Trong phòng làm việc của Tạp Báng Đài, hắn đang ngồi trên ghế sa lông mà không nói một lời, hạng mục tuyến đường sắt ở Tấn Đông chính là tâm huyết của hắn bao năm nay, hắn vốn tưởng tất cả sẽ thuận lợi, và cuối cùng thì hạng mục cũng đã được ký duyệt.
Nhưng tính trăm lần vạn lần cũng không ngờ họa đến từ người cùng nhà, cuối cùng vấn đề lại bộc phát ra từ chính ủy ban cải cách. Trong ủy ban cải cách có người muốn phá, hơn nữa hết lần này đến lần khác đều xuất phát từ phía cục kỹ thuật cao. Vấn đề này đối với Tạp Báng Đài hay với Tấn Đông đều là cơn ác mộng.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa, Tạp Báng Đài lên tiếng rồi đứng dậy, thư ký Tiểu Lượng tiến vào, đi phía sau là Văn Phượng Sơn. Lúc này Văn Phượng Sơn biết mình đã gây họa, hắn còn chưa tiến đến gần đã khom người gọi một tiếng:
- Chào chủ nhiệm Tạp!
Tạp Báng Đài thấy mặt Văn Phượng Sơn thì vẻ mặt đã trầm xuống, hắn hừ một tiếng rồi đặt mông ngồi xuống. Thư ký Tiểu Lượng thấy thời cơ không đúng nên lặng lẽ đi ra ngoài rồi đóng cửa lại. Tạp Báng Đài nghĩ rằng muốn được yên tĩnh một chút nhưng tâm tư khó thể cưỡng ép, hắn lại cảm thấy không nhịn được, vì vậy lại đứng lên. Hắn dùng ngón tay chỉ Văn Phượng Sơn, đầu ngón ta run run, hắn lạnh lùng nói:
- Làm...Anh...Đi...Anh có biết cũng chỉ vì một lời của mình mà lập tức quấy nhiễu hạng mục ở Tấn Đông không? Hạng mục này được phê duyệt lại thì phải mất một năm hoặc vài năm, anh có biết cứ kéo dài một năm thì ảnh hưởng thế nào đến kinh tế Tấn Đông không? Anh có biết...
Tạp Báng Đài định nói Văn Phượng Sơn đắc tội với người Tấn Đông, nhưng trong lòng hắn lập tức nhớ mình là người của ủy ban cải cách, đã không còn là phó bí thư tỉnh Tấn Đông. Mà Văn Phượng Sơn thì không phải là người Tấn Đông, vấn đề phát triển kinh tế tỉnh Tấn Đông có liên quan gì đến hắn chứ?
Tạp Báng Đài kích động nhưng cũng đột nhiên khựng lại, sau đó muốn mắng nhưng cũng không biết nên tiếp tục bắt đầu từ đâu, môi mấp máy mà một lúc lâu sau không nói được lời nào, hắn đành phải thở phì phò rồi ngồi xuống.
- Chủ nhiệm Tạp, về phần hạng mục đường sắt phân ra hai đoạn là ý nghĩ của toàn đảng bộ chúng tôi, đây...Đây cũng không phải là ý kiến cá nhân tôi.
Văn Phượng Sơn nói, hắn thấy Tạp Báng Đài đang nổi nóng thì cũng hơi căng thẳng, vì vậy mà phải suy nghĩ cách dùng từ, không cần biết có phù hợp hay không.
- Thúi lắm!
Tạp Báng Đài nói, hắn kích động thì lập tức nói tục. Đường sắt ở Tấn Đông là một hạng mục thuộc đơn vị tương quan là cục đường sắt, trước đó trong hội nghị xác định hạng mục không có người nào có cảm giác ngoài ý muốn, bây giờ còn áp đặt ý kiến của đảng bộ?
Nhưng Tạp Báng Đài vừa bộc phát một câu ra khỏi miệng thì cũng hiểu được ý của Văn Phượng Sơn. Đối phương nói đây là ý kiến của đảng bộ thì thực tế chỉ có thể là Trương Thanh Vân ra chỉ thị như vậy mà thôi. Tạp Báng Đài nghĩ đến đây mà trong lòng co rút, hắn đinh nói vài câu nhưng nhìn thấy Văn Phượng Sơn cúi đầu ũ rũ trước mặt, cảm thấy rất bực, đành không nói lời nào.
Chỉ cần xem xét tình hình bây giờ của cục kỹ thuật cao thì biết đám người Văn Phượng Sơn đều đã bị Trương Thanh Vân bóp rất chặt, Tạp Báng Đài hắn ở đây mắng chửi Văn Phượng Sơn thì được tích sự gì? Tạp Báng Đài vừa nghĩ đến Trương Thanh Vân thì trong lòng lại càng phức tạp, trước đó Trương Thanh Vân đến và hắn không thèm quan tâm, hắn thấy một tiểu tử miệng còn hôi sữa, như vậy thì có thể làm được gì?
Cũng vì ý nghĩ đó mà Tạp Báng Đài đã sai lớn, người ta còn trẻ nhưng cách hành động lại cay nghiệt không khác nào những cáo già đã lăn lộn trong quan trường vài chục năm. Điều càng đáng kinh ngạc chính là người này từ cơ sở đi lên, đã từng là người đứng đầu một phương, làm việc quả cảm và quyết đoán, ra tay cực kỳ có tính công kích với kẻ địch, Tạp Báng Đài cũng đã vài lần ăn phải trái đắng.
Lần đầu tiên chính là chuyện liên quan đến Triệu Thịnh Long, Tạp Báng Đài chuẩn bị sử dụng người này để đi nghiệm thu công trình và gõ đầu Trương Thanh Vân, không ngờ lại bị đối phương lợi dụng ngược lại và đưa ra biện pháp mới thay máu cho toàn bộ cục kỹ thuật cao, thiếu chút nữa đã làm cho Tạp Báng Đài không xuống thang không được.
Vì muốn cho Trương Thanh Vân nếm mùi đau khổ mà Tạp Báng Đài quyết định kết hợp với các cục và ban khác ném cho cục kỹ thuật cao một củ khoai lang nóng, nghĩ rằng đối phương sẽ tan vỡ. Nhưng rõ ràng Trương Thanh Vân là người trẻ tuổi tâm huyết, dù nhiều hạng mục ép lưng vẫn chống đỡ được.
Nếu nói về lực kháng cự thì Trương Thanh Vân rõ ràng là một kẻ rất tuyệt, hắn vạch ra vấn đề của hạng mục ở Tấn Đông, quyết định cộng dồn thêm cho hạng mục ở hội nghị quyết định hạng mục, vì vậy mà hạng mục chính thức mắc cạn vô thời hạn.
Trên đời thường gieo nhân gặp quả, Tạp Báng Đài cho rằng nhân quả của vấn đề đều nằm trên người Trương Thanh Vân, nhưng rốt cuộc có thật sự là như vậy hay không thì cũng chưa nắm chắc. Vì vậy mà trong lòng hắn có chút uể oải, dù sao hắn cũng là cán bộ cao cấp cấp bộ, sẽ phải suy xét trên nhiều vấn đề, cũng hiểu rõ công tác của chính mình. Hắn thấy mình sai lầm trên vấn đề áp đặt ý chí và con đường lên cục kỹ thuật cao, sai lầm này có trung tâm là Trương Thanh Vân, Tạp Báng Đài không biết rõ về đối phương, hoặc có thể nói là biết không đủ.
Tạp Báng Đài không biết về bối cảnh, chưa nói đến phương thức làm việc của Trương Thanh Vân. Dưới tình huống như vậy Tạp Báng Đài muốn áp đặt ý chí lên đối phương, vì vậy mới náo loạn đến tình cảnh bây giờ. Trương Thanh Vân thì đứng ổn định nhưng vị trí của lãnh đạo phân công quản lý như Tạp Báng Đài lại khá xấu hổ.
Trong ủy ban cải cách ai cũng biết hạng mục ở Tấn Đông là những gì được Tạp Báng Đài thao tác, có thể nói cuối cùng cũng được duyệt, nhưng sau đó cục kỹ thuật cao nằm dưới sự phân công quản lý của Tạp Báng Đài lại xảy ra vấn đề. Hạng mục bị gác lại, mọi người chỉ biết cười trộm, kẻ nào cũng thấy đắc ý và chế giễu, Tạp Báng Đài cảm thấy mình như sa chân vào hố phân.
Trong phòng rất yên tĩnh, Tạp Báng Đài đang tự suy xét vấn đề và gạt Văn Phượng Sơn sang một bên. Lúc này Văn Phượng Sơn như ngồi đống lửa, tâm tình cũng rất phức tạp. Bây giờ Trương Thanh Vân có uy vọng cực cao ở cục kỹ thuật cao, có một số việc Văn Phượng Sơn phải tôn trọng quan điểm của Trương Thanh Vân.
Nhưng Văn Phượng Sơn không thể ngờ lần đầu tiên tôn trọng ý kiến của Trương Thanh Vân lại chọc ra lỗ hổng lớn như vậy. Bây giờ xem ra Trương Thanh Vân làm việc có sự ăn ý với thành phố Thiết Mã, chính Trương Thanh Vân là người muốn là cho vấn đề trở nên như vậy, nhưng cuối cùng cũng không giống như đang trợ giúp cho Thiết Mã, vì cuối cùng hạng mục đã bị gác lại vô thời hạn.
- Được rồi, cục trưởng Văn, anh xuống trước đi!
Một lúc lâu sau Tạp Báng Đài mới khoát tay nói. Văn Phượng Sơn giống như được đại xá, hắn vội vàng cáo từ chuẩn bị xuất môn.
- Đợi một chút!
Tạp Báng Đài nói:
- Cục trưởng Trương của các anh bây giờ còn ở Lâm Cảng sao? Khi nào thì quay về.
- Điều này!
Văn Phượng Sơn cảm thấy rất khó khăn, hắn quả thật không biết hành trình của Trương Thanh Vân. Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân ra ngoài và hắn là người phụ trách công tác hằng ngày trong đơn vị, vấn đề này hắn không biết nên chẳng biết mở miệng sao cho phải.
- Được, được, anh đi trước đi!
Tạp Báng Đài bực bội nói, trong lòng cực kỳ thất vọng với Văn Phượng Sơn. Người này ở trong cục kỹ thuật cao hoàn toàn không tạo ra uy hiếp gì cho Trương Thanh Vân, nếu muốn biết về hành động của Trương Thanh Vân từ miệng người này thì hoàn toàn toi công, hai người không thuộc một cấp độ.
Ủy ban cải cách cũng vì sự kiện hạng mục ở Tấn Đông bị cho ngừng mà náo loạn một thời gian, Trương Thanh Vân đến Hà Tây cũng nhận được một kết quả đáng hài lòng. Dù lần này Trương Thanh Vân bí mật đến Hà Tây, nhưng lãnh đạo tỉnh Hà Tây thị ủy thành phố Lục Trang lại hoan nghênh rất long trọng.
Bí thư Hoảng Thiên Hiệp thị ủy Lục Trang là thường ủy tỉnh ủy Hà Tây giống như có quan hệ với Uông gia, nhìn thấy Trương Thanh Vân thì nói chuyện nhắc đến Uông Phong, ý đồ kéo gần quan hệ. Cấp bậc hành chính của người này còn cao hơn Trương Thanh Vân một bậc nhưng thái độ thì hoàn toàn khác biệt, nhìn thế nào cũng thấy Trương Thanh Vân giống như lãnh đạo.
Chủ tịch tập đoàn xe hơi Lục Dương ở Lục Trang là Uông Dụng Cường, người này là em ruột của Uông Phong, nhìn qua về tướng mạo thì thấy hai người khá giống nhau. Hơn nữa Trương Thanh Vân đến Lục Trang thì Uông Phong đã gọi điện đến, tất nhiên sẽ nói những lời có ích cho tập đoàn Lục Dường, hy vọng Trương Thanh Vân cho Lục Dường một cơ hội. v. v.
Trương Thanh Vân ở lại trong công ty Lục Dương hai ngày, có thể nói hắn đã biết rõ thực lực và kỹ thuật của tập đoàn, cuối cùng còn mở hội nghị chuyên gia mời chính quyền thị ủy Lục Trang và ban giám đốc tập đoàn Lục Dương tham gia. Trên hội nghị Trương Thanh Vân công khai giảng giải những tin tưởng và quyết tâm của ủy ban cải cách đối với vấn đề sở hữu trí tuệ trong ngành sản xuất xe hơi, trong đó trọng điểm nhấn mạnh về xây dựng trung tâm nghiên cứu xe. Trương Thanh Vân nói ra những lời về đua ngựa giành hạng mục, hỏi thẳng các vị lãnh đạo chính quyền và lãnh đạo công ty có lòng tin tiếp nhận khiêu chiến lần này hay không.
Trương Thanh Vân nói như vậy thì lập tức làm cho hội nghị rối loạn, lần đầu tiên bọn họ nghe đến hai chữ đua ngựa, đều cảm thấy trong sự việc lần này có vấn đề gì đó. Cuối cùng Uông Dụng Cường nói:
- Cục trưởng Trương, chúng tôi tình nguyện tiếp nhận chạy đua giành hạng mục, chúng tôi cũng không ngại khiêu chiến, nhưng chúng tôi hy vọng mọi việc phải công bình công chính, xin hỏi ủy ban cải cách sẽ như thế nào để đảm bảo cho chúng tôi?
Uông Dụng Cường vừa mở miệng như vậy thì phòng họp yên tĩnh trở lại, rõ ràng câu hỏi khá mấu chốt, tất cả đều chờ Trương Thanh Vân trả lời.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý cho vấn đề này. Uông Dụng Cường là người Uông gia, tất nhiên tin tức sẽ tinh thông, tất nhiên sẽ biết rõ chân tướng sự việc. Hắn biết rõ ngọn nguồn mà còn hỏi như vậy đã nói lên khát vọng của bọn họ với hạng mục lần này, dù là một phần cơ hội thì bọn họ cũng cố gắng tranh thủ. Trương Thanh Vân đã đến Hà Tây, nhưng chưa chắc chỉ cho mình bọn họ cơ hội. Nếu đã quyết định đua ngựa thì phải đua ngựa, hắn tuyệt đối không mượn lực của tập đoàn xe hơi Lục Dương để kích tích công ty La Thụy ở Lỗ Tây. Hắn là cục trưởng cục kỹ thuật cao, hắn phải biết giữ hình tượng cho ủy ban cải cách, không được có hành động tổn thương danh dự.
- Các vị, lần này tôi thấy chuyến đi đến Hà Tây là không tệ, mọi người nhiệt tình làm tôi cảm động. Nếu mọi người đã không sợ khiêu chiến, đã quyết định tham gia cuộc đua lần này thì tôi có thể hứa hẹn, ngày mai chúng ta có thể mở một cuộc họp báo tuyên bố tin tức này. Nói cách khác, từ bây giờ tập đoàn Lục Dương ở Hà Tây đã có tư cách tham gia hạng mục trọng điểm trong nghiên cứu xe hơi của ủy ban cải cách, các vị thấy thế nào?
Trương Thanh Vân cất cao giọng nói.
Phòng họp chợt yên tĩnh, không biết ai vỗ tay trước, ngay sau đó tiếng vỗ tay đã như sấm dậy. Tuy phòng họp không nhiều người nhưng ai cũng đứng lên bắt tay Trương Thanh Vân, lời bày tỏ thái độ của hắn quá bất ngờ, mọi người chỉ sợ Trương Thanh Vân chơi trò kích thích Lỗ Tây, nhưng bây giờ xem ra bọn họ đã lầm.
Bí thư thị ủy thành phố Lục Trang Hoảng Thiên Hiệp tiến lên nắm chặt tay Trương Thanh Vân, một lúc lâu sau hắn cũng không lên tiếng. Trước khi Trương Thanh Vân đến thì Hoảng Thiên Hiệp đã từ trong miệng Uông Phong mà biết người này bất thường, bây giờ quả nhiên là như vậy.
Nhưng tính trăm lần vạn lần cũng không ngờ họa đến từ người cùng nhà, cuối cùng vấn đề lại bộc phát ra từ chính ủy ban cải cách. Trong ủy ban cải cách có người muốn phá, hơn nữa hết lần này đến lần khác đều xuất phát từ phía cục kỹ thuật cao. Vấn đề này đối với Tạp Báng Đài hay với Tấn Đông đều là cơn ác mộng.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa, Tạp Báng Đài lên tiếng rồi đứng dậy, thư ký Tiểu Lượng tiến vào, đi phía sau là Văn Phượng Sơn. Lúc này Văn Phượng Sơn biết mình đã gây họa, hắn còn chưa tiến đến gần đã khom người gọi một tiếng:
- Chào chủ nhiệm Tạp!
Tạp Báng Đài thấy mặt Văn Phượng Sơn thì vẻ mặt đã trầm xuống, hắn hừ một tiếng rồi đặt mông ngồi xuống. Thư ký Tiểu Lượng thấy thời cơ không đúng nên lặng lẽ đi ra ngoài rồi đóng cửa lại. Tạp Báng Đài nghĩ rằng muốn được yên tĩnh một chút nhưng tâm tư khó thể cưỡng ép, hắn lại cảm thấy không nhịn được, vì vậy lại đứng lên. Hắn dùng ngón tay chỉ Văn Phượng Sơn, đầu ngón ta run run, hắn lạnh lùng nói:
- Làm...Anh...Đi...Anh có biết cũng chỉ vì một lời của mình mà lập tức quấy nhiễu hạng mục ở Tấn Đông không? Hạng mục này được phê duyệt lại thì phải mất một năm hoặc vài năm, anh có biết cứ kéo dài một năm thì ảnh hưởng thế nào đến kinh tế Tấn Đông không? Anh có biết...
Tạp Báng Đài định nói Văn Phượng Sơn đắc tội với người Tấn Đông, nhưng trong lòng hắn lập tức nhớ mình là người của ủy ban cải cách, đã không còn là phó bí thư tỉnh Tấn Đông. Mà Văn Phượng Sơn thì không phải là người Tấn Đông, vấn đề phát triển kinh tế tỉnh Tấn Đông có liên quan gì đến hắn chứ?
Tạp Báng Đài kích động nhưng cũng đột nhiên khựng lại, sau đó muốn mắng nhưng cũng không biết nên tiếp tục bắt đầu từ đâu, môi mấp máy mà một lúc lâu sau không nói được lời nào, hắn đành phải thở phì phò rồi ngồi xuống.
- Chủ nhiệm Tạp, về phần hạng mục đường sắt phân ra hai đoạn là ý nghĩ của toàn đảng bộ chúng tôi, đây...Đây cũng không phải là ý kiến cá nhân tôi.
Văn Phượng Sơn nói, hắn thấy Tạp Báng Đài đang nổi nóng thì cũng hơi căng thẳng, vì vậy mà phải suy nghĩ cách dùng từ, không cần biết có phù hợp hay không.
- Thúi lắm!
Tạp Báng Đài nói, hắn kích động thì lập tức nói tục. Đường sắt ở Tấn Đông là một hạng mục thuộc đơn vị tương quan là cục đường sắt, trước đó trong hội nghị xác định hạng mục không có người nào có cảm giác ngoài ý muốn, bây giờ còn áp đặt ý kiến của đảng bộ?
Nhưng Tạp Báng Đài vừa bộc phát một câu ra khỏi miệng thì cũng hiểu được ý của Văn Phượng Sơn. Đối phương nói đây là ý kiến của đảng bộ thì thực tế chỉ có thể là Trương Thanh Vân ra chỉ thị như vậy mà thôi. Tạp Báng Đài nghĩ đến đây mà trong lòng co rút, hắn đinh nói vài câu nhưng nhìn thấy Văn Phượng Sơn cúi đầu ũ rũ trước mặt, cảm thấy rất bực, đành không nói lời nào.
Chỉ cần xem xét tình hình bây giờ của cục kỹ thuật cao thì biết đám người Văn Phượng Sơn đều đã bị Trương Thanh Vân bóp rất chặt, Tạp Báng Đài hắn ở đây mắng chửi Văn Phượng Sơn thì được tích sự gì? Tạp Báng Đài vừa nghĩ đến Trương Thanh Vân thì trong lòng lại càng phức tạp, trước đó Trương Thanh Vân đến và hắn không thèm quan tâm, hắn thấy một tiểu tử miệng còn hôi sữa, như vậy thì có thể làm được gì?
Cũng vì ý nghĩ đó mà Tạp Báng Đài đã sai lớn, người ta còn trẻ nhưng cách hành động lại cay nghiệt không khác nào những cáo già đã lăn lộn trong quan trường vài chục năm. Điều càng đáng kinh ngạc chính là người này từ cơ sở đi lên, đã từng là người đứng đầu một phương, làm việc quả cảm và quyết đoán, ra tay cực kỳ có tính công kích với kẻ địch, Tạp Báng Đài cũng đã vài lần ăn phải trái đắng.
Lần đầu tiên chính là chuyện liên quan đến Triệu Thịnh Long, Tạp Báng Đài chuẩn bị sử dụng người này để đi nghiệm thu công trình và gõ đầu Trương Thanh Vân, không ngờ lại bị đối phương lợi dụng ngược lại và đưa ra biện pháp mới thay máu cho toàn bộ cục kỹ thuật cao, thiếu chút nữa đã làm cho Tạp Báng Đài không xuống thang không được.
Vì muốn cho Trương Thanh Vân nếm mùi đau khổ mà Tạp Báng Đài quyết định kết hợp với các cục và ban khác ném cho cục kỹ thuật cao một củ khoai lang nóng, nghĩ rằng đối phương sẽ tan vỡ. Nhưng rõ ràng Trương Thanh Vân là người trẻ tuổi tâm huyết, dù nhiều hạng mục ép lưng vẫn chống đỡ được.
Nếu nói về lực kháng cự thì Trương Thanh Vân rõ ràng là một kẻ rất tuyệt, hắn vạch ra vấn đề của hạng mục ở Tấn Đông, quyết định cộng dồn thêm cho hạng mục ở hội nghị quyết định hạng mục, vì vậy mà hạng mục chính thức mắc cạn vô thời hạn.
Trên đời thường gieo nhân gặp quả, Tạp Báng Đài cho rằng nhân quả của vấn đề đều nằm trên người Trương Thanh Vân, nhưng rốt cuộc có thật sự là như vậy hay không thì cũng chưa nắm chắc. Vì vậy mà trong lòng hắn có chút uể oải, dù sao hắn cũng là cán bộ cao cấp cấp bộ, sẽ phải suy xét trên nhiều vấn đề, cũng hiểu rõ công tác của chính mình. Hắn thấy mình sai lầm trên vấn đề áp đặt ý chí và con đường lên cục kỹ thuật cao, sai lầm này có trung tâm là Trương Thanh Vân, Tạp Báng Đài không biết rõ về đối phương, hoặc có thể nói là biết không đủ.
Tạp Báng Đài không biết về bối cảnh, chưa nói đến phương thức làm việc của Trương Thanh Vân. Dưới tình huống như vậy Tạp Báng Đài muốn áp đặt ý chí lên đối phương, vì vậy mới náo loạn đến tình cảnh bây giờ. Trương Thanh Vân thì đứng ổn định nhưng vị trí của lãnh đạo phân công quản lý như Tạp Báng Đài lại khá xấu hổ.
Trong ủy ban cải cách ai cũng biết hạng mục ở Tấn Đông là những gì được Tạp Báng Đài thao tác, có thể nói cuối cùng cũng được duyệt, nhưng sau đó cục kỹ thuật cao nằm dưới sự phân công quản lý của Tạp Báng Đài lại xảy ra vấn đề. Hạng mục bị gác lại, mọi người chỉ biết cười trộm, kẻ nào cũng thấy đắc ý và chế giễu, Tạp Báng Đài cảm thấy mình như sa chân vào hố phân.
Trong phòng rất yên tĩnh, Tạp Báng Đài đang tự suy xét vấn đề và gạt Văn Phượng Sơn sang một bên. Lúc này Văn Phượng Sơn như ngồi đống lửa, tâm tình cũng rất phức tạp. Bây giờ Trương Thanh Vân có uy vọng cực cao ở cục kỹ thuật cao, có một số việc Văn Phượng Sơn phải tôn trọng quan điểm của Trương Thanh Vân.
Nhưng Văn Phượng Sơn không thể ngờ lần đầu tiên tôn trọng ý kiến của Trương Thanh Vân lại chọc ra lỗ hổng lớn như vậy. Bây giờ xem ra Trương Thanh Vân làm việc có sự ăn ý với thành phố Thiết Mã, chính Trương Thanh Vân là người muốn là cho vấn đề trở nên như vậy, nhưng cuối cùng cũng không giống như đang trợ giúp cho Thiết Mã, vì cuối cùng hạng mục đã bị gác lại vô thời hạn.
- Được rồi, cục trưởng Văn, anh xuống trước đi!
Một lúc lâu sau Tạp Báng Đài mới khoát tay nói. Văn Phượng Sơn giống như được đại xá, hắn vội vàng cáo từ chuẩn bị xuất môn.
- Đợi một chút!
Tạp Báng Đài nói:
- Cục trưởng Trương của các anh bây giờ còn ở Lâm Cảng sao? Khi nào thì quay về.
- Điều này!
Văn Phượng Sơn cảm thấy rất khó khăn, hắn quả thật không biết hành trình của Trương Thanh Vân. Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân ra ngoài và hắn là người phụ trách công tác hằng ngày trong đơn vị, vấn đề này hắn không biết nên chẳng biết mở miệng sao cho phải.
- Được, được, anh đi trước đi!
Tạp Báng Đài bực bội nói, trong lòng cực kỳ thất vọng với Văn Phượng Sơn. Người này ở trong cục kỹ thuật cao hoàn toàn không tạo ra uy hiếp gì cho Trương Thanh Vân, nếu muốn biết về hành động của Trương Thanh Vân từ miệng người này thì hoàn toàn toi công, hai người không thuộc một cấp độ.
Ủy ban cải cách cũng vì sự kiện hạng mục ở Tấn Đông bị cho ngừng mà náo loạn một thời gian, Trương Thanh Vân đến Hà Tây cũng nhận được một kết quả đáng hài lòng. Dù lần này Trương Thanh Vân bí mật đến Hà Tây, nhưng lãnh đạo tỉnh Hà Tây thị ủy thành phố Lục Trang lại hoan nghênh rất long trọng.
Bí thư Hoảng Thiên Hiệp thị ủy Lục Trang là thường ủy tỉnh ủy Hà Tây giống như có quan hệ với Uông gia, nhìn thấy Trương Thanh Vân thì nói chuyện nhắc đến Uông Phong, ý đồ kéo gần quan hệ. Cấp bậc hành chính của người này còn cao hơn Trương Thanh Vân một bậc nhưng thái độ thì hoàn toàn khác biệt, nhìn thế nào cũng thấy Trương Thanh Vân giống như lãnh đạo.
Chủ tịch tập đoàn xe hơi Lục Dương ở Lục Trang là Uông Dụng Cường, người này là em ruột của Uông Phong, nhìn qua về tướng mạo thì thấy hai người khá giống nhau. Hơn nữa Trương Thanh Vân đến Lục Trang thì Uông Phong đã gọi điện đến, tất nhiên sẽ nói những lời có ích cho tập đoàn Lục Dường, hy vọng Trương Thanh Vân cho Lục Dường một cơ hội. v. v.
Trương Thanh Vân ở lại trong công ty Lục Dương hai ngày, có thể nói hắn đã biết rõ thực lực và kỹ thuật của tập đoàn, cuối cùng còn mở hội nghị chuyên gia mời chính quyền thị ủy Lục Trang và ban giám đốc tập đoàn Lục Dương tham gia. Trên hội nghị Trương Thanh Vân công khai giảng giải những tin tưởng và quyết tâm của ủy ban cải cách đối với vấn đề sở hữu trí tuệ trong ngành sản xuất xe hơi, trong đó trọng điểm nhấn mạnh về xây dựng trung tâm nghiên cứu xe. Trương Thanh Vân nói ra những lời về đua ngựa giành hạng mục, hỏi thẳng các vị lãnh đạo chính quyền và lãnh đạo công ty có lòng tin tiếp nhận khiêu chiến lần này hay không.
Trương Thanh Vân nói như vậy thì lập tức làm cho hội nghị rối loạn, lần đầu tiên bọn họ nghe đến hai chữ đua ngựa, đều cảm thấy trong sự việc lần này có vấn đề gì đó. Cuối cùng Uông Dụng Cường nói:
- Cục trưởng Trương, chúng tôi tình nguyện tiếp nhận chạy đua giành hạng mục, chúng tôi cũng không ngại khiêu chiến, nhưng chúng tôi hy vọng mọi việc phải công bình công chính, xin hỏi ủy ban cải cách sẽ như thế nào để đảm bảo cho chúng tôi?
Uông Dụng Cường vừa mở miệng như vậy thì phòng họp yên tĩnh trở lại, rõ ràng câu hỏi khá mấu chốt, tất cả đều chờ Trương Thanh Vân trả lời.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý cho vấn đề này. Uông Dụng Cường là người Uông gia, tất nhiên tin tức sẽ tinh thông, tất nhiên sẽ biết rõ chân tướng sự việc. Hắn biết rõ ngọn nguồn mà còn hỏi như vậy đã nói lên khát vọng của bọn họ với hạng mục lần này, dù là một phần cơ hội thì bọn họ cũng cố gắng tranh thủ. Trương Thanh Vân đã đến Hà Tây, nhưng chưa chắc chỉ cho mình bọn họ cơ hội. Nếu đã quyết định đua ngựa thì phải đua ngựa, hắn tuyệt đối không mượn lực của tập đoàn xe hơi Lục Dương để kích tích công ty La Thụy ở Lỗ Tây. Hắn là cục trưởng cục kỹ thuật cao, hắn phải biết giữ hình tượng cho ủy ban cải cách, không được có hành động tổn thương danh dự.
- Các vị, lần này tôi thấy chuyến đi đến Hà Tây là không tệ, mọi người nhiệt tình làm tôi cảm động. Nếu mọi người đã không sợ khiêu chiến, đã quyết định tham gia cuộc đua lần này thì tôi có thể hứa hẹn, ngày mai chúng ta có thể mở một cuộc họp báo tuyên bố tin tức này. Nói cách khác, từ bây giờ tập đoàn Lục Dương ở Hà Tây đã có tư cách tham gia hạng mục trọng điểm trong nghiên cứu xe hơi của ủy ban cải cách, các vị thấy thế nào?
Trương Thanh Vân cất cao giọng nói.
Phòng họp chợt yên tĩnh, không biết ai vỗ tay trước, ngay sau đó tiếng vỗ tay đã như sấm dậy. Tuy phòng họp không nhiều người nhưng ai cũng đứng lên bắt tay Trương Thanh Vân, lời bày tỏ thái độ của hắn quá bất ngờ, mọi người chỉ sợ Trương Thanh Vân chơi trò kích thích Lỗ Tây, nhưng bây giờ xem ra bọn họ đã lầm.
Bí thư thị ủy thành phố Lục Trang Hoảng Thiên Hiệp tiến lên nắm chặt tay Trương Thanh Vân, một lúc lâu sau hắn cũng không lên tiếng. Trước khi Trương Thanh Vân đến thì Hoảng Thiên Hiệp đã từ trong miệng Uông Phong mà biết người này bất thường, bây giờ quả nhiên là như vậy.