tấn Đông, lúc này hạng mục ở Tấn Đông đã gác lại, bây giờ Giang Nam đã rục rịch, chẳng lẽ những tỉnh khác lại không?
Mặt khác nếu hạng mục ở Tấn Đông không bị gác lại, nếu áp dụng sau một hai năm và có thành tích, như vậy chẳng phải sẽ mở rộng hạng mục chuyển gien ra cả nước sao? Lúc đó tranh luận sẽ mở rộng, lại liên quan đến vấn đề an toàn thực phẩm, có phù hợp hay không? Đây đều là khảo nghiệm. Trương Thanh Vân lần đầu tiên cảm giác được trách nhiệm nặng nề của mình, có rất nhiều thứ nhìn có vẻ bình thường, nhưng khi có liên quan đến quốc kế dân sinh thì dù qua loa đại khái đều phải trả một cái giá đau đớn thê thảm.
Sau khi kết thúc đợt thị sát khu công nghệ Thanh Giang thì Trương Thanh Vân cùng Cao Khiêm và Liễu Binh tiến vào trong nội thành. Thật ra hắn vừa rời khỏi Thanh Giang được một năm, căn bản cũng chẳng có gì để thăm, nó là đi thăm không bằng nói Trương Thanh Vân có cảm tình với Thanh Giang, hắn muốn đi để biết thời thế mà thôi.
Trong phòng họp đảng ủy và chính quyền Thanh Giang, Trương Thanh Vân tiếp kiến các đại biểu xí nghiệp khu công nghệ cao Thanh Giang và những cán bộ tương quan phụ trách khu công nghệ. Đợt tiếp kiến lần này Cao Khiêm không tham gia, chỉ có Liễu Binh mà thôi.
Trương Thanh Vân cực kỳ thất vọng với Liễu Binh, vì không có Cao Khiêm nên Trương Thanh Vân triệt để buông thả tính tình. Trong lúc tiếp kiến hắn dùng từ rất nghiêm khắc, phê bình những động tác múa võ đẹp đẽ của khu công nghệ cao Thanh Giang, không có gì được gọi là cụ thể. Hắn phê bình khu công nghệ Thanh Giang phải ôm đồm nhiều xí nghiệp cho đủ số lượng, rất thiếu những xí nghiệp hạch tâm.
Đến lúc này thì hàng ngàn con sóng đã bùng lên, đám đại biểu xí nghiệp không quan tâm đến quan chức chính quyền, nơi đây phần lớn lại là những xí nghiệp đã tiến vào khi Trương Thanh Vân còn tại vị ở Thanh Giang. Bọn họ vỗ tay khen hay đối với những lời phê bình của Trương Thanh Vân, hơn nữa còn thu hút đám đại biểu xí nghiệp mà Cao Khiêm và Liễu Binh đã kéo vào cho đủ số.
Bọn họ đến Thanh Giang căn bản chỉ là hướng về phía chính sách ưu đãi, vì lợi dụng kỹ thuật cao mà tìm mánh khóe kéo sự trợ giúp mạnh mẽ từ phía chính quyền. Bây giờ bọn họ bị Trương Thanh Vân kéo mặt nạ xuống, bọn họ sẽ thừa nhận sao?
Vì vậy hội nghị tiếp kiến trở thành hội nghị biện luận, rất nhiều xí nghiệp có thói quen được chính quyền Thanh Giang nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa trong lòng bàn tay, đặt biệt là các xí nghiệp đến từ bên ngoài, vì vậy mười phần ngang ngược kiêu ngạo. Khi Trương Thanh Vân phê bình thì bọn họ càng công khai nói chen vào, vì vậy mà phòng họp chợt rối loạn.
Liễu Binh bị tình cảnh lần này làm cho rối loạn tay chân, không biết xử lý thế nào, kết quả cuối cùng chính là tan rã trong bất hòa. Trương Thanh Vân thậm chí không thèm cáo biệt mà trực tiếp quay về Thành Đô, đợi đến khi Liễu Binh cảm thấy không ổn thì Trương Thanh Vân đã về thủ đô.
Mà tổ ong vò vẽ ở Thanh Giang bị Trương Thanh Vân chọc vào làm cho rối loạn, Liễu Binh bất lực không thể khống chế tàn cục, Cao Khiêm lợi dụng cơ hội mà chèn ép, thế cân bằng giữa đảng ủy và chính quyền đã không còn. Text được lấy tại
Hơn nữa Trương Thanh Vân đến thị sát khu công nghệ và bị dọa chạy cũng làm cho cao tầng Giang Nam phải chú ý, mọi người cùng nhau truy cứu nguyên nhân, đại khái cũng hiểu ra được vấn đề. Lúc này lãnh đạo tỉnh ủy Giang Nam bắt đầu phê bình ủy ban quản lý khu công nghệ Thanh Giang, đồng thời cũng quyết định phải lập lại trật tự.
Đợi đến khi Cao Khiêm ý thức được đã trúng kế của Trương Thanh Vân thì lập tức phải điều chỉnh lãnh đạo quản lý khu công nghệ, cuối cùng phải ném trọng trách cho Vũ Đức Chi. Ai bảo Vũ Đức Chi có quan hệ gần gũi với Trương Thanh Vân? Lúc này nhiệm vụ quan trọng nhất là khu công nghệ Thanh Giang phải tìm được niềm vui trong cục kỹ thuật cao.
Trương Thanh Vân đến Thanh Giang một lần xem như vài nhà vui mà vài nhà sầu, bỏ qua những sự việc ảnh hưởng thì quan trường Giang Nam cuối cùng cũng kiến thức được năng lượng của Trương Thanh Vân. Đối phương ở trong thủ đô được một năm, bây giờ quay về lập bài ở Giang Nam, quá trình thị sát cũng quá hoa lệ, vì vậy mà những sự việc lần này của Trương Thanh Vân cũng trở thành giai thoại.
Mà Trương Thanh Vân quay về thủ đô cũng không có thời gian chú ý đến Thanh Giang, hắn tổ chức hội nghị toàn thể trong cục, tất nhiên trọng điểm là bố trí tổng thể những công tác trong năm mới. Trong nửa năm đầu thì cục kỹ thuật cao phải chú ý trọng điểm đến những vấn đề liên quan đến quốc kế dân sinh, những sản nghiệp liên quan đến nhu cầu cơ bản của cuộc sống. Hơn nữa những sản nghiệp liên quan đến bảo vệ môi trường, năng lượng mới, kỹ thuật cao đều phải được đặt nặng. Ngoài ra thì vài thành phố tương quan cung phải hưởng ứng lời kêu gọi của quốc hội, cần phải triển khai hợp tác quốc tế trên phương diện khu công nghệ, phải thu nạp những xí nghiệp khoa học kỹ thuật hiện đại của nước ngoài. Trương Thanh Vân suy xét những vấn đề trên, vì vậy trọng điểm thu hút đầu tư nước ngoài chất lượng cao phải do hắn tự mình nắm bắt.
Vấn đề hợp tác quốc tế thường rất mẫn cảm, những hạng mục trong đó lại phần lớn không nhất định đạt đến mục đích, cho nên vấn đề quy hoạch và đầu tư này là khảo nghiêm rất lớn. Trước kia đất nước đã gặp rất nhiều bài học trên phương diện này, rất nhiều tình huống tiền mất tật mang, cuối cùng khoa học kỹ thuật lại không đến tay, nói theo cách hay dùng đó là "tự đóng học phí!"
Dù người khác thấy thế nào về vấn đề này thì Trương Thanh Vân cũng cảm thấy giao học phí như vậy là rất mẫn cảm, vì đã đóng học phí lại thường bị người ta miệt thị và khinh thường. Thế giới quan ở các nước phương Tây là sự thật, mọi người coi trọng là thực lực, tiền mất tật mang hơn nữa còn bị chửi là ngốc nghếch ngu xuẩn thì khôn dễ chịu. Bây giờ Trương Thanh Vân đã nắm cục kỹ thuật cao, là cục trưởng nên không thể để cho những chuyện như vậy có cơ hội phát sinh.
Trương Thanh Vân và Chiêm Giang Huy đều nói về những điều này, Chiêm Giang Huy rõ ràng hào hứng rất cao, lão nói:
- Thanh Vân, trước kia Giang Nam đều được người ta cho rằng không thể phát triển cao, trên không đụng trời dưới không sát đất, nếu dựa theo lời của tôi thì những thứ trên rõ ràng không bám sát tình thế ở Giang Nam.
- Bây giờ thì tốt, trung ương đã chính thức xác nhận khẩu hiệu "Trung Nguyên quật khởi", thành kiến của mọi người trước nay cũng bị vạch trần, sự thật đã chứng minh Giang Nam chúng ta làm tốt về kinh tế.
Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, Chiêm Giang Huy lại nâng lên vấn đề về hạng mục ở khu công nghệ cao Thanh Giang, hy vọng cục kỹ thuật cao có thể phát huy tác dụng. v. v. Hai người nói chuyện từ đầu đến cuối rất vui sướng.
Nhưng hôm nay đến khu công nghệ Thanh Giang thì tâm tình vui sướng của Trương Thanh Vân lập tức tan thành mây khói.
Vì Trương Thanh Vân đến tương đối sớm, trước hết để Hề Mai Ngọc đưa mình đi thị sát vài vòng. Đợi đến khi hai vị lãnh đạo là Cao Khiêm và Liễu Binh chạy đến nơi thì hắn đã hiểu rõ tất cả tình huống khu công nghệ, khi biết rõ thì tâm tình đã không tốt, hắn cảm thấy phương hướng của khu công nghệ đã sai lệch.
Trước kia Trương Thanh Vân cường điệu khu công nghệ nên bảo trì nghiêm khắc chế độ tuyển chọn xí nghiệp, tất cả muốn tiến vào thì phải nghiêm khắc kiểm tra, nhưng tình hình bây giờ đã chứng tỏ Thanh Giang làm việc quá bừa bãi. Những xí nghiệp năng lượng mặt trời cũng chỉ là lắp rắp vào bao tiêu mà thôi, hơn nữa những xí nghiệp được gọi là chuyên về điện tử, thực tế chỉ là thùng rỗng, bản chất chính là xí nghiệp gia công.
Đảng ủy và chính quyền Thanh Giang vì muốn hấp dẫn đầu tư mà ném chính sách ra khá thoáng, đưa rất nhiều xí nghiệp gia công tiến vào để cho đủ số lượng. Ngành điện tử trong khu công nghệ Thanh Giang là giả tạo phồn vinh, vừa kiếm được thuế, lại là hạng mục mánh lới có thể báo cáo lên trên, tìm kiếm sự giúp đỡ của các ban ngành quốc gia.
- Bí thư Trương, tình hình...Tình hình là như vậy, tôi...Tôi để anh phải thất vọng rồi.
Hề Mai Ngọc lắp bắp nói, ánh mắt liên tục nhìn vào mắt Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân khoát tay, hắn biết rõ có trách Hề Mai Ngọc cũng là vô dụng nhưng trong lòng mắc nghẹn cũng rất khó chịu, cũng rất thất vọng với Cao Khiêm và Liễu Binh. Hai người này muốn có công trình chiến tích, vì vậy mà không xem xét kế hoạch phát triển lâu dài của Thanh Giang, không có trách nhiệm như vậy rõ ràng làm người ta có thể nhẫn mà không thể nhịn.
Cao Khiêm và Liễu Binh đến cùng Trương Thanh Vân đi thị sát khu công nghệ cao, điều này cho thấy hai vị lãnh đạo thị ủy rất coi trọng đợt khảo sát của Trương Thanh Vân lần này. Bây giờ khu công nghệ Thanh Giang hầu như trở thành danh thiếp cho cả Giang Nam, mà khu công nghệ cũng là điểm mấu chốt trong quá trình phát triển kinh tế trong tỉnh.
Trương Thanh Vân là cục trưởng cục kỹ thuật cao trong ủy ban cải cách quốc gia, tất nhiên chuyến thị sát của Trương Thanh Vân xuống khu công nghệ có tầm quan trọng thế nào thì không cần phải nghĩ. Chỉ cần Trương Thanh Vân có chính sách hơi nghiêng về phía Thanh Giang, chắc chắn tương lai của Thanh Giang sẽ tốt lên rất nhiều, ít ra thì Cao Khiêm và Liễu Binh đều cho là như vậy.
Khi Trương Thanh Vân ra quyết định khảo sát khu công nghệ Thanh Giang thì hai người bắt đầu đặc biệt coi trọng. Cao Khiêm còn tự mình đến Thành Đô gặp mặt Trương Thanh Vân, trong quá trình mở tiệc chiêu đãi thì Cao Khiêm không còn vẻ xa lạ như trước, mở miệng là nói đến chuyện xảy ra ở phòng giám sát năm xưa.
Năm xưa Trương Thanh Vân chỉ là một cán bộ cấp phó ban, mà chỉ sau vài năm đến bây giờ hắn đã ngồi cùng ghế với Cao Khiêm, tất nhiên Cao Khiêm muốn so sánh sự tương phản giữa xưa và nay để nịnh hót Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân hứng thú với sự nhiệt tình của Cao Khiêm chính là vì muốn quan tâm đến hướng đi của Nghê Thu Nguyệt, nhưng khi thấy vẻ mặt Cao Khiêm không chút khác thường thì hắn cũng thở phào một hơi. Nghê Thu Nguyệt ở đâu thì chẳng ai biết, nhưng Cao Khiêm nhất định sẽ biết, ít nhất cũng có thể loại trừ khả năng ngoài ý muốn.
Nghê Thu Nguyệt biến mất giống như rất bí mật, Cảnh Chiến đã thăm dò nhưng không tra ra được chút tin tức nào. Hắn chỉ chứng minh Nghê Thu Nguyệt không còn ở trong Giang Nam, ngay cả tòa soạn cũng không biết tin tức về nàng, chỉ nói là xin nghỉ, tình hình cụ thể thì không ai dám hỏi.
Sau khi mở tiệc chiêu đã Trương Thanh Vân thì Cao Khiêm vẫn còn thấy cấp bậc lễ nghĩa chưa đủ cao, vì vậy bắt buộc Trương Thanh Vân nhất định phải ngủ lại Thanh Giang. Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ từ chối lời đề nghị này, cũng không nói ra lý do thật với Cao Khiêm. Hắn chỉ nói mình phải thừa cơ hội đến thăm các lãnh đạo cũ, ở lại Thanh Giang thì không quá phù hợp.
Thông qua hàng loạt thủ đoạn này mà Trương Thanh Vân mới lừa được Cao Khiêm, do đó hắn tìm được một bữa sáng ngẫu nhiên trực tiếp đến tập kích khu công nghệ, vì vậy hắn mới nhìn ra những tồn tại thật sự.
Cao Khiêm và Liễu Binh rõ ràng đã có sự chuẩn bị với trò đột kích của Trương Thanh Vân, nhưng bọn họ có tính toán thế nào cũng không ngờ đến Hề Mai Ngọc. Người phụ nữ này tuyệt đối muốn giúp đỡ Trương Thanh Vân, đồng thời cũng rất hiểu cảm giác ẩn nhẫn, dù nàng rất bất mãn đối với vấn đề Liễu Binh nắm trong tay khu công nghệ nhưng trước nay vẫn chôn dấu trong lòng. Bây giờ Trương Thanh Vân đã đến, nàng không còn gì phải kiêng kỵ, trực tiếp phản hồi vấn đề. Đợi đến khi Cao Khiêm và Liễu Binh đến nơi thì Trương Thanh Vân đã thăm dò được tất cả.
Trong phòng họp ở ủy ban quản lý khu công nghệ, lúc này Liễu Binh và Cao Khiêm mới vội vàng đến nơi, Cao Khiêm từ xa đã vươn tay nói:
- Cục trưởng Trương, anh đột nhiên tập kích rõ ràng nằm ngoài dự đoán của mọi người, anh thấy tôi và chủ tịch Liễu cũng phải vội vàng chạy đến, ngay cả chủ nhà cũng không thể bày tỏ cho tốt.
Trương Thanh Vân tiến lên cười cười, Liễu Binh lúc này cũng đã đi lên, vì có bí thư Cao Khiêm nên hắn không tiện mở miệng, chỉ ở bên cạnh cười làm lành. Nếu nói Cao Khiêm và Trương Thanh Vân có cùng địa vị thì Liễu Binh rõ ràng phải thấp hơn một cái đầu.
Hai người đã từng có vài lần tiếp xúc ở thủ đô, mỗi lần Liễu Binh đều phải hạ mình, nếu nói trên tâm lý thì Trương Thanh Vân hoàn toàn là lãnh đạo.
- Bí thư Cao, tôi đột nhiên nảy lòng tham, tôi cũng không muốn mọi người phải khổ nhọc đi theo. Lúc này các anh đến đây, trong lòng tôi cũng rất băn khoăn.
Trương Thanh Vân nói.
Chính Trương Thanh Vân là người một tay xây dựng và phê duyệt cho hạng mục khu công nghệ, nhưng bây giờ lại bị Cao Khiêm ký tên trong tài liệu và giẫm chân đạp hư hại, tâm tình của hắn lúc này là thế nào thì hoàn toàn có thể hiểu được. Nếu dựa theo tính tình thì Trương Thanh Vân lúc này sẽ vỗ bàn chửi chó má với Cao Khiêm và Liễu Binh, nhưng lý trí nói cho hắn biết như vậy là không được.
Không cần phải nổi giận mà ngược lại còn phải gây tê bọn họ, trước tiên vì bảo vệ Hề Mai Ngọc, thứ hai chính là đưa khu công nghệ về đúng hướng đi và quỹ đạo cũ, vì vậy mà sử dụng sách lược nào cũng cực kỳ quan trọng.
Khách và chủ trò chuyện với nhau rất vui, mà Hề Mai Ngọc ở bên cạnh thì rất buồn bực, không biết trong hồ lô của Trương Thanh Vân có những gì. Trước khi bí thư Cao và chủ tịch Liễu chưa đến thì Trương Thanh Vân rõ ràng đã tức điên, bây giờ khi hai người kia đến thì bí thư Trương đã mềm rồi sao?
Đây không phải là tính cách của bí thư Trương, Hề Mai Ngọc biết rõ điều này, vì vậy mà nàng phải cẩn thận xem xét đối phương. Trương Thanh Vân lại không nhìn nàng, để nàng cảm nhận được ý đồ của hắn, cũng vì vậy mà trong lòng nàng rất kích động.
Mọi người đến đông đủ thì Trương Thanh Vân cùng Cao Khiêm và Liễu Binh đi dạo một vòng cưỡi ngựa xem hoa, đều đến thăm những gì đáng kiêu ngạo ở khu công nghệ cao, những gì đi đến đều phát triển tốt, đều là những nơi mà cục kỹ thuật cao phải đưa ra chính sách bảo vệ và trợ giúp.
Trương Thanh Vân cảm thấy đần độn vô vị nhưng hai người Cao Khiêm và Liễu Binh lại hào hứng bừng bừng. Đặc biệt là khi khảo sát một công ty điều chế dược phẩm thì Cao Khiêm nói:
- Thanh Vân, tôi nghe nói hiện nay cục kỹ thuật cao rất chú ý đến hạng mục chuyển gien, nghe nói sản nghiệp chuyển gien được thí điểm ở Tấn Đông đã bị chết non, bọn họ làm không tốt nhưng Giang Nam chúng ta hoàn toàn có thể. Tôi cũng rất xem trọng cây lúa, đây là kỳ ngộ cho nông dân Giang Nam tăng gia sản xuất. Anh đã xem qua những báo cáo của Thanh Giang chúng tôi về hạng mục sản nghiệp hóa sinh thái của khu công nghệ cao Thanh Giang chúng tôi chưa?
Trái tim Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng lên, hắn quay đầu nhìn Cao Khiêm. Ngày hôm qua đến thăm hỏi Chiêm Giang Huy, khi đó bí thư Chiêm cũng đã nhắc đến vấn đề này, hơn nữa còn nói gần đây trong tỉnh rất hô hào hạng mục này. Đặc biệt là khi Tấn Đông bị mất cơ hội, Giang Nam muốn nhặt lấy ngay lập tức.
Lúc đó Trương Thanh Vân vì không muốn phá hư bầu không khí mà không trực tiếp phân tích lợi hại bên trong, bây giờ xem ra vấn đề đã khá nghiêm trọng, nếu ngược dòng có thể truy ra được nguyên nhân đến từ Cao Khiêm.
Cao Khiêm bị Trương Thanh Vân nhìn đến mức mất tự nhiên, hắn cười xấu hổ nói:
- Tôi chỉ biết được tin tức vỉa hè này mà thôi, nghe nói bí thư Chiêm và chủ tịch Hà đều chú ý cao độ đến vấn đề này, ha ha.
Cao Khiêm cười, vẻ mặt như hoa đào, cặp môi đỏ như son làm người ta cảm thấy không thoải mái. Trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy rất chán ghét, hắn có một loại kích động muốn vung tay cho một bạt tai. Lời nói của Cao Khiêm nghe thì có vẻ xấu hổ nhưng thật ra lại dùng Chiêm Giang Huy và Hà Khôn để tạo áp lực cho Trương Thanh Vân, nếu lãnh đạo tỉnh ủy Giang Nam thừa nhận hạng mục kia và trình báo lên ủy ban cải cách quốc gia, như vậy mình có phản đối được không? Mình không phản đối là không được, hạng mục chuyển gien là con dao hai lưỡi, chuyển gien lúa nước rất có ích, hơn nữa còn được chứng thực khả năng an toàn, nhưng biết cho lên ngựa ở địa phương nào? Vì vậy vấn đề này phải xem xét thật nghiêm túc, hạng mục chuyển gien không thể mở rộng, dù mở ra ở Tấn Đông cũng phải có những yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc.
Trước tiên phải tạo ra những giống cây trồng chịu rét, chịu hạn, chịu sâu bệnh, sau đó mới chính là những cây làm thức ăn cho gia súc, nào áp dụng ngay trên cây lúa cho người được?
- Bí thư Cao, hạng mục này cần phải thận trọng, các nước trên thế giới hiện nay tranh luận rất gay gắt về vấn đề chuyển gien, trước nay mở ra ở Tấn Đông vì nơi đây quá nghèo hèn, có thể tạo ra những loại cây phù hợp với thổ nhưỡng, nhưng tình hình Giang Nam sẽ không được xem xét. Vì vậy nên tôi nhắc trước, nếu Giang Nam muốn phát triển hạng mục này thì nên buông tay sớm, trước tiên sẽ chế dí ở cánh cửa thực phẩm an toàn.
Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Cao Khiêm chợt ngẩn ngơ, sau đó vẻ mặt lại đỏ lên, hắn nói:
- Chê cười, đúng là đáng cười, tôi thật sự làm trò cho người trong nghề rồi.
Lời này vừa nói ra thì có vẻ cảm thấy xấu hổ vì biểu hiện trước mặt người trong nghề, nhưng thực tế lại bị những lời nói nghiêm khắc của Trương Thanh Vân làm cho nghẹn họng và không nhịn được. Trước mặt nhiều người như vậy mà đối phương không cho Cao Khiêm hắn chút mặt mũi, hơn nữa còn dùng lời nói trực tiếp bế kín hướng đi, điều này đã hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của hắn, sao không đỏ mặt cho được?
Dù trong lòng Cao Khiêm không được vui sướng, nhưng Trương Thanh Vân là người không thể đắc tội, vì vậy đành phải tự giễu cợt mình mà thôi.
Trương Thanh Vân nói ra những lời như vậy mà trong lòng căm tức không chịu được. Cao Khiêm và Liễu Binh là hai người vì cái lợi trước mắt, chỉ cần xét khu công nghệ cao cũng đủ để thấy rất quá mức. Bây giờ lại đến hạng mục chuyển gien, chẳng lẽ bọn họ muốn Giang Nam là địa phương có lương thực lành lặn chuyển thành lương thực chuyển gien?
Trương Thanh Vân đột nhiên thấy sự sai lầm vấn đề quyết định tính mẫn cảm của hạng mục chuyển gien thuộc Tấn Đông, lúc này hạng mục ở Tấn Đông đã gác lại, bây giờ Giang Nam đã rục rịch, chẳng lẽ những tỉnh khác lại không?
Mặt khác nếu hạng mục ở Tấn Đông không bị gác lại, nếu áp dụng sau một hai năm và có thành tích, như vậy chẳng phải sẽ mở rộng hạng mục chuyển gien ra cả nước sao? Lúc đó tranh luận sẽ mở rộng, lại liên quan đến vấn đề an toàn thực phẩm, có phù hợp hay không? Đây đều là khảo nghiệm. Trương Thanh Vân lần đầu tiên cảm giác được trách nhiệm nặng nề của mình, có rất nhiều thứ nhìn có vẻ bình thường, nhưng khi có liên quan đến quốc kế dân sinh thì dù qua loa đại khái đều phải trả một cái giá đau đớn thê thảm.
Sau khi kết thúc đợt thị sát khu công nghệ Thanh Giang thì Trương Thanh Vân cùng Cao Khiêm và Liễu Binh tiến vào trong nội thành. Thật ra hắn vừa rời khỏi Thanh Giang được một năm, căn bản cũng chẳng có gì để thăm, nó là đi thăm không bằng nói Trương Thanh Vân có cảm tình với Thanh Giang, hắn muốn đi để biết thời thế mà thôi.
Trong phòng họp đảng ủy và chính quyền Thanh Giang, Trương Thanh Vân tiếp kiến các đại biểu xí nghiệp khu công nghệ cao Thanh Giang và những cán bộ tương quan phụ trách khu công nghệ. Đợt tiếp kiến lần này Cao Khiêm không tham gia, chỉ có Liễu Binh mà thôi.
Trương Thanh Vân cực kỳ thất vọng với Liễu Binh, vì không có Cao Khiêm nên Trương Thanh Vân triệt để buông thả tính tình. Trong lúc tiếp kiến hắn dùng từ rất nghiêm khắc, phê bình những động tác múa võ đẹp đẽ của khu công nghệ cao Thanh Giang, không có gì được gọi là cụ thể. Hắn phê bình khu công nghệ Thanh Giang phải ôm đồm nhiều xí nghiệp cho đủ số lượng, rất thiếu những xí nghiệp hạch tâm.
Đến lúc này thì hàng ngàn con sóng đã bùng lên, đám đại biểu xí nghiệp không quan tâm đến quan chức chính quyền, nơi đây phần lớn lại là những xí nghiệp đã tiến vào khi Trương Thanh Vân còn tại vị ở Thanh Giang. Bọn họ vỗ tay khen hay đối với những lời phê bình của Trương Thanh Vân, hơn nữa còn thu hút đám đại biểu xí nghiệp mà Cao Khiêm và Liễu Binh đã kéo vào cho đủ số.
Bọn họ đến Thanh Giang căn bản chỉ là hướng về phía chính sách ưu đãi, vì lợi dụng kỹ thuật cao mà tìm mánh khóe kéo sự trợ giúp mạnh mẽ từ phía chính quyền. Bây giờ bọn họ bị Trương Thanh Vân kéo mặt nạ xuống, bọn họ sẽ thừa nhận sao?
Vì vậy hội nghị tiếp kiến trở thành hội nghị biện luận, rất nhiều xí nghiệp có thói quen được chính quyền Thanh Giang nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa trong lòng bàn tay, đặt biệt là các xí nghiệp đến từ bên ngoài, vì vậy mười phần ngang ngược kiêu ngạo. Khi Trương Thanh Vân phê bình thì bọn họ càng công khai nói chen vào, vì vậy mà phòng họp chợt rối loạn.
Liễu Binh bị tình cảnh lần này làm cho rối loạn tay chân, không biết xử lý thế nào, kết quả cuối cùng chính là tan rã trong bất hòa. Trương Thanh Vân thậm chí không thèm cáo biệt mà trực tiếp quay về Thành Đô, đợi đến khi Liễu Binh cảm thấy không ổn thì Trương Thanh Vân đã về thủ đô.
Mà tổ ong vò vẽ ở Thanh Giang bị Trương Thanh Vân chọc vào làm cho rối loạn, Liễu Binh bất lực không thể khống chế tàn cục, Cao Khiêm lợi dụng cơ hội mà chèn ép, thế cân bằng giữa đảng ủy và chính quyền đã không còn. Text được lấy tại
Hơn nữa Trương Thanh Vân đến thị sát khu công nghệ và bị dọa chạy cũng làm cho cao tầng Giang Nam phải chú ý, mọi người cùng nhau truy cứu nguyên nhân, đại khái cũng hiểu ra được vấn đề. Lúc này lãnh đạo tỉnh ủy Giang Nam bắt đầu phê bình ủy ban quản lý khu công nghệ Thanh Giang, đồng thời cũng quyết định phải lập lại trật tự.
Đợi đến khi Cao Khiêm ý thức được đã trúng kế của Trương Thanh Vân thì lập tức phải điều chỉnh lãnh đạo quản lý khu công nghệ, cuối cùng phải ném trọng trách cho Vũ Đức Chi. Ai bảo Vũ Đức Chi có quan hệ gần gũi với Trương Thanh Vân? Lúc này nhiệm vụ quan trọng nhất là khu công nghệ Thanh Giang phải tìm được niềm vui trong cục kỹ thuật cao.
Trương Thanh Vân đến Thanh Giang một lần xem như vài nhà vui mà vài nhà sầu, bỏ qua những sự việc ảnh hưởng thì quan trường Giang Nam cuối cùng cũng kiến thức được năng lượng của Trương Thanh Vân. Đối phương ở trong thủ đô được một năm, bây giờ quay về lập bài ở Giang Nam, quá trình thị sát cũng quá hoa lệ, vì vậy mà những sự việc lần này của Trương Thanh Vân cũng trở thành giai thoại.
Mà Trương Thanh Vân quay về thủ đô cũng không có thời gian chú ý đến Thanh Giang, hắn tổ chức hội nghị toàn thể trong cục, tất nhiên trọng điểm là bố trí tổng thể những công tác trong năm mới. Trong nửa năm đầu thì cục kỹ thuật cao phải chú ý trọng điểm đến những vấn đề liên quan đến quốc kế dân sinh, những sản nghiệp liên quan đến nhu cầu cơ bản của cuộc sống. Hơn nữa những sản nghiệp liên quan đến bảo vệ môi trường, năng lượng mới, kỹ thuật cao đều phải được đặt nặng. Ngoài ra thì vài thành phố tương quan cung phải hưởng ứng lời kêu gọi của quốc hội, cần phải triển khai hợp tác quốc tế trên phương diện khu công nghệ, phải thu nạp những xí nghiệp khoa học kỹ thuật hiện đại của nước ngoài. Trương Thanh Vân suy xét những vấn đề trên, vì vậy trọng điểm thu hút đầu tư nước ngoài chất lượng cao phải do hắn tự mình nắm bắt.
Vấn đề hợp tác quốc tế thường rất mẫn cảm, những hạng mục trong đó lại phần lớn không nhất định đạt đến mục đích, cho nên vấn đề quy hoạch và đầu tư này là khảo nghiêm rất lớn. Trước kia đất nước đã gặp rất nhiều bài học trên phương diện này, rất nhiều tình huống tiền mất tật mang, cuối cùng khoa học kỹ thuật lại không đến tay, nói theo cách hay dùng đó là "tự đóng học phí!"
Dù người khác thấy thế nào về vấn đề này thì Trương Thanh Vân cũng cảm thấy giao học phí như vậy là rất mẫn cảm, vì đã đóng học phí lại thường bị người ta miệt thị và khinh thường. Thế giới quan ở các nước phương Tây là sự thật, mọi người coi trọng là thực lực, tiền mất tật mang hơn nữa còn bị chửi là ngốc nghếch ngu xuẩn thì khôn dễ chịu. Bây giờ Trương Thanh Vân đã nắm cục kỹ thuật cao, là cục trưởng nên không thể để cho những chuyện như vậy có cơ hội phát sinh.