Nếu nói thật lòng thì Trương Thanh Vân không muốn đến tìm Triệu Văn Phong, bây giờ người ta quyền cao chức trọng, nếu tiếp tục tìm hỗ trợ thì càng ngày càng nợ nhân tình. Hơn nữa trong đời thứ ba của Triệu gia cũng không phải rất hài hòa, Triệu Văn Phong, Triệu Sơn Đông và Triệu Truyền có quan hệ rất căng, mà Trương Thanh Vân lại là em rể của Triệu Truyền, xét theo dãy quan hệ này thì Trương Thanh Vân tìm người ta hỗ trợ cũng rất đáng xấu hổ.
Nhưng Trương Thanh Vân quả thật không thể nhìn bộ dạng của Chiêm Hồng Quế, còn nhớ rõ ngày đầu tiên gặp đối phương, ngày đó quần áo chau chuốt, đầu tóc bóng loáng, phong thái lãnh đạo thể hiện rất rõ.
Nhưng một lãnh đạo có hình tượng như vậy lại đột nhiên vứt bỏ tất cả, hầu như là cầu xin Trương Thanh Vân viện trợ. Trương Thanh Vân nhìn thấy một người cán bộ lớn tuổi có bộ dạng rơi lệ thảm thương, vì vậy mà không nhịn được phải mềm lòng.
Trương Thanh Vân tin bây giờ Chiêm Hồng Quế đã thật sự cùng đường, hắn biết rõ tình hình Thiết Mã, đây là một thành phố không quá lớn ở Tấn Đông, có chút tài nguyên khoáng sản nhưng không tính là giàu có, tài chính lại thường xuyên thiếu hụt. Bây giờ bị Cao Cát Tường gây họa, đột nhiên tổn thất vài tỷ nhưng lại phải loại bỏ những ảnh hưởng xã hội, đúng là làm khó Chiêm Hồng Quế.
Tuy Trương Thanh Vân cũng không tính là quen thuộc Tấn Đông, nhưng hắn cũng đối đầu với vài thế lực có lợi ích ở nơi đây. Vì hạng mục chuyển gien mà Trương Thanh Vân đã từng đến Tấn Đông thị sát, tuy chỉ là cưỡi ngựa xem hoa nhưng cũng thấy rõ bầu không khí chính trị bên kia không được tinh khiết, tranh chấp quá dữ dội. Bạn đang đọc chuyện tại
Ngay như Chiêm Hồng Quế cũng có bóng dáng tranh đấu phe phái, vốn Cao Cát Tường đã tạo ra lỗ hổng lớn, hơn nữa phía sau còn có người cản tay, vì vậy cũng khó trách Chiêm Hồng Quế phải chèo chống trong nguy hiểm, bị buộc phải tiến về thủ đô tìm sự hỗ trợ.
Buổi tối sau khi dùng cơm với Chiêm Hồng Quế thì Trương Thanh Vân đã trực tiếp gọi điện cho Triệu Văn Phong, hắn cũng không che giấu mà thẳng thừng nói ra có một người bạn tiến về thủ đô cần tài chính và muốn mời thần tài dùng một bữa cơm, hy vọng Triệu Văn Phong có thể nể mặt.
Triệu Văn Phong có chút sững sốt, hắn cười ha hả nói:
- Thanh Vân, nếu là người khác thì anh nhất định sẽ từ chối, cậu đã mở miệng thì anh không đồng ý không được.
- Nói không bằng hành động, trưa mai nhé!
- Trưa mai sao?
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt trầm xuống, nếu dựa theo đúng kế hoạch thì ngày hôm sau hắn sẽ đi Giang Nam, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều mà nói:
- Được, khách sạn thủ đô, đã lâu rồi chưa vào đó dùng cơm, xem như hoài niệm, Tam ca thấy thế nào?
- Tiểu tử cậu thật là, đã sắp xếp rồi mà còn hỏi anh sao? Ở đâu cũng được, ăn cơm chỉ cần bầu không khí, chỉ cần đối tượng tỏ vẻ hoan nghênh, đồ ăn chỉ là hương hoa mà thôi. Anh em về sau còn gặp mặt dài dài, chỉ là một bữa ăn mà quá coi trọng cũng không quá tốt.
Triệu Văn Phong nói, hắn sảng khoái ngoài dự đoán.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại mà cảm thấy buồn bực, Triệu tam ca hôm nay sao lại sảng khoái như vậy? Trước kia mỗi lần tìm trợ giúp thì Triệu Văn Phong cũng nể mặt hắn, nhưng tuyệt đối không tích cực và chủ động như lần này, bây giờ không những đồng ý dùng cơm mà giống như có cả tính năng động và chủ quan, Trương Thanh Vân cũng vì điều này mà cảm thấy không thích ứng.
Điều này cũng trách Trương Thanh Vân gần đây ít đi lại với Triệu gia, cũng có suy nghĩ lạc hậu với những quan hệ trong Triệu gia. Bây giờ Triệu Truyền đã xuống tuyến dưới rèn luyện, hơn nữa rõ ràng đã nằm trong danh sách các tướng quân sắp được lên chức, vì vậy mà thân phận của Trương Thanh Vân cũng nước lên thuyền lên.
Trong bộ đội thì những tư lệnh viên quân khu đều là trung tướng, Triệu Truyền với độ tuổi như vậy đã sắp là trung tướng, bây giờ lại nhận chức ở quân khu Cáp Ninh, vì vậy cũng không thể không có cơ hội được tiến lên chức tham mưu trưởng quân khu. Như vậy Triệu Truyền rõ ràng đã tạo thành kết quả lớn trong quân ngũ.
Địa vị của Triệu Truyền ở trong gia tộc được tăng mạnh, Trương Thanh Vân là người có quan hệ sâu sắc với hắn, tất nhiên thái độ của mọi người đối với Trương Thanh Vân cũng thay đổi. Nhưng quan trọng nhất vẫn chính là bản thân Trương Thanh Vân, bây giờ hắn là cục trưởng cục kỹ thuật cao, hơn nữa còn hoạt động rất mạnh ở ủy ban cải cách, nếu nói nhiều ánh hào quang cũng chưa đủ.
Triệu Văn Phong bây giờ là quan lớn cấp phó bộ trưởng, hơn nữa lại là chức vụ quan trọng ở bộ tài chính, mõi ngày hắn đều tiếp xúc với hàng loạt tin tức, trước nay vẫn luôn chú ý đến Trương Thanh Vân. Trong đó có một tin tức nhỏ nhưng không nhỏ, đó chính là Trương Thanh Vân đã được đưa vào danh sách cán bộ trẻ được bồi dưỡng trọng điểm của cục tổ chức trung ương.
Triệu Văn Phong không biết cấp bậc được định vị là thế nào, nhưng hắn có thể dựa vào lịch trình phát triển của mình để quy chiếu. Năm xưa hắn cũng là cán bộ được đưa vào danh sách sẽ định vị cho cán bộ cấp tỉnh, lúc này tổ chức định vị Trương Thanh Vân sợ rằng còn cao hơn hắn, đây là khả năng hoàn toàn có thể.
Trong cục tổ chức trung ương có những danh sách tuyệt mật mà không người ngoài nào được biết, tuy không thể chứng minh Trương Thanh Vân đã được tiến vào danh sách, nhưng Trương Thanh Vân trẻ tuổi và có nhiều hứa hẹn như vậy nếu không bị định vị làm cán bộ nòng cốt trong tương lai thì rõ ràng rất đáng ngờ. Trương Thanh Vân bây giờ lại lên lạc với bí thư thị ủy Giang Bắc Chiêm Giang Huy và chủ nhiệm Hùng ủy ban cải cách, hai người liên tiếp nâng cao Trương Thanh Vân, đây rõ ràng là có ý muốn tạo thế.
Trương Thanh Vân phân tích từ những đặc điểm này mà thấy Trương Thanh Vân khó thể tiếp tục công tác ở thủ đô, sợ rằng sẽ phải xuống tuyến dưới rèn luyện. Bây giờ quan trọng là Trương Thanh Vân xuống tuyến dưới rèn luyện sẽ đảm nhiệm chức vụ gì, nếu hắn được đưa xuống một địa phương dễ dàng tạo ra thành tích thì rất đáng để xem xét, Triệu Văn Phong không thể không đặt nặng những phương diện này.
Tuy Triệu gia là đại gia tộc nhưng tất cả con cháu muốn phát triển đều được định vị sẵn, hơn nữa phần lớn đều đã đụng trần. Bây giờ Triệu Văn Phong đã đụng trần, hắn muốn tiếp tục được thăng tiến thì phải biểu diễn tài hoa và cần gia tộc trợ giúp rất nhiều, trong đó vấn đề không thể không quan tâm chính là quan hệ.
Đừng nghĩ rằng Triệu Văn Phong có thực quyền trên tay mà cho rằng hắn có tương lai rộng mở. Đầu óc của Triệu Văn Phong rất tỉnh táo, phó phòng bộ tài chính có thực quyền nhưng không dễ tạo ra thành tích, khó tạo ra chiến tích. Nêu xét về phương diện khác thì bộ và ủy ban trung ương quyền lực quá nặng, đề bạt thường không phải dễ.
Mà quyền lực quá nặng cũng được rất nhiều người nhìn chằm chằm, có người nhớ thương, sẽ có người ác ý phản ánh tình huống với tổ chức. Nếu có quá nhiều phản ánh, tổ chức sẽ phái cán bộ xuống thẩm tra và khó tránh khỏi một vài bất công. Những cán bộ làm quan đến cao cấp thì có ai không vĩ đại? Như vậy sẽ thấy được sau lưng mình có bao nhiêu người đang chờ.
Nhiều người cùng chen chân trên một cây cầu độc mộc, như vậy phải xem vào thế lực, phải xem ai cao tay hơn. Cho nên dưới tình huống như vậy thì Triệu Văn Phong cố ý kéo gần quan hệ với Trương Thanh Vân cũng là dễ hiểu. Hơn nữa Trương Thanh Vân có thể đã tự mình tạo thành một phái, cũng không thuộc về Triệu gia, sau lưng chắc chắn có chỗ dựa khác.
Dưới tình huống của Trương Thanh Vân thì Triệu Văn Phong thấy mình và đối phương hoàn toàn có thể tạo thành một góc bù rất tốt, hôm nay hắn giúp đối phương thì tạo ra một nhân tình. Với tính cách của Trương Thanh Vân thì sau này bánh ít đi bánh quy lại, chắc chắn sẽ có lợi.
Triệu Văn Phong thật sự không biết rõ chỗ dựa sau lưng Trương Thanh Vân là ai, nhưng chỉ cần xem xét một mình Chiêm Giang Huy thì đã thấy quá đủ. Chiêm Giang Huy đã là bí thư của hai tỉnh lớn, hơn nữa phong cách là rất tốt, chỉ cần xem xét vào độ tuổi là biết không gian bay lên rất rộng.
Thậm chí bây giờ đã có tin đồn nhỏ, nhiệm kỳ tiếp theo thì Chiêm Giang Huy sẽ tiến lên cục chính trị trung ương, sợ rằng sẽ đảm nhiệm chức bí thư một thành phố trực thuộc trung ương. Sau lưng Trương Thanh Vân có một cây cổ thụ như vậy thì chứng tỏ năng lực quá mạnh, Triệu Văn Phong cảm thấy khả năng Trương Thanh Vân xuống tuyến dưới rèn luyện là rất lớn.
Đã lâu Trương Thanh Vân chưa đến khách sạn thủ đô, bây giờ thủ đô đã không còn là thủ đô vài chục năm trước, bây giờ khách sạn xa hoa đã có rất nhiều, rõ ràng khách sạn thủ đô này khó thể so sánh được. Nhưng những cán bộ lão thành vẫn hay đến khách sạn thủ đô, ví dụ như bí thư Lưu Trắc Nhiên của Giang Nam năm xưa, lão rất thích nơi này.
Khi Trương Thanh Vân lựa chọn khách sạn thì thấy nơi này rất thích hợp, quan trọng là hắn không hy vọng Thiết Mã mời khách và phô trương quá trắng trợn. Bây giờ mức độ phô trương của quan viên tuyến dưới về thủ đô khi mời lãnh đạo dùng cơm rất đáng nhíu mày.
Một bữa cơm mà mất hơn vài chục ngàn thì được gọi là tiệc xa hoa, bây giờ cán bộ tuyến dưới mời khách thường là như vậy, tất nhiên Trương Thanh Vân cực kỳ phản cảm vì điều này. Hắn sợ Chiêm Hồng Quế sinh ra tật xấu ăn uống, chẳng qua hắn giúp đối phương chỉ vì đạo nghĩa, nếu làm cho người ta phải chán ghét thì rõ ràng không cần phải giúp.
Đúng thời gian giao hẹn thì Chiêm Hồng Quế đi vào khách sạn, hắn cũng chỉ vào một mình, thư ký có lẽ đã dừng xe ở bên ngoài mà không dám vào theo. Chiêm Hồng Quế một mình kẹp một cặp công văn tiến vào bên trong, vẻ mặt có chút lo lắng.
Từ xa Chiêm Hồng Quế đã nhìn thấy Trương Thanh Vân, bộ dạng giống như chết đuối vớ được cọc, hắn bước nhanh đến nói:
- Thanh Vân, thế nào? Tôi đến chậm sao?
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn rồi cười lên ha hả, Chiêm Hồng Quế nhìn trái nhìn phải mà không biết có vấn đề gì, sau đó lại dùng tay lau mặt xem bên trên có vệt bẩn gì đó hay không, trong ánh mắt lộ vẻ mê mang.
- Anh Chiêm, chúng ta tới dùng cơm, không phải mở hội, anh mang đến một cặp tài liệu như vậy không thấy mệt sao?
Trương Thanh Vân nói, hắn chỉ chỉ vào cặp tài liệu trên người Chiêm Hồng Quế.
Chiêm Hồng Quế đỏ mặt nói:
- Đây là...Đây là những tài liệu tương quan, không có những thứ này thì trưởng phòng hỏi làm sao tôi biết trả lời?
- Được, được rồi, anh nghe tôi nói, ăn cơm phải thành thật, nói chuyện công tác phải nghiêm túc, việc của anh và trưởng phòng Triệu chỉ cần nâng ly là thành, không có vấn đề gì đấy chứ?
Trương Thanh Vân nói.
- Được, được!
Chiêm Hồng Quế liên tục gật đầu, khóe miệng nở hoa. Hắn cũng là lão quan trường, thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì đã tỏ ý đảm bảo, hắn không mừng sao được? Vì vậy hắn vội vàng cầm lấy cặp tài liệu gửi cho khách sạn giữ hộ, toàn thân sinh ra cảm giác thoải mái, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đúng lúc này Chiêm Hồng Quế thấy Trương Thanh Vân bước nhanh ra cửa, trước cổng khách sạn đã dừng lại một chiếc Audi, biển số bộ tài chính. Hai nhân viên khách sạn chạy ra mở cửa rất chuyên nghiệp, người trên xe bước xuống, tuổi không quá lớn, bộ dạng khí phách lãnh đạo.
Nhưng Trương Thanh Vân quả thật không thể nhìn bộ dạng của Chiêm Hồng Quế, còn nhớ rõ ngày đầu tiên gặp đối phương, ngày đó quần áo chau chuốt, đầu tóc bóng loáng, phong thái lãnh đạo thể hiện rất rõ.
Nhưng một lãnh đạo có hình tượng như vậy lại đột nhiên vứt bỏ tất cả, hầu như là cầu xin Trương Thanh Vân viện trợ. Trương Thanh Vân nhìn thấy một người cán bộ lớn tuổi có bộ dạng rơi lệ thảm thương, vì vậy mà không nhịn được phải mềm lòng.
Trương Thanh Vân tin bây giờ Chiêm Hồng Quế đã thật sự cùng đường, hắn biết rõ tình hình Thiết Mã, đây là một thành phố không quá lớn ở Tấn Đông, có chút tài nguyên khoáng sản nhưng không tính là giàu có, tài chính lại thường xuyên thiếu hụt. Bây giờ bị Cao Cát Tường gây họa, đột nhiên tổn thất vài tỷ nhưng lại phải loại bỏ những ảnh hưởng xã hội, đúng là làm khó Chiêm Hồng Quế.
Tuy Trương Thanh Vân cũng không tính là quen thuộc Tấn Đông, nhưng hắn cũng đối đầu với vài thế lực có lợi ích ở nơi đây. Vì hạng mục chuyển gien mà Trương Thanh Vân đã từng đến Tấn Đông thị sát, tuy chỉ là cưỡi ngựa xem hoa nhưng cũng thấy rõ bầu không khí chính trị bên kia không được tinh khiết, tranh chấp quá dữ dội. Bạn đang đọc chuyện tại
Ngay như Chiêm Hồng Quế cũng có bóng dáng tranh đấu phe phái, vốn Cao Cát Tường đã tạo ra lỗ hổng lớn, hơn nữa phía sau còn có người cản tay, vì vậy cũng khó trách Chiêm Hồng Quế phải chèo chống trong nguy hiểm, bị buộc phải tiến về thủ đô tìm sự hỗ trợ.
Buổi tối sau khi dùng cơm với Chiêm Hồng Quế thì Trương Thanh Vân đã trực tiếp gọi điện cho Triệu Văn Phong, hắn cũng không che giấu mà thẳng thừng nói ra có một người bạn tiến về thủ đô cần tài chính và muốn mời thần tài dùng một bữa cơm, hy vọng Triệu Văn Phong có thể nể mặt.
Triệu Văn Phong có chút sững sốt, hắn cười ha hả nói:
- Thanh Vân, nếu là người khác thì anh nhất định sẽ từ chối, cậu đã mở miệng thì anh không đồng ý không được.
- Nói không bằng hành động, trưa mai nhé!
- Trưa mai sao?
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt trầm xuống, nếu dựa theo đúng kế hoạch thì ngày hôm sau hắn sẽ đi Giang Nam, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều mà nói:
- Được, khách sạn thủ đô, đã lâu rồi chưa vào đó dùng cơm, xem như hoài niệm, Tam ca thấy thế nào?
- Tiểu tử cậu thật là, đã sắp xếp rồi mà còn hỏi anh sao? Ở đâu cũng được, ăn cơm chỉ cần bầu không khí, chỉ cần đối tượng tỏ vẻ hoan nghênh, đồ ăn chỉ là hương hoa mà thôi. Anh em về sau còn gặp mặt dài dài, chỉ là một bữa ăn mà quá coi trọng cũng không quá tốt.
Triệu Văn Phong nói, hắn sảng khoái ngoài dự đoán.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại mà cảm thấy buồn bực, Triệu tam ca hôm nay sao lại sảng khoái như vậy? Trước kia mỗi lần tìm trợ giúp thì Triệu Văn Phong cũng nể mặt hắn, nhưng tuyệt đối không tích cực và chủ động như lần này, bây giờ không những đồng ý dùng cơm mà giống như có cả tính năng động và chủ quan, Trương Thanh Vân cũng vì điều này mà cảm thấy không thích ứng.
Điều này cũng trách Trương Thanh Vân gần đây ít đi lại với Triệu gia, cũng có suy nghĩ lạc hậu với những quan hệ trong Triệu gia. Bây giờ Triệu Truyền đã xuống tuyến dưới rèn luyện, hơn nữa rõ ràng đã nằm trong danh sách các tướng quân sắp được lên chức, vì vậy mà thân phận của Trương Thanh Vân cũng nước lên thuyền lên.
Trong bộ đội thì những tư lệnh viên quân khu đều là trung tướng, Triệu Truyền với độ tuổi như vậy đã sắp là trung tướng, bây giờ lại nhận chức ở quân khu Cáp Ninh, vì vậy cũng không thể không có cơ hội được tiến lên chức tham mưu trưởng quân khu. Như vậy Triệu Truyền rõ ràng đã tạo thành kết quả lớn trong quân ngũ.
Địa vị của Triệu Truyền ở trong gia tộc được tăng mạnh, Trương Thanh Vân là người có quan hệ sâu sắc với hắn, tất nhiên thái độ của mọi người đối với Trương Thanh Vân cũng thay đổi. Nhưng quan trọng nhất vẫn chính là bản thân Trương Thanh Vân, bây giờ hắn là cục trưởng cục kỹ thuật cao, hơn nữa còn hoạt động rất mạnh ở ủy ban cải cách, nếu nói nhiều ánh hào quang cũng chưa đủ.
Triệu Văn Phong bây giờ là quan lớn cấp phó bộ trưởng, hơn nữa lại là chức vụ quan trọng ở bộ tài chính, mõi ngày hắn đều tiếp xúc với hàng loạt tin tức, trước nay vẫn luôn chú ý đến Trương Thanh Vân. Trong đó có một tin tức nhỏ nhưng không nhỏ, đó chính là Trương Thanh Vân đã được đưa vào danh sách cán bộ trẻ được bồi dưỡng trọng điểm của cục tổ chức trung ương.
Triệu Văn Phong không biết cấp bậc được định vị là thế nào, nhưng hắn có thể dựa vào lịch trình phát triển của mình để quy chiếu. Năm xưa hắn cũng là cán bộ được đưa vào danh sách sẽ định vị cho cán bộ cấp tỉnh, lúc này tổ chức định vị Trương Thanh Vân sợ rằng còn cao hơn hắn, đây là khả năng hoàn toàn có thể.
Trong cục tổ chức trung ương có những danh sách tuyệt mật mà không người ngoài nào được biết, tuy không thể chứng minh Trương Thanh Vân đã được tiến vào danh sách, nhưng Trương Thanh Vân trẻ tuổi và có nhiều hứa hẹn như vậy nếu không bị định vị làm cán bộ nòng cốt trong tương lai thì rõ ràng rất đáng ngờ. Trương Thanh Vân bây giờ lại lên lạc với bí thư thị ủy Giang Bắc Chiêm Giang Huy và chủ nhiệm Hùng ủy ban cải cách, hai người liên tiếp nâng cao Trương Thanh Vân, đây rõ ràng là có ý muốn tạo thế.
Trương Thanh Vân phân tích từ những đặc điểm này mà thấy Trương Thanh Vân khó thể tiếp tục công tác ở thủ đô, sợ rằng sẽ phải xuống tuyến dưới rèn luyện. Bây giờ quan trọng là Trương Thanh Vân xuống tuyến dưới rèn luyện sẽ đảm nhiệm chức vụ gì, nếu hắn được đưa xuống một địa phương dễ dàng tạo ra thành tích thì rất đáng để xem xét, Triệu Văn Phong không thể không đặt nặng những phương diện này.
Tuy Triệu gia là đại gia tộc nhưng tất cả con cháu muốn phát triển đều được định vị sẵn, hơn nữa phần lớn đều đã đụng trần. Bây giờ Triệu Văn Phong đã đụng trần, hắn muốn tiếp tục được thăng tiến thì phải biểu diễn tài hoa và cần gia tộc trợ giúp rất nhiều, trong đó vấn đề không thể không quan tâm chính là quan hệ.
Đừng nghĩ rằng Triệu Văn Phong có thực quyền trên tay mà cho rằng hắn có tương lai rộng mở. Đầu óc của Triệu Văn Phong rất tỉnh táo, phó phòng bộ tài chính có thực quyền nhưng không dễ tạo ra thành tích, khó tạo ra chiến tích. Nêu xét về phương diện khác thì bộ và ủy ban trung ương quyền lực quá nặng, đề bạt thường không phải dễ.
Mà quyền lực quá nặng cũng được rất nhiều người nhìn chằm chằm, có người nhớ thương, sẽ có người ác ý phản ánh tình huống với tổ chức. Nếu có quá nhiều phản ánh, tổ chức sẽ phái cán bộ xuống thẩm tra và khó tránh khỏi một vài bất công. Những cán bộ làm quan đến cao cấp thì có ai không vĩ đại? Như vậy sẽ thấy được sau lưng mình có bao nhiêu người đang chờ.
Nhiều người cùng chen chân trên một cây cầu độc mộc, như vậy phải xem vào thế lực, phải xem ai cao tay hơn. Cho nên dưới tình huống như vậy thì Triệu Văn Phong cố ý kéo gần quan hệ với Trương Thanh Vân cũng là dễ hiểu. Hơn nữa Trương Thanh Vân có thể đã tự mình tạo thành một phái, cũng không thuộc về Triệu gia, sau lưng chắc chắn có chỗ dựa khác.
Dưới tình huống của Trương Thanh Vân thì Triệu Văn Phong thấy mình và đối phương hoàn toàn có thể tạo thành một góc bù rất tốt, hôm nay hắn giúp đối phương thì tạo ra một nhân tình. Với tính cách của Trương Thanh Vân thì sau này bánh ít đi bánh quy lại, chắc chắn sẽ có lợi.
Triệu Văn Phong thật sự không biết rõ chỗ dựa sau lưng Trương Thanh Vân là ai, nhưng chỉ cần xem xét một mình Chiêm Giang Huy thì đã thấy quá đủ. Chiêm Giang Huy đã là bí thư của hai tỉnh lớn, hơn nữa phong cách là rất tốt, chỉ cần xem xét vào độ tuổi là biết không gian bay lên rất rộng.
Thậm chí bây giờ đã có tin đồn nhỏ, nhiệm kỳ tiếp theo thì Chiêm Giang Huy sẽ tiến lên cục chính trị trung ương, sợ rằng sẽ đảm nhiệm chức bí thư một thành phố trực thuộc trung ương. Sau lưng Trương Thanh Vân có một cây cổ thụ như vậy thì chứng tỏ năng lực quá mạnh, Triệu Văn Phong cảm thấy khả năng Trương Thanh Vân xuống tuyến dưới rèn luyện là rất lớn.
Đã lâu Trương Thanh Vân chưa đến khách sạn thủ đô, bây giờ thủ đô đã không còn là thủ đô vài chục năm trước, bây giờ khách sạn xa hoa đã có rất nhiều, rõ ràng khách sạn thủ đô này khó thể so sánh được. Nhưng những cán bộ lão thành vẫn hay đến khách sạn thủ đô, ví dụ như bí thư Lưu Trắc Nhiên của Giang Nam năm xưa, lão rất thích nơi này.
Khi Trương Thanh Vân lựa chọn khách sạn thì thấy nơi này rất thích hợp, quan trọng là hắn không hy vọng Thiết Mã mời khách và phô trương quá trắng trợn. Bây giờ mức độ phô trương của quan viên tuyến dưới về thủ đô khi mời lãnh đạo dùng cơm rất đáng nhíu mày.
Một bữa cơm mà mất hơn vài chục ngàn thì được gọi là tiệc xa hoa, bây giờ cán bộ tuyến dưới mời khách thường là như vậy, tất nhiên Trương Thanh Vân cực kỳ phản cảm vì điều này. Hắn sợ Chiêm Hồng Quế sinh ra tật xấu ăn uống, chẳng qua hắn giúp đối phương chỉ vì đạo nghĩa, nếu làm cho người ta phải chán ghét thì rõ ràng không cần phải giúp.
Đúng thời gian giao hẹn thì Chiêm Hồng Quế đi vào khách sạn, hắn cũng chỉ vào một mình, thư ký có lẽ đã dừng xe ở bên ngoài mà không dám vào theo. Chiêm Hồng Quế một mình kẹp một cặp công văn tiến vào bên trong, vẻ mặt có chút lo lắng.
Từ xa Chiêm Hồng Quế đã nhìn thấy Trương Thanh Vân, bộ dạng giống như chết đuối vớ được cọc, hắn bước nhanh đến nói:
- Thanh Vân, thế nào? Tôi đến chậm sao?
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn rồi cười lên ha hả, Chiêm Hồng Quế nhìn trái nhìn phải mà không biết có vấn đề gì, sau đó lại dùng tay lau mặt xem bên trên có vệt bẩn gì đó hay không, trong ánh mắt lộ vẻ mê mang.
- Anh Chiêm, chúng ta tới dùng cơm, không phải mở hội, anh mang đến một cặp tài liệu như vậy không thấy mệt sao?
Trương Thanh Vân nói, hắn chỉ chỉ vào cặp tài liệu trên người Chiêm Hồng Quế.
Chiêm Hồng Quế đỏ mặt nói:
- Đây là...Đây là những tài liệu tương quan, không có những thứ này thì trưởng phòng hỏi làm sao tôi biết trả lời?
- Được, được rồi, anh nghe tôi nói, ăn cơm phải thành thật, nói chuyện công tác phải nghiêm túc, việc của anh và trưởng phòng Triệu chỉ cần nâng ly là thành, không có vấn đề gì đấy chứ?
Trương Thanh Vân nói.
- Được, được!
Chiêm Hồng Quế liên tục gật đầu, khóe miệng nở hoa. Hắn cũng là lão quan trường, thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì đã tỏ ý đảm bảo, hắn không mừng sao được? Vì vậy hắn vội vàng cầm lấy cặp tài liệu gửi cho khách sạn giữ hộ, toàn thân sinh ra cảm giác thoải mái, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đúng lúc này Chiêm Hồng Quế thấy Trương Thanh Vân bước nhanh ra cửa, trước cổng khách sạn đã dừng lại một chiếc Audi, biển số bộ tài chính. Hai nhân viên khách sạn chạy ra mở cửa rất chuyên nghiệp, người trên xe bước xuống, tuổi không quá lớn, bộ dạng khí phách lãnh đạo.