Quách Tuyết Phương về đến câu lạc bộ ở thủ đô, Trương Thanh Vân cũng không muốn qua ngay, đợi đến khi có thời gian rãnh hắn mới lái xe đến câu lạc bộ Lam Thiên. Đoạn đường này đi khá nhanh, tâm tình của hắn cũng rất thích chí.
Nếu nói thật thì công tác của Trương Thanh Vân ở thủ đô thật sự rất dày, mỗi ngày đều bận tối mặt, cơ bản cũng không có thời gian đi đây đó, lái xe đón gió như hôm nay đúng là lần đầu tiên.
Thủ đô là trung tâm văn hóa của cả nước, đồng thời cũng là nơi ở của các gia đình giàu có. Dù dưới chân thiên tử nhưng sự nghiệp giải trí vẫn rất phát đạt, thường là những nơi mà quan lại và người giàu có tụ tập, nhưng Trương Thanh Vân cũng rất ít khi dính vào. Hắn không có phúc phận đó, hoặc nói cách khác là không có thời gian, dù sao thì cũng rất ít khi xuất hiện ở những nơi vui chơi giải trí.
Lam Thiên là một câu lạc bộ nghỉ ngơi và hoạt động chính quy, bên trong ngoài những môn thể thao vận động thì cũng có rất nhiều hạng mục thể hình và nghỉ ngơi. Mỗi lần Trương Thanh Vân đến thì thấy càng ngày càng xa hoa, nhưng hắn đến cũng chỉ là đánh tennis hoặc đánh cầu, những hoạt động khác thường không thể nào hưởng thụ. Trương Thanh Vân dừng xe ở trong bãi đậu xe mà bồi hồi không muốn vào cửa. Hắn không phải là hội viên, trước kia tuy có đã được phát thẻ nhưng đã vứt đi, hơn nữa trước đó phần lớn được người ta đưa vào. Vì vậy hắn chuẩn bị gọi điện thoại cho Quách Tuyết Phương, để nàng đưa người ra đón vào.
Nhưng đúng lúc này lại có một nhân viên phục vụ nam trông khá anh tuấn tiến lên nói:
- Hoan nghênh Trương tiên sinh đại giá quang lâm, xin hỏi có thể giúp gì cho anh? Anh trực tiếp đến phòng thay đồ sao?
Trương Thanh Vân hơi híp mắt dùng ánh mắt dò xét nhìn người phụ vụ trước mặt, người này lại dùng giọng lễ phép nói:
- Trương tiên sinh, chủ tịch của chúng tôi đã đặc biệt phân phó để tôi đến nghênh đón anh, còn nữa, sau này anh sẽ là khách quý đặc biệt của câu lạc bộ chúng tôi.
- Cậu dẫn đường đi!
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, nhân viên phụ vụ cúi người chào rồi đưa tay mời, chính mình lại tiến lên dẫn đường. Trong lòng hắn lại liên tục thầm nghĩ, không biết đối phương là thần tiên phương nào, sao chủ tịch lại coi trọng như vậy.
- Ra vẻ huyền bí!
Trương Thanh Vân thầm nói, người phục vụ nam chợt khựng lại, vẻ mặt lộ ra vẻ kính sợ. Hắn là người nhìn mặt mà nói chuyện, Trương Thanh Vân nói ra những lời tùy ý như thế thì có ý vị thế nào khỏi cần phải nghĩ. Dù là ở thủ đô thì những người cúi đầu trước chủ tịch cũng không thiếu.
Phòng thay quần áo của câu lạc bộ khá xa hoa, Trương Thanh Vân tiến vào cũng không thay quần áo, mà nằm ngửa lên giường trong chốc lát. Hắn biết rõ Quách Tuyết Phương cũng không phải là một chủ nhân nhàn nhã, lúc này người ta đưa mình vào đây chứng tỏ nàng đang có việc và khó thể thoát thân. Người phụ nữ này đúng là ngang ngược vô lý, liều mạng hẹn dùng cơm nhưng đến đây thì cô ta lại bận việc chạy đi mất.
- Cốc, cốc!
Trương Thanh Vân chợt dựng lên khỏi giường, cửa cũng mở ra, không có người nào, nhưng hắn nghe tiếng cười và biết được người đến là Quách Tuyết Phương.
- Thế nào? Cục trưởng Trương đến chỗ chúng ta mà bị váng đầu sao? Tối không ngủ đủ giấc à?
Quách Tuyết Phương cười nói, bây giờ thời tiết ở thủ đô đang hơi nóng, vừa đủ cho một người phụ nữ khoe dáng người nóng bỏng, mà Quách Tuyết Phương hôm nay cũng ăn mặc như vậy.
Dù là một bộ vest công sở nhưng mặc trên người Quách Tuyết Phương cũng lồi lõm hấp dẫn, những vẻ gợi cảm hiện lên rất rõ, tuy không còn giống như trước kia nhưng phong thái vẫn không giảm.
Trương Thanh Vân chỉ cười cười mà không lên tiếng, trên phương diện này hắn rất ít khi đấu võ mồm với Quách Tuyết Phương, hắn đã có kinh nghiệm, ngôn từ của nàng rất lợi hại.
- Phía dưới có quán bar, bây giờ cũng không có nhiều người, chúng ta xuống uống vài ly nhé.
Quách Tuyết Phương nói:
- Đây là quán bar mà chúng tôi vừa lắp đặt, điển hình châu Âu, nhất định anh sẽ thích.
Trương Thanh Vân duỗi lưng mệt mỏi, hắn đang định nói không có hứng thú thì Quách Tuyết Phương đã tiếp tục:
- Anh quen biết Nghê Thu Nguyệt sao?
Trương Thanh Vân vừa nghe thấy những lời này thì thân thể chợt co giật, hắn nói:
- Em hỏi vấn đề này làm gì?
Trương Thanh Vân cảm thấy trống ngực của mình chợt dồn dập, Nghê Thu Nguyệt mất liên lạc đã lâu, chẳng lẽ Quách Tuyết Phương biết được chuyện gì đó sao? Hắn nghĩ đến đây mà vẻ mặt biến đổi vài lượt, may mà trong phòng không đủ sáng nên Quách Tuyết Phương cũng không thấy rõ, nếu không sẽ nhìn ra đầu mối.
- Điều này...Hừ, nơi đây không khí quá buồn bực, chúng ta thôi thì xuống dưới nói chuyện, nói chuyện cũng phải tìm địa phương hữu tình mới được. nguồn
Quách Tuyết Phương mở miệng định nói điều gì đó, nhưng sau đó nàng lại di chuyển chủ đề.
Quách Tuyết Phương nói như vậy thì Trương Thanh Vân cũng không nên phản đối, cũng không thay quần áo mà trực tiếp xuống quán bar ở bên dưới. Quả nhiên đây là quán bar phong cách châu Ấu, bây giờ chưa đến đúng giờ mà người bên trong đã khá đông.
Trên quầy bar có vài Bartender cầm những dụng cụ pha chế múa máy rất chuyên nghiệp, khá có phong cách, có thể thấy những người đến đây đều là nhân sĩ. Nam thì phong độ nhẹ nhàng, nữ thì xinh đẹp động lòng người. Nghĩ lại cũng không thấy khó hiểu, những câu lạc bộ như Lam Thiên ở thủ đô cũng không quá nhiều, phần lớn khách đến đây đều là những kẻ phú quý, thân phận của bọn họ là thế nào thì hoàn toàn có thể nghĩ ra được.
Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không có quá nhiều hứng thú để chú ý đến những vấn đề này, bây giờ hắn rất muốn biết tin tức về Nghê Thu Nguyệt. Đáng giận là Quách Tuyết Phương, nàng đề cập đến chủ đề nhưng lập tức bỏ mặc, dù Trương Thanh Vân định lực siêu quần thì trong lòng cũng ngứa như mèo cào.
Nhưng Quách Tuyết Phương tìm Trương Thanh Vân cũng không phải đàm luận về những vấn đề kia, nhưng nàng chứng thực một điều chính là Nghê Thu Nguyệt đã lâu không xuất hiện ở Giang Nam, mà lúc này Cao gia ở Giang Nam cũng xuất hiện rất nhiều vấn đề, Quách Tuyết Phương thừa cơ hội này muốn hợp tác với Trương Thanh Vân.
Nghiêm khắc thì Quách Tuyết Phương muốn dùng Trương Thanh Vân làm trung tâm để được sử dụng đám người Lệ Cương, trong đó nàng đặc biệt nâng lên Vũ Đức Chi. Khi nhắc đến Vũ Đức Chi thì vẻ mặt Trương Thanh Vân dần trở nên lạnh lẽo, cũng biết đại khái nguyên nhân bên trong, chỉ cần nhìn vẻ mặt là hắn hiểu Quách Tuyết Phương đã biết sự lợi hại của Vũ Đức Chi.
Quách Tuyết Phương lăn lộn nhiều năm cũng coi như là kẻ có kiến thức, nhưng đối diện với Vũ Đức Chi thì chẳng qua chỉ là học sinh tiểu học mà thôi. Nàng không coi trọng điều gì nhưng dám có ý nghĩ với Thanh Giang, như vậy thì tai họa ập xuống đầu là đương nhiên.
- Thanh Vân, anh không thể thấy chết mà không cứu, Cao Khiêm là ai anh không biết sao? Em muốn...
Quách Tuyết Phương nói, nàng thấy vẻ mặt của Trương Thanh Vân mà có chút nóng lòng.
Trương Thanh Vân hừ một tiếng, hắn đang định mở miệng thì chợt nghe có người nói:
- Cái gì mà thấy chết không cứu? Quách tiểu thư còn cần người khác cứu sao?
Trương Thanh Vân lên tiếng và nhìn lại, thì ra một người đàn ông khá đẹp trai đang đi về phía bên này, hắn lễ phép gật đầu với Trương Thanh Vân. Quách Tuyết Phương giống như là người cầm giấy nợ của người này, nàng nói:
- Anh làm gì vậy? Anh không thấy tôi đang bàn chuyện với lãnh đạo sao?
Tên đàn ông chợt sững sờ, hắn dùng ánh mắt dò xét nhìn Trương Thanh Vân, rõ ràng bị hai chữ lãnh đạo của Quách Tuyết Phương làm cho chấn động. Ai là lãnh đạo? Quách Tuyết Phương là lãnh đạo sao?
- Em...Em...Bạn trai!
Tên đàn ông dùng giọng yếu ớt nói, rõ ràng hắn đã hiểu lầm hai chữ lãnh đạo.
Lần này thì người phải cau mày chính là Trương Thanh Vân, hắn quét mắt nhìn đối phương, sau khi xác định mình không quen thì hỏi:
- Xin hỏi anh là...
- Anh ta là địa đầu xà ở đây, làm việc ở cục công an thủ đô, gọi là Hầu Tử là được.
Quách Tuyết Phương chen ngang nói, nàng vừa nói ra khỏi miệng thì Trương Thanh Vân đã hiểu ý, người đàn ông đẹp trai trước mặt xem ra có chút thân phận, không thể đắc tội.
Hơn nữa cục công an thủ đô chính là nằm dưới chân thiên tử, Trương Thanh Vân dùng ánh mắt cẩn thận dò xét đối phương mà trong lòng thầm rùng mình. Nhìn người này đứng thẳng như gậy sắt thì có lẽ xuất thân là quân nhân, tuy nói chuyện cười đùa rất tự nhiên nhưng đều có quy tắc, Trương Thanh Vân cũng thu hồi cảm giác khinh thường.
Bị Quách Tuyết Phương giới thiệu là "Hầu Tử" thì người đàn ông kia có chút mất tự nhiên, nhưng hắn không giận dữ, chỉ hơi chút xấu hổ. Đúng lúc này Trương Thanh Vân đã nói:
- Anh bạn, anh hiểu lầm rồi, tôi không phải là bạn trai của Quách tiểu thư, tất nhiên nói là lãnh đạo cũng không đúng.
Trương Thanh Vân nói.
Giữa hai hàng chân mày của người thanh niên lóe lên cảm giác hưng phấn, vẻ xấu hổ cũng dần tiêu tán. Những biểu hiện của người này không thể qua mắt Trương Thanh Vân, hắn cảm thấy rõ ràng có chuyện xảy ra, xem ra Quách Tuyết Phương vẫn rất nổi tiếng, có người theo đuổi đến cửa.
- Ngồi đi, chúng ta cùng uống vài ly!
Trương Thanh Vân nói, hắn tự động dịch ra tạo nên một vị trí. Hắn thấy tiểu tử trước mặt khá tốt nên nhịn không được có ý nghĩ thành toàn, dù sao Quách Tuyết Phương cũng là "cô gái già", tìm chốn đi về cũng rất tốt.
- Điều này...Điều này thích hợp sao?
Hầu Tử nói, hắn đặt mông ngồi xuống. Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn không kiêng nể gì cả, hắn cười đến mức Quách Tuyết Phương và người đàn ông đều phải đỏ mặt.
- Giới thiệu một chút, tôi là Hầu Quan Quân, là đại đội tuần tra của cục công an thủ đô!
Người đàn ông dùng giọng khách khí nói, sau đó hắn đưa tay ra, Trương Thanh Vân bắt tay thật chặt với người này mà vẻ mặt không khỏi biến đổi. Hầu Quan Quân là người anh tuấn nhưng tay lại khá chai, quả nhiên không phải loại người đầu đường xó chợ.
- Hầu Tử, anh có thể đợi lần khác hãy đến không? Tôi thật sự muốn bàn bạc với anh ấy!
Quách Tuyết Phương nói, hai hàng chân mày chợt vo lại.
Hầu Quan Quân sững sờ, hắn ngượng ngùng đứng lên, Trương Thanh Vân áp tay nói hắn ngồi xuống rồi quay đầu nói với Quách Tuyết Phương:
- Được rồi, cô cũng đừng nói đến vấn đề kia nữa, tôi biết rõ chủ tịch Vũ, nhất định là người khác có mưu ma chước quỷ bất lương phải không? Có cần tôi gọi điện hỏi thăm tình hình hay không?
- Đã làm sai thì phải biết tự tỉnh lại, thái độ phải thành thật. Cô cho rằng tôi đã rời khỏi Thanh Giang, nhưng chuyện Thanh Giang không có liên quan đến tôi sao?
Trương Thanh Vân nói đến đây thì có hơi khựng lại, vì có người ngoài nên hắn do dự không muốn tìm từ quá nhiêm khắc. Nhưng hắn ngừng lại một chút mà nghĩ đến những gì Quách Tuyết Phương đã làm ở Thanh Giang, vì vậy nhịn không được phải chỉ vào nàng nói:
- Em vẫn cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào vài trăm mẫu đất ở Thanh Giang, đúng là vô liêm sỉ đến tột đỉnh. Anh nói em đấy, nếu em không nhảy ra khỏi quan điểm hẹp hòi của gia tộc, cả ngày chỉ biết nghĩ đến những chuyện hám lợi, em cho rằng sẽ tốt lên được sao?
Trương Thanh Vân uống vào một hớp rượu, hắn cảm thấy không thể nói thêm được gì, hơn nữa phải cố gắng lắm mới kiềm chế khỏi vỗ bàn mắng chó má. Lúc này gương mặt Quách Tuyết Phương đã sớm đỏ bừng, nàng cúi đầu không dám đối mặt với Trương Thanh Vân. Còn Hầu Quan Quân thì trợn mắt há mồm nhìn tình cảnh trước mắt, hắn không thể tin vào mắt mình, hắn lại nhìn về phía Trương Thanh Vân và đứng dậy rất mất tự nhiên, lại nhớ đến hai chữ lãnh đạo, thật sự là lãnh đạo sao?
Nếu nói thật thì công tác của Trương Thanh Vân ở thủ đô thật sự rất dày, mỗi ngày đều bận tối mặt, cơ bản cũng không có thời gian đi đây đó, lái xe đón gió như hôm nay đúng là lần đầu tiên.
Thủ đô là trung tâm văn hóa của cả nước, đồng thời cũng là nơi ở của các gia đình giàu có. Dù dưới chân thiên tử nhưng sự nghiệp giải trí vẫn rất phát đạt, thường là những nơi mà quan lại và người giàu có tụ tập, nhưng Trương Thanh Vân cũng rất ít khi dính vào. Hắn không có phúc phận đó, hoặc nói cách khác là không có thời gian, dù sao thì cũng rất ít khi xuất hiện ở những nơi vui chơi giải trí.
Lam Thiên là một câu lạc bộ nghỉ ngơi và hoạt động chính quy, bên trong ngoài những môn thể thao vận động thì cũng có rất nhiều hạng mục thể hình và nghỉ ngơi. Mỗi lần Trương Thanh Vân đến thì thấy càng ngày càng xa hoa, nhưng hắn đến cũng chỉ là đánh tennis hoặc đánh cầu, những hoạt động khác thường không thể nào hưởng thụ. Trương Thanh Vân dừng xe ở trong bãi đậu xe mà bồi hồi không muốn vào cửa. Hắn không phải là hội viên, trước kia tuy có đã được phát thẻ nhưng đã vứt đi, hơn nữa trước đó phần lớn được người ta đưa vào. Vì vậy hắn chuẩn bị gọi điện thoại cho Quách Tuyết Phương, để nàng đưa người ra đón vào.
Nhưng đúng lúc này lại có một nhân viên phục vụ nam trông khá anh tuấn tiến lên nói:
- Hoan nghênh Trương tiên sinh đại giá quang lâm, xin hỏi có thể giúp gì cho anh? Anh trực tiếp đến phòng thay đồ sao?
Trương Thanh Vân hơi híp mắt dùng ánh mắt dò xét nhìn người phụ vụ trước mặt, người này lại dùng giọng lễ phép nói:
- Trương tiên sinh, chủ tịch của chúng tôi đã đặc biệt phân phó để tôi đến nghênh đón anh, còn nữa, sau này anh sẽ là khách quý đặc biệt của câu lạc bộ chúng tôi.
- Cậu dẫn đường đi!
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, nhân viên phụ vụ cúi người chào rồi đưa tay mời, chính mình lại tiến lên dẫn đường. Trong lòng hắn lại liên tục thầm nghĩ, không biết đối phương là thần tiên phương nào, sao chủ tịch lại coi trọng như vậy.
- Ra vẻ huyền bí!
Trương Thanh Vân thầm nói, người phục vụ nam chợt khựng lại, vẻ mặt lộ ra vẻ kính sợ. Hắn là người nhìn mặt mà nói chuyện, Trương Thanh Vân nói ra những lời tùy ý như thế thì có ý vị thế nào khỏi cần phải nghĩ. Dù là ở thủ đô thì những người cúi đầu trước chủ tịch cũng không thiếu.
Phòng thay quần áo của câu lạc bộ khá xa hoa, Trương Thanh Vân tiến vào cũng không thay quần áo, mà nằm ngửa lên giường trong chốc lát. Hắn biết rõ Quách Tuyết Phương cũng không phải là một chủ nhân nhàn nhã, lúc này người ta đưa mình vào đây chứng tỏ nàng đang có việc và khó thể thoát thân. Người phụ nữ này đúng là ngang ngược vô lý, liều mạng hẹn dùng cơm nhưng đến đây thì cô ta lại bận việc chạy đi mất.
- Cốc, cốc!
Trương Thanh Vân chợt dựng lên khỏi giường, cửa cũng mở ra, không có người nào, nhưng hắn nghe tiếng cười và biết được người đến là Quách Tuyết Phương.
- Thế nào? Cục trưởng Trương đến chỗ chúng ta mà bị váng đầu sao? Tối không ngủ đủ giấc à?
Quách Tuyết Phương cười nói, bây giờ thời tiết ở thủ đô đang hơi nóng, vừa đủ cho một người phụ nữ khoe dáng người nóng bỏng, mà Quách Tuyết Phương hôm nay cũng ăn mặc như vậy.
Dù là một bộ vest công sở nhưng mặc trên người Quách Tuyết Phương cũng lồi lõm hấp dẫn, những vẻ gợi cảm hiện lên rất rõ, tuy không còn giống như trước kia nhưng phong thái vẫn không giảm.
Trương Thanh Vân chỉ cười cười mà không lên tiếng, trên phương diện này hắn rất ít khi đấu võ mồm với Quách Tuyết Phương, hắn đã có kinh nghiệm, ngôn từ của nàng rất lợi hại.
- Phía dưới có quán bar, bây giờ cũng không có nhiều người, chúng ta xuống uống vài ly nhé.
Quách Tuyết Phương nói:
- Đây là quán bar mà chúng tôi vừa lắp đặt, điển hình châu Âu, nhất định anh sẽ thích.
Trương Thanh Vân duỗi lưng mệt mỏi, hắn đang định nói không có hứng thú thì Quách Tuyết Phương đã tiếp tục:
- Anh quen biết Nghê Thu Nguyệt sao?
Trương Thanh Vân vừa nghe thấy những lời này thì thân thể chợt co giật, hắn nói:
- Em hỏi vấn đề này làm gì?
Trương Thanh Vân cảm thấy trống ngực của mình chợt dồn dập, Nghê Thu Nguyệt mất liên lạc đã lâu, chẳng lẽ Quách Tuyết Phương biết được chuyện gì đó sao? Hắn nghĩ đến đây mà vẻ mặt biến đổi vài lượt, may mà trong phòng không đủ sáng nên Quách Tuyết Phương cũng không thấy rõ, nếu không sẽ nhìn ra đầu mối.
- Điều này...Hừ, nơi đây không khí quá buồn bực, chúng ta thôi thì xuống dưới nói chuyện, nói chuyện cũng phải tìm địa phương hữu tình mới được. nguồn
Quách Tuyết Phương mở miệng định nói điều gì đó, nhưng sau đó nàng lại di chuyển chủ đề.
Quách Tuyết Phương nói như vậy thì Trương Thanh Vân cũng không nên phản đối, cũng không thay quần áo mà trực tiếp xuống quán bar ở bên dưới. Quả nhiên đây là quán bar phong cách châu Ấu, bây giờ chưa đến đúng giờ mà người bên trong đã khá đông.
Trên quầy bar có vài Bartender cầm những dụng cụ pha chế múa máy rất chuyên nghiệp, khá có phong cách, có thể thấy những người đến đây đều là nhân sĩ. Nam thì phong độ nhẹ nhàng, nữ thì xinh đẹp động lòng người. Nghĩ lại cũng không thấy khó hiểu, những câu lạc bộ như Lam Thiên ở thủ đô cũng không quá nhiều, phần lớn khách đến đây đều là những kẻ phú quý, thân phận của bọn họ là thế nào thì hoàn toàn có thể nghĩ ra được.
Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không có quá nhiều hứng thú để chú ý đến những vấn đề này, bây giờ hắn rất muốn biết tin tức về Nghê Thu Nguyệt. Đáng giận là Quách Tuyết Phương, nàng đề cập đến chủ đề nhưng lập tức bỏ mặc, dù Trương Thanh Vân định lực siêu quần thì trong lòng cũng ngứa như mèo cào.
Nhưng Quách Tuyết Phương tìm Trương Thanh Vân cũng không phải đàm luận về những vấn đề kia, nhưng nàng chứng thực một điều chính là Nghê Thu Nguyệt đã lâu không xuất hiện ở Giang Nam, mà lúc này Cao gia ở Giang Nam cũng xuất hiện rất nhiều vấn đề, Quách Tuyết Phương thừa cơ hội này muốn hợp tác với Trương Thanh Vân.
Nghiêm khắc thì Quách Tuyết Phương muốn dùng Trương Thanh Vân làm trung tâm để được sử dụng đám người Lệ Cương, trong đó nàng đặc biệt nâng lên Vũ Đức Chi. Khi nhắc đến Vũ Đức Chi thì vẻ mặt Trương Thanh Vân dần trở nên lạnh lẽo, cũng biết đại khái nguyên nhân bên trong, chỉ cần nhìn vẻ mặt là hắn hiểu Quách Tuyết Phương đã biết sự lợi hại của Vũ Đức Chi.
Quách Tuyết Phương lăn lộn nhiều năm cũng coi như là kẻ có kiến thức, nhưng đối diện với Vũ Đức Chi thì chẳng qua chỉ là học sinh tiểu học mà thôi. Nàng không coi trọng điều gì nhưng dám có ý nghĩ với Thanh Giang, như vậy thì tai họa ập xuống đầu là đương nhiên.
- Thanh Vân, anh không thể thấy chết mà không cứu, Cao Khiêm là ai anh không biết sao? Em muốn...
Quách Tuyết Phương nói, nàng thấy vẻ mặt của Trương Thanh Vân mà có chút nóng lòng.
Trương Thanh Vân hừ một tiếng, hắn đang định mở miệng thì chợt nghe có người nói:
- Cái gì mà thấy chết không cứu? Quách tiểu thư còn cần người khác cứu sao?
Trương Thanh Vân lên tiếng và nhìn lại, thì ra một người đàn ông khá đẹp trai đang đi về phía bên này, hắn lễ phép gật đầu với Trương Thanh Vân. Quách Tuyết Phương giống như là người cầm giấy nợ của người này, nàng nói:
- Anh làm gì vậy? Anh không thấy tôi đang bàn chuyện với lãnh đạo sao?
Tên đàn ông chợt sững sờ, hắn dùng ánh mắt dò xét nhìn Trương Thanh Vân, rõ ràng bị hai chữ lãnh đạo của Quách Tuyết Phương làm cho chấn động. Ai là lãnh đạo? Quách Tuyết Phương là lãnh đạo sao?
- Em...Em...Bạn trai!
Tên đàn ông dùng giọng yếu ớt nói, rõ ràng hắn đã hiểu lầm hai chữ lãnh đạo.
Lần này thì người phải cau mày chính là Trương Thanh Vân, hắn quét mắt nhìn đối phương, sau khi xác định mình không quen thì hỏi:
- Xin hỏi anh là...
- Anh ta là địa đầu xà ở đây, làm việc ở cục công an thủ đô, gọi là Hầu Tử là được.
Quách Tuyết Phương chen ngang nói, nàng vừa nói ra khỏi miệng thì Trương Thanh Vân đã hiểu ý, người đàn ông đẹp trai trước mặt xem ra có chút thân phận, không thể đắc tội.
Hơn nữa cục công an thủ đô chính là nằm dưới chân thiên tử, Trương Thanh Vân dùng ánh mắt cẩn thận dò xét đối phương mà trong lòng thầm rùng mình. Nhìn người này đứng thẳng như gậy sắt thì có lẽ xuất thân là quân nhân, tuy nói chuyện cười đùa rất tự nhiên nhưng đều có quy tắc, Trương Thanh Vân cũng thu hồi cảm giác khinh thường.
Bị Quách Tuyết Phương giới thiệu là "Hầu Tử" thì người đàn ông kia có chút mất tự nhiên, nhưng hắn không giận dữ, chỉ hơi chút xấu hổ. Đúng lúc này Trương Thanh Vân đã nói:
- Anh bạn, anh hiểu lầm rồi, tôi không phải là bạn trai của Quách tiểu thư, tất nhiên nói là lãnh đạo cũng không đúng.
Trương Thanh Vân nói.
Giữa hai hàng chân mày của người thanh niên lóe lên cảm giác hưng phấn, vẻ xấu hổ cũng dần tiêu tán. Những biểu hiện của người này không thể qua mắt Trương Thanh Vân, hắn cảm thấy rõ ràng có chuyện xảy ra, xem ra Quách Tuyết Phương vẫn rất nổi tiếng, có người theo đuổi đến cửa.
- Ngồi đi, chúng ta cùng uống vài ly!
Trương Thanh Vân nói, hắn tự động dịch ra tạo nên một vị trí. Hắn thấy tiểu tử trước mặt khá tốt nên nhịn không được có ý nghĩ thành toàn, dù sao Quách Tuyết Phương cũng là "cô gái già", tìm chốn đi về cũng rất tốt.
- Điều này...Điều này thích hợp sao?
Hầu Tử nói, hắn đặt mông ngồi xuống. Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn không kiêng nể gì cả, hắn cười đến mức Quách Tuyết Phương và người đàn ông đều phải đỏ mặt.
- Giới thiệu một chút, tôi là Hầu Quan Quân, là đại đội tuần tra của cục công an thủ đô!
Người đàn ông dùng giọng khách khí nói, sau đó hắn đưa tay ra, Trương Thanh Vân bắt tay thật chặt với người này mà vẻ mặt không khỏi biến đổi. Hầu Quan Quân là người anh tuấn nhưng tay lại khá chai, quả nhiên không phải loại người đầu đường xó chợ.
- Hầu Tử, anh có thể đợi lần khác hãy đến không? Tôi thật sự muốn bàn bạc với anh ấy!
Quách Tuyết Phương nói, hai hàng chân mày chợt vo lại.
Hầu Quan Quân sững sờ, hắn ngượng ngùng đứng lên, Trương Thanh Vân áp tay nói hắn ngồi xuống rồi quay đầu nói với Quách Tuyết Phương:
- Được rồi, cô cũng đừng nói đến vấn đề kia nữa, tôi biết rõ chủ tịch Vũ, nhất định là người khác có mưu ma chước quỷ bất lương phải không? Có cần tôi gọi điện hỏi thăm tình hình hay không?
- Đã làm sai thì phải biết tự tỉnh lại, thái độ phải thành thật. Cô cho rằng tôi đã rời khỏi Thanh Giang, nhưng chuyện Thanh Giang không có liên quan đến tôi sao?
Trương Thanh Vân nói đến đây thì có hơi khựng lại, vì có người ngoài nên hắn do dự không muốn tìm từ quá nhiêm khắc. Nhưng hắn ngừng lại một chút mà nghĩ đến những gì Quách Tuyết Phương đã làm ở Thanh Giang, vì vậy nhịn không được phải chỉ vào nàng nói:
- Em vẫn cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào vài trăm mẫu đất ở Thanh Giang, đúng là vô liêm sỉ đến tột đỉnh. Anh nói em đấy, nếu em không nhảy ra khỏi quan điểm hẹp hòi của gia tộc, cả ngày chỉ biết nghĩ đến những chuyện hám lợi, em cho rằng sẽ tốt lên được sao?
Trương Thanh Vân uống vào một hớp rượu, hắn cảm thấy không thể nói thêm được gì, hơn nữa phải cố gắng lắm mới kiềm chế khỏi vỗ bàn mắng chó má. Lúc này gương mặt Quách Tuyết Phương đã sớm đỏ bừng, nàng cúi đầu không dám đối mặt với Trương Thanh Vân. Còn Hầu Quan Quân thì trợn mắt há mồm nhìn tình cảnh trước mắt, hắn không thể tin vào mắt mình, hắn lại nhìn về phía Trương Thanh Vân và đứng dậy rất mất tự nhiên, lại nhớ đến hai chữ lãnh đạo, thật sự là lãnh đạo sao?