Bố Y Quan Đạo

Chương 58: Ép nổi giận

Trương Thanh Vân nhướng mày, thầm nghĩ bến xe này sao rắc rối như vậy, hai lần muốn ngồi một chuyến xe thì đều xảy ra chuyện, chẳng lẽ chính mình muốn đi đâu đó lại khó khăn như vậy sao? Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng quyết định gọi điện thoại cho văn phòng huyện ủy điều một chiếc xe đến. Dù sao thì chuyện xây cầu Cao Kiến Dụ cũng không thể trì hoãn được, còn chuyện của bến xe thì hắn chỉ là một thư ký, cũng không nên quản nhiều chuyện làm gì.
Nào ngờ hắn vừa nhấc điện thoại thì đám huynh đệ bên dưới lập tức phóng lên xe, theo sau đám người là một cô gái mặc đồng phục bến xe, có lẽ là một người bán vé. Vẻ mặt cô gái đã bị dọa cho không còn chút máu, không dám đưa mắt nhìn bất kỳ người nào.
- Này, trên xe ai đi đến Nhạn Bắc? Tất cả đều xuống hết cho tôi.
Tên đàn ông có tướng mạo hung dữ đột nhiên quát lên tức giận, rõ ràng rất muốn gây chuyện.
Vì bị đám người hung hãn làm cho hoảng sợ mà trên xe đã có hai gã hành khách đứng dậy.
- Con bà nó chúng mày sao rảnh rỗi như vậy? Xe đi lên Nhạn Bắc thì không ngồi mà chạy đến xe đi Lật Tử Bình, nhanh chóng tiến lên chiếc xe đối diện cho tao.
Tên đàn ông dữ tợn lập tức mở miệng quát mắng, hai tên thanh niên đứng phía sau lập tức phóng lên kéo người, chỉ một lát sau đã lôi hai tên hành khách "lộn chuồng" xuống xe.
Trương Thanh Vân đã cực kỳ tức giận, hắn đi về phía Cao Kiến Dụ cũng thuộc về xã Nhạn Bắc, hắn căn bản không muốn vì nhỏ mất lớn, việc gì phải quan tâm, nhưng nếu có người chọc vào đầu thì hắn cũng không phải loại người sợ phiền phức. Đám người này tuy khí thế hung hãn nhưng thân thể cực kỳ gầy yếu, Trương Thanh Vân cũng không tin mình phải chịu thiệt thòi.
- Còn ai nữa không, nếu còn thì đứng ra cho ông ngay, không phải ông đây không có chỗ cho chúng mày ngồi.
Tên đàn ông hung dữ lại tiếp tục nói lớn.
- Các ngươi là ai? Là nhân viên bến xe sao? Tôi đi Nhạn Bắc nhưng thích ngồi xe Lật Tử Bình.
Trương Thanh Vân đột nhiên nói.
Tên đàn ông hung dữ trở nên sững sờ, hắn còn tưởng lỗ tai mình nghe lầm, hắn nói lớn:
- Tiểu tử ngươi có ngon thì nói lại lần nữa.
Tên đàn ông này vừa nói xong thì hai tên thanh niên phía sau đã muốn phóng lên đánh người. Những hành khách đang ngồi trên xe đều vã cả mồ hôi lạnh vì lo lắng cho Trương Thanh Vân, Mã San lại càng sợ hãi mà ôm lấy lưng Trương Thanh Vân, nàng khẽ nói:
- Thanh Vân, nhịn họ một chút, hảo hán không gây sự với bọn tiểu nhân, đám người kia rất hung ác, nếu chúng tiến lên thì anh sẽ rất bất lợi.
Trương Thanh Vân khẽ dùng tay vỗ vỗ lên vai Mã San, sau khi hắn đỡ nàng ngồi xuống ghế thì cười lạnh một tiếng nhìn cô gái bán vé của bến xe rồi dùng giọng uy nghiêm nói:
- Cô đi gọi Mã Đào đến đây, gọi luôn Trần Khoa đến đây.
Cô gái trở nên sững sờ, nàng dùng ánh mắt sợ hãi nhìn tên đàn ông đứng bên cạnh mà chỉ biết mở lời vâng dạ nhưng không có hành động nào khác.
- Cô không nghe thấy tôi nói gì sao? Cô lập tức đi gọi Mã Đào đến đây, tôi thấy chức trưởng trạm của hắn cũng sắp rớt tới nơi rồi. Chỉ là một cái bến xe mà để cho cấp dưới náo loạn đến mức độ này, không còn ra thể thống gì.
Trương Thanh Vân quát rất lớn tiếng, cô gái kia sợ đến mức lui ra phía sau vài bước, cuối cùng cũng bất chấp sợ hãi mà chạy đi như bay.
Hai gã thanh niên đang chuẩn bị ra tay thì khựng người lại, Trương Thanh Vân nghiêm nghị quát:
- Kẻ nào dám tiến lên đây! Tất cả đứng yên cho tôi.
Gã đàn ông phía bên kia chợt sững sờ, sau đó đảo mắt đánh giá Trương Thanh Vân từ đầu đến chân. Hắn cũng là người lăn lộn kiếm miếng ăn nhiều năm và đã thành tinh, chỉ cần nhìn khí độ của Trương Thanh Vân là biết đối phương không phải loại tốt đẹp gì. Hắn vội vàng gọi thủ hạ quay lại và tiến lên nói:
- Tôi là Lưu Xuyên đi theo Chu tứ ca kiếm miếng ăn, ngài là...
- Hừ, tôi không biết ai là Chu Tam Nhãn hay Chu Tứ Nhãn, anh cũng không cần cố gắng giao hảo với tôi làm gì.
Trương Thanh Vân dùng giọng lạnh lùng nói.
Tên đàn ông vấp phải một cây đinh, khoảnh khắc này hắn cũng không biết phải làm sao cho phải. Hai tên thanh niên phía sau lại nổi nóng, một tên lao tới quát:
- Con bà nó mày là loại chó đẻ gì, Chu tứ ca mà cũng không biết, vậy mà còn to mồm làm gì? Ông đây nói cho mày biết, đồn trưởng đồn công an Nhạn Bắc chính là anh em kết nghĩa của Chu tứ ca của chúng tao...
- Có chuyện gì vậy? Các người tụ tập lại đây làm gì?
Tên thanh niên kia vừa nói được nửa câu thì bên ngoài vang lên giọng nói Trần Khoa, đám người bên ngoài đến xem náo nhiệt cũng bị hắn đuổi chạy đi như ong vỡ tổ.
- Ai muốn tìm trạm trưởng Mã?
Trần Khoa thò đầu vào trong xe nói.
- Chào trưởng trạm Trần, xem ra tôi và bến xe rất có duyên với nhau. Không ngờ muốn ngồi xe của các anh đi một chuyến cũng không phải dễ dàng gì.
Trương Thanh Vân nói với vẻ mặt cực kỳ âm trầm.
Trần Khoa xoay lại nhìn thấy Trương Thanh Vân, vẻ mặt hắn lập tức biến đổi lớn. Con bà nó, sao lần này cũng gặp tên này? Chuyện lần trước vừa dàn xếp tốt đẹp thì lúc này lại xảy ra chuyện, như thế này sao được?
- Ôi, chủ nhiệm Trương, cái này...Đây là...
Lời nói của Trần Khoa trở nên lộn xộn, vẻ mặt cực kỳ khó coi, chỉ cần nhìn sơ qua là hắn biết đã có chuyện gì xảy ra ở đây. Bình thường những chuyện đánh nhau thế này bến xe cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua, vì không liên quan đến lợi ích của bến xe. Nhưng đám người không có mắt này lại chọc giận Trương Thanh Vân, lỡ may có kiểm tra thì nhất định bến xe phải chịu thiệt.
- Trương Kim đâu, anh chết chỗ nào rồi? Lập tức đến vị trí xe số một và số hai ngay.
Trần Khoa cầm bộ đàm thét lên giận dữ, lúc này hắn đổ hết tất cả lửa giận lên đồn công an đóng trong bến xe. Sau khi rống lên một tiếng thì hắn lập tức cười làm lành đối với Trương Thanh Vân:
- Chủ nhiệm Trương, việc này chẳng qua chỉ là hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm. Tất cả đều do đám công an bên kia không làm tròn bổn phận, điều này...Ủa, đây là bạn gái của cậu à? Chào, chào cô...
Trần Khoa vừa nói được một nửa thì nhìn thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn cực kỳ khó coi, hắn vội vàng quay sang nịnh nọt Mã San, cố ý muốn tìm kiếm tình cảnh hòa hoãn hơn trên người cô gái đi bên cạnh Trương Thanh Vân.
Mặt Mã San đỏ lên như táo chín, nàng khẽ liếc Trương Thanh Vân nhưng không dám nhìn lâu, sau đó lại cúi đầu, trái tim đập lên điên cuồng trong lồng ngực.
- Lưu Xuyên, bến xe đã sớm phát thông báo, tất cả xe khách đều cạnh tranh công bằng, anh...Anh còn chưa biết xin lỗi chủ nhiệm Trương?
Trần Khoa quay sang quát lên với tên đàn ông hung dữ, lúc này hắn đã tức giận đến mức muốn nuốt luôn đám khốn nạn này vào bụng. Hắn thầm nghĩ không biết tên Tứ Nhãn kia sao lại nhận một đứa em vợ không có mắt như vậy vào đây, không phải đang giẫm chân lên bát cơm của bến xe sao?
Tên đàn ông Lưu Xuyên lúc này đã không còn vẻ hung hăng như trước, hắn đã lăn lộn trên đường nhiều năm như vậy sao lại không biết sự quan trọng của gây dựng mối quan hệ? Bình thường Trần Khoa và Tứ Nhãn xưng huynh gọi đệ với nhau nhưng bất cứ lúc nào cũng biến thành một con chó vẫy đuôi bên cạnh, vậy thì hắn sao dám làm bừa?
- À...Trương ca, a, không phải! Chủ nhiệm Trương, đây chẳng qua chỉ là hiểu lầm, các huynh đệ cũng vô tâm không biết ngài đang ngồi trên xe, xin ngài bỏ quá cho...
- Còn không mau cút đi!
Trần Khoa tức giận quát.
- Đợi chút!
Cuối cùng Trương Thanh Vân cũng mở miệng, nhưng giọng nói lại cực kỳ dọa người:
- Vội làm gì? Đợi Trương Kim đến đây rồi nói, hôm nay thì tốt rồi, bạn bè cũ đều gặp mặt nhau ở đây.
Trên trán Trần Khoa đã vã mồ hôi lạnh, trong lòng hắn thầm chửi tổ tông mười tám đời Trương Kim, hắn gọi lâu như vậy mà tiểu tử này còn chưa tới, không phải đang lăn trên người đàn bà đấy chứ?
Tình cảnh tẻ ngắt duy trì không được bao lâu thì Trương Kim dẫn theo vài tên mặc đồng phục cảnh sát chạy tới. Người này vực kỳ gian xảo, khi nhìn thấy Trương Thanh Vân từ xa thì hắn đã hiểu rõ mọi chuyện. Hắn chỉ thẳng tay về phía đám người Lưu Xuyên rồi thét lớn với hai tên cảnh sát phía sau:
- Bắt chúng đi cho tôi, dám đánh nhau trong bến xe, đúng là loạn hết rồi.
Khi Trương Kim thấy hai tên phía sau trở nên sững sờ thì vẻ mặt lập tức biến đổi, hắn quát lớn:
- Còn ngây người ra đó làm gì? Ra tay ngay.
- Vâng!
Hai gã cảnh sát cùng lên tiếng, lúc này bọn họ mới lấy còng ta khóa chặt tay đám người Lưu Xuyên.

back top