Thành phố Los Angeles nước Mỹ, trong một khu an dưỡng, một lão già hơn sáu mươi đang đứng dưới tán cây múa Thái Cực Quyền. Hai tay lão chợt cao chợt thấp, đầu cũng lên xuống cao thấp, động tác khá linh hoạt, rất phối hợp.
- Ông nội, có một người khách họ Chu đến chơi, mang theo rất nhiều lễ vật.
Một cô gái khoảng năm sáu tuổi chợt phóng đến, nàng nhảy dựng lên rồi hét lớn.
Lão già thu hồi động tác tay, chậm rãi thở ra một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành, lão nói:
- Ôi da, cháu gái ngoan của ông, sao cháu biết ông ở đây?
- Cháu biết vì cha nói rằng đến gọi ông, bố nói ông đang đánh Thái Cực Quyền, ông vừa rồi đang đánh quyền sao?
Cô gái hỏi với vẻ mặt rất hiếu kỳ.
Lão già cười ha hả, lão dùng một tay ôm đầu cô gái nhỏ, sau khi hôn hai cái mới buông ra. Lúc này vẻ mặt hiền lành cũng dần biến mất, lão lầm bầm:
- Cuối cùng cũng đến, nếu không mình cũng khó thể ở lâu.
Lão già này chính là bí thư tỉnh ủy Hoa Đông Tần Vệ Quốc, vì bệnh tình của lão không ổn định mà tổ chăm sóc chữa trị quyết định phải cho ra nước ngoài điều trị và an dưỡng, mới đây mà đã hơn một tháng.
Một tháng này Tần Vệ Quốc trải qua một cuộc sống hoàn toàn bị ngăn cách, hoàn toàn không biết gì về tất cả sự việc phát sinh ở Hoa Đông. Người đến hôm nay chính là Chu Hướng, là người từ trong nước đến, mà Chu Hướng đến thì cuộc sống ẩn cư của Tần Vệ Quốc đã kết thúc.
- Cậu nói gì? Cậu lập lại một lần nữa xem?
Tần Vệ Quốc trầm giọng nói, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Chu Hướng giống như đang trách móc đối phương nói bậy bạ. Chu Hướng đến đây thì Tần Vệ Quốc đã không chờ đợi được mà kéo vào phòng làm việc nói chuyện, không ngờ hai người chưa nói được vài câu thì Tần Vệ Quốc đã nghe được một tin tức khó ngờ.
- Thật sự là như vậy, tình huống của bí thư Trương bây giờ rất không xong, tỉnh ủy hình như còn mở hội nghị đặc biệt vì anh ấy, có lẽ sẽ sắp có thông báo xử phạt. Mặt khác quan viên cao thấp ở Hoài Dương xảy ra vấn đề cũng rất nhiều, tỉnh ủy cử tổ điều tra đột kích Hoài Dương và phát hiện ra rất nhiều vấn đề...
Chu Hướng nói, hắn cố gắng dùng giọng bình thản và khách quan báo cáo rõ ràng cho Tần Vệ Quốc.
- Hồ đồ, bọn họ đang tự hủy tường thành của chính mình.
Tần Vệ Quốc tức giận quá lớn, một tiếng ầm vang lên, nghiên mực trên bàn đã bị lão đập thành hai nửa. Lão giống như rất nôn nóng, sau khi đập vỡ nghiên mực thì liên tục dạo bước trong phòng, hơi thở cũng dồn dập hơn so với bình thường.
Chu Hướng ở bên cạnh không dám lên tiếng nhưng trong lòng có chút kỳ quái, không hiểu vì sao bí thư lại tức giận như vậy, chẳng lẽ thật sự coi trọng Trương Thanh Vân, thấy đối phương thiệt thòi thì trong lòng nổi giận sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì Chu Hướng lập tức chối bỏ, hắn theo Tần Vệ Quốc nhiều năm, hắn biết rõ cá tính của bí thư Tần, sự việc có thể làm cho bí thư nôn nóng bất an, rõ ràng không phải là chuyện nhỏ.
Nhưng sự việc lần này có chỗ nào lớn? Chẳng lẽ bí thư thật sự lo lắng Trương Thanh Vân sẽ phản kháng và gây bất lợi cho Hoa Đông sao? Như vậy rõ ràng quá hoang đường. nguồn
- Chuẩn bị ngay, lập tức quay về.
Tần Vệ Quốc nói, giọng điệu chắc chắn khó thể nghi ngờ.
Chu Hướng có chút sững sốt, hắn nói:
- Nhưng...Nhưng...Thân thể của anh, còn phải hỏi ý bác sĩ...
- Không cần, làm việc theo yêu cầu của tôi.
Tần Vệ Quốc tức giận nói, uy nghiêm bùng ra, khí thế làm người khác khó thể phản bác. Chu Hướng không dám phản đối, hắn cung kính lên tiếng rồi lui ra.
Tần Vệ Quốc thở dài một hơi, lão vỗ bàn và cảm thấy rất nuối tiếc. Lão tuyệt đối không ngờ Chu Thủ Tuân và Chử Ngụy Cường lại kết hợp với nhau làm ra sự việc như vậy.
Bây giờ Hoa Đông đang rơi vào tình cảnh bốn bề đều là kẻ địch, tất cả phe phái từ trung ương đến địa phương, tất cả phe phái con nhà quan đều chờ mong ngày mọi người hợp sức tấn công Hoa Đông. Bây giờ Chử Ngụy Cường và Chu Thủ Tuân lại trắng trợn bày ra tính cách bài ngoại, đúng là tự tìm đường chết.
Bết bát hơn là hai người này nhằm vào Trương Thanh Vân, vài năm trước Trương Thanh Vân vừa đến Hoa Đông đã dám lập uy ở Cảng Thành, bây giờ đã qua vài năm, uy tín và thủ đoạn của Trương Thanh Vân càng thêm lợi hại, hơn nữa cũng hiểu biết rất sâu về Hoa Đông. Dưới điều kiện như vậy thì Trương Thanh Vân sẽ bó tay chịu trói sao?
Tần Vệ Quốc càng nghĩ thì tâm tình càng kém, lão hận không thể lập tức quay về Hoa Đông. Lão có dự cảm, Trương Thanh Vân bây giờ đã bắt đầu ra tay, như vậy sẽ là tai nạn cho tất cả lãnh đạo tai to mặt lớn ở Hoa Đông, sự nghiệp ở Hoa Đông sẽ hủy hoại trong chốc lát.
Chỉ cần trung ương tìm được cớ sẽ chính thức đánh nát truyền thống ở Hoa Đông, chỉ cần cho vài người ngoài đến đứng đầu vài ban ngành Hoa Đông thì vài năm sau các phe phái ở Hoa Đông sẽ biến mất trong nước. Tần Vệ Quốc là một nhân vật quan trọng của phái Hoa Đông, lão biết rõ nhược điểm chí mạng của phái Hoa Đông nằm ở nơi nào.
Tỉnh Hoa Đông, thành phố Hoài Dương, khách sạn phòng nông nghiệp hôm nay rực rỡ ánh đèn, lúc này thiết bị đã được đổi mới hoàn toàn, cửa lớn là hai tiểu thư lễ tân bộ dạng thướt tha tươi cười như hoa, cực kỳ động lòng người.
Trưởng phòng nông nghiệp Hào Vĩ mặc một bộ tây phục xanh đen, giày da sáng bóng, nhìn qua rất sáng láng.
Tám giờ tối đã liên tục có khách đến, Hào Vĩ tiến lên chào hỏi từng người, mặt mũi tràn đầy nụ cười, ánh mắt liên tục nhìn ra ngoài.
Một tiếng két vang lên, một chiếc xe biển số thị ủy chợt dừng lại trước cổng. Hào Vĩ chấn động, hắn vội vàng tiến ra đón chào, không cần nhân viên ra tay, hắn đã kéo cửa xe.
Người trong xe chính là Lưu Phái, hắn nở nụ cười bước xuống xe nói:
- Anh Hào, vài ngày không gặp mà chỗ này của anh càng ngày càng xa hoa, tốt, phòng nông nghiệp bây giờ cũng ngày càng đi lên.
Hào Vĩ cười ha hả nói:
- Trưởng phòng Lưu, phòng nông nghiệp chúng tôi là vùng nước trong, nhưng dù vậy cũng phải làm tốt công tác tiếp đãi.
- Ha ha!
Lưu Phái ngửa đầu cười, hắn chỉ Hào Vĩ nói:
- Anh tính toán quá tỉ mỉ, đúng rồi, em của anh đâu?
Trên mặt Hào Vĩ chợt trở nên mất tự nhiên, hắn nói:
- Hôm nay không trùng hợp, vừa rồi cậu ấy vừa điện thoại đến, nói là bí thư Chu sẽ mở hội ý cả đêm, có lẽ sẽ rất muộn, vì vậy không đến được.
Lưu Phái cau mày, tâm tình có chút mất hứng, hắn thản nhiên nói:
- Người này đúng là rồng về biển rộng, trước đó đều do anh và tôi cho cơ hội mới được tiến vào thị ủy, bây giờ thói đời...
Hào Vĩ tuy cũng khá bực tức Lưu Bằng nhưng cũng không dám biểu lộ, khi thấy Lưu Phái mất hứng thì hắn lập tức nói:
- Anh yên tâm, trưởng phòng Lưu, tối nay tôi tìm được vài anh bạn già hợp ý, bảo đảm sẽ rất vui vẻ.
- Hơn nữa khách sạn vừa mời mở nhà tắm hơi, ngày hôm qua tôi đã thử qua, rất tốt...
Hào Vĩ giới thiệu hoạt động buổi tối, lúc này Lưu Phái mới có chút vui vẻ. Hai người đi vào đại sảnh, khách nhân xung quanh tụm lại như sao bên trăng, tuy không có nhiều người nhưng ai cũng nhiệt tình quá mức, điều này làm Lưu Phái rất vui vẻ.
Lưu Phái sắp thăng chức, mấy ngày nay hắn cảm nhận được ánh mắt người khác nhìn mình đã biến đổi, hắn rất hưởng thụ cảm giác này. Trong lòng hắn thì niềm vui nhất của quyền lợi chính là được kẻ khác vây quanh, dù là bao nhiêu người thì anh mới chính là trung tâm, cảm giác này rất tuyệt.
Lầu hai khách sạn phòng nông nghiệp hôm nay mở rộng cửa đón khách, tổng cộng có bốn bàn đầy khách, tất cả đều xem như nhân vật chính khách ở Hoài Dương. Mà trong đây thường ủy thị ủy trưởng phòng tổ chức Lưu Phái tuyệt đối là lãnh đạo.
Ngồi cùng bàn với Lưu Phái là hai gã trưởng ban, mọi người ngồi xuống tất nhiên phải nói lời nịnh nọt với lãnh đạo, bầu không khí trở nên nhiệt liệt, biểu hiện trật tự quan trường.
Đúng lúc này thì thư ký của Lưu Phái cũng đi đến, hắn chen vào đám người khẽ nói thầm vài câu với Lưu Phái.
Lưu Phái cau mày nói:
- Bọn họ chưa nói là ai sao?
Thư ký lắc đầu, sau đó lại nghiêng đầu chỉ vào hai người đàn ông cao lớn hơn ba mươi tuổi ở phía sau. Lúc này Lưu Phái dùng ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn hai người.
Một người đàn ông có gương mặt hình chữ quốc nói:
- Xin hỏi anh có phải trưởng phòng tổ chức Lưu Phái của thị ủy Hoài Dương hay không?
- Đúng vậy, tôi là Lưu Phái, xin hỏi hai anh...
Lưu Phái dùng giọng nghi ngờ nói.
Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, người đàn ông có gương mặt chữ quốc nói:
- Chúng tôi là người của văn phòng chính quyền tỉnh, có chút chuyện cần tìm anh, không nên trì hoãn quá lâu, không biết bây giờ anh có rãnh rổi hay không?
Lưu Phái cau mày, trong lòng bùng lên nghi ngờ, nhưng nơi đây có quá nhiều người, hắn không thể mất mặt. Vì vậy hắn quay sang nói với Hào Vĩ:
- Lên lầu sắp xếp một gian phòng, anh giúp tôi xử lý.
Hào Vĩ gật đầu rồi đưa tay mời, Lưu Phái xung trận đi đầu, hai người đàn ông cao lớn đi theo phía sau, thư ký của Lưu Phái và Hào Vĩ đi ở vị trí sau cùng. Khi lên lầu ba thì Hào Vĩ tìm nhân viên phục vụ mở một gian phòng.
Lưu Phái vung tay bảo hai người Hào Vĩ tránh ra, đợi đến khi hai người kia bỏ đi thì mới hỏi:
- Các anh tìm tôi có chuyện gì?
Lưu Phái vừa nói dứt lời thì hai vị đồng chí trước mặt đã móc giấy chứng minh công tác đặt trước mặt. Người đàn ông có gương mặt chữ quốc nói:
- Chúng tôi là người của ban số ba ủy ban kỷ luật trung ương, chúng tôi có vụ án quan trọng cần anh phối hợp điều tra.
Lưu Phái chợt sững sờ, hắn chợt đứng lên nhưng đã bị hai người đàn ông kia khống chế hai bên, người đàn ông mặt chữ quốc nói:
- Anh không cần căng thẳng, chỉ là phối hợp điều tra, không cần ảnh hưởng người khác, chúng ta lập tức đi ngay.
Lưu Phái mấp máy môi, trong đầu lập tức trống rỗng, hắn đột nhiên nhớ đến hai từ "Kỷ luật". Hắn chưa từng bị kỷ luật nên không biết tình cảnh bên trong. Nhưng bây giờ bị mang đi tiếp nhận điều tra, hơn nữa lại là ủy ban kỷ luật trung ương trực tiếp ra mặt, điều này làm hắn cảm thấy trở tay không kịp.
Lưu Phái biết rất rõ chuyện của mình, nếu đã kinh động đến ủy ban kỷ luật thì tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi bất hạnh. Khi nghĩ đến đây thì tâm tình của hắn chợt chết lặng, vẻ mặt lập tức tái nhợt.
Lúc này Hào Vĩ và thư ký của Lưu Phái vẫn đang còn ở bên ngoài, khi hai người nhìn thấy Lưu Phái đi từ bên trong ra ngoài, hơn nữa hai người ở phía sau lại đi với khoảng cách rất gần, Hào Vĩ định mở miệng nhưng Lưu Phái đã nói:
- Anh Hào, tôi tạm thời có việc gấp, tôi đi trước.
Hào Vĩ chợt sững sờ, không đợi hắn kịp phản ứng thì Lưu Phái đã đi về phía trước, sau lưng là hai người đàn ông cao lớn một trái một phải chống đỡ tầm mắt Hào Vĩ, cũng giống như bịt kín miệng Hào Vĩ. Chỉ sau khoảnh khắc thì ba người đã đi xuống lầu...
- Ông nội, có một người khách họ Chu đến chơi, mang theo rất nhiều lễ vật.
Một cô gái khoảng năm sáu tuổi chợt phóng đến, nàng nhảy dựng lên rồi hét lớn.
Lão già thu hồi động tác tay, chậm rãi thở ra một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành, lão nói:
- Ôi da, cháu gái ngoan của ông, sao cháu biết ông ở đây?
- Cháu biết vì cha nói rằng đến gọi ông, bố nói ông đang đánh Thái Cực Quyền, ông vừa rồi đang đánh quyền sao?
Cô gái hỏi với vẻ mặt rất hiếu kỳ.
Lão già cười ha hả, lão dùng một tay ôm đầu cô gái nhỏ, sau khi hôn hai cái mới buông ra. Lúc này vẻ mặt hiền lành cũng dần biến mất, lão lầm bầm:
- Cuối cùng cũng đến, nếu không mình cũng khó thể ở lâu.
Lão già này chính là bí thư tỉnh ủy Hoa Đông Tần Vệ Quốc, vì bệnh tình của lão không ổn định mà tổ chăm sóc chữa trị quyết định phải cho ra nước ngoài điều trị và an dưỡng, mới đây mà đã hơn một tháng.
Một tháng này Tần Vệ Quốc trải qua một cuộc sống hoàn toàn bị ngăn cách, hoàn toàn không biết gì về tất cả sự việc phát sinh ở Hoa Đông. Người đến hôm nay chính là Chu Hướng, là người từ trong nước đến, mà Chu Hướng đến thì cuộc sống ẩn cư của Tần Vệ Quốc đã kết thúc.
- Cậu nói gì? Cậu lập lại một lần nữa xem?
Tần Vệ Quốc trầm giọng nói, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Chu Hướng giống như đang trách móc đối phương nói bậy bạ. Chu Hướng đến đây thì Tần Vệ Quốc đã không chờ đợi được mà kéo vào phòng làm việc nói chuyện, không ngờ hai người chưa nói được vài câu thì Tần Vệ Quốc đã nghe được một tin tức khó ngờ.
- Thật sự là như vậy, tình huống của bí thư Trương bây giờ rất không xong, tỉnh ủy hình như còn mở hội nghị đặc biệt vì anh ấy, có lẽ sẽ sắp có thông báo xử phạt. Mặt khác quan viên cao thấp ở Hoài Dương xảy ra vấn đề cũng rất nhiều, tỉnh ủy cử tổ điều tra đột kích Hoài Dương và phát hiện ra rất nhiều vấn đề...
Chu Hướng nói, hắn cố gắng dùng giọng bình thản và khách quan báo cáo rõ ràng cho Tần Vệ Quốc.
- Hồ đồ, bọn họ đang tự hủy tường thành của chính mình.
Tần Vệ Quốc tức giận quá lớn, một tiếng ầm vang lên, nghiên mực trên bàn đã bị lão đập thành hai nửa. Lão giống như rất nôn nóng, sau khi đập vỡ nghiên mực thì liên tục dạo bước trong phòng, hơi thở cũng dồn dập hơn so với bình thường.
Chu Hướng ở bên cạnh không dám lên tiếng nhưng trong lòng có chút kỳ quái, không hiểu vì sao bí thư lại tức giận như vậy, chẳng lẽ thật sự coi trọng Trương Thanh Vân, thấy đối phương thiệt thòi thì trong lòng nổi giận sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì Chu Hướng lập tức chối bỏ, hắn theo Tần Vệ Quốc nhiều năm, hắn biết rõ cá tính của bí thư Tần, sự việc có thể làm cho bí thư nôn nóng bất an, rõ ràng không phải là chuyện nhỏ.
Nhưng sự việc lần này có chỗ nào lớn? Chẳng lẽ bí thư thật sự lo lắng Trương Thanh Vân sẽ phản kháng và gây bất lợi cho Hoa Đông sao? Như vậy rõ ràng quá hoang đường. nguồn
- Chuẩn bị ngay, lập tức quay về.
Tần Vệ Quốc nói, giọng điệu chắc chắn khó thể nghi ngờ.
Chu Hướng có chút sững sốt, hắn nói:
- Nhưng...Nhưng...Thân thể của anh, còn phải hỏi ý bác sĩ...
- Không cần, làm việc theo yêu cầu của tôi.
Tần Vệ Quốc tức giận nói, uy nghiêm bùng ra, khí thế làm người khác khó thể phản bác. Chu Hướng không dám phản đối, hắn cung kính lên tiếng rồi lui ra.
Tần Vệ Quốc thở dài một hơi, lão vỗ bàn và cảm thấy rất nuối tiếc. Lão tuyệt đối không ngờ Chu Thủ Tuân và Chử Ngụy Cường lại kết hợp với nhau làm ra sự việc như vậy.
Bây giờ Hoa Đông đang rơi vào tình cảnh bốn bề đều là kẻ địch, tất cả phe phái từ trung ương đến địa phương, tất cả phe phái con nhà quan đều chờ mong ngày mọi người hợp sức tấn công Hoa Đông. Bây giờ Chử Ngụy Cường và Chu Thủ Tuân lại trắng trợn bày ra tính cách bài ngoại, đúng là tự tìm đường chết.
Bết bát hơn là hai người này nhằm vào Trương Thanh Vân, vài năm trước Trương Thanh Vân vừa đến Hoa Đông đã dám lập uy ở Cảng Thành, bây giờ đã qua vài năm, uy tín và thủ đoạn của Trương Thanh Vân càng thêm lợi hại, hơn nữa cũng hiểu biết rất sâu về Hoa Đông. Dưới điều kiện như vậy thì Trương Thanh Vân sẽ bó tay chịu trói sao?
Tần Vệ Quốc càng nghĩ thì tâm tình càng kém, lão hận không thể lập tức quay về Hoa Đông. Lão có dự cảm, Trương Thanh Vân bây giờ đã bắt đầu ra tay, như vậy sẽ là tai nạn cho tất cả lãnh đạo tai to mặt lớn ở Hoa Đông, sự nghiệp ở Hoa Đông sẽ hủy hoại trong chốc lát.
Chỉ cần trung ương tìm được cớ sẽ chính thức đánh nát truyền thống ở Hoa Đông, chỉ cần cho vài người ngoài đến đứng đầu vài ban ngành Hoa Đông thì vài năm sau các phe phái ở Hoa Đông sẽ biến mất trong nước. Tần Vệ Quốc là một nhân vật quan trọng của phái Hoa Đông, lão biết rõ nhược điểm chí mạng của phái Hoa Đông nằm ở nơi nào.
Tỉnh Hoa Đông, thành phố Hoài Dương, khách sạn phòng nông nghiệp hôm nay rực rỡ ánh đèn, lúc này thiết bị đã được đổi mới hoàn toàn, cửa lớn là hai tiểu thư lễ tân bộ dạng thướt tha tươi cười như hoa, cực kỳ động lòng người.
Trưởng phòng nông nghiệp Hào Vĩ mặc một bộ tây phục xanh đen, giày da sáng bóng, nhìn qua rất sáng láng.
Tám giờ tối đã liên tục có khách đến, Hào Vĩ tiến lên chào hỏi từng người, mặt mũi tràn đầy nụ cười, ánh mắt liên tục nhìn ra ngoài.
Một tiếng két vang lên, một chiếc xe biển số thị ủy chợt dừng lại trước cổng. Hào Vĩ chấn động, hắn vội vàng tiến ra đón chào, không cần nhân viên ra tay, hắn đã kéo cửa xe.
Người trong xe chính là Lưu Phái, hắn nở nụ cười bước xuống xe nói:
- Anh Hào, vài ngày không gặp mà chỗ này của anh càng ngày càng xa hoa, tốt, phòng nông nghiệp bây giờ cũng ngày càng đi lên.
Hào Vĩ cười ha hả nói:
- Trưởng phòng Lưu, phòng nông nghiệp chúng tôi là vùng nước trong, nhưng dù vậy cũng phải làm tốt công tác tiếp đãi.
- Ha ha!
Lưu Phái ngửa đầu cười, hắn chỉ Hào Vĩ nói:
- Anh tính toán quá tỉ mỉ, đúng rồi, em của anh đâu?
Trên mặt Hào Vĩ chợt trở nên mất tự nhiên, hắn nói:
- Hôm nay không trùng hợp, vừa rồi cậu ấy vừa điện thoại đến, nói là bí thư Chu sẽ mở hội ý cả đêm, có lẽ sẽ rất muộn, vì vậy không đến được.
Lưu Phái cau mày, tâm tình có chút mất hứng, hắn thản nhiên nói:
- Người này đúng là rồng về biển rộng, trước đó đều do anh và tôi cho cơ hội mới được tiến vào thị ủy, bây giờ thói đời...
Hào Vĩ tuy cũng khá bực tức Lưu Bằng nhưng cũng không dám biểu lộ, khi thấy Lưu Phái mất hứng thì hắn lập tức nói:
- Anh yên tâm, trưởng phòng Lưu, tối nay tôi tìm được vài anh bạn già hợp ý, bảo đảm sẽ rất vui vẻ.
- Hơn nữa khách sạn vừa mời mở nhà tắm hơi, ngày hôm qua tôi đã thử qua, rất tốt...
Hào Vĩ giới thiệu hoạt động buổi tối, lúc này Lưu Phái mới có chút vui vẻ. Hai người đi vào đại sảnh, khách nhân xung quanh tụm lại như sao bên trăng, tuy không có nhiều người nhưng ai cũng nhiệt tình quá mức, điều này làm Lưu Phái rất vui vẻ.
Lưu Phái sắp thăng chức, mấy ngày nay hắn cảm nhận được ánh mắt người khác nhìn mình đã biến đổi, hắn rất hưởng thụ cảm giác này. Trong lòng hắn thì niềm vui nhất của quyền lợi chính là được kẻ khác vây quanh, dù là bao nhiêu người thì anh mới chính là trung tâm, cảm giác này rất tuyệt.
Lầu hai khách sạn phòng nông nghiệp hôm nay mở rộng cửa đón khách, tổng cộng có bốn bàn đầy khách, tất cả đều xem như nhân vật chính khách ở Hoài Dương. Mà trong đây thường ủy thị ủy trưởng phòng tổ chức Lưu Phái tuyệt đối là lãnh đạo.
Ngồi cùng bàn với Lưu Phái là hai gã trưởng ban, mọi người ngồi xuống tất nhiên phải nói lời nịnh nọt với lãnh đạo, bầu không khí trở nên nhiệt liệt, biểu hiện trật tự quan trường.
Đúng lúc này thì thư ký của Lưu Phái cũng đi đến, hắn chen vào đám người khẽ nói thầm vài câu với Lưu Phái.
Lưu Phái cau mày nói:
- Bọn họ chưa nói là ai sao?
Thư ký lắc đầu, sau đó lại nghiêng đầu chỉ vào hai người đàn ông cao lớn hơn ba mươi tuổi ở phía sau. Lúc này Lưu Phái dùng ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn hai người.
Một người đàn ông có gương mặt hình chữ quốc nói:
- Xin hỏi anh có phải trưởng phòng tổ chức Lưu Phái của thị ủy Hoài Dương hay không?
- Đúng vậy, tôi là Lưu Phái, xin hỏi hai anh...
Lưu Phái dùng giọng nghi ngờ nói.
Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, người đàn ông có gương mặt chữ quốc nói:
- Chúng tôi là người của văn phòng chính quyền tỉnh, có chút chuyện cần tìm anh, không nên trì hoãn quá lâu, không biết bây giờ anh có rãnh rổi hay không?
Lưu Phái cau mày, trong lòng bùng lên nghi ngờ, nhưng nơi đây có quá nhiều người, hắn không thể mất mặt. Vì vậy hắn quay sang nói với Hào Vĩ:
- Lên lầu sắp xếp một gian phòng, anh giúp tôi xử lý.
Hào Vĩ gật đầu rồi đưa tay mời, Lưu Phái xung trận đi đầu, hai người đàn ông cao lớn đi theo phía sau, thư ký của Lưu Phái và Hào Vĩ đi ở vị trí sau cùng. Khi lên lầu ba thì Hào Vĩ tìm nhân viên phục vụ mở một gian phòng.
Lưu Phái vung tay bảo hai người Hào Vĩ tránh ra, đợi đến khi hai người kia bỏ đi thì mới hỏi:
- Các anh tìm tôi có chuyện gì?
Lưu Phái vừa nói dứt lời thì hai vị đồng chí trước mặt đã móc giấy chứng minh công tác đặt trước mặt. Người đàn ông có gương mặt chữ quốc nói:
- Chúng tôi là người của ban số ba ủy ban kỷ luật trung ương, chúng tôi có vụ án quan trọng cần anh phối hợp điều tra.
Lưu Phái chợt sững sờ, hắn chợt đứng lên nhưng đã bị hai người đàn ông kia khống chế hai bên, người đàn ông mặt chữ quốc nói:
- Anh không cần căng thẳng, chỉ là phối hợp điều tra, không cần ảnh hưởng người khác, chúng ta lập tức đi ngay.
Lưu Phái mấp máy môi, trong đầu lập tức trống rỗng, hắn đột nhiên nhớ đến hai từ "Kỷ luật". Hắn chưa từng bị kỷ luật nên không biết tình cảnh bên trong. Nhưng bây giờ bị mang đi tiếp nhận điều tra, hơn nữa lại là ủy ban kỷ luật trung ương trực tiếp ra mặt, điều này làm hắn cảm thấy trở tay không kịp.
Lưu Phái biết rất rõ chuyện của mình, nếu đã kinh động đến ủy ban kỷ luật thì tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi bất hạnh. Khi nghĩ đến đây thì tâm tình của hắn chợt chết lặng, vẻ mặt lập tức tái nhợt.
Lúc này Hào Vĩ và thư ký của Lưu Phái vẫn đang còn ở bên ngoài, khi hai người nhìn thấy Lưu Phái đi từ bên trong ra ngoài, hơn nữa hai người ở phía sau lại đi với khoảng cách rất gần, Hào Vĩ định mở miệng nhưng Lưu Phái đã nói:
- Anh Hào, tôi tạm thời có việc gấp, tôi đi trước.
Hào Vĩ chợt sững sờ, không đợi hắn kịp phản ứng thì Lưu Phái đã đi về phía trước, sau lưng là hai người đàn ông cao lớn một trái một phải chống đỡ tầm mắt Hào Vĩ, cũng giống như bịt kín miệng Hào Vĩ. Chỉ sau khoảnh khắc thì ba người đã đi xuống lầu...