Mà Mạc Ngôn Đông và Chung Gia Hoa vốn là cùng phe nhưng đôi khi lại quấy phá lẫn nhau, mà mỗi khi đến tình cảnh như vậy thì Tiêu Hàn thường vạch rõ sai lầm của hai người, cố ý bày ra rõ ràng.
Tình hình như vậy càng đánh càng rõ ràng, lúc đầu mọi người còn có chút thận trọng, sau đó dần buông lỏng, tất nhiên sẽ để lộ ra những cảm xúc không đáng có.
- Được rồi, trước đó chúng ta đã định là mười giờ ngừng cuộc chơi, bây giờ là mười giờ, tôi đề nghị mọi người nghỉ ngơi, dùng chút trái cây.
Sau khi đánh xong một ván thì Trương Thanh Vân đột nhiên mở miệng nói.
Trương Thanh Vân đã mở lời thì tất nhiên ván bài sẽ dừng lại, đám người Thôi Mẫn bên kia cũng dừng cuộc, vài người lo trái cây, dâng trà, không khí có hơi náo nhiệt.
Khi mọi người nói chuyện phiếm thì Trương Thanh Vân đột nhiên xoay đầu nhìn Tiêu Hàn hỏi:
- Anh Tiêu, trước khi tôi đến anh là người chủ trì công tác, anh nói xem tình hình trước mắt của Hoài Dương nằm ở nơi nào?
Tiêu Hàn chợt sững sờ, hắn có chút thất thần, trước tiên nhìn qua Chung Gia Hoa rồi nói;
- Tôi thấy vấn đề của Hoài Dương nằm ở lực chấp hành những phương châm chính sách của trung ương và tỉnh ủy với địa phương, chức vụ nào nên đảm nhiệm hay không đảm nhiệm công tác nào, những thứ này khó thể chứng thực được. Mọi người trước nay đều thích chiết khấu, như vậy cứ chiết khấu theo từng cấp, đến khi xuống dân thì cơ bản chỉ còn là lời nói suông.
- Vấn đề này là nan giải, trước kia Hoài Dương chúng tôi đã có nhiều bí thư và chủ tịch tìm nhiều biện pháp nhưng không giải quyết được. Còn giới xã hội thì nói Hoài Dương chúng tôi chỉ biết "tiểu thông minh", thuộc về những người thích nghị luận, ôi, đôi khi nghĩ lại mà cảm thấy thẹn.
Trương Thanh Vân mỉm cười lắng nghe, Tiêu Hàn nói xong thì hắn từ chối cho ý kiến, sau đó hắn lại hỏi Chung Gia Hoa:
- Anh Chung, anh nói một chú xem!
Chung Gia Hoa đã sớm thừa dịp Tiêu Hàn nói chuyện để tìm từ, hắn nói:
- Tôi thấy vấn đề chủ yếu của Hoài Dương nằm ở cán bộ, cụ thể một chút chính là vấn đề phân công tuyển chọn cán bộ. Trong nhân dân Hoài Dương có một lời đồn, ba mươi ngàn đồng một bí thư chi bộ, ba trăm ngàn đồng một bí thư thôn xóm, ba triệu một chức vị lãnh đạo ở huyện. Tuy câu nói này không đúng nhưng ít nhất cũng thể hiện sự hỗn loạn của Hoài Dương trong công tác tổ chức, nhân sự thường thiếu công khai minh bạch, thường có nhiều khe hở.
- Như vậy sẽ cổ vũ người khác đầu cơ luồn cúi, cổ vũ phong trào trục lợi. Nếu xây dựng đội ngũ cán bộ mà không liêm khiết, tố chất cán bộ không cao thì sao có thể đi lên? Đây là một bệnh nan y của Hoài Dương.
- Ha ha!
Tiêu Hàn cười, hắn tiếp lời:
- Còn có một cách nói khác, đó chính là mỗi lần ban ngành Hoài Dương điều chỉnh thì đều có bí thư mới, bí thư cao cấp. Bí thư thường thích nắm quyền, như vậy sẽ tạo thành thói quen cho cấp dưới, có phải là như vậy không chủ tịch Chung?
- Anh!
Vẻ mặt Chung Gia Hoa chợt đỏ lên, thiếu chút nữa đã thất thố. Những lời vừa rồi của Tiêu Hàn quá cay nghiệt, chỉa thẳng vào vấn đề của Chung Gia Hoa, vì vậy Chung Gia Hoa mới không biết nói sao cho phải.
Trương Thanh Vân híp mắt, hắn cười nói:
- Được rồi, mọi người dùng trái cây, hôm nay chúng ta ra ngoài tổ chức hoạt động giải trí, vừa rồi tôi cũng chỉ nói vài câu công tác, lý lẽ của các anh cũng không tệ, có gan nói thẳng, nên như vậy.
Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa liếc mắt nhìn nhau, hai người liên tục nói lời khách khí. Trong lòng hai người cảm thấy bí thư Trương làm việc khó thể đoán trước được, khó thể xem xét ý đồ. Bên ngoài đồn đãi Trương Thanh Vân có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn cường thế, nhưng cho đến bây giờ bí thư vẫn rất nhẹ nhàng ôn hòa.
Càng như vậy thì bọn họ càng không dám khinh thường, trong lòng liên tục nói mình cảnh giác không được phân tâm.
- Tút, tút!
Điện thoại của Trương Thanh Vân chợt vang lên, hắn nhíu mày nhìn màn hình rồi vung tay nói:
- Tôi đi ra nhận điện thoại một lúc.
Trương Thanh Vân đi sang một bên rồi nhấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Chu Hà Dương:
- Chủ tịch Trương phải không? Anh đã đi ngủ chưa?
- Có chuyện gì? Đêm hôm khuya khoắt, không có gì mà cậu gọi cho tôi sao?
- Hì hì!
Chu Hà Dương ở đầu bên kia nở nụ cười ngây ngô, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Hôm nay vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện đã được chứng thực, bí thư Nhâm đã tìm tôi nói chuyện, anh ấy nói tôi sẽ xuống quận Hoàng Lăng đảm nhiệm phó bí thư, tôi...Tôi sợ làm không tốt.
- Sao?
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn cười nói:
- Tiểu tử cậu đúng là, vui mừng còn chưa được đấy chứ. Phó bí thư quận Hoàng Lăng là cấp bậc trưởng ban, rõ ràng bí thư Nhâm đã đối đãi tốt với cậu.
Trương Thanh Vân đột nhiên cảm thấy vui mừng, Chu Hà Dương theo hắn đã khá lâu, tính tình đã đượn rèn dũa khá tốt, Trương Thanh Vân còn tiếc nuối vì chưa kịp sắp xếp cho thư ký của mình, không ngờ bây giờ lại được trọng dụng nhanh như vậy. Phó ban lên một cấp là trưởng ban, hơn nữa còn tiến vào thường ủy quận và trở thành nhân vật số ba, Nhâm Gia Niên đúng là lớn gan đến mức làm người ta cắn lưỡi. Điều này cũng khó trách Chu Hà Dương ngủ không yên, Trương Thanh Vân tất nhiên cũng hiểu tâm tính của đối phương, hai người mở lời rất vui vẻ.
Sau khi tắt điện thoại thì Trương Thanh Vân quay về phòng, ba người Tiêu Hàn đang ngồi ngay ngắn rất quy củ, không người nào nói chuyện, bầu không khí rất buồn bực. Trương Thanh Vân mỉm cười khoát tay nói:
- Người vừa gọi điện thoại cho tôi là thư ký trước đó ở Cảng Thành, tiểu tử kia biểu hiện không tệ, được bí thư Nhuận đề bạt làm thường ủy quận ủy, phó bí thư, ha ha, lúc này cậu ấy đặc biệt gọi điện thoại báo tin vui.
- Đúng là việc vui, thư ký của bí thư anh chắc chắn là tinh anh, thành tích như vậy cũng không ngoài ý muốn.
Chung Gia Hoa nói.
Trương Thanh Vân nở nụ cười thận trọng, hắn nói:
- Anh Chung nói như vậy cũng không đúng, nhưng thư ký phải là cán bộ bồi dưỡng hợp cách, lãnh đạo chọn thư ký cũng không phải tìm một chân chạy việc, cần phải tìm được mầm chính trị tốt.
Trương Thanh Vân nói ra những lời này rất bình thản, nhưng vẻ mặt Tiêu Hàn và Mạc Ngôn Đông ở bên cạnh lại biến đổi, trong lòng thầm nghĩ sau khi Trương Thanh Vân đến thì Mạc Ngôn Đông đã chọn ra vài thư ký, nhưng thái độ của Trương Thanh Vân vẫn rất ôn hòa.
Mạc Ngôn Đông không hiểu rõ tình huống nên báo cáo cho Tiêu Hàn, lúc đó Tiêu Hàn phán đoán Trương Thanh Vân có thể lo lắng bối cảnh của thư ký quá phức tạp, không đáng tin. Hắn lại để cho Mạc Ngôn Đông tìm giáo viên hoặc giảng viên, nhưng Mạc Ngôn Đông xuống vài đơn vị để tìm người mà không thành.
Trương Thanh Vân chậm chạp không có thư ký nên Mạc Ngôn Đông phải chạy theo hầu hạ, đây cũng không phải kế sách lâu dài. Trương Thanh Vân là người đứng đầu đảng ủy, sau này có rất nhiều chuyện, không có người nào đảm nhận nhiệm vụ thư ký cho Trương Thanh Vân thì sau này sao có thể triển khai và mở rộng công tác?
Mạc Ngôn Đông và Tiêu Hàn cũng vì chuyện này mà cân não, cũng không biết vấn đề nằm ở nơi nào. Bây giờ thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì trong lòng bọn họ đâu thể không kinh hoàng? Nếu như vậy thì yêu cầu thư ký của Trương Thanh Vân là rất cao, những người kia nào có thể hợp ý?
Hơn nữa chỉ cần nghe qua ngôn từ thì biết Trương Thanh Vân rất nể trọng và coi trọng thư ký, điều này không có gì đối với các vị lãnh đạo ngồi đây, nhưng những thư ký làm nhân viên công tác thì lại rất mong chờ.
Vừa rồi bí thư Trương đã nói thư ký trước đó bây giờ đã làm phó bí thư quận ủy, mà Cảng Thành là thành phố cấp hai, phó bí thư quận ủy chính là trưởng ban. Như vậy chẳng phải người nào được làm thư ký cho bí thư Trương thì sẽ có tương lai vô hạn sao?
- Bí thư, anh yên tâm, Hoài Dương chúng tôi là vùng đất có nhiều nhân tài, tôi nhất định sẽ tìm cho anh một thư ký hợp lý.
Mạc Ngôn Đông cười nói.
- Vậy thì tốt!
Trương Thanh Vân híp mắt lại thành đường, hắn đảo mắt qua những người đang ngồi nơi đây, tất cả biến đổi đều được hắn thu vào mắt, nhưng vẻ mặt hắn lại không chút biểu cảm. Những lời vừa rồi chẳng qua chỉ là nói suông, lúc nãy nhận được điện thoại của Chu Hà Dương mà chợt nghĩ ra rồi nói mà thôi. nguồn
Bây giờ nhớ đến Chu Hà Dương thì Trương Thanh Vân cảm thấy công tác của mình chưa được mở rộng, đám người này cung kính với mình nhưng thực tế lại coi mình là bồ tát.
Trương Thanh Vân cảm thấy khó nhúng tay vào những phương diện công tác cụ thể, giống như những gì Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa đã phân tích, bây giờ Hoài Dương là ung nhọt, dù là lực chấp hành hay xây dựng đội ngũ cán bộ đều có vấn đề. Dưới tình cảnh này với một mình Trương Thanh Vân bỏ sức muốn thay đổi thế cục, sao có thể được?
Nói một ngàn nẻo nhưng có cả vạn đường, trước tiên Trương Thanh Vân muốn giải quyết vấn đề đoàn kết và sức chiến đấu, hắn đã từng nghĩ qua, cảm thấy nên tìm một vấn đề để đột phá, vì vậy lúc này mới bịa đặt ra vấn đề thư ký.
Tuyển thư ký là chuyện nhỏ nhưng cần phải làm sao cho sâu sắc. Thư ký của bí thư thị ủy phải là người bất phàm, Trương Thanh Vân bây giờ còn trẻ, cán bộ trẻ ở Hoài Dương không có xu thế hướng về hắn sao?
Nếu có nhiều người tranh chấp thì trong lúc đó sẽ xuất hiện nhiều vấn đề liên quan đến quà cáp, đưa tiền, chạy cửa sau, lén ngáng chân...Mọi thủ đoạn đều được sử dụng.
Mặt khác đám người Mạc Ngôn Đông và Tiêu Hàn có rễ cắm sâu ở đâu, có thể lợi dụng tình hình lúc này mà nhìn cho rõ ràng.
Với kinh nghiệm nhiều năm thì Trương Thanh Vân trước nay luôn tính trước làm sau, đồng thời hắn cũng biết chỉ có điều động mới bộc lộ vấn đề, mới có thể thấy rõ mưu đồ, thấy mâu thuẫn, đây cũng là phương pháp biện chứng.
Sau khi mọi người tản ra thì Tiêu Hàn và Mạc Ngôn Đông cũng không rời đi ngay, hai người gặp mặt nhau. Tiêu Hàn nhíu mày nói:
- Anh Mạc, anh thấy bí thư Trương của chúng ta thế nào? Có giống như Nhâm Gia Niên hay không?
Mạc Ngôn Đông lắc đầu, hắn nói:
- Không thấy rõ.
Tiêu Hàn hừ một tiếng không nói lời nào, Mạc Ngôn Đông nói:
- Tỉnh ủy đúng là làm việc thừa, đáng lý ra Nhâm Gia Niên đi thì anh sẽ tiến lên, nhưng không ngờ lại ném vị bồ tát này xuống quấy phá. Hơn nữa cấp bậc người ta lại cao, nắm chặt đảng ủy, đây không phải muốn trói chân tay chúng ta sao?
- Đừng nói như vậy!
Tiêu Hàn khoát tay nói:
- Anh cần phải xem xét vấn đề thư ký của bí thư, tôi thấy đây là một đề tài tốt, nếu làm tốt thì chức vị thư ký trưởng của anh cũng phát đạt.
- Tôi thấy điều này nên cho phòng tổ chức tham gia, trước nay Lưu Phái thích gian lận trong nhân sự, anh ấy là người nắm công tác tổ chức, bí thư muốn chọn thư ký sao chúng ta không hỏi ý kiến cho được? Người này sợ rằng không những cho ý kiến suông, hơn nữa còn phát huy hiệu quả vào lúc quan trọng.
Mạc Ngôn Đông nói, vẻ mặt trầm tĩnh như nước, cũng không vì một câu nói cảm thán nguy cơ của Tiêu Hàn mà chịu ảnh hưởng, rõ ràng là đang tính kế.
Tình hình như vậy càng đánh càng rõ ràng, lúc đầu mọi người còn có chút thận trọng, sau đó dần buông lỏng, tất nhiên sẽ để lộ ra những cảm xúc không đáng có.
- Được rồi, trước đó chúng ta đã định là mười giờ ngừng cuộc chơi, bây giờ là mười giờ, tôi đề nghị mọi người nghỉ ngơi, dùng chút trái cây.
Sau khi đánh xong một ván thì Trương Thanh Vân đột nhiên mở miệng nói.
Trương Thanh Vân đã mở lời thì tất nhiên ván bài sẽ dừng lại, đám người Thôi Mẫn bên kia cũng dừng cuộc, vài người lo trái cây, dâng trà, không khí có hơi náo nhiệt.
Khi mọi người nói chuyện phiếm thì Trương Thanh Vân đột nhiên xoay đầu nhìn Tiêu Hàn hỏi:
- Anh Tiêu, trước khi tôi đến anh là người chủ trì công tác, anh nói xem tình hình trước mắt của Hoài Dương nằm ở nơi nào?
Tiêu Hàn chợt sững sờ, hắn có chút thất thần, trước tiên nhìn qua Chung Gia Hoa rồi nói;
- Tôi thấy vấn đề của Hoài Dương nằm ở lực chấp hành những phương châm chính sách của trung ương và tỉnh ủy với địa phương, chức vụ nào nên đảm nhiệm hay không đảm nhiệm công tác nào, những thứ này khó thể chứng thực được. Mọi người trước nay đều thích chiết khấu, như vậy cứ chiết khấu theo từng cấp, đến khi xuống dân thì cơ bản chỉ còn là lời nói suông.
- Vấn đề này là nan giải, trước kia Hoài Dương chúng tôi đã có nhiều bí thư và chủ tịch tìm nhiều biện pháp nhưng không giải quyết được. Còn giới xã hội thì nói Hoài Dương chúng tôi chỉ biết "tiểu thông minh", thuộc về những người thích nghị luận, ôi, đôi khi nghĩ lại mà cảm thấy thẹn.
Trương Thanh Vân mỉm cười lắng nghe, Tiêu Hàn nói xong thì hắn từ chối cho ý kiến, sau đó hắn lại hỏi Chung Gia Hoa:
- Anh Chung, anh nói một chú xem!
Chung Gia Hoa đã sớm thừa dịp Tiêu Hàn nói chuyện để tìm từ, hắn nói:
- Tôi thấy vấn đề chủ yếu của Hoài Dương nằm ở cán bộ, cụ thể một chút chính là vấn đề phân công tuyển chọn cán bộ. Trong nhân dân Hoài Dương có một lời đồn, ba mươi ngàn đồng một bí thư chi bộ, ba trăm ngàn đồng một bí thư thôn xóm, ba triệu một chức vị lãnh đạo ở huyện. Tuy câu nói này không đúng nhưng ít nhất cũng thể hiện sự hỗn loạn của Hoài Dương trong công tác tổ chức, nhân sự thường thiếu công khai minh bạch, thường có nhiều khe hở.
- Như vậy sẽ cổ vũ người khác đầu cơ luồn cúi, cổ vũ phong trào trục lợi. Nếu xây dựng đội ngũ cán bộ mà không liêm khiết, tố chất cán bộ không cao thì sao có thể đi lên? Đây là một bệnh nan y của Hoài Dương.
- Ha ha!
Tiêu Hàn cười, hắn tiếp lời:
- Còn có một cách nói khác, đó chính là mỗi lần ban ngành Hoài Dương điều chỉnh thì đều có bí thư mới, bí thư cao cấp. Bí thư thường thích nắm quyền, như vậy sẽ tạo thành thói quen cho cấp dưới, có phải là như vậy không chủ tịch Chung?
- Anh!
Vẻ mặt Chung Gia Hoa chợt đỏ lên, thiếu chút nữa đã thất thố. Những lời vừa rồi của Tiêu Hàn quá cay nghiệt, chỉa thẳng vào vấn đề của Chung Gia Hoa, vì vậy Chung Gia Hoa mới không biết nói sao cho phải.
Trương Thanh Vân híp mắt, hắn cười nói:
- Được rồi, mọi người dùng trái cây, hôm nay chúng ta ra ngoài tổ chức hoạt động giải trí, vừa rồi tôi cũng chỉ nói vài câu công tác, lý lẽ của các anh cũng không tệ, có gan nói thẳng, nên như vậy.
Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa liếc mắt nhìn nhau, hai người liên tục nói lời khách khí. Trong lòng hai người cảm thấy bí thư Trương làm việc khó thể đoán trước được, khó thể xem xét ý đồ. Bên ngoài đồn đãi Trương Thanh Vân có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn cường thế, nhưng cho đến bây giờ bí thư vẫn rất nhẹ nhàng ôn hòa.
Càng như vậy thì bọn họ càng không dám khinh thường, trong lòng liên tục nói mình cảnh giác không được phân tâm.
- Tút, tút!
Điện thoại của Trương Thanh Vân chợt vang lên, hắn nhíu mày nhìn màn hình rồi vung tay nói:
- Tôi đi ra nhận điện thoại một lúc.
Trương Thanh Vân đi sang một bên rồi nhấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Chu Hà Dương:
- Chủ tịch Trương phải không? Anh đã đi ngủ chưa?
- Có chuyện gì? Đêm hôm khuya khoắt, không có gì mà cậu gọi cho tôi sao?
- Hì hì!
Chu Hà Dương ở đầu bên kia nở nụ cười ngây ngô, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Hôm nay vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện đã được chứng thực, bí thư Nhâm đã tìm tôi nói chuyện, anh ấy nói tôi sẽ xuống quận Hoàng Lăng đảm nhiệm phó bí thư, tôi...Tôi sợ làm không tốt.
- Sao?
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn cười nói:
- Tiểu tử cậu đúng là, vui mừng còn chưa được đấy chứ. Phó bí thư quận Hoàng Lăng là cấp bậc trưởng ban, rõ ràng bí thư Nhâm đã đối đãi tốt với cậu.
Trương Thanh Vân đột nhiên cảm thấy vui mừng, Chu Hà Dương theo hắn đã khá lâu, tính tình đã đượn rèn dũa khá tốt, Trương Thanh Vân còn tiếc nuối vì chưa kịp sắp xếp cho thư ký của mình, không ngờ bây giờ lại được trọng dụng nhanh như vậy. Phó ban lên một cấp là trưởng ban, hơn nữa còn tiến vào thường ủy quận và trở thành nhân vật số ba, Nhâm Gia Niên đúng là lớn gan đến mức làm người ta cắn lưỡi. Điều này cũng khó trách Chu Hà Dương ngủ không yên, Trương Thanh Vân tất nhiên cũng hiểu tâm tính của đối phương, hai người mở lời rất vui vẻ.
Sau khi tắt điện thoại thì Trương Thanh Vân quay về phòng, ba người Tiêu Hàn đang ngồi ngay ngắn rất quy củ, không người nào nói chuyện, bầu không khí rất buồn bực. Trương Thanh Vân mỉm cười khoát tay nói:
- Người vừa gọi điện thoại cho tôi là thư ký trước đó ở Cảng Thành, tiểu tử kia biểu hiện không tệ, được bí thư Nhuận đề bạt làm thường ủy quận ủy, phó bí thư, ha ha, lúc này cậu ấy đặc biệt gọi điện thoại báo tin vui.
- Đúng là việc vui, thư ký của bí thư anh chắc chắn là tinh anh, thành tích như vậy cũng không ngoài ý muốn.
Chung Gia Hoa nói.
Trương Thanh Vân nở nụ cười thận trọng, hắn nói:
- Anh Chung nói như vậy cũng không đúng, nhưng thư ký phải là cán bộ bồi dưỡng hợp cách, lãnh đạo chọn thư ký cũng không phải tìm một chân chạy việc, cần phải tìm được mầm chính trị tốt.
Trương Thanh Vân nói ra những lời này rất bình thản, nhưng vẻ mặt Tiêu Hàn và Mạc Ngôn Đông ở bên cạnh lại biến đổi, trong lòng thầm nghĩ sau khi Trương Thanh Vân đến thì Mạc Ngôn Đông đã chọn ra vài thư ký, nhưng thái độ của Trương Thanh Vân vẫn rất ôn hòa.
Mạc Ngôn Đông không hiểu rõ tình huống nên báo cáo cho Tiêu Hàn, lúc đó Tiêu Hàn phán đoán Trương Thanh Vân có thể lo lắng bối cảnh của thư ký quá phức tạp, không đáng tin. Hắn lại để cho Mạc Ngôn Đông tìm giáo viên hoặc giảng viên, nhưng Mạc Ngôn Đông xuống vài đơn vị để tìm người mà không thành.
Trương Thanh Vân chậm chạp không có thư ký nên Mạc Ngôn Đông phải chạy theo hầu hạ, đây cũng không phải kế sách lâu dài. Trương Thanh Vân là người đứng đầu đảng ủy, sau này có rất nhiều chuyện, không có người nào đảm nhận nhiệm vụ thư ký cho Trương Thanh Vân thì sau này sao có thể triển khai và mở rộng công tác?
Mạc Ngôn Đông và Tiêu Hàn cũng vì chuyện này mà cân não, cũng không biết vấn đề nằm ở nơi nào. Bây giờ thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì trong lòng bọn họ đâu thể không kinh hoàng? Nếu như vậy thì yêu cầu thư ký của Trương Thanh Vân là rất cao, những người kia nào có thể hợp ý?
Hơn nữa chỉ cần nghe qua ngôn từ thì biết Trương Thanh Vân rất nể trọng và coi trọng thư ký, điều này không có gì đối với các vị lãnh đạo ngồi đây, nhưng những thư ký làm nhân viên công tác thì lại rất mong chờ.
Vừa rồi bí thư Trương đã nói thư ký trước đó bây giờ đã làm phó bí thư quận ủy, mà Cảng Thành là thành phố cấp hai, phó bí thư quận ủy chính là trưởng ban. Như vậy chẳng phải người nào được làm thư ký cho bí thư Trương thì sẽ có tương lai vô hạn sao?
- Bí thư, anh yên tâm, Hoài Dương chúng tôi là vùng đất có nhiều nhân tài, tôi nhất định sẽ tìm cho anh một thư ký hợp lý.
Mạc Ngôn Đông cười nói.
- Vậy thì tốt!
Trương Thanh Vân híp mắt lại thành đường, hắn đảo mắt qua những người đang ngồi nơi đây, tất cả biến đổi đều được hắn thu vào mắt, nhưng vẻ mặt hắn lại không chút biểu cảm. Những lời vừa rồi chẳng qua chỉ là nói suông, lúc nãy nhận được điện thoại của Chu Hà Dương mà chợt nghĩ ra rồi nói mà thôi. nguồn
Bây giờ nhớ đến Chu Hà Dương thì Trương Thanh Vân cảm thấy công tác của mình chưa được mở rộng, đám người này cung kính với mình nhưng thực tế lại coi mình là bồ tát.
Trương Thanh Vân cảm thấy khó nhúng tay vào những phương diện công tác cụ thể, giống như những gì Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa đã phân tích, bây giờ Hoài Dương là ung nhọt, dù là lực chấp hành hay xây dựng đội ngũ cán bộ đều có vấn đề. Dưới tình cảnh này với một mình Trương Thanh Vân bỏ sức muốn thay đổi thế cục, sao có thể được?
Nói một ngàn nẻo nhưng có cả vạn đường, trước tiên Trương Thanh Vân muốn giải quyết vấn đề đoàn kết và sức chiến đấu, hắn đã từng nghĩ qua, cảm thấy nên tìm một vấn đề để đột phá, vì vậy lúc này mới bịa đặt ra vấn đề thư ký.
Tuyển thư ký là chuyện nhỏ nhưng cần phải làm sao cho sâu sắc. Thư ký của bí thư thị ủy phải là người bất phàm, Trương Thanh Vân bây giờ còn trẻ, cán bộ trẻ ở Hoài Dương không có xu thế hướng về hắn sao?
Nếu có nhiều người tranh chấp thì trong lúc đó sẽ xuất hiện nhiều vấn đề liên quan đến quà cáp, đưa tiền, chạy cửa sau, lén ngáng chân...Mọi thủ đoạn đều được sử dụng.
Mặt khác đám người Mạc Ngôn Đông và Tiêu Hàn có rễ cắm sâu ở đâu, có thể lợi dụng tình hình lúc này mà nhìn cho rõ ràng.
Với kinh nghiệm nhiều năm thì Trương Thanh Vân trước nay luôn tính trước làm sau, đồng thời hắn cũng biết chỉ có điều động mới bộc lộ vấn đề, mới có thể thấy rõ mưu đồ, thấy mâu thuẫn, đây cũng là phương pháp biện chứng.
Sau khi mọi người tản ra thì Tiêu Hàn và Mạc Ngôn Đông cũng không rời đi ngay, hai người gặp mặt nhau. Tiêu Hàn nhíu mày nói:
- Anh Mạc, anh thấy bí thư Trương của chúng ta thế nào? Có giống như Nhâm Gia Niên hay không?
Mạc Ngôn Đông lắc đầu, hắn nói:
- Không thấy rõ.
Tiêu Hàn hừ một tiếng không nói lời nào, Mạc Ngôn Đông nói:
- Tỉnh ủy đúng là làm việc thừa, đáng lý ra Nhâm Gia Niên đi thì anh sẽ tiến lên, nhưng không ngờ lại ném vị bồ tát này xuống quấy phá. Hơn nữa cấp bậc người ta lại cao, nắm chặt đảng ủy, đây không phải muốn trói chân tay chúng ta sao?
- Đừng nói như vậy!
Tiêu Hàn khoát tay nói:
- Anh cần phải xem xét vấn đề thư ký của bí thư, tôi thấy đây là một đề tài tốt, nếu làm tốt thì chức vị thư ký trưởng của anh cũng phát đạt.
- Tôi thấy điều này nên cho phòng tổ chức tham gia, trước nay Lưu Phái thích gian lận trong nhân sự, anh ấy là người nắm công tác tổ chức, bí thư muốn chọn thư ký sao chúng ta không hỏi ý kiến cho được? Người này sợ rằng không những cho ý kiến suông, hơn nữa còn phát huy hiệu quả vào lúc quan trọng.
Mạc Ngôn Đông nói, vẻ mặt trầm tĩnh như nước, cũng không vì một câu nói cảm thán nguy cơ của Tiêu Hàn mà chịu ảnh hưởng, rõ ràng là đang tính kế.