Những ngày vừa qua phóng viên tụ tập rất đông ở Lăng Thủy, tất nhiên trọng điểm chính là những vùng lân cận khách sạn Lăng Thủy. Mọi người đều biết bí thư thị ủy Hoài Dương Trương Thanh Vân đang ở đây.
Bây giờ Trương Thanh Vân đã nghiễm nhiên trở thành quan viên chạm tay có thể bỏng, truyền thông và dân chúng đều có kỳ vọng rất lớn đối với khu kinh tế Hoàng Hải, mà lãnh đạo chủ yếu của Hoài Dương và Hoàng Hải đều đã trước sau bày tỏ thái độ với truyền thông. Hai bên ăn nhịp với nhau, điều này làm cho tất cả chờ mong được thấy tương lai tươi sáng của khu kinh tế Hoàng Hải, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng trở thành đối tượng được người khác chú ý.
Trương Thanh Vân trực tiếp từ thủ đô về Lăng Thủy, hắn cũng không có chuẩn bị tâm lý với lễ ngộ như vậy. Cuối cùng Lưu Bằng cũng không thể không gọi điện thoại về Hoài Dương, hắn bắt các đơn vị tương quan ở Hoài Dương phải bố trí vấn đề an toàn công tác cho Trương Thanh Vân.
Ngoài truyền thông truy đuổi thì Trương Thanh Vân cũng là nhân vật đọng lại bên miệng cán bộ trong chính đàn Lăng Thủy. Trương Thanh Vân và Lăng Tổ Hồng kẻ xướng người họa, trong lúc vô tình đã tăng mạnh trọng lượng. Trước đó hành trình của Trương Thanh Vân ở Hoàng Hải được đồn ầm lên ở Lăng Thủy, khi đó tiếng hô xử lý nghiêm túc là rất nhiều.
Nhưng gió nổi mạnh mà trời không mưa, điều này đã làm cho rất nhiều người có khứu giác nhạy cảm ý thức được vấn đề không tầm thường. Bây giờ bí thư Hoàng Hải Lăng Tổ Hồng đã công khai bày tỏ sẽ giúp đỡ Trương Thanh Vân, điều này cũng chính thức tuyên bố những kẻ chống đối đã thất bại. Đây là một đòn đả kích nặng nề đến đám người thuộc thế lực bản địa ở Hoa Đông, đến tư tưởng chủ nghĩa đỉnh núi ở Hoa Đông. Gần đây đã có nhiều người nói tinh thần Hoa Đông đang đi xuống, không bằng năm xưa.
Những tiếng hô này rõ ràng là của đám quan lại bên trong các phe phái, tất nhiên những thứ này vang lên với mong muốn kích thích những nhân vật tai to mặt lớn ở các thế lực trong Hoa Đông, hy vọng những nhân vật này có thể cứng rắn thay đổi xu hướng suy tàn.
Khu nhà thường ủy tỉnh ủy Hoa Đông, phòng làm việc của bí thư Tần Vệ Quốc, lúc này Tần Vệ Quốc đang dùng tay vuốt ve một mô hình địa cầu làm bằng gỗ giống như suy nghĩ về vấn đề gì đó. Chử Ngụy Cường đang ngồi trên ghế sa lông trước bàn làm việc, lúc này hai vị lãnh đạo đứng đầu Hoa Đông đang chạm trán nhau theo một phương thức đặc biệt.
- Bí thư, tôi thấy bí thư Hoàng Hải Lăng Tổ Hồng gần đây đang gây thêm phiền phức, chúng ta còn chưa phản ứng, bây giờ anh ấy làm như vậy chẳng phải muốn tiếp tục làm chúng ta khó xử sao? Hơn nữa lần này lại càng làm cho Trương Thanh Vân trở nên bệ vệ, tôi nghe nói gần đây anh ta xuất hiện cực kỳ tiền hô hậu ủng, khách sạn ở lại cũng là nơi tụ tập của phóng viên, nghiễm nhiên trở thành minh tinh.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy thì trong mắt anh ta có còn lãnh đạo tỉnh chúng ta nữa không? Việc này tôi thấy không thể không xem xét, nhất định phải nghiêm túc xem xét.
Chử Ngụy Cường nói.
Tần Vệ Quốc không lên tiếng, vẻ mặt âm tình bất định, không ai biết trong lòng lão đang nghĩ gì. Một lúc lâu sau lão mới nói:
- Những gì bí thư Lăng nói ra cũng không phải tôi và anh có thể chen chân vào được, bây giờ vấn đề đang nằm ở đâu, một vấn đề nằm ở Hoài Dương, một vấn đề khác là tai nạn do thiếu trách nhiệm ở Giang Thủy.
- Hai vấn đề này đều rất mẫn cảm, rất mấu chốt, nhất định phải xử lý thỏa đáng. Hai vấn đề này nếu có xảy ra chút lỗi lầm nào cũng không phải chuyện nhỏ, vì vậy phải quan tâm đặc biệt.
- Nếu không có gì thì, bí thư, chúng ta có nên trưng cầu ý kiến các đồng chí hay không? Hoặc tôi sẽ mở họp các ban ngành chính quyền, trước tiên sẽ nói ra vài lời, anh thấy thế nào?
Chử Ngụy Cường nói. Tần Vệ Quốc lắc đầu, lão dùng tay ve vuốt quả địa cầu rồi cười lạnh nói:
- Có một số việc không thể trưng cầu ý kiến rộng khắp. Hai người chúng ta bây giờ là kẻ đáng thương, nhiều phương diện ép lên người, bên trong cũng có mà bên ngoài cũng có, những thứ này đều làm cho người ta phải đau lưng.
Tần Vệ Quốc chợt vỗ ầm lên bàn làm việc giống như đang tiết hận trọng lòng, Chử Ngụy Cường cũng thở dài một hơi nói:
- Tôi mặc kệ thế nào, vấn đề Trương Thanh Vân không thể khinh thường, chúng ta...
Chử Ngụy Cường vừa nói được một nửa thì Tần Vệ Quốc vung tay chặn lại, lúc này có người đang gõ cửa. Tần Vệ Quốc lên tiếng, thư ký Chu Hướng tiến vào, hắn đặt phần văn kiện trên tay xuống trước mặt Tần Vệ Quốc.
- Cái gì vậy?
Tần Vệ Quốc cau mày nói. Vẻ mặt Chu Hướng chợt có chút mất tự nhien, hắn nói:
- Điều này...Tôi...
Tần Vệ Quốc cầm lấy văn kiện rồi mở ra đọc như gió, vẻ mặt chợt trở nên rất đặc sắc. Lão ngước mắt lên thì nhìn thấy Chu Hướng, lúc này Chu Hướng vội nói:
- Đây là văn kiện mà bí thư Trương Thanh Vân tự mình đưa đến ban tổng hợp để tôi chuyển cho anh...
Chử Ngụy Cường nghe nói văn kiện có liên quan đến Trương Thanh Vân thì cũng đưa đầu tới, Tần Vệ Quốc phất tay cho Chu Hướng lui ra, lão cầm văn kiện đưa cho Chử Ngụy Cường.
Chử Ngụy Cường nhìn qua một lần, lão nói:
- Hì, người này phản ứng rất nhanh, lúc này làm kiểm điểm với tổ chức coi như khá kịp thời, nhưng dù là kiểm điểm cũng không có được bao nhiêu thành ý, mà nào có giống kiểm điểm? Rõ ràng là tìm từ giải thích.
- Vậy anh có ý kiến gì?
Tần Vệ Quốc nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chử Ngụy Cường. Lúc này Chử Ngụy Cường quay đầu, lão há miệng vài lượt nhưng không nói lời nào. Cục diện bây giờ rất mẫn cảm, phương diện của Hoài Dương thì Trương Thanh Vân và Lăng Tổ Hồng kẻ xướng người họa, trực tiếp quét rác trên mặt đám quan viên Hoa Đông, cũng là nan đề cho tỉnh ủy.
Mặt khác còn có phương diện Giang Thủy, những người có liên quan trong tai nạn thiếu trách nhiệm phải có kết quả xử lý, mà tình cảnh này lại liên quan đến nhân vật mẫm cảm ở thủ đô, nếu xử lý không tốt thì sẽ sinh ra phong ba.
Đây rõ ràng là khó cục, xử lý thế nào cũng có người không hài lòng. Nếu nói về mặt cảm tình thì Chử Ngụy Cường cũng hy vọng các phái ở Hoa Đông có thể thủ thắng toàn diện, nhưng tình hình thực tế đã để lão biết trong sự việc có quá nhiều nút thắt, xúc động làm việc là không được. Bây giờ Tần Vệ Quốc đá quả bóng cao su cho lão, vì vậy lão khó thể nghĩ ra biện pháp vào lúc này.
- Hừ, nếu đã không có biện pháp thì đưa Trương Thanh Vân đến, cho anh ta nghĩ biện pháp.
Tần Vệ Quốc nói, nói xong gọi điện thoại ngay cho Chu Hướng, lão bắt thư ký phải dùng tốc độ nhanh nhất để thông báo cho Trương Thanh Vân, nói rằng Tần Vệ Quốc đang chờ.
Khi Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của Chu Hướng thì đang chuẩn bị đi thăm hỏi Triệu Hải Dân, sau khi nghe tình huống thì hắn lập tức cho quay đầu xe chạy về phía tỉnh ủy mà không làm bất kỳ công tác chuẩn bị nào.
Trương Thanh Vân đã có chuẩn bị tâm lý với lúc gặp mặt Tần Vệ Quốc, nhưng lúc này bí thư tỉnh ủy đột nhiên triệu kiến khẩn cấp cũng làm hắn bất ngờ. Vì Hắn đến nhà Triệu Hải Dân cũng không mang theo Lưu Bằng, nếu muốn áp dụng phương pháp nước đến chân mới nhảy và chuẩn bị chút văn kiện là không thể được.
Xe phóng đi với tốc độ rất nhanh, chưa đến mười phút xe đã dừng lại trước cổng khu nhà tỉnh ủy. Vì Trương Thanh Vân là ủy viên tỉnh ủy nên có giấy thông hành đặc biệt, chiến sĩ cảnh sát gác cổng cúi chào, đi vào rất thuận lợi.
Sau khi vào cổng thì tốc độ xe rất chậm, Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hắn đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng. Hắn biết rõ hôm nay gặp mặt bí thư về vấn đề gì, nếu không đối phó tốt thì sẽ để lại ấn tượng xấu cho Tần Vệ Quốc.
Nói thật, sau khi Trương Thanh Vân đến Hoa Đông thì luôn được Tần Vệ Quốc quan tâm, dù đối phương có mục đích gì thì dù sao cũng là thủ trưởng trực tiếp của Trương Thanh Vân, nếu gây ra tình cảnh khó xử thì rõ ràng không tôn trọng lãnh đạo.
Nếu xét từ góc độ này thì bây giờ Trương Thanh Vân có chút đuối lý, dù đây không phải hắn chủ quan duy ý chí mà tạo thành, nhưng dù là mà xui quỷ khiến mới tạo ra tình cảnh lúc này thì hắn cũng phải chịu trách nhiệm.
Những ý ngĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, xe đã dừng lại dưới lầu khu nhà thường ủy, Trương Thanh Vân xuống xe bước nhanh đến bậc cầu thang ở cửa chính. Hai bên cửa chính khu nhà thường ủy có hai cảnh sát, khi thấy Trương Thanh Vân thì nhấc tay chào, cũng không ngăn cản.
Trương Thanh Vân hơi khựng người, hắn giống như còn chưa thích ứng với lễ ngộ thế này. Hắn biết rõ hai người biết rõ thân phận của mình, nhưng điều này cũng làm hắn có chút bất ngờ.
Trương Thanh Vân đã từng đến phòng làm việc của bí thư Tần, vì vậy hắn theo thang máy lên lầu, khi ra khỏi thang máy và bước nhanh về phía phòng làm việc của bí thư thì Trương Thanh Vân đưa tay xem giờ, mất hai mươi phút khi nhận được điện thoại của Chu Hướng.
Hiệu suất của Trương Thanh Vân cũng làm cho Chu Hướng kinh ngạc, hắn cẩn thận đánh giá Trương Thanh Vân vài giây rồi nói:
- Anh mau vào thôi, bí thư thật sự đang đợi anh.
Trương Thanh Vân gật đầu rất nghiêm túc, hắn đẩy cửa phòng làm việc của Tần Vệ Quốc. Khi vào cửa thì Trương Thanh Vân thấy được Chử Ngụy Cường đang hút thuốc, hắn vội vàng chào hỏi, ngay sau đó lại hào hỏi Tần Vệ Quốc.
Chử Ngụy Cường không để ý đến Trương Thanh Vân, Tần Vệ Quốc quay đầu nhìn Trương Thanh Vân, sau hơn nửa phút lão mới mở lời:
- Tốc độ rất nhanh. Vừa rồi tôi đã thương lượng với anh Chử, tôi và anh ấy chờ anh ở đây, nếu việc này mà để cho đám người bên ngoài thêm mắm dặm muối thì sợ rằng ngày mai anh sẽ nổi tiếng cả nước.
Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, hắn nghe thấy chút ý nghĩa mỉa mai trong lời nói của bí thư, hắn nói:
- Là tôi công tác qua loa, suy xét không chu toàn, cuối cùng làm cho các lãnh đạo khó xử. Vấn đề Hoài Dương vốn là chuyện nhỏ nhưng những người có tâm tư lại đẩy mạnh lên, cứng nhắc chia ra hai mặt đối lập. Loại cảm giác này không những làm cho lãnh đạo khó xử mà Hoài Dương chúng tôi cũng bị đưa vào thế cô lập nguy hiểm.
- Xin hỏi anh, anh đã biết tình cảnh lúc này sẽ như vậy, sao trước đó lại không cẩn thận suy xét? Anh có ý kiến sao không liên hệ với các đồng chí khác, khi đó anh đi Hoàng Hải làm việc theo ý mình, lúc này tôi và phó chủ tịch Ngô hoàn toàn bị động ở tỉnh thành.
- Đây là anh không tín nhiệm đồng chí của mình, không tín nhiệm lãnh đạo. Chuyện bây giờ đã như vậy mà anh chỉ nói làm cho lãnh đạo khó xử, lời nói khó xử chẳng phải nói nhảm sao? Sao lúc đó anh hành động mà không nghĩ đến điều này.
Chử Ngụy Cường ở bên cạnh trầm giọng nói, giọng điệu không tốt đẹp gì, hương vị phê bình rất nặng.
Trương Thanh Vân không lên tiếng xem như yên lặng tiếp nhận lời phê bình của Chử Ngụy Cường. Hắn trầm ngâm một lát rồi lại nói:
- Mặt khác lần này tôi về thủ đô vốn chỉ là muốn tìm chút trợ giúp từ các bộ và ủy ban trung ương, nhưng cuối cùng vẫn bị người ta kéo đến tham gia yến tiệc, đây cũng là tình cảnh mà trước đó tôi không suy xét cho tốt.
Tần Vệ Quốc và Chử Ngụy Cường đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng cả hai đều rất kinh ngạc trước sự thành thật của Trương Thanh Vân. Phải biết rằng bây giờ thủ đô rất mẫn cảm, Trương Thanh Vân thừa nhận sai lầm phải có dũng khí rất lớn. Khi có những lời này của Trương Thanh Vân thì vẻ mặt Tần Vệ Quốc mới buông lỏng, đã không còn nghiêm khắc như lúc đầu.
Bây giờ Trương Thanh Vân đã nghiễm nhiên trở thành quan viên chạm tay có thể bỏng, truyền thông và dân chúng đều có kỳ vọng rất lớn đối với khu kinh tế Hoàng Hải, mà lãnh đạo chủ yếu của Hoài Dương và Hoàng Hải đều đã trước sau bày tỏ thái độ với truyền thông. Hai bên ăn nhịp với nhau, điều này làm cho tất cả chờ mong được thấy tương lai tươi sáng của khu kinh tế Hoàng Hải, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng trở thành đối tượng được người khác chú ý.
Trương Thanh Vân trực tiếp từ thủ đô về Lăng Thủy, hắn cũng không có chuẩn bị tâm lý với lễ ngộ như vậy. Cuối cùng Lưu Bằng cũng không thể không gọi điện thoại về Hoài Dương, hắn bắt các đơn vị tương quan ở Hoài Dương phải bố trí vấn đề an toàn công tác cho Trương Thanh Vân.
Ngoài truyền thông truy đuổi thì Trương Thanh Vân cũng là nhân vật đọng lại bên miệng cán bộ trong chính đàn Lăng Thủy. Trương Thanh Vân và Lăng Tổ Hồng kẻ xướng người họa, trong lúc vô tình đã tăng mạnh trọng lượng. Trước đó hành trình của Trương Thanh Vân ở Hoàng Hải được đồn ầm lên ở Lăng Thủy, khi đó tiếng hô xử lý nghiêm túc là rất nhiều.
Nhưng gió nổi mạnh mà trời không mưa, điều này đã làm cho rất nhiều người có khứu giác nhạy cảm ý thức được vấn đề không tầm thường. Bây giờ bí thư Hoàng Hải Lăng Tổ Hồng đã công khai bày tỏ sẽ giúp đỡ Trương Thanh Vân, điều này cũng chính thức tuyên bố những kẻ chống đối đã thất bại. Đây là một đòn đả kích nặng nề đến đám người thuộc thế lực bản địa ở Hoa Đông, đến tư tưởng chủ nghĩa đỉnh núi ở Hoa Đông. Gần đây đã có nhiều người nói tinh thần Hoa Đông đang đi xuống, không bằng năm xưa.
Những tiếng hô này rõ ràng là của đám quan lại bên trong các phe phái, tất nhiên những thứ này vang lên với mong muốn kích thích những nhân vật tai to mặt lớn ở các thế lực trong Hoa Đông, hy vọng những nhân vật này có thể cứng rắn thay đổi xu hướng suy tàn.
Khu nhà thường ủy tỉnh ủy Hoa Đông, phòng làm việc của bí thư Tần Vệ Quốc, lúc này Tần Vệ Quốc đang dùng tay vuốt ve một mô hình địa cầu làm bằng gỗ giống như suy nghĩ về vấn đề gì đó. Chử Ngụy Cường đang ngồi trên ghế sa lông trước bàn làm việc, lúc này hai vị lãnh đạo đứng đầu Hoa Đông đang chạm trán nhau theo một phương thức đặc biệt.
- Bí thư, tôi thấy bí thư Hoàng Hải Lăng Tổ Hồng gần đây đang gây thêm phiền phức, chúng ta còn chưa phản ứng, bây giờ anh ấy làm như vậy chẳng phải muốn tiếp tục làm chúng ta khó xử sao? Hơn nữa lần này lại càng làm cho Trương Thanh Vân trở nên bệ vệ, tôi nghe nói gần đây anh ta xuất hiện cực kỳ tiền hô hậu ủng, khách sạn ở lại cũng là nơi tụ tập của phóng viên, nghiễm nhiên trở thành minh tinh.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy thì trong mắt anh ta có còn lãnh đạo tỉnh chúng ta nữa không? Việc này tôi thấy không thể không xem xét, nhất định phải nghiêm túc xem xét.
Chử Ngụy Cường nói.
Tần Vệ Quốc không lên tiếng, vẻ mặt âm tình bất định, không ai biết trong lòng lão đang nghĩ gì. Một lúc lâu sau lão mới nói:
- Những gì bí thư Lăng nói ra cũng không phải tôi và anh có thể chen chân vào được, bây giờ vấn đề đang nằm ở đâu, một vấn đề nằm ở Hoài Dương, một vấn đề khác là tai nạn do thiếu trách nhiệm ở Giang Thủy.
- Hai vấn đề này đều rất mẫn cảm, rất mấu chốt, nhất định phải xử lý thỏa đáng. Hai vấn đề này nếu có xảy ra chút lỗi lầm nào cũng không phải chuyện nhỏ, vì vậy phải quan tâm đặc biệt.
- Nếu không có gì thì, bí thư, chúng ta có nên trưng cầu ý kiến các đồng chí hay không? Hoặc tôi sẽ mở họp các ban ngành chính quyền, trước tiên sẽ nói ra vài lời, anh thấy thế nào?
Chử Ngụy Cường nói. Tần Vệ Quốc lắc đầu, lão dùng tay ve vuốt quả địa cầu rồi cười lạnh nói:
- Có một số việc không thể trưng cầu ý kiến rộng khắp. Hai người chúng ta bây giờ là kẻ đáng thương, nhiều phương diện ép lên người, bên trong cũng có mà bên ngoài cũng có, những thứ này đều làm cho người ta phải đau lưng.
Tần Vệ Quốc chợt vỗ ầm lên bàn làm việc giống như đang tiết hận trọng lòng, Chử Ngụy Cường cũng thở dài một hơi nói:
- Tôi mặc kệ thế nào, vấn đề Trương Thanh Vân không thể khinh thường, chúng ta...
Chử Ngụy Cường vừa nói được một nửa thì Tần Vệ Quốc vung tay chặn lại, lúc này có người đang gõ cửa. Tần Vệ Quốc lên tiếng, thư ký Chu Hướng tiến vào, hắn đặt phần văn kiện trên tay xuống trước mặt Tần Vệ Quốc.
- Cái gì vậy?
Tần Vệ Quốc cau mày nói. Vẻ mặt Chu Hướng chợt có chút mất tự nhien, hắn nói:
- Điều này...Tôi...
Tần Vệ Quốc cầm lấy văn kiện rồi mở ra đọc như gió, vẻ mặt chợt trở nên rất đặc sắc. Lão ngước mắt lên thì nhìn thấy Chu Hướng, lúc này Chu Hướng vội nói:
- Đây là văn kiện mà bí thư Trương Thanh Vân tự mình đưa đến ban tổng hợp để tôi chuyển cho anh...
Chử Ngụy Cường nghe nói văn kiện có liên quan đến Trương Thanh Vân thì cũng đưa đầu tới, Tần Vệ Quốc phất tay cho Chu Hướng lui ra, lão cầm văn kiện đưa cho Chử Ngụy Cường.
Chử Ngụy Cường nhìn qua một lần, lão nói:
- Hì, người này phản ứng rất nhanh, lúc này làm kiểm điểm với tổ chức coi như khá kịp thời, nhưng dù là kiểm điểm cũng không có được bao nhiêu thành ý, mà nào có giống kiểm điểm? Rõ ràng là tìm từ giải thích.
- Vậy anh có ý kiến gì?
Tần Vệ Quốc nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chử Ngụy Cường. Lúc này Chử Ngụy Cường quay đầu, lão há miệng vài lượt nhưng không nói lời nào. Cục diện bây giờ rất mẫn cảm, phương diện của Hoài Dương thì Trương Thanh Vân và Lăng Tổ Hồng kẻ xướng người họa, trực tiếp quét rác trên mặt đám quan viên Hoa Đông, cũng là nan đề cho tỉnh ủy.
Mặt khác còn có phương diện Giang Thủy, những người có liên quan trong tai nạn thiếu trách nhiệm phải có kết quả xử lý, mà tình cảnh này lại liên quan đến nhân vật mẫm cảm ở thủ đô, nếu xử lý không tốt thì sẽ sinh ra phong ba.
Đây rõ ràng là khó cục, xử lý thế nào cũng có người không hài lòng. Nếu nói về mặt cảm tình thì Chử Ngụy Cường cũng hy vọng các phái ở Hoa Đông có thể thủ thắng toàn diện, nhưng tình hình thực tế đã để lão biết trong sự việc có quá nhiều nút thắt, xúc động làm việc là không được. Bây giờ Tần Vệ Quốc đá quả bóng cao su cho lão, vì vậy lão khó thể nghĩ ra biện pháp vào lúc này.
- Hừ, nếu đã không có biện pháp thì đưa Trương Thanh Vân đến, cho anh ta nghĩ biện pháp.
Tần Vệ Quốc nói, nói xong gọi điện thoại ngay cho Chu Hướng, lão bắt thư ký phải dùng tốc độ nhanh nhất để thông báo cho Trương Thanh Vân, nói rằng Tần Vệ Quốc đang chờ.
Khi Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của Chu Hướng thì đang chuẩn bị đi thăm hỏi Triệu Hải Dân, sau khi nghe tình huống thì hắn lập tức cho quay đầu xe chạy về phía tỉnh ủy mà không làm bất kỳ công tác chuẩn bị nào.
Trương Thanh Vân đã có chuẩn bị tâm lý với lúc gặp mặt Tần Vệ Quốc, nhưng lúc này bí thư tỉnh ủy đột nhiên triệu kiến khẩn cấp cũng làm hắn bất ngờ. Vì Hắn đến nhà Triệu Hải Dân cũng không mang theo Lưu Bằng, nếu muốn áp dụng phương pháp nước đến chân mới nhảy và chuẩn bị chút văn kiện là không thể được.
Xe phóng đi với tốc độ rất nhanh, chưa đến mười phút xe đã dừng lại trước cổng khu nhà tỉnh ủy. Vì Trương Thanh Vân là ủy viên tỉnh ủy nên có giấy thông hành đặc biệt, chiến sĩ cảnh sát gác cổng cúi chào, đi vào rất thuận lợi.
Sau khi vào cổng thì tốc độ xe rất chậm, Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hắn đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng. Hắn biết rõ hôm nay gặp mặt bí thư về vấn đề gì, nếu không đối phó tốt thì sẽ để lại ấn tượng xấu cho Tần Vệ Quốc.
Nói thật, sau khi Trương Thanh Vân đến Hoa Đông thì luôn được Tần Vệ Quốc quan tâm, dù đối phương có mục đích gì thì dù sao cũng là thủ trưởng trực tiếp của Trương Thanh Vân, nếu gây ra tình cảnh khó xử thì rõ ràng không tôn trọng lãnh đạo.
Nếu xét từ góc độ này thì bây giờ Trương Thanh Vân có chút đuối lý, dù đây không phải hắn chủ quan duy ý chí mà tạo thành, nhưng dù là mà xui quỷ khiến mới tạo ra tình cảnh lúc này thì hắn cũng phải chịu trách nhiệm.
Những ý ngĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, xe đã dừng lại dưới lầu khu nhà thường ủy, Trương Thanh Vân xuống xe bước nhanh đến bậc cầu thang ở cửa chính. Hai bên cửa chính khu nhà thường ủy có hai cảnh sát, khi thấy Trương Thanh Vân thì nhấc tay chào, cũng không ngăn cản.
Trương Thanh Vân hơi khựng người, hắn giống như còn chưa thích ứng với lễ ngộ thế này. Hắn biết rõ hai người biết rõ thân phận của mình, nhưng điều này cũng làm hắn có chút bất ngờ.
Trương Thanh Vân đã từng đến phòng làm việc của bí thư Tần, vì vậy hắn theo thang máy lên lầu, khi ra khỏi thang máy và bước nhanh về phía phòng làm việc của bí thư thì Trương Thanh Vân đưa tay xem giờ, mất hai mươi phút khi nhận được điện thoại của Chu Hướng.
Hiệu suất của Trương Thanh Vân cũng làm cho Chu Hướng kinh ngạc, hắn cẩn thận đánh giá Trương Thanh Vân vài giây rồi nói:
- Anh mau vào thôi, bí thư thật sự đang đợi anh.
Trương Thanh Vân gật đầu rất nghiêm túc, hắn đẩy cửa phòng làm việc của Tần Vệ Quốc. Khi vào cửa thì Trương Thanh Vân thấy được Chử Ngụy Cường đang hút thuốc, hắn vội vàng chào hỏi, ngay sau đó lại hào hỏi Tần Vệ Quốc.
Chử Ngụy Cường không để ý đến Trương Thanh Vân, Tần Vệ Quốc quay đầu nhìn Trương Thanh Vân, sau hơn nửa phút lão mới mở lời:
- Tốc độ rất nhanh. Vừa rồi tôi đã thương lượng với anh Chử, tôi và anh ấy chờ anh ở đây, nếu việc này mà để cho đám người bên ngoài thêm mắm dặm muối thì sợ rằng ngày mai anh sẽ nổi tiếng cả nước.
Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, hắn nghe thấy chút ý nghĩa mỉa mai trong lời nói của bí thư, hắn nói:
- Là tôi công tác qua loa, suy xét không chu toàn, cuối cùng làm cho các lãnh đạo khó xử. Vấn đề Hoài Dương vốn là chuyện nhỏ nhưng những người có tâm tư lại đẩy mạnh lên, cứng nhắc chia ra hai mặt đối lập. Loại cảm giác này không những làm cho lãnh đạo khó xử mà Hoài Dương chúng tôi cũng bị đưa vào thế cô lập nguy hiểm.
- Xin hỏi anh, anh đã biết tình cảnh lúc này sẽ như vậy, sao trước đó lại không cẩn thận suy xét? Anh có ý kiến sao không liên hệ với các đồng chí khác, khi đó anh đi Hoàng Hải làm việc theo ý mình, lúc này tôi và phó chủ tịch Ngô hoàn toàn bị động ở tỉnh thành.
- Đây là anh không tín nhiệm đồng chí của mình, không tín nhiệm lãnh đạo. Chuyện bây giờ đã như vậy mà anh chỉ nói làm cho lãnh đạo khó xử, lời nói khó xử chẳng phải nói nhảm sao? Sao lúc đó anh hành động mà không nghĩ đến điều này.
Chử Ngụy Cường ở bên cạnh trầm giọng nói, giọng điệu không tốt đẹp gì, hương vị phê bình rất nặng.
Trương Thanh Vân không lên tiếng xem như yên lặng tiếp nhận lời phê bình của Chử Ngụy Cường. Hắn trầm ngâm một lát rồi lại nói:
- Mặt khác lần này tôi về thủ đô vốn chỉ là muốn tìm chút trợ giúp từ các bộ và ủy ban trung ương, nhưng cuối cùng vẫn bị người ta kéo đến tham gia yến tiệc, đây cũng là tình cảnh mà trước đó tôi không suy xét cho tốt.
Tần Vệ Quốc và Chử Ngụy Cường đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng cả hai đều rất kinh ngạc trước sự thành thật của Trương Thanh Vân. Phải biết rằng bây giờ thủ đô rất mẫn cảm, Trương Thanh Vân thừa nhận sai lầm phải có dũng khí rất lớn. Khi có những lời này của Trương Thanh Vân thì vẻ mặt Tần Vệ Quốc mới buông lỏng, đã không còn nghiêm khắc như lúc đầu.