Chỉ cần nhìn lịch trình phát triển của Cảng Thành là có thể thấy rõ cánh cửa phát triển kinh tế đang mở, trước đó Cảng Thành nắm bắt được cơ hội phát triển làm cho dân chúng thoát khỏi nghèo khó vươn lên làm giàu, kinh tế luôn ở vào tình cảnh phát triển cao.
Khi ở vào thời kỳ phát triển mạnh và kinh tế cực kỳ có sức sống thì đảng ủy và chính quyền Cảng Thành sống trong lúc yên ổn luôn nghĩ đến ngày gian nguy. Bọn họ cố gắng giúp đỡ các xí nghiệp, cũng vì vậy mà kinh tế phất lên như măng sau mưa, vào những thời điểm cao trào thì xí nghiệp mà máy mọc lên như nấm.
Tình cảnh như vậy cứ duy trì được hơn chục năm thì cuối cùng Cảng Thành cũng gặp phải cửa ải, thế phát triển vướng vào tử cục. Vào tình thế sống chết trước mắt thì Cảng Thành bắt đầu tạo ra con đường phát triển kinh tế hướng ngoại, cũng vì đi theo con đường này mà tạo ra một xu thế mới. Lợi dụng ưu thế về địa lý và cảng biển thì Cảng Thành thu hút rất nhiều nhà đầu tư bên ngoài vào xây dựng, con đường này cũng chính thức đưa Cảng Thành từ vị trí một thành phố cấp tỉnh lên loại hai trung ương, trở thành một thành phố xuất chúng.
Sau khi mở cửa và cải cách thì Cảng Thành liên tục đi lên, mỗi khi đến thời điểm quan trọng thì luôn là địa phương tìm nơi đột phát kinh tế sớm nhất trong nước. Như vậy có thể nói đảng ủy chính quyền của Cảng Thành luôn đi đầu thiên hạ, luôn có gan đổi mới.
Đây là điều không dễ dàng, bây giờ trong quan trường phần lớn luôn tĩnh lặng, rất ít có ban ngành năng động như vậy. Tất nhiên cũng vì thế mà đây là địa phương mà cán bộ có thể kiêu ngạo, Cảng Thành cũng được đặt vào một vị trí cải cách và đổi mới quan trọng.
Trương Thanh Vân chăm chú nhìn những mốc son lịch sử của Cảng Thàn, hắn liên tục xem xét vấn đề công tác của chính mình. Hắn đến đây đã được hơn một tuần, nơi đây làm người ta sinh ra cảm giác phấn chấn tinh thần, đồng thời cũng tạo ra cảm giác khó thể hắt nước vào, chính hắn phải tìm đường đột phá mới có thể len vào bên trong.
Xem xét những gì được chính quyền phân công, Trương Thanh Vân là phó chủ tịch thường vụ, ngoài vấn đề hỗ trợ Xa Vĩ phụ trách công tác hằng ngày thì còn được phân công quản lý tài nguyên, hoàn cảnh dân cư, sở giao thông, cục xây dựng, thủy sản...
Chỉ cần xem vào những thứ này thì quyền lợi trên tay Trương Thanh Vân có thể xen vào quy hoạch thành phố, những ban ngành như quy hoạch, tài nguyên, dân sinh, giao thông...Cũng đều là công tác quan trọng, nhưng mực nước bên trong lại rất sâu, Trương Thanh Vân không có căn cơ ở đây, muốn nắm được quyền lợi là cực kỳ khó khăn.
Chỉ cần xem phân công là Trương Thanh Vân biết Xa Vĩ đang rất cảnh giác chính mình, hắn được phân công quản lý những thứ kia thì phải đánh tiến và nhịp nhàng với Xa Vĩ. Nếu cứ phải đánh nhịp như vậy thì đến bao giờ hắn mới đứng vững gót chân?
Hơn nữa Xa Vĩ cũng không sợ Trương Thanh Vân buồn bực, hắn cho Trương Thanh Vân trách nhiệm, dù hắn can thiệp cũng vì giúp đỡ Trương Thanh Vân, người ngoài khó thể mở miệng. Hắn lại càng không lo lắng Trương Thanh Vân bay một mình, vì phòng xây dựng có mực nước rất sâu.
Rất nhiều thứ được Xa Vĩ ném đá qua sông, Trương Thanh Vân dám tự ra tay sao? Nếu có náo loạn thì sẽ xúc phạm đến lợi ích của người khác, vấn đề cán bộ trẻ muốn lập công nhanh chóng sẽ được cài lên mũ Trương Thanh Vân mà khó ngẩng đầu.
Cho nên có thể nói Xa Vĩ đã dùng hết tất cả tâm tư để đối phó với một phó chủ tịch như Trương Thanh Vân, Cảng Thành không thể so sánh với những địa phương khác, phe phái bên trong rất phức tạp. Bên trong ban ngành ngoài vấn đề xem xét phe phái thì còn phải xem xét hành vi, nếu ngồi trên ghế mà chẳng làm gì thì phe phái cũng chẳng thèm nói chuyện. Đây là truyền thống văn hóa của Cảng Thành, cũng là nguyên nhân mà quan viên trong Cảng Thành người trước ngã xuống người sau đứng lên.
Chỉ cần ép Trương Thanh Vân ngồi trên chiếc ghế phó chủ tịch mà không thể ngóc đầu lên thì được, dùng phòng xây dựng trói chân Trương Thanh Vân, dù hắn là Tôn Ngộ Không ở thủ đô thì vào Cảng Thành cũng không tạo ra bất kỳ con sóng nào.
Trương Thanh Vân đối mặt với cục diện như vậy mà cảm thấy khó giải quyết, trước kia hắn chưa từng rơi vào cục diện lồng giam như vậy. Nhưng tính tình của Trương Thanh Vân cũng rất mạnh, hắn có tính cách đối diện với khiêu chiến, cũng không tin trên thế giới có trận hình không sơ hở. Sau khi liên tiếp vùi đầu vào phân tích những tài liệu rườm rà và văn kiện đến mất ăn mất ngủ, hắn thấy một mình cũng không thể nhận ra tình cảnh Hoa Đông, vì vậy mọi thứ vào lúc bây giờ chỉ còn có thể tự dựa vào mình.
Bây giờ Trương Thanh Vân gặp phải vấn đề thuộc vài hạng mục xây dựng, mà nặng nề nhất chính là hạng mục liên quan đến công viên Bắc Cực, trong đó liên quan đến một công ty tên là Berg. Bọn họ đã đến Cảng Thành đầu tư hơn vài trăm triệu đô la, gần đây lại có ý đưa tổng bộ thiết lập ở Cảng Thành.
Điều này là một cơ hội rất tốt cho Cảng Thành, nhưng công ty Berg lại muốn chính quyền đưa ra một khu đất vàng thích hợp kinh doanh, như vậy bọn họ mới xây dựng một trung tâm ở trong thành phố. Đảng ủy chính quyền Cảng Thành cuối cùng cũng chọn công viên Bắc Cực, vì đây chính là khu vực hoàng kim ở Cảng Thành, chỉ có chỗ này mới phù hợp với yêu cầu của công ty Berg.
Nhưng đây dù sao cũng là một công viên, nếu phá hủy để xây dựng cao ốc thì rõ ràng sẽ tạo ra tiếng vọng quá lớn trong xã hội. Hội nghị hiệp thương hội đồng nhân dân đã tạo ra tình thế rất hung hãn, Trương Thanh Vân cũng biết đến tâm tư của dân chúng sau lần thị sát trước đó, tất nhiên nhân dân sẽ cực lực phản đối.
Nếu như đứng ở góc độ khách quan thì Trương Thanh Vân cũng không đồng ý, nhưng vấn đề là công ty Berg nếu thiết lập tổng hội ở Cảng Thành sẽ tạo ra cơ hội rất lớn, có sự trợ giúp khổng lồ đối với hoàn cảnh đầu tư và hình tượng của Cảng Thành.
Hơn nữa người nhắc đến vấn đề này còn có một nguyên nhân khác, đó chính là đoạn đường có công viên là một hoàn cảnh quá thuận lợ, khối đất đó nếu cứ để không thì chẳng bằng đưa ra để trợ giúp kinh tế thành phố. Đồng thời Berg cũng không sử dụng hết quỹ đất, những gì còn thừa ra có thể dùng làm khu thương mại, sẽ tiến thêm một bước mở rộng tài chính.
Khi chính thức động tay thì sẽ tạo ra mâu thuẫn khổng lồ, đảng ủy Cảng Thành đã mở ra vài cuộc hội nghị nhưng khó thể đưa ra quyết định. Bây giờ Trương Thanh Vân đến và được phân công quy hoạch thành phố, vấn đề lập tức rơi lên người hắn. Bí thư Nhuận Uyên đã phê chỉ thị để chính quyền tiếp tục nghiên cứu, cung cấp thêm những luận chứng báo cáo toàn diện, đưa ra sự giúp đỡ cho quyết sách của đảng ủy. Điều này tất nhiên đang ép buộc Trương Thanh Vân phải hoàn thành.
- Chủ tịch Trương, chủ tịch Xa gọi điện!
- Nối máy!
Trương Thanh Vân nói với vẻ mặt không chút biểu cảm, sau đó cầm điện thoại lên.
- Chủ tịch Trương, tôi nghe Tiểu Lam nói hôm qua anh xem tài liệu đến mức mất ăn mất ngủ, công tác cần phải nắm nhưng cũng phải quan tâm đến sức khỏe. Nếu anh quá mệt mỏi sinh bệnh thì sẽ chẳng thể nào hoàn thành được lời nhắn nhủ của bí thư.
Xa Vĩ ở đầu dây bên kia cao giọng nói, hắn đã lớn tuổi, thân thể ục ịch và hơn lùn, toàn thể nói chung không dễ nhìn. Hắn thích người khác nói mình thật thà phúc hậu và đáng yêu, không thích người ta gọi là Xa Lùn. tại
- Cảm ơn chủ tịch đã quan tâm, trước kia tôi chưa từng được tiếp xúc với tổng thể phát triển kinh tế ở Cảng Thành, bây giờ giống như nông dân lên thành phố, không cố gắng thì sao có thể thành công được?
- Khụ, khụ!
Xa Vĩ ho khan hai tiếng, hắn có chút xấu hổ. Lời nói của Trương Thanh Vân có vẻ khách khí nhưng bên trong lại ẩn giấu. Hắn nói mình từ thủ đô xuống Cảng Thành giống như nông dân vào thành phố, tuy Xa Vĩ là người Cảng Thành nhưng cũng không dám nói như vậy.
- Là thế này chủ tịch Trương, ngày mai phó tổng giám đốc Smith của tập đoàn Berg sẽ đến Cảng Thành, tôi đã thương lượng với bí thư, quyết định cho anh đại biểu đảng ủy chính quyền tiếp kiến anh ấy. Anh mới đến, cần phải xuất hiện trên truyền hình để nhân dân Cảng Thành quen mặt mới được.
Xa Vĩ nói, giọng điệu khuyến khích lộ ra rất rõ.
- Vâng, cảm ơn chủ tịch đã quan tâm.
Trương Thanh Vân nói.
Sau khi chấm dứt trò chuyện thì Xa Vĩ cảm thấy không có hương vị, hắn vốn tưởng Trương Thanh Vân sẽ từ chối, dù sao cũng chỉ mới đến nhận chức và chưa quen thuộc Cảng Thành, nếu đến gặp khách và xảy ra sự cố sẽ không tốt.
Thật ra dù Trương Thanh Vân có từ chối thì Xa Vĩ cũng sẽ cho Trương Thanh Vân đến gặp Smith. Lần này Smith đến chủ yếu để đàm luận về vấn đề liên quan đến công viên Bắc Cực, bây giờ trong đảng ủy chính quyền thì dù là Nhuận Uyên hay Xa Vĩ cũng có khuynh hướng bán mảnh đất kia đi.
Nhưng quan trọng là nhân dân phản đối quá dữ dội, làm quan thường yêu quý lông vũ của chính mình, cần phải tìm một người ra mặt phát ngôn. Trong tình cảnh này thì Trương Thanh Vân là người cực kỳ phù hợp.
Tất nhiên trong lòng Trương Thanh Vân sẽ biết rõ điều này, vì vậy khi Xa Vĩ nhắc đến vấn đề gặp khách hàng đến từ tập đoàn Berg thì hắn dứt khoát nhận lời. Sự việc đã đến đầu thì có đẩy cũng không được, chỉ có nghênh đón là con đường duy nhất mà thôi.
Nhưng Trương Thanh Vân hành động như vậy thì cũng làm cho Xa Vĩ cảm thấy mất tự nhiên, trước nay hắn có yêu cầu rất nghiêm khắc với người bên chính quyền, thường xuyên cao giọng nhắc nhở, nên biết tiến lui, phải bày ra đúng vị trí. Trương Thanh Vân cũng không đưa đẩy, rõ ràng không quá đặt nặng một chủ tịch như hắn vào trong lòng, hắn sao có thể vui sướng cho được?
Nhưng chính bản thân Xa Vĩ lại quên thái độ của mình với Trương Thanh Vân, thế nhân đều muốn bày ra vị trí của mình, thường phát giác được người ta có tâm tình tốt với mình hay không.
Trương Thanh Vân đơn thương độc mã xuống Hoa Đông, trước đó trong lòng cũng đã làm tốt những bước chuẩn bị, nhưng không ngờ tình cảnh lại khó khăn như vậy. Mình còn chưa kịp dò xét đủ tình huống ở Cảng Thành, không ngờ bây giờ áp lực đã đến.
Hạng mục ở công viên Bắc Cực rõ ràng là một thứ khá mẫn cảm, nếu mình bán đất đi thì rõ ràng đừng nên làm quan, dân chúng sẽ nhổ nước miếng dìm hắn chết đuối. Nhưng nếu bây giờ hắn phản đối hạng mục thì sẽ bị hai vị lãnh đạo Cảng Thành chèn ép, lỡ may bên tập đoàn Berg sinh chuyện thì sẽ chụp mũ lên đầu mình. Mình vừa đến, sao có thể cùng căng cứng với bọn họ?
Tiến thối lưỡng nan chính là tình huống của Trương Thanh Vân vào lúc này, hắn chóng mặt và cảm thấy khó thể đảm đương được, nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Trước đó là ở Ung Bình, lúc đó vì Trương Thanh Vân muốn đối phó tình huống mà sử dụng phương pháp cá chết lưới rách.
Bây giờ đã qua nhiều năm, Trương Thanh Vân cũng sớm không còn là một cán bộ thanh niên lỗ mãng, chỉ có thể dùng phương pháp nhu hòa mới xử lý thỏa đáng được mà thôi. Nếu muốn thì có thể dừng bước, phải để người ta biết rõ độ nặng, vì vậy cần phải biết cách áp dụng.
Khi ở vào thời kỳ phát triển mạnh và kinh tế cực kỳ có sức sống thì đảng ủy và chính quyền Cảng Thành sống trong lúc yên ổn luôn nghĩ đến ngày gian nguy. Bọn họ cố gắng giúp đỡ các xí nghiệp, cũng vì vậy mà kinh tế phất lên như măng sau mưa, vào những thời điểm cao trào thì xí nghiệp mà máy mọc lên như nấm.
Tình cảnh như vậy cứ duy trì được hơn chục năm thì cuối cùng Cảng Thành cũng gặp phải cửa ải, thế phát triển vướng vào tử cục. Vào tình thế sống chết trước mắt thì Cảng Thành bắt đầu tạo ra con đường phát triển kinh tế hướng ngoại, cũng vì đi theo con đường này mà tạo ra một xu thế mới. Lợi dụng ưu thế về địa lý và cảng biển thì Cảng Thành thu hút rất nhiều nhà đầu tư bên ngoài vào xây dựng, con đường này cũng chính thức đưa Cảng Thành từ vị trí một thành phố cấp tỉnh lên loại hai trung ương, trở thành một thành phố xuất chúng.
Sau khi mở cửa và cải cách thì Cảng Thành liên tục đi lên, mỗi khi đến thời điểm quan trọng thì luôn là địa phương tìm nơi đột phát kinh tế sớm nhất trong nước. Như vậy có thể nói đảng ủy chính quyền của Cảng Thành luôn đi đầu thiên hạ, luôn có gan đổi mới.
Đây là điều không dễ dàng, bây giờ trong quan trường phần lớn luôn tĩnh lặng, rất ít có ban ngành năng động như vậy. Tất nhiên cũng vì thế mà đây là địa phương mà cán bộ có thể kiêu ngạo, Cảng Thành cũng được đặt vào một vị trí cải cách và đổi mới quan trọng.
Trương Thanh Vân chăm chú nhìn những mốc son lịch sử của Cảng Thàn, hắn liên tục xem xét vấn đề công tác của chính mình. Hắn đến đây đã được hơn một tuần, nơi đây làm người ta sinh ra cảm giác phấn chấn tinh thần, đồng thời cũng tạo ra cảm giác khó thể hắt nước vào, chính hắn phải tìm đường đột phá mới có thể len vào bên trong.
Xem xét những gì được chính quyền phân công, Trương Thanh Vân là phó chủ tịch thường vụ, ngoài vấn đề hỗ trợ Xa Vĩ phụ trách công tác hằng ngày thì còn được phân công quản lý tài nguyên, hoàn cảnh dân cư, sở giao thông, cục xây dựng, thủy sản...
Chỉ cần xem vào những thứ này thì quyền lợi trên tay Trương Thanh Vân có thể xen vào quy hoạch thành phố, những ban ngành như quy hoạch, tài nguyên, dân sinh, giao thông...Cũng đều là công tác quan trọng, nhưng mực nước bên trong lại rất sâu, Trương Thanh Vân không có căn cơ ở đây, muốn nắm được quyền lợi là cực kỳ khó khăn.
Chỉ cần xem phân công là Trương Thanh Vân biết Xa Vĩ đang rất cảnh giác chính mình, hắn được phân công quản lý những thứ kia thì phải đánh tiến và nhịp nhàng với Xa Vĩ. Nếu cứ phải đánh nhịp như vậy thì đến bao giờ hắn mới đứng vững gót chân?
Hơn nữa Xa Vĩ cũng không sợ Trương Thanh Vân buồn bực, hắn cho Trương Thanh Vân trách nhiệm, dù hắn can thiệp cũng vì giúp đỡ Trương Thanh Vân, người ngoài khó thể mở miệng. Hắn lại càng không lo lắng Trương Thanh Vân bay một mình, vì phòng xây dựng có mực nước rất sâu.
Rất nhiều thứ được Xa Vĩ ném đá qua sông, Trương Thanh Vân dám tự ra tay sao? Nếu có náo loạn thì sẽ xúc phạm đến lợi ích của người khác, vấn đề cán bộ trẻ muốn lập công nhanh chóng sẽ được cài lên mũ Trương Thanh Vân mà khó ngẩng đầu.
Cho nên có thể nói Xa Vĩ đã dùng hết tất cả tâm tư để đối phó với một phó chủ tịch như Trương Thanh Vân, Cảng Thành không thể so sánh với những địa phương khác, phe phái bên trong rất phức tạp. Bên trong ban ngành ngoài vấn đề xem xét phe phái thì còn phải xem xét hành vi, nếu ngồi trên ghế mà chẳng làm gì thì phe phái cũng chẳng thèm nói chuyện. Đây là truyền thống văn hóa của Cảng Thành, cũng là nguyên nhân mà quan viên trong Cảng Thành người trước ngã xuống người sau đứng lên.
Chỉ cần ép Trương Thanh Vân ngồi trên chiếc ghế phó chủ tịch mà không thể ngóc đầu lên thì được, dùng phòng xây dựng trói chân Trương Thanh Vân, dù hắn là Tôn Ngộ Không ở thủ đô thì vào Cảng Thành cũng không tạo ra bất kỳ con sóng nào.
Trương Thanh Vân đối mặt với cục diện như vậy mà cảm thấy khó giải quyết, trước kia hắn chưa từng rơi vào cục diện lồng giam như vậy. Nhưng tính tình của Trương Thanh Vân cũng rất mạnh, hắn có tính cách đối diện với khiêu chiến, cũng không tin trên thế giới có trận hình không sơ hở. Sau khi liên tiếp vùi đầu vào phân tích những tài liệu rườm rà và văn kiện đến mất ăn mất ngủ, hắn thấy một mình cũng không thể nhận ra tình cảnh Hoa Đông, vì vậy mọi thứ vào lúc bây giờ chỉ còn có thể tự dựa vào mình.
Bây giờ Trương Thanh Vân gặp phải vấn đề thuộc vài hạng mục xây dựng, mà nặng nề nhất chính là hạng mục liên quan đến công viên Bắc Cực, trong đó liên quan đến một công ty tên là Berg. Bọn họ đã đến Cảng Thành đầu tư hơn vài trăm triệu đô la, gần đây lại có ý đưa tổng bộ thiết lập ở Cảng Thành.
Điều này là một cơ hội rất tốt cho Cảng Thành, nhưng công ty Berg lại muốn chính quyền đưa ra một khu đất vàng thích hợp kinh doanh, như vậy bọn họ mới xây dựng một trung tâm ở trong thành phố. Đảng ủy chính quyền Cảng Thành cuối cùng cũng chọn công viên Bắc Cực, vì đây chính là khu vực hoàng kim ở Cảng Thành, chỉ có chỗ này mới phù hợp với yêu cầu của công ty Berg.
Nhưng đây dù sao cũng là một công viên, nếu phá hủy để xây dựng cao ốc thì rõ ràng sẽ tạo ra tiếng vọng quá lớn trong xã hội. Hội nghị hiệp thương hội đồng nhân dân đã tạo ra tình thế rất hung hãn, Trương Thanh Vân cũng biết đến tâm tư của dân chúng sau lần thị sát trước đó, tất nhiên nhân dân sẽ cực lực phản đối.
Nếu như đứng ở góc độ khách quan thì Trương Thanh Vân cũng không đồng ý, nhưng vấn đề là công ty Berg nếu thiết lập tổng hội ở Cảng Thành sẽ tạo ra cơ hội rất lớn, có sự trợ giúp khổng lồ đối với hoàn cảnh đầu tư và hình tượng của Cảng Thành.
Hơn nữa người nhắc đến vấn đề này còn có một nguyên nhân khác, đó chính là đoạn đường có công viên là một hoàn cảnh quá thuận lợ, khối đất đó nếu cứ để không thì chẳng bằng đưa ra để trợ giúp kinh tế thành phố. Đồng thời Berg cũng không sử dụng hết quỹ đất, những gì còn thừa ra có thể dùng làm khu thương mại, sẽ tiến thêm một bước mở rộng tài chính.
Khi chính thức động tay thì sẽ tạo ra mâu thuẫn khổng lồ, đảng ủy Cảng Thành đã mở ra vài cuộc hội nghị nhưng khó thể đưa ra quyết định. Bây giờ Trương Thanh Vân đến và được phân công quy hoạch thành phố, vấn đề lập tức rơi lên người hắn. Bí thư Nhuận Uyên đã phê chỉ thị để chính quyền tiếp tục nghiên cứu, cung cấp thêm những luận chứng báo cáo toàn diện, đưa ra sự giúp đỡ cho quyết sách của đảng ủy. Điều này tất nhiên đang ép buộc Trương Thanh Vân phải hoàn thành.
- Chủ tịch Trương, chủ tịch Xa gọi điện!
- Nối máy!
Trương Thanh Vân nói với vẻ mặt không chút biểu cảm, sau đó cầm điện thoại lên.
- Chủ tịch Trương, tôi nghe Tiểu Lam nói hôm qua anh xem tài liệu đến mức mất ăn mất ngủ, công tác cần phải nắm nhưng cũng phải quan tâm đến sức khỏe. Nếu anh quá mệt mỏi sinh bệnh thì sẽ chẳng thể nào hoàn thành được lời nhắn nhủ của bí thư.
Xa Vĩ ở đầu dây bên kia cao giọng nói, hắn đã lớn tuổi, thân thể ục ịch và hơn lùn, toàn thể nói chung không dễ nhìn. Hắn thích người khác nói mình thật thà phúc hậu và đáng yêu, không thích người ta gọi là Xa Lùn. tại
- Cảm ơn chủ tịch đã quan tâm, trước kia tôi chưa từng được tiếp xúc với tổng thể phát triển kinh tế ở Cảng Thành, bây giờ giống như nông dân lên thành phố, không cố gắng thì sao có thể thành công được?
- Khụ, khụ!
Xa Vĩ ho khan hai tiếng, hắn có chút xấu hổ. Lời nói của Trương Thanh Vân có vẻ khách khí nhưng bên trong lại ẩn giấu. Hắn nói mình từ thủ đô xuống Cảng Thành giống như nông dân vào thành phố, tuy Xa Vĩ là người Cảng Thành nhưng cũng không dám nói như vậy.
- Là thế này chủ tịch Trương, ngày mai phó tổng giám đốc Smith của tập đoàn Berg sẽ đến Cảng Thành, tôi đã thương lượng với bí thư, quyết định cho anh đại biểu đảng ủy chính quyền tiếp kiến anh ấy. Anh mới đến, cần phải xuất hiện trên truyền hình để nhân dân Cảng Thành quen mặt mới được.
Xa Vĩ nói, giọng điệu khuyến khích lộ ra rất rõ.
- Vâng, cảm ơn chủ tịch đã quan tâm.
Trương Thanh Vân nói.
Sau khi chấm dứt trò chuyện thì Xa Vĩ cảm thấy không có hương vị, hắn vốn tưởng Trương Thanh Vân sẽ từ chối, dù sao cũng chỉ mới đến nhận chức và chưa quen thuộc Cảng Thành, nếu đến gặp khách và xảy ra sự cố sẽ không tốt.
Thật ra dù Trương Thanh Vân có từ chối thì Xa Vĩ cũng sẽ cho Trương Thanh Vân đến gặp Smith. Lần này Smith đến chủ yếu để đàm luận về vấn đề liên quan đến công viên Bắc Cực, bây giờ trong đảng ủy chính quyền thì dù là Nhuận Uyên hay Xa Vĩ cũng có khuynh hướng bán mảnh đất kia đi.
Nhưng quan trọng là nhân dân phản đối quá dữ dội, làm quan thường yêu quý lông vũ của chính mình, cần phải tìm một người ra mặt phát ngôn. Trong tình cảnh này thì Trương Thanh Vân là người cực kỳ phù hợp.
Tất nhiên trong lòng Trương Thanh Vân sẽ biết rõ điều này, vì vậy khi Xa Vĩ nhắc đến vấn đề gặp khách hàng đến từ tập đoàn Berg thì hắn dứt khoát nhận lời. Sự việc đã đến đầu thì có đẩy cũng không được, chỉ có nghênh đón là con đường duy nhất mà thôi.
Nhưng Trương Thanh Vân hành động như vậy thì cũng làm cho Xa Vĩ cảm thấy mất tự nhiên, trước nay hắn có yêu cầu rất nghiêm khắc với người bên chính quyền, thường xuyên cao giọng nhắc nhở, nên biết tiến lui, phải bày ra đúng vị trí. Trương Thanh Vân cũng không đưa đẩy, rõ ràng không quá đặt nặng một chủ tịch như hắn vào trong lòng, hắn sao có thể vui sướng cho được?
Nhưng chính bản thân Xa Vĩ lại quên thái độ của mình với Trương Thanh Vân, thế nhân đều muốn bày ra vị trí của mình, thường phát giác được người ta có tâm tình tốt với mình hay không.
Trương Thanh Vân đơn thương độc mã xuống Hoa Đông, trước đó trong lòng cũng đã làm tốt những bước chuẩn bị, nhưng không ngờ tình cảnh lại khó khăn như vậy. Mình còn chưa kịp dò xét đủ tình huống ở Cảng Thành, không ngờ bây giờ áp lực đã đến.
Hạng mục ở công viên Bắc Cực rõ ràng là một thứ khá mẫn cảm, nếu mình bán đất đi thì rõ ràng đừng nên làm quan, dân chúng sẽ nhổ nước miếng dìm hắn chết đuối. Nhưng nếu bây giờ hắn phản đối hạng mục thì sẽ bị hai vị lãnh đạo Cảng Thành chèn ép, lỡ may bên tập đoàn Berg sinh chuyện thì sẽ chụp mũ lên đầu mình. Mình vừa đến, sao có thể cùng căng cứng với bọn họ?
Tiến thối lưỡng nan chính là tình huống của Trương Thanh Vân vào lúc này, hắn chóng mặt và cảm thấy khó thể đảm đương được, nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Trước đó là ở Ung Bình, lúc đó vì Trương Thanh Vân muốn đối phó tình huống mà sử dụng phương pháp cá chết lưới rách.
Bây giờ đã qua nhiều năm, Trương Thanh Vân cũng sớm không còn là một cán bộ thanh niên lỗ mãng, chỉ có thể dùng phương pháp nhu hòa mới xử lý thỏa đáng được mà thôi. Nếu muốn thì có thể dừng bước, phải để người ta biết rõ độ nặng, vì vậy cần phải biết cách áp dụng.