Phó thủ tướng Liên đáng lý ra có thêm một ngày thị sát nhưng lại đột nhiên hủy bỏ, tất cả những phương diện chuẩn bị của Hoài Dương lập tức trở thành công cốc.
Sáng sớm Trương Thanh Vân đến khách sạn thì thư ký Hàn Cương của phó thủ tướng Liên đang đứng ở đầu cầu thang khu quản chế lầu một, khi hắn nhìn thấy Trương Thanh Vân thì vội vàng tiến lên nói:
- Xấu hổ quá, bí thư Trương, tối qua thủ tướng nhận được thông báo của văn phòng chính phủ, chiều nay anh ấy cần tham gia một hội nghị quan trọng, chương trình ở Hoài Dương hôm nay phải hủy bỏ.
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Chúng tôi hiểu, vậy khi nào thì đi? vẫn phải quay về Hoàng Hải đấy chứ?
Hàn Cương đưa tay nhìn giờ nói:
- Có lẽ cũng nhanh thôi, thủ tướng Liên đang dùng điểm tâm, anh ấy để tôi ở đây chờ anh, chúng ta đi bên này.
Trương Thanh Vân đi theo sau lưng Hàn Cương vào khu khách quý của khách sạn thì nghe được tiếng cười của phó thủ tướng Liên và bí thư Lăng. Khi hai người nhìn thấy Trương Thanh Vân thì phó thủ tướng Liên thu nụ cười nói:
- Tiểu Trương, đáng lý ra phải ở đây thị sát một vòng nhưng xem ra lãnh đạo không cho tôi cơ hội, chiều nay là hội nghị bộ chính trị, tôi nhất định phải tham gia.
- Không sao, tôi tin lần sau còn cơ hội, sau này anh còn nhiều cơ hội thị sát Hoa Đông và Hoàng Hải, chỉ hy vọng khi đó anh còn nhớ đến Hoài Dương là được.
Trương Thanh Vân cung kính nói.
Phó thủ tướng Liên cười cười, lão nhìn về phía Lăng Tổ Hồng nói:
- Anh Lăng, bây giờ là hợp tác giữa Hoài Dương và Hoàng Hải, bên cạnh anh cũng có một người anh em.
Phó thủ tướng Liên chỉ chỉ vào Trương Thanh Vân:
- Anh ta là anh em của anh, anh ta không giống với những người khác ở Hoa Đông, không có tính cách tôi là đệ nhất thiên hạ, không bày ra vị trí bất chính, cũng không muốn ngồi ngang nhau trong hợp tác giữa đôi bên.
- Đây chính là một cơ sở, mà cơ sở này có thể quyết định tiền cảnh hợp tác của các anh, tôi hy vọng qua vài năm nữa thì Hoàng Hải sẽ có một diện mạo hoàn toàn khác...
- Điều này là đương nhiên, hợp tác Hoàng Hải và Hoài Dương chẳng khác gì mở rộng địa giới và tài nguyên, có rất nhiều sản nghiệp của chúng tôi sẽ chuyển sang Hoài Dương. Chúng tôi chỉ để lại nhưng phần quan trọng nhất, tối cao nhất, quốc tế hóa nhất, nhưng thứ khác có thể di dời ra ngoài. Tôi tin những điều chỉnh này sẽ làm cho Hoàng Hải trở nên nhẹ nhàng hơn, đồng thời cũng giúp Hoài Dương thay đổi bộ dạng.
Lăng Tổ Hồng nói.
- Vậy thì tốt quá, thật ra chúng tôi đã sớm có chuẩn bị, huyện Lâm Viên của chúng tôi đang đẩy mạnh du lịch, hơn nữa ở quận Lão Sơn, Bạch Mã, Đông Sơn cũng đang đẩy mạnh quy hoạch. Chúng tôi có đất đai rộng lớn, chỉ cần có điều kiện thì sẽ quy hoạch thành các khu công nghiệp lớn, mà những khu công nghiệp này sẽ là minh chứng cho lịch sử hợp tác với Hoàng Hải.
Trương Thanh Vân nói.
Trương Thanh Vân hiểu được ý nghĩ của Lăng Tổ Hồng, dựa theo quy hoạch thì Hoài Dương phải phát triển kinh tế xanh, có du lịch, có cảng biển. Tuy ba loại phương hướng phát triển này phù hợp với khong gian Hoàng Hải, nhưng Hoàng Hải cần phải có nhiều xí nghiệp chuyển dời ra ngoài, nếu Hoài Dương không phát huy được tác dụng trong phương diện này thì rất phiền phức.
Thật ra Trương Thanh Vân cũng đã sớm suy xét đến vấn đề ở phương diện này, khi quy hoạch đã cân nhắc những vùng đất bằng phẳng ở các quận Lão Sơn, Bạch Mã, Đông Sơn thích hợp xây dựng khu công nghiệp. Hơn nữa nếu xây dựng khu công nghiệp ở những địa phương này sẽ không ảnh hưởng đến kinh tế xanh, sản nghiệp du lịch và cảng biển.
Trương Thanh Vân cũng không phải một người hoàn toàn có chủ nghĩa lý tưởng, kinh tế xanh và du lịch cần phải có đặc điểm, đây là sản nghiệp cần quy hoạch lâu dài, nếu muốn đạt hiệu quả trong một sớm một chiều thì không dễ dàng.
Nhưng những khu công nghiệp thì khác, chỉ cần Hoàng Hải đồng ý đưa sản nghiệp di dời sang Hoài Dương thì Trương Thanh Vân có thể nắm chắc chỉ cần vài năm đã có thể đưa kinh tế Hoài Dương phát triển mạnh, tất nhiên sẽ mang đến một vài vấn đề, nhưng vấn đề lớn nhất chính là hoàn cảnh.
Thường thì trong quá trình phát triển sẽ luôn sinh ra vấn đề, nếu muốn lý tưởng hóa, muốn nghĩ một lần làm cho xong là không thực tế, cũng là không thể. Trương Thanh Vân cũng nhận thức rất rõ đặc điểm này.
Trương Thanh Vân trả lời như vậy thì Lăng Tổ Hồng cũng không nói thêm điều gì. Phó thủ tướng Liên lại nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, lão chậm rãi buông chén rồi dùng khăn lau miệng nói:
- Tiểu Trương, tôi nghe nói quanh hệ giữa cậu và bí thư thành phố Kinh Tân là rất tốt, các anh có quan hệ thân thích à?
- Vâng, là người thân, anh ấy là dượng bên phía vợ tôi, nhưng năm xưa bí thư Chiêm làm bí thư ở Giang Nam, khi đó tôi là thuộc hạ của anh ấy. Tôi rất kính nể bí thư Chiêm, đã nhiều năm mà hai người cũng thường xuyên liên lạc.
Trương Thanh Vân nói, hắn không cần giấu diếm quan hệ với Chiêm Giang Huy. xem tại
- À!
Phó thủ tướng Liên gật đầu từ chối cho ý kiến, sau đó đột nhiên nói một câu:
- Nghe nói anh cũng có kinh nghiệm công tác tổ chức, nhưng có lẽ tài hoa vẫn còn chưa bộc lộ.
Trương Thanh Vân nghe qua thì chợt sững sờ, khoảnh khắc này cũng không hiểu rõ ý đồ của lãnh đạo. Phó thủ tướng Liên cũng không dây dưa ở đề tài này, lão nói:
- Thôi được rồi, bữa cơm này chúng ta đã ăn hơn nữa giờ, trì hoãn quá nhiều thời gian.
Trương Thanh Vân tiễn lãnh đạo quay về, hắn cảm thấy rất mệt mỏi, khi đi từ khách sạn về phòng làm việc thì ngủ luôn trên xe. Nếu nói mệt nhất là chuyện gì thì hắn cho rằng điều đó chính là tiếp đãi lãnh đạo.
Đặc biệt là lãnh đạo quốc gia, chỉ cần lãnh đạo có mặt trên địa bàn của mình thì cả ngày cả đêm đều cảm thấy không yên. Lãnh đạo đến thì phải đặc biệt quan tâm, dù là hoàn cảnh và khung cảnh đều phải tổ chức thật tốt, sau khi lãnh đạo quay về thì vài ngày sau mới phục hồi nguyên khí, đây chính là điều bất đắc dĩ của kẻ ở trên quan trường.
Sau khi trở lại văn phòng mà đặt mông ngồi trên ghế làm việc thì Trương Thanh Vân mới phát hiện ra hai ngày vừa qua mình quá chuyên tâm tiếp đãi mà văn kiện trên bàn đã xếp chồng một đống. Hắn tùy tiện lấy một văn kiện ra đọc, tâm tư có chút mất tập trung.
Khoảng thời gian qua vấn đề Trương Thanh Vân được đề bạt gây ra những lời nghị luận ồn ào, mà phó thủ tướng Liên vừa lần này đến Hoài Dương mà không qua Lăng Thủy. Hai sự kiện này gộp lại làm người ta sinh ra nhiều ý nghĩ, Trương Thanh Vân cảm thấy mình phải sang Lăng Thủy mới tốt.
- Cốc, cốc!
Hai tiếng đập cửa vang lên.
- Vào đi!
Trương Thanh Vân buông văn kiện trong tay rồi ngẩng đầu nhìn, người đẩy cửa vào chính là Trần Thu. Đây là một giáo viên trường đảng, đây là người được Lưu Bằng tự mình tuyển chọn, năng lực múa bút rất tốt, viết bản thảo cho Trương Thanh Vân đều có tiêu chuẩn rất cao.
Mặt khác Trần Thu cũng còn ít nói hơn cả Lưu Bằng, hắn chỉ yên lặng vùi đầu vào công tác. Hơn nữa trình độ còn cao hơn cả Lưu Bằng, dù sao thì Trương Thanh Vân cũng tương đối thỏa mãn với thư ký mới.
- Bí thư, đồng chí Lưu Bằng ở bên ngoài muốn gặp.
Trần Thu nói, bây giờ Lưu Bằng còn chưa được bổ nhiệm, gọi là đồng chí thì thích hợp nhất.
- Lúc này anh ta còn đến làm gì? Cho anh ta vào.
- Chào bí thư!
Lưu Bằng tiến vào lên tiếng khá lớn, hắn khá khác biệt so với cán bộ bình thường. Trương Thanh Vân ngẩng đầu lên thấy đối phương mỉm cười nhưng rõ ràng tâm tình lại khá kém.
- Có gì sao? Mua sổ số và trúng thưởng lớn à? Trước nay chưa từng thấy anh hứng thú như vậy?
Trương Thanh Vân nói.
- Không, tôi biết bí thư anh vẫn tiếp tục ở lại Hoài Dương, trong lòng cảm thấy rất vui. Sớm biết như thế thì tôi sẽ không xuống tuyến dưới rèn luyện.
Lưu Bằng nói.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn nói:
- Trước nay tôi chưa từng nói là mình sẽ đi, tất cả đều là lời của người khác. Mặt khác hướng đi của anh là tổ chức quyết định, anh dù sao cũng phải đặt nặng vấn đề mới được.
Trương Thanh Vân chỉ ghế sa lông để Lưu Bằng ngồi xuống, chính hắn cũng đứng lên đi đến ngồi xuống ghế sa lông:
- Anh nói đi, tìm tôi có chuyện gì? Không hẹn trước mà mạo muội đến gặp, nhất định có chuyện muốn nói.
- Bí thư nói đúng, có một việc cần báo cáo với anh.
Lưu Bằng nói, vẻ mặt nhanh chóng trở nên nghiêm túc. Một lát sau hắn mới đem tất cả tình huống của Lưu Phái nói cho Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân nghe rất chăm chú, vẻ mặt rất âm trầm, hai môi đóng chặt không nói lời nào. Hắn biết rõ Lưu Phái có vấn đề nhưng không ngờ đến mức độ như vậy, điều này làm cho hắn bàng hoàng, đồng thời cũng có chút thất vọng.
Lưu Phái chính là cán bộ được tỉnh ủy bồi dưỡng trọng điểm, bây giờ đã bước trên con đường không có lối về, điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy có chút tiếc hận.
- Hào Vĩ là anh rể của anh, anh phải nói rõ tình huống công tác cho anh ấy biết, phạm sai lầm cũng không sao, quan trọng là biết dừng cương trước bờ vực. Mặt khác an phải để anh ấy nói rõ ràng, người nào đưa tiền cho Lưu Phái vào thời gian nào, tôi muốn có một danh sách.
- Nếu anh ấy có thể làm rõ những vấn đề này thì rõ ràng là lấy công chuộc tội, tương lai có thể xử lý theo kỷ luật tổ chức.
Trương Thanh Vân nói.
- Bí thư, chuyện lớn như vậy có thể tạo nên những tiêu cực khó vãn hồi đại cục hay không?
Lưu Bằng nói.
Khóe miệng Trương Thanh Vân xuất hiện một nụ cười lạnh:
- Tôi biết rõ anh lo lắng điều gì, anh có thể báo cáo điều này làm tôi cảm thấy được an ủi. Bằng Tử, anh theo tôi không lâu nhưng ngộ tính rất cao, cũng rất trưởng thành và trầm ổn, đây đều là ưu thế lớn.
- Nhưng người làm quan chỉ có như vậy thì rõ ràng là không đủ, quan trọng là đầu óc phải thanh tỉnh, giữ mình trong sạch. Quyền lợi và tiền tài đều là thứ tốt, đều có sức hấp dẫn, nếu không chống đỡ được thì sẽ phạm lầm. Chỉ cần anh phạm phải sai lầm thì cả đời sẽ không còn cơ hội đổi ý, điều này anh phải tuyệt đối nhớ kỹ...
- Những lời của bí thư tôi xin ghi khắc trong lòng, mặt khác nhận công tác sẽ cố gắng phát triển, tranh thủ phối hợp làm tốt công tác với bí thư.
Lưu Phái nói.
- Không phải phối hợp với tôi, phối hợp tốt với bí thư Chu Binh, điều này anh cần phải thanh tỉnh. Hoa Sơn là quận quan trọng của Hoài Dương, cũng là một quận phồn hoa, tất nhiên cũng cực kỳ hắc ám.
- Anh công tác nhất định phải bộc lộ tất cả bản lĩnh, phải toàn tâm toàn ý, chăm chú vùi đầu vào công tác, phải phối hợp tốt với bí thư Chu Binh để làm tốt tất cả phương diện công tác.
Trương Thanh Vân lại nói.
Lưu Bằng không ngừng gật đầu, hắn có thể thấy bí thư hôm nay lải nhải hoàn toàn không giống như phong cách ngày thường. Lưu Bằng và Trương Thanh Vân có một thời gian dài hợp tác với nhau, Lưu Bằng hiểu khá rõ tâm tính của Trương Thanh Vân vào lúc này. Lưu Phái sa đọa thì làm cho bí thư sinh ra cảm giác tiếc hận, rất không dễ chịu, là một người đứng đầu ban ngành mà xuất hiện tình huống thế này, tất nhiên trên mặt sẽ không có quá nhiều hào quang...
Sáng sớm Trương Thanh Vân đến khách sạn thì thư ký Hàn Cương của phó thủ tướng Liên đang đứng ở đầu cầu thang khu quản chế lầu một, khi hắn nhìn thấy Trương Thanh Vân thì vội vàng tiến lên nói:
- Xấu hổ quá, bí thư Trương, tối qua thủ tướng nhận được thông báo của văn phòng chính phủ, chiều nay anh ấy cần tham gia một hội nghị quan trọng, chương trình ở Hoài Dương hôm nay phải hủy bỏ.
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Chúng tôi hiểu, vậy khi nào thì đi? vẫn phải quay về Hoàng Hải đấy chứ?
Hàn Cương đưa tay nhìn giờ nói:
- Có lẽ cũng nhanh thôi, thủ tướng Liên đang dùng điểm tâm, anh ấy để tôi ở đây chờ anh, chúng ta đi bên này.
Trương Thanh Vân đi theo sau lưng Hàn Cương vào khu khách quý của khách sạn thì nghe được tiếng cười của phó thủ tướng Liên và bí thư Lăng. Khi hai người nhìn thấy Trương Thanh Vân thì phó thủ tướng Liên thu nụ cười nói:
- Tiểu Trương, đáng lý ra phải ở đây thị sát một vòng nhưng xem ra lãnh đạo không cho tôi cơ hội, chiều nay là hội nghị bộ chính trị, tôi nhất định phải tham gia.
- Không sao, tôi tin lần sau còn cơ hội, sau này anh còn nhiều cơ hội thị sát Hoa Đông và Hoàng Hải, chỉ hy vọng khi đó anh còn nhớ đến Hoài Dương là được.
Trương Thanh Vân cung kính nói.
Phó thủ tướng Liên cười cười, lão nhìn về phía Lăng Tổ Hồng nói:
- Anh Lăng, bây giờ là hợp tác giữa Hoài Dương và Hoàng Hải, bên cạnh anh cũng có một người anh em.
Phó thủ tướng Liên chỉ chỉ vào Trương Thanh Vân:
- Anh ta là anh em của anh, anh ta không giống với những người khác ở Hoa Đông, không có tính cách tôi là đệ nhất thiên hạ, không bày ra vị trí bất chính, cũng không muốn ngồi ngang nhau trong hợp tác giữa đôi bên.
- Đây chính là một cơ sở, mà cơ sở này có thể quyết định tiền cảnh hợp tác của các anh, tôi hy vọng qua vài năm nữa thì Hoàng Hải sẽ có một diện mạo hoàn toàn khác...
- Điều này là đương nhiên, hợp tác Hoàng Hải và Hoài Dương chẳng khác gì mở rộng địa giới và tài nguyên, có rất nhiều sản nghiệp của chúng tôi sẽ chuyển sang Hoài Dương. Chúng tôi chỉ để lại nhưng phần quan trọng nhất, tối cao nhất, quốc tế hóa nhất, nhưng thứ khác có thể di dời ra ngoài. Tôi tin những điều chỉnh này sẽ làm cho Hoàng Hải trở nên nhẹ nhàng hơn, đồng thời cũng giúp Hoài Dương thay đổi bộ dạng.
Lăng Tổ Hồng nói.
- Vậy thì tốt quá, thật ra chúng tôi đã sớm có chuẩn bị, huyện Lâm Viên của chúng tôi đang đẩy mạnh du lịch, hơn nữa ở quận Lão Sơn, Bạch Mã, Đông Sơn cũng đang đẩy mạnh quy hoạch. Chúng tôi có đất đai rộng lớn, chỉ cần có điều kiện thì sẽ quy hoạch thành các khu công nghiệp lớn, mà những khu công nghiệp này sẽ là minh chứng cho lịch sử hợp tác với Hoàng Hải.
Trương Thanh Vân nói.
Trương Thanh Vân hiểu được ý nghĩ của Lăng Tổ Hồng, dựa theo quy hoạch thì Hoài Dương phải phát triển kinh tế xanh, có du lịch, có cảng biển. Tuy ba loại phương hướng phát triển này phù hợp với khong gian Hoàng Hải, nhưng Hoàng Hải cần phải có nhiều xí nghiệp chuyển dời ra ngoài, nếu Hoài Dương không phát huy được tác dụng trong phương diện này thì rất phiền phức.
Thật ra Trương Thanh Vân cũng đã sớm suy xét đến vấn đề ở phương diện này, khi quy hoạch đã cân nhắc những vùng đất bằng phẳng ở các quận Lão Sơn, Bạch Mã, Đông Sơn thích hợp xây dựng khu công nghiệp. Hơn nữa nếu xây dựng khu công nghiệp ở những địa phương này sẽ không ảnh hưởng đến kinh tế xanh, sản nghiệp du lịch và cảng biển.
Trương Thanh Vân cũng không phải một người hoàn toàn có chủ nghĩa lý tưởng, kinh tế xanh và du lịch cần phải có đặc điểm, đây là sản nghiệp cần quy hoạch lâu dài, nếu muốn đạt hiệu quả trong một sớm một chiều thì không dễ dàng.
Nhưng những khu công nghiệp thì khác, chỉ cần Hoàng Hải đồng ý đưa sản nghiệp di dời sang Hoài Dương thì Trương Thanh Vân có thể nắm chắc chỉ cần vài năm đã có thể đưa kinh tế Hoài Dương phát triển mạnh, tất nhiên sẽ mang đến một vài vấn đề, nhưng vấn đề lớn nhất chính là hoàn cảnh.
Thường thì trong quá trình phát triển sẽ luôn sinh ra vấn đề, nếu muốn lý tưởng hóa, muốn nghĩ một lần làm cho xong là không thực tế, cũng là không thể. Trương Thanh Vân cũng nhận thức rất rõ đặc điểm này.
Trương Thanh Vân trả lời như vậy thì Lăng Tổ Hồng cũng không nói thêm điều gì. Phó thủ tướng Liên lại nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, lão chậm rãi buông chén rồi dùng khăn lau miệng nói:
- Tiểu Trương, tôi nghe nói quanh hệ giữa cậu và bí thư thành phố Kinh Tân là rất tốt, các anh có quan hệ thân thích à?
- Vâng, là người thân, anh ấy là dượng bên phía vợ tôi, nhưng năm xưa bí thư Chiêm làm bí thư ở Giang Nam, khi đó tôi là thuộc hạ của anh ấy. Tôi rất kính nể bí thư Chiêm, đã nhiều năm mà hai người cũng thường xuyên liên lạc.
Trương Thanh Vân nói, hắn không cần giấu diếm quan hệ với Chiêm Giang Huy. xem tại
- À!
Phó thủ tướng Liên gật đầu từ chối cho ý kiến, sau đó đột nhiên nói một câu:
- Nghe nói anh cũng có kinh nghiệm công tác tổ chức, nhưng có lẽ tài hoa vẫn còn chưa bộc lộ.
Trương Thanh Vân nghe qua thì chợt sững sờ, khoảnh khắc này cũng không hiểu rõ ý đồ của lãnh đạo. Phó thủ tướng Liên cũng không dây dưa ở đề tài này, lão nói:
- Thôi được rồi, bữa cơm này chúng ta đã ăn hơn nữa giờ, trì hoãn quá nhiều thời gian.
Trương Thanh Vân tiễn lãnh đạo quay về, hắn cảm thấy rất mệt mỏi, khi đi từ khách sạn về phòng làm việc thì ngủ luôn trên xe. Nếu nói mệt nhất là chuyện gì thì hắn cho rằng điều đó chính là tiếp đãi lãnh đạo.
Đặc biệt là lãnh đạo quốc gia, chỉ cần lãnh đạo có mặt trên địa bàn của mình thì cả ngày cả đêm đều cảm thấy không yên. Lãnh đạo đến thì phải đặc biệt quan tâm, dù là hoàn cảnh và khung cảnh đều phải tổ chức thật tốt, sau khi lãnh đạo quay về thì vài ngày sau mới phục hồi nguyên khí, đây chính là điều bất đắc dĩ của kẻ ở trên quan trường.
Sau khi trở lại văn phòng mà đặt mông ngồi trên ghế làm việc thì Trương Thanh Vân mới phát hiện ra hai ngày vừa qua mình quá chuyên tâm tiếp đãi mà văn kiện trên bàn đã xếp chồng một đống. Hắn tùy tiện lấy một văn kiện ra đọc, tâm tư có chút mất tập trung.
Khoảng thời gian qua vấn đề Trương Thanh Vân được đề bạt gây ra những lời nghị luận ồn ào, mà phó thủ tướng Liên vừa lần này đến Hoài Dương mà không qua Lăng Thủy. Hai sự kiện này gộp lại làm người ta sinh ra nhiều ý nghĩ, Trương Thanh Vân cảm thấy mình phải sang Lăng Thủy mới tốt.
- Cốc, cốc!
Hai tiếng đập cửa vang lên.
- Vào đi!
Trương Thanh Vân buông văn kiện trong tay rồi ngẩng đầu nhìn, người đẩy cửa vào chính là Trần Thu. Đây là một giáo viên trường đảng, đây là người được Lưu Bằng tự mình tuyển chọn, năng lực múa bút rất tốt, viết bản thảo cho Trương Thanh Vân đều có tiêu chuẩn rất cao.
Mặt khác Trần Thu cũng còn ít nói hơn cả Lưu Bằng, hắn chỉ yên lặng vùi đầu vào công tác. Hơn nữa trình độ còn cao hơn cả Lưu Bằng, dù sao thì Trương Thanh Vân cũng tương đối thỏa mãn với thư ký mới.
- Bí thư, đồng chí Lưu Bằng ở bên ngoài muốn gặp.
Trần Thu nói, bây giờ Lưu Bằng còn chưa được bổ nhiệm, gọi là đồng chí thì thích hợp nhất.
- Lúc này anh ta còn đến làm gì? Cho anh ta vào.
- Chào bí thư!
Lưu Bằng tiến vào lên tiếng khá lớn, hắn khá khác biệt so với cán bộ bình thường. Trương Thanh Vân ngẩng đầu lên thấy đối phương mỉm cười nhưng rõ ràng tâm tình lại khá kém.
- Có gì sao? Mua sổ số và trúng thưởng lớn à? Trước nay chưa từng thấy anh hứng thú như vậy?
Trương Thanh Vân nói.
- Không, tôi biết bí thư anh vẫn tiếp tục ở lại Hoài Dương, trong lòng cảm thấy rất vui. Sớm biết như thế thì tôi sẽ không xuống tuyến dưới rèn luyện.
Lưu Bằng nói.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn nói:
- Trước nay tôi chưa từng nói là mình sẽ đi, tất cả đều là lời của người khác. Mặt khác hướng đi của anh là tổ chức quyết định, anh dù sao cũng phải đặt nặng vấn đề mới được.
Trương Thanh Vân chỉ ghế sa lông để Lưu Bằng ngồi xuống, chính hắn cũng đứng lên đi đến ngồi xuống ghế sa lông:
- Anh nói đi, tìm tôi có chuyện gì? Không hẹn trước mà mạo muội đến gặp, nhất định có chuyện muốn nói.
- Bí thư nói đúng, có một việc cần báo cáo với anh.
Lưu Bằng nói, vẻ mặt nhanh chóng trở nên nghiêm túc. Một lát sau hắn mới đem tất cả tình huống của Lưu Phái nói cho Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân nghe rất chăm chú, vẻ mặt rất âm trầm, hai môi đóng chặt không nói lời nào. Hắn biết rõ Lưu Phái có vấn đề nhưng không ngờ đến mức độ như vậy, điều này làm cho hắn bàng hoàng, đồng thời cũng có chút thất vọng.
Lưu Phái chính là cán bộ được tỉnh ủy bồi dưỡng trọng điểm, bây giờ đã bước trên con đường không có lối về, điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy có chút tiếc hận.
- Hào Vĩ là anh rể của anh, anh phải nói rõ tình huống công tác cho anh ấy biết, phạm sai lầm cũng không sao, quan trọng là biết dừng cương trước bờ vực. Mặt khác an phải để anh ấy nói rõ ràng, người nào đưa tiền cho Lưu Phái vào thời gian nào, tôi muốn có một danh sách.
- Nếu anh ấy có thể làm rõ những vấn đề này thì rõ ràng là lấy công chuộc tội, tương lai có thể xử lý theo kỷ luật tổ chức.
Trương Thanh Vân nói.
- Bí thư, chuyện lớn như vậy có thể tạo nên những tiêu cực khó vãn hồi đại cục hay không?
Lưu Bằng nói.
Khóe miệng Trương Thanh Vân xuất hiện một nụ cười lạnh:
- Tôi biết rõ anh lo lắng điều gì, anh có thể báo cáo điều này làm tôi cảm thấy được an ủi. Bằng Tử, anh theo tôi không lâu nhưng ngộ tính rất cao, cũng rất trưởng thành và trầm ổn, đây đều là ưu thế lớn.
- Nhưng người làm quan chỉ có như vậy thì rõ ràng là không đủ, quan trọng là đầu óc phải thanh tỉnh, giữ mình trong sạch. Quyền lợi và tiền tài đều là thứ tốt, đều có sức hấp dẫn, nếu không chống đỡ được thì sẽ phạm lầm. Chỉ cần anh phạm phải sai lầm thì cả đời sẽ không còn cơ hội đổi ý, điều này anh phải tuyệt đối nhớ kỹ...
- Những lời của bí thư tôi xin ghi khắc trong lòng, mặt khác nhận công tác sẽ cố gắng phát triển, tranh thủ phối hợp làm tốt công tác với bí thư.
Lưu Phái nói.
- Không phải phối hợp với tôi, phối hợp tốt với bí thư Chu Binh, điều này anh cần phải thanh tỉnh. Hoa Sơn là quận quan trọng của Hoài Dương, cũng là một quận phồn hoa, tất nhiên cũng cực kỳ hắc ám.
- Anh công tác nhất định phải bộc lộ tất cả bản lĩnh, phải toàn tâm toàn ý, chăm chú vùi đầu vào công tác, phải phối hợp tốt với bí thư Chu Binh để làm tốt tất cả phương diện công tác.
Trương Thanh Vân lại nói.
Lưu Bằng không ngừng gật đầu, hắn có thể thấy bí thư hôm nay lải nhải hoàn toàn không giống như phong cách ngày thường. Lưu Bằng và Trương Thanh Vân có một thời gian dài hợp tác với nhau, Lưu Bằng hiểu khá rõ tâm tính của Trương Thanh Vân vào lúc này. Lưu Phái sa đọa thì làm cho bí thư sinh ra cảm giác tiếc hận, rất không dễ chịu, là một người đứng đầu ban ngành mà xuất hiện tình huống thế này, tất nhiên trên mặt sẽ không có quá nhiều hào quang...