Bố Y Quan Đạo

Chương 677: Tự rước lấy nhục

Tuy thời gian đã không còn sớm nhưng phòng làm việc của Trương Thanh Vân vẫn đèn đuốc sáng trưng, hôm nay thị ủy và chính quyền tăng ca khá nhiều, nguyên nhân phần lớn đều vì sự việc nào loạn ở quận Hoàng Lăng, làm thần kinh của mọi người chợt căng cứng.
Nhưng trong màn đêm thì có rất ít người biết có một nguy cơ đang lặng lẽ hàng lâm, muốn hóa giải nguy cơ lần này thì người thức khuya đang cố gắng hòa giải chính là Trương Thanh Vân.
Thái Khánh Phong ngồi trên ghế sa lông bên cạnh bàn làm việc của Trương Thanh Vân, hắn chốc chốc lại lau trán, có thể thấy tâm lý lo lắng và bất an. Sau khi Trương Thanh Vân rời khỏi phòng làm việc và quay về thì không còn nói đến những vấn đề mẫn cảm, ngược lại cùng Thái Khánh Phong nói chuyện phiếm.
Thái Khánh Phong vừa rồi cố gắng suy xét ý đồ khi Trương Thanh Vân ra ngoài, bây giờ thấy tình hình này thì trong lòng hắn càng hiểu rõ đối phương muốn làm gì. Hắn thầm cảm thấy may mắn cho mình, đồng thời trong lòng cũng bùng ra ý lạnh.
Thái Khánh Phong biết khả năng Sở Thanh Nam bị điều tra là rất lớn, không vì thứ gì khác, nhưng đối phương sớm biết thứ không nên biết.
Nhưng trong sự việc lần này có một nhân vật quan trọng chính là Trương Thanh Vân, nếu người này nhắm một mắt mở một mắt thì sự việc sẽ trôi qua, sẽ không có sóng gió. Nhưng bây giờ xem ra mắt Trương Thanh Vân rất sáng, ra tay không chút do dự. tại
Những việc mà Trương Thanh Vân đã làm khi đến Cảng Thành có thể nói làm cho người ta phải lau mắt nhìn. Trước đó hắn muốn ổn định hệ thống xây dựng mà ra tay độc ác với Dịch Tiểu Thiên để giết gà dọa khỉ. Với chiêu thức đó đã quét sạch những vị tướng bằng mặt không bằng lòng trên chiến tuyến quy hoạch và xây dựng, dọn dẹp sạch sẽ, đây chính là đề tài mà trước đó toàn bộ Cảng Thành bàn luận rất sôi nổi.
Hôm nay Trương Thanh Vân lại dùng chiêu cũ, nhưng lần này đối tượng hắn ra tay chính là thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban kỷ luật Sở Thanh Nam. Con đường cũng giống như trước, mục đích cũng như trước, ra tay vẫn quả quyết, thậm chí không quan tâm đến một Thái Khánh Phong đang ngồi trước mặt.
Điều này làm trong tận sâu trong lòng Thái Khánh Phong không được thoải mái, nhưng hắn không có gan tiết lộ ra ngoài. Nếu Trương Thanh Vân có năng lực kéo ủy ban kỷ luật tuyến trên xuống tìm Sở Thanh Nam uống trà thì hoàn toàn có thể làm cho Thái Khánh Phong theo sau, dù sao hai người cũng có điểm đáng ngờ như nhau.
Nhưng nếu Thái Khánh Phong có vấn đề thì chiến tuyến tư pháp ở Cảng Thành sẽ có cơ hội rối loạn, vì vậy mà tình cảnh Cảng Thành rối loạn cũng là khả năng rất lớn. Nhưng lúc này Thái Khánh Phong cũng không dám nắm vào đó để đàm phán với Trương Thanh Vân, không thể không thừa nhận với khoảng cách gần và được nhìn thấy thủ đoạn sấm sét của Trương Thanh Vân, loại cảm giác rung động này làm cho tinh thần Thái Khánh Phong trở nên bất an.
Trước kia Thái Khánh Phong cũng nghe nói Trương Thanh Vân đã từng ra tay như vậy, nhưng không có được sự cảm nhận trực quan sinh động như hôm nay. Hắn là người có xuất thân quân nhân, trước nay hay sát phạt quyết đoán, nhưng hời hợt ra tay quyết đoán như Trương Thanh Vân thì đúng là lần đầu tiên được gặp.
- Tút, tút!
Một hồi chuông điện thoại vang lên dồn dập, trong không gian yên tĩnh mà nghe thấy âm thanh điện thoại có thể làm cho người ta đột nhiên trở nên căng thẳng.
Trương Thanh Vân vươn người đứng dậy đến bàn làm việc nhận điện thoại, dầu dây bên kia nói gì thì Thái Khánh Phong nghe không rõ, nhưng Trương Thanh Vân nói chuyện rất ngắn, tích chữ như vàng, những từ thường dùng là "vâng, biết rồi", "hiểu"...Sau khi trò chuyện được một lúc thì cúp điện thoại.
Sau khi treo điện thoại thì Trương Thanh Vân lại chậm rãi không muốn buông tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ống nghe giống như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc lâu sau hắn ngẩng đầu lên nói:
- Bí thư Thái, hôm nay đã không còn sớm, chúng ta không nên tiếp tục trì hoãn thời gian, bây giờ tôi sẽ tóm tắt để nói rõ tình huống.
Thái Khánh Phong chợt sững sờ, hắn gật đầu và mím chặt môi không nói lời nào. Lúc này màu hồng trên mặt hắn dần tiêu tán giống như một phạm nhân đang chờ phán quyết, trong lòng rất bất ổn, không biết Trương Thanh Vân sẽ nói ra những gì.
Thái Khánh Phong là bí thư tư pháp kiêm cục trưởng cục công an, hắn cũng thường là người phát biểu và lợi dụng lợi thế tâm lý mà tấn công kẻ khác. Trước nay hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày bị người ta tấn công phòng tuyến tâm lý, nhưng hôm nay hắn thật sự khiếp sợ.
- Bí thư Thái, nói trắng ra toi cũng không muốn che giấu, bí thư Nhuận xảy ra vấn đề thì tình hình Cảng Thành là rối trong loạn ngoài. Vào thời điểm này, chúng ta cần phải đoàn kết lại, cần phải cùng nhau đối phó với những nguy cơ trước mắt.
- Dù là thế nào thì Cảng Thành cũng không thể rối loạn, dù là thế nào thì sáu tháng cuối năm Cảng Thành cũng phải có khởi sắc, phải thay đổi xu hướng suy tàn kinh tế vào đầu năm. Đây là yêu cầu của trung ương với tỉnh ủy, cũng là yêu cầu của tỉnh ủy với ban ngành chúng ta.
Trương Thanh Vân cất cao giọng nói, khi nói đến đây thì hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó lại nói:
- Yêu cầu này nghe qua có vẻ dễ dàng, nhưng anh cũng biết rồi đấy, khó khăn có nhiều hơn hay không thì tôi chẳng cần phải nói. Chưa nói đến những thứ khác, đơn cử như tư pháp và công an, sau thời điểm này thì áp lực công tác là rất lớn, cho nên trọng trách của anh không phải nhẹ.
Thái Khánh Phong nở nụ cười ngượng ngùng mà không lên tiếng, một lát sau hắn mới nói:
- Về vấn đề phương diện công tác cụ thể thì sau này còn hy vọng bí thư Trương chỉ điểm, tôi sẽ cố gắng phối hợp hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao phó.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Có lời này của anh thì tôi yên tâm, anh phối hợp với tôi, tôi phối hợp với chủ tịch Xa, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực thì có khó khăn gì không vượt qua được?
Đồng tử trong mắt Thái Khánh Phong chợt thu lại, hắn hiểu rõ ý nghĩ của Trương Thanh Vân, trên mặt lóe lên vẻ kinh ngạc. Hắn tuyệt đối không ngờ Trương Thanh Vân lại có thể nghĩ ra biện pháp như vậy để đối phó với Xa Vĩ.
Trương Thanh Vân nói ra những lời vừa rồi có vẻ cẩn thận, nhưng nếu xem xét kỹ thì rất có lý. Đối phương nói "anh phối hợp với tôi, tôi phối hợp chủ tịch Xa" mà không nói đoàn kết xung quanh chủ tịch Xa. v. v. Bên trong có huyền cơ.
Trương Thanh Vân đảo mắt qua mặt Thái Khánh Phong rồi hì một tiếng nói:
- Mọi việc cứ như vậy là được, có một vài việc tôi sẽ cùng các lãnh đạo chủ chốt của Cảng Thành gắng sức làm việc, so với tương lai của Cảng Thành thì còn gì khac để tiếc nuối?
Thái Khánh Phong không nói, hắn cảm thán Trương Thanh Vân khống chế quá hay, đồng thời cũng mơ hồ có cảm giác thừa nhận. Dưới tình thế trước mắt thì Trương Thanh Vân rõ ràng đã tìm được một con đường đơn giản nhất để thực hiện quyết đoán.
Nhuận Uyên đi, Xa Vĩ tiến lên sân khấu, vì không để Xa Vĩ rời bỏ phương hướng mà Trương Thanh Vân sử dụng thủ đoạn sắt thép. Người có thể nghĩ ra biện pháp này đã là rất giỏi, mà đáng cảm thán là Trương Thanh Vân dám nghĩ dám làm, hơn nữa còn có khả năng thành công.
Thái Khánh Phong nhìn rõ tâm tư của Trương Thanh Vân, nhưng khoảnh khắc này hắn không còn lựa chọn nào khác, hắn hoàn toàn bị Trương Thanh Vân chọc thủng phòng tuyến. Ngày xưa hắn bất mãn và uất hận vì Trương Thanh Vân, nhưng dưới tình huống trước mắt hắn không thể không cùng phối hợp với đối phương. Trong sự việc này có nguyên tố kinh sợ, cũng có sự thừa nhận của Thái Khánh Phong. Trương Thanh Vân đã nói rất rõ ràng, nói rằng chỉ quan tâm đến tương lai của Cảng Thành, những thứ khác không cần thiết.
Thái Khánh Phong cũng không tính là quan chức một lòng vì dân, chính hắn cũng có tâm tư rất nặng, cũng vì vậy mà đã nhiều lần không xem xét đại cục. Nhưng dù sao hắn cũng là cán bộ Cảng Thành, có cảm tình thật sự với Cảng Thành, dưới cục diện này hắn cũng không hy vọng Cảng Thành rối loạn.
Trước khi gặp Trương Thanh Vân thì trong lòng Thái Khánh Phong rất mê mang, vì hắn không có năng lực thực hiện ý nghĩ này. Tuy hắn cũng coi là cán bộ có quyền lực nhưng không thể tiến vào trọng tâm của tam giác quyền lực trong Cảng Thành.
Nhuận Uyên xảy ra chuyện, tam giác quyền lực đổ vỡ, dưới tình thế này thì Xa Vĩ sẽ như sói như hổ, Trương Thanh Vân cũng không phải đèn cạn dầu, vì vậy nguy cơ chính thức kéo đến. Thái Khánh Phong dù thế nào cũng không ngờ Trương Thanh Vân có thể sắp xếp khéo léo như vậy.
Tuy sắp xếp của Trương Thanh Vân đã dùng rất nhiều thủ đoạn, thậm chí ngay cả Thái Khánh Phong cũng bị kiềm hãm vào khuôn khổ, nhưng cuối cùng Thái Khánh Phong cũng phải chấp nhận giúp sức cho Trương Thanh Vân.
Trong đầu Thái Khánh Phong bùng lên hàng loạt suy nghĩ mà khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, trong nụ cười có sự trào phúng, cũng có vài phần bất đắc dĩ. Đây không phải lần đầu tiên hắn làm đối thủ của Trương Thanh Vân, trước kia hắn vắt óc tìm kế, nghĩ đủ biện pháp để kéo đổ Trương Thanh Vân, nhưng cuối cùng cũng không hoàn thành mục tiêu.
Lúc đó Thái Khánh Phong bực bội nhất chính là bối cảnh của Trương Thanh Vân quá sâu, chỗ dựa sau lưng quá cứng, đồng thời còn phàn nàn tổ chức không công bằng. Nhưng hôm nay hai bên đối mặt ngoài ý muốn, hắn được cảm nhận thủ đoạn của Trương Thanh Vân, lúc này hắn mới biết trước kia mình nhìn vấn đề bằng ánh mắt ngắn. Người nổi danh không phải là kẻ tầm thường, Trương Thanh Vân vang danh, hơn nữa có uy vọng rất cao trong quan trường và các giới ở Cảng Thành, nếu không cao tay và có năng lực thì sao có thể tạo ra thành tích như vậy?
Hai người nói chuyện hơn ba giờ đồng hồ mới kết thúc, Trương Thanh Vân cũng không tiễn Thái Khánh Phong. Khi Thái Khánh Phong rời khỏi phòng làm việc của Trương Thanh Vân và đi đến hành lang thì cảm thấy toàn thân bay bổng, trong ký ức của hắn thì đã lâu rồi không bị căng thẳng như vừa rồi bao giờ.
Bây giờ đang vào mùa hè, Thái Khánh Phong dùng mũi hít hà, hắn nghe thấy mùi mồ hôi trên người mình, trong lòng cực kỳ muốn về nhà tắm rửa sau đó ngủ một giấc.
Nhưng Thái Khánh Phong biết rõ đây chỉ là hy vọng xa vời, tối nay phải dự họp thương lượng công tác xử lý sự việc ở quận Hoàng Lăng. Vừa rồi Thái Khánh Phong đã hứa hẹn công tác với Trương Thanh Vân, bây giờ nên có chút biểu hiện, trước tiên phải làm tốt công tác trên đỉnh đầu thì Thái Khánh Phong mới yên tâm.
Khi rời khỏi khu nhà chính quyền thì Thái Khánh Phong tiến về khu thị ủy, vừa đến dưới lầu hắn đã cảm thấy bầu không khí khác thường. Nhuận Uyên đi, hắn lên lầu ba và nhìn vào vị trí cuối cùng, hắn nghĩ đến hàng lang tối dẫn đến phòng làm việc của Nhuận Uyên mà đột nhiên cảm thấy tất cả đều đã quá xa xôi.
Sau khi Trương Thanh Vân đến Cảng Thành thì vị thường ủy bị kỷ luật đầu tiên là Hồng Sơn Trà, bây giờ bí thư Nhuận lại xảy ra chuyện, hơn nữa sẽ lập tức còn có cả Sở Thanh Nam. Thái Khánh Phong khá hiểu Sở Thanh Nam, nhưng nếu bị ủy ban kỷ luật gọi đến nói chuyện thì toàn thân trở ra là cực kỳ khó khăn.
Ba người kia gặp chuyên không may đều có liên quan đến Trương Thanh Vân, Thái Khánh Phong còn mơ hồ nhớ đến bố cục của Nhuận Uyên trong phòng làm việc. Hành lang âm u bên ngoài được bí thư gọi là "Thanh Vân chướng", ngụ ý là tiến lên trời, giống như chỉ cần xuyên qua hành lang tối đó là có thể bước lên mây, như diều gặp gió.
Lúc đó có rất nhiều người biết về vấn đề này nhưng lại không dám dàm tiếu, nhưng bây giờ Thái Khánh Phong nghĩ lại, "Thanh Vân chướng" có lẽ giống như bước qua người Trương Thanh Vân, nhưng Nhuận Uyên sẽ không có phúc phận kia, ngược lại bây giờ Trương Thanh Vân nhất định sẽ có tương lai tốt. Thái Khánh Phong chưa từng tin thuật phong thủy, nhưng hôm nay hắn lại thấy trùng hợp, vì vậy mà trong lòng liên tục cảm thán.
Vài ngày sau Trương Thanh Vân cực kỳ bận rộn, hắn được phân công hai phương diện công tác xây dựng và kinh tế, hắn phải dùng một tuần để bố trí nội dung công tác sáu tháng cuối năm.
Trương Thanh Vân đã được hội nghị thường ủy thông qua những bố trí và quy hoạch kinh tế trong sáu tháng cuối năm, dùng thứ này để di dời sự chú ý khỏi vấn đề Nhuận Uyên gặp chuyên không may. Kiếp sống chính trị nhiều năm đã bắt buộc hắn phải làm công tác duy trì ổn định, đầu tiên phải làm cho lòng người đoàn kết lại.
Đối với những người không liên quan thì cần phải có áp lực trong công tác, còn có động lực và hy vọng, vì đạt được mục tiêu này mà Trương Thanh Vân bố trí thưởng phạt rõ ràng trong công tác xây dựng và kinh tế. Hắn muốn mọi người tích cực công tác, để mọi người cảm nhận được áp lực, để mọi người có hy vọng cầu tiến, để tất cả tập trung tinh lực lên công tác, còn nhân sự thị ủy có thay đổi hay không thì chỉ là những chuyện bàn luận khi rãnh rổi mà thôi.
Phương diện công tác này Trương Thanh Vân làm rất sát, những lãnh đạo trong từng cục, từng phòng, từng ban đều phải do chính hắn nói chuyện, hắn muốn biết rõ tư tưởng và động tác của bọn họ để loại trừ nghi kỵ, để động viên tinh thần. Đối với những cán bộ có tư tưởng và trạng thái không ổn định thì áp dụng chế độ quan sát bí mật, định ra những dự án nhân sự khẩn cấp, những công tác trong bóng tối làm rất đầy đủ, nếu có biến động thì lập tức ra tay nhanh chóng, phải ép ảnh hưởng tiêu cực xuống vị trí thấp nhất.
Tất cả những thứ này chẳng qua chỉ được áp dụng trong lĩnh vực Trương Thanh Vân được phân công, hắn hoàn toàn chẳng quan tâm đến công tác toàn diện của đảng ủy chính quyền, cũng không có thói quen đi lại giữa các vị thường ủy để lôi kéo làm quen, ổn định cục diện.
Có một vài việc Trương Thanh Vân cần phải nắm thật chặt, về phương diện công tác khối chính quyền chỉ cần hắn phối hợp với Xa Vĩ thì hai người hoàn toàn có thể xử lý được bất kỳ vấn đề nào phát sinh. Nhưng khối công tác đảng ủy gồm tổ chức, tuyên truyền, mặt trận tổ quốc, tư pháp, kỷ luật, giám sát. v. v. Đều cần Xa Vĩ đứng vào vị trí trọng tâm.
Nếu Xa Vĩ muốn chủ trì toàn diện công tác thì nhất định phải khống chế được những ban ngành đảng ủy một các rõ ràng hợp lý, phải quán triệt ý chỉ của mình trong hội nghị thường ủy, đồng thời còn bắt buộc các ban ngành này vận chuyển bình thường.
Sau khi Trương Thanh Vân nắm được Thái Khánh Phong thì sẽ không tiếp tục đi vào sâu hơn, hắn để mặc cho Xa Vĩ đi thăm dò mực nước. Mục đích đầu tiên chính là không làm cho Xa Vĩ kiêng kỵ, mà thứ hai chính là cho đối phương nếm mùi thất bại và quay đầu trở lại.
Trong phương diện công tác của khối đảng ủy thì quan trọng nhất chính là tổ chức và tư pháp, Trương Thanh Vân nắm được một khối tư pháp, Xa Vĩ muốn nắm tư pháp và cục công an trong tay thì rõ ràng đã đến sau. Đây rõ ràng là đả kích quá lớn của Xa Vĩ, nếu muốn duy trì tính ổn định của Cảng Thành mà không nắm được tư pháp và công an thì chẳng khác nào bị bịt mắt.
Mà một khối công tác quan trọng khác chính là phòng tổ chức, Trần Thành không để Trương Thanh Vân quá lo lắng, người này là một kẻ lòng dạ thâm sâu, trước đây khi còn Nhuận Uyên thì hắn còn dám chơi trò cao tay, bây giờ Nhuận Uyên đã không còn, đối phương có dễ dàng để Xa Vĩ hợp nhất sao?
Chỉ cần Xa Vĩ đụng vào đinh ở hai khối công tác này thì sẽ lập tức biết được nông sâu, bắt buộc phải tìm đến Trương Thanh Vân. Đây là cục diện Trương Thanh Vân cần, đối với loại người như Xa Vĩ thì phải gác kiếm sắc lên cổ, nếu không có ràng buộc mà muốn đoàn kết ban ngành thì rõ ràng là không có khả năng.
Mà khi Xa Vĩ vứt bỏ Trương Thanh Vân để tự mình đi thăm dò mực nước, Trương Thanh Vân cũng rất thông minh nắm chắc công tác của mình. Trương Thanh Vân đã hoàn thành bố cục quân cờ lên bàn cờ tổng thể Cảng Thành, những gì cần làm còn lại chính là chậm rãi kéo màn che lên.
Tin tức Nhuận Uyên bị ủy ban kỷ luật đưa đi cuối cùng cũng không che giấu được lâu, dần dần các giới trong Cảng Thành cũng truyền tai nhau tin tức bí thư có thể bị kỷ luật. Ngay sau đó thì truyền thông cũng bắt đầu đưa tin, không khí Cảng Thành chợt trở nên căng thẳng, đặc biệt là chính đàn đang có dấu hiệu rục rịch.
Nhuận Uyên kinh doanh ở Cảng Thành rất nhiều năm, co đủ loại quan hệ trên mọi phương diện. Nếu Nhuận Uyên đã có vấn đê thì số quan chức có liên quan cũng là số lượng không nhỏ. Đảng ủy Cảng Thành đã nhận được tin tức thông báo của tỉnh ủy, yêu cầu Cảng Thành nghiêm khắc quản lý chế độ xuất nhập cảnh, quản lý thật cẩn thận đề phòng quan viên bỏ chạy. Mặt khác bí thư ủy ban kỷ luật Sở Thanh Nam cũng bị tổ công tác tỉnh ủy đưa đi hỗ trợ điều tra, vì vậy mà tất cả trở nên sợ bóng sợ gió, tất cả cán bộ trong khu đảng ủy và chính quyền đều câm như hến, bên ngoài là ánh sáng mùa hè chói chang nhưng trong trụ sở đảng ủy chính quyền không có chút sức sống.
Xa Vĩ dạo bước qua lại trong phòng làm việc, điều hòa trong phòng vặn xuống rất thấp nhưng trên trán hắn vẫn vã mồ hôi. Khống chế cục diện khó hơn nhiều so với những gì hắn tưởng tượng, bây giờ cục diện lại sắp loạn, Xa Vĩ phát hiện mình cần phải ra nhiều mệnh lệnh để giữ vững mái nhà.
Trong đảng ủy có hai khối công tác quan trọng nhất thì đều phải ổn định, trước tiên là tư pháp ổn định, mặt khác chính là tổ chức nhân sự. Vào giờ khắc mấu chốt thì Xa Vĩ không thể quán triệt ý chỉ cho hai khối công tác này, vì thế mà hắn cực kỳ lo lắng.
Xa Vĩ rất sốt ruột, ngoài vã mồ hôi thì hắn rất muốn đập một thứ gì đó. Nhưng hôm nay hắn chỉ dám nghĩ mà không dám làm, lời nói của Trương Thanh Vân vẫn còn văng vẳng bên tai. Trương Thanh Vân cảnh cáo hắn không nên quá đắc ý vào lúc thái bình, lúc đó hắn không cho là đúng, bây giờ xem ra sự việc là thật.
- Ấn Ngũ Quốc, thông báo cho thư ký trưởng thị ủy Tôn Học Toàn, để anh ấy sắp xếp các lãnh đạo tương quan gặp mặt nhau...
Xa Vĩ nói, đối tượng của hắn chính là thư ký Ấn Ngũ Quốc.
Ấn Ngũ Quốc biết rõ lãnh đạo đang tức giận, đợi đến khi Xa Vĩ nói hết lời thì hắn mới dám nói:
- Chủ tịch Trương đã rời khỏi phòng làm việc, bây giờ anh ấy không có mặt ở trong trụ sở...
Xa Vĩ trừng mắt, lửa giận chợt bùng lên, hắn nói:
- Cậu nói gì vậy? Chẳng lẽ không có chủ tịch Trương thì không cần hội ý sao?
- Không phải, không phải, nhưng...
Ấn Ngũ Quốc quýnh lên, mặt đỏ tía tai, hắn không ngờ mình có ý tốt lại chọc giận Xa Vĩ. Ấn Ngũ Quốc biết Xa Vĩ đụng phải đinh trước mặt Thái Khánh Phong và Trần Thành, lúc này mở hội ý mà Trương Thanh Vân không có mặt thì chắc chắn sẽ mắc cạn, chẳng giải quyết được gì mà còn làm tình hình thêm rối.
- Hừ!
Xa Vĩ hừ lạnh một tiếng, hắn cũng không nói thêm điều gì, trong lòng cũng hiểu ý nghĩ của Ấn Ngũ Quốc. Thái Khánh Phong và Trần Thành chưa chắc đã đến, nếu đến mà trong hội ý không chiếm được sự giúp đỡ của Trương Thanh Vân thì Xa Vĩ muốn quán triệt ý chí chỉ là lời nói suông.
- Gọi điện cho phó chủ tịch Trương.
Xa Vĩ lanh lùng nói, Ấn Ngũ Quốc nghe vậy thì giống như được đại xá, hắn vội vàng công tác ngay lập tức. Điện thoại được nối rất nhanh, khi Xa Vĩ nhấc máy lên thì vội nói:
- Thanh Vân phải không? Bây giờ anh đang ở đâu?
- À, chào chủ tịch Xa, bây giờ tôi đang ở trên đường ra sân bay. Vừa rồi Tôn Học Toàn vừa báo cáo, anh ấy nói tỉnh ủy chỉ thị chúng ta làm vài công tác chuẩn bị, tôi đã cho người liên hệ điện thoại với sân bay nhưng bên kia lại không có động tĩnh gì, hiệu suất công tác như vậy đâu thể được?
- Vừa rồi tôi đã thông báo cho Thái Khánh Phong, anh ấy nói sẽ bố trí lực lượng cảnh sát, ngoài ra những địa điểm quan trọng phải có bộ đội canh giữ, muốn áp dụng phương pháp ngoài lỏng trong chặt. Nếu chúng ta muốn duy trì ổn định thì không thể chừa lỗ hổng cho người ta chui ra...
Trương Thanh Vân dùng giọng lưu loát nói, sau đó lại mở lời:
- Còn một chuyện cần báo, chính là gần đây tôi đã thông báo cho phòng tổ chức để bọn họ quản lý thật nghiêm đám cán bộ có thể xảy ra vấn đề, chúng tôi đã làm xong dự án khẩn cấp, vào lúc quan trọng phải có người bảo đảm tính ổn định, như vậy khối công tác này coi như đã sắp xếp xong. Nếu muốn nói tình hình cụ thể thì tôi sẽ báo cáo sau khi quay về, trước tiên tôi sẽ đưa văn kiện sang cho anh xem qua, để xin chỉ thị của anh...
- Tốt, tốt, tốt!
Xa Vĩ nói ba chữ tốt, mỗi lần nói một chữ thì vẻ mặt trắng thêm một phần, đợi đến khi nói xong thì vẻ mặt đã cực kỳ khói coi.
Sau khi Xa Vĩ cúp điện thoại thì Ấn Ngũ Quốc thầm thở dài một hơi, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn vì Trương Thanh Vân có năng lực siêu phàm, những gì chủ tịch Xa đang lo lắng đều được hắn sắp xếp sẵn.
- Ầm, ầm!
Hai tiếng đập bàn vang lên, bộ dụng cụ trà vừa mới mua lập tức rơi đầy đắt, vẻ mặt Xa Vĩ cực kỳ giận dữ, bộ dạng cực kỳ dọa người. Ấn Ngũ Quốc cảm thấy khó hiểu, hắn sợ đến mức liên tục lui ra phía sau, trong lòng bùng lên xúc động muốn bỏ trốn.
Bộ ngực Xa Vĩ liên tục phập phồng, những câu vừa rồi của Trương Thanh Vân đều đập thẳng lên mặt làm hắn xấu hổ vô cùng. Những công tác mà đối phương vừa nói rõ ràng đều là những gì Xa Vĩ đã tự mình sắp xếp, nhưng khi đó Thái Khánh Phong và Trần Thành lại ỡm ờ không nghe, căn bản không quan tâm đến Xa Vĩ.
Vì bất đắc dĩ mà Xa Vĩ mới quyết định mở hội nghị thường ủy để bàn bạc. Nếu không phải thời điểm quan trọng thì nên áp dụng phương pháp trong lỏng ngoài chặt, nếu không cứ mời hội nghị thường ủy khẩn cấp, chẳng phải cố ý tạo ra bầu không khí căng thẳng sao?
Nhưng Xa Vĩ tuyệt đối không ngờ chỉ thị của hắn hai người kia không nghe, nhưng Trương Thanh Vân mở lời thì Thái Khánh Phong và Trần Thành đều đi vào khuôn khổ, hơn nữa sự việc đã xử lý xong, đây chẳng phải tát thẳng vào mặt hắn sao?
Khoảng thời gian này Xa Vĩ bận rộn chính là muốn đẩy Trương Thanh Vân ra rìa, hắn nghĩ trước tiên nên khống chế tốt thế cục. Không ngờ hắn không thể khống chế được, những lực lượng của Nhuận Uyên trước kia quá kiêu ngạo và không nghe lời, vào lúc quan trọng thì chỉ Trương Thanh Vân ra mặt mới giải quyết được.
Nếu sớm biết như thế thì Xa Vĩ đã quyết định bắt tay làm ăn với Trương Thanh Vân, bây giờ sự việc phát sinh theo chiều hướng này, Xa Vĩ quả thật tự rước lấy nhục...

back top