Tuy tâm tình của Trương Thanh Vân không thoải mái nhưng cùng Quách Tuyết Phương ngồi ở quán bar nói chuyện một lúc rồi cùng nhau dùng cơm. Nhân sinh thường không được như ý muốn, trên quan trường Trương Thanh Vân đã thấy qua nhiều chuyện, trong lòng cũng dần thích ứng.
Sự việc ở Thanh Giang đã diễn biến đến mức này tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ thất vọng nhưng trong lòng cũng thầm có quyết định, dù mực nước ở Giang Nam sâu thế nào thì hắn cũng sẽ vạch trần nắp bình. Có một vài việc không biết thì không sao, nhưng một khi đã biết thì chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Tâm tính này của Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ làm cho Quách Tuyết Phương trở nên mừng rỡ. Bây giờ nước ở Giang Nam đã quá sâu, phải có kẻ dùng gậy chọc xuống khuấy lên thì mới có đường sống, Trương Thanh Vân muốn vạch nắp bình, điều này tất nhiên làm nàng cực kỳ vui sướng.
- Em không gọi thêm vị khách nào khác sao?
Trương Thanh Vân nói, hắn chỉ về phía Hầu Quan Quân đang ngồi ở quầy bar phương xa. Hầu Quan Quân bỏ đi cũng không đi quá xa, hắn ngồi bên kia và liên tục xem xét tình hình bên này.
Hầu Quan Quân cực kỳ hiếu kỳ với Trương Thanh Vân, hắn cũng coi là một người ở thủ đô lâu năm, hơn nữa đơn vị công tác lại là cục công an thủ đô, bình thường có rất nhiều mánh khóe, tiếp xúc cũng rất rộng. Hắn căn bản không thể không biết tất cả giới quyền quý ở thủ đô, nhưng hắn cũng phải thừa nhận hôm nay là lần đầu tiên được gặp mặt Trương Thanh Vân.
Trong ký ức của Hầu Quan Quân thì chưa từng thấy Quách Tuyết Phương yếu thế như vậy bao giờ, nàng là một người nổi tiếng có tính cách mạnh mẽ ở thủ đô, từ nhỏ đã được người nhà nuông chiều, sao bây giờ lại biết điều như vậy?
Nếu như nói hai người là người yêu thì còn dễ hiểu, nhưng Trương Thanh Vân đã rõ ràng chối bỏ quan hệ này, điều đó lại càng làm Hầu Quan Quân cảm thấy buồn bực.
Khi nhìn thấy Trương Thanh Vân và Quách Tuyết Phương đứng dậy chuẩn bị bỏ đi thì Hầu Quan Quân có chút nôn nóng, hắn muốn đi lại gần nhưng lại không thấy thích hợp. Từ xa hắn thấy Trương Thanh Vân vẫy tay, vì vậy đành hấp tấp chạy tới cực kỳ vui mừng.
Quách Tuyết Phương nhịn không được phải hừ một tiếng, rõ ràng rất không hài lòng với thái độ tự quyết định của Trương Thanh Vân, sao không biết trưng cầu ý kiến của mình?
Khi thấy Hầu Quan Quân đi về phía bên này thì Trương Thanh Vân cũng không nhịn được phải cười cười, không khỏi cảm thán thanh niên bây giờ đúng là quá chủ động, nắm chắc cơ hội, mình còn đang thương lượng với Quách Tuyết Phương thì đã chạy tới. Nhà hàng trong câu lạc bộ Lam Thiên vẫn còn rất xa hoa, ba người chọn một phòng yên tĩnh, sau khi vào phòng thì Trương Thanh Vân cũng lần đầu tiên tự giới thiệu mình với Hầu Quan Quân.
Sau khi nghe cái tên Trương Thanh Vân thì Hầu Quan Quân có chút sững sốt, ngay sau đó hắn lập tức phản ứng và đưa tay tới nói:
- Thì ra anh là Trương Thanh Vân, anh Trương, đúng là ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.
Hầu Quan Quân có vẻ rất kích động giống như Trương Thanh Vân là đại nhân vật, thái độ này làm Trương Thanh Vân cũng phải ngạc nhiên.
- Anh không phải là cục trưởng ở ủy ban cải cách sao? Anh biết Hầu Toản đấy chứ? Ôi dào, tiểu tử này suốt ngày khoe khoang về anh, nói rằng mình gặp phải một lãnh đạo trâu bò.
Hầu Quan Quân nói một tràng dài, Trương Thanh Vân cuối cùng cũng nghe rõ, thì ra Hầu Quan Quân là anh em của Hầu Toản, khó trách lại nhiệt tình như vậy.
Hầu Toản có một ngoại hiệu ở trong cục kỹ thuật cao, đó chính là chuẩn cục trưởng. Tiểu tử này đi theo Trương Thanh Vân được vài lần, trong lòng đã sớm bội phục cục trưởng Trương đến sát đất, đi đâu cũng bắt chước Trương Thanh Vân, vì vậy mà sinh ra ngoại hiệu "chuẩn cục trưởng"
Khi thấy bộ dạng Hầu Quan Quân như vậy thì Trương Thanh Vân cũng chỉ biết cảm thán thế giới này quá nhỏ, thủ đô lớn như vậy mà tùy tiện gặp mặt một người cũng có quan hệ. Hơn nữa Hầu Quan Quân cũng là anh em của Hầu Toản, bối cảnh chắc chắn không đơn giản, nhà ở trong khu biệt thự 81 mà có bối cảnh đơn giản sao?
- Thế nào? Anh nổi danh vậy sao?
Quách Tuyết Phương cau mày nói, khi thấy bộ dạng không có tương lai của Hầu Quan Quân thì trong lòng nàng lại càng tức. Đối phương đã lăn lộn nhiều năm trong quân ngũ, bây giờ lại đường đường là đại đội trưởng cục công an thủ đô, sao nhìn bộ dạng lại giống như một fan hâm mộ đang xum xoe thần tượng thế nhỉ?
Quách Tuyết Phương vừa mở miệng thì Hầu Quan Quân lập tức ngậm miệng, vẻ mặt khá căng, rõ ràng nàng rất có uy tín trong lòng hắn. Trương Thanh Vân thấy vậy mà thầm buồn cười, thầm nghĩ vài năm trước lần đầu tiên gặp mặt thì Quách Tuyết Phương còn là một cô gái đơn thuần, nhưng tính cách có chút phản nghịch mà thôi.
Nhưng bây giờ Quách Tuyết Phương nào còn có chút đơn thuần? Những năm gần đây một lòng kinh doanh, trên người có áp lực của gia tộc đã làm hại nàng. Chỉ cần xem qua là biết Hầu Quan Quân không phải tệ, lại là bộ đội đi ra nhưng tâm tình vẫn còn khá tươi trẻ, chỉ mong sao hai người có tương lai.
Người phụ nữ chỉ cần lập gia đình sẽ biến đổi, nhưng bây giờ Quách Tuyết Phương có tâm tình quá mạnh với hiệu quả và lợi ích.
Trương Thanh Vân ăn bữa tối rất đơn giản, chỉ là một phần món nướng, một phần mỳ Ý cộng thêm một ly cà phê là xong. Lúc ăn cơm cũng không ai nói gì, ba người đều có tâm tư.
Trương Thanh Vân xem xét chuyện ở Giang Nam, dù Quách Tuyết Phương đã nói rõ nhưng chưa chắc đã đúng.
Trước mắt có thể thấy chuyện đấu giá khu đất ở Thanh Giang là chuyện thật sự, sau đó thì tình cảnh của Vũ Đức Chi bây giờ là rất gian nan.
Quách Tuyết Phương có thể thấy được điểm mấu chốt thì các thế lực khác sao không nhìn ra? Tất cả mọi người đều biết rõ nguyên nhân, Vũ Đức Chi sẽ bị kẹp vào giữa, cực kỳ nguy hiểm. Tình cảnh này giống như Trương Thanh Vân trước kia ở Ung Bình, rất dễ bị kẹp thành thịt khô.
Vũ Đức Chi chắc chắn cũng biết rõ điều này, nhưng lão vẫn cố gắng chèo chống, là vì cái gì? tại
Trương Thanh Vân chợt sinh ra một sự cảm động, đây là cảm động vì tri kỷ. Vũ Đức Chi biết rõ khu công nghệ Thanh Giang là tâm huyết của Trương Thanh Vân, chính Trương Thanh Vân dù xa cách Giang Nam nhưng cực kỳ chú ý đến khu công nghệ.
Chuyện khu công nghệ Thanh Giang không bị kẻ nào moi ra, điều này là thất vọng lớn của Trương Thanh Vân. Vũ Đức Chi cũng cảm nhận được sự thất vọng này, vì vậy dù đã là chuyện ván đóng thuyền nhưng lão vẫn cố gắng chèo chống, nghĩ lại đúng là làm khó cho lão.
Vũ Đức Chi thuộc về cao thủ quyền mưu, tất cả những âm mưu quỷ kế đều được lão sử dụng thành thục. Bây giờ đã bị ép đến đường cùng, tất nhiên lão sẽ hành động bất cứ giá nào, cũng khó trách Quách Tuyết Phương bị đánh cho rơi rằng đầy đất. Khoảnh khắc này Vũ Đức Chi có một sự bi tráng của anh hùng, lão đau khổ không phải chỉ vì hạng mục khu công nghệ, hơn nữa còn có sự hứa hẹn với Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân nghĩ đến những điều này, mà Quách Tuyết Phương cũng nhíu mày xem xét chuyện của mình. Nếu nói thật thì trước đó nàng xem thường Vũ Đức Chi, người này rất ít nói, không am hiểu liên hệ, hơn nữa dù sao cũng đến từ góc núi Ung Bình, nhìn qua không có khi thế của cán bộ hướng ngoại, lúc đầu tất nhiên nàng khó thể coi trọng được.
Nhưng không ngờ một ông già như Vũ Đức Chi mà tâm tư cực kỳ thâm sâu, ra tay khủng bố đến mức làm người ta lạnh lưng. Bây giờ xem xét lại thì Quách Tuyết Phương cảm thấy mỗi bước đi của mình đều bị người ta tính toán, những hiểu lầm đối với Cao gia, tranh chấp và đối địch, cuối cùng lại bị người ta chụp lấy bím tóc, bị người ta thao tác sau lưng, rõ ràng mọi thứ đều do lão già chết tiệt kia làm ra.
Đến tận lúc này thì Quách Tuyết Phương cũng không ngờ mưu kế có thể lợi hại như vậy, dù là trước đây đã từng đối chiến với Trương Thanh Vân, nhưng nếu nói về ra tay quỷ dị khó lường thì Trương Thanh Vân vẫn kém Vũ Đức Chi.
- Nhân tài góc núi!
Quách Tuyết Phương đã thật sự thấy được sự lợi hại của Vũ Đức Chi, vì vậy cảm thấy rất đáng sợ, bây giờ lại nhận được câu trả lời thuyết phục của Trương Thanh Vân, trong lòng tất nhiên sở thở phào một hơi.
Quách Tuyết Phương lén liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, nàng đột nhiên có chút ghen ghét hắn, ngay cả một nhân vật lợi hại như Vũ Đức Chi cũng phải quy thuận, đối phương quá lợi hại, quá hạnh phúc. Nếu so sánh đối phương với một người có xuất thân cao quý như mình thì rõ ràng thông minh hơn, có trí khôn hơn, còn kiên cường hơn.
Quách Tuyết Phương có quan hệ nhiều năm với Trương Thanh Vân, nàng có thể thấy được Trương Thanh Vân thuộc về phạm trù đại trí tuệ. Người này từ một nhân viên cơ sở bình thường mở một huyện góc núi tiến lên từng bước đến địa vị bây giờ, nếu không có đại trí tuệ, đại nghị lực, không kiên cường thì có được như vậy không?
Mà một người như thế cũng có kinh nghiệm đủ làm người ta phải đố kỵ, cuộc sống kinh nghiệm như vậy cũng rèn cho người ta bản lĩnh mắng mỏ người khác. Quách tiểu thư Quách gia cực kỳ uy phong, dù là ở thủ đô hay Giang Nam, có mấy người không khách khí với nàng? Thậm chí còn có người địa vị cao hơn hẳn Trương Thanh Vân.
Nhưng dù Quách Tuyết Phương uy phong trước mặt người khác thì đứng trước mặt Trương Thanh Vân thì vĩnh viễn là cô gái năm xưa bị hắn khi nhục ở Thành Đô. Hắn không sợ nàng, cũng không sợ thế lực sau lưng nàng, đây là sự tự tin, cũng là một khí thế.
Phụ nữ luôn rất mẫn cảm, Quách Tuyết Phương nhìn Trương Thanh Vân và lại nhìn Hầu Quan Quân. Những năm gần đây thì Hầu Quan Quân cũng là một trong số những người đàn ông được nàng coi trọng, nhưng nếu so sánh người này với Trương Thanh Vân thì rõ ràng quá chênh lệch. Ít nhất thì Hầu Quan Quân có thêm vạn lá gan cũng không dám to mồm trước mặt mình, nếu không thì mình sẽ lập tức trở mặt và bổ đôi hắn ra. Nhưng Trương Thanh Vân vừa rồi lại mắng chửi xối xả, mình cũng không dám ngóc đầu lên.
Đây là sự khác biệt giữa hai người đàn ông.
Quách Tuyết Phương nghĩ đến đây mà không nhịn được phải lắc đầu, nàng tự nhiên sinh ra một loại cảm giác "chồng tốt là chồng người ta". Những năm gần đây nàng liên tục vì Quách gia mà tung hoành ngang dọc, lấy được những thành công lớn, đồng thời cũng làm cho tính tình nàng trở nên cao ngạo, tầm mắt quá cao.
Trong mắt Quách Tuyết Phương thì đàn ông trên thế giới xứng đôi với nàng giống như những ngôi sao, mà Trương Thanh Vân rõ ràng là ngôi sao sáng nhất. Còn Hầu Quan Quân? Nàng không nhịn được phải nhìn sang người đàn ông anh tuấn trước mặt.
Có lẽ vì Trương Thanh Vân quá chói mắt nên Hầu Quan Quân ở cùng lại quá ảm đạm, dù sao lúc này Quách Tuyết Phương cũng không thấy có gì đặc biệt trên người Hầu Quan Quân. Nàng cũng không biết nên buồn hay vui vì điều này.
Sự việc ở Thanh Giang đã diễn biến đến mức này tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ thất vọng nhưng trong lòng cũng thầm có quyết định, dù mực nước ở Giang Nam sâu thế nào thì hắn cũng sẽ vạch trần nắp bình. Có một vài việc không biết thì không sao, nhưng một khi đã biết thì chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Tâm tính này của Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ làm cho Quách Tuyết Phương trở nên mừng rỡ. Bây giờ nước ở Giang Nam đã quá sâu, phải có kẻ dùng gậy chọc xuống khuấy lên thì mới có đường sống, Trương Thanh Vân muốn vạch nắp bình, điều này tất nhiên làm nàng cực kỳ vui sướng.
- Em không gọi thêm vị khách nào khác sao?
Trương Thanh Vân nói, hắn chỉ về phía Hầu Quan Quân đang ngồi ở quầy bar phương xa. Hầu Quan Quân bỏ đi cũng không đi quá xa, hắn ngồi bên kia và liên tục xem xét tình hình bên này.
Hầu Quan Quân cực kỳ hiếu kỳ với Trương Thanh Vân, hắn cũng coi là một người ở thủ đô lâu năm, hơn nữa đơn vị công tác lại là cục công an thủ đô, bình thường có rất nhiều mánh khóe, tiếp xúc cũng rất rộng. Hắn căn bản không thể không biết tất cả giới quyền quý ở thủ đô, nhưng hắn cũng phải thừa nhận hôm nay là lần đầu tiên được gặp mặt Trương Thanh Vân.
Trong ký ức của Hầu Quan Quân thì chưa từng thấy Quách Tuyết Phương yếu thế như vậy bao giờ, nàng là một người nổi tiếng có tính cách mạnh mẽ ở thủ đô, từ nhỏ đã được người nhà nuông chiều, sao bây giờ lại biết điều như vậy?
Nếu như nói hai người là người yêu thì còn dễ hiểu, nhưng Trương Thanh Vân đã rõ ràng chối bỏ quan hệ này, điều đó lại càng làm Hầu Quan Quân cảm thấy buồn bực.
Khi nhìn thấy Trương Thanh Vân và Quách Tuyết Phương đứng dậy chuẩn bị bỏ đi thì Hầu Quan Quân có chút nôn nóng, hắn muốn đi lại gần nhưng lại không thấy thích hợp. Từ xa hắn thấy Trương Thanh Vân vẫy tay, vì vậy đành hấp tấp chạy tới cực kỳ vui mừng.
Quách Tuyết Phương nhịn không được phải hừ một tiếng, rõ ràng rất không hài lòng với thái độ tự quyết định của Trương Thanh Vân, sao không biết trưng cầu ý kiến của mình?
Khi thấy Hầu Quan Quân đi về phía bên này thì Trương Thanh Vân cũng không nhịn được phải cười cười, không khỏi cảm thán thanh niên bây giờ đúng là quá chủ động, nắm chắc cơ hội, mình còn đang thương lượng với Quách Tuyết Phương thì đã chạy tới. Nhà hàng trong câu lạc bộ Lam Thiên vẫn còn rất xa hoa, ba người chọn một phòng yên tĩnh, sau khi vào phòng thì Trương Thanh Vân cũng lần đầu tiên tự giới thiệu mình với Hầu Quan Quân.
Sau khi nghe cái tên Trương Thanh Vân thì Hầu Quan Quân có chút sững sốt, ngay sau đó hắn lập tức phản ứng và đưa tay tới nói:
- Thì ra anh là Trương Thanh Vân, anh Trương, đúng là ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.
Hầu Quan Quân có vẻ rất kích động giống như Trương Thanh Vân là đại nhân vật, thái độ này làm Trương Thanh Vân cũng phải ngạc nhiên.
- Anh không phải là cục trưởng ở ủy ban cải cách sao? Anh biết Hầu Toản đấy chứ? Ôi dào, tiểu tử này suốt ngày khoe khoang về anh, nói rằng mình gặp phải một lãnh đạo trâu bò.
Hầu Quan Quân nói một tràng dài, Trương Thanh Vân cuối cùng cũng nghe rõ, thì ra Hầu Quan Quân là anh em của Hầu Toản, khó trách lại nhiệt tình như vậy.
Hầu Toản có một ngoại hiệu ở trong cục kỹ thuật cao, đó chính là chuẩn cục trưởng. Tiểu tử này đi theo Trương Thanh Vân được vài lần, trong lòng đã sớm bội phục cục trưởng Trương đến sát đất, đi đâu cũng bắt chước Trương Thanh Vân, vì vậy mà sinh ra ngoại hiệu "chuẩn cục trưởng"
Khi thấy bộ dạng Hầu Quan Quân như vậy thì Trương Thanh Vân cũng chỉ biết cảm thán thế giới này quá nhỏ, thủ đô lớn như vậy mà tùy tiện gặp mặt một người cũng có quan hệ. Hơn nữa Hầu Quan Quân cũng là anh em của Hầu Toản, bối cảnh chắc chắn không đơn giản, nhà ở trong khu biệt thự 81 mà có bối cảnh đơn giản sao?
- Thế nào? Anh nổi danh vậy sao?
Quách Tuyết Phương cau mày nói, khi thấy bộ dạng không có tương lai của Hầu Quan Quân thì trong lòng nàng lại càng tức. Đối phương đã lăn lộn nhiều năm trong quân ngũ, bây giờ lại đường đường là đại đội trưởng cục công an thủ đô, sao nhìn bộ dạng lại giống như một fan hâm mộ đang xum xoe thần tượng thế nhỉ?
Quách Tuyết Phương vừa mở miệng thì Hầu Quan Quân lập tức ngậm miệng, vẻ mặt khá căng, rõ ràng nàng rất có uy tín trong lòng hắn. Trương Thanh Vân thấy vậy mà thầm buồn cười, thầm nghĩ vài năm trước lần đầu tiên gặp mặt thì Quách Tuyết Phương còn là một cô gái đơn thuần, nhưng tính cách có chút phản nghịch mà thôi.
Nhưng bây giờ Quách Tuyết Phương nào còn có chút đơn thuần? Những năm gần đây một lòng kinh doanh, trên người có áp lực của gia tộc đã làm hại nàng. Chỉ cần xem qua là biết Hầu Quan Quân không phải tệ, lại là bộ đội đi ra nhưng tâm tình vẫn còn khá tươi trẻ, chỉ mong sao hai người có tương lai.
Người phụ nữ chỉ cần lập gia đình sẽ biến đổi, nhưng bây giờ Quách Tuyết Phương có tâm tình quá mạnh với hiệu quả và lợi ích.
Trương Thanh Vân ăn bữa tối rất đơn giản, chỉ là một phần món nướng, một phần mỳ Ý cộng thêm một ly cà phê là xong. Lúc ăn cơm cũng không ai nói gì, ba người đều có tâm tư.
Trương Thanh Vân xem xét chuyện ở Giang Nam, dù Quách Tuyết Phương đã nói rõ nhưng chưa chắc đã đúng.
Trước mắt có thể thấy chuyện đấu giá khu đất ở Thanh Giang là chuyện thật sự, sau đó thì tình cảnh của Vũ Đức Chi bây giờ là rất gian nan.
Quách Tuyết Phương có thể thấy được điểm mấu chốt thì các thế lực khác sao không nhìn ra? Tất cả mọi người đều biết rõ nguyên nhân, Vũ Đức Chi sẽ bị kẹp vào giữa, cực kỳ nguy hiểm. Tình cảnh này giống như Trương Thanh Vân trước kia ở Ung Bình, rất dễ bị kẹp thành thịt khô.
Vũ Đức Chi chắc chắn cũng biết rõ điều này, nhưng lão vẫn cố gắng chèo chống, là vì cái gì? tại
Trương Thanh Vân chợt sinh ra một sự cảm động, đây là cảm động vì tri kỷ. Vũ Đức Chi biết rõ khu công nghệ Thanh Giang là tâm huyết của Trương Thanh Vân, chính Trương Thanh Vân dù xa cách Giang Nam nhưng cực kỳ chú ý đến khu công nghệ.
Chuyện khu công nghệ Thanh Giang không bị kẻ nào moi ra, điều này là thất vọng lớn của Trương Thanh Vân. Vũ Đức Chi cũng cảm nhận được sự thất vọng này, vì vậy dù đã là chuyện ván đóng thuyền nhưng lão vẫn cố gắng chèo chống, nghĩ lại đúng là làm khó cho lão.
Vũ Đức Chi thuộc về cao thủ quyền mưu, tất cả những âm mưu quỷ kế đều được lão sử dụng thành thục. Bây giờ đã bị ép đến đường cùng, tất nhiên lão sẽ hành động bất cứ giá nào, cũng khó trách Quách Tuyết Phương bị đánh cho rơi rằng đầy đất. Khoảnh khắc này Vũ Đức Chi có một sự bi tráng của anh hùng, lão đau khổ không phải chỉ vì hạng mục khu công nghệ, hơn nữa còn có sự hứa hẹn với Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân nghĩ đến những điều này, mà Quách Tuyết Phương cũng nhíu mày xem xét chuyện của mình. Nếu nói thật thì trước đó nàng xem thường Vũ Đức Chi, người này rất ít nói, không am hiểu liên hệ, hơn nữa dù sao cũng đến từ góc núi Ung Bình, nhìn qua không có khi thế của cán bộ hướng ngoại, lúc đầu tất nhiên nàng khó thể coi trọng được.
Nhưng không ngờ một ông già như Vũ Đức Chi mà tâm tư cực kỳ thâm sâu, ra tay khủng bố đến mức làm người ta lạnh lưng. Bây giờ xem xét lại thì Quách Tuyết Phương cảm thấy mỗi bước đi của mình đều bị người ta tính toán, những hiểu lầm đối với Cao gia, tranh chấp và đối địch, cuối cùng lại bị người ta chụp lấy bím tóc, bị người ta thao tác sau lưng, rõ ràng mọi thứ đều do lão già chết tiệt kia làm ra.
Đến tận lúc này thì Quách Tuyết Phương cũng không ngờ mưu kế có thể lợi hại như vậy, dù là trước đây đã từng đối chiến với Trương Thanh Vân, nhưng nếu nói về ra tay quỷ dị khó lường thì Trương Thanh Vân vẫn kém Vũ Đức Chi.
- Nhân tài góc núi!
Quách Tuyết Phương đã thật sự thấy được sự lợi hại của Vũ Đức Chi, vì vậy cảm thấy rất đáng sợ, bây giờ lại nhận được câu trả lời thuyết phục của Trương Thanh Vân, trong lòng tất nhiên sở thở phào một hơi.
Quách Tuyết Phương lén liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, nàng đột nhiên có chút ghen ghét hắn, ngay cả một nhân vật lợi hại như Vũ Đức Chi cũng phải quy thuận, đối phương quá lợi hại, quá hạnh phúc. Nếu so sánh đối phương với một người có xuất thân cao quý như mình thì rõ ràng thông minh hơn, có trí khôn hơn, còn kiên cường hơn.
Quách Tuyết Phương có quan hệ nhiều năm với Trương Thanh Vân, nàng có thể thấy được Trương Thanh Vân thuộc về phạm trù đại trí tuệ. Người này từ một nhân viên cơ sở bình thường mở một huyện góc núi tiến lên từng bước đến địa vị bây giờ, nếu không có đại trí tuệ, đại nghị lực, không kiên cường thì có được như vậy không?
Mà một người như thế cũng có kinh nghiệm đủ làm người ta phải đố kỵ, cuộc sống kinh nghiệm như vậy cũng rèn cho người ta bản lĩnh mắng mỏ người khác. Quách tiểu thư Quách gia cực kỳ uy phong, dù là ở thủ đô hay Giang Nam, có mấy người không khách khí với nàng? Thậm chí còn có người địa vị cao hơn hẳn Trương Thanh Vân.
Nhưng dù Quách Tuyết Phương uy phong trước mặt người khác thì đứng trước mặt Trương Thanh Vân thì vĩnh viễn là cô gái năm xưa bị hắn khi nhục ở Thành Đô. Hắn không sợ nàng, cũng không sợ thế lực sau lưng nàng, đây là sự tự tin, cũng là một khí thế.
Phụ nữ luôn rất mẫn cảm, Quách Tuyết Phương nhìn Trương Thanh Vân và lại nhìn Hầu Quan Quân. Những năm gần đây thì Hầu Quan Quân cũng là một trong số những người đàn ông được nàng coi trọng, nhưng nếu so sánh người này với Trương Thanh Vân thì rõ ràng quá chênh lệch. Ít nhất thì Hầu Quan Quân có thêm vạn lá gan cũng không dám to mồm trước mặt mình, nếu không thì mình sẽ lập tức trở mặt và bổ đôi hắn ra. Nhưng Trương Thanh Vân vừa rồi lại mắng chửi xối xả, mình cũng không dám ngóc đầu lên.
Đây là sự khác biệt giữa hai người đàn ông.
Quách Tuyết Phương nghĩ đến đây mà không nhịn được phải lắc đầu, nàng tự nhiên sinh ra một loại cảm giác "chồng tốt là chồng người ta". Những năm gần đây nàng liên tục vì Quách gia mà tung hoành ngang dọc, lấy được những thành công lớn, đồng thời cũng làm cho tính tình nàng trở nên cao ngạo, tầm mắt quá cao.
Trong mắt Quách Tuyết Phương thì đàn ông trên thế giới xứng đôi với nàng giống như những ngôi sao, mà Trương Thanh Vân rõ ràng là ngôi sao sáng nhất. Còn Hầu Quan Quân? Nàng không nhịn được phải nhìn sang người đàn ông anh tuấn trước mặt.
Có lẽ vì Trương Thanh Vân quá chói mắt nên Hầu Quan Quân ở cùng lại quá ảm đạm, dù sao lúc này Quách Tuyết Phương cũng không thấy có gì đặc biệt trên người Hầu Quan Quân. Nàng cũng không biết nên buồn hay vui vì điều này.