Phòng làm việc của Nhuận Uyên trước sau đều u tối, Xa Vĩ có một bụng lời nói nhưng dưới khung cảnh như vậy thì tâm tính của hắn cũng bị ảnh hưởng, thậm chí sinh ra một cảm giác nói không nên lời.
Sau sự kiện Hồng Sơn Trà thì hai người đã coi như vượt mặt nhau, đã sớm không còn hòa thuận như trước, bình thường cả hai công khai hòa hợp êm thấm nhưng chi là lén gặp mặt, đã lâu rồi chưa từng nói thêm chuyện gì.
Xa Vĩ đột nhiên sinh ra cảm giác hoang đường, hắn và Nhuận Uyên có khúc mắc quá sâu, hôm nay lại vì chuyện liên quan đến Trương Thanh Vân mà chạm trán. Nói như vậy thì đã chứng minh bản lĩnh của Trương Thanh Vân là rất mạnh, dù là người đứng đầu đảng ủy hay chính quyền cũng phải ra sức.
Nhuận Uyên có bệnh đau thắt lưng, hôm nay bệnh phát và khá đau đớn, chỉ có thể ngồi nghiêng trên ghế, bộ dạng có chút buồn cười. Khi Xa Vĩ báo cáo thì lão có chút không yên lòng, nhưng chỉ ngẫu nhiên nhíu mày, không thể nào phán đoán được lão nhíu mày vì đau hay vì lời nói của Xa Vĩ.
Xa Vĩ dùng hết sức lực mới nói tình huống cho rõ ràng, một lúc lâu sau Nhuận Uyên vẫn không lên tiếng, lão chỉ dùng tay xoa xoa phần eo, ánh mắt nhìn về phía cây thần tài.
- Ý kiến của anh là thế nào?
Nhuận Uyên đột nhiên mở miệng nói, giọng có hơi khàn giống như cuống họng khô khốc.
Khóe miệng Xa Vĩ cong lên thành đường, hắn nói:
- Tôi thấy chủ tịch Trương rất có tâm, anh ấy không phải người lỗ mãng, cá nhân tôi cảm thấy nên giúp đỡ.
Đồng tử trong mắt Nhuận Uyên chợt thu lại, lão lơ đảng liếc Xa Vĩ rồi lại rơi vào trầm tư. Trong lòng Xa Vĩ thầm cười lạnh, hắn không tin Nhuận Uyên có thể tỉnh táo như biểu hiện. Trương Thanh Vân bày ra bộ dạng khai đao với quận Ngân Hạnh, động tác như vậy chỉ ảnh hưởng đến lợi ích của Nhuận Uyên.
Đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng quan trọng là Trương Thanh Vân quá mãnh liệt, có thể ảnh hưởng đến thần kinh của lãnh đạo tỉnh ủy hay không? Tục ngữ có câu chó cùng rứt giậu, nếu muốn ép người ta vào đường chết thì sẽ ra tay đánh cược một lần, hậu quả ai có thể tưởng tượng được?
Nếu đã là như thế thì cánh gà khó che hết trứng, Trương Thanh Vân gặp vận xui thì khác nào lột da cục tổ chức trung ương, nhiều lắm thì hắn sẽ phải quay về thủ đô, mà ban ngành Cảng Thành thì thế nào? Xa Vĩ lo lắng nhất chính là vấn đề này, hơn nữa hắn tin Nhuận Uyên còn lo lắng hơn, vì vậy mới cố ý khích tướng. Hắn muốn xem Nhuận Uyên tỉnh táo đến mức độ nào.
- À!
Nhuận Uyên lên tiếng giống như đáp ứng lời nói của Xa Vĩ, hoặc có lẽ cũng vì quá đau mà rên rỉ.
- Tôi dồng ý cách nhìn của anh, tôi tin tưởng năng lực của đồng chí Thanh Vân. Anh ấy làm việc tuy ngoài ý muốn nhưng không phải người lỗ mãng, cứ để anh ấy buông tay hành động, chúng ta không nên can thiệp.
Nhuận Uyên nói, vẻ mặt bình tĩnh như nước giếng sâu.
Xa Vĩ chợt sững sờ, vẻ mặt cuối cùng cũng thay đổi, nhưng hắn không dám biểu hiện trước mặt Nhuận Uyên, vì vậy đành phải cố nén. Nhưng lúc này trong lòng hắn khó chịu như nuốt phải ruồi, Nhuận Uyên là người nổi tiếng giữ thể diện, không ngờ bây giờ lại đến mức độ này.
Chính Xa Vĩ ép Nhuận Uyên, nhưng Nhuận Uyên lại biết thời thế, chưa gì đã đồng ý, đây chẳng phải ép Xa Vĩ đâm lao phải theo lao sao?
- Anh Xa, anh cũng thấy rồi đấy, lần này đồng chí Trương Thanh Vân đến thủ đô có được rất nhiều thu hoạch, đặc biệt là hạng mục cho các xí nghiệp vừa và nhỏ. Cuối cùng anh ấy cũng là nhân tài kinh tế, có thể nhìn thấu tình cảnh phát triển kinh tế và phương hướng tương lai của Cảng Thành, điều này làm tôi phải xấu hổ.
Nhuận Uyên nói.
Xa Vĩ nhíu mày nhìn Nhuận Uyên, hắn đổi mới biểu hiện rồi nói:
- Đúng vậy, phó chủ tịch Trương là người nổi tiếng trình độ cao, chính quyền có anh ấy giúp đỡ cũng làm tôi thoải mái hơn rất nhiều. Lần này anh ấy đến thủ đô và mang về hai hạng mục, trong Hoa Đông có ai làm được như vậy?
- Ha ha!
Nhuận Uyên cười thoải mái giống như phần eo đã đở hơn, lão vịn ghế chậm rãi đứng lên mời Xa Vĩ dùng trà, bầu không khí trong phòng chợt hòa hoãn trở lại.
- Anh Xa Vĩ tôi nghe nói gần đây anh rất bận rộn về việc phân công các phó chủ tịch. Đây là chuyện tốt, xem ra anh đã ý thức được Trương Thanh Vân là nhân tài trên phương diện kinh tế. Chúng ta dùng cán bộ phải xem xét nhân tài, đồng chí Thanh Vân đã là một tay lành nghề trong kinh tế, cần phải lớn gan cho anh ấy gánh trách nhiệm.
- Không cần phải sợ tăng thêm trọng trách, đây là cán bộ trẻ, nếu tổ chức đã phái đến cho Cảng Thành, đã là người đứng đầu Cảng Thành thì chúng ta nên cho anh ấy cơ hội để rèn luyện. Ngọc không mài dũa thì không trở nên tươi đẹp, chúng ta cần vung tay cho anh ấy gánh trách nhiệm, như vậy mới thành công.
Nhuận Uyên nói, âm thanh hiền hòa nhưng giọng điệu lại mạnh mẽ khó ngờ.
Xa Vĩ chỉ cảm thấy mình bị người ta túm họng, hắn không tự chủ được phải đứng dậy. Tâm tư của Nhuận Uyên đã rất rõ ràng, đó chính là muốn Trương Thanh Vân chen chân vào khối kinh tế.
Dùng lời nói rất đẹp để bàn về vấn đề phân công phó chủ tịch, nhưng sau đó lại nhấn mạnh không được động vào công tác hiện nay của Trương Thanh Vân, hơn nữa còn ném cho khối kinh tế, đây không phải đang trắng trợn để Trương Thanh Vân tiến một bước trong khối chính quyền sao?
- Bí thư, điều này.
Xa Vĩ vừa mở miệng thì Nhuận Uyên đã khoát tay tỏ ý không cần lo lắng:
- Tôi sẽ lo về công tác của Hàn Khắc Cùng, dù là đảng ủy hay chính quyền thì đều phải có xu thế đoàn kết, dù là bất kỳ người nào đúng sau lưng đâm chọc cũng phải đưa ra ánh sáng.
Vẻ mặt Xa Vĩ chợt biến đổi, tâm tình trầm xuống. Hôm nay Nhuận Uyên có sự chuẩn bị, tất cả những kẻ đứng phía sau trong sự việc lần này đều được đối phương nắm bắt. Xa Vĩ còn cho rằng Hàn Khắc Cùng ra tay khá ẩn giấu và chỉ có mình biết, không ngờ Nhuận Uyên đã rõ như lòng bàn tay.
Bây giờ Trương Thanh Vân rất hùng hổ, hắn muốn ra tay với quận Ngân Hạnh, mà Hoàng Thiệu bí thư quận Ngân Hạnh lại là người Nhuận Uyên. Hiện tại Nhuận Uyên cũng không muốn người gây chuyện thuộc khối chính quyền có quả ngon để ăn, lão đã lui một bước thì Xa Vĩ cũng phải lui một bước.
Xa Vĩ cực kỳ hối hận, đến lúc này hắn mới phát hiện ra mình không nên đến gặp mặt Nhuận Uyên. Trước đó mình đã nói rõ ràng, đã chứng tỏ sẽ giúp đỡ Trương Thanh Vân, bây giờ lời đã ra khỏi miệng, muốn đề xuất lại cũng cực kỳ khó khăn.
Nếu Trương Thanh Vân nhúng tay vào kinh tế thì Hàn Khắc Cùng quản lý công nghiệp sẽ mất quyền lực rất nhanh, nếu đã như vậy thì Hàn Khắc Cùng làm gì còn không gian tồn tại? Mà Xa Vĩ cũng chính thức mất đi một cánh tay ở khối chính quyền. Khi thế lực của Trương Thanh Vân ngày càng mạnh thì sợ rằng Xa Vĩ sẽ bị Trương Thanh Vân và Nhuận Uyên giáp công hai mặt, đến lúc đó còn gì để xếp cờ?
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Nhuận Uyên thì Xa Vĩ cực kỳ buồn bực, hắn quay lại phòng làm việc của mình thì lập tức nhận được điện thoại của Hàn Khắc Cùng. Người này muốn báo cáo chuyện liên quan đến hạng mục xí nghiệp vừa và nhỏ, điều này làm tâm tình của Xa Vĩ cảm thấy rất phiền muộn, hắn nói vài câu thì cúp điện thoại rồi dạo bước trong phòng.
Sau khi Xa Vĩ rời khỏi phòng thì hai hàng chân mày của Nhuận Uyên cũng vo lại thành một khối, Vương Hạ đứng ở phía trước câm như hến, không dám tạo ra âm thanh. Chỉ sau vài phút mà đã hai lần bí thư hất đổ ly, như vậy rốt cuộc có chuyện gì?
- Tôi cho cậu một nhiệm vụ, tôi đã nói cậu đi tìm hiểu tình huống hội nghị xây dựng hôm nay của chủ tịch Trương, cậu xem lời tôi nói như gió thổi bên tai sao?
Nhuận Uyên nói, giọng điệu nghiêm khắc đến cực điểm.
Vương Hạ nghiêm mặt không dám nói lời nào, hắn phải nghĩ biện pháp đi xem xét tình huống, nhưng đó là hội nghị bên phía chính quyền, hắn không có tư cách tham gia, vì vậy không thể biết tin nhanh hơn chủ tịch. Nhưng hắn sao dám giải thích, có thể thể đứng nhận phạt mà thôi.
- Bốp!
Nhuận Uyên lại hất văng ly trà, tâm tình của lão quá bực bội. Trương Thanh Vân làm việc không như bình thường, dù là Nhuận Uyên cũng cảm thấy bất ổn, không biết sẽ chọc ra bao nhiêu tai họa.
Nhưng Xa Vĩ đã nói tốt như vậy thì Nhuận Uyên phải làm sao được? Vì thế lão chỉ biết làm theo lời của Xa Vĩ, nhưng trước đó nói ra thì thoải mái, sau này nghĩ lại càng cảm thấy bực bội.
Nhưng nếu xét về phương diện khác thì rõ ràng là Nhuận Uyên không nhìn rõ Trương Thanh Vân, nhớ đến tình cảnh đề bạt Sở Thanh Nam làm phó bí thư mà trong lòng lão vẫn còn oán hận.
Trước kia Trương Thanh Vân đã nhiều lần hành động kinh người, bây giờ không có tính toán sao? Nhưng Nhuận Uyên chỉ sợ chuyện xui xẻo, Xa Vĩ phán đoán rất đúng, Nhuận Uyên là người đứng đầu đảng ủy, có thể mạo hiểm theo Trương Thanh Vân sao?
- Phó chủ tịch Trương đã kết thúc hội nghị chưa?
Nhuận Uyên nói.
- Hội nghị đã kết thúc, bây giờ các đồng chí đảng ủy và chính quyền đều bàn luận cực kỳ nhiệt liệt.
Vương Hạ nói.
- Sao? Cậu nói xem, mọi người thấy thế nào?
- À, điều này...Phần lớn là chính diện và tích cực, tất cả đồng chí đều phấn chấn.
Vương Hạ nói, khi đến câu sau thì hạ thấp giọng, hắn lén đưa mắt nhìn Nhuận Uyên.
Vượt qua dự đoán của Vương Hạ, Nhuận Uyên không có phản ứng dữ dội gì với chuyện này, ngược lại còn bình tĩnh hơn rất nhiều. Không biết trải qua bao lâu thì lão mới giống như có quyết đoán, lão khoát tay với Vương Hạ rồi nói:
- Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi.
Vương Hạ đang đợi câu nói này, Nhuận Uyên vừa dứt lời thì hắn đã vội vàng chuẩn bị bước ra.
- Chờ chút!
Nhuận Uyên đột nhiên mở miệng, Vương Hạ lập tức khựng lại, thân thể cứng đờ.
- Sắp xếp chiều nay chúng ta đến Lăng Thủy, những người nào muốn gặp đều tiếp đón.
Nhuận Uyên nói, lão vừa nói xong thì Vương Hạ quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu.
Nhuận Uyên rời khỏi Cảng Thành chẳng phải đã chính thức nói Trương Thanh Vân muốn làm gì thì làm sao? Tín hiệu giúp đỡ này là quá manh, Vương Hạ nghĩ rằng bí Thư Nhuận sẽ nhất định gặp mặt nói chuyện với Trương Thanh Vân, nhưng không ngờ bí thư lại đưa ra quyết định như vậy, đúng là quá khó tưởng. Vương Hạ nghĩ mình cũng là lão quan trường, nhưng hắn không nhìn thấu cục diện bây giờ ở Cảng Thành, tâm tư của các vị lãnh đạo rất khó suy đoán.
Sau sự kiện Hồng Sơn Trà thì hai người đã coi như vượt mặt nhau, đã sớm không còn hòa thuận như trước, bình thường cả hai công khai hòa hợp êm thấm nhưng chi là lén gặp mặt, đã lâu rồi chưa từng nói thêm chuyện gì.
Xa Vĩ đột nhiên sinh ra cảm giác hoang đường, hắn và Nhuận Uyên có khúc mắc quá sâu, hôm nay lại vì chuyện liên quan đến Trương Thanh Vân mà chạm trán. Nói như vậy thì đã chứng minh bản lĩnh của Trương Thanh Vân là rất mạnh, dù là người đứng đầu đảng ủy hay chính quyền cũng phải ra sức.
Nhuận Uyên có bệnh đau thắt lưng, hôm nay bệnh phát và khá đau đớn, chỉ có thể ngồi nghiêng trên ghế, bộ dạng có chút buồn cười. Khi Xa Vĩ báo cáo thì lão có chút không yên lòng, nhưng chỉ ngẫu nhiên nhíu mày, không thể nào phán đoán được lão nhíu mày vì đau hay vì lời nói của Xa Vĩ.
Xa Vĩ dùng hết sức lực mới nói tình huống cho rõ ràng, một lúc lâu sau Nhuận Uyên vẫn không lên tiếng, lão chỉ dùng tay xoa xoa phần eo, ánh mắt nhìn về phía cây thần tài.
- Ý kiến của anh là thế nào?
Nhuận Uyên đột nhiên mở miệng nói, giọng có hơi khàn giống như cuống họng khô khốc.
Khóe miệng Xa Vĩ cong lên thành đường, hắn nói:
- Tôi thấy chủ tịch Trương rất có tâm, anh ấy không phải người lỗ mãng, cá nhân tôi cảm thấy nên giúp đỡ.
Đồng tử trong mắt Nhuận Uyên chợt thu lại, lão lơ đảng liếc Xa Vĩ rồi lại rơi vào trầm tư. Trong lòng Xa Vĩ thầm cười lạnh, hắn không tin Nhuận Uyên có thể tỉnh táo như biểu hiện. Trương Thanh Vân bày ra bộ dạng khai đao với quận Ngân Hạnh, động tác như vậy chỉ ảnh hưởng đến lợi ích của Nhuận Uyên.
Đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng quan trọng là Trương Thanh Vân quá mãnh liệt, có thể ảnh hưởng đến thần kinh của lãnh đạo tỉnh ủy hay không? Tục ngữ có câu chó cùng rứt giậu, nếu muốn ép người ta vào đường chết thì sẽ ra tay đánh cược một lần, hậu quả ai có thể tưởng tượng được?
Nếu đã là như thế thì cánh gà khó che hết trứng, Trương Thanh Vân gặp vận xui thì khác nào lột da cục tổ chức trung ương, nhiều lắm thì hắn sẽ phải quay về thủ đô, mà ban ngành Cảng Thành thì thế nào? Xa Vĩ lo lắng nhất chính là vấn đề này, hơn nữa hắn tin Nhuận Uyên còn lo lắng hơn, vì vậy mới cố ý khích tướng. Hắn muốn xem Nhuận Uyên tỉnh táo đến mức độ nào.
- À!
Nhuận Uyên lên tiếng giống như đáp ứng lời nói của Xa Vĩ, hoặc có lẽ cũng vì quá đau mà rên rỉ.
- Tôi dồng ý cách nhìn của anh, tôi tin tưởng năng lực của đồng chí Thanh Vân. Anh ấy làm việc tuy ngoài ý muốn nhưng không phải người lỗ mãng, cứ để anh ấy buông tay hành động, chúng ta không nên can thiệp.
Nhuận Uyên nói, vẻ mặt bình tĩnh như nước giếng sâu.
Xa Vĩ chợt sững sờ, vẻ mặt cuối cùng cũng thay đổi, nhưng hắn không dám biểu hiện trước mặt Nhuận Uyên, vì vậy đành phải cố nén. Nhưng lúc này trong lòng hắn khó chịu như nuốt phải ruồi, Nhuận Uyên là người nổi tiếng giữ thể diện, không ngờ bây giờ lại đến mức độ này.
Chính Xa Vĩ ép Nhuận Uyên, nhưng Nhuận Uyên lại biết thời thế, chưa gì đã đồng ý, đây chẳng phải ép Xa Vĩ đâm lao phải theo lao sao?
- Anh Xa, anh cũng thấy rồi đấy, lần này đồng chí Trương Thanh Vân đến thủ đô có được rất nhiều thu hoạch, đặc biệt là hạng mục cho các xí nghiệp vừa và nhỏ. Cuối cùng anh ấy cũng là nhân tài kinh tế, có thể nhìn thấu tình cảnh phát triển kinh tế và phương hướng tương lai của Cảng Thành, điều này làm tôi phải xấu hổ.
Nhuận Uyên nói.
Xa Vĩ nhíu mày nhìn Nhuận Uyên, hắn đổi mới biểu hiện rồi nói:
- Đúng vậy, phó chủ tịch Trương là người nổi tiếng trình độ cao, chính quyền có anh ấy giúp đỡ cũng làm tôi thoải mái hơn rất nhiều. Lần này anh ấy đến thủ đô và mang về hai hạng mục, trong Hoa Đông có ai làm được như vậy?
- Ha ha!
Nhuận Uyên cười thoải mái giống như phần eo đã đở hơn, lão vịn ghế chậm rãi đứng lên mời Xa Vĩ dùng trà, bầu không khí trong phòng chợt hòa hoãn trở lại.
- Anh Xa Vĩ tôi nghe nói gần đây anh rất bận rộn về việc phân công các phó chủ tịch. Đây là chuyện tốt, xem ra anh đã ý thức được Trương Thanh Vân là nhân tài trên phương diện kinh tế. Chúng ta dùng cán bộ phải xem xét nhân tài, đồng chí Thanh Vân đã là một tay lành nghề trong kinh tế, cần phải lớn gan cho anh ấy gánh trách nhiệm.
- Không cần phải sợ tăng thêm trọng trách, đây là cán bộ trẻ, nếu tổ chức đã phái đến cho Cảng Thành, đã là người đứng đầu Cảng Thành thì chúng ta nên cho anh ấy cơ hội để rèn luyện. Ngọc không mài dũa thì không trở nên tươi đẹp, chúng ta cần vung tay cho anh ấy gánh trách nhiệm, như vậy mới thành công.
Nhuận Uyên nói, âm thanh hiền hòa nhưng giọng điệu lại mạnh mẽ khó ngờ.
Xa Vĩ chỉ cảm thấy mình bị người ta túm họng, hắn không tự chủ được phải đứng dậy. Tâm tư của Nhuận Uyên đã rất rõ ràng, đó chính là muốn Trương Thanh Vân chen chân vào khối kinh tế.
Dùng lời nói rất đẹp để bàn về vấn đề phân công phó chủ tịch, nhưng sau đó lại nhấn mạnh không được động vào công tác hiện nay của Trương Thanh Vân, hơn nữa còn ném cho khối kinh tế, đây không phải đang trắng trợn để Trương Thanh Vân tiến một bước trong khối chính quyền sao?
- Bí thư, điều này.
Xa Vĩ vừa mở miệng thì Nhuận Uyên đã khoát tay tỏ ý không cần lo lắng:
- Tôi sẽ lo về công tác của Hàn Khắc Cùng, dù là đảng ủy hay chính quyền thì đều phải có xu thế đoàn kết, dù là bất kỳ người nào đúng sau lưng đâm chọc cũng phải đưa ra ánh sáng.
Vẻ mặt Xa Vĩ chợt biến đổi, tâm tình trầm xuống. Hôm nay Nhuận Uyên có sự chuẩn bị, tất cả những kẻ đứng phía sau trong sự việc lần này đều được đối phương nắm bắt. Xa Vĩ còn cho rằng Hàn Khắc Cùng ra tay khá ẩn giấu và chỉ có mình biết, không ngờ Nhuận Uyên đã rõ như lòng bàn tay.
Bây giờ Trương Thanh Vân rất hùng hổ, hắn muốn ra tay với quận Ngân Hạnh, mà Hoàng Thiệu bí thư quận Ngân Hạnh lại là người Nhuận Uyên. Hiện tại Nhuận Uyên cũng không muốn người gây chuyện thuộc khối chính quyền có quả ngon để ăn, lão đã lui một bước thì Xa Vĩ cũng phải lui một bước.
Xa Vĩ cực kỳ hối hận, đến lúc này hắn mới phát hiện ra mình không nên đến gặp mặt Nhuận Uyên. Trước đó mình đã nói rõ ràng, đã chứng tỏ sẽ giúp đỡ Trương Thanh Vân, bây giờ lời đã ra khỏi miệng, muốn đề xuất lại cũng cực kỳ khó khăn.
Nếu Trương Thanh Vân nhúng tay vào kinh tế thì Hàn Khắc Cùng quản lý công nghiệp sẽ mất quyền lực rất nhanh, nếu đã như vậy thì Hàn Khắc Cùng làm gì còn không gian tồn tại? Mà Xa Vĩ cũng chính thức mất đi một cánh tay ở khối chính quyền. Khi thế lực của Trương Thanh Vân ngày càng mạnh thì sợ rằng Xa Vĩ sẽ bị Trương Thanh Vân và Nhuận Uyên giáp công hai mặt, đến lúc đó còn gì để xếp cờ?
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Nhuận Uyên thì Xa Vĩ cực kỳ buồn bực, hắn quay lại phòng làm việc của mình thì lập tức nhận được điện thoại của Hàn Khắc Cùng. Người này muốn báo cáo chuyện liên quan đến hạng mục xí nghiệp vừa và nhỏ, điều này làm tâm tình của Xa Vĩ cảm thấy rất phiền muộn, hắn nói vài câu thì cúp điện thoại rồi dạo bước trong phòng.
Sau khi Xa Vĩ rời khỏi phòng thì hai hàng chân mày của Nhuận Uyên cũng vo lại thành một khối, Vương Hạ đứng ở phía trước câm như hến, không dám tạo ra âm thanh. Chỉ sau vài phút mà đã hai lần bí thư hất đổ ly, như vậy rốt cuộc có chuyện gì?
- Tôi cho cậu một nhiệm vụ, tôi đã nói cậu đi tìm hiểu tình huống hội nghị xây dựng hôm nay của chủ tịch Trương, cậu xem lời tôi nói như gió thổi bên tai sao?
Nhuận Uyên nói, giọng điệu nghiêm khắc đến cực điểm.
Vương Hạ nghiêm mặt không dám nói lời nào, hắn phải nghĩ biện pháp đi xem xét tình huống, nhưng đó là hội nghị bên phía chính quyền, hắn không có tư cách tham gia, vì vậy không thể biết tin nhanh hơn chủ tịch. Nhưng hắn sao dám giải thích, có thể thể đứng nhận phạt mà thôi.
- Bốp!
Nhuận Uyên lại hất văng ly trà, tâm tình của lão quá bực bội. Trương Thanh Vân làm việc không như bình thường, dù là Nhuận Uyên cũng cảm thấy bất ổn, không biết sẽ chọc ra bao nhiêu tai họa.
Nhưng Xa Vĩ đã nói tốt như vậy thì Nhuận Uyên phải làm sao được? Vì thế lão chỉ biết làm theo lời của Xa Vĩ, nhưng trước đó nói ra thì thoải mái, sau này nghĩ lại càng cảm thấy bực bội.
Nhưng nếu xét về phương diện khác thì rõ ràng là Nhuận Uyên không nhìn rõ Trương Thanh Vân, nhớ đến tình cảnh đề bạt Sở Thanh Nam làm phó bí thư mà trong lòng lão vẫn còn oán hận.
Trước kia Trương Thanh Vân đã nhiều lần hành động kinh người, bây giờ không có tính toán sao? Nhưng Nhuận Uyên chỉ sợ chuyện xui xẻo, Xa Vĩ phán đoán rất đúng, Nhuận Uyên là người đứng đầu đảng ủy, có thể mạo hiểm theo Trương Thanh Vân sao?
- Phó chủ tịch Trương đã kết thúc hội nghị chưa?
Nhuận Uyên nói.
- Hội nghị đã kết thúc, bây giờ các đồng chí đảng ủy và chính quyền đều bàn luận cực kỳ nhiệt liệt.
Vương Hạ nói.
- Sao? Cậu nói xem, mọi người thấy thế nào?
- À, điều này...Phần lớn là chính diện và tích cực, tất cả đồng chí đều phấn chấn.
Vương Hạ nói, khi đến câu sau thì hạ thấp giọng, hắn lén đưa mắt nhìn Nhuận Uyên.
Vượt qua dự đoán của Vương Hạ, Nhuận Uyên không có phản ứng dữ dội gì với chuyện này, ngược lại còn bình tĩnh hơn rất nhiều. Không biết trải qua bao lâu thì lão mới giống như có quyết đoán, lão khoát tay với Vương Hạ rồi nói:
- Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi.
Vương Hạ đang đợi câu nói này, Nhuận Uyên vừa dứt lời thì hắn đã vội vàng chuẩn bị bước ra.
- Chờ chút!
Nhuận Uyên đột nhiên mở miệng, Vương Hạ lập tức khựng lại, thân thể cứng đờ.
- Sắp xếp chiều nay chúng ta đến Lăng Thủy, những người nào muốn gặp đều tiếp đón.
Nhuận Uyên nói, lão vừa nói xong thì Vương Hạ quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu.
Nhuận Uyên rời khỏi Cảng Thành chẳng phải đã chính thức nói Trương Thanh Vân muốn làm gì thì làm sao? Tín hiệu giúp đỡ này là quá manh, Vương Hạ nghĩ rằng bí Thư Nhuận sẽ nhất định gặp mặt nói chuyện với Trương Thanh Vân, nhưng không ngờ bí thư lại đưa ra quyết định như vậy, đúng là quá khó tưởng. Vương Hạ nghĩ mình cũng là lão quan trường, nhưng hắn không nhìn thấu cục diện bây giờ ở Cảng Thành, tâm tư của các vị lãnh đạo rất khó suy đoán.