Lại là một ngày bận rộn, Lưu Bằng xem qua tất cả văn kiện, hắn nằm ngửa người trên ghế mà không muốn hoạt động.
- Cốc, cốc!
Hai tiếng đập cửa khẽ vang lên.
- Vào đi!
Lưu Bằng không chuyển động, hắn vẫn bảo trì tư thế như cũ.
Cửa đẩy ra, Lưu Bằng lơ đãng nhìn ra ngoài, sau đó hắn đột nhiên ngồi dựng người lên, hắn dùng giọng có hơi giật mình nói:
- Bí thư Chu, sao anh còn chưa tan tầm? Anh có chuyện thì điện thoại cho tôi không được sao? Cớ gì phải tự mình đến đây?
- Không có gì, không có gì, chỉ là bận rộn một ngày muốn tìm người tâm sự, vừa rồi tôi đi qua và thấy anh còn ở bên trong, vì thế mới mạo muội tiến vào.
Chu Binh khoát tay nói, cũng không cần để Lưu Bằng phải mời, hắn tự động đi đến ngồi trên ghế sa lông ở vị trí chủ vị.
Là bí thư quận Hoa Sơn, Chu Binh xem như một tồn tại siêu nhiên ở Hoa Sơn, vì hắn là bí thư cấp cao, Lưu Bằng so sánh cũng kém vài cấp. Vì vậy vào lúc bình thường Chu Binh cũng không quá để ý đến Lưu Bằng, hôm nay là lần đầu tiên hắn chủ động tìm đến.
- Anh Lưu, sự việc về khu giải trí Hoa Sơn trước đó phải cho anh đến tham gia vì tôi và anh Giang không biết xử lý thế nào cho tốt. Mà anh không hỗ danh là thư ký của bí thư Trương, làm việc theo đúng ý của bí thư, nhưng tôi và anh Giang đã trao đổi, cả hai đều cho rằng dùng phương pháp đấu giá để giải quyết vấn đề khu giải trí Hoa Sơn là không ổn. Dù sao mục đích cuối cùng của chúng ta cũng là kêu gọi đầu tư, muốn tiến cử những doanh nghiệp có thực lực tiến vào sản nghiệp du lịch giải trí trong quận, đây mới là mục đích cuối cùng.
Chu Binh dùng giọng thấm thía nói.
Lưu Bằng cười nói:
- Bí thư, tôi cũng không có ý kiến gì với vấn đề này, thật ra tôi cũng không hiểu nhiều, cũng bị che mắt với vấn đề kêu gọi đầu tư. Hôm trước tôi nói nh vậy chỉ là lời thật lòng, còn chưa suy xét sâu xa.
- Hay cho lời nói thật lòng.
Chu Binh cười ha hả, sau đó di chuyển chủ đề:
- Anh Lưu, tôi thấy anh cũng đừng nên quá khiêm tốn, ý kiến của tôi là cho anh phụ trách toàn bộ công tác của khu giải trí Hoa Sơn, chỉ có anh nắm công tác này thì tôi mới yên tâm.
Lưu Bằng đang định mở miệng thì Chu Binh đã nói:
- Tôi thấy việc này cứ quyết định như vậy, bây giờ đang ở vào giai đoạn quan trọng, chúng ta không thể cứ bảo thủ. Bí thư Trương trước kia vẫn luôn cường điệu nhanh chóng và hiệu suất cao, tôi thấy chúng ta nên học tập bí thư Trương.
Lưu Bằng mấp máy môi, cuối cùng cũng không lên tiếng, trong lòng cảm thấy có chút đột ngột. Chu Binh vội vàng đưa công tác thuộc về khối chính quyền cho mình, như vậy vì nguyên nhân gì?
Chu Binh nói xong những vấn đề này thì giống như không muốn ngồi lâu, sau khi Lưu Bằng tiễn Chu Binh rời khỏi phòng thì trong lòng đang xem xét chiêu thức của đối phương.
Vấn đề xử lý khu giải trí Hoa Sơn, dù xét ở phương diện nào cũng phải do chính quyền nắm thế chủ đạo, không có lý do gì để cho một phó bí thư quản lý khối công tác chuyên nghiệp này. Mà Lưu Bằng cũng không muốn nhận lấy khối công tác này.
Vì Chu Binh vừa rồi đã nói rất chính xác, hắn cho rằng phương pháp đấu giá khu giải trí Hoa Sơn là không thỏa đáng, mà nếu không đấu giá thì chắc chắn sẽ có vấn đề. Bây giờ tập đoàn Vân Sơn có hứng thú với khu giải trí Hoa Sơn, nếu Lưu Bằng tự tiện bán cho Vân Sơn, chắc chắn sẽ bị người người lên án.
Nếu không bán cho tập đoàn Vân Sơn thì rõ ràng cũng xuất hiện tình huống khác, như vậy xem như Lưu Bằng không nịnh nọt người ta, tóm lại sẽ đắc tội với đối phương.
Lưu Bằng nghĩ đến đây thì thầm mắng Chu Binh cáo già, hắn đến Hoa Sơn khá lâu, Chu Binh trước nay vẫn luôn ôn hòa, bây giờ đột nhiên nhiệt tình thì biết ngay chẳng có gì tốt, xem ra đã ném cho hắn một củ khoai lang nóng.
- Tút, tút, tút! Text được lấy tại
Điện thoại trên bàn vang lên, Lưu Bằng nhận điện thoại, đầu dây bên kia vang lên một âm thanh trầm thấp;
- Alo, Bằng Tử à?
- Anh là...
Lưu Bằng chợt không kịp phản ứng, hắn khựng lại một lúc mới nói:
- À, chào chủ tịch Chung, tai tôi dạo này hơi kém, thiếu chút nữa đã không nghe ra giọng nói của anh.
- Ha ha, tâm tư của cậu vẫn là như thế, tôi đã cố ý hạ giọng, cũng định dọa cậu, khôg ngờ vẫn bị cậu khám phá ra.
Đầu dây bên kia vang lên giọng cười thoải mái của Chung Gia Hoa, nghe qua có vẻ rất vui sướng.
Bầu không khí cũng vì vài lời vui đùa mà phong phú hẳn lên, sau khi nói chuyện phiếm vài câu thì Lưu Bằng nói:
- Chủ tịch Chung, muộn thế này mà anh còn điện thoại cho tôi, nhất định là có công tác cần làm, anh nói đi, tôi xin rửa tai lắng nghe?
- Tốt, cậu nói chuyện rất sảng khoái!
Chung Gia Hoa nói, sau đó lợi dụng cơ hội thay đổi chủ đề:
- Là thế này, đó là vấn đề của khu giải trí Hoa Sơn trong quận các cậu, gần đây Hoàng Hải rất hứng thú với phương diện này. Cậu cũng biết rồi đấy, bây giờ chúng ta đang ở vào thời điểm liên hợp quan trọng với Hoàng Hải, nếu phía Hoàng Hải có xí nghiệp thực lực mạnh tiến vào Hoài Dương đầu tư du lịch, chúng ta có nên ưu tiên cho bọn họ hay không? Tất nhiên, Bằng Tử, đây chỉ là câu chuyện cá nhân của tôi với cậu, không phải chào hỏi, cũng không phải mang danh chính quyền để yêu cầu cậu. Vấn đề khu giải trí Hoa Sơn cuối cùng phải do các cậu quyết định, quyền quyết định thuộc về quận ủy và chính quyền Hoa Sơn...
Lưu Bằng cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn không ngờ vừa tiễn chân Chu Binh thì Chung Gia Hoa đã điện thoại đến hỏi thăm tình huống khu giải trí Hoa Sơn, nói không phải là chào hỏi nhưng thật ra lại là chào hỏi.
- Chủ tịch Chung, tôi vừa được lãnh đạo sắp xếp xử lý vấn đề khu giải trí Hoa Sơn. Tôi còn đang buồn bực vì cảm thấy trọng trách quá nặng, tôi sợ rằng khó thể gánh vác được. Không ngờ lúc này anh lại điện thoại đến, điều này cũng làm tôi phải thở phào một hơi, xem ra khu giải trí Hoa Sơn đúng là con gái hoàng đế không sợ không gả ra ngoài. Như vậy thì quá tốt, chỉ cần đảng ủy chính quyền có quyền chủ động thì việc gì cũng dễ làm. Những năm gần đây chỉ sợ những người ăn nói cẩn trọng đến tìm người làm việc, đây mới là vấn đề không xong...
Lưu Bằng nói, có vẻ là nói đùa nhưng lại giống như tự giễu cợt chính mình.
- Tiểu tử cậu, bây giờ nói gở nhiều quá.
Chung Gia Hoa nói, hắn vẫn cười nhưng Lưu Bằng có thể cảm nhận sự mất tự nhiên của đối phương. Chung Gia Hoa khựng lại một chút rồi nói:
- Cậu đã nói như vậy thì tôi cũng có chút đề cử, ngày mai cậu có thời gian không? Hai ta ra ngoài dùng bữa cơm. Cậu biết khách sạn Hoàng Hải của tập đoàn Tân Hải chứ, ngày mai tôi sẽ giới thiệu bọn họ cho cậu.
- Tốt! Tập đoàn Tân Hải như sấm bên tai, nếu tập đoàn Tân Hải có thể tiến vào Hoa Sơn chúng tôi, đây chính là chuyện may mắn.
Lưu Bằng chăm chú nói.
- Vậy thì cứ coi như một lời đã định.
Lưu Bằng cúp điện thoại mà nụ cười trên mặt chợt cứng nhắc, vừa rồi Chung Gia Hoa điện thoại đã nói khá rõ, thực tế đã sinh ra cảnh giác. Vì hắn mẫn cảm phát hiện có người đang lợi dụng tất cả khả năng, muốn để cho khu giải trí Hoa Sơn được Hoàng Hải thu vào tay.
Lưu Bằng là người của Trương Thanh Vân, mà Trương Thanh Vân lại có hàng loạt mối quan hệ với tập đoàn Vân Sơn của Quách gia, tất nhiên nếu Lưu Bằng sẽ có khuynh hướng nghiêng về phía tập đoàn Vân Sơn thì sẽ bị người lên án. Mà sự thật cũng là như vậy, Lưu Bằng là người phụ trách hạng mục này, hắn không dám suy xét đơn giản về phía tập đoàn Vân Sơn, vì vậy nên thừa cơ cho các tập đoàn khác tiến đến.
Lưu Bằng nghĩ như vậy thì lập tức thấy vấn đề dần phức tạp, hắn rất tán thưởng sự trầm ổn và lão luyện của Bí thư Trương Thanh Vân, tất nhiên bây giờ hắn cũng có những hiểu biết đặc thù về vấn đề Hoài Dương.
Bây giờ hợp tác Hoàng Hải và Hoài Dương nhìn có vẻ vững vàng nhưng trong lòng Lưu Bằng rất cảnh giác với Hoàng Hải, nếu Chung Gia Hoa vừa rồi nói đến xí nghiệp Hoa Đông thì hắn sẽ không ý thức được vấn đề, nhưng Chung Gia Hoa lại nhắc đến Hoàng Hải, vừa mới nói ra đã kích thích thần kinh mẫn cảm của Lưu Bằng.
Bên phía Hoàng Hải nói Trương Thanh Vân bây giờ phát triển rất mạnh ở Hoài Dương, sau lưng Hoàng Hải cũng giúp đỡ Trương Thanh Vân. Nếu không phải là như vậy thì Trương Thanh Vân không có khả năng được như hôm nay, hắn từ vai trò lãnh đạo thành phố cấp tỉnh mà tiến vào danh sách huấn luyện cán bộ cấp tỉnh của trung ương.
Những tin tức nhỏ này lan truyền rất nhanh, Lưu Bằng nghe thấy những lời nói này thì cũng tin đa số người Hoài Dương cũng biết.
Sau khi xem xét cẩn thận tin đồn thì có thể phát hiện ra hai vấn đề, vấn đề thứ nhất là người truyền tin đang nói rõ Trương Thanh Vân về thủ đô sẽ không còn đường quay về, kết cấu của Hoài Dương sẽ phải xây dựng lại. Mà vấn đề thứ hai chính là người truyền tin muốn giáng chức Trương Thanh Vân, khoa trương tác dụng của Hoàng Hải, giống như Hoài Dương có được ngày hôm nay đều phải dựa vào sự khúm nụm ăn xin mới có được.
Khi Lưu Bằng nghe được tin đồn này thì trong lòng có chút lo lắng, hắn liên kết với những chuyện gặp được vào hôm nay mà chút lo lắng càng tăng mạnh. Hắn có đầy đủ lý do để tin rằng có người đang xếp cờ, mục đích là gì thì chưa biết, nhưng chắc chắn không vì tương lai phát triển của Hoài Dương.
Lưu Bằng không nghĩ rằng chính mình có thể ngăn cơn sóng dữ, hắn tin Trương Thanh Vân đã có sắp xếp ở Hoài Dương. Nhưng bây giờ sóng đã vỗ lên vấn đề khu giải trí Hoa Sơn, hắn sẽ không có ý lùi bước, ngược lại còn muốn xem là ai, ai đang xếp hàng loạt thế cờ này.
Lưu Bằng theo Trương Thanh Vân hơn một năm, một năm hắn có được rất nhiều kinh nghiệm, lại càng có nhiều kiến thức. Hơn nữa cộng thêm những gì hắn tích lũy nhiều năm, vì thế mà tài hoa khó thể ngăn cản, vấn đề khu giải trí Hoa Sơn tuy khó giải quyết nhưng không đến mức làm khó hắn.
Vì minh thương dễ tránh mà ám tiễn khó phòng, bây giờ có người nắm khu giải trí Hoa Sơn để làm việc, đó là con rận trên đầu hói, là sự việc rất rõ ràng. Lưu Bằng đối mặt với thế cục rõ ràng như vậy, nếu hắn không nắm chắc thì thật sự phải xin lỗi sự bồi dưỡng của Trương Thanh Vân.
- Bí thư Lưu, trời đã tối, chị dâu vừa điện thoại thúc dục, anh...
Thư ký Tiểu Đoạn đứng ở cửa phòng làm việc dùng giọng khách khí nói.
Lưu Bằng giật mình bừng tỉnh, hắn nhìn ra ngoài, nhà nhà đều đã lên đèn, vì vậy mới đột nhiên đứng khỏi ghế, hắn duỗi lưng mệt mỏi nói:
- Về thôi, cậu cũng nên về sớm một chút, làm thư ký cho lãnh đạo đúng là rất vất vả phải không?
- Cốc, cốc!
Hai tiếng đập cửa khẽ vang lên.
- Vào đi!
Lưu Bằng không chuyển động, hắn vẫn bảo trì tư thế như cũ.
Cửa đẩy ra, Lưu Bằng lơ đãng nhìn ra ngoài, sau đó hắn đột nhiên ngồi dựng người lên, hắn dùng giọng có hơi giật mình nói:
- Bí thư Chu, sao anh còn chưa tan tầm? Anh có chuyện thì điện thoại cho tôi không được sao? Cớ gì phải tự mình đến đây?
- Không có gì, không có gì, chỉ là bận rộn một ngày muốn tìm người tâm sự, vừa rồi tôi đi qua và thấy anh còn ở bên trong, vì thế mới mạo muội tiến vào.
Chu Binh khoát tay nói, cũng không cần để Lưu Bằng phải mời, hắn tự động đi đến ngồi trên ghế sa lông ở vị trí chủ vị.
Là bí thư quận Hoa Sơn, Chu Binh xem như một tồn tại siêu nhiên ở Hoa Sơn, vì hắn là bí thư cấp cao, Lưu Bằng so sánh cũng kém vài cấp. Vì vậy vào lúc bình thường Chu Binh cũng không quá để ý đến Lưu Bằng, hôm nay là lần đầu tiên hắn chủ động tìm đến.
- Anh Lưu, sự việc về khu giải trí Hoa Sơn trước đó phải cho anh đến tham gia vì tôi và anh Giang không biết xử lý thế nào cho tốt. Mà anh không hỗ danh là thư ký của bí thư Trương, làm việc theo đúng ý của bí thư, nhưng tôi và anh Giang đã trao đổi, cả hai đều cho rằng dùng phương pháp đấu giá để giải quyết vấn đề khu giải trí Hoa Sơn là không ổn. Dù sao mục đích cuối cùng của chúng ta cũng là kêu gọi đầu tư, muốn tiến cử những doanh nghiệp có thực lực tiến vào sản nghiệp du lịch giải trí trong quận, đây mới là mục đích cuối cùng.
Chu Binh dùng giọng thấm thía nói.
Lưu Bằng cười nói:
- Bí thư, tôi cũng không có ý kiến gì với vấn đề này, thật ra tôi cũng không hiểu nhiều, cũng bị che mắt với vấn đề kêu gọi đầu tư. Hôm trước tôi nói nh vậy chỉ là lời thật lòng, còn chưa suy xét sâu xa.
- Hay cho lời nói thật lòng.
Chu Binh cười ha hả, sau đó di chuyển chủ đề:
- Anh Lưu, tôi thấy anh cũng đừng nên quá khiêm tốn, ý kiến của tôi là cho anh phụ trách toàn bộ công tác của khu giải trí Hoa Sơn, chỉ có anh nắm công tác này thì tôi mới yên tâm.
Lưu Bằng đang định mở miệng thì Chu Binh đã nói:
- Tôi thấy việc này cứ quyết định như vậy, bây giờ đang ở vào giai đoạn quan trọng, chúng ta không thể cứ bảo thủ. Bí thư Trương trước kia vẫn luôn cường điệu nhanh chóng và hiệu suất cao, tôi thấy chúng ta nên học tập bí thư Trương.
Lưu Bằng mấp máy môi, cuối cùng cũng không lên tiếng, trong lòng cảm thấy có chút đột ngột. Chu Binh vội vàng đưa công tác thuộc về khối chính quyền cho mình, như vậy vì nguyên nhân gì?
Chu Binh nói xong những vấn đề này thì giống như không muốn ngồi lâu, sau khi Lưu Bằng tiễn Chu Binh rời khỏi phòng thì trong lòng đang xem xét chiêu thức của đối phương.
Vấn đề xử lý khu giải trí Hoa Sơn, dù xét ở phương diện nào cũng phải do chính quyền nắm thế chủ đạo, không có lý do gì để cho một phó bí thư quản lý khối công tác chuyên nghiệp này. Mà Lưu Bằng cũng không muốn nhận lấy khối công tác này.
Vì Chu Binh vừa rồi đã nói rất chính xác, hắn cho rằng phương pháp đấu giá khu giải trí Hoa Sơn là không thỏa đáng, mà nếu không đấu giá thì chắc chắn sẽ có vấn đề. Bây giờ tập đoàn Vân Sơn có hứng thú với khu giải trí Hoa Sơn, nếu Lưu Bằng tự tiện bán cho Vân Sơn, chắc chắn sẽ bị người người lên án.
Nếu không bán cho tập đoàn Vân Sơn thì rõ ràng cũng xuất hiện tình huống khác, như vậy xem như Lưu Bằng không nịnh nọt người ta, tóm lại sẽ đắc tội với đối phương.
Lưu Bằng nghĩ đến đây thì thầm mắng Chu Binh cáo già, hắn đến Hoa Sơn khá lâu, Chu Binh trước nay vẫn luôn ôn hòa, bây giờ đột nhiên nhiệt tình thì biết ngay chẳng có gì tốt, xem ra đã ném cho hắn một củ khoai lang nóng.
- Tút, tút, tút! Text được lấy tại
Điện thoại trên bàn vang lên, Lưu Bằng nhận điện thoại, đầu dây bên kia vang lên một âm thanh trầm thấp;
- Alo, Bằng Tử à?
- Anh là...
Lưu Bằng chợt không kịp phản ứng, hắn khựng lại một lúc mới nói:
- À, chào chủ tịch Chung, tai tôi dạo này hơi kém, thiếu chút nữa đã không nghe ra giọng nói của anh.
- Ha ha, tâm tư của cậu vẫn là như thế, tôi đã cố ý hạ giọng, cũng định dọa cậu, khôg ngờ vẫn bị cậu khám phá ra.
Đầu dây bên kia vang lên giọng cười thoải mái của Chung Gia Hoa, nghe qua có vẻ rất vui sướng.
Bầu không khí cũng vì vài lời vui đùa mà phong phú hẳn lên, sau khi nói chuyện phiếm vài câu thì Lưu Bằng nói:
- Chủ tịch Chung, muộn thế này mà anh còn điện thoại cho tôi, nhất định là có công tác cần làm, anh nói đi, tôi xin rửa tai lắng nghe?
- Tốt, cậu nói chuyện rất sảng khoái!
Chung Gia Hoa nói, sau đó lợi dụng cơ hội thay đổi chủ đề:
- Là thế này, đó là vấn đề của khu giải trí Hoa Sơn trong quận các cậu, gần đây Hoàng Hải rất hứng thú với phương diện này. Cậu cũng biết rồi đấy, bây giờ chúng ta đang ở vào thời điểm liên hợp quan trọng với Hoàng Hải, nếu phía Hoàng Hải có xí nghiệp thực lực mạnh tiến vào Hoài Dương đầu tư du lịch, chúng ta có nên ưu tiên cho bọn họ hay không? Tất nhiên, Bằng Tử, đây chỉ là câu chuyện cá nhân của tôi với cậu, không phải chào hỏi, cũng không phải mang danh chính quyền để yêu cầu cậu. Vấn đề khu giải trí Hoa Sơn cuối cùng phải do các cậu quyết định, quyền quyết định thuộc về quận ủy và chính quyền Hoa Sơn...
Lưu Bằng cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn không ngờ vừa tiễn chân Chu Binh thì Chung Gia Hoa đã điện thoại đến hỏi thăm tình huống khu giải trí Hoa Sơn, nói không phải là chào hỏi nhưng thật ra lại là chào hỏi.
- Chủ tịch Chung, tôi vừa được lãnh đạo sắp xếp xử lý vấn đề khu giải trí Hoa Sơn. Tôi còn đang buồn bực vì cảm thấy trọng trách quá nặng, tôi sợ rằng khó thể gánh vác được. Không ngờ lúc này anh lại điện thoại đến, điều này cũng làm tôi phải thở phào một hơi, xem ra khu giải trí Hoa Sơn đúng là con gái hoàng đế không sợ không gả ra ngoài. Như vậy thì quá tốt, chỉ cần đảng ủy chính quyền có quyền chủ động thì việc gì cũng dễ làm. Những năm gần đây chỉ sợ những người ăn nói cẩn trọng đến tìm người làm việc, đây mới là vấn đề không xong...
Lưu Bằng nói, có vẻ là nói đùa nhưng lại giống như tự giễu cợt chính mình.
- Tiểu tử cậu, bây giờ nói gở nhiều quá.
Chung Gia Hoa nói, hắn vẫn cười nhưng Lưu Bằng có thể cảm nhận sự mất tự nhiên của đối phương. Chung Gia Hoa khựng lại một chút rồi nói:
- Cậu đã nói như vậy thì tôi cũng có chút đề cử, ngày mai cậu có thời gian không? Hai ta ra ngoài dùng bữa cơm. Cậu biết khách sạn Hoàng Hải của tập đoàn Tân Hải chứ, ngày mai tôi sẽ giới thiệu bọn họ cho cậu.
- Tốt! Tập đoàn Tân Hải như sấm bên tai, nếu tập đoàn Tân Hải có thể tiến vào Hoa Sơn chúng tôi, đây chính là chuyện may mắn.
Lưu Bằng chăm chú nói.
- Vậy thì cứ coi như một lời đã định.
Lưu Bằng cúp điện thoại mà nụ cười trên mặt chợt cứng nhắc, vừa rồi Chung Gia Hoa điện thoại đã nói khá rõ, thực tế đã sinh ra cảnh giác. Vì hắn mẫn cảm phát hiện có người đang lợi dụng tất cả khả năng, muốn để cho khu giải trí Hoa Sơn được Hoàng Hải thu vào tay.
Lưu Bằng là người của Trương Thanh Vân, mà Trương Thanh Vân lại có hàng loạt mối quan hệ với tập đoàn Vân Sơn của Quách gia, tất nhiên nếu Lưu Bằng sẽ có khuynh hướng nghiêng về phía tập đoàn Vân Sơn thì sẽ bị người lên án. Mà sự thật cũng là như vậy, Lưu Bằng là người phụ trách hạng mục này, hắn không dám suy xét đơn giản về phía tập đoàn Vân Sơn, vì vậy nên thừa cơ cho các tập đoàn khác tiến đến.
Lưu Bằng nghĩ như vậy thì lập tức thấy vấn đề dần phức tạp, hắn rất tán thưởng sự trầm ổn và lão luyện của Bí thư Trương Thanh Vân, tất nhiên bây giờ hắn cũng có những hiểu biết đặc thù về vấn đề Hoài Dương.
Bây giờ hợp tác Hoàng Hải và Hoài Dương nhìn có vẻ vững vàng nhưng trong lòng Lưu Bằng rất cảnh giác với Hoàng Hải, nếu Chung Gia Hoa vừa rồi nói đến xí nghiệp Hoa Đông thì hắn sẽ không ý thức được vấn đề, nhưng Chung Gia Hoa lại nhắc đến Hoàng Hải, vừa mới nói ra đã kích thích thần kinh mẫn cảm của Lưu Bằng.
Bên phía Hoàng Hải nói Trương Thanh Vân bây giờ phát triển rất mạnh ở Hoài Dương, sau lưng Hoàng Hải cũng giúp đỡ Trương Thanh Vân. Nếu không phải là như vậy thì Trương Thanh Vân không có khả năng được như hôm nay, hắn từ vai trò lãnh đạo thành phố cấp tỉnh mà tiến vào danh sách huấn luyện cán bộ cấp tỉnh của trung ương.
Những tin tức nhỏ này lan truyền rất nhanh, Lưu Bằng nghe thấy những lời nói này thì cũng tin đa số người Hoài Dương cũng biết.
Sau khi xem xét cẩn thận tin đồn thì có thể phát hiện ra hai vấn đề, vấn đề thứ nhất là người truyền tin đang nói rõ Trương Thanh Vân về thủ đô sẽ không còn đường quay về, kết cấu của Hoài Dương sẽ phải xây dựng lại. Mà vấn đề thứ hai chính là người truyền tin muốn giáng chức Trương Thanh Vân, khoa trương tác dụng của Hoàng Hải, giống như Hoài Dương có được ngày hôm nay đều phải dựa vào sự khúm nụm ăn xin mới có được.
Khi Lưu Bằng nghe được tin đồn này thì trong lòng có chút lo lắng, hắn liên kết với những chuyện gặp được vào hôm nay mà chút lo lắng càng tăng mạnh. Hắn có đầy đủ lý do để tin rằng có người đang xếp cờ, mục đích là gì thì chưa biết, nhưng chắc chắn không vì tương lai phát triển của Hoài Dương.
Lưu Bằng không nghĩ rằng chính mình có thể ngăn cơn sóng dữ, hắn tin Trương Thanh Vân đã có sắp xếp ở Hoài Dương. Nhưng bây giờ sóng đã vỗ lên vấn đề khu giải trí Hoa Sơn, hắn sẽ không có ý lùi bước, ngược lại còn muốn xem là ai, ai đang xếp hàng loạt thế cờ này.
Lưu Bằng theo Trương Thanh Vân hơn một năm, một năm hắn có được rất nhiều kinh nghiệm, lại càng có nhiều kiến thức. Hơn nữa cộng thêm những gì hắn tích lũy nhiều năm, vì thế mà tài hoa khó thể ngăn cản, vấn đề khu giải trí Hoa Sơn tuy khó giải quyết nhưng không đến mức làm khó hắn.
Vì minh thương dễ tránh mà ám tiễn khó phòng, bây giờ có người nắm khu giải trí Hoa Sơn để làm việc, đó là con rận trên đầu hói, là sự việc rất rõ ràng. Lưu Bằng đối mặt với thế cục rõ ràng như vậy, nếu hắn không nắm chắc thì thật sự phải xin lỗi sự bồi dưỡng của Trương Thanh Vân.
- Bí thư Lưu, trời đã tối, chị dâu vừa điện thoại thúc dục, anh...
Thư ký Tiểu Đoạn đứng ở cửa phòng làm việc dùng giọng khách khí nói.
Lưu Bằng giật mình bừng tỉnh, hắn nhìn ra ngoài, nhà nhà đều đã lên đèn, vì vậy mới đột nhiên đứng khỏi ghế, hắn duỗi lưng mệt mỏi nói:
- Về thôi, cậu cũng nên về sớm một chút, làm thư ký cho lãnh đạo đúng là rất vất vả phải không?