Khu nhà số 1 tỉnh ủy Hoa Đông nằm bên bờ Trường Giang, vì dựa vào núi Chung Sơn nên diện tích là khá lớn, những vị lãnh đạo được tiến vào đây thường đã trên cấp phó bộ, cũng có rất nhiều cán bộ lãnh đạo nghỉ hưu và vẫn còn ở đây, vì vậy mỗi ngày xe cộ vào đây nườm nượp cả ngày.
Ngày hôm nay một chiếc Audi biển số thị ủy Cảng Thành bị chặn trước cổng, một người đàn ông mặc tây trang còn rất trẻ từ trên xe bước xuống dùng giọng nho nhã lễ độ liên hệ với cảnh sát bảo vệ, hình như cũng không quá thuận lợi.
Sau đó cửa xe lại mở ra, từ trên xe bước xuống một người đàn ông cao lớn và trắng nõn, hắn tiến lên đưa giấy chứng minh công tác cho bảo vệ. Sau khi bảo vệ so sánh chứng minh công tác và người bên ngoài thì lập tức hành lễ nói:
- Chào thủ trưởng!
Người đàn ông trắng nõn nhếch miệng cười nói:
- Tôi muốn đến nhà phó chủ tịch, phiền đồng chí giúp đỡ.
- Rất xin lỗi thưa thủ trưởng, chủ tịch Thi yêu cầu phải có hẹn trước mới cho khách vào cổng.
Người đàn ông trắng nõn chợt sững sờ, hắn muốn tiếp tục can thiệp nhưng thấy chiến sĩ canh cổng như đầu gỗ thì lại thôi. Hắn quay lại xe, sau khi bận rộn một lúc lâu thì lại bước xuống nói chuyện với bảo vệ, mất một khoảng thời gian khá lâu thì xe mới được phép qua cổng.
Người đàn ông cao lớn trắng nõn này không phải ai khác mà chính là bí thư tư pháp kiêm cục trưởng cục công an Thái Khánh Phong, hắn ngồi ở ghế sau trên xe mà trong lòng chợt lo lắng. Đây không phải là lần đầu tiên hắn đến nhà phó chủ tịch Thi, trước kia đến gặp và có hẹn trước thì được cho qua rất nhanh.
Nhưng hôm nay hắn cũng có hẹn trước mà lại bị cứng nhắc ngăn cản, cũng vì vậy mà có thể thấy nhà phó chủ tịch Thi khó thể vào tùy tiện.
Thái Khánh Phong và Thi Vĩnh Nhạc thực chất cũng không phải quá quen thuộc, lần này mạo muội đến thăm hỏi cũng vì quá tuyệt vọng. Hắn biết rõ Thi Vĩnh Nhạc cũng phản đối hạng mục xây dựng ở Cảng Thành, hơn nữa trong số rất nhiều lãnh đạo tỉnh ủy thì thái độ của người này là đầu tiên.
Trong tỉnh Hoa Đông thì Thi Vĩnh Nhạc chỉ là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, nhưng lão là cán bộ lão thành, ngồi trên ghế phó chủ tịch được hơn mười năm nên uy tín rất cao. Tuyến dưới có rất nhiều cán bộ bội phục Thi Vĩnh Nhạc, vì ngồi mười năm trên ghế phó chủ tịch mà lão là một nhân vật nắm vai trò rất nặng.
Vì vậy mà tỉnh ủy và chính quyền, dù là bí thư và chủ tịch cũng rất tôn trọng Thi Vĩnh Nhạc, lúc này lão có lập trường phản đối xây dựng thành phố mới ở Cảng Thành, những lãnh đạo tỉnh ủy khác cũng không dám liên hệ trực tiếp, đây cũng là một nguyên nhân mà sự việc cứ dai dẵng không được quyết định.
Lần này Thái Khánh Phong chỉ đến Lăng Thủy có ba ngày, sau khi hắn và Trương Thanh Vân đàm phán không thành thì đã quyết định sẽ giội nước bẩn lên hạng mục xây dựng Cảng Thành, nếu không bắn rơi Trương Thanh Vân thì khó tiêu tan mối hận trong lòng.
Đáng lý ra Thái Khánh Phong là cục trưởng cục công an, trên tay có quyền lực, đặc biệt là còn có Hoàng Thiệu ở quận Ngân Hạnh, hắn có thể mượn tay Hoàng Thiệu để đùa giỡn với Trương Thanh Vân. Nhưng Trương Thanh Vân người ta lại rất quen thuộc với phân khu quân đội ở Cảng Thành, cục công an muốn ép nhưng người ta lại được quân đội giúp sức, nếu náo loạn lớn thì Thái Khánh Phong không dám nắm chắc, sợ rằng sẽ ngày càng phiền phức.
Thái Khánh Phong không dám khiêu chiến Trương Thanh Vân trên phương diện này, vì vậy hắn mới bắt tay vào công tác với những kẻ bị ảnh hưởng lợi ích trong sự việc lần này. Vì một chiếc đũa thường dễ gãy, chỉ cần mọi người liên kết thành một khối, cùng nhau phản đối, lửa cháy lên cao, sợ rằng sự việc sẽ có chuyển biến.
Nhưng ngay từ đầu Thái Khánh Phong đã nhận lấy đả kích, Trương Thanh Vân vừa xây dựng vừa chỉnh đốn xây dựng, tất nhiên hai quận bị ảnh hưởng nhiều nhất là quận Ngân Hạnh và quận Phù Hải, mà bí thư quận Ngân Hạnh là Hoàng Thiệu và bí thư quận Phù Hải là Củng Hán Sâm đều là thường ủy thị ủy.
Nếu có thể liên hợp hai người này, công thêm bí thư ủy ban kỷ luật Sở Thanh Nam thì Thái Khánh Phong cho rằng sự việc sẽ tốt hơn. Nhưng hắn không ngờ hai người Củng Hán Sâm và Hoàng Thiệu đã từ chối, đồng thời cũng bày tỏ sự kiên quyết trong công tác chấp hành hạng mục xây dựng của thành phố.
Thái Khánh Phong quả thật không tin vào tai mình, Củng Hán Sâm cũng không phải người thuộc về phái Nhuận Uyên, bình thường Thái Khánh Phong cũng không trao đổi nhiều với người này. Nhưng hắn lại rất quen thuộc Hoàng Thiệu, không ai rõ cá tính của Hoàng Thiệu hơn hắn. Đây là một người điển hình không muốn mất đi một sợi tóc, khoảng thời gian trước nghe nói còn phản ứng rất dữ dội, nhưng bây giờ sao lại để Trương Thanh Vân bóp chết rồi? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Thái Khánh Phong cố gắng làm nhiều công tác tư tưởng, Hoàng Thiệu lại nói:
- Bí thư Thái, anh có thể quan tâm làm tôi cực kỳ cảm kích, nhưng việc này không nên nhắc vội, trước kia tôi có tư tưởng mâu thuẫn với hạng mục xây dựng thành phố mới, điều này là không sai. Nhưng bây giờ cảnh vật đã đổi thay, bây giờ tôi đã nghĩ thấu, quyết định nhìn xa trông rộng theo thị ủy, tất nhiên phải hy sinh chút lợi ích.
- Nếu dựa theo tình huống lúc này, tuy quận Ngân Hạnh của tôi bị ảnh hưởng phát triển kinh tế nhưng sự ủng hộ của quần chúng nhân dân lại tăng thêm một bậc. Điều này mới là quan trọng, mới làm người ta phải ấm lòng.
Thái Khánh Phong tức giận đến đỏ mặt tía tai, hắn hận không thể cho Hoàng Thiệu một tát nảy lửa. Trong lòng hắn đã biết khó thể thuyết phục được Hoàng Thiệu, người này đã lọt vào tay Trương Thanh Vân.
Thái Khánh Phong nghĩ đến đây mà trong lòng có chút run sợ, cũng hiểu rõ sâu về Trương Thanh Vân hơn một phần. Đã sớm nghe nói Trương Thanh Vân có bản lĩnh khủng bố, hôm nay nếu không phải Thái Khánh Phong tận mắt nhìn thấy thì rất khó tin điều này là sự thật. Hoàng Thiệu bình thường không phải là loại người phản ứng dữ dội sao? Bây giờ trở thành chó bị giẫm đuôi, hơn nữa còn sủa gâu gâu. Trương Thanh Vân cao tay đến mức độ này làm người ta không rét mà run, Thái Khánh Phong cũng không dám nghĩ xem Trương Thanh Vân sẽ đối phó với mình thế nào.
Thái Khánh Phong không còn con đường nào để đi, vì vậy bất đắc dĩ hắn mới chạy đến cầu viện ở tỉnh thành. Tình hình Cảng Thành bây giờ không bết nên khóc hay nên cười, trong nội bộ Cảng Thành bây giờ mọi người rất đoàn kết, hầu như có rấ ít người lên án hạng mục xây dựng.
Nếu vượt qua Cảng Thành và đến Lăng Thủy thì số người phản ánh hạng mục xây dựng là tương đối nhiều, Cảng Thành đưa ra chính sách cho dân, nếu không bị các thành phố khác lên án, nếu không phải bất đắc dĩ thì Thái Khánh Phong cũng không khinh thường mà chạy về phía Lăng Thủy. Trước nay Lăng Thủy luôn bất hòa với Cảng Thành, điều này cũng không phải điều gì bí mật ở Hoa Đông.
Bất hòa này giữa hai thành phố kéo từ chính quyền đến nhân dân, dưới cơ sở được quần chúng giúp đỡ, lại được lãnh đạo cấp trên ưu ái, vì vậy quan chức hai thành phố liên tục đấu tranh phân cao thấp. Những phương diện công nghiệp, thương nghiệp, văn hóa trước kia thường là đối thủ, điều này cũng làm cho quần chúng hai thành phố sinh ra tâm tư đối địch.
Sau khi đến Lăng Thủy thì Thái Khánh Phong lập tức liên hệ với các đồng chí đồng bệnh tương liên, mọi người đề cử hắn là người đứng đầu phụ trách hoạt động ở khối chính quyền tỉnh. Dưới tình cảnh đen đủi như vậy mà Thái Khánh Phong mới có cuộc tiếp kiến phó chủ tịch tỉnh hôm nay.
Vị trí nhà của phó chủ tịch Thi là khá xa, dựa theo địa chỉ mà xe chạy như xuyên toa qua các con đường một lúc lâu, cuối cùng mới dừng lại trước một biệt thự.
Thư ký của Thái Khánh Phong nói:
- Bí thư Thái, đây là nhà của phó chủ tịch tỉnh Thi Vĩnh Nhạc, anh có cần tôi xuống gọi cửa không?
Thái Khánh Phong vung tay lên nói:
- Hai người các anh ở đây chờ tôi, không cần xuống xe, tôi đi một mình vào là được.
Thái Khánh Phong muốn gặp phó chủ tịch tỉnh, hắn không quá tự tin, cũng không dám phạm sai lầm ở phương diện cấp bậc lễ nghĩa.
Thi Vĩnh Nhạc đang xem ti vi ở phòng khách, lão nhắm mắt dưỡng thần, cởi giày ra cho thoải mái. Khi nghe người giúp việc nói có khách thì lão nhíu mày, lão biết rõ người đến là ai, là bí thư tư pháp Cảng Thành Thái Khánh Phong, lão cũng không quá quen thuộc người này.
Thi Vĩnh Nhạc cũng không phải hiểu rõ vì sao Thái Khánh Phong còn muốn đến thăm hỏi chính mình, khi thư ký nói đến cuộc hẹn này thì lão cũng không có nhiều do dự mà chợt đồng ý. Thi Vĩnh Nhạc cảm thấy mình càng lúc càng không hiểu rõ về Cảng Thành, chỉ cần là cán bộ Cảng Thành thì đều muốn được gặp. Thái Khánh Phong này là thường ủy thị ủy, bí thư tư pháp, hy vọng hôm nay sẽ có thu hoạch.
Phòng khách của Thi Vĩnh Nhạc là không lớn, cũng không quá chú ý lắp đặt thiết bị, nhưng khi Thái Khánh Phong tiến vào cũng rất thận trọng. Tuy lãnh đạo quan trọng cấp tỉnh cũng không quá xa tầm với của Thái Khánh Phong nhưng quyền lực là khủng bố. Phó chủ tịch thường vụ tỉnh Hoa Đông, đây là quan lớn quản lý trăm triệu dân, là khái niệm hoàn toàn khác với cán bộ cấp sở.
Thi Vĩnh Nhạc đến rất nhanh, ăn mặc tùy ý, vào cửa thì nở nụ cười nhưng không nói câu nào. Thái Khánh Phong vội đứng lên nói:
- Chào chủ tịch Thi, tối nay đến quấy rầy anh, quấy rầy anh nghỉ ngơ, đúng là xấu hổ.
Thi Vĩnh Nhạc chỉ cười, lão không nói câu nào. Lão là lãnh đạo lâu năm tất nhiên vẻ mặt phải làm sao cho người ta thấy được lực tương tác, để người ta thấy được sự uy nghiêm của lãnh đạo, quả thật là không hổ danh lão chủ tịch tỉnh Hoa Đông.
- Ngồi đi!
Một lúc lâu sau Thi Vĩnh Nhạc mới nói ra hai chữ, hai chữ đến đúng lúc mà không làm cho Thái Khánh Phong xấu hổ, cũng đủ thời gian để người ta phải đứng.
Sau khi ngồi xuống phân chia chủ khách thì người giúp việc đến dâng trà, Thi Vĩnh Nhạc nói:
- Khánh Phong, ở Hoa Đông mọi người đều gọi tôi là lão chủ tịch, nhưng tôi công tác ở khối chính quyền lâu năm mà đây là lần đầu tiên tiếp kiến bí thư tư pháp địa phương ở trong nhà. Tôi biết rõ anh là người không có chuyện không lên điện tam bảo, có gì anh cứ nói đừng ngại.
Thái Khánh Phong chợt sững sờ, hắn không ngờ Thi Vĩnh Nhạc lại thẳng thắn như vậy, ngồi xuống đã đi thẳng vào vấn đề, nói toạc móng heo như vậy làm hắn không biết nên mở miệng thế nào.
Đặc biệt là hôm nay sẽ nói về chuyện mẫn cảm, nếu trực tiếp nói ra thì Thái Khánh Phong lại sợ làm cho Thi Vĩnh Nhạc phản cảm, vì lãnh đạo kiêng kỵ nhất chính là bị đưa lên đầu súng. Nhưng nếu cứ che che giấu giấu thì rõ ràng là già mồm, Thi Vĩnh Nhạc là lãnh đạo lâu năm, che giấu thì tỏ vẻ tôn trọng sao?
- Chủ tịch Thi, lần này tôi đến vì hạng mục xây dựng Cảng Thành, mục đích chính là tìm anh nói rõ tình huống. Trước mắt hạng mục có rất nhiều danh tiếng nhưng bên trong lại có rất nhiều vấn đề cần quan tâm. Quan trọng là hệ thống lãnh đạo trong hạng mục xây dựng, có một lãnh đạo quá chuyên quyền độc đoán, đến nổi đến bây giờ có rất nhiều vấn đề chúng tôi vẫn chưa được nhận thức thỏa đáng. Vì vậy lần này tôi đến tỉnh muốn báo cáo kỹ càng cho lãnh đạo!
Thái Khánh Phong nói, hắn do dự một lúc lâu mà cuối cùng chọn phương pháp trực tiếp. Hắn tin Thi Vĩnh Nhạc chắc chắn sẽ rất muốn biết tin về hạng mục xây dựng Cảng Thành.
Ngày hôm nay một chiếc Audi biển số thị ủy Cảng Thành bị chặn trước cổng, một người đàn ông mặc tây trang còn rất trẻ từ trên xe bước xuống dùng giọng nho nhã lễ độ liên hệ với cảnh sát bảo vệ, hình như cũng không quá thuận lợi.
Sau đó cửa xe lại mở ra, từ trên xe bước xuống một người đàn ông cao lớn và trắng nõn, hắn tiến lên đưa giấy chứng minh công tác cho bảo vệ. Sau khi bảo vệ so sánh chứng minh công tác và người bên ngoài thì lập tức hành lễ nói:
- Chào thủ trưởng!
Người đàn ông trắng nõn nhếch miệng cười nói:
- Tôi muốn đến nhà phó chủ tịch, phiền đồng chí giúp đỡ.
- Rất xin lỗi thưa thủ trưởng, chủ tịch Thi yêu cầu phải có hẹn trước mới cho khách vào cổng.
Người đàn ông trắng nõn chợt sững sờ, hắn muốn tiếp tục can thiệp nhưng thấy chiến sĩ canh cổng như đầu gỗ thì lại thôi. Hắn quay lại xe, sau khi bận rộn một lúc lâu thì lại bước xuống nói chuyện với bảo vệ, mất một khoảng thời gian khá lâu thì xe mới được phép qua cổng.
Người đàn ông cao lớn trắng nõn này không phải ai khác mà chính là bí thư tư pháp kiêm cục trưởng cục công an Thái Khánh Phong, hắn ngồi ở ghế sau trên xe mà trong lòng chợt lo lắng. Đây không phải là lần đầu tiên hắn đến nhà phó chủ tịch Thi, trước kia đến gặp và có hẹn trước thì được cho qua rất nhanh.
Nhưng hôm nay hắn cũng có hẹn trước mà lại bị cứng nhắc ngăn cản, cũng vì vậy mà có thể thấy nhà phó chủ tịch Thi khó thể vào tùy tiện.
Thái Khánh Phong và Thi Vĩnh Nhạc thực chất cũng không phải quá quen thuộc, lần này mạo muội đến thăm hỏi cũng vì quá tuyệt vọng. Hắn biết rõ Thi Vĩnh Nhạc cũng phản đối hạng mục xây dựng ở Cảng Thành, hơn nữa trong số rất nhiều lãnh đạo tỉnh ủy thì thái độ của người này là đầu tiên.
Trong tỉnh Hoa Đông thì Thi Vĩnh Nhạc chỉ là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, nhưng lão là cán bộ lão thành, ngồi trên ghế phó chủ tịch được hơn mười năm nên uy tín rất cao. Tuyến dưới có rất nhiều cán bộ bội phục Thi Vĩnh Nhạc, vì ngồi mười năm trên ghế phó chủ tịch mà lão là một nhân vật nắm vai trò rất nặng.
Vì vậy mà tỉnh ủy và chính quyền, dù là bí thư và chủ tịch cũng rất tôn trọng Thi Vĩnh Nhạc, lúc này lão có lập trường phản đối xây dựng thành phố mới ở Cảng Thành, những lãnh đạo tỉnh ủy khác cũng không dám liên hệ trực tiếp, đây cũng là một nguyên nhân mà sự việc cứ dai dẵng không được quyết định.
Lần này Thái Khánh Phong chỉ đến Lăng Thủy có ba ngày, sau khi hắn và Trương Thanh Vân đàm phán không thành thì đã quyết định sẽ giội nước bẩn lên hạng mục xây dựng Cảng Thành, nếu không bắn rơi Trương Thanh Vân thì khó tiêu tan mối hận trong lòng.
Đáng lý ra Thái Khánh Phong là cục trưởng cục công an, trên tay có quyền lực, đặc biệt là còn có Hoàng Thiệu ở quận Ngân Hạnh, hắn có thể mượn tay Hoàng Thiệu để đùa giỡn với Trương Thanh Vân. Nhưng Trương Thanh Vân người ta lại rất quen thuộc với phân khu quân đội ở Cảng Thành, cục công an muốn ép nhưng người ta lại được quân đội giúp sức, nếu náo loạn lớn thì Thái Khánh Phong không dám nắm chắc, sợ rằng sẽ ngày càng phiền phức.
Thái Khánh Phong không dám khiêu chiến Trương Thanh Vân trên phương diện này, vì vậy hắn mới bắt tay vào công tác với những kẻ bị ảnh hưởng lợi ích trong sự việc lần này. Vì một chiếc đũa thường dễ gãy, chỉ cần mọi người liên kết thành một khối, cùng nhau phản đối, lửa cháy lên cao, sợ rằng sự việc sẽ có chuyển biến.
Nhưng ngay từ đầu Thái Khánh Phong đã nhận lấy đả kích, Trương Thanh Vân vừa xây dựng vừa chỉnh đốn xây dựng, tất nhiên hai quận bị ảnh hưởng nhiều nhất là quận Ngân Hạnh và quận Phù Hải, mà bí thư quận Ngân Hạnh là Hoàng Thiệu và bí thư quận Phù Hải là Củng Hán Sâm đều là thường ủy thị ủy.
Nếu có thể liên hợp hai người này, công thêm bí thư ủy ban kỷ luật Sở Thanh Nam thì Thái Khánh Phong cho rằng sự việc sẽ tốt hơn. Nhưng hắn không ngờ hai người Củng Hán Sâm và Hoàng Thiệu đã từ chối, đồng thời cũng bày tỏ sự kiên quyết trong công tác chấp hành hạng mục xây dựng của thành phố.
Thái Khánh Phong quả thật không tin vào tai mình, Củng Hán Sâm cũng không phải người thuộc về phái Nhuận Uyên, bình thường Thái Khánh Phong cũng không trao đổi nhiều với người này. Nhưng hắn lại rất quen thuộc Hoàng Thiệu, không ai rõ cá tính của Hoàng Thiệu hơn hắn. Đây là một người điển hình không muốn mất đi một sợi tóc, khoảng thời gian trước nghe nói còn phản ứng rất dữ dội, nhưng bây giờ sao lại để Trương Thanh Vân bóp chết rồi? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Thái Khánh Phong cố gắng làm nhiều công tác tư tưởng, Hoàng Thiệu lại nói:
- Bí thư Thái, anh có thể quan tâm làm tôi cực kỳ cảm kích, nhưng việc này không nên nhắc vội, trước kia tôi có tư tưởng mâu thuẫn với hạng mục xây dựng thành phố mới, điều này là không sai. Nhưng bây giờ cảnh vật đã đổi thay, bây giờ tôi đã nghĩ thấu, quyết định nhìn xa trông rộng theo thị ủy, tất nhiên phải hy sinh chút lợi ích.
- Nếu dựa theo tình huống lúc này, tuy quận Ngân Hạnh của tôi bị ảnh hưởng phát triển kinh tế nhưng sự ủng hộ của quần chúng nhân dân lại tăng thêm một bậc. Điều này mới là quan trọng, mới làm người ta phải ấm lòng.
Thái Khánh Phong tức giận đến đỏ mặt tía tai, hắn hận không thể cho Hoàng Thiệu một tát nảy lửa. Trong lòng hắn đã biết khó thể thuyết phục được Hoàng Thiệu, người này đã lọt vào tay Trương Thanh Vân.
Thái Khánh Phong nghĩ đến đây mà trong lòng có chút run sợ, cũng hiểu rõ sâu về Trương Thanh Vân hơn một phần. Đã sớm nghe nói Trương Thanh Vân có bản lĩnh khủng bố, hôm nay nếu không phải Thái Khánh Phong tận mắt nhìn thấy thì rất khó tin điều này là sự thật. Hoàng Thiệu bình thường không phải là loại người phản ứng dữ dội sao? Bây giờ trở thành chó bị giẫm đuôi, hơn nữa còn sủa gâu gâu. Trương Thanh Vân cao tay đến mức độ này làm người ta không rét mà run, Thái Khánh Phong cũng không dám nghĩ xem Trương Thanh Vân sẽ đối phó với mình thế nào.
Thái Khánh Phong không còn con đường nào để đi, vì vậy bất đắc dĩ hắn mới chạy đến cầu viện ở tỉnh thành. Tình hình Cảng Thành bây giờ không bết nên khóc hay nên cười, trong nội bộ Cảng Thành bây giờ mọi người rất đoàn kết, hầu như có rấ ít người lên án hạng mục xây dựng.
Nếu vượt qua Cảng Thành và đến Lăng Thủy thì số người phản ánh hạng mục xây dựng là tương đối nhiều, Cảng Thành đưa ra chính sách cho dân, nếu không bị các thành phố khác lên án, nếu không phải bất đắc dĩ thì Thái Khánh Phong cũng không khinh thường mà chạy về phía Lăng Thủy. Trước nay Lăng Thủy luôn bất hòa với Cảng Thành, điều này cũng không phải điều gì bí mật ở Hoa Đông.
Bất hòa này giữa hai thành phố kéo từ chính quyền đến nhân dân, dưới cơ sở được quần chúng giúp đỡ, lại được lãnh đạo cấp trên ưu ái, vì vậy quan chức hai thành phố liên tục đấu tranh phân cao thấp. Những phương diện công nghiệp, thương nghiệp, văn hóa trước kia thường là đối thủ, điều này cũng làm cho quần chúng hai thành phố sinh ra tâm tư đối địch.
Sau khi đến Lăng Thủy thì Thái Khánh Phong lập tức liên hệ với các đồng chí đồng bệnh tương liên, mọi người đề cử hắn là người đứng đầu phụ trách hoạt động ở khối chính quyền tỉnh. Dưới tình cảnh đen đủi như vậy mà Thái Khánh Phong mới có cuộc tiếp kiến phó chủ tịch tỉnh hôm nay.
Vị trí nhà của phó chủ tịch Thi là khá xa, dựa theo địa chỉ mà xe chạy như xuyên toa qua các con đường một lúc lâu, cuối cùng mới dừng lại trước một biệt thự.
Thư ký của Thái Khánh Phong nói:
- Bí thư Thái, đây là nhà của phó chủ tịch tỉnh Thi Vĩnh Nhạc, anh có cần tôi xuống gọi cửa không?
Thái Khánh Phong vung tay lên nói:
- Hai người các anh ở đây chờ tôi, không cần xuống xe, tôi đi một mình vào là được.
Thái Khánh Phong muốn gặp phó chủ tịch tỉnh, hắn không quá tự tin, cũng không dám phạm sai lầm ở phương diện cấp bậc lễ nghĩa.
Thi Vĩnh Nhạc đang xem ti vi ở phòng khách, lão nhắm mắt dưỡng thần, cởi giày ra cho thoải mái. Khi nghe người giúp việc nói có khách thì lão nhíu mày, lão biết rõ người đến là ai, là bí thư tư pháp Cảng Thành Thái Khánh Phong, lão cũng không quá quen thuộc người này.
Thi Vĩnh Nhạc cũng không phải hiểu rõ vì sao Thái Khánh Phong còn muốn đến thăm hỏi chính mình, khi thư ký nói đến cuộc hẹn này thì lão cũng không có nhiều do dự mà chợt đồng ý. Thi Vĩnh Nhạc cảm thấy mình càng lúc càng không hiểu rõ về Cảng Thành, chỉ cần là cán bộ Cảng Thành thì đều muốn được gặp. Thái Khánh Phong này là thường ủy thị ủy, bí thư tư pháp, hy vọng hôm nay sẽ có thu hoạch.
Phòng khách của Thi Vĩnh Nhạc là không lớn, cũng không quá chú ý lắp đặt thiết bị, nhưng khi Thái Khánh Phong tiến vào cũng rất thận trọng. Tuy lãnh đạo quan trọng cấp tỉnh cũng không quá xa tầm với của Thái Khánh Phong nhưng quyền lực là khủng bố. Phó chủ tịch thường vụ tỉnh Hoa Đông, đây là quan lớn quản lý trăm triệu dân, là khái niệm hoàn toàn khác với cán bộ cấp sở.
Thi Vĩnh Nhạc đến rất nhanh, ăn mặc tùy ý, vào cửa thì nở nụ cười nhưng không nói câu nào. Thái Khánh Phong vội đứng lên nói:
- Chào chủ tịch Thi, tối nay đến quấy rầy anh, quấy rầy anh nghỉ ngơ, đúng là xấu hổ.
Thi Vĩnh Nhạc chỉ cười, lão không nói câu nào. Lão là lãnh đạo lâu năm tất nhiên vẻ mặt phải làm sao cho người ta thấy được lực tương tác, để người ta thấy được sự uy nghiêm của lãnh đạo, quả thật là không hổ danh lão chủ tịch tỉnh Hoa Đông.
- Ngồi đi!
Một lúc lâu sau Thi Vĩnh Nhạc mới nói ra hai chữ, hai chữ đến đúng lúc mà không làm cho Thái Khánh Phong xấu hổ, cũng đủ thời gian để người ta phải đứng.
Sau khi ngồi xuống phân chia chủ khách thì người giúp việc đến dâng trà, Thi Vĩnh Nhạc nói:
- Khánh Phong, ở Hoa Đông mọi người đều gọi tôi là lão chủ tịch, nhưng tôi công tác ở khối chính quyền lâu năm mà đây là lần đầu tiên tiếp kiến bí thư tư pháp địa phương ở trong nhà. Tôi biết rõ anh là người không có chuyện không lên điện tam bảo, có gì anh cứ nói đừng ngại.
Thái Khánh Phong chợt sững sờ, hắn không ngờ Thi Vĩnh Nhạc lại thẳng thắn như vậy, ngồi xuống đã đi thẳng vào vấn đề, nói toạc móng heo như vậy làm hắn không biết nên mở miệng thế nào.
Đặc biệt là hôm nay sẽ nói về chuyện mẫn cảm, nếu trực tiếp nói ra thì Thái Khánh Phong lại sợ làm cho Thi Vĩnh Nhạc phản cảm, vì lãnh đạo kiêng kỵ nhất chính là bị đưa lên đầu súng. Nhưng nếu cứ che che giấu giấu thì rõ ràng là già mồm, Thi Vĩnh Nhạc là lãnh đạo lâu năm, che giấu thì tỏ vẻ tôn trọng sao?
- Chủ tịch Thi, lần này tôi đến vì hạng mục xây dựng Cảng Thành, mục đích chính là tìm anh nói rõ tình huống. Trước mắt hạng mục có rất nhiều danh tiếng nhưng bên trong lại có rất nhiều vấn đề cần quan tâm. Quan trọng là hệ thống lãnh đạo trong hạng mục xây dựng, có một lãnh đạo quá chuyên quyền độc đoán, đến nổi đến bây giờ có rất nhiều vấn đề chúng tôi vẫn chưa được nhận thức thỏa đáng. Vì vậy lần này tôi đến tỉnh muốn báo cáo kỹ càng cho lãnh đạo!
Thái Khánh Phong nói, hắn do dự một lúc lâu mà cuối cùng chọn phương pháp trực tiếp. Hắn tin Thi Vĩnh Nhạc chắc chắn sẽ rất muốn biết tin về hạng mục xây dựng Cảng Thành.