Cũng là một gian phòng trong khách sạn Lăng Thủy, cũng là một bàn tiệc phong phú, nhưng bây giờ bốn người lại trở thành năm, mà bốn người kia đã cơm nước no nê, chỉ có một người chưa dùng cơm. Nhưng tất cả mọi người đều giả vờ như chưa dùng cơm, nếu tưởng tượng thì cảm thấy tình cảnh trên có chút xấu hổ.
Nhưng sự thật thi tình cảnh lúc này khá hài hòa, mọi người cười cười nói nói, ngay cả Quách Vũ cũng nở nụ cười, nhưng chẳng qua nụ cười này có chút khó coi.
Trong năm người thì Triệu Trọng Dương và Quách Thanh Thanh là vãn bối trước mặt Trương Thanh Vân, hơn nữa Trương Thanh Vân lại ra mặt làm mối cho hai người, vì vậy bọn họ cực kỳ cung kính và khách khí trước mặt Trương Thanh Vân.
Mà đối với Quách Vũ thì trước nay Trương Thanh Vân không quá quan tâm, nhưng bây giờ cũng không còn tư cách như xưa. Khác biệt là bây giờ Trương Thanh Vân đã trở thành cọc cứu mạng của Quách Vũ, nếu Trương Thanh Vân không cứu thì cũng chỉ còn cách xám xịt quay về thủ đô, như vậy sau Cao Cát Tường Cao gia thì Quách Vũ Quách gia sẽ trở thành trò cười cho người khác.
Trong năm người thì chỉ còn Quách Tuyết Phương đối thoại với Trương Thanh Vân, trước khi gặp mặt thì nàng liên tục nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng dữ tợn, nhưng bây giờ gặp người thì nàng rất dịu dàng ngoan ngoãn và khôn khéo. Đáng lẽ nàng là người cao ngạo trời sinh, nhưng tình cảnh hôm nay giống như Trương Thanh Vân là khắc tinh của nàng.
Trước kia Quách Tuyết Phương cũng thường hay khiêu chiến với Trương Thanh Vân, nhưng những năm gần đây hai người ít gặp mặt, mỗi lần gặp mặt Trương Thanh Vân thì trong lòng Quách Tuyết Phương cũng còn chưa kịp biểu đạt sự cảm khái, tất cả ý nghĩ khiêu chiến đều biến mất.
Tình cảnh này, trong gian phòng này, rõ ràng Trương Thanh Vân sẽ là người ngồi ghế chủ tịch, điều này không thể tranh luận. Quách Tuyết Phương đẩy hắn ngồi lên ghế chủ tịch, hắn cũng không khách khí từ chối, hắn không phải kẻ lắm lời, tất nhiên ở trước mặt Quách Tuyết Phương thì lại càng không phải.
Nếu không phải nể mặt Quách Tuyết Phương thì Trương Thanh Vân căn bản không muốn dùng cơm với Quách Vũ. Khi Quách Vũ rời Giang Thủy đến Hoài Dương chỉ là một phó chủ tịch bình thường mà thôi, không phải là phó chủ tịch có thể tiến vào ban ngành thường ủy, vì vậy càng cách xa vạn dặm so với bí thư thị ủy.
Trương Thanh Vân đến Hoài Dương nhận chức đã hơn một năm, trong Hoài Dương có vài phó chủ tịch mà hắn chỉ gặp mặt hai lần, dù là thế thì người ta vẫn còn kích động khó chịu được, cảm thấy bí thư quan tâm công tác, coi trọng mình.
Vì vậy khi dùng cơm với Quách Vũ thì Trương Thanh Vân cũng không có quá nhiều tâm tư. Hắn là người được Hoàng Tân Quyền đưa lên, mà bí thư Hoàng có yêu cầu rất nghiêm với cấp dưới, Quách Vũ đến Hoài Dương thì phải làm theo quy củ, Trương Thanh Vân sẽ không cố ý chỉ dẫn, tất cả đều phải dựa vào bản lĩnh và năng lực.
- Thanh Vân, hôm nay em mặt dày mày dạn mời anh dùng cơm...
Quách Tuyết Phương đột nhiên nói, sau đó thở dài một hơi, đối với một người kiêu ngạo như nàng thì nói như vậy cũng không dễ dàng gì.
Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Mời dùng cơm phải là tôi dày mặt mới đúng, muốn tìm tôi hỗ trợ mới là cô dày mặt, cô cũng không nên suy nghĩ lệch hướng như vậy.
Quách Tuyết Phương có chút ngây ngốc, mặt nóng lên. Mấy năm không liên hệ, chẳng ngờ Trương Thanh Vân đã có đức hạnh như vậy, ngôn từ cay nghiệt.
Quách Tuyết Phương bình tĩnh tâm tư, nàng ngửa đầu nói:
- Anh đã nói vậy thì tôi cũng đi thẳng vào vấn đề, anh cũng biết chuyện Quách Vũ, bây giờ Hoa Đông tôi cũng không còn người nào khác, việc này rốt cuộc còn đường sống hay không?
Trương Thanh Vân cau mày, hắn gắp một món cho vào miệng mà không trả lời ngay vấn đề của Quách Tuyết Phương. Đám người trong phòng đều nhìn Trương Thanh Vân, không khí giống như có chút ngưng trệ làm người ta cảm nhận được áp lực.
Trái tim của Quách Vũ lại đập ầm lên, bây giờ hắn còn căng thẳng hơn tình cảnh tiếp nhận đối thoại của cục tổ chức trung ương trước kia. Nói chuyện với cục tổ chức trung ương thì quyết định tương lai, mà bây giờ rõ ràng là quyết định vận mệnh.
Làm một người đến từ thế gia chính trị, Quách Vũ biết rõ nếu lần này cứ xám xịt quay về thì đời chính trị sẽ có vết nhơ, sau này dù thế nào cũng không rửa sạch thất bại lần này, người khác sẽ thường xuyên để nó bên miệng.
Mỗi lần có biến động thì đối thủ sẽ nắm chặt thất bại trong hành trình Hoa Đông của Quách Vũ, dùng cái này làm quyết sách cho tổ chức. Đối với một nhân vật chính trị thì không còn gì bết bát hơn tình cảnh này.
- Quách Vũ, cậu nói đi, cậu cảm thấy hình phạt của tỉnh ủy có thỏa đáng không?
Trương Thanh Vân nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Quách Vũ.
Quách Vũ không dám đối mặt với Trương Thanh Vân, ánh mắt cuống quýt né tránh. Hắn không dám trả lời tùy tiện, vì vậy trầm ngâm một lúc lâu mới nói:
- Lần này sự cố ở Giang Thủy có một chút trách nhiệm của em, tỉnh ủy muốn phạt em, miễn chức của em là thỏa đáng.
- Lần trước không phải cậu đã nói phải tìm lẽ công bằng sao?
Trương Thanh Vân lại nói, ý tứ cưỡng ép đã rất rõ ràng.
Quách Vũ đỏ mặt, hắn quay đầu, bộ ngực phập phồng bất định. Trương Thanh Vân hỏi như vậy làm hắn rất khó trả lời, vì trong người hắn vẫn luôn còn sự kiêu ngạo của con nhà quan, bị Trương Thanh Vân quở trách không nể tình như vậy làm hắn cảm thấy ăn không tiêu.
Vẻ mặt Quách Tuyết Phương biến đổi, kinh nghiệm và sự từng trải của nàng những năm qua khó thể dùng Quách Vũ để so sánh được. Nàng chỉ cần nhìn qua là biết Trương Thanh Vân đang thử tâm tính của Quách Vũ, vì thế mà trong lòng khá căng thẳng, sợ Quách Vũ khó thể chịu được, như vậy sẽ sinh ra chuyện xấu.
Quách Tuyết Phương muốn cố tình nhắc nhở Quách Vũ nhưng lại sợ Trương Thanh Vân phát giác ra, nếu như vậy thì tình huống lại càng hỏng bét. Nàng biết rõ Trương Thanh Vân bình thường có vẻ hay nói giỡn và rất tiêu sái hào phóng, nhưng đến khi làm việc chính thì cực kỳ hung ác, mất hết tính người.
Trước kia Quách Tuyết Phương cũng đã nhận lấy thiệt thòi, ban đầu là Thanh Giang ở Giang Nam, vì vấn đề công viên kỹ thuật Thanh Giang mà Trương Thanh Vân đã dạy cho nàng một bài học lớn, để nàng biết được thủ đoạn tàn nhẫn của hắn.
- Anh Thanh Vân, khi đó tâm tính của em là bất chính, trước đó trên hội nghị thường ủy em phát giác cách xử lý vấn đề là không đúng nhưng lại không phản đối, cũng không kiên trì nguyên tắc. Hơn nữa tai nạn xảy ra trong ban ngành em quản lý, vì vậy có liên quan trách nhiệm.
- Tỉnh ủy rất xem trọng sự việc lần này, ngay cả bí thư và chủ tịch thành phố cũng bị cách chức, như vậy xử lý em thì có gì phải oán giận?
Quách Vũ nói, những lời này từ trong miệng hắn thoát ra có vẻ rất gian nan, đầu cúi xuống rất thấp hầu như đã muốn chôn dưới mặt bàn.
Đối với một người tự phụ mà muốn tự nhận sai lầm thì rõ ràng là phá hủy tâm trí, bây giờ Quách Vũ chính thức là thái tử thủ đô đi xuống đài, hắn thất bại, nhưng trên chính trị thì thất bại cũng có tôn nghiêm. Hắn dũng cảm thừa nhận sai lầm thật ra chính là một phương pháp tốt nhất để bảo vệ tôn nghiêm, Quách Vũ có thể làm được như vậy thì rõ ràng đã chuyển biến ý nghĩ.
Trong phòng rất yên tĩnh, Quách Vũ nói ra những lời như vậy làm mọi người trở nên buồn bã, thậm chí trong hốc mắt Quách Tuyết Phương đã bùng nước. Nàng với Quách Vũ là chị em ruột, nàng hiểu rất rõ em mình, khi thấy em trai uất ức như vậy thì trong lòng cực kỳ khó chịu, loại cảm giác này khó thể dùng lời nói miêu tả được.
- Anh Thanh Vân!
Quách Vũ đột nhiên ngẩng đầu, cặp mắt đỏ bừng, thiếu chút nữa đã ngẩng đầu khóc rống:
- Em hy vọng tỉnh ủy có thể cho thêm một cơ hội để không phải rời khỏi Hoa Đông, hình thức xử phạt gì em cũng chấp nhận.
- Em không muốn giống như Cao Cát Tường mà xám xịt quay về thủ đô, em muốn ở lại Hoa Đông thêm vài năm, dù xuống chức em cũng tình nguyện...
- Cậu thật sự tình nguyện muốn xuống chức sao?
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Quách Vũ.
Quách Vũ dùng sức gật đầu, cuối cùng cũng không nhịn được, nước mắt trào ra, hắn vội vàng quay đầu để người khác không nhìn thấy.
Dù sao tâm tình của phụ nữ cũng rất mềm, Quách Tuyết Phương đã sớm quay đầu gạt lệ, Quách Thanh Thanh thấy tiểu thúc như vậy thì cũng đã sớm nước mắt lưng tròng. Trên người nàng dù sao cũng chảy dòng máu Quách gia, khi thấy trưởng bối Quách gia chật vật như vậy thì tâm tình cũng không xong.
Quách Thanh Thanh dùng ánh mắt lơ đãng nhìn Trương Thanh Vân, trước kia nàng thấy Trương Thanh Vân và tiểu thúc cũng khá giống nhau, đều là cán bộ cao cấp được cục tổ chức trung ương điều xuống, nhưng đến đị vị hôm nay thì lại khác biệt.
Khoảnh khắc này trước mặt Quách Thanh Thanh chính là ngôi sao sáng đời thứ ba của Quách gia trong chính trị, Quách Vũ rõ ràng cũng mưu lược và uy nghiêm. Nhưng Quách Vũ đứng trước mặt Trương Thanh Vân thì chẳng là gì, chỉ cần đối phương nói ra vài câu thì sụp đổ, không còn tôn nghiêm giống như Tam gia gia dạy bảo người, chỉ cần ho khan một tiếng là cả nhà đều câm như hến.
- Được, nếu cậu có ý nguyện như vậy thì tôi đồng ý, cậu đến Hoài Dương làm một phó chủ tịch.
Trương Thanh Vân nói, giọng điệu chậm dần. Vừa rồi hắn bới móc tất cả những gì trên người Quách Vũ, mục đích cuối cùng chính là muốn xem tiểu tử này còn cứu được nữa hay không.
Nếu không thể cứu vãn được nữa thì cũng không nên cho đến Hoài Dương, mà cũng không biết nên nói sao với bí thư Hoàng. Bây giờ xem ra Quách Vũ dù có dòng máu kiêu ngạo của Quách gia nhưng vẫn biết cúi đầu nhận sai, vẫn còn có thể cứu vãn được.
Trương Thanh Vân nói ra những lời này thì đám người ngồi đây chợt sợ hãi, Quách Tuyết Phương và Quách Vũ đều đứng lên, bọn họ căn bản không tin là thật. Đối với vấn đề xử lý Quách Vũ thì Trương Thanh Vân là một bí thư thị ủy Hoài Dương có quyền chen tay sao?
- Thế nào? Không tin lời tôi sao? Hay cho rằng tôi làm không được?
Trương Thanh Vân mỉm cười nhìn Quách Vũ.
- Không...Không phải!
Quách Vũ lắp bắp, giọng nói có chút run rẩy, Trương Thanh Vân vung tay cười nói:
- Bây giờ Hoài Dương đang ở vào giai đoạn quan trọng trong hợp tác với Hoàng Hải, tỉnh ủy có chính sách nghiêng về phía Hoài Dương, trong đó kể cả chính sách nhân tài.
- Tôi đến tỉnh ủy tìm người, nhất định bí thư Tần sẽ đồng ý, cậu chuẩn bị xuống Hoài Dương nhận chức thôi.
Lời này là Trương Thanh Vân nói dối, nhưng hắn cũng chỉ biết nói như vậy mà thôi, hắn cũng không thể nói đây là nhân tình mà Tần Vệ Quốc cho mình. Bây giờ hắn mở đường cho Quách Vũ, đã tạo ra nhân tình cho Quách gia, hắn cũng không biết nhân tình này có giá trị thế nào.
Quách Vũ mấp máy môi vài lượt mà không nói lời nào, hắn cảm thấy cực kỳ khó mở lời. Hắn đến đây thỉnh cầu sự giúp đỡ của Trương Thanh Vân, như vậy đã bộc lộ rõ ràng sự hơn kém giữa hai người.
Nhưng sự thật thi tình cảnh lúc này khá hài hòa, mọi người cười cười nói nói, ngay cả Quách Vũ cũng nở nụ cười, nhưng chẳng qua nụ cười này có chút khó coi.
Trong năm người thì Triệu Trọng Dương và Quách Thanh Thanh là vãn bối trước mặt Trương Thanh Vân, hơn nữa Trương Thanh Vân lại ra mặt làm mối cho hai người, vì vậy bọn họ cực kỳ cung kính và khách khí trước mặt Trương Thanh Vân.
Mà đối với Quách Vũ thì trước nay Trương Thanh Vân không quá quan tâm, nhưng bây giờ cũng không còn tư cách như xưa. Khác biệt là bây giờ Trương Thanh Vân đã trở thành cọc cứu mạng của Quách Vũ, nếu Trương Thanh Vân không cứu thì cũng chỉ còn cách xám xịt quay về thủ đô, như vậy sau Cao Cát Tường Cao gia thì Quách Vũ Quách gia sẽ trở thành trò cười cho người khác.
Trong năm người thì chỉ còn Quách Tuyết Phương đối thoại với Trương Thanh Vân, trước khi gặp mặt thì nàng liên tục nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng dữ tợn, nhưng bây giờ gặp người thì nàng rất dịu dàng ngoan ngoãn và khôn khéo. Đáng lẽ nàng là người cao ngạo trời sinh, nhưng tình cảnh hôm nay giống như Trương Thanh Vân là khắc tinh của nàng.
Trước kia Quách Tuyết Phương cũng thường hay khiêu chiến với Trương Thanh Vân, nhưng những năm gần đây hai người ít gặp mặt, mỗi lần gặp mặt Trương Thanh Vân thì trong lòng Quách Tuyết Phương cũng còn chưa kịp biểu đạt sự cảm khái, tất cả ý nghĩ khiêu chiến đều biến mất.
Tình cảnh này, trong gian phòng này, rõ ràng Trương Thanh Vân sẽ là người ngồi ghế chủ tịch, điều này không thể tranh luận. Quách Tuyết Phương đẩy hắn ngồi lên ghế chủ tịch, hắn cũng không khách khí từ chối, hắn không phải kẻ lắm lời, tất nhiên ở trước mặt Quách Tuyết Phương thì lại càng không phải.
Nếu không phải nể mặt Quách Tuyết Phương thì Trương Thanh Vân căn bản không muốn dùng cơm với Quách Vũ. Khi Quách Vũ rời Giang Thủy đến Hoài Dương chỉ là một phó chủ tịch bình thường mà thôi, không phải là phó chủ tịch có thể tiến vào ban ngành thường ủy, vì vậy càng cách xa vạn dặm so với bí thư thị ủy.
Trương Thanh Vân đến Hoài Dương nhận chức đã hơn một năm, trong Hoài Dương có vài phó chủ tịch mà hắn chỉ gặp mặt hai lần, dù là thế thì người ta vẫn còn kích động khó chịu được, cảm thấy bí thư quan tâm công tác, coi trọng mình.
Vì vậy khi dùng cơm với Quách Vũ thì Trương Thanh Vân cũng không có quá nhiều tâm tư. Hắn là người được Hoàng Tân Quyền đưa lên, mà bí thư Hoàng có yêu cầu rất nghiêm với cấp dưới, Quách Vũ đến Hoài Dương thì phải làm theo quy củ, Trương Thanh Vân sẽ không cố ý chỉ dẫn, tất cả đều phải dựa vào bản lĩnh và năng lực.
- Thanh Vân, hôm nay em mặt dày mày dạn mời anh dùng cơm...
Quách Tuyết Phương đột nhiên nói, sau đó thở dài một hơi, đối với một người kiêu ngạo như nàng thì nói như vậy cũng không dễ dàng gì.
Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Mời dùng cơm phải là tôi dày mặt mới đúng, muốn tìm tôi hỗ trợ mới là cô dày mặt, cô cũng không nên suy nghĩ lệch hướng như vậy.
Quách Tuyết Phương có chút ngây ngốc, mặt nóng lên. Mấy năm không liên hệ, chẳng ngờ Trương Thanh Vân đã có đức hạnh như vậy, ngôn từ cay nghiệt.
Quách Tuyết Phương bình tĩnh tâm tư, nàng ngửa đầu nói:
- Anh đã nói vậy thì tôi cũng đi thẳng vào vấn đề, anh cũng biết chuyện Quách Vũ, bây giờ Hoa Đông tôi cũng không còn người nào khác, việc này rốt cuộc còn đường sống hay không?
Trương Thanh Vân cau mày, hắn gắp một món cho vào miệng mà không trả lời ngay vấn đề của Quách Tuyết Phương. Đám người trong phòng đều nhìn Trương Thanh Vân, không khí giống như có chút ngưng trệ làm người ta cảm nhận được áp lực.
Trái tim của Quách Vũ lại đập ầm lên, bây giờ hắn còn căng thẳng hơn tình cảnh tiếp nhận đối thoại của cục tổ chức trung ương trước kia. Nói chuyện với cục tổ chức trung ương thì quyết định tương lai, mà bây giờ rõ ràng là quyết định vận mệnh.
Làm một người đến từ thế gia chính trị, Quách Vũ biết rõ nếu lần này cứ xám xịt quay về thì đời chính trị sẽ có vết nhơ, sau này dù thế nào cũng không rửa sạch thất bại lần này, người khác sẽ thường xuyên để nó bên miệng.
Mỗi lần có biến động thì đối thủ sẽ nắm chặt thất bại trong hành trình Hoa Đông của Quách Vũ, dùng cái này làm quyết sách cho tổ chức. Đối với một nhân vật chính trị thì không còn gì bết bát hơn tình cảnh này.
- Quách Vũ, cậu nói đi, cậu cảm thấy hình phạt của tỉnh ủy có thỏa đáng không?
Trương Thanh Vân nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Quách Vũ.
Quách Vũ không dám đối mặt với Trương Thanh Vân, ánh mắt cuống quýt né tránh. Hắn không dám trả lời tùy tiện, vì vậy trầm ngâm một lúc lâu mới nói:
- Lần này sự cố ở Giang Thủy có một chút trách nhiệm của em, tỉnh ủy muốn phạt em, miễn chức của em là thỏa đáng.
- Lần trước không phải cậu đã nói phải tìm lẽ công bằng sao?
Trương Thanh Vân lại nói, ý tứ cưỡng ép đã rất rõ ràng.
Quách Vũ đỏ mặt, hắn quay đầu, bộ ngực phập phồng bất định. Trương Thanh Vân hỏi như vậy làm hắn rất khó trả lời, vì trong người hắn vẫn luôn còn sự kiêu ngạo của con nhà quan, bị Trương Thanh Vân quở trách không nể tình như vậy làm hắn cảm thấy ăn không tiêu.
Vẻ mặt Quách Tuyết Phương biến đổi, kinh nghiệm và sự từng trải của nàng những năm qua khó thể dùng Quách Vũ để so sánh được. Nàng chỉ cần nhìn qua là biết Trương Thanh Vân đang thử tâm tính của Quách Vũ, vì thế mà trong lòng khá căng thẳng, sợ Quách Vũ khó thể chịu được, như vậy sẽ sinh ra chuyện xấu.
Quách Tuyết Phương muốn cố tình nhắc nhở Quách Vũ nhưng lại sợ Trương Thanh Vân phát giác ra, nếu như vậy thì tình huống lại càng hỏng bét. Nàng biết rõ Trương Thanh Vân bình thường có vẻ hay nói giỡn và rất tiêu sái hào phóng, nhưng đến khi làm việc chính thì cực kỳ hung ác, mất hết tính người.
Trước kia Quách Tuyết Phương cũng đã nhận lấy thiệt thòi, ban đầu là Thanh Giang ở Giang Nam, vì vấn đề công viên kỹ thuật Thanh Giang mà Trương Thanh Vân đã dạy cho nàng một bài học lớn, để nàng biết được thủ đoạn tàn nhẫn của hắn.
- Anh Thanh Vân, khi đó tâm tính của em là bất chính, trước đó trên hội nghị thường ủy em phát giác cách xử lý vấn đề là không đúng nhưng lại không phản đối, cũng không kiên trì nguyên tắc. Hơn nữa tai nạn xảy ra trong ban ngành em quản lý, vì vậy có liên quan trách nhiệm.
- Tỉnh ủy rất xem trọng sự việc lần này, ngay cả bí thư và chủ tịch thành phố cũng bị cách chức, như vậy xử lý em thì có gì phải oán giận?
Quách Vũ nói, những lời này từ trong miệng hắn thoát ra có vẻ rất gian nan, đầu cúi xuống rất thấp hầu như đã muốn chôn dưới mặt bàn.
Đối với một người tự phụ mà muốn tự nhận sai lầm thì rõ ràng là phá hủy tâm trí, bây giờ Quách Vũ chính thức là thái tử thủ đô đi xuống đài, hắn thất bại, nhưng trên chính trị thì thất bại cũng có tôn nghiêm. Hắn dũng cảm thừa nhận sai lầm thật ra chính là một phương pháp tốt nhất để bảo vệ tôn nghiêm, Quách Vũ có thể làm được như vậy thì rõ ràng đã chuyển biến ý nghĩ.
Trong phòng rất yên tĩnh, Quách Vũ nói ra những lời như vậy làm mọi người trở nên buồn bã, thậm chí trong hốc mắt Quách Tuyết Phương đã bùng nước. Nàng với Quách Vũ là chị em ruột, nàng hiểu rất rõ em mình, khi thấy em trai uất ức như vậy thì trong lòng cực kỳ khó chịu, loại cảm giác này khó thể dùng lời nói miêu tả được.
- Anh Thanh Vân!
Quách Vũ đột nhiên ngẩng đầu, cặp mắt đỏ bừng, thiếu chút nữa đã ngẩng đầu khóc rống:
- Em hy vọng tỉnh ủy có thể cho thêm một cơ hội để không phải rời khỏi Hoa Đông, hình thức xử phạt gì em cũng chấp nhận.
- Em không muốn giống như Cao Cát Tường mà xám xịt quay về thủ đô, em muốn ở lại Hoa Đông thêm vài năm, dù xuống chức em cũng tình nguyện...
- Cậu thật sự tình nguyện muốn xuống chức sao?
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Quách Vũ.
Quách Vũ dùng sức gật đầu, cuối cùng cũng không nhịn được, nước mắt trào ra, hắn vội vàng quay đầu để người khác không nhìn thấy.
Dù sao tâm tình của phụ nữ cũng rất mềm, Quách Tuyết Phương đã sớm quay đầu gạt lệ, Quách Thanh Thanh thấy tiểu thúc như vậy thì cũng đã sớm nước mắt lưng tròng. Trên người nàng dù sao cũng chảy dòng máu Quách gia, khi thấy trưởng bối Quách gia chật vật như vậy thì tâm tình cũng không xong.
Quách Thanh Thanh dùng ánh mắt lơ đãng nhìn Trương Thanh Vân, trước kia nàng thấy Trương Thanh Vân và tiểu thúc cũng khá giống nhau, đều là cán bộ cao cấp được cục tổ chức trung ương điều xuống, nhưng đến đị vị hôm nay thì lại khác biệt.
Khoảnh khắc này trước mặt Quách Thanh Thanh chính là ngôi sao sáng đời thứ ba của Quách gia trong chính trị, Quách Vũ rõ ràng cũng mưu lược và uy nghiêm. Nhưng Quách Vũ đứng trước mặt Trương Thanh Vân thì chẳng là gì, chỉ cần đối phương nói ra vài câu thì sụp đổ, không còn tôn nghiêm giống như Tam gia gia dạy bảo người, chỉ cần ho khan một tiếng là cả nhà đều câm như hến.
- Được, nếu cậu có ý nguyện như vậy thì tôi đồng ý, cậu đến Hoài Dương làm một phó chủ tịch.
Trương Thanh Vân nói, giọng điệu chậm dần. Vừa rồi hắn bới móc tất cả những gì trên người Quách Vũ, mục đích cuối cùng chính là muốn xem tiểu tử này còn cứu được nữa hay không.
Nếu không thể cứu vãn được nữa thì cũng không nên cho đến Hoài Dương, mà cũng không biết nên nói sao với bí thư Hoàng. Bây giờ xem ra Quách Vũ dù có dòng máu kiêu ngạo của Quách gia nhưng vẫn biết cúi đầu nhận sai, vẫn còn có thể cứu vãn được.
Trương Thanh Vân nói ra những lời này thì đám người ngồi đây chợt sợ hãi, Quách Tuyết Phương và Quách Vũ đều đứng lên, bọn họ căn bản không tin là thật. Đối với vấn đề xử lý Quách Vũ thì Trương Thanh Vân là một bí thư thị ủy Hoài Dương có quyền chen tay sao?
- Thế nào? Không tin lời tôi sao? Hay cho rằng tôi làm không được?
Trương Thanh Vân mỉm cười nhìn Quách Vũ.
- Không...Không phải!
Quách Vũ lắp bắp, giọng nói có chút run rẩy, Trương Thanh Vân vung tay cười nói:
- Bây giờ Hoài Dương đang ở vào giai đoạn quan trọng trong hợp tác với Hoàng Hải, tỉnh ủy có chính sách nghiêng về phía Hoài Dương, trong đó kể cả chính sách nhân tài.
- Tôi đến tỉnh ủy tìm người, nhất định bí thư Tần sẽ đồng ý, cậu chuẩn bị xuống Hoài Dương nhận chức thôi.
Lời này là Trương Thanh Vân nói dối, nhưng hắn cũng chỉ biết nói như vậy mà thôi, hắn cũng không thể nói đây là nhân tình mà Tần Vệ Quốc cho mình. Bây giờ hắn mở đường cho Quách Vũ, đã tạo ra nhân tình cho Quách gia, hắn cũng không biết nhân tình này có giá trị thế nào.
Quách Vũ mấp máy môi vài lượt mà không nói lời nào, hắn cảm thấy cực kỳ khó mở lời. Hắn đến đây thỉnh cầu sự giúp đỡ của Trương Thanh Vân, như vậy đã bộc lộ rõ ràng sự hơn kém giữa hai người.