Trương Thanh Vân quả thật không ngờ những đề xuất quan điểm về thành phố mới của mình lại có tiếng vang như vậy, những ngày nay hắn nhận được rất nhiều điện thoại, phần lớn là bạn bè, đồng sự điện đến tỏ vẻ chúc mừng. Bây giờ lực lượng truyền thông trên quá mạnh mẽ, Trương Thanh Vân đề xuất lý niệm về xây dựng thành phố mới, nhanh chóng xây dựng quận Hoàng Lăng, ngay sau đó thì cả nước đều lập tức hành động, ngay sau đó tin tức trên chợt nóng lên, tất cả đều bàn luận nhiệt tình về những gì hắn đã nói.
Đặc biệt Trương Thanh Vân đề xuất xây dựng thành phố mới với nền tảng chủ yếu là phục vụ nhu cầu cho nhân dân, tất cả mục tiêu đều phải hướng về phía trọng tâm này, những thứ khác bao gồm lợi ích kinh tế cũng phải xếp sau. Lý do hắn đưa ra chính là trong tất cả các yếu tố sản sinh thì con người là quan trọng nhất.
Mà mục tiêu cuối cùng nhất của xã hội loài người chính là hướng về phía điều kiện sống, vì vậy vấn đề quy hoạch và xây dựng thành phố mới phải đặt nhân tố dân sinh lên vị trí đầu tiên. Mặt khác Trương Thanh Vân đề xuất xây dựng thành phố mới không hẳn là phục vụ và ban ơn cho nhân dân, mà đầy đủ hơn chính là đưa dân chúng tham gia tích cực vào trong quy hoạch và xây dựng, dùng yêu cầu này để làm cho xã hội trở nên hài hòa yên ổn, nhân đân an cư lạc nghiệp.
Những câu nói và cách nghĩ này của Trương Thanh Vân nhanh chóng được cư dân mạng tán thưởng nhiệt liệt, hầu như chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi thì tên của Trương Thanh Vân hầu như nằm trong nhóm hai mươi người được tìm kiếm nhiều nhất trong công cụ tìm kiếm ở Cảng Thành.
Trương Thanh Vân mỗi ngày đều bận rộn công tác, tất nhiên sẽ không phải biết rõ về vấn đề này, tất nhiên đều do người khác gọi điện đến và nhắc tới. Mà chính hắn thì cảm thấy gần đây truyền thông yêu cầu phỏng vấn ngày càng nhiều, điều này làm hắn khá phiền phức.
- Chủ tịch Trương, phóng viên Ngô của đài truyền hình Cảng Thành đang đợi ở phòng tiếp khách, anh có thuận tiện tiếp đón cô ấy không?
Chu Hà Dương tiến lên khẽ nói.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn ngửa đầu nói:
- Đài truyền hình bây giờ cũng muốn xem náo nhiệt sao? Không phải phóng viên của bọn họ ngày nào cũng theo sau lưng chúng ta à? Tôi nhớ ngày hôm qua đến quận Ngân Hạnh, đến tối đã có tin tức phát ra, bọn họ còn muốn thế nào nữa? Còn muốn sắp xếp tất cả sao?
Chu Hà Dương đỏ mặt, hắn nói:
- Phóng viên Ngô nói hai bên có thể kết hợp, gần đây đài truyền hình sưu tập được rất nhiều vấn đề trong quy hoạch và xây dựng thành phố, phần lớn đều do nhân dân đóng góp, hy vọng anh có thể giải đáp.
- Được, được rồi, tiểu tử cậu đúng là buồn cười, kết hợp lẫn nhau sao? Phản hồi vấn đề à? Chúng ta có phòng văn thư lớn như vậy, còn cần đài truyền hình xen tay vào sao? Mục đích của bọn họ chính là số người xem đài, nào có vì dân mà tình nguyện? Trong mắt bọn họ tôi chỉ là mánh lới tăng số lượng người xem đài mà thôi.
Trương Thanh Vân nói.
- Cũng không thể nói như vậy, tiết mục sẽ thu hút người xem, hơn nữa phóng viên Ngô gần đây có danh tiếng tốt, cho nên...
Chu Hà Dương nói.
Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn hít vào một hơi thật sâu, hắn đứng dậy liếc xéo Chu Hà Dương nói:
- Đúng là không nhìn ra, tiểu tử cậu hôm nay có bệnh gì à? Cậu nói gần đây tôi chiều phóng viên sao? Như vậy tôi trở thành người trong làng giải trí à? Đúng là làm bừa bãi.
- Không phải!
Chu Hà Dương đỏ mặt, Trương Thanh Vân nổi nóng thì hắn cũng không dám nói tiếp, một lúc lâu sau mới mở miệng:
- Tôi sẽ đuổi đi, tôi...Tôi...
Chu Hà Dương vừa đứng dậy vừa quay đầu nhìn Trương Thanh Vân, hy vọng chủ tịch Trương có thể thay đổi ý nghĩ.
Trương Thanh Vân nhịn không được khẽ cười một tiếng, hắn nói:
- Được rồi, anh đưa cô phóng viên Ngô đến đây. Chút tâm tư của cậu có thể lừa gạt được người khác, nhưng lừa không được tôi. Cậu đã trưởng thành, cũng là thời điểm tìm đối tượng, chưa nó cô phóng viên Ngô kia xinh đẹp, gia thế cũng tốt, rất xứng với cậu.
- Cám ơn, hì hì!
Chu Hà Dương tươi cười rạng rỡ, trên mặt là nụ cười ngây ngô, hắn chạy ra ngoài như bay, cơ thể giống như nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trương Thanh Vân cau mày, cũng chẳng biết có phải vì tâm tình của mình đã già hay không, mình và Chu Hà Dương không thua kém quá nhiều về tuổi tác, nhưng đúng là khác biệt rất lớn. Vừa rồi bộ dạng của tiểu tử kia giống hệt như một đứa bé, cười cực kỳ thuần túy, loại nụ cười này giống như đã quá xa xôi với Trương Thanh Vân hắn.
Chu Hà Dương đi nhanh mà đến cũng nhanh, sau khi tiến vào phòng làm việc một lần nữa thì đã mang theo người đến. Trương Thanh Vân híp mắt nhìn cô gái Ngô Chí Nhã, cảm thấy bộ dạng không tệ, hắn lại nghĩ đến người cha nổi tiếng của cô nàng, thân phận rất xứng với Chu gia, đúng là nhân duyên tốt.
- Ngồi, ngồi đi!
Trương Thanh Vân chỉ chỉ vào ghế sa lông cho khách ngồi xuống, theo sau Ngô Chí Nhã còn có nhân viên mang theo camera, Trương Thanh Vân không thích thứ này, vì vậy tâm tình cũng không quá tốt.
Ngô Chí Nhã đúng là rất tự nhiên, nàng đặt mông ngồi trên ghế sa lông, Chu Hà Dương thấy vậy thì liên tục nhíu mày. Nếu người khác không có lễ phép như vậy thì hắn nhất định sẽ nổi giận, nhưng cô gái trước mặt không tầm thường, vì vậy nhịn không được hắn phải tiến lên khẽ nhắc nhở:
- Phóng viên Ngô, cô phải bắt tay chủ tịch Trương trước, sau đó...
Ngô Chí Nhã đỏ mặt, vừa rồi nàng thấy Trương Thanh Vân ngồi sau bàn làm việc, tất nhiên sẽ không tiến lên. Mà nguyên nhân chủ yếu chính là tận sâu trong lòng nàng cũng không có cảm tình với vị chủ tịch Trương này.
Nếu đã không đủ tôn trọng thì lễ nghĩa có thể cắt bớt đi, nhưng sau khi Chu Hà Dương nhắc nhở thì Ngô Chí Nhã thấy mình không được lễ nghĩa cho lắm. Phải biết rằng khi nam nữ gặp mặt thì người nam không thể đưa tay trước, đây là lễ nghĩa cơ bản. Ngô Chí Nhã không chìa tay với Trương Thanh Vân, rõ ràng nàng không muốn bắt tay với đối phương, nếu xét về thân phận thì nàng rõ ràng đã thất lễ. Bạn đang đọc chuyện tại
Ngô Chí Nhã cực kỳ xấu hổ, nàng hận không thể đạp cho Chu Hà Dương một cái, vì vậy mà người vốn ngồi xuống lại phải đứng lên. Nàng muốn đưa tay ra nhưng lại cảm thấy không ổn, dù sao nàng cũng là người dẫn chương trình, bây giờ đã hoàn toàn thất thố.
- Được rồi, được rồi, ngồi đi, không cần quá chú ý như vậy, cô là vua không vương miện, nhưng ở đây cô cũng là vua!
Trương Thanh Vân vung tay nói, sau đó hắn bước qua bàn làm việc đến ngồi trên ghế sa lông, vẻ mặ rất bình tĩnh nhưng trong lòng thầm tiếc hận thay cho Chu Hà Dương.
Trương Thanh Vân đã tiếp xúc qua Ngô Chí Nhã được vài lần, đây là cô gái cây ớt, tính tình trời sinh đã có mối thù với quan viên. Chu Hà Dương nói ra lời vừa rồi làm nàng đỏ mặt tía tai, xấu hổ không chịu được, tán gái mà như vậy sao? Tiểu tử này có tám phần là xong đời rồi.
- Chủ tịch Trương, tôi ra ngoài trước, có gì anh cứ gọi.
Chu Hà Dương cung kính nói, lúc gần đi còn nhìn sang Ngô Chí Nhã.
Sau khi trải qua câu nói vừa rồi của Chu Hà Dương thì bầu không khí trong phòng làm việc của Trương Thanh Vân rất xấu hổ, vì để hòa hoãn bầu không khí mà Trương Thanh Vân tự mình đứng dậy rót hai ly trà, hắn nói:
- Thả lỏng một chút, không có gì quá căng thẳng, không cần phải xem nơi đây là đầm rồng hang hổ, cứ coi như đây là văn phòng của mình là được.
Ngô Chí Nhã liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, tâm tình dần bình tĩnh trở lại. Trước nay nàng có mâu thuẫn với quan viên, vì vậy mà vừa rồi mới cứng nhắc không muốn chào hỏi, chuẩn bị lừa dối vượt qua kiểm tra, không ngờ lại bị thư ký chọc phá.
Đây vốn là một sự việc làm người ta căm tức, nhưng Ngô Chí Nhã lại cảm thấy áp lực kỳ quái, đây là cảm giác kỳ lạ. Sau khi nàng ngồi vào vị trí của mình thì Trương Thanh Vân vẫn luôn mỉm cười, nhưng chỉ cần đối phương giơ tay nhấc chân thì có thể bùng ra uy nghiêm vô hình, điều này làm cho trong lòng người ta sinh ra cảm giác mất tự nhiên khó hiểu.
Đây là tình huống mà trước đây Ngô Chí Nhã chưa từng trải qua, vì vậy mà khả năng sinh tồn vì miệng lưỡi đã khó thể sử dụng được. Mãi đến khi Trương Thanh Vân đặt ly trà xuống trước mặt thì nàng mới có cảm giác như tắm gió xuân, cảm giác căng thẳng dần biến mất.
Quá trình này nói ra thì phức tạp nhưng chỉ trong khoảng thời gian vài chục giây, sau khi có kinh nghiệm như vậy thì Ngô Chí Nhã cũng không nhịn được phải nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, cảm thấy cảm xúc thù quan của mình không còn mãnh liệt như xưa, mơ hồ có chút tôn trọng đối phương.
- Trương...Chủ tịch Trương, tôi muốn hỏi...Trên quan trường lễ nghĩa như vậy rất quan trọng sao?
Ngô Chí Nhã ngẩng đầu lên nói, nàng nhịn cả nửa ngày, cuối cùng cũng nói ra được. Gần đây nàng đi theo Trương Thanh Vân phỏng vấn rất nhiều, cũng vì vậy mà cơ hội qua lại với Chu Hà Dương ngày càng nhiều hơn.
Ngô Chí Nhã và Chu Hà Dương có cùng bối cảnh, đều là sinh viên du học, tất nhiên trò chuyện sẽ có vài chủ đề rất hợp nhau. Nàng có thể thấy được thư ký Chu kia rất có ý với mình, bình thường đến cuối tuần đều tìm cớ gọi điện cho mình. Đôi khi mình đến đài truyền hình làm việc cũng "ngẫu nhiên", hơn nữa gần đây đối phương hành động ngày càng nhanh, Ngô Chí Nhã thấy đối phương có lẽ sắp điên cuồng theo đuổi mình đến nơi rồi.
Đáng lý ra người đàn ông như vậy phải ngoan ngoãn phục tùng mình mới đúng, nhưng Ngô Chí Nhã không ngờ chỉ có chút bất kính với lãnh đạo mà Chu Hà Dương đã chẳng thèm nể mặt, bắt mình không xuống đài không được.
Đã sớm nghe nói đàn ông trọng sắc khinh bạn, bạn bè cũng bị xem nhẹ, nhưng giữ gìn sự tôn nghiêm của lãnh đạo còn hơn cả sắc sao? Ngô Chí Nhã cảm thấy trong lòng có chút bực bội, ma xui quỷ khiến thế nào lại nghĩ như vậy?
Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc, nhưng sau khi suy nghĩ đại khái thì hiểu rõ đối phương, hắn cười nói:
- Lễ nghĩa bắt buộc phải xem trọng, trường hợp bên ngoài thì không sao, nhưng bình thường thi chúng ta phải tôn trọng lãnh đạo.
- Người nước ta có truyền thống lễ nghĩa, trong đời thì có ông bà cha mẹ, thầy cô, thủ trưởng là trưởng giả có vị trí quan trọng, có người xem tôn trọng lãnh đạo là vuốt mông ngựa, đây là cách nghĩ cực đoan.
- Tất nhiên giữa cô và tôi không tồn tại vấn đề này, tôi không tính là lãnh đạo của cô, vừa rồi thư ký Chu đã xé to chuyện mà thôi.
Ngô Chí Nhã chợt dựng mày, nàng không hiểu quá rõ, Trương Thanh Vân nói:
- Chúng tôi có yêu cầu rất cao với đồng chí, trước mặt nhân dân thì chúng tôi không quá chú trọng điều này, chúng tôi phải tôn trọng nhân dân, đến từ quần chúng và đi vào quần chúng, nếu muốn hòa mình với quần chúng thì đâu cần tính toán lễ nghĩa?
Đặc biệt Trương Thanh Vân đề xuất xây dựng thành phố mới với nền tảng chủ yếu là phục vụ nhu cầu cho nhân dân, tất cả mục tiêu đều phải hướng về phía trọng tâm này, những thứ khác bao gồm lợi ích kinh tế cũng phải xếp sau. Lý do hắn đưa ra chính là trong tất cả các yếu tố sản sinh thì con người là quan trọng nhất.
Mà mục tiêu cuối cùng nhất của xã hội loài người chính là hướng về phía điều kiện sống, vì vậy vấn đề quy hoạch và xây dựng thành phố mới phải đặt nhân tố dân sinh lên vị trí đầu tiên. Mặt khác Trương Thanh Vân đề xuất xây dựng thành phố mới không hẳn là phục vụ và ban ơn cho nhân dân, mà đầy đủ hơn chính là đưa dân chúng tham gia tích cực vào trong quy hoạch và xây dựng, dùng yêu cầu này để làm cho xã hội trở nên hài hòa yên ổn, nhân đân an cư lạc nghiệp.
Những câu nói và cách nghĩ này của Trương Thanh Vân nhanh chóng được cư dân mạng tán thưởng nhiệt liệt, hầu như chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi thì tên của Trương Thanh Vân hầu như nằm trong nhóm hai mươi người được tìm kiếm nhiều nhất trong công cụ tìm kiếm ở Cảng Thành.
Trương Thanh Vân mỗi ngày đều bận rộn công tác, tất nhiên sẽ không phải biết rõ về vấn đề này, tất nhiên đều do người khác gọi điện đến và nhắc tới. Mà chính hắn thì cảm thấy gần đây truyền thông yêu cầu phỏng vấn ngày càng nhiều, điều này làm hắn khá phiền phức.
- Chủ tịch Trương, phóng viên Ngô của đài truyền hình Cảng Thành đang đợi ở phòng tiếp khách, anh có thuận tiện tiếp đón cô ấy không?
Chu Hà Dương tiến lên khẽ nói.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn ngửa đầu nói:
- Đài truyền hình bây giờ cũng muốn xem náo nhiệt sao? Không phải phóng viên của bọn họ ngày nào cũng theo sau lưng chúng ta à? Tôi nhớ ngày hôm qua đến quận Ngân Hạnh, đến tối đã có tin tức phát ra, bọn họ còn muốn thế nào nữa? Còn muốn sắp xếp tất cả sao?
Chu Hà Dương đỏ mặt, hắn nói:
- Phóng viên Ngô nói hai bên có thể kết hợp, gần đây đài truyền hình sưu tập được rất nhiều vấn đề trong quy hoạch và xây dựng thành phố, phần lớn đều do nhân dân đóng góp, hy vọng anh có thể giải đáp.
- Được, được rồi, tiểu tử cậu đúng là buồn cười, kết hợp lẫn nhau sao? Phản hồi vấn đề à? Chúng ta có phòng văn thư lớn như vậy, còn cần đài truyền hình xen tay vào sao? Mục đích của bọn họ chính là số người xem đài, nào có vì dân mà tình nguyện? Trong mắt bọn họ tôi chỉ là mánh lới tăng số lượng người xem đài mà thôi.
Trương Thanh Vân nói.
- Cũng không thể nói như vậy, tiết mục sẽ thu hút người xem, hơn nữa phóng viên Ngô gần đây có danh tiếng tốt, cho nên...
Chu Hà Dương nói.
Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn hít vào một hơi thật sâu, hắn đứng dậy liếc xéo Chu Hà Dương nói:
- Đúng là không nhìn ra, tiểu tử cậu hôm nay có bệnh gì à? Cậu nói gần đây tôi chiều phóng viên sao? Như vậy tôi trở thành người trong làng giải trí à? Đúng là làm bừa bãi.
- Không phải!
Chu Hà Dương đỏ mặt, Trương Thanh Vân nổi nóng thì hắn cũng không dám nói tiếp, một lúc lâu sau mới mở miệng:
- Tôi sẽ đuổi đi, tôi...Tôi...
Chu Hà Dương vừa đứng dậy vừa quay đầu nhìn Trương Thanh Vân, hy vọng chủ tịch Trương có thể thay đổi ý nghĩ.
Trương Thanh Vân nhịn không được khẽ cười một tiếng, hắn nói:
- Được rồi, anh đưa cô phóng viên Ngô đến đây. Chút tâm tư của cậu có thể lừa gạt được người khác, nhưng lừa không được tôi. Cậu đã trưởng thành, cũng là thời điểm tìm đối tượng, chưa nó cô phóng viên Ngô kia xinh đẹp, gia thế cũng tốt, rất xứng với cậu.
- Cám ơn, hì hì!
Chu Hà Dương tươi cười rạng rỡ, trên mặt là nụ cười ngây ngô, hắn chạy ra ngoài như bay, cơ thể giống như nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trương Thanh Vân cau mày, cũng chẳng biết có phải vì tâm tình của mình đã già hay không, mình và Chu Hà Dương không thua kém quá nhiều về tuổi tác, nhưng đúng là khác biệt rất lớn. Vừa rồi bộ dạng của tiểu tử kia giống hệt như một đứa bé, cười cực kỳ thuần túy, loại nụ cười này giống như đã quá xa xôi với Trương Thanh Vân hắn.
Chu Hà Dương đi nhanh mà đến cũng nhanh, sau khi tiến vào phòng làm việc một lần nữa thì đã mang theo người đến. Trương Thanh Vân híp mắt nhìn cô gái Ngô Chí Nhã, cảm thấy bộ dạng không tệ, hắn lại nghĩ đến người cha nổi tiếng của cô nàng, thân phận rất xứng với Chu gia, đúng là nhân duyên tốt.
- Ngồi, ngồi đi!
Trương Thanh Vân chỉ chỉ vào ghế sa lông cho khách ngồi xuống, theo sau Ngô Chí Nhã còn có nhân viên mang theo camera, Trương Thanh Vân không thích thứ này, vì vậy tâm tình cũng không quá tốt.
Ngô Chí Nhã đúng là rất tự nhiên, nàng đặt mông ngồi trên ghế sa lông, Chu Hà Dương thấy vậy thì liên tục nhíu mày. Nếu người khác không có lễ phép như vậy thì hắn nhất định sẽ nổi giận, nhưng cô gái trước mặt không tầm thường, vì vậy nhịn không được hắn phải tiến lên khẽ nhắc nhở:
- Phóng viên Ngô, cô phải bắt tay chủ tịch Trương trước, sau đó...
Ngô Chí Nhã đỏ mặt, vừa rồi nàng thấy Trương Thanh Vân ngồi sau bàn làm việc, tất nhiên sẽ không tiến lên. Mà nguyên nhân chủ yếu chính là tận sâu trong lòng nàng cũng không có cảm tình với vị chủ tịch Trương này.
Nếu đã không đủ tôn trọng thì lễ nghĩa có thể cắt bớt đi, nhưng sau khi Chu Hà Dương nhắc nhở thì Ngô Chí Nhã thấy mình không được lễ nghĩa cho lắm. Phải biết rằng khi nam nữ gặp mặt thì người nam không thể đưa tay trước, đây là lễ nghĩa cơ bản. Ngô Chí Nhã không chìa tay với Trương Thanh Vân, rõ ràng nàng không muốn bắt tay với đối phương, nếu xét về thân phận thì nàng rõ ràng đã thất lễ. Bạn đang đọc chuyện tại
Ngô Chí Nhã cực kỳ xấu hổ, nàng hận không thể đạp cho Chu Hà Dương một cái, vì vậy mà người vốn ngồi xuống lại phải đứng lên. Nàng muốn đưa tay ra nhưng lại cảm thấy không ổn, dù sao nàng cũng là người dẫn chương trình, bây giờ đã hoàn toàn thất thố.
- Được rồi, được rồi, ngồi đi, không cần quá chú ý như vậy, cô là vua không vương miện, nhưng ở đây cô cũng là vua!
Trương Thanh Vân vung tay nói, sau đó hắn bước qua bàn làm việc đến ngồi trên ghế sa lông, vẻ mặ rất bình tĩnh nhưng trong lòng thầm tiếc hận thay cho Chu Hà Dương.
Trương Thanh Vân đã tiếp xúc qua Ngô Chí Nhã được vài lần, đây là cô gái cây ớt, tính tình trời sinh đã có mối thù với quan viên. Chu Hà Dương nói ra lời vừa rồi làm nàng đỏ mặt tía tai, xấu hổ không chịu được, tán gái mà như vậy sao? Tiểu tử này có tám phần là xong đời rồi.
- Chủ tịch Trương, tôi ra ngoài trước, có gì anh cứ gọi.
Chu Hà Dương cung kính nói, lúc gần đi còn nhìn sang Ngô Chí Nhã.
Sau khi trải qua câu nói vừa rồi của Chu Hà Dương thì bầu không khí trong phòng làm việc của Trương Thanh Vân rất xấu hổ, vì để hòa hoãn bầu không khí mà Trương Thanh Vân tự mình đứng dậy rót hai ly trà, hắn nói:
- Thả lỏng một chút, không có gì quá căng thẳng, không cần phải xem nơi đây là đầm rồng hang hổ, cứ coi như đây là văn phòng của mình là được.
Ngô Chí Nhã liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, tâm tình dần bình tĩnh trở lại. Trước nay nàng có mâu thuẫn với quan viên, vì vậy mà vừa rồi mới cứng nhắc không muốn chào hỏi, chuẩn bị lừa dối vượt qua kiểm tra, không ngờ lại bị thư ký chọc phá.
Đây vốn là một sự việc làm người ta căm tức, nhưng Ngô Chí Nhã lại cảm thấy áp lực kỳ quái, đây là cảm giác kỳ lạ. Sau khi nàng ngồi vào vị trí của mình thì Trương Thanh Vân vẫn luôn mỉm cười, nhưng chỉ cần đối phương giơ tay nhấc chân thì có thể bùng ra uy nghiêm vô hình, điều này làm cho trong lòng người ta sinh ra cảm giác mất tự nhiên khó hiểu.
Đây là tình huống mà trước đây Ngô Chí Nhã chưa từng trải qua, vì vậy mà khả năng sinh tồn vì miệng lưỡi đã khó thể sử dụng được. Mãi đến khi Trương Thanh Vân đặt ly trà xuống trước mặt thì nàng mới có cảm giác như tắm gió xuân, cảm giác căng thẳng dần biến mất.
Quá trình này nói ra thì phức tạp nhưng chỉ trong khoảng thời gian vài chục giây, sau khi có kinh nghiệm như vậy thì Ngô Chí Nhã cũng không nhịn được phải nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, cảm thấy cảm xúc thù quan của mình không còn mãnh liệt như xưa, mơ hồ có chút tôn trọng đối phương.
- Trương...Chủ tịch Trương, tôi muốn hỏi...Trên quan trường lễ nghĩa như vậy rất quan trọng sao?
Ngô Chí Nhã ngẩng đầu lên nói, nàng nhịn cả nửa ngày, cuối cùng cũng nói ra được. Gần đây nàng đi theo Trương Thanh Vân phỏng vấn rất nhiều, cũng vì vậy mà cơ hội qua lại với Chu Hà Dương ngày càng nhiều hơn.
Ngô Chí Nhã và Chu Hà Dương có cùng bối cảnh, đều là sinh viên du học, tất nhiên trò chuyện sẽ có vài chủ đề rất hợp nhau. Nàng có thể thấy được thư ký Chu kia rất có ý với mình, bình thường đến cuối tuần đều tìm cớ gọi điện cho mình. Đôi khi mình đến đài truyền hình làm việc cũng "ngẫu nhiên", hơn nữa gần đây đối phương hành động ngày càng nhanh, Ngô Chí Nhã thấy đối phương có lẽ sắp điên cuồng theo đuổi mình đến nơi rồi.
Đáng lý ra người đàn ông như vậy phải ngoan ngoãn phục tùng mình mới đúng, nhưng Ngô Chí Nhã không ngờ chỉ có chút bất kính với lãnh đạo mà Chu Hà Dương đã chẳng thèm nể mặt, bắt mình không xuống đài không được.
Đã sớm nghe nói đàn ông trọng sắc khinh bạn, bạn bè cũng bị xem nhẹ, nhưng giữ gìn sự tôn nghiêm của lãnh đạo còn hơn cả sắc sao? Ngô Chí Nhã cảm thấy trong lòng có chút bực bội, ma xui quỷ khiến thế nào lại nghĩ như vậy?
Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc, nhưng sau khi suy nghĩ đại khái thì hiểu rõ đối phương, hắn cười nói:
- Lễ nghĩa bắt buộc phải xem trọng, trường hợp bên ngoài thì không sao, nhưng bình thường thi chúng ta phải tôn trọng lãnh đạo.
- Người nước ta có truyền thống lễ nghĩa, trong đời thì có ông bà cha mẹ, thầy cô, thủ trưởng là trưởng giả có vị trí quan trọng, có người xem tôn trọng lãnh đạo là vuốt mông ngựa, đây là cách nghĩ cực đoan.
- Tất nhiên giữa cô và tôi không tồn tại vấn đề này, tôi không tính là lãnh đạo của cô, vừa rồi thư ký Chu đã xé to chuyện mà thôi.
Ngô Chí Nhã chợt dựng mày, nàng không hiểu quá rõ, Trương Thanh Vân nói:
- Chúng tôi có yêu cầu rất cao với đồng chí, trước mặt nhân dân thì chúng tôi không quá chú trọng điều này, chúng tôi phải tôn trọng nhân dân, đến từ quần chúng và đi vào quần chúng, nếu muốn hòa mình với quần chúng thì đâu cần tính toán lễ nghĩa?