Trời trong nắng ấm, bầu trời xanh thẳm như nước, trước mặt là biển rộng mênh mông, giữa trời đất là một vùng xanh lam...
Đáng lý ra với khung cảnh như vậy sẽ làm người ta sảng khoái tinh thần, nhưng lúc này tâm tình Cố Nhuận Thu lại cực kỳ không xong.
Đài câu cá bên cạnh bờ biển được bố trí thành một hội trường đơn giản, Cố Nhuận Thu là kẻ quyền thế, ngồi chung quanh hắn là những hán tử với trang phục kỳ dị, chỉ cần nhìn cách ăn mặc là thấy không phải những nhân vật chính phái.
- Ông chủ Cố, Tam Bì tôi kêu anh một tiếng đại ca, bây giờ Hoài Dương đã không còn không gian sinh tồn cho chúng tôi, Chương Lập Cường phóng đi bốn phía như kẻ điên, thủ hạ và huynh đệ của tôi xem như chết đi rất nhiều. Quan trọng là phần lớn địa bàn đã bị niêm phong, không có căn cơ thì mọi người sống thế nào?
Một người đàn ông trung niên cực kỳ to khỏe trầm giọng nói, bộ dạng có chút dữ tợn, chiếc áo T - shirt bó sát trên người, trên tay là những hình xăm, rõ ràng không phải người lương thiện.
- Anh Cố, Tam Bì cũng không nói chuyện giật gân, địa bàn của tôi ở Hoài Dương cũng bị đóng cửa, tôi dời đến huyện Hoa Viên được vài ngày thì đã bị niêm phong. Bây giờ chúng ta đã trở thành dân du mục, mọi người hồ đồ cũng vì miếng ăn, đám thủ hạ và huynh đệ bị bắt đi khá nhiều.
- Lần trước anh còn nói cái gì là bất đắc dĩ, tuyến trên đuổi quá gấp, cục công an cần biểu hiện, rất nhanh sẽ không có việc gì, nhưng sau một tháng mà không giảm, tin đồn không có, chúng ta thật sự không còn sống theo kiểu khác.
Lần này nói chuyện là một người đàn ông cao gầy, hắn đang mặc một chiếc áo sơ mi hoa văn ô vuông, trên trán là một bộ kính râm, bộ dạng rất giống phong cách phương tây nhưng vẻ mặt lại cực kỳ khó coi.
Cố Nhuận Thu trầm mặc không nói, tất nhiên hắn biết rõ những vấn đề này. Hắn nghĩ rằng Trương Thanh Vân có biện pháp với tư pháp và hải quan, nhưng chiêu thức của đối phương đã làm hắn không ngờ.
Cố Nhuận Thu nghĩ rằng Trương Thanh Vân muốn ra tay thì phải điều chỉnh nhân sự, phải đổi lại là những nhân vật tinh anh đến chấp hành biện pháp chính trị. Nhưng hắn không ngờ Trương Thanh Vân căn bản không làm như vậy, vẫn là người cũ nhưng thị ủy liên tục gây áp lực, để bọn họ căn bản không thể không ra tay, sau đó lại áp sát, bây giờ đã đến mức độ này.
Chiêu thức của Trương Thanh Vân rõ ràng là "đuổi sói nuốt hổ", bây giờ Trương Thanh Vân làm như vậy thì Chương Lập Cường trở thành chó điên, không thể không hành động. Điều này làm cho các ông chủ đã không còn như xưa, lúc bắt đầu còn phối hợp với nhau, nhưng càng phối hợp càng nhiễu loạn, cuối cùng bị bới ra một lớp da, rõ ràng bị ép bức đến mức không còn đường lui.
Sau đó mọi người đi đến đường cùng, chỉ còn một cách duy nhất chính là đến tìm Cố Nhuận Thu, vì trước đó tất cả đều hành động theo hiệu lệnh của hắn. Bây giờ vì nhất trí hành động mà không có cơm ăn, Cố Nhuận Thu không gánh trách nhiệm thì ai gánh trách nhiệm?
- Tất cả mọi người nên an tâm và tỉnh táo, Cố tiên sinh hôm nay mời mọi người đến cũng không phải để cãi nhau. Các anh đều là hào kiệt một phương, chẳng lẽ lại không hỏi ý Cố tiên sinh? Đúng là nực cười.
Lão già họ Ngô luôn theo sát Cố Nhuận Thu chợt cất cao giọng nói.
Lão vừa nói ra thì mọi người mới bình tĩnh được một chút, nhưng ngay sau đó lại có người mở miệng:
- Ngô Thất Thúc, cũng không thể nói ra những lời như vậy, Cố tiên sinh là ông chủ của chúng ta, là người đứng đầu trong bang, bây giờ trở thành ông chủ nhà giàu, tất nhiên không cần quan tâm đến cuộc sống sau này.
- Huynh đệ chúng tôi cũng chẳng đáng gì, nhưng nếu ông chủ không quan tâm đến chúng tôi, sau này Cố tiên sinh còn chỗ dựa nào trên giang hồ?
Cố Nhuận Thu nhăn mày, trên mặt lóe lên khí thế ép người. Hắn nhìn chằm chằm vào tên đàn ông áo trắng đang nói chuyện, sau đó hừ một tiếng nói:
- Hay cho lời nói của Tiểu Bạch Bì, các anh đều gọi tôi là đại ca, tôi cũng là người xuất hiện che chở, như vậy tôi sẽ đưa ra những chứng cứ Chương Lập Cường nhận hối lộ, mọi người thấy thế nào?
Cố Nhuận Thu mở miệng thì lập tức bùng ra cảm giác uy nghiêm, lúc này người bên dưới mới yên tĩnh trở lại. Hắn chậm rãi đứng lên quét mắt nhìn mọi người rồi nói:
- Nhiều năm qua không mở đường, thế nào, quên mất tôn ti trật tự rồi sao?
- Không...Không phải...Cố tiên sinh, nhưng chúng tôi xuất thân thô kệch, tính tình nóng nảy, hôm nay chúng tôi không phải đến tìm anh để thương lượng biện pháp sao? Tên mặt trắng họ Trương kia cũng quá độc ác, rõ ràng muốn kéo lưới giết chết tất cả anh em, đúng là không có biện pháp nào khác, mọi người đừng hòng làm ăn được nữa.
Tên đàn ông gọi là Tiểu Bạch Bì giống như rất kiêng kỵ Cố Nhuận Thu, giọng điệu lập tức hòa hoãn trở lại.
Vẻ mặt Cố Nhuận Thu trở nên nguội lạnh, hăn vẫy người bên cạnh rồi ghé sát tai nói vài câu, lão già họ Ngô cau mày nói:
- Cố tiên sinh, điều này...
- Cứ làm như vậy, cho bọn chúng đi làm!
Cố Nhuận Thu lạnh lùng nói.
Lão già họ Ngô gật đầu, lão đứng lên nói:
- Các vị, Cố tiên sinh biết mọi người khó xử, nhưng lúc này là thời điểm quan trọng, chúng ta cần phải đoàn kết nhất trí, không được xảy ra nội loạn. Hôm nay đưa cho mõi người một chi phiếu hai trăm ngàn, tất cả nên dùng nó chống đỡ một khoảng thời gian ngắn.
- Còn nữa, sau này mọi người nên quy củ một chút, nắm chặt thủ hạ của mình, chuyện lớn có Cố tiên sinh xử lý, không cần các anh quan tâm...
Lão già vừa nói đến tiền thì tất cả đại ca bên dưới lập tức không nói câu nào, mọi người đi theo lão già họ Ngô để đòi tiền, cũng chỉ còn lại một mình Cố Nhuận Thu ngồi ngây ngốc nhìn biển rộng.
Không biết trải qua bao lâu thì lão già họ Ngô xuất hiện sau lưng Cố Nhuận Thu như u linh, lão nói:
- Giám đốc Cố, nếu tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp tốt, chúng ta không thể không làm gì để tên họ Trương kia xiết chặt thòng lọng.
Cố Nhuận Thu khẽ nhắm mắt, trong mắt bùng lên cái nhìn mờ mịt, vẻ mặt cực kỳ che giấu. Một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Những gì xảy ra hôm nay chỉ là việc nhỏ, vài trung tâm giải trí, sòng bạc ngầm, tụ điểm cho vay nặng lãi cũng không phải thứ gì quan trọng. Nhưng điều này rất quan trọng với Trương Thanh Vân, vì nó liên quan đến bầu không khí và trị an xã hội.
- Hơn nữa sự việc lại liên quan đến rất nhiều người, tôi lại không thể tự ra tay, nếu nội bộ chúng ta xảy ra chuyện mới thật sự là không ổn...
Cố Nhuận Thu khẽ khựng lại rồi nói:
- Tuy Trương Thanh Vân này còn khá trẻ nhưng cực kỳ xảo quyệt, bây giờ hắn đang sử dụng kế sách xua sói nuốt hổ. Hắn biết rõ Chương Lập Cường có vấn đề nhưng lại trọng dụng để chúng ta muốn giở trò cũng khó thể ra tay...
Hai hàng châm mày của lão già họ Ngô vo thành một khối, trên mặt cũng lộ ra vẻ dữ tợn và tàn nhẫn. Lão nói:
- Nếu đã như vậy thì chúng ta nên cho Hoài Dương một chút thuốc trị bệnh, để cả nước đều biết chuyện. Không phải bọn họ muốn bảo vệ tính ổn định đại cục sao? Chúng ta không cho chúng thực hiện, sau đó tiếp tục hoạt động ở tỉnh thành, tôi không tin Trương Thanh Vân còn có thể tiếp tục ở lại Hoài Dương.
Cố Nhuận Thu nhíu mày, hai bàn tay xiết chặt lại thành nắm đấm, ánh mắt tàn khốc lóe lên nhưng cũng lập tức buông lỏng nói:
- Khả năng này không thể thực hiện được, Trương Thanh Vân dám sử dụng kế sách đuổi sói nuốt hổ, như vậy hắn có thể biến sói thành dê bất cứ lúc nào. Nếu tư pháp sinh ra vấn đề nghiêm trọng thì hắn sẽ lợi dụng cơ hội để di dời tất cả lãnh đạo cũ, chúng ta sử dụng một kẻ điên như Chương Lập Cường đã khá lâu, bây giờ lại để bị hủy hoại không công trong khoảnh khắc sao?
- Hơn nữa chú phải hiểu, Hoài Dương nổi tiếng cũng không tốt gì với chúng ta, nếu để tuyến trên coi trọng thì sự việc chỉ bết bát hơn mà thôi.
Cố Nhuận Thu nói đến đây thì chợt vỗ bàn, hắn đứng dậy mà cảm thấy lửa giận trong lòng không chỗ phát tiết. Hắn đá mạnh lên bàn trà, bàn trà bay đi xa vài mét, mọi thứ bên trên bay tán loạn.
Mà vẻ mặt Cố Nhuận Thu lại càng dữ tợn giống như một ác ma đang chuẩn bị nuốt chửng con người. Bao nhiêu năm rồi hắn chưa từng uất ức như vậy, hắn đã tung hoanh giữa hai nhà hắc bạch hơn nửa đời người, chưa từng uất ức như lúc này. Dù lòng dạ của hắn rất sâu sắc, giỏi nhẫn nại nhưng khi không có nguời nào cũng nhịn không được phải thoải mái phát tiết một lượt.
Nhẫn nại cũng không đáng sợ, mà đáng sợ nhất chính là không thể tìm biện pháp cho phù hợp, điều này chính là nguyên nhân làm hắn lo lắng bất an. Trương Thanh Vân bây giờ dùng phương pháp đuổi sói nuốt hổ cũng không làm hắn sợ hãi, hắn sợ nhất chính là đối phương đang giăng một tảng lưới lớn, một tấm lưới lớn sẽ không thể chỉ vơ vét vài tên lâu la, vài sòng bạc, rõ ràng muốn quét sạch một mẻ.
"Khi phản kích phải sử dụng tất cả lực lượng để phản kích"
Trong lòng Cố Nhuận Thu rõ ràng đã dốc cạn túi.
Cố Nhuận Thu đột nhiên cảm thấy sợ hãi, trước kia hắn hay nói đến câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nhưng cục diện bây giờ rõ ràng là "lão cáo già không đấu lại thợ săn lão luyện", những lời này quá chính xác.
- Giám đốc Cố, không cần phải sầu lo, tuy Trương Thanh Vân lợi hại nhưng dù sao cũng là người ngoại lai. Tục ngữ nói rồng mạnh không đánh địa đầu xà, nếu làm như vậy rõ ràng là tối kỵ. Nhưng kẻ này kinh doanh quá tốt, bản thân không có nhược điểm, chúng ta không tìm được cớ mà thôi.
- Nhưng chúng ta có thể dựa vào vài đặc điểm để lấy cớ, có thể trắng trợn ra vẻ, đến lúc đó toàn bộ Hoa Đông sẽ bùng sóng. Trương Thanh Vân có rất nhiều kẻ thù chính trị ở Hoa Đông, chỉ cần có một đốm lửa sẽ cháy cả cánh rừng.
- Hơn nữa chúng ta bây giờ có quan hệ với người ở tỉnh ủy, còn có Hoàng Hải...
Lão già họ Ngô nói.
Lão già nói đếm điểm mấu chốt thì Cố Nhuận Thu ho khan vài tiếng cắt ngang lời, vẻ mặt hắn cũng hòa hoãn trở lại. Lúc này lão già liếc mắt về phía sau, vài nhân viên nữ đến thu dọn đống bừa bãi nơi đây.
Sau khi thu dọn ổn thỏa thì Cố Nhuận Thu đặt mông lên ghế nhìn phương xa, thời tiết khá tốt, cảnh sắc trước mặt cũng rất đẹp. Cảnh đẹp như vậy nếu không phải con người gặp phải chuyện khó xử thì tất nhiên sẽ phải hưởng thụ.
- Chú Ngô, Tích Niệm đã sang Canada chưa?
- Còn chưa đi, nói là ngày mai sẽ đi, bây giờ có lẽ là đến dự tiệc, một vài cậu ấm đến đưa tiễn.
Khóe miệng Cố Nhuận Thu chợt co quắp, hắn nói:
- Lần này Tích Niệm đến Canada phải nhanh chóng xác định xí nghiệp, không cần phải so đo một vài thứ được mất, chúng ta cần tăng gấp đôi tài chính đầu tư ở Canada, tăng lên mười tỷ nhân dân tệ.
- Được, tôi sẽ hành động...
Cố Nhuận Thu vung tay nói:
- Không vội, đợi đến khi cô ấy đến Canada mới nói, bây giờ nói thì sợ rằng cô ấy sẽ không đi...
- Giám đốc Cố, anh...
Lão già họ Ngô nheo mắt, lão ngạc nhiên nói.
Cố Nhuận Thu cười cười nói:
- Nói toạc ra thì chúng ta là người giang hồ, chú yên tâm, cháu chỉ có dự cảm không tốt mà thôi, không còn gì khác. Hơn nữa những chuyện đã xảy ra bây giờ phải tuyệt đối giữ bí mật với Tích Niệm...
Đáng lý ra với khung cảnh như vậy sẽ làm người ta sảng khoái tinh thần, nhưng lúc này tâm tình Cố Nhuận Thu lại cực kỳ không xong.
Đài câu cá bên cạnh bờ biển được bố trí thành một hội trường đơn giản, Cố Nhuận Thu là kẻ quyền thế, ngồi chung quanh hắn là những hán tử với trang phục kỳ dị, chỉ cần nhìn cách ăn mặc là thấy không phải những nhân vật chính phái.
- Ông chủ Cố, Tam Bì tôi kêu anh một tiếng đại ca, bây giờ Hoài Dương đã không còn không gian sinh tồn cho chúng tôi, Chương Lập Cường phóng đi bốn phía như kẻ điên, thủ hạ và huynh đệ của tôi xem như chết đi rất nhiều. Quan trọng là phần lớn địa bàn đã bị niêm phong, không có căn cơ thì mọi người sống thế nào?
Một người đàn ông trung niên cực kỳ to khỏe trầm giọng nói, bộ dạng có chút dữ tợn, chiếc áo T - shirt bó sát trên người, trên tay là những hình xăm, rõ ràng không phải người lương thiện.
- Anh Cố, Tam Bì cũng không nói chuyện giật gân, địa bàn của tôi ở Hoài Dương cũng bị đóng cửa, tôi dời đến huyện Hoa Viên được vài ngày thì đã bị niêm phong. Bây giờ chúng ta đã trở thành dân du mục, mọi người hồ đồ cũng vì miếng ăn, đám thủ hạ và huynh đệ bị bắt đi khá nhiều.
- Lần trước anh còn nói cái gì là bất đắc dĩ, tuyến trên đuổi quá gấp, cục công an cần biểu hiện, rất nhanh sẽ không có việc gì, nhưng sau một tháng mà không giảm, tin đồn không có, chúng ta thật sự không còn sống theo kiểu khác.
Lần này nói chuyện là một người đàn ông cao gầy, hắn đang mặc một chiếc áo sơ mi hoa văn ô vuông, trên trán là một bộ kính râm, bộ dạng rất giống phong cách phương tây nhưng vẻ mặt lại cực kỳ khó coi.
Cố Nhuận Thu trầm mặc không nói, tất nhiên hắn biết rõ những vấn đề này. Hắn nghĩ rằng Trương Thanh Vân có biện pháp với tư pháp và hải quan, nhưng chiêu thức của đối phương đã làm hắn không ngờ.
Cố Nhuận Thu nghĩ rằng Trương Thanh Vân muốn ra tay thì phải điều chỉnh nhân sự, phải đổi lại là những nhân vật tinh anh đến chấp hành biện pháp chính trị. Nhưng hắn không ngờ Trương Thanh Vân căn bản không làm như vậy, vẫn là người cũ nhưng thị ủy liên tục gây áp lực, để bọn họ căn bản không thể không ra tay, sau đó lại áp sát, bây giờ đã đến mức độ này.
Chiêu thức của Trương Thanh Vân rõ ràng là "đuổi sói nuốt hổ", bây giờ Trương Thanh Vân làm như vậy thì Chương Lập Cường trở thành chó điên, không thể không hành động. Điều này làm cho các ông chủ đã không còn như xưa, lúc bắt đầu còn phối hợp với nhau, nhưng càng phối hợp càng nhiễu loạn, cuối cùng bị bới ra một lớp da, rõ ràng bị ép bức đến mức không còn đường lui.
Sau đó mọi người đi đến đường cùng, chỉ còn một cách duy nhất chính là đến tìm Cố Nhuận Thu, vì trước đó tất cả đều hành động theo hiệu lệnh của hắn. Bây giờ vì nhất trí hành động mà không có cơm ăn, Cố Nhuận Thu không gánh trách nhiệm thì ai gánh trách nhiệm?
- Tất cả mọi người nên an tâm và tỉnh táo, Cố tiên sinh hôm nay mời mọi người đến cũng không phải để cãi nhau. Các anh đều là hào kiệt một phương, chẳng lẽ lại không hỏi ý Cố tiên sinh? Đúng là nực cười.
Lão già họ Ngô luôn theo sát Cố Nhuận Thu chợt cất cao giọng nói.
Lão vừa nói ra thì mọi người mới bình tĩnh được một chút, nhưng ngay sau đó lại có người mở miệng:
- Ngô Thất Thúc, cũng không thể nói ra những lời như vậy, Cố tiên sinh là ông chủ của chúng ta, là người đứng đầu trong bang, bây giờ trở thành ông chủ nhà giàu, tất nhiên không cần quan tâm đến cuộc sống sau này.
- Huynh đệ chúng tôi cũng chẳng đáng gì, nhưng nếu ông chủ không quan tâm đến chúng tôi, sau này Cố tiên sinh còn chỗ dựa nào trên giang hồ?
Cố Nhuận Thu nhăn mày, trên mặt lóe lên khí thế ép người. Hắn nhìn chằm chằm vào tên đàn ông áo trắng đang nói chuyện, sau đó hừ một tiếng nói:
- Hay cho lời nói của Tiểu Bạch Bì, các anh đều gọi tôi là đại ca, tôi cũng là người xuất hiện che chở, như vậy tôi sẽ đưa ra những chứng cứ Chương Lập Cường nhận hối lộ, mọi người thấy thế nào?
Cố Nhuận Thu mở miệng thì lập tức bùng ra cảm giác uy nghiêm, lúc này người bên dưới mới yên tĩnh trở lại. Hắn chậm rãi đứng lên quét mắt nhìn mọi người rồi nói:
- Nhiều năm qua không mở đường, thế nào, quên mất tôn ti trật tự rồi sao?
- Không...Không phải...Cố tiên sinh, nhưng chúng tôi xuất thân thô kệch, tính tình nóng nảy, hôm nay chúng tôi không phải đến tìm anh để thương lượng biện pháp sao? Tên mặt trắng họ Trương kia cũng quá độc ác, rõ ràng muốn kéo lưới giết chết tất cả anh em, đúng là không có biện pháp nào khác, mọi người đừng hòng làm ăn được nữa.
Tên đàn ông gọi là Tiểu Bạch Bì giống như rất kiêng kỵ Cố Nhuận Thu, giọng điệu lập tức hòa hoãn trở lại.
Vẻ mặt Cố Nhuận Thu trở nên nguội lạnh, hăn vẫy người bên cạnh rồi ghé sát tai nói vài câu, lão già họ Ngô cau mày nói:
- Cố tiên sinh, điều này...
- Cứ làm như vậy, cho bọn chúng đi làm!
Cố Nhuận Thu lạnh lùng nói.
Lão già họ Ngô gật đầu, lão đứng lên nói:
- Các vị, Cố tiên sinh biết mọi người khó xử, nhưng lúc này là thời điểm quan trọng, chúng ta cần phải đoàn kết nhất trí, không được xảy ra nội loạn. Hôm nay đưa cho mõi người một chi phiếu hai trăm ngàn, tất cả nên dùng nó chống đỡ một khoảng thời gian ngắn.
- Còn nữa, sau này mọi người nên quy củ một chút, nắm chặt thủ hạ của mình, chuyện lớn có Cố tiên sinh xử lý, không cần các anh quan tâm...
Lão già vừa nói đến tiền thì tất cả đại ca bên dưới lập tức không nói câu nào, mọi người đi theo lão già họ Ngô để đòi tiền, cũng chỉ còn lại một mình Cố Nhuận Thu ngồi ngây ngốc nhìn biển rộng.
Không biết trải qua bao lâu thì lão già họ Ngô xuất hiện sau lưng Cố Nhuận Thu như u linh, lão nói:
- Giám đốc Cố, nếu tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp tốt, chúng ta không thể không làm gì để tên họ Trương kia xiết chặt thòng lọng.
Cố Nhuận Thu khẽ nhắm mắt, trong mắt bùng lên cái nhìn mờ mịt, vẻ mặt cực kỳ che giấu. Một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Những gì xảy ra hôm nay chỉ là việc nhỏ, vài trung tâm giải trí, sòng bạc ngầm, tụ điểm cho vay nặng lãi cũng không phải thứ gì quan trọng. Nhưng điều này rất quan trọng với Trương Thanh Vân, vì nó liên quan đến bầu không khí và trị an xã hội.
- Hơn nữa sự việc lại liên quan đến rất nhiều người, tôi lại không thể tự ra tay, nếu nội bộ chúng ta xảy ra chuyện mới thật sự là không ổn...
Cố Nhuận Thu khẽ khựng lại rồi nói:
- Tuy Trương Thanh Vân này còn khá trẻ nhưng cực kỳ xảo quyệt, bây giờ hắn đang sử dụng kế sách xua sói nuốt hổ. Hắn biết rõ Chương Lập Cường có vấn đề nhưng lại trọng dụng để chúng ta muốn giở trò cũng khó thể ra tay...
Hai hàng châm mày của lão già họ Ngô vo thành một khối, trên mặt cũng lộ ra vẻ dữ tợn và tàn nhẫn. Lão nói:
- Nếu đã như vậy thì chúng ta nên cho Hoài Dương một chút thuốc trị bệnh, để cả nước đều biết chuyện. Không phải bọn họ muốn bảo vệ tính ổn định đại cục sao? Chúng ta không cho chúng thực hiện, sau đó tiếp tục hoạt động ở tỉnh thành, tôi không tin Trương Thanh Vân còn có thể tiếp tục ở lại Hoài Dương.
Cố Nhuận Thu nhíu mày, hai bàn tay xiết chặt lại thành nắm đấm, ánh mắt tàn khốc lóe lên nhưng cũng lập tức buông lỏng nói:
- Khả năng này không thể thực hiện được, Trương Thanh Vân dám sử dụng kế sách đuổi sói nuốt hổ, như vậy hắn có thể biến sói thành dê bất cứ lúc nào. Nếu tư pháp sinh ra vấn đề nghiêm trọng thì hắn sẽ lợi dụng cơ hội để di dời tất cả lãnh đạo cũ, chúng ta sử dụng một kẻ điên như Chương Lập Cường đã khá lâu, bây giờ lại để bị hủy hoại không công trong khoảnh khắc sao?
- Hơn nữa chú phải hiểu, Hoài Dương nổi tiếng cũng không tốt gì với chúng ta, nếu để tuyến trên coi trọng thì sự việc chỉ bết bát hơn mà thôi.
Cố Nhuận Thu nói đến đây thì chợt vỗ bàn, hắn đứng dậy mà cảm thấy lửa giận trong lòng không chỗ phát tiết. Hắn đá mạnh lên bàn trà, bàn trà bay đi xa vài mét, mọi thứ bên trên bay tán loạn.
Mà vẻ mặt Cố Nhuận Thu lại càng dữ tợn giống như một ác ma đang chuẩn bị nuốt chửng con người. Bao nhiêu năm rồi hắn chưa từng uất ức như vậy, hắn đã tung hoanh giữa hai nhà hắc bạch hơn nửa đời người, chưa từng uất ức như lúc này. Dù lòng dạ của hắn rất sâu sắc, giỏi nhẫn nại nhưng khi không có nguời nào cũng nhịn không được phải thoải mái phát tiết một lượt.
Nhẫn nại cũng không đáng sợ, mà đáng sợ nhất chính là không thể tìm biện pháp cho phù hợp, điều này chính là nguyên nhân làm hắn lo lắng bất an. Trương Thanh Vân bây giờ dùng phương pháp đuổi sói nuốt hổ cũng không làm hắn sợ hãi, hắn sợ nhất chính là đối phương đang giăng một tảng lưới lớn, một tấm lưới lớn sẽ không thể chỉ vơ vét vài tên lâu la, vài sòng bạc, rõ ràng muốn quét sạch một mẻ.
"Khi phản kích phải sử dụng tất cả lực lượng để phản kích"
Trong lòng Cố Nhuận Thu rõ ràng đã dốc cạn túi.
Cố Nhuận Thu đột nhiên cảm thấy sợ hãi, trước kia hắn hay nói đến câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nhưng cục diện bây giờ rõ ràng là "lão cáo già không đấu lại thợ săn lão luyện", những lời này quá chính xác.
- Giám đốc Cố, không cần phải sầu lo, tuy Trương Thanh Vân lợi hại nhưng dù sao cũng là người ngoại lai. Tục ngữ nói rồng mạnh không đánh địa đầu xà, nếu làm như vậy rõ ràng là tối kỵ. Nhưng kẻ này kinh doanh quá tốt, bản thân không có nhược điểm, chúng ta không tìm được cớ mà thôi.
- Nhưng chúng ta có thể dựa vào vài đặc điểm để lấy cớ, có thể trắng trợn ra vẻ, đến lúc đó toàn bộ Hoa Đông sẽ bùng sóng. Trương Thanh Vân có rất nhiều kẻ thù chính trị ở Hoa Đông, chỉ cần có một đốm lửa sẽ cháy cả cánh rừng.
- Hơn nữa chúng ta bây giờ có quan hệ với người ở tỉnh ủy, còn có Hoàng Hải...
Lão già họ Ngô nói.
Lão già nói đếm điểm mấu chốt thì Cố Nhuận Thu ho khan vài tiếng cắt ngang lời, vẻ mặt hắn cũng hòa hoãn trở lại. Lúc này lão già liếc mắt về phía sau, vài nhân viên nữ đến thu dọn đống bừa bãi nơi đây.
Sau khi thu dọn ổn thỏa thì Cố Nhuận Thu đặt mông lên ghế nhìn phương xa, thời tiết khá tốt, cảnh sắc trước mặt cũng rất đẹp. Cảnh đẹp như vậy nếu không phải con người gặp phải chuyện khó xử thì tất nhiên sẽ phải hưởng thụ.
- Chú Ngô, Tích Niệm đã sang Canada chưa?
- Còn chưa đi, nói là ngày mai sẽ đi, bây giờ có lẽ là đến dự tiệc, một vài cậu ấm đến đưa tiễn.
Khóe miệng Cố Nhuận Thu chợt co quắp, hắn nói:
- Lần này Tích Niệm đến Canada phải nhanh chóng xác định xí nghiệp, không cần phải so đo một vài thứ được mất, chúng ta cần tăng gấp đôi tài chính đầu tư ở Canada, tăng lên mười tỷ nhân dân tệ.
- Được, tôi sẽ hành động...
Cố Nhuận Thu vung tay nói:
- Không vội, đợi đến khi cô ấy đến Canada mới nói, bây giờ nói thì sợ rằng cô ấy sẽ không đi...
- Giám đốc Cố, anh...
Lão già họ Ngô nheo mắt, lão ngạc nhiên nói.
Cố Nhuận Thu cười cười nói:
- Nói toạc ra thì chúng ta là người giang hồ, chú yên tâm, cháu chỉ có dự cảm không tốt mà thôi, không còn gì khác. Hơn nữa những chuyện đã xảy ra bây giờ phải tuyệt đối giữ bí mật với Tích Niệm...