Trong phòng khách có ba người, Ngô Hiểu Minh và Triệu Hải Dân ngồi mà Trương Thanh Vân thì đứng, tình cảnh có chút xấu hổ và quạnh quẽ. Vẻ mặt Ngô Hiểu Minh rất khó coi, hắn không ngờ Triệu Hải Dân hôm nay lại làm như vậy, lại thật sự đưa Trương Thanh Vân đến tận nhà tạ tội.
Hơn nữa Triệu Hải Dân và Trương Thanh Vân lại một trước một sau, Triệu Hải Dân đến trước làm quân tiên phong, lão làm xong tất cả bước đệm thì Trương Thanh Vân mới đi vào. Điều này rõ ràng đã có mưu tính trước, đã có chuẩn bị, Ngô Hiểu Minh khó thể nổi giận, chỉ biết làm mặt lạnh mà không nói lời nào.
- Anh Ngô, hôm nay tôi đưa bí thư Thanh Vân đến, để mặc cho anh xử lý. Anh cảm thấy nên xử lý thế nào thì đều có thể, tôi hoàn toàn giúp đỡ. Đồng chí Thanh Vân cũng biết mình đã làm sai, hôm nay đến cũng mang theo thành ý.
Triệu Hải Dân nói, thái độ rất chân thành.
Ngô Hiểu Minh liếc mắt nhìn Triệu Hải Dân, khóe môi hắn giật giật mà không nói chuyện. Hôm nay hắn đã đánh giá thấp công phu cao tay của Trương Thanh Vân, có thể mời Triệu Hải Dân ra mặt quả nhiên không tầm thường, hơn nữa còn bắt buộc Triệu Hải Dân phải làm trung gian hòa giải, điều này càng khó.
- Chủ tịch Ngô, trước đó đến Hoàng Hải tôi đã không liên hệ trước với anh, mà sau khi quay về từ Hoàng Hải không đến nhận tội cũng là trách nhiệm của tôi. Lúc đó tôi suy xét vấn đề có vẻ đơn giản, thầm nghĩ chỉ muốn nhanh chóng để Hoài Dương phát triển, cũng vì vậy mà để cho các lãnh đạo tỉnh ủy phải gánh áp lực lớn.
- Tôi làm như vậy đã tổn hại đến uy tín của anh, đã tạo nên những ảnh hưởng cực kỳ tiêu cực.
Trương Thanh Vân nói, giọng điệu không kiêu ngạo không xu nịnh.
Trương Thanh Vân đã nói ra một sự thật, đó chính là lãnh đạo tỉnh ủy và chính quyền muốn xử lý vấn đề khu kinh tế Hoàng Hải như thế nào, nếu vừa muốn hoàn thành hợp tác mà không tổn hại lòng tự trọng của người Hoa Đông, hai điều này hầu như là không có khả năng.
Tình huống khi đó chính là lãnh đạo tỉnh ủy và chính quyền không ai muốn ra mặt, Trương Thanh Vân bắt buộc phải ra tay trước. Mà trước đó Trương Thanh Vân không báo cáo cho Ngô Hiểu Minh cũng đã suy xét rõ ràng, cũng lo lắng đối phương sẽ khó xử.
Trương Thanh Vân nói như vậy đã chứng tỏ hắn suy xét vấn đề cẩn thận, bây giờ quay đầu lại xin lỗi, nếu Ngô Hiểu Minh còn tiếp tục tính toán chi li thì rõ ràng là quá hẹp hòi.
Vẻ mặt Ngô Hiểu Minh vẫn âm tình bất định. Nói thật, sự việc đã tiếp diễn đến bây giờ, những thành ý Trương Thanh Vân biểu hiện ra ngoài cũng đã quá đủ. Hơn nữa thực tế thì lãnh đạo tỉnh ủy và chính quyền đều ủng hộ Trương Thanh Vân, dưới tình hình này thì Ngô Hiểu Minh cũng chỉ biết làm con lừa mà thôi.
Nhưng dù con lừa xuống núi thì Ngô Hiểu Minh cũng phải có thể diện, hắn trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:
- Còn có một số việc anh anh chưa suy xét, đó chính là bây giờ Hoài Dương tự mình tiếp xúc với Hoàng Hải, hơn nữa còn đưa ra hứa hẹn với đối phương.
- Anh đã nghĩ làm như vậy sẽ ảnh hưởng thế nào đến Cảng Thành chưa? Lúc này Cảng Thành phải làm sao để định vị chính mình? Như vậy đã chính thức tạo ra khó khăn cho Cảng Thành và Hoàng Hải, nếu đứng ở độ cao toàn tỉnh thì gần đây bí thư Nhâm náo loạn rất lớn, hơn nữa xã hội Cảng Thành cũng có những âm thanh rất dữ dội.
- Chính anh cũng là cán bộ từ Cảng Thành đi ra, anh phải đối mặt thế nào với cục diện lúc này ở Cảng Thành?
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hắn không mở miệng. Triệu Hải Dân nói:
- Anh ngồi xuống trước đi, không cần phải đứng quá nghiêm trang như vậy.
Triệu Hải Dân chỉ xuống ghế sa lông, Trương Thanh Vân do dự rồi ngồi xuống. Ngô Hiểu Minh nhíu mày, cuối cùng hắn hét lên lầu:
- Bà đâu rồi, châm một ly trà, có khách đến.
Một tiếng két vang lên, cửa phòng trên lầu chợt mở ra, phu nhân của Ngô Hiểu Minh từ bên trong bước ra và thấy phòng khách có thêm một người, vì vậy vội vàng xuống lầu. Triệu Hải Dân cười nói:
- Giới thiệu cho em gái vị này, đây là phó chủ tịch tỉnh mới nhận chức của Hoa Đông, đồng thời cũng là bí thư thị ủy Hoài Dương.
Trương Thanh Vân khách khí nói:
- Chào chị gái, mạo muội đến nhà, quấy rầy chị rồi.
Ngô phu nhân dùng ánh mắt tò mò đánh giá Trương Thanh Vân vài lượt, sau đó bà nói;
- Không quấy rầy, không sao, chủ tịch Trương quả nhiên còn rất trẻ, nhìn qua có vẻ bằng tuổi con tôi...
- Được rồi, được rồi, lo việc của mình đi!
Ngô Hiểu Minh thấy vợ rơi vào trạng thái nói chuyện không dứt thì phất tay mất kiên nhẫn nói.
Ngô phu nhân ngượng ngùng lui ra, bà tự mình châm cho Trương Thanh Vân một ly trà. Trương Thanh Vân khách khí nhận trà, cảm tình với Ngô Hiểu Minh lại tăng thêm một phần. Ngô Hiểu Minh là thường ủy tỉnh ủy mà trong nhà khá đơn sơ, là một người mộc mạc.
Điều này rất ít gặp trong các nhà quan lớn, ít nhất cũng có thể nói Ngô Hiểu Minh khá thanh liêm. Hơn nữa Ngô phu nhân tự mình dâng trà, điều này đã chứng minh sự việc là bình thường, nhưng đáng lý ra trong nhà lãnh đạo tỉnh phải có người ở, trong nhà Ngô Hiểu Minh lại không có, điều này chứng tỏ hắn cũng không phải là người quá giữ thể diện, không thích hình thức hóa.
Trương Thanh Vân uống một ngụm trà, đợi Ngô phu nhân lại tiếp tục lên lầu thì hắn nói:
- Chủ tịch Ngô, đối với vấn đề hợp tác khu kinh tế Hoàng Hải thì tôi có một ý nghĩ, dù là Hoài Dương hay Cảng Thành cũng đều phải làm tốt định vị của chính mình.
- Hoài Dương hợp tác với Hoàng Hải, Cảng Thành hợp tác với Hoàng Hải, tuy cơ sở khác biệt nhưng cũng có chút tương đồng, mà cuối cùng thì cũng phải là hợp tác song song.
- Hoài Dương chúng tôi hợp tác với Hoàng Hải, nếu Hoàng Hải có được lợi ích thì bọn họ tất nhiên sẽ tình nguyện. Cũng là như vậy thì suy rộng ra hợp tác giữa Cảng Thành và Hoàng Hải, vì vậy tôi kiên quyết không đồng ý đến vấn đề những câu nói của tôi làm ảnh hưởng đến tiền cảnh hợp tác giữa Cảng Thành và Hoàng Hải.
- Hai thành phố hợp tác không thành công thì xét đến cùng chính là không hài hòa lợi ích, nếu phá vỡ được điều này thì chắc chắn sẽ thành công. Hơn nữa dù bên ngoài có bất kỳ lời nói nào cũng khó thể ảnh hưởng đến tiến đọ hợp tác.
- Vì vậy dựa theo lời của tôi thì những lời gần đây của ban ngành Cảng Thành cực kỳ không có trách nhiệm, bọn họ lợi dụng sự đồng tình của lãnh đạo tỉnh để tìm cớ. Tôi là một cán bộ phát triển ở Cảng Thành, tôi cảm thấy khó hiểu vì hành động của bọn họ, đồng thời cũng rất phản cảm.
Vẻ mặt Ngô Hiểu Minh chợt biến đổi, hắn đứng lên dùng tay chỉ vào Trương Thanh Vân nói:
- Anh...Anh...Anh đúng là ngoan độc, nếu lời này để cho Nhâm Gia Niên nghe được, sợ rằng hai người các anh sẽ vỗ bàn mắng nhau. Truyện được copy tại
Tuy Ngô Hiểu Minh nói như vậy nhưng vẻ mặt đã hòa hoãn, lời nói của Trương Thanh Vân đã chỉ rõ đường đi cho hắn. Bây giờ trong vấn đề phát triển khu kinh tế Hoàng Hải thì Hoài Dương đã có manh mối, chỉ còn lại một mình Cảng Thành không có hứa hẹn.
Đối với Ngô Hiểu Minh thì chuyện ở Cảng Thành cũng là một nhiệm vụ, nếu quả thật đúng như lời của Trương Thanh Vân, nếu để Nhâm Gia Niên chủ động thì cuối cùng sẽ làm cho chính quyền tỉnh rơi vào thế bị động. Chỉ có cách dùng một phương pháp khác áp dụng lên Cảng Thành, đưa đến áp lực cho Cảng Thành, chỉ như vậy thì sự việc mới có cơ hội chuyển biến.
Trương Thanh Vân cũng không phải là một người dễ nắm, lần này hắn có thể buông tay cũng vì đã chiếm khá nhiều tiện nghi. Hơn nữa Tần Vệ Quốc đã bố trí nhiệm vụ cho hắn, hắn phải lấy đại cục làm trọng, nên suy nghĩ cho tương lai của Hoài Dương, làm vậy là đúng.
Trong lòng Trương Thanh Vân biết rất rõ đúng sai là thế nào, chỉ cần thay mặt Hoài Dương kiếm được một hoàn cảnh tốt thì vinh nhục cá nhân không đáng là gì. Người làm quan phải có lòng dạ và khí phách, nếu không thể chịu đựng chút uất ức thì sao có thể làm chuyện lớn?
Bây giờ vấn đề hợp tác giữa Hoài Dương và Hoàng Hải đã có đột phá lớn, Trương Thanh Vân đến Hoàng Hải duỗi ra cành ô liu, gần đây bí thư Lăng Tổ Hồng cũng đã đáp lại. Bây giờ Trương Thanh Vân chỉ cần khơi thông với phó chủ tịch Ngô Hiểu Minh, nếu hoàn thành thì những áp lực của Hoài Dương bên trong Hoa Đông sẽ biến mất.
Mà những tin đồn Trương Thanh Vân và Ngô Hiểu Minh bất hòa sẽ sụp đổ, như vậy Hoài Dương cũng tìm được một ngoại cảnh tốt. Trương Thanh Vân có thể tổ chức đàm phán với Hoàng Hải mà không còn mối lo nào, có thể kéo ra tấm màn hợp tác.
Rèn sắt phải lợi dụng khi còn nóng, Trương Thanh Vân thừa dịp vẻ mặt Ngô Hiểu Minh hòa hoãn mà nói ra kế hoạch của mình, cuối cùng hắn nói:
- Chủ tịch Ngô, tôi có thể đảm bảo Hoài Dương nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo tỉnh, sau này vài năm sẽ đột phát mạnh mẽ.
- Hơn nữa Hoài Dương và Hoàng Hải hợp tác với nhau, nhìn qua thì có vẻ Hoài Dương cho nhiều hứa hẹn, nhưng chỉ vì như vậy mà hợp tác mới thành. Sau này Hoàng Hải sẽ ỷ lại vào Hoài Dương, nếu ỷ lại vào Hoài Dương thì chẳng khác nào ỷ lại vào Hoa Đông.
- Nếu đã như thế thì sau này Hoa Đông và Hoàng Hải đàm phán hợp tác thì quyền chủ động nằm trong tay ai còn chưa chắc được. Chúng ta chỉ cần lợi dụng cơ hội vào lúc này để đẩy kinh tế Hoa Đông lên một độ cao mới là được.
Trương Thanh Vân nói ra những lời này mà Triệu Hải Dân cũng phải sững sờ, lão ngẩn người nhìn Trương Thanh Vân, lại có thêm một phần nhận thức về đối phương. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ tính riêng bản lĩnh nói chuyện cũng rất có sức thuyết phục.
Ngô Hiểu Minh nghe Trương Thanh Vân diễn thuyết mà trong lòng cũng có những phán đoán như Triệu Hải Dân. Nhưng hắn là một phó chủ tịch được phân công quản lý kinh tế, những gì Trương Thanh Vân nói đều chạm vào chỗ ngứa, điều này làm hắn cảm thấy không thể không có lý. Nếu thật sự tương lai hợp tác với Hoàng Hải tốt đẹp như vậy, cuối cùng kinh tế Hoa Đông sẽ phát triển, trong vấn đề thành tích sẽ không thiếu một phần của Ngô Hiểu Minh.
Tất nhiên quan trọng nhất là bây giờ bí thư và chủ tịch tỉnh đều chẳng muốn làm gì đến Trương Thanh Vân, dưới hoàn cảnh này Trương Thanh Vân cũng chiếm hết ưu thế. Nếu Ngô Hiểu Minh còn chưa thức thời thì thật sự phải nuốt quả đắng.
Ba người ở trong nhà Ngô Hiểu Minh đến hơn mười một giờ, Ngô Hiểu Minh cùng Trương Thanh Vân bàn về tiền cảnh Hoài Dương, Triệu Hải Dân ở bên cạnh chốc chốc lại nói xen vào, vì thế mà càng trò truyện càng hòa hợp. Cuối cùng Ngô Hiểu Minh còn tự mình tiễn hai người ra khỏi cửa, điều này đã chứng tỏ ân oán giữa hắn và Trương Thanh Vân bước qua giai đoạn khó khăn.
Sau khi hai người Trương Thanh Vân và Triệu Hải Dân cất bước thì Ngô phu nhân cũng xuống nhà dưới thu dọn, bà nói:
- Chủ tịch Triệu và...Và vị chủ tịch Trương kia đến thăm anh sao?
Ngô Hiểu Minh hừ một tiếng, hắn nói:
- Em đừng xem thường Trương Thanh Vân còn trẻ, bây giờ người ta là nhân vật phong vân ở Hoa Đông, nếu nói đến bản lĩnh...
Ngô Hiểu Minh thở dài một hơi, Trương Thanh Vân quá tài hoa, hơn nữa còn co được dãn được, làm việc xem xét đại cục, đúng thời điểm lại quyết đoán, đúng là một nhân vật hung ác. Lần này Ngô Hiểu Minh xem như đụng tay với Trương Thanh Vân, biểu hiện cuối cùng có vẻ là Trương Thanh Vân đã mềm ra, nhưng tình huống thực tế là thế nào thì rong lòng hắn biết rất rõ.
Hơn nữa Triệu Hải Dân và Trương Thanh Vân lại một trước một sau, Triệu Hải Dân đến trước làm quân tiên phong, lão làm xong tất cả bước đệm thì Trương Thanh Vân mới đi vào. Điều này rõ ràng đã có mưu tính trước, đã có chuẩn bị, Ngô Hiểu Minh khó thể nổi giận, chỉ biết làm mặt lạnh mà không nói lời nào.
- Anh Ngô, hôm nay tôi đưa bí thư Thanh Vân đến, để mặc cho anh xử lý. Anh cảm thấy nên xử lý thế nào thì đều có thể, tôi hoàn toàn giúp đỡ. Đồng chí Thanh Vân cũng biết mình đã làm sai, hôm nay đến cũng mang theo thành ý.
Triệu Hải Dân nói, thái độ rất chân thành.
Ngô Hiểu Minh liếc mắt nhìn Triệu Hải Dân, khóe môi hắn giật giật mà không nói chuyện. Hôm nay hắn đã đánh giá thấp công phu cao tay của Trương Thanh Vân, có thể mời Triệu Hải Dân ra mặt quả nhiên không tầm thường, hơn nữa còn bắt buộc Triệu Hải Dân phải làm trung gian hòa giải, điều này càng khó.
- Chủ tịch Ngô, trước đó đến Hoàng Hải tôi đã không liên hệ trước với anh, mà sau khi quay về từ Hoàng Hải không đến nhận tội cũng là trách nhiệm của tôi. Lúc đó tôi suy xét vấn đề có vẻ đơn giản, thầm nghĩ chỉ muốn nhanh chóng để Hoài Dương phát triển, cũng vì vậy mà để cho các lãnh đạo tỉnh ủy phải gánh áp lực lớn.
- Tôi làm như vậy đã tổn hại đến uy tín của anh, đã tạo nên những ảnh hưởng cực kỳ tiêu cực.
Trương Thanh Vân nói, giọng điệu không kiêu ngạo không xu nịnh.
Trương Thanh Vân đã nói ra một sự thật, đó chính là lãnh đạo tỉnh ủy và chính quyền muốn xử lý vấn đề khu kinh tế Hoàng Hải như thế nào, nếu vừa muốn hoàn thành hợp tác mà không tổn hại lòng tự trọng của người Hoa Đông, hai điều này hầu như là không có khả năng.
Tình huống khi đó chính là lãnh đạo tỉnh ủy và chính quyền không ai muốn ra mặt, Trương Thanh Vân bắt buộc phải ra tay trước. Mà trước đó Trương Thanh Vân không báo cáo cho Ngô Hiểu Minh cũng đã suy xét rõ ràng, cũng lo lắng đối phương sẽ khó xử.
Trương Thanh Vân nói như vậy đã chứng tỏ hắn suy xét vấn đề cẩn thận, bây giờ quay đầu lại xin lỗi, nếu Ngô Hiểu Minh còn tiếp tục tính toán chi li thì rõ ràng là quá hẹp hòi.
Vẻ mặt Ngô Hiểu Minh vẫn âm tình bất định. Nói thật, sự việc đã tiếp diễn đến bây giờ, những thành ý Trương Thanh Vân biểu hiện ra ngoài cũng đã quá đủ. Hơn nữa thực tế thì lãnh đạo tỉnh ủy và chính quyền đều ủng hộ Trương Thanh Vân, dưới tình hình này thì Ngô Hiểu Minh cũng chỉ biết làm con lừa mà thôi.
Nhưng dù con lừa xuống núi thì Ngô Hiểu Minh cũng phải có thể diện, hắn trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:
- Còn có một số việc anh anh chưa suy xét, đó chính là bây giờ Hoài Dương tự mình tiếp xúc với Hoàng Hải, hơn nữa còn đưa ra hứa hẹn với đối phương.
- Anh đã nghĩ làm như vậy sẽ ảnh hưởng thế nào đến Cảng Thành chưa? Lúc này Cảng Thành phải làm sao để định vị chính mình? Như vậy đã chính thức tạo ra khó khăn cho Cảng Thành và Hoàng Hải, nếu đứng ở độ cao toàn tỉnh thì gần đây bí thư Nhâm náo loạn rất lớn, hơn nữa xã hội Cảng Thành cũng có những âm thanh rất dữ dội.
- Chính anh cũng là cán bộ từ Cảng Thành đi ra, anh phải đối mặt thế nào với cục diện lúc này ở Cảng Thành?
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hắn không mở miệng. Triệu Hải Dân nói:
- Anh ngồi xuống trước đi, không cần phải đứng quá nghiêm trang như vậy.
Triệu Hải Dân chỉ xuống ghế sa lông, Trương Thanh Vân do dự rồi ngồi xuống. Ngô Hiểu Minh nhíu mày, cuối cùng hắn hét lên lầu:
- Bà đâu rồi, châm một ly trà, có khách đến.
Một tiếng két vang lên, cửa phòng trên lầu chợt mở ra, phu nhân của Ngô Hiểu Minh từ bên trong bước ra và thấy phòng khách có thêm một người, vì vậy vội vàng xuống lầu. Triệu Hải Dân cười nói:
- Giới thiệu cho em gái vị này, đây là phó chủ tịch tỉnh mới nhận chức của Hoa Đông, đồng thời cũng là bí thư thị ủy Hoài Dương.
Trương Thanh Vân khách khí nói:
- Chào chị gái, mạo muội đến nhà, quấy rầy chị rồi.
Ngô phu nhân dùng ánh mắt tò mò đánh giá Trương Thanh Vân vài lượt, sau đó bà nói;
- Không quấy rầy, không sao, chủ tịch Trương quả nhiên còn rất trẻ, nhìn qua có vẻ bằng tuổi con tôi...
- Được rồi, được rồi, lo việc của mình đi!
Ngô Hiểu Minh thấy vợ rơi vào trạng thái nói chuyện không dứt thì phất tay mất kiên nhẫn nói.
Ngô phu nhân ngượng ngùng lui ra, bà tự mình châm cho Trương Thanh Vân một ly trà. Trương Thanh Vân khách khí nhận trà, cảm tình với Ngô Hiểu Minh lại tăng thêm một phần. Ngô Hiểu Minh là thường ủy tỉnh ủy mà trong nhà khá đơn sơ, là một người mộc mạc.
Điều này rất ít gặp trong các nhà quan lớn, ít nhất cũng có thể nói Ngô Hiểu Minh khá thanh liêm. Hơn nữa Ngô phu nhân tự mình dâng trà, điều này đã chứng minh sự việc là bình thường, nhưng đáng lý ra trong nhà lãnh đạo tỉnh phải có người ở, trong nhà Ngô Hiểu Minh lại không có, điều này chứng tỏ hắn cũng không phải là người quá giữ thể diện, không thích hình thức hóa.
Trương Thanh Vân uống một ngụm trà, đợi Ngô phu nhân lại tiếp tục lên lầu thì hắn nói:
- Chủ tịch Ngô, đối với vấn đề hợp tác khu kinh tế Hoàng Hải thì tôi có một ý nghĩ, dù là Hoài Dương hay Cảng Thành cũng đều phải làm tốt định vị của chính mình.
- Hoài Dương hợp tác với Hoàng Hải, Cảng Thành hợp tác với Hoàng Hải, tuy cơ sở khác biệt nhưng cũng có chút tương đồng, mà cuối cùng thì cũng phải là hợp tác song song.
- Hoài Dương chúng tôi hợp tác với Hoàng Hải, nếu Hoàng Hải có được lợi ích thì bọn họ tất nhiên sẽ tình nguyện. Cũng là như vậy thì suy rộng ra hợp tác giữa Cảng Thành và Hoàng Hải, vì vậy tôi kiên quyết không đồng ý đến vấn đề những câu nói của tôi làm ảnh hưởng đến tiền cảnh hợp tác giữa Cảng Thành và Hoàng Hải.
- Hai thành phố hợp tác không thành công thì xét đến cùng chính là không hài hòa lợi ích, nếu phá vỡ được điều này thì chắc chắn sẽ thành công. Hơn nữa dù bên ngoài có bất kỳ lời nói nào cũng khó thể ảnh hưởng đến tiến đọ hợp tác.
- Vì vậy dựa theo lời của tôi thì những lời gần đây của ban ngành Cảng Thành cực kỳ không có trách nhiệm, bọn họ lợi dụng sự đồng tình của lãnh đạo tỉnh để tìm cớ. Tôi là một cán bộ phát triển ở Cảng Thành, tôi cảm thấy khó hiểu vì hành động của bọn họ, đồng thời cũng rất phản cảm.
Vẻ mặt Ngô Hiểu Minh chợt biến đổi, hắn đứng lên dùng tay chỉ vào Trương Thanh Vân nói:
- Anh...Anh...Anh đúng là ngoan độc, nếu lời này để cho Nhâm Gia Niên nghe được, sợ rằng hai người các anh sẽ vỗ bàn mắng nhau. Truyện được copy tại
Tuy Ngô Hiểu Minh nói như vậy nhưng vẻ mặt đã hòa hoãn, lời nói của Trương Thanh Vân đã chỉ rõ đường đi cho hắn. Bây giờ trong vấn đề phát triển khu kinh tế Hoàng Hải thì Hoài Dương đã có manh mối, chỉ còn lại một mình Cảng Thành không có hứa hẹn.
Đối với Ngô Hiểu Minh thì chuyện ở Cảng Thành cũng là một nhiệm vụ, nếu quả thật đúng như lời của Trương Thanh Vân, nếu để Nhâm Gia Niên chủ động thì cuối cùng sẽ làm cho chính quyền tỉnh rơi vào thế bị động. Chỉ có cách dùng một phương pháp khác áp dụng lên Cảng Thành, đưa đến áp lực cho Cảng Thành, chỉ như vậy thì sự việc mới có cơ hội chuyển biến.
Trương Thanh Vân cũng không phải là một người dễ nắm, lần này hắn có thể buông tay cũng vì đã chiếm khá nhiều tiện nghi. Hơn nữa Tần Vệ Quốc đã bố trí nhiệm vụ cho hắn, hắn phải lấy đại cục làm trọng, nên suy nghĩ cho tương lai của Hoài Dương, làm vậy là đúng.
Trong lòng Trương Thanh Vân biết rất rõ đúng sai là thế nào, chỉ cần thay mặt Hoài Dương kiếm được một hoàn cảnh tốt thì vinh nhục cá nhân không đáng là gì. Người làm quan phải có lòng dạ và khí phách, nếu không thể chịu đựng chút uất ức thì sao có thể làm chuyện lớn?
Bây giờ vấn đề hợp tác giữa Hoài Dương và Hoàng Hải đã có đột phá lớn, Trương Thanh Vân đến Hoàng Hải duỗi ra cành ô liu, gần đây bí thư Lăng Tổ Hồng cũng đã đáp lại. Bây giờ Trương Thanh Vân chỉ cần khơi thông với phó chủ tịch Ngô Hiểu Minh, nếu hoàn thành thì những áp lực của Hoài Dương bên trong Hoa Đông sẽ biến mất.
Mà những tin đồn Trương Thanh Vân và Ngô Hiểu Minh bất hòa sẽ sụp đổ, như vậy Hoài Dương cũng tìm được một ngoại cảnh tốt. Trương Thanh Vân có thể tổ chức đàm phán với Hoàng Hải mà không còn mối lo nào, có thể kéo ra tấm màn hợp tác.
Rèn sắt phải lợi dụng khi còn nóng, Trương Thanh Vân thừa dịp vẻ mặt Ngô Hiểu Minh hòa hoãn mà nói ra kế hoạch của mình, cuối cùng hắn nói:
- Chủ tịch Ngô, tôi có thể đảm bảo Hoài Dương nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo tỉnh, sau này vài năm sẽ đột phát mạnh mẽ.
- Hơn nữa Hoài Dương và Hoàng Hải hợp tác với nhau, nhìn qua thì có vẻ Hoài Dương cho nhiều hứa hẹn, nhưng chỉ vì như vậy mà hợp tác mới thành. Sau này Hoàng Hải sẽ ỷ lại vào Hoài Dương, nếu ỷ lại vào Hoài Dương thì chẳng khác nào ỷ lại vào Hoa Đông.
- Nếu đã như thế thì sau này Hoa Đông và Hoàng Hải đàm phán hợp tác thì quyền chủ động nằm trong tay ai còn chưa chắc được. Chúng ta chỉ cần lợi dụng cơ hội vào lúc này để đẩy kinh tế Hoa Đông lên một độ cao mới là được.
Trương Thanh Vân nói ra những lời này mà Triệu Hải Dân cũng phải sững sờ, lão ngẩn người nhìn Trương Thanh Vân, lại có thêm một phần nhận thức về đối phương. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ tính riêng bản lĩnh nói chuyện cũng rất có sức thuyết phục.
Ngô Hiểu Minh nghe Trương Thanh Vân diễn thuyết mà trong lòng cũng có những phán đoán như Triệu Hải Dân. Nhưng hắn là một phó chủ tịch được phân công quản lý kinh tế, những gì Trương Thanh Vân nói đều chạm vào chỗ ngứa, điều này làm hắn cảm thấy không thể không có lý. Nếu thật sự tương lai hợp tác với Hoàng Hải tốt đẹp như vậy, cuối cùng kinh tế Hoa Đông sẽ phát triển, trong vấn đề thành tích sẽ không thiếu một phần của Ngô Hiểu Minh.
Tất nhiên quan trọng nhất là bây giờ bí thư và chủ tịch tỉnh đều chẳng muốn làm gì đến Trương Thanh Vân, dưới hoàn cảnh này Trương Thanh Vân cũng chiếm hết ưu thế. Nếu Ngô Hiểu Minh còn chưa thức thời thì thật sự phải nuốt quả đắng.
Ba người ở trong nhà Ngô Hiểu Minh đến hơn mười một giờ, Ngô Hiểu Minh cùng Trương Thanh Vân bàn về tiền cảnh Hoài Dương, Triệu Hải Dân ở bên cạnh chốc chốc lại nói xen vào, vì thế mà càng trò truyện càng hòa hợp. Cuối cùng Ngô Hiểu Minh còn tự mình tiễn hai người ra khỏi cửa, điều này đã chứng tỏ ân oán giữa hắn và Trương Thanh Vân bước qua giai đoạn khó khăn.
Sau khi hai người Trương Thanh Vân và Triệu Hải Dân cất bước thì Ngô phu nhân cũng xuống nhà dưới thu dọn, bà nói:
- Chủ tịch Triệu và...Và vị chủ tịch Trương kia đến thăm anh sao?
Ngô Hiểu Minh hừ một tiếng, hắn nói:
- Em đừng xem thường Trương Thanh Vân còn trẻ, bây giờ người ta là nhân vật phong vân ở Hoa Đông, nếu nói đến bản lĩnh...
Ngô Hiểu Minh thở dài một hơi, Trương Thanh Vân quá tài hoa, hơn nữa còn co được dãn được, làm việc xem xét đại cục, đúng thời điểm lại quyết đoán, đúng là một nhân vật hung ác. Lần này Ngô Hiểu Minh xem như đụng tay với Trương Thanh Vân, biểu hiện cuối cùng có vẻ là Trương Thanh Vân đã mềm ra, nhưng tình huống thực tế là thế nào thì rong lòng hắn biết rất rõ.