Là cán bộ nữ mà Đoạn Hà có thể tiến vào ban ngành thường ủy thành phố Hoài Dương, tất nhiên phải có năng lực nhưng cũng không phải là mạnh mẽ như trong tưởng tượng của nhiều người. Đoạn Hà là một người uyển chuyển và rất cảm xúc, bình thường cử chỉ rất ưu nhã, giọng điệu dịu dàng hòa nhã giống như không phải là chủ tịch, có vẻ giống một giảng viên đại học hơn.
Trưởng phòng Mạnh của sở giao thông tỉnh ủy đến thị sát, tất nhiên Đoạn Hà phải có quy cách tiếp đón long trọng, đáng lý ra phải có thêm người đứng đầu khối chính quyền. Nhưng tình hình Hoài Dương là đặc biệt, Trương Thanh Vân vừa là bí thư đảng ủy vừa kiêm cả chủ tịch khối chính quyền, cấp bậc quá cao nên khó thể ra mặt.
Sau khi Trương Thanh Vân đến Hoài Dương thì đã phân công điều chỉnh khối công tác chính quyền, trong đó cũng rất quan tâm đến khối tiếp đãi.
Hàng năm có khá nhiều lãnh đạo tỉnh ủy xuống thị sát Hoài Dương, Trương Thanh Vân là lãnh đạo đứng đầu, trong lúc phân công tiếp đãi phải đặc biệt coi trọng.
Vì vậy nếu có các lãnh đạo ban ngành tỉnh ủy xuống thị sát Hoài Dương thì người phụ trách tiếp đãi bên khối chính quyền chính là Chung Gia Hoa và Đoạn Hà, chỉ dưới những tình huống cực kỳ đặc biệt thì Trương Thanh Vân mới hạ giá tiếp đón.
Đoạn Hà là phụ nữ, tất nhiên có sự mẫn cảm trời sinh trong công tác tiếp đón, nàng đi cùng Mạnh Hiểu thị sát phòng giao thông, nàng có thể cảm nhận được tâm tình không mấy tốt đẹp của đối phương. Vì vậy mới lập tức nghĩ rằng có phải cung cách tiếp đãi đã làm đối phương phật lòng hay không.
Lãnh đạo sở giao thông tỉnh xuống thị sát phòng giao thông thành phố Hoài Dương, nếu bí thư Trương xuống tiến đón thì cũng không có gì là không thể. Vì có suy nghĩ như vậy mà Đoạn Hà gọi điện thoại cho Lưu Bằng nói ra ý kiến của mình, để Lưu Bằng chuyển lời cho Trương Thanh Vân, để xem có thể ra mặt hay không.
Lưu Bằng nghe nói trưởng phòng sở giao thông đến Hoài Dương thì trong lòng vẫn còn có chút bực bội, tình cảnh lần trước bí thư đến sở giao thông vẫn còn im đậm trong trí nhớ. Lúc đó Mạnh Hiểu đã nhờ thuộc hạ xuống bịp bợm bí thư Trương, như vậy hôm nay cần gì phải ra mặt.
Lưu Bằng nghĩ đến đây thì nói ngay:
- Chủ tịch Đoạn, vấn đề tiếp đãi hôm nay tôi thấy đã quá tốt, nếu nói về quy cách của lãnh đạo sở giao thông thì còn thấp hơn nhiều so với thị ủy Hoài Dương chúng ta. Thế này nhé, tôi sẽ trưng cầu ý kiến của bí thư, nếu có gì khác thì tôi sẽ điện thoại lại.
Đoạn Hà nghe thấy Lưu Bằng nói như vậy thì trong lòng mơ hồ hiểu rõ giữa Trương Thanh Vân và Mạnh Hiểu có chuyện xảy ra, nếu đã như vậy thì nàng cũng không còn gì để nói, chỉ biết lên tiếng rồi cúp điện thoại.
Vào bữa tiệc chào đón vào buổi tối, khi bàn về vấn đề giao thông và các công trình xây dựng cơ bản ở Hoài Dương thì Mạnh Hiểu nói:
- Trước đó bí thư Trương đã ra mặt vì vấn đề xây dựng cơ bản ở Hoài Dương, vì vậy mà chúng tôi không thể xem thường.
- Trước kia mọi người thường nói tôi có chính kiến với Hoài Dương, đây rõ ràng là những lời vô căn cứ. Lần này tôi đến Hoài Dương chính là khảo sát phát triển giao thông, chúng tôi sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức vì công cuộc xây dựng và phát triển của Hoài Dương.
- Cám ơn, đa tạ!
Đoạn Hà nói, vẻ mặt rất vui sướng. Trong lời nói của Mạnh Hiểu có nhắc đến bí thư Trương, nhưng giọng điệu lại rất cung kính, rõ ràng quá khác biệt với những gì hiểu được trong lời nói của Lưu Bằng. Đoạn Hà phán đoán trong chuyên này nhất định có biến đổi gì đó.
- Trưởng phòng Mạnh ra sức giúp đỡ, điều này nhất định sẽ làm cho nhân dân Hoài Dương chúng tôi khắc ghi trong lòng. Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại với phòng thư ký của bí thư, nếu có thể sắp xếp được chương trình thì bí thư nhất định sẽ tiếp kiến anh.
Mạnh Hiểu vội hỏi:
- Nếu là như vậy thì tốt quá, lần trước bí thư Trương đến sở giao thông mà tôi không có mặt, bây giờ sở giao thông chúng tôi đến Hoa Đông, tất nhiên rất muốn được gặp bí thư Trương, cũng xem như tạ tội.
Mạnh Hiểu nói ra những lời như vậy mà vẻ mặt rất mất tự nhiên, hắn là lãnh đạo sở giao thông, trong ký ức của hắn thì đã lâu lắm rồi chưa từng trơ mặt ra đến thăm hỏi và thỉnh tội với người khác. Dù mọi người đều nói người trong quan trường co được dãn được, nhưng thực tế thì ai cúi đầu cũng khó thể vui sướng cho được.
Trương Thanh Vân thị sát các lãnh đạo chủ yếu của khối công tác công - kiểm - pháp, thứ nhất là để khen ngợi mọi người cố gắng công tác trong thời gian vừa qua, đã có thành tích trong vấn đề bảo đảm ổn định ở Hoài Dương. Thứ hai tiếp tục cổ vũ bọn họ cố gắng giữ vững sự ổn định, tiếp tục bảo trì cục diện vào lúc này. Vấn đề Hoài Dương vẫn còn rất nghiêm trọng, phương diện tư pháp cũng có những vấn đề khó bỏ qua.
Trương Thanh Vân cũng không quá đi sâu vào và bắt chặt tư pháp, vấn đề chủ yếu là muốn ổn định cục diện, vì vậy cũng không bày tỏ cảm tình với bí thư tư pháp Hùng Đan Đương và cục trưởng cục công an Chương Lập Cường, cho phép chiến tuyến tư pháp tạm thời có chút bất hòa. Điều này cũng tránh xuất hiện tình cảnh được không bù mất, tránh xảy ra phiền phức để Trương Thanh Vân phải tự mình xử lý.
So sánh với Hùng Đan Đương thì Chương Lập Cường có vẻ thô kệch hơn rất nhiều, mặt đầy râu quai nón, tướng tá cao to, vóc người có vẻ phóng khoáng thẳng thắn. Nhưng người này ăn nói rất cung kính, không có vẻ tùy tiện, tương phản như vậy lại làm Trương Thanh Vân cảm thấy khó thích ứng, cũng không khỏi có thêm vài phần quan sát với Chương Lập Cường.
Chương Lập Cường là phó chủ tịch thành phố mà đảm nhiệm chức cục trưởng cục công an thì xem như cán bộ cấp cao, dù Hùng Đan Đương và Chương Lập Cường cố gắng cho người ngoài thấy bọn họ đang đoàn kết, nhưng Trương Thanh Vân thấy rõ hai người này bằng mặt mà không bằng lòng.
Bí thư tư pháp và cục trưởng cục công an mâu thuẫn với nhau chỉ là chuyện thông thường, hơn nữa Chương Lập Cường là loại người thô ráp nhưng khôn khéo, có lẽ cũng chẳng dễ khống chế. Quan trọng là cục công an cũng là ban ngành có thực quyền, cộng thêm một lãnh đạo là phó chủ tịch, như vậy khó khống chế cũng là đương nhiên. xem tại
Trên phương diện tư pháp thì Trương Thanh Vân thường có thói quen để bí thư tư pháp kiêm nhiệm cục trưởng cục công an, như vậy thì quyền lực sẽ tập trung, người sử dụng quyền lực cũng sẽ thuận buồm xuôi gió. Hơn nữa khi vào thời điểm đặc biệt khẩn cấp thì một lãnh đạo cục công an là thường ủy thị ủy cũng có tiếng nói quyết định.
Trương Thanh Vân nhìn tình cảnh phân chia quyền lực trong tư pháp mà có chút buồn bực, nhưng hắn cũng không muốn nhúng ta vào vấn đề nhân sự ở khối tư pháp ngay lập tức. Nhưng trong lòng hắn thì nghĩ rằng sẽ có một ngày khối tư pháp được điều chỉnh, khi đó những mối lo sẽ tan biến, cũng mất đi những phiền toái không đáng có.
Mà bây giờ nếu ra tay với khối tư pháp thì sẽ sinh ra nguy hiểm rất lớn, trước kia Trương Thanh Vân đã từng gây ra động tĩnh rất lớn ở Cảng Thành, tất nhiên biết rõ vấn đề khó khăn lúc này là thế cục. Đợi đến khi Trương Thanh Vân chính thức bắt tay vào hành động thì tình hình Hoài Dương phải hoàn toàn khôi phục lại sức sống.
Hùng Đan Đương và Chương Lập Cường có thể cảm nhận được tâm tính của Trương Thanh Vân, con người thường kỳ quái như vậy, Trương Thanh Vân không thổ lộ tình cảm với hai người, vì vậy mà trong lòng hai người lại càng trở nên sợ hãi.
Vì có nhiều chuyện càng không biết rõ sẽ càng làm cho lòng người bất an. Trương Thanh Vân rất có danh tiếng ở Hoa Đông, tuy trong đó cũng có nhiều mặt trái nhưng chỉ riêng danh tiếng ra tay quyết đoán và nặng nề cũng đủ làm cho người người Hoa Đông khiếp sợ.
Đồng thời Trương Thanh Vân lại còn rất trẻ, làm việc khó tránh khỏi sự nôn nóng, nếu thật sự để hắn cảm thấy khó còn đường lui thì vấn đề điểu chỉnh tư pháp là đương nhiên. Bây giờ trong khối tư pháp xuất hiện tình cảnh một núi mà hai hổ, cuối cùng Hùng Đan Đương và Chương Lập Cường cũng khó thể tránh khỏi quá trình phân tranh cao thấp, vì vậy bảo trì mối quan hệ tốt đẹp với bí thư ở sau lưng chính là công tác cực kỳ quan trọng.
Mà hiện trạng của Trương Thanh Vân bây giờ chính là muốn giữ thăng bằng trong tư pháp, chỉ cần không gây chuyện là quá tốt rồi.
Sau khi kết thúc quá trình thị sát cục công an, khi trên đường quay về thì Lưu Bằng ngồi bên ghế lái phụ nhiều lần quay đầu muốn nói chuyện, nhưng khi thấy Trương Thanh Vân đang nhắm mắt dưỡng thần thì rất khó nói ra.
- Ngay từ lúc anh quay lại nhìn lần đầu tiên thì tôi đã nhận ra được, tuy nhắm mắt nhưng cũng có thể cảm ứng...
Trương Thanh Vân trầm giọng nói.
Vẻ mặt Lưu Bằng chợt đỏ hồng, hắn nói:
- Là thế này, trước đó phó chủ tịch Đoạn đã điện thoại đến nói rằng trưởng phòng sở giao thông tỉnh ủy đến thị sát phòng giao thông thành phố, chị ấy hỏi anh có rảnh rỗi hay không...
- Sao?
Trương Thanh Vân nhíu mày rồi cười ha hả nói:
- Cậu điện thoại để chủ tịch Đoạn sắp xếp, tối nay chúng ta mời trưởng phòng Mạnh dùng cơm...
- Lưu Bằng, con người cũng không nên quá cơ bắp, đặc biệt là những người trên địa vị như chúng ta. Điều chúng ta cần quan tâm chính là cuộc sống của nhân dân và phát triển kinh tế xã hội của Hoài Dương. Chúng ta còn rất nhiều thứ cần dựa vào sở giao thông, bây giờ trưởng phòng Mạnh đến nhà, chúng ta là chủ phải hào sảng mời khách dùng cơm.
- Trong thể chế của chúng ta luôn chú ý đặc biệt đến nhân tình, đến quan hệ, điều này chúng ta phải xem xét.
Trương Thanh Vân dùng giọng thấm thía nói.
Trưởng phòng Mạnh của sở giao thông tỉnh ủy đến thị sát, tất nhiên Đoạn Hà phải có quy cách tiếp đón long trọng, đáng lý ra phải có thêm người đứng đầu khối chính quyền. Nhưng tình hình Hoài Dương là đặc biệt, Trương Thanh Vân vừa là bí thư đảng ủy vừa kiêm cả chủ tịch khối chính quyền, cấp bậc quá cao nên khó thể ra mặt.
Sau khi Trương Thanh Vân đến Hoài Dương thì đã phân công điều chỉnh khối công tác chính quyền, trong đó cũng rất quan tâm đến khối tiếp đãi.
Hàng năm có khá nhiều lãnh đạo tỉnh ủy xuống thị sát Hoài Dương, Trương Thanh Vân là lãnh đạo đứng đầu, trong lúc phân công tiếp đãi phải đặc biệt coi trọng.
Vì vậy nếu có các lãnh đạo ban ngành tỉnh ủy xuống thị sát Hoài Dương thì người phụ trách tiếp đãi bên khối chính quyền chính là Chung Gia Hoa và Đoạn Hà, chỉ dưới những tình huống cực kỳ đặc biệt thì Trương Thanh Vân mới hạ giá tiếp đón.
Đoạn Hà là phụ nữ, tất nhiên có sự mẫn cảm trời sinh trong công tác tiếp đón, nàng đi cùng Mạnh Hiểu thị sát phòng giao thông, nàng có thể cảm nhận được tâm tình không mấy tốt đẹp của đối phương. Vì vậy mới lập tức nghĩ rằng có phải cung cách tiếp đãi đã làm đối phương phật lòng hay không.
Lãnh đạo sở giao thông tỉnh xuống thị sát phòng giao thông thành phố Hoài Dương, nếu bí thư Trương xuống tiến đón thì cũng không có gì là không thể. Vì có suy nghĩ như vậy mà Đoạn Hà gọi điện thoại cho Lưu Bằng nói ra ý kiến của mình, để Lưu Bằng chuyển lời cho Trương Thanh Vân, để xem có thể ra mặt hay không.
Lưu Bằng nghe nói trưởng phòng sở giao thông đến Hoài Dương thì trong lòng vẫn còn có chút bực bội, tình cảnh lần trước bí thư đến sở giao thông vẫn còn im đậm trong trí nhớ. Lúc đó Mạnh Hiểu đã nhờ thuộc hạ xuống bịp bợm bí thư Trương, như vậy hôm nay cần gì phải ra mặt.
Lưu Bằng nghĩ đến đây thì nói ngay:
- Chủ tịch Đoạn, vấn đề tiếp đãi hôm nay tôi thấy đã quá tốt, nếu nói về quy cách của lãnh đạo sở giao thông thì còn thấp hơn nhiều so với thị ủy Hoài Dương chúng ta. Thế này nhé, tôi sẽ trưng cầu ý kiến của bí thư, nếu có gì khác thì tôi sẽ điện thoại lại.
Đoạn Hà nghe thấy Lưu Bằng nói như vậy thì trong lòng mơ hồ hiểu rõ giữa Trương Thanh Vân và Mạnh Hiểu có chuyện xảy ra, nếu đã như vậy thì nàng cũng không còn gì để nói, chỉ biết lên tiếng rồi cúp điện thoại.
Vào bữa tiệc chào đón vào buổi tối, khi bàn về vấn đề giao thông và các công trình xây dựng cơ bản ở Hoài Dương thì Mạnh Hiểu nói:
- Trước đó bí thư Trương đã ra mặt vì vấn đề xây dựng cơ bản ở Hoài Dương, vì vậy mà chúng tôi không thể xem thường.
- Trước kia mọi người thường nói tôi có chính kiến với Hoài Dương, đây rõ ràng là những lời vô căn cứ. Lần này tôi đến Hoài Dương chính là khảo sát phát triển giao thông, chúng tôi sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức vì công cuộc xây dựng và phát triển của Hoài Dương.
- Cám ơn, đa tạ!
Đoạn Hà nói, vẻ mặt rất vui sướng. Trong lời nói của Mạnh Hiểu có nhắc đến bí thư Trương, nhưng giọng điệu lại rất cung kính, rõ ràng quá khác biệt với những gì hiểu được trong lời nói của Lưu Bằng. Đoạn Hà phán đoán trong chuyên này nhất định có biến đổi gì đó.
- Trưởng phòng Mạnh ra sức giúp đỡ, điều này nhất định sẽ làm cho nhân dân Hoài Dương chúng tôi khắc ghi trong lòng. Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại với phòng thư ký của bí thư, nếu có thể sắp xếp được chương trình thì bí thư nhất định sẽ tiếp kiến anh.
Mạnh Hiểu vội hỏi:
- Nếu là như vậy thì tốt quá, lần trước bí thư Trương đến sở giao thông mà tôi không có mặt, bây giờ sở giao thông chúng tôi đến Hoa Đông, tất nhiên rất muốn được gặp bí thư Trương, cũng xem như tạ tội.
Mạnh Hiểu nói ra những lời như vậy mà vẻ mặt rất mất tự nhiên, hắn là lãnh đạo sở giao thông, trong ký ức của hắn thì đã lâu lắm rồi chưa từng trơ mặt ra đến thăm hỏi và thỉnh tội với người khác. Dù mọi người đều nói người trong quan trường co được dãn được, nhưng thực tế thì ai cúi đầu cũng khó thể vui sướng cho được.
Trương Thanh Vân thị sát các lãnh đạo chủ yếu của khối công tác công - kiểm - pháp, thứ nhất là để khen ngợi mọi người cố gắng công tác trong thời gian vừa qua, đã có thành tích trong vấn đề bảo đảm ổn định ở Hoài Dương. Thứ hai tiếp tục cổ vũ bọn họ cố gắng giữ vững sự ổn định, tiếp tục bảo trì cục diện vào lúc này. Vấn đề Hoài Dương vẫn còn rất nghiêm trọng, phương diện tư pháp cũng có những vấn đề khó bỏ qua.
Trương Thanh Vân cũng không quá đi sâu vào và bắt chặt tư pháp, vấn đề chủ yếu là muốn ổn định cục diện, vì vậy cũng không bày tỏ cảm tình với bí thư tư pháp Hùng Đan Đương và cục trưởng cục công an Chương Lập Cường, cho phép chiến tuyến tư pháp tạm thời có chút bất hòa. Điều này cũng tránh xuất hiện tình cảnh được không bù mất, tránh xảy ra phiền phức để Trương Thanh Vân phải tự mình xử lý.
So sánh với Hùng Đan Đương thì Chương Lập Cường có vẻ thô kệch hơn rất nhiều, mặt đầy râu quai nón, tướng tá cao to, vóc người có vẻ phóng khoáng thẳng thắn. Nhưng người này ăn nói rất cung kính, không có vẻ tùy tiện, tương phản như vậy lại làm Trương Thanh Vân cảm thấy khó thích ứng, cũng không khỏi có thêm vài phần quan sát với Chương Lập Cường.
Chương Lập Cường là phó chủ tịch thành phố mà đảm nhiệm chức cục trưởng cục công an thì xem như cán bộ cấp cao, dù Hùng Đan Đương và Chương Lập Cường cố gắng cho người ngoài thấy bọn họ đang đoàn kết, nhưng Trương Thanh Vân thấy rõ hai người này bằng mặt mà không bằng lòng.
Bí thư tư pháp và cục trưởng cục công an mâu thuẫn với nhau chỉ là chuyện thông thường, hơn nữa Chương Lập Cường là loại người thô ráp nhưng khôn khéo, có lẽ cũng chẳng dễ khống chế. Quan trọng là cục công an cũng là ban ngành có thực quyền, cộng thêm một lãnh đạo là phó chủ tịch, như vậy khó khống chế cũng là đương nhiên. xem tại
Trên phương diện tư pháp thì Trương Thanh Vân thường có thói quen để bí thư tư pháp kiêm nhiệm cục trưởng cục công an, như vậy thì quyền lực sẽ tập trung, người sử dụng quyền lực cũng sẽ thuận buồm xuôi gió. Hơn nữa khi vào thời điểm đặc biệt khẩn cấp thì một lãnh đạo cục công an là thường ủy thị ủy cũng có tiếng nói quyết định.
Trương Thanh Vân nhìn tình cảnh phân chia quyền lực trong tư pháp mà có chút buồn bực, nhưng hắn cũng không muốn nhúng ta vào vấn đề nhân sự ở khối tư pháp ngay lập tức. Nhưng trong lòng hắn thì nghĩ rằng sẽ có một ngày khối tư pháp được điều chỉnh, khi đó những mối lo sẽ tan biến, cũng mất đi những phiền toái không đáng có.
Mà bây giờ nếu ra tay với khối tư pháp thì sẽ sinh ra nguy hiểm rất lớn, trước kia Trương Thanh Vân đã từng gây ra động tĩnh rất lớn ở Cảng Thành, tất nhiên biết rõ vấn đề khó khăn lúc này là thế cục. Đợi đến khi Trương Thanh Vân chính thức bắt tay vào hành động thì tình hình Hoài Dương phải hoàn toàn khôi phục lại sức sống.
Hùng Đan Đương và Chương Lập Cường có thể cảm nhận được tâm tính của Trương Thanh Vân, con người thường kỳ quái như vậy, Trương Thanh Vân không thổ lộ tình cảm với hai người, vì vậy mà trong lòng hai người lại càng trở nên sợ hãi.
Vì có nhiều chuyện càng không biết rõ sẽ càng làm cho lòng người bất an. Trương Thanh Vân rất có danh tiếng ở Hoa Đông, tuy trong đó cũng có nhiều mặt trái nhưng chỉ riêng danh tiếng ra tay quyết đoán và nặng nề cũng đủ làm cho người người Hoa Đông khiếp sợ.
Đồng thời Trương Thanh Vân lại còn rất trẻ, làm việc khó tránh khỏi sự nôn nóng, nếu thật sự để hắn cảm thấy khó còn đường lui thì vấn đề điểu chỉnh tư pháp là đương nhiên. Bây giờ trong khối tư pháp xuất hiện tình cảnh một núi mà hai hổ, cuối cùng Hùng Đan Đương và Chương Lập Cường cũng khó thể tránh khỏi quá trình phân tranh cao thấp, vì vậy bảo trì mối quan hệ tốt đẹp với bí thư ở sau lưng chính là công tác cực kỳ quan trọng.
Mà hiện trạng của Trương Thanh Vân bây giờ chính là muốn giữ thăng bằng trong tư pháp, chỉ cần không gây chuyện là quá tốt rồi.
Sau khi kết thúc quá trình thị sát cục công an, khi trên đường quay về thì Lưu Bằng ngồi bên ghế lái phụ nhiều lần quay đầu muốn nói chuyện, nhưng khi thấy Trương Thanh Vân đang nhắm mắt dưỡng thần thì rất khó nói ra.
- Ngay từ lúc anh quay lại nhìn lần đầu tiên thì tôi đã nhận ra được, tuy nhắm mắt nhưng cũng có thể cảm ứng...
Trương Thanh Vân trầm giọng nói.
Vẻ mặt Lưu Bằng chợt đỏ hồng, hắn nói:
- Là thế này, trước đó phó chủ tịch Đoạn đã điện thoại đến nói rằng trưởng phòng sở giao thông tỉnh ủy đến thị sát phòng giao thông thành phố, chị ấy hỏi anh có rảnh rỗi hay không...
- Sao?
Trương Thanh Vân nhíu mày rồi cười ha hả nói:
- Cậu điện thoại để chủ tịch Đoạn sắp xếp, tối nay chúng ta mời trưởng phòng Mạnh dùng cơm...
- Lưu Bằng, con người cũng không nên quá cơ bắp, đặc biệt là những người trên địa vị như chúng ta. Điều chúng ta cần quan tâm chính là cuộc sống của nhân dân và phát triển kinh tế xã hội của Hoài Dương. Chúng ta còn rất nhiều thứ cần dựa vào sở giao thông, bây giờ trưởng phòng Mạnh đến nhà, chúng ta là chủ phải hào sảng mời khách dùng cơm.
- Trong thể chế của chúng ta luôn chú ý đặc biệt đến nhân tình, đến quan hệ, điều này chúng ta phải xem xét.
Trương Thanh Vân dùng giọng thấm thía nói.