Trương Thanh Vân cũng không ngờ rằng Hồng Sơn Trà sẽ bắt buộc lái xe của mình đến tận nơi xin lỗi, một lái xe trước đó còn hùng hổ mà bây giờ đã trở thành chú mèo ngoan. Trương Thanh Vân nhìn Mạc Tiểu Minh mà không khỏi nhớ đến câu "người đáng thương thường có chỗ đáng hận!"
Thật ra Trương Thanh Vân cũng không hiểu hành động của Hồng Sơn Trà là gì, nếu dựa theo lẽ thường thì lần trước hắn không nể mặt nàng ở hội nghị thường ủy, điều này cũng không là lý do gì để đối phương phải an phận và ẩn nhẫn. Chưa nói đến vấn đề chủ động kiểm điểm với hắn, hôm nay tài xế của mình sai lầm nàng lại bắt tài xế đến xin lỗi, ý tứ khá khác lạ.
Điều này rõ ràng khác biệt quá lớn với hình tượng một Hồng Sơn Trà mạnh mẽ và quyết đoán, chẳng qua nàng chỉ là vật hy sinh khi chợt nảy lòng tham với Trương Thanh Vân mà thôi, Trương Thanh Vân cũng không nghĩ rằng sẽ tóm lấy nàng và không buông. Hắn là người mới đến, còn chưa quen thuộc tất cả tình huống, tất nhiên sẽ không nên hành động mạo hiểm.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng không quá hiểu rõ tâm tư của Hồng Sơn Trà, hắn cũng chỉ trách nàng có tật giật mình. Nhiều năm qua nàng luôn được coi là người mạnh mẽ, được ủng hộ, thực tế chí là một bóng ma núp trong quan tài buồn bực, nàng thành thật đứng sau lưng Nhuận Uyên, vì vậy phải bảo trì sự mạnh mẽ ở hội nghị thường ủy để bảo vệ địa vị của chính mình. Bình thường trong công tác nàng không dám đắc tội với bất kỳ một ai, căn bản là không dám cùng người ta đối địch chính diện. Dù lần trước nàng đưa ra tin tức sai lầm ở đài truyền hình, cũng xem như ra uy với Trương Thanh Vân, nhưng căn bản không ngờ đối phương lại nổi giận.
Sau hội nghị thường ủy lần trước thì Trương Thanh Vân không thèm quan tâm đến Hồng Sơn Trà, bày tỏ quan điểm không thích người phụ nữ này. Nhưng nàng lại hiểu sai một trời một vực, còn tưởng rằng Trương Thanh Vân sẽ động thủ với mình bằng bất cứ giá nào. Dưới tâm tư như vậy thì nàng tất nhiên sẽ xem xét tình hình rất tinh tế, nàng sợ rằng mỗi hành động của mình sẽ làm cho đối phương sinh nghi.
Thật ra đối với Trương Thanh Vân thì chỉ cần gọi điện cho Hồng Sơn Trà thì tất cả hiểu lầm hôm nay có thể sáng tỏ, nhưng hành động của Hồng Sơn Trà đã chính thức làm hắn bỏ đi ý nghĩ này. Nếu càng khách khí với người này thì sợ rằng sẽ quá nguy hiểm, Trương Thanh Vân cũng không muốn tiếp xúc quá gần.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất đối với Trương Thanh Vân chính là đứng vững gót chân bên phía chính quyền, dưới tình huống bết bát nhất thì cũng phải ép sát nút những đơn vị mình được phân công quản lý, đây là điều không dễ dàng. Phòng xây dựng, phòng quy hoạch, phòng tài nguyên...Đây đều là vài ban ngành khá quan trọng trong thành phố, trong đó không biết có bao nhiêu thế lực đánh cờ vì lợi ích, nếu hắn muốn nắm bắt cho tốt thì phải cao tay và hành động sấm sét.
Bây giờ tư nguyên trên tay Trương Thanh Vân còn rất thiếu, cũng không phải thời điểm bộc lộ thực lực, bây giờ điều kiện trung tâm là phải vững vàng, phải xử lý tất cả những ảnh hưởng xấu của hạng mục công viên Bắc Cực. Dưới tình huống căn cơ không hùng hậu thì mỗi động tác phải hết sức cẩn thận, bất động thì không sao, nhưng hành động phải là một đòn trí mạng.
- Chủ tịch Trương, đã đưa tài xế Mạc Tiểu Minh đến!
Chu Hà Dương đẩy cửa phòng dùng giọng khách khí nói, Trương Thanh Vân khoát tay cười nói:
- Tôi nghỉ ngơi trong chốc lát, khoảng một giờ rưỡi đánh thức tôi dậy, không cần đến muộn.
- Vâng!
Chu Hà Dương nói, hắn nói xong thì chậm rãi lui ra ngoài. Bây giờ hắn rất hiểu tính cách của Trương Thanh Vân, tên lái xe họ Mạc kia rất đáng ghét, chủ tịch Trương đá người này ra cũng là chuyện bình thường.
- Thư ký Chu, có chuyện gì mà cười hì hì mãi vậy?
Chu Hà Dương chợt sững sờ, thì ra phó chủ tịch Hàn Khắc Cùng đang cười hì hì đứng trước cửa phòng, vì vậy hắn có chút trầm ngâm rồi nói:
- Chào chủ tịch Hàn, chủ tịch Trương vừa mới nghỉ trưa, anh đến tìm anh ấy sao?
Hàn Khắc Cùng có chút xấu hổ, hắn cười nói:
- Là thế này, tôi đến cũng không đúng lúc, vậy thì chờ thời điểm thích hợp sẽ đến sau.
Hàn Khắc Cùng thân là thường ủy thị ủy, cũng có uy vọng rất cao trong chính quyền, những phó chủ tịch bình thường không thể nào so sánh được, ngay cả bí thư thấy hắn cũng phải cẩn thận, không ngờ hôm nay hắn lại gặp phải một thư ký ôm đầy thuốc súng.
Hàn Khắc Cùng cũng biết rõ bối cảnh của Chu Hà Dương, tiểu tử này dám nói như vậy rõ ràng cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Hàn Khắc Cùng có nhiều ý nghĩ trong đầu nhưng Chu Hà Dương lại không suy nghĩ quá nhiều như vậy, hắn chỉ biết Chủ tịch Trương nghỉ ngơi rất quan trọng, vì vậy vừa rồi mới nói như vậy, thật ra cũng không nghĩ rằng có cung kính hay không.
Nếu nói rõ ra thì Chu Hà Dương còn chưa phát hiện ra thân phận thư ký của mình, qua điểm cấp trên và cấp dưới là khá mỏng.
- Chủ tịch Hàn, nếu không có gì thì anh cứ ngồi chơi, tôi lấy cho anh một ly trà nhé?
Chu Hà Dương nói, Hàn Khắc Cùng dù sao cũng là lãnh đạo, cũng không thể bắt đối phương phải đứng.
- Thôi, không sao, tôi cũng có chuyện quan trọng, chiều nay họp hội ý, tôi còn phải quay về chuẩn bị một chút.
Hàn Khắc Cùng nói, sau đó xoay người bỏ đi.
Hàn Khắc Cùng quay về văn phòng mà trong lòng càng không thoải mái, cũng giống như Xa Vĩ, hắn rất kiêng kỵ Trương Thanh Vân. Xa Vĩ sợ Trương Thanh Vân uy hiếp địa vị, mà Hàn Khắc Cùng thì sợ Trương Thanh Vân đè ép không gian hoạt động của mình.
Nhưng Hàn Khắc Cùng là lão quan trường và cũng biết sự quan trọng khi bày ra vị trí của mình, bề ngoài hắn không dám chống đối Trương Thanh Vân, vì đối phương dù sao cũng là lãnh đạo của hắn. Nếu không phục tùng lãnh đạo thì rõ ràng là tố kỵ trong quan trường, vì vậy tất nhiên phải biết cách ẩn giấu.
Nhưng sau khi trải qua sự việc lần này thì trong lòng hắn càng cảm thấy mắc nghẹn, trong lúc vô tình lại đi đến phòng làm việc của Xa Vĩ.
Xa Vĩ không có thói quen nghỉ trưa, tất cả người đều biết điều này. Khi Hàn Khắc Cùng đến thì Xa Vĩ đang cần cù phê duyệt văn kiện, trước nay hắn thường hay đến phòng làm việc của chủ tịch, vì vậy hôm nay thư ký cũng không vào thông báo mà trực tiếp để hắn đẩy cửa tiến vào. tại
- À, anh Hàn, ngồi, ngồi đi! Giữa trưa đến cũng đúng lúc uống một ly cà phê nâng cao tinh thần.
Xa Vĩ nói.
- Cám ơn chủ tịch!
Hàn Khắc Cùng gật đầu khách khí nói, tâm tình cũng không cao. Xa Vĩ híp mắt nhìn Hàn Khắc Cùng rồi nói:
- Tôi thấy vẻ mặt anh hình như trong lòng có chuyện, anh cứ nói, tôi biết anh là người không có chuyện thì không leo lên điện tam bảo.
- Chủ tịch...
Hàn Khắc Cùng vừa ngồi xuống lại đứng lên, hắn di chuyển chủ đề:
- Chủ tịch, có một câu tôi không biết có nên nói hay không, tôi cảm thấy bây giờ hình tượng của chính quyền chúng ta ở bên ngoài đã bị một vài đồng chí coi là đơn vị giải trí, đi ra ngoài đã có rất nhiều phóng viên vây quanh, đây là gì? Đây không phải đang quấy nhiễu chúng ta thi hành biện pháp chính trị sao? Dựa theo câu nói người mở dây phải là người thắt dây, ai làm người đó phải xử lý, ai hành động phải giải trừ những ảnh hưởng, không thể vì vậy mà náo động công tác của người khác, điều này làm cho mọi người công tác không được như bình thường.
Hàn Khắc Cùng nói những lời này rất nghiêm túc, rõ ràng cũng là một bụng tức giận. Xa Vĩ nghe thấy vậy thì nhăn mày, hắn nói:
- Được rồi, được rồi, anh Hàn. Anh nói vậy cũng không đúng, các đồng chí làm việc thường không được che giấu, anh có thể đưa tình huống này phản ánh với chủ tịch Trương được không?
- Phản ánh sao? Khi nghỉ trưa người ta còn có thư ký giữa cửa, đừng nói là tôi, dù là bí thư Nhuận Uyên hay anh đến cũng bị đuổi ra, hừ!
Hàn Khắc Cùng cười lạnh một tiếng nói.
Xa Vĩ hít vào một hơi thật sâu, hắn chậm rãi đi đến vỗ vỗ vai Hàn Khắc Cùng nói:
- Anh Hàn, thời gian nghỉ trưa mà anh đi tìm người ta cũng không thỏa đáng, hơn nữa thư ký kia...
Xa Vĩ vừa nói đến đây thì Hàn Khắc Cùng đã cướp lời:
- Chủ tịch, những năm qua tôi thấy chúng ta đi chệch hướng, đặc biệt là về vấn đề cải cách. Bây giờ đám cán bộ thanh niên có tố chất chính trị không thể nào so sánh với trước kia, một mặt vừa nhấn mạnh tính chuyên nghiệp, một mặt vừa coi trọng bằng cấp, điều này...
Hàn Khắc Cùng càng nói càng lớn tiếng, Xa Vĩ lúc đầu còn nghe có chút hứng thú, nhưng càng nghe càng cau mày. Hắn đã thấy ý nghĩ của Hàn Khắc Cùng rất rối loạn. Lúc bắt đầu thì nói về Trương Thanh Vân, bây giờ lại động đến vấn đề tổ chức nhân sự, điều này nói rõ sự bất mãn của hắn, nhưng rõ ràng không có ý nghĩ cải thiện tình hình mới nói như vậy.
- Anh Hàn, anh nói rất đúng, nhưng anh cũng phải hiểu đảng ủy chính quyền chúng ta bây giờ có rất nhiều khía cạnh nằm trong giai đoạn thử nghiệm, dù là cải cách chế độ hay thể chế cán bộ thì cũng đều cực kỳ quan trọng, trong quá trình thử nghiệm mà không có sơ hở thì còn nói gì nữa?
Xa Vĩ nói:
- Thế này đi, chiều nay có họp hội ý, đến lúc đó mọi người sẽ cùng bàn về hội nghị thu thập ý kiến của chủ tịch Trương, anh thấy thế nào?
- Vâng!
Hàn Khắc Cùng nói, vẻ mặt có chút uể oải. Trước khi hắn đến đây thì nghĩ rằng Xa Vĩ có cái nhìn với Trương Thanh Vân, hắn mong sao mình và chủ tịch có thể cộng minh. Bây giờ xem ra "Xa lùn" khôn khéo không phải là hư danh, người ta chôn giấu tâm tư rất sâu, vì vậy mà Hàn Khắc Cùng có chút thất vọng.
Hàn Khắc Cùng đã cộng sự với Xa Vĩ từ rất lâu, hắn cũng biết rõ tính tình của đối phương. Đứng trước mặt Xa Vĩ thì không nên biểu hiện quá khôn khéo, đồng thời những lúc nên bị lợi dụng thì tình nguyện bị lợi dụng, trong mắt Xa Vĩ thì những kẻ có tầm mắt khô khan luôn dễ nhìn hơn.
Gần đây quan hệ giữa Hàn Khắc Cùng và Xa Vĩ có chút nối liền, tất nhiên pháp bảo của Hàn Khắc Cùng chính là suy nghĩ trên, nhưng hôm nay hắn thấy Xa Vĩ cũng không có ý nói mình xung phong. Nói cách khác chiều nay chủ tịch cũng không muốn tạo ra áp lực cho Trương Thanh Vân.
Nếu không tạo áp lực cho Trương Thanh Vân thì Xa Vĩ có ý gì? Hợp tác sao? Hàn Khắc Cùng bị ý nghĩ này làm cho toàn thân không được thoải mái. Nếu Xa Vĩ và Trương Thanh Vân bắt tay nhau thì chắc chắn sẽ có cùng ý nghĩ ở hội nghị thường ủy, nếu như vậy thì mình muốn vượt qua Trương Thanh Vân ở bên phía chính quyền là chuyện hoang đường.
Hàn Khắc Cùng được phân công quản lý kinh tế công nghiệp, hắn cũng biết Trương Thanh Vân là người am hiểu kinh tế. Một vị phó chủ tịch thường vụ am hiểu kinh tế cùng tồn tại, điều này chính là uy hiếp rất lớn cho Hàn Khắc Cùng.
Thật ra Trương Thanh Vân cũng không hiểu hành động của Hồng Sơn Trà là gì, nếu dựa theo lẽ thường thì lần trước hắn không nể mặt nàng ở hội nghị thường ủy, điều này cũng không là lý do gì để đối phương phải an phận và ẩn nhẫn. Chưa nói đến vấn đề chủ động kiểm điểm với hắn, hôm nay tài xế của mình sai lầm nàng lại bắt tài xế đến xin lỗi, ý tứ khá khác lạ.
Điều này rõ ràng khác biệt quá lớn với hình tượng một Hồng Sơn Trà mạnh mẽ và quyết đoán, chẳng qua nàng chỉ là vật hy sinh khi chợt nảy lòng tham với Trương Thanh Vân mà thôi, Trương Thanh Vân cũng không nghĩ rằng sẽ tóm lấy nàng và không buông. Hắn là người mới đến, còn chưa quen thuộc tất cả tình huống, tất nhiên sẽ không nên hành động mạo hiểm.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng không quá hiểu rõ tâm tư của Hồng Sơn Trà, hắn cũng chỉ trách nàng có tật giật mình. Nhiều năm qua nàng luôn được coi là người mạnh mẽ, được ủng hộ, thực tế chí là một bóng ma núp trong quan tài buồn bực, nàng thành thật đứng sau lưng Nhuận Uyên, vì vậy phải bảo trì sự mạnh mẽ ở hội nghị thường ủy để bảo vệ địa vị của chính mình. Bình thường trong công tác nàng không dám đắc tội với bất kỳ một ai, căn bản là không dám cùng người ta đối địch chính diện. Dù lần trước nàng đưa ra tin tức sai lầm ở đài truyền hình, cũng xem như ra uy với Trương Thanh Vân, nhưng căn bản không ngờ đối phương lại nổi giận.
Sau hội nghị thường ủy lần trước thì Trương Thanh Vân không thèm quan tâm đến Hồng Sơn Trà, bày tỏ quan điểm không thích người phụ nữ này. Nhưng nàng lại hiểu sai một trời một vực, còn tưởng rằng Trương Thanh Vân sẽ động thủ với mình bằng bất cứ giá nào. Dưới tâm tư như vậy thì nàng tất nhiên sẽ xem xét tình hình rất tinh tế, nàng sợ rằng mỗi hành động của mình sẽ làm cho đối phương sinh nghi.
Thật ra đối với Trương Thanh Vân thì chỉ cần gọi điện cho Hồng Sơn Trà thì tất cả hiểu lầm hôm nay có thể sáng tỏ, nhưng hành động của Hồng Sơn Trà đã chính thức làm hắn bỏ đi ý nghĩ này. Nếu càng khách khí với người này thì sợ rằng sẽ quá nguy hiểm, Trương Thanh Vân cũng không muốn tiếp xúc quá gần.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất đối với Trương Thanh Vân chính là đứng vững gót chân bên phía chính quyền, dưới tình huống bết bát nhất thì cũng phải ép sát nút những đơn vị mình được phân công quản lý, đây là điều không dễ dàng. Phòng xây dựng, phòng quy hoạch, phòng tài nguyên...Đây đều là vài ban ngành khá quan trọng trong thành phố, trong đó không biết có bao nhiêu thế lực đánh cờ vì lợi ích, nếu hắn muốn nắm bắt cho tốt thì phải cao tay và hành động sấm sét.
Bây giờ tư nguyên trên tay Trương Thanh Vân còn rất thiếu, cũng không phải thời điểm bộc lộ thực lực, bây giờ điều kiện trung tâm là phải vững vàng, phải xử lý tất cả những ảnh hưởng xấu của hạng mục công viên Bắc Cực. Dưới tình huống căn cơ không hùng hậu thì mỗi động tác phải hết sức cẩn thận, bất động thì không sao, nhưng hành động phải là một đòn trí mạng.
- Chủ tịch Trương, đã đưa tài xế Mạc Tiểu Minh đến!
Chu Hà Dương đẩy cửa phòng dùng giọng khách khí nói, Trương Thanh Vân khoát tay cười nói:
- Tôi nghỉ ngơi trong chốc lát, khoảng một giờ rưỡi đánh thức tôi dậy, không cần đến muộn.
- Vâng!
Chu Hà Dương nói, hắn nói xong thì chậm rãi lui ra ngoài. Bây giờ hắn rất hiểu tính cách của Trương Thanh Vân, tên lái xe họ Mạc kia rất đáng ghét, chủ tịch Trương đá người này ra cũng là chuyện bình thường.
- Thư ký Chu, có chuyện gì mà cười hì hì mãi vậy?
Chu Hà Dương chợt sững sờ, thì ra phó chủ tịch Hàn Khắc Cùng đang cười hì hì đứng trước cửa phòng, vì vậy hắn có chút trầm ngâm rồi nói:
- Chào chủ tịch Hàn, chủ tịch Trương vừa mới nghỉ trưa, anh đến tìm anh ấy sao?
Hàn Khắc Cùng có chút xấu hổ, hắn cười nói:
- Là thế này, tôi đến cũng không đúng lúc, vậy thì chờ thời điểm thích hợp sẽ đến sau.
Hàn Khắc Cùng thân là thường ủy thị ủy, cũng có uy vọng rất cao trong chính quyền, những phó chủ tịch bình thường không thể nào so sánh được, ngay cả bí thư thấy hắn cũng phải cẩn thận, không ngờ hôm nay hắn lại gặp phải một thư ký ôm đầy thuốc súng.
Hàn Khắc Cùng cũng biết rõ bối cảnh của Chu Hà Dương, tiểu tử này dám nói như vậy rõ ràng cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Hàn Khắc Cùng có nhiều ý nghĩ trong đầu nhưng Chu Hà Dương lại không suy nghĩ quá nhiều như vậy, hắn chỉ biết Chủ tịch Trương nghỉ ngơi rất quan trọng, vì vậy vừa rồi mới nói như vậy, thật ra cũng không nghĩ rằng có cung kính hay không.
Nếu nói rõ ra thì Chu Hà Dương còn chưa phát hiện ra thân phận thư ký của mình, qua điểm cấp trên và cấp dưới là khá mỏng.
- Chủ tịch Hàn, nếu không có gì thì anh cứ ngồi chơi, tôi lấy cho anh một ly trà nhé?
Chu Hà Dương nói, Hàn Khắc Cùng dù sao cũng là lãnh đạo, cũng không thể bắt đối phương phải đứng.
- Thôi, không sao, tôi cũng có chuyện quan trọng, chiều nay họp hội ý, tôi còn phải quay về chuẩn bị một chút.
Hàn Khắc Cùng nói, sau đó xoay người bỏ đi.
Hàn Khắc Cùng quay về văn phòng mà trong lòng càng không thoải mái, cũng giống như Xa Vĩ, hắn rất kiêng kỵ Trương Thanh Vân. Xa Vĩ sợ Trương Thanh Vân uy hiếp địa vị, mà Hàn Khắc Cùng thì sợ Trương Thanh Vân đè ép không gian hoạt động của mình.
Nhưng Hàn Khắc Cùng là lão quan trường và cũng biết sự quan trọng khi bày ra vị trí của mình, bề ngoài hắn không dám chống đối Trương Thanh Vân, vì đối phương dù sao cũng là lãnh đạo của hắn. Nếu không phục tùng lãnh đạo thì rõ ràng là tố kỵ trong quan trường, vì vậy tất nhiên phải biết cách ẩn giấu.
Nhưng sau khi trải qua sự việc lần này thì trong lòng hắn càng cảm thấy mắc nghẹn, trong lúc vô tình lại đi đến phòng làm việc của Xa Vĩ.
Xa Vĩ không có thói quen nghỉ trưa, tất cả người đều biết điều này. Khi Hàn Khắc Cùng đến thì Xa Vĩ đang cần cù phê duyệt văn kiện, trước nay hắn thường hay đến phòng làm việc của chủ tịch, vì vậy hôm nay thư ký cũng không vào thông báo mà trực tiếp để hắn đẩy cửa tiến vào. tại
- À, anh Hàn, ngồi, ngồi đi! Giữa trưa đến cũng đúng lúc uống một ly cà phê nâng cao tinh thần.
Xa Vĩ nói.
- Cám ơn chủ tịch!
Hàn Khắc Cùng gật đầu khách khí nói, tâm tình cũng không cao. Xa Vĩ híp mắt nhìn Hàn Khắc Cùng rồi nói:
- Tôi thấy vẻ mặt anh hình như trong lòng có chuyện, anh cứ nói, tôi biết anh là người không có chuyện thì không leo lên điện tam bảo.
- Chủ tịch...
Hàn Khắc Cùng vừa ngồi xuống lại đứng lên, hắn di chuyển chủ đề:
- Chủ tịch, có một câu tôi không biết có nên nói hay không, tôi cảm thấy bây giờ hình tượng của chính quyền chúng ta ở bên ngoài đã bị một vài đồng chí coi là đơn vị giải trí, đi ra ngoài đã có rất nhiều phóng viên vây quanh, đây là gì? Đây không phải đang quấy nhiễu chúng ta thi hành biện pháp chính trị sao? Dựa theo câu nói người mở dây phải là người thắt dây, ai làm người đó phải xử lý, ai hành động phải giải trừ những ảnh hưởng, không thể vì vậy mà náo động công tác của người khác, điều này làm cho mọi người công tác không được như bình thường.
Hàn Khắc Cùng nói những lời này rất nghiêm túc, rõ ràng cũng là một bụng tức giận. Xa Vĩ nghe thấy vậy thì nhăn mày, hắn nói:
- Được rồi, được rồi, anh Hàn. Anh nói vậy cũng không đúng, các đồng chí làm việc thường không được che giấu, anh có thể đưa tình huống này phản ánh với chủ tịch Trương được không?
- Phản ánh sao? Khi nghỉ trưa người ta còn có thư ký giữa cửa, đừng nói là tôi, dù là bí thư Nhuận Uyên hay anh đến cũng bị đuổi ra, hừ!
Hàn Khắc Cùng cười lạnh một tiếng nói.
Xa Vĩ hít vào một hơi thật sâu, hắn chậm rãi đi đến vỗ vỗ vai Hàn Khắc Cùng nói:
- Anh Hàn, thời gian nghỉ trưa mà anh đi tìm người ta cũng không thỏa đáng, hơn nữa thư ký kia...
Xa Vĩ vừa nói đến đây thì Hàn Khắc Cùng đã cướp lời:
- Chủ tịch, những năm qua tôi thấy chúng ta đi chệch hướng, đặc biệt là về vấn đề cải cách. Bây giờ đám cán bộ thanh niên có tố chất chính trị không thể nào so sánh với trước kia, một mặt vừa nhấn mạnh tính chuyên nghiệp, một mặt vừa coi trọng bằng cấp, điều này...
Hàn Khắc Cùng càng nói càng lớn tiếng, Xa Vĩ lúc đầu còn nghe có chút hứng thú, nhưng càng nghe càng cau mày. Hắn đã thấy ý nghĩ của Hàn Khắc Cùng rất rối loạn. Lúc bắt đầu thì nói về Trương Thanh Vân, bây giờ lại động đến vấn đề tổ chức nhân sự, điều này nói rõ sự bất mãn của hắn, nhưng rõ ràng không có ý nghĩ cải thiện tình hình mới nói như vậy.
- Anh Hàn, anh nói rất đúng, nhưng anh cũng phải hiểu đảng ủy chính quyền chúng ta bây giờ có rất nhiều khía cạnh nằm trong giai đoạn thử nghiệm, dù là cải cách chế độ hay thể chế cán bộ thì cũng đều cực kỳ quan trọng, trong quá trình thử nghiệm mà không có sơ hở thì còn nói gì nữa?
Xa Vĩ nói:
- Thế này đi, chiều nay có họp hội ý, đến lúc đó mọi người sẽ cùng bàn về hội nghị thu thập ý kiến của chủ tịch Trương, anh thấy thế nào?
- Vâng!
Hàn Khắc Cùng nói, vẻ mặt có chút uể oải. Trước khi hắn đến đây thì nghĩ rằng Xa Vĩ có cái nhìn với Trương Thanh Vân, hắn mong sao mình và chủ tịch có thể cộng minh. Bây giờ xem ra "Xa lùn" khôn khéo không phải là hư danh, người ta chôn giấu tâm tư rất sâu, vì vậy mà Hàn Khắc Cùng có chút thất vọng.
Hàn Khắc Cùng đã cộng sự với Xa Vĩ từ rất lâu, hắn cũng biết rõ tính tình của đối phương. Đứng trước mặt Xa Vĩ thì không nên biểu hiện quá khôn khéo, đồng thời những lúc nên bị lợi dụng thì tình nguyện bị lợi dụng, trong mắt Xa Vĩ thì những kẻ có tầm mắt khô khan luôn dễ nhìn hơn.
Gần đây quan hệ giữa Hàn Khắc Cùng và Xa Vĩ có chút nối liền, tất nhiên pháp bảo của Hàn Khắc Cùng chính là suy nghĩ trên, nhưng hôm nay hắn thấy Xa Vĩ cũng không có ý nói mình xung phong. Nói cách khác chiều nay chủ tịch cũng không muốn tạo ra áp lực cho Trương Thanh Vân.
Nếu không tạo áp lực cho Trương Thanh Vân thì Xa Vĩ có ý gì? Hợp tác sao? Hàn Khắc Cùng bị ý nghĩ này làm cho toàn thân không được thoải mái. Nếu Xa Vĩ và Trương Thanh Vân bắt tay nhau thì chắc chắn sẽ có cùng ý nghĩ ở hội nghị thường ủy, nếu như vậy thì mình muốn vượt qua Trương Thanh Vân ở bên phía chính quyền là chuyện hoang đường.
Hàn Khắc Cùng được phân công quản lý kinh tế công nghiệp, hắn cũng biết Trương Thanh Vân là người am hiểu kinh tế. Một vị phó chủ tịch thường vụ am hiểu kinh tế cùng tồn tại, điều này chính là uy hiếp rất lớn cho Hàn Khắc Cùng.