Bố Y Quan Đạo

Chương 710: Tất cả vấn đề về thư ký đã kết thúc (1)

Cuối tuần Lưu Bằng thường đến bến xe thành phố bắt xe về Vọng Hải, từ trung tâm thành phố về Vọng Hải cũng không phải tất cả đều là đường cao tốc, có vài phần đường đã bị xe tải phá hư, sau hơn hai giờ ngồi xe xóc nảy hắn mới quay về huyện thành.
Sau khi về nhà thì Lưu Bằng thấy không có bóng người, hắn gọi điện thoại cho vợ, nào ngờ Miêu Thanh bên kia tức giận nói:
- Chẳng lẽ anh không biết ngày mai là sinh nhật cha tôi sao? Tôi và con về nhà mẹ, chính anh sắp xếp đi.
Lưu Bằng cau mày, hắn đưa điện thoại ra một khoảng cách khá xa lỗ tai, cũng may mà hắn đã sớm có thói quen như vậy khi liên lạc. Đợi đến khi Miêu Thanh nói xong thì hắn bình tĩnh nói:
- Vậy thì được, anh chỉ hỏi một chút thôi, chúc em vui vẻ.
Miêu gia có thể nói là gia tộc nổi danh ở Vọng Hải, bí thư Miêu đức cao vọng trọng, trước kia khi còn tại vị đã đề bạt khá nhiều cán bộ thanh niên, mà những người này bây giờ đang ngồi trên những đị vị khá cao ở Vọng Hải, vì vậy ngày lễ tết thì Miêu gia rất náo nhiệt.
Tất nhiên nếu chỉ là như vậy thì cũng không nói được gì, mà quan trọng chính là Miêu lão gia giỏi sắp xếp tương lai cho con cháu. Lão có ba nam bốn nữ, con trai hay con gái đều có tương lai, đây mới chính là nguyên nhân làm Miêu gia trở nên đức cao vọng trọng.
Có người muốn tìm quan hệ với Miêu gia thì tất nhiên phải đưa Miêu lão gia lên làm cờ hiệu, chỉ như vậy thì nhân tình mới không để lại dấu vết. Cũng vì vậy mà những chuyện lớn như sinh nhật Miêu lão gia thì mỗi năm đều tổ chức tiệc rượu, cực kỳ náo nhiệt.
Khi Miêu Thanh nhận được điện thoại thì còn đang dùng cơm, Miêu lão gia có quy tắc đó là trước sinh nhật mình một ngày thì con trai con gái con dâu con rể phải về nhà đoàn tụ. Vì ngày mai có quá nhiều người nên người nhà thường không có thời gian yên tĩnh dùng cơm với nhau, cho nên bữa cơm hôm nay coi như có ý chúc thọ sớm Miêu lão gia.
Miêu Thanh treo điện thoại mà vẻ mặt không vui, sau khi nhìn chung quanh thì phát hiện đám anh chị em đều nhìn mình, vì thế mà vẻ mặt chợt biến đổi, rất mất tự nhiên. Miêu Thanh là con gái út trong nhà, cha mẹ thường thương con, điều này rất phổ biến.
Năm xưa Miêu Thanh được gả cho Lưu Bằng thì Miêu lão gia cũng ra tay thúc đẩy, nhưng lão không ngờ con gái của mình lại vướng mắc vào một tên đầu gỗ, bây giờ là thời đại nào mà con rể vẫn còn bộ dạng trí thức thanh cao, đúng là kỳ vọng càng cao thì thất vọng càng lớn.
Trong lúc tức giận mà Miêu lão gia quyết định không cho con rể bước vào nhà, dần dần điều này trở thành giao ước. Mọi người đã quen với điều này, nhưng ai cũng không muốn mất mặt, vì vậy không nhắc đến chuyện của Lưu Bằng trước mặt Miêu lão gia.
Nhưng hôm nay là đặc biệt, lần này Miêu Thanh sơ sẩy, nhận điện thoại mà nói trắng ra, mọi người tất nhiên sẽ chú ý theo dõi.
- Hừ!
Miêu lão gia hừ một tiếng, vẻ mặt tươi cười vừa rồi đã không còn, tâm tình rõ ràng là không xong. Con người chính là như thế, lão không cho phép Lưu Bằng vào cửa, nhưng con rể mà không đến chúc thọ thì làm tâm lý của lão cảm thấy không công bằng, như vậy sao còn tâm tình dùng cơm.
Đại ca của Miêu Thanh gọi là Miêu Cường, cũng được xem là đại phú hào ở Vọng Hải. Người này kinh doanh khoáng sản, hơn nữa còn có một ngọn núi trồng rau, bình thường có độ nặng trong nhà. Hắn nói:
- Thanh Thanh, Lưu Bằng nhà em không biết chút tôn ti trật tự sao? Nếu không đến thì chẳng biết gọi điện thoại đến chúc thọ à? Nguồn tại http://
- Đừng nói nữa, nếu hắn biết làm như vậy thì sa có thể chán nản như ngày hôm nay? Nói về con người thì phải xét tương lai, người không có tương lai thường là như vậy, còn trông cậy gì được nữa?
Miêu lão gia lạnh lùng nói.
Miêu lão gia vừa nói như vậy thì mọi người cùng nhau phụ họa, mục đích tất nhiên là nịnh hót lão gia, để lão gia cảm thấy một người như Lưu Bằng không cần quan tâm. Nhưng những lời này rơi vào trong tai lại làm Miêu Thanh hận không thể tìm một lỗ nào dưới đất để chui xuống, cảm giác trong lòng rất khó miêu tả.
Bữa cơm hôm nay Miêu Thanh không cảm thấy có chút hương vị, bên tai đều là những câu nói châm chọc về chồng mình vô năng.
- Oa!
Một tiếng khóc chợt phá vỡ không gian yên lặng, Miêu Thanh kinh ngạc, nàng quay đầu thấy con trai của mình đang khóc lớn. Đứa bé này đang học tiểu học và không tốt khi bị lừa gạt, khi thấy quá nhiều người ói về cha thì nó cũng không có tâm tư như Miêu Thanh, nó khóc thành tiếng và hét lên:
- Các người đều là người xấu, nói xấu sau lưng ba ba, tôi không ở cùng một chỗ với các người nữa.
Tiểu tử này rõ ràng rất khí khái, nó cầm chén cơm ném xuống đất rồi chạy ra ngoài.
- Lưu Trấn, Trấn Trấn!
Miêu Thanh muốn đuổi theo nhưng thấy mọi người yên tĩnh trở lại, vì thế cũng không biết phải làm sao. Khi nàng kịp phản ứng và đi ra khỏi cửa thì tiểu tử kia đã sớm mất tăm mất tích.
Miêu Thanh cảm thấy rất nóng lòng, cuối cùng đi ra ngoài hỏi mới biết con mình đã bắt taxi về nhà. Lúc này nàng gọi điện thoại cho Lưu Bằng, dặn dò rằng con đã về, khi nàng quay lại nhà hàng thì mọi người đã dùng cơm xong và đang ngồi nói chuyện ở phòng khách.
- Thanh Thanh, thế nào rồi, không tìm được Trấn Trấn sao?
Miêu Hà khẽ nói, Miêu Thanh lắc đầu, nói rằng con trai đã về nhà, mọi người trong phòng bây giờ cũng im mồm, không dám nhiều lời.
Miêu Cường nói:
- Thanh Thanh, anh thấy sau này em nên dạy bảo thêm cho Trấn Trấn, tiểu tử này còn nhỏ đã học được tính tình của cha nó, lớn lên còn tương lai gì nữa?
Miêu Thanh không nói lời nào, mẹ của nàng cuối cùng cũng giải vây cho con:
- Được rồi, được rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa, ngày mai sinh nhật lão gia, khách đến nhà sẽ không ít, đến lúc đó các anh đều có nhiệm vụ, phải tiếp đãi sao cho tốt.
...
Lưu Bằng ở lại một mình trong nhà, tủ lạnh lại trống rỗng, hắn không ăn cơm mà xuống lầu mua một gói mì, sau đó mua thêm vài món ăn vặt, như vậy cũng coi như xong bữa cơm.
Bây giờ là mùa thu, bên ngoài mưa thu mờ mịt, bầu trời rất u ám giống như tâm tính của Lưu Bằng vào lúc này.
Khi thanh niên là tài tử, lúc này lại ngồi cô đơn một mình, sinh nhật cha vợ mà con rể cũng không có tư cách đi chúc thọ, đây tuyệt đối là sự kỳ thị và tủi nhục. Năm xưa còn trẻ hắn điên cuồng theo đuổi chủ nghĩa lãng mạn, nhận thức về xã hội quá nông cạn. Xã hội là như vậy, dù là máu mủ tình thâm thì cũng vẫn còn nịnh hót, Lưu Bằng là một nhân vật trong bị kịch thảm hại của xã hội hiện thực.
Dưới bầu trời u ám, mưa thu giăng giăng, một mình đứng bên cửa sổ nhìn trời mà chợt phát hiện ra mình là nhân vật bi kịch, loại cảm giác này là thế nào thì có thể hiểu được. Lưu Bằng nghĩ đến đây thì những cảm giác hưng phấn khi quay về nhà đã tan biến thành mây khói, tâm tình trở nên bất ổn cực độ.
Lần này Lưu Bằng đến trường đảng học tập với dã tâm rất lớn, nhưng đến bây giờ những gì cố gắng đã cố gắng mà chưa có bất kỳ động tĩnh nào. Trong lòng hắn vốn có rất nhiều ý nghĩ, bây giờ lại rơi vào tình cảnh này thì càng khó chịu.
Trong lòng Lưu Bằng biết rõ dù mình không thành công thì cũng có thể đến phòng nông nghiệp, vì trước đó Hào Vĩ đã từng có hứa hẹn. Nhưng hắn lại không muốn như vậy, hắn rất cảm kích Hào Vĩ, nhưng khi đối phương nhắc đến vấn đề đề bạt thì trong lòng lại có cảm giác không dễ chịu, thứ này chỉ hiểu mà khó thể nói ra, hắn chỉ tập trung tinh thần để hy vọng mình tiến vào thị ủy, chỉ có ở đó hắn mới có cơ hội biểu lộ tài năng.
- Cốc, cốc, cốc!
Lưu Bằng chợt kinh ngạc, hắn đứng dậy ra mở cửa, hắn thấy con trai mình đứng trước cửa.
- Này, thế nào? Trấn Trấn, mọi người về hết chưa?
Lưu Bằng dùng giọng hiếu kỳ hỏi.
Đứa bé không lên tiếng, vẻ mặt không chút biểu cảm, nó dùng ánh mắt si ngốc nhìn cha một lúc lâu, sau đó há miệng khóc rống lên. Lưu Bằng chợt kinh hoàng, hắn tranh thủ ôm con vào lòng, một lúc lâu sau cũng không biết có gì xảy ra.
- Ba ba, sau này con không đến nhà ông ngoại nữa, cậu và dì đều nói xấu về cha, ông ngoại cũng nói, bọn họ không phải là người tốt.
Lưu Trấn đột nhiên cất cao giọng nói.
Lưu Bằng chợt ngẩn người, hắn cảm thấy trái tim giống như bị bóp chặt, cảm giác bực bội bùng lên đầu, thiếu chút nữa làm hắn chảy nước mắt. Hắn vội vàng quay đầu nhìn ra cửa sổ, mắt giống như dính bụi, cảm giác khó chịu nói không nên lời.
Con trai Lưu Bằng chưa đến mười tuổi, trong độ tuổi này luôn xem cha là anh hùng, nhưng Lưu Bằng cảm thấy mình đã thất bại, ngay cả chút chuyện thế này mà cũng không làm được. Người khác chế nhạo mình trước mặt con trai, vì thế mà nó khó chịu, ít nhất cũng không muốn cha bị chế nhạo.

back top