Sau khi kết thúc khóa học ở trường đảng thì Trương Thanh Vân có được thời cơ nghỉ ngơi hiếm có, nhưng vì nguyên nhân Quách Tuyết Phương mà gần đây hắn luôn mất tập trung.
Quách Tuyết Phương không hổ danh là một người phụ nữ dám yêu dám hận, nàng đã nói gì là không thèm để ý, không thèm quan tâm đến thanh danh, không thèm quan tâm Trương Thanh Vân đã có bao nhiêu người phụ nữ, cũng không thèm quan tâm đến tương lai. Điều duy nhất nàng quan tâm chính là sáng có rượu thì sáng say, dùng lời nói của nàng thì dù chỉ hạnh phúc một ngày cũng đã quá đủ.
Trương Thanh Vân cũng không thể ngăn được sự nhõng nhẽo quá mức cứng nhắc của Quách Tuyết Phương, vì vậy mà gặp mặt vài lần.
Chuyện phát sinh giữa nam nữ thường là như vậy, có lần đầu tiên ái ân thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai, người ngồi trong hồng trần thì rất khó yên lặng không làm loạn, Trương Thanh Vân rõ ràng cũng không phải ngoại lệ.
Tất nhiên, nếu cố gắng tìm kiếm nguyên nhân khách quan thì gần đây Triệu Giai Ngọc đột nhiên bận rộn. Đáng lý ra trước đó nàng đã không còn liên quan đến sự việc của tập đoàn Khánh Kỵ, nhưng năm nay Khánh Kỵ tiến vào thị trường quốc tế, là một chủ tịch, có rất nhiều trường hợp cần phải tự mình ra mặt, mà gần đây nàng lại ở nước Mỹ.
Tất nhiên đây chỉ là cái cớ, nguyên nhân căn bản của Trương Thanh Vân chính là tâm tính quá mềm yếu, không cứng nhắc chặt đứt tất cả phiền não, mà tâm tính mềm yếu thì chú định sẽ có thêm một người phụ nữ ở bên cạnh.
Quách Tuyết Phương lại không giống như những người phụ nữ khác, nàng đường đường là đại tiểu thư Quách gia, hơn nữa còn là người nổi bật nhất trong một thế hệ ở Quách gia.
Người phụ nữ như vậy thường nhận được sự ngưỡng mộ trong mắt người khác, nhưng không ngờ lại làm ra những chuyện khó tưởng. Nàng cam tâm tình nguyện làm người tình của Trương Thanh Vân, là một hành động kinh người.
Trong thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có một mình Quách Tuyết Phương làm như vậy...
Đêm đến, trong tỉnh Hoa Đông, biệt thự văn phòng của Tần Vệ Quốc vẫn sáng đèn.
Một chiếc Audi màu đen lặng lẽ tiến đến cổng biệt thự không một tiếng động, một người còn trẻ vội vàng xuống xe từ ghế lái phụ, ngay sau đó kéo cửa sau xe nói:
- Chủ tịch Mã, đã đến.
Sau xe đi xuống một người đàn ông hơn bốn mươi, hắn giống như có chút căng thẳng, hắn đứng yên tại chỗ, hít vào một hơi thật sâu, sau đó xoa xoa tay nói;
- Đợi ở đây, thư ký Chu có lẽ sẽ ra ngay.
Người nà không phải là ai khác, chính là chủ tịch thành phố Hoài Dương Mã Vị Nhiên. Hắn đến tỉnh thành tham gia hội nghị, không ngờ lại được bí thư Tần triệu kiến, hơn nữa địa điểm lại là biệt thự văn phòng trong truyền thuyết.
Mã Vị Nhiên biết rõ, nơi mình đang đứng chính là một địa phương vinh dự, quan viên Hoa Đông nếu được tiến vào đây đều cực kỳ vẻ vang. Mà hắn cũng biết rõ, trước khi hắn đến nhận chức thì bí thư thị ủy Hoài Dương Trương Thanh Vân là khách quen nơi đây.
Cổng biệt thự đã mở, thư ký Chu Hướng của bí thư Tần đi ra nói:
- Chủ tịch Mã, sao anh không nhấn chuông, tôi còn tưởng anh chưa đến.
- Không có gì, không có gì.
Mã Vị Nhiên nói, hắn lập tức di chuyển chủ đề:
- Thư ký Chu, anh có biết bí thư gọi tôi đến vì vấn đề gì không?
Chu Hướng lắc đầu nói:
- Chủ tịch Mã, anh vào đi thôi, bí thư đã đợi anh được vài phút, còn có chuyện gì thì anh vào sẽ biết.
Mã Vị Nhiên cũng không nói thêm, hắn theo Chu Hướng đi vào sân, đi qua một hoa viên thì đến phòng khách. Đúng lúc này hắn nhìn thấy Tần Vệ Quốc, bí thư đang đọc báo, đeo kính lão rất dày, ở bên cạnh bàn trà là một xấp báo giày, cũng có vài phần tài liệu.
Mã Vị Nhiên đã sớm nghe nói biệt thự văn phòng của bí thư Tần rất có đặc điểm, cũng không nhất thiết phải vào phòng làm việc, bí thư làm việc theo tâm tính, tình thế bây giờ là như vậy.
Mã Vị Nhiên được Chu Hướng mời vào phòng khách, Tần Vệ Quốc cũng không ngẩng đầu nhìn Mã Vị Nhiên. Chu Hướng gật đầu chỉ xuống ghế sa lông nói Mã Vị Nhiên ngồi xuống, sau đó lại nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa.
Mã Vị Nhiên cảm thấy có chút ngồi không yên, vài lần định mở miệng nhưng không dám lên tiếng. Sau năm phút, Tần Vệ Quốc xem xong báo, lão nhìn thấy Mã Vị Nhiên qua kính lão dày đặc mà có hơi sững sốt, lão đặt báo xuống nói:
- Đã đến rồi à?
Mã Vị Nhiên vội vàng nói:
- Chào bí thư!
Tần Vệ Quốc cười ha hả:
- Tôi rất khỏe, cũng không biết anh thế nào? Bây giờ anh đang nhận trọng trách ở Hoài Dương, có gì khó khăn không?
Mã Vị Nhiên định vỗ ngực nói không có gì khó khăn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt biết rõ tất cả của bí thư thì cuối cùng cũng không dám làm càn. Hắn nói:
- Có chút khó khăn, chủ yếu là bí thư Trương Thanh Vân được điều động quá đột ngột, trong ban ngành có rất nhiều người không thích ứng. Tất cả đều tạo ra ảnh tưởng tiêu cực không nhỏ với tôi, nhưng nếu xét theo chỉnh thể thì không có vấn đề gì quá lớn. Dù sao thì tố chất của cán bộ Hoài Dương chúng tôi cũng vượt qua thử thách, hơn nữa bí thư Trương cũng để lại một ban ngành đoàn kết, đây là điều rất đáng quý.
Tần Vệ Quốc híp mắt nhìn Mã Vị Nhiên, lão đột nhiên nói:
- Trương Thanh Vân công tác ở Hoài Dương được vài năm, những gì tôi nghe được đều là tin tức chính diện, nhưng tôi biết rõ sự việc gì cũng có hai mặt. Trương Thanh Vân cũng không thể toàn vẹn, chắc chắn có vấn đề, anh đã công tác ở Hoài Dương được một khoảng thời gian, anh có thấy được vấn đề của bí thư Thanh Vân không?
Mã Vị Nhiên có chút sững sốt, không biết Tần Vệ Quốc vì sao lại hỏi như thế, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Bí thư Trương có uy vọng rất lớn ở Hoài Dương, thực tế có trợ giúp rất lớn với tôi, trong lòng anh ấy luôn lo lắng vì tương lai của Hoài Dương và nhân dân, điều này là không thể nghi ngờ.
- Nếu nói rõ ràng thì cũng không phải chỉ là vấn đề của anh ấy, là vấn đề của cả ban ngành chúng tôi, nhưng cá nhân tôi cho rằng bí thư Trương đã công tác được hơn hai năm ở Hoài Dương, những ảnh hưởng đối với Hoài Dương là không thể đo lường...
Tần Vệ Quốc lẳng lặng nghe Mã Vị Nhiên nói chuyện, trên mặt lộ ra nụ cười, lão nói:
- Ừ, cũng có thể là như vậy, nhưng tôi nghe bên ngoài nói anh là người thu được trái ngọt, anh thấy thế nào?
Mã Vị Nhiên chợt đờ đẫn, hắn không biết trả lời sao cho phải. Bên ngoài quả thật có rất nhiều lời đồn về Trương Thanh Vân, hơn nữa còn có khá nhiều tin đồn gây bất lợi cho Tần Vệ Quốc.
Phần lớn mọi người đều cho rằng Trương Thanh Vân tạo ra thành tích ở Hoài Dương, Tần Vệ Quốc không bao dung, phái người sang hái đào chín. "Hái đào" là từ rất kiêng kỵ ở quan trường, nếu quan viên bình thường không có gì, khi có thành tích lại bị điều động, như vậy sẽ bị người ngoài nói có kẻ muốn "Hái đào".
Vì vậy trong đảng, đối với những quan viên có chiến tích rõ ràng, trừ khi là đề bạt rõ ràng, nếu không sẽ chẳng thể thay đổi, điều động công tác vào lúc này là rất hiếm gặp. Trương Thanh Vân từ thường ủy tỉnh ủy Hoa Đông tiến lên làm bí thư khối bí thư trung ương cũng chỉ là bình thường, nhưng thành tích của hắn ở Hoài Dương là quá chói mắt, vì vậy Mã Vị Nhiên "hái đào" ở Hoài Dương cũng là sự thật.
Mã Vị Nhiên biết rõ điều này, nhưng lúc này hắn không thể thừa nhận. Dù sao hắn cũng là người thuộc tuyến của Tần Vệ Quốc, không thể để bí thư bị người ta chụp mũ rằng không bao dung cán bộ.
Tần Vệ Quốc thấy Mã Vị Nhiên không nói lời nào, nhưng trong lòng đã suy đoán được những gì đối phương đang nghĩ.
Vì vậy mà tâm tình của Tần Vệ Quốc có chút phức tạp, Mã Vị Nhiên tiến vào trong danh sách bồi dưỡng trọng điểm của phái Hoa Đông, tất nhiên là người có năng lực và tài hoa.
Nhưng một người như Mã Vị Nhiên lại quá kính phục Trương Thanh Vân, dù Tần Vệ Quốc có dẫn lối thì hắn cũng cứng nhắc không nói ra một lời nói xấu về Trương Thanh Vân. Chỉ cần nhìn vào đặc điểm này cũng thấy Mã Vị Nhiên rất kính phục Trương Thanh Vân.
Khi nghĩ đến Trương Thanh Vân thì tâm tình Tần Vệ Quốc rất phức tạp, trước đó lão không muốn đuổi Trương Thanh Vân ra khỏi Hoa Đông, mà Trương Thanh Vân về kinh là vấn đề không bao dung cán bộ của Kiều Quốc Thịnh.
Trong lòng Tần Vệ Quốc thì một mình Trương Thanh Vân có thể chống đỡ được một nửa ban ngành Hoa Đông, một nhân tài như vậy nếu cứ rời khỏi Hoa Đông thì rất không cam lòng. Mà đối với Trương Thanh Vân thì lão cũng có nhiều tâm tư mâu thuẫn, lão vừa tán thưởng tài hoa và tâm tính của đối phương, vừa thở dài vì hai bên không dùng đường.
Nếu bây giờ Tần Vệ Quốc có được một Trương Thanh Vân thì phái Hoa Đông còn gì phải lo lắng.
Sư tử dù có mạnh mẽ cũng có khi tuổi già sức yếu, tướng quân hùng mạnh nổi tiếng thiên hạ cũng có lúc xế chiều. Tần Vệ Quốc đã già rồi, thời đại của lão đã đi xa, đáng tiếc là trong lòng lão vẫn còn rất nhiều lo lắng, có quá nhiều thứ không buông bỏ được.
Vài ngày trước Tần Vệ Quốc đã từng nói chuyện điện thoại với thủ tướng Dương, những lời nói của thủ tướng vẫn còn rất mới mẻ trong tâm trí lão, thủ tướng nói:
- Cả đời tôi tự cho rằng mình là người có tài nhìn người, nhưng không ngờ bây giờ nhân tài Hoa Đông lại điêu linh. Anh Tần, tôi và anh trăm tuổi cũng không còn mặt mũi xuống gặp mặt Hứa lão tướng quân dưới hoàng tuyền.
- Đúng rồi, Vị Nhiên, gần đây nghe nói cậu chuẩn bị về thủ đô, có chuyện gì sao?
Tần Vệ Quốc nói.
Mã Vị Nhiên có chút ngượng ngùng:
- Đúng vậy, bí thư, tôi về thủ đô để chứng thực vài hạng mục ở ủy ban cải cách trung ương. Tất nhiên, quan trọng nhất cũng chính là đến thăm hỏi bí thư Trương.
- Bây giờ tôi tiếp nhận công tác của anh ấy ở Hoài Dương, cảm thấy trọng trách trên vai quá nặng, dù sao thời gian ma sát với ban ngành Hoài Dương cũng quá ít, thiếu tín nhiệm và ăn ý với ban ngành, đây là những vấn đề với tương lai của tôi ở Hoài Dương. Đọc Truyện Online mới nhất ở
- Tôi nghĩ cần phải trưng cầu ý kiến của bí thư Trương, mặc khác cũng hy vọng được nghe ý kiến của anh ấy về tương lai hợp tác giữa Hoàng Hải và Hoài Dương. Tôi tin tất cả sẽ có trợ giúp rất lớn với tôi.
Khóe miệng Tần Vệ Quốc chợt co quắp, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng. Lão đột nhiên xoa nhẹ lên thái dương, sau đó đứng lên cười ha hả, tiếng cười cao vút, mơ hồ bùng thê lương nồng đậm.
Điều này làm cho Mã Vị Nhiên cảm thấy sợ hãi, hắn cho là mình nói sai, vì vậy mà vội vàng đứng lên, trong lòng cực kỳ kinh hoàng.
Trương Thanh Vân cười lớn rất lâu, sau đó lão vung tay tỏ ý không có gì với Mã Vị Nhiên. Lúc này lão cười khẽ, gương mặt đỏ ửng, lão nói:
- Tốt, cậu có thể làm được như vậy thì coi như có tinh thần, tâm tư đáng khen, đáng khen...
- Cậu đã có tâm tư như vậy thì xét theo phương diện khác cũng là tâm tư của chúng ta, rất tốt.
Tần Vệ Quốc liên tục gật đầu, lời nói này làm Mã Vị Nhiên nghe mà không hiểu, hắn chỉ cảm thấy bí thư kích động hơn ngày thường. Mã Vị Nhiên ít tiếp xúc với Tần Vệ Quốc, mỗi lần gặp mặt đều cảm thấy bí thư quá cao thâm, bí thư giống như mãi mãi trầm ổn và bình tĩnh, dù là núi lở đất rung cũng đứng vững. Nhưng hôm nay hắn gặp phải một mặt khác của bí thư, vì vậy mà cực kỳ kinh hoàng.
Quách Tuyết Phương không hổ danh là một người phụ nữ dám yêu dám hận, nàng đã nói gì là không thèm để ý, không thèm quan tâm đến thanh danh, không thèm quan tâm Trương Thanh Vân đã có bao nhiêu người phụ nữ, cũng không thèm quan tâm đến tương lai. Điều duy nhất nàng quan tâm chính là sáng có rượu thì sáng say, dùng lời nói của nàng thì dù chỉ hạnh phúc một ngày cũng đã quá đủ.
Trương Thanh Vân cũng không thể ngăn được sự nhõng nhẽo quá mức cứng nhắc của Quách Tuyết Phương, vì vậy mà gặp mặt vài lần.
Chuyện phát sinh giữa nam nữ thường là như vậy, có lần đầu tiên ái ân thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai, người ngồi trong hồng trần thì rất khó yên lặng không làm loạn, Trương Thanh Vân rõ ràng cũng không phải ngoại lệ.
Tất nhiên, nếu cố gắng tìm kiếm nguyên nhân khách quan thì gần đây Triệu Giai Ngọc đột nhiên bận rộn. Đáng lý ra trước đó nàng đã không còn liên quan đến sự việc của tập đoàn Khánh Kỵ, nhưng năm nay Khánh Kỵ tiến vào thị trường quốc tế, là một chủ tịch, có rất nhiều trường hợp cần phải tự mình ra mặt, mà gần đây nàng lại ở nước Mỹ.
Tất nhiên đây chỉ là cái cớ, nguyên nhân căn bản của Trương Thanh Vân chính là tâm tính quá mềm yếu, không cứng nhắc chặt đứt tất cả phiền não, mà tâm tính mềm yếu thì chú định sẽ có thêm một người phụ nữ ở bên cạnh.
Quách Tuyết Phương lại không giống như những người phụ nữ khác, nàng đường đường là đại tiểu thư Quách gia, hơn nữa còn là người nổi bật nhất trong một thế hệ ở Quách gia.
Người phụ nữ như vậy thường nhận được sự ngưỡng mộ trong mắt người khác, nhưng không ngờ lại làm ra những chuyện khó tưởng. Nàng cam tâm tình nguyện làm người tình của Trương Thanh Vân, là một hành động kinh người.
Trong thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có một mình Quách Tuyết Phương làm như vậy...
Đêm đến, trong tỉnh Hoa Đông, biệt thự văn phòng của Tần Vệ Quốc vẫn sáng đèn.
Một chiếc Audi màu đen lặng lẽ tiến đến cổng biệt thự không một tiếng động, một người còn trẻ vội vàng xuống xe từ ghế lái phụ, ngay sau đó kéo cửa sau xe nói:
- Chủ tịch Mã, đã đến.
Sau xe đi xuống một người đàn ông hơn bốn mươi, hắn giống như có chút căng thẳng, hắn đứng yên tại chỗ, hít vào một hơi thật sâu, sau đó xoa xoa tay nói;
- Đợi ở đây, thư ký Chu có lẽ sẽ ra ngay.
Người nà không phải là ai khác, chính là chủ tịch thành phố Hoài Dương Mã Vị Nhiên. Hắn đến tỉnh thành tham gia hội nghị, không ngờ lại được bí thư Tần triệu kiến, hơn nữa địa điểm lại là biệt thự văn phòng trong truyền thuyết.
Mã Vị Nhiên biết rõ, nơi mình đang đứng chính là một địa phương vinh dự, quan viên Hoa Đông nếu được tiến vào đây đều cực kỳ vẻ vang. Mà hắn cũng biết rõ, trước khi hắn đến nhận chức thì bí thư thị ủy Hoài Dương Trương Thanh Vân là khách quen nơi đây.
Cổng biệt thự đã mở, thư ký Chu Hướng của bí thư Tần đi ra nói:
- Chủ tịch Mã, sao anh không nhấn chuông, tôi còn tưởng anh chưa đến.
- Không có gì, không có gì.
Mã Vị Nhiên nói, hắn lập tức di chuyển chủ đề:
- Thư ký Chu, anh có biết bí thư gọi tôi đến vì vấn đề gì không?
Chu Hướng lắc đầu nói:
- Chủ tịch Mã, anh vào đi thôi, bí thư đã đợi anh được vài phút, còn có chuyện gì thì anh vào sẽ biết.
Mã Vị Nhiên cũng không nói thêm, hắn theo Chu Hướng đi vào sân, đi qua một hoa viên thì đến phòng khách. Đúng lúc này hắn nhìn thấy Tần Vệ Quốc, bí thư đang đọc báo, đeo kính lão rất dày, ở bên cạnh bàn trà là một xấp báo giày, cũng có vài phần tài liệu.
Mã Vị Nhiên đã sớm nghe nói biệt thự văn phòng của bí thư Tần rất có đặc điểm, cũng không nhất thiết phải vào phòng làm việc, bí thư làm việc theo tâm tính, tình thế bây giờ là như vậy.
Mã Vị Nhiên được Chu Hướng mời vào phòng khách, Tần Vệ Quốc cũng không ngẩng đầu nhìn Mã Vị Nhiên. Chu Hướng gật đầu chỉ xuống ghế sa lông nói Mã Vị Nhiên ngồi xuống, sau đó lại nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa.
Mã Vị Nhiên cảm thấy có chút ngồi không yên, vài lần định mở miệng nhưng không dám lên tiếng. Sau năm phút, Tần Vệ Quốc xem xong báo, lão nhìn thấy Mã Vị Nhiên qua kính lão dày đặc mà có hơi sững sốt, lão đặt báo xuống nói:
- Đã đến rồi à?
Mã Vị Nhiên vội vàng nói:
- Chào bí thư!
Tần Vệ Quốc cười ha hả:
- Tôi rất khỏe, cũng không biết anh thế nào? Bây giờ anh đang nhận trọng trách ở Hoài Dương, có gì khó khăn không?
Mã Vị Nhiên định vỗ ngực nói không có gì khó khăn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt biết rõ tất cả của bí thư thì cuối cùng cũng không dám làm càn. Hắn nói:
- Có chút khó khăn, chủ yếu là bí thư Trương Thanh Vân được điều động quá đột ngột, trong ban ngành có rất nhiều người không thích ứng. Tất cả đều tạo ra ảnh tưởng tiêu cực không nhỏ với tôi, nhưng nếu xét theo chỉnh thể thì không có vấn đề gì quá lớn. Dù sao thì tố chất của cán bộ Hoài Dương chúng tôi cũng vượt qua thử thách, hơn nữa bí thư Trương cũng để lại một ban ngành đoàn kết, đây là điều rất đáng quý.
Tần Vệ Quốc híp mắt nhìn Mã Vị Nhiên, lão đột nhiên nói:
- Trương Thanh Vân công tác ở Hoài Dương được vài năm, những gì tôi nghe được đều là tin tức chính diện, nhưng tôi biết rõ sự việc gì cũng có hai mặt. Trương Thanh Vân cũng không thể toàn vẹn, chắc chắn có vấn đề, anh đã công tác ở Hoài Dương được một khoảng thời gian, anh có thấy được vấn đề của bí thư Thanh Vân không?
Mã Vị Nhiên có chút sững sốt, không biết Tần Vệ Quốc vì sao lại hỏi như thế, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Bí thư Trương có uy vọng rất lớn ở Hoài Dương, thực tế có trợ giúp rất lớn với tôi, trong lòng anh ấy luôn lo lắng vì tương lai của Hoài Dương và nhân dân, điều này là không thể nghi ngờ.
- Nếu nói rõ ràng thì cũng không phải chỉ là vấn đề của anh ấy, là vấn đề của cả ban ngành chúng tôi, nhưng cá nhân tôi cho rằng bí thư Trương đã công tác được hơn hai năm ở Hoài Dương, những ảnh hưởng đối với Hoài Dương là không thể đo lường...
Tần Vệ Quốc lẳng lặng nghe Mã Vị Nhiên nói chuyện, trên mặt lộ ra nụ cười, lão nói:
- Ừ, cũng có thể là như vậy, nhưng tôi nghe bên ngoài nói anh là người thu được trái ngọt, anh thấy thế nào?
Mã Vị Nhiên chợt đờ đẫn, hắn không biết trả lời sao cho phải. Bên ngoài quả thật có rất nhiều lời đồn về Trương Thanh Vân, hơn nữa còn có khá nhiều tin đồn gây bất lợi cho Tần Vệ Quốc.
Phần lớn mọi người đều cho rằng Trương Thanh Vân tạo ra thành tích ở Hoài Dương, Tần Vệ Quốc không bao dung, phái người sang hái đào chín. "Hái đào" là từ rất kiêng kỵ ở quan trường, nếu quan viên bình thường không có gì, khi có thành tích lại bị điều động, như vậy sẽ bị người ngoài nói có kẻ muốn "Hái đào".
Vì vậy trong đảng, đối với những quan viên có chiến tích rõ ràng, trừ khi là đề bạt rõ ràng, nếu không sẽ chẳng thể thay đổi, điều động công tác vào lúc này là rất hiếm gặp. Trương Thanh Vân từ thường ủy tỉnh ủy Hoa Đông tiến lên làm bí thư khối bí thư trung ương cũng chỉ là bình thường, nhưng thành tích của hắn ở Hoài Dương là quá chói mắt, vì vậy Mã Vị Nhiên "hái đào" ở Hoài Dương cũng là sự thật.
Mã Vị Nhiên biết rõ điều này, nhưng lúc này hắn không thể thừa nhận. Dù sao hắn cũng là người thuộc tuyến của Tần Vệ Quốc, không thể để bí thư bị người ta chụp mũ rằng không bao dung cán bộ.
Tần Vệ Quốc thấy Mã Vị Nhiên không nói lời nào, nhưng trong lòng đã suy đoán được những gì đối phương đang nghĩ.
Vì vậy mà tâm tình của Tần Vệ Quốc có chút phức tạp, Mã Vị Nhiên tiến vào trong danh sách bồi dưỡng trọng điểm của phái Hoa Đông, tất nhiên là người có năng lực và tài hoa.
Nhưng một người như Mã Vị Nhiên lại quá kính phục Trương Thanh Vân, dù Tần Vệ Quốc có dẫn lối thì hắn cũng cứng nhắc không nói ra một lời nói xấu về Trương Thanh Vân. Chỉ cần nhìn vào đặc điểm này cũng thấy Mã Vị Nhiên rất kính phục Trương Thanh Vân.
Khi nghĩ đến Trương Thanh Vân thì tâm tình Tần Vệ Quốc rất phức tạp, trước đó lão không muốn đuổi Trương Thanh Vân ra khỏi Hoa Đông, mà Trương Thanh Vân về kinh là vấn đề không bao dung cán bộ của Kiều Quốc Thịnh.
Trong lòng Tần Vệ Quốc thì một mình Trương Thanh Vân có thể chống đỡ được một nửa ban ngành Hoa Đông, một nhân tài như vậy nếu cứ rời khỏi Hoa Đông thì rất không cam lòng. Mà đối với Trương Thanh Vân thì lão cũng có nhiều tâm tư mâu thuẫn, lão vừa tán thưởng tài hoa và tâm tính của đối phương, vừa thở dài vì hai bên không dùng đường.
Nếu bây giờ Tần Vệ Quốc có được một Trương Thanh Vân thì phái Hoa Đông còn gì phải lo lắng.
Sư tử dù có mạnh mẽ cũng có khi tuổi già sức yếu, tướng quân hùng mạnh nổi tiếng thiên hạ cũng có lúc xế chiều. Tần Vệ Quốc đã già rồi, thời đại của lão đã đi xa, đáng tiếc là trong lòng lão vẫn còn rất nhiều lo lắng, có quá nhiều thứ không buông bỏ được.
Vài ngày trước Tần Vệ Quốc đã từng nói chuyện điện thoại với thủ tướng Dương, những lời nói của thủ tướng vẫn còn rất mới mẻ trong tâm trí lão, thủ tướng nói:
- Cả đời tôi tự cho rằng mình là người có tài nhìn người, nhưng không ngờ bây giờ nhân tài Hoa Đông lại điêu linh. Anh Tần, tôi và anh trăm tuổi cũng không còn mặt mũi xuống gặp mặt Hứa lão tướng quân dưới hoàng tuyền.
- Đúng rồi, Vị Nhiên, gần đây nghe nói cậu chuẩn bị về thủ đô, có chuyện gì sao?
Tần Vệ Quốc nói.
Mã Vị Nhiên có chút ngượng ngùng:
- Đúng vậy, bí thư, tôi về thủ đô để chứng thực vài hạng mục ở ủy ban cải cách trung ương. Tất nhiên, quan trọng nhất cũng chính là đến thăm hỏi bí thư Trương.
- Bây giờ tôi tiếp nhận công tác của anh ấy ở Hoài Dương, cảm thấy trọng trách trên vai quá nặng, dù sao thời gian ma sát với ban ngành Hoài Dương cũng quá ít, thiếu tín nhiệm và ăn ý với ban ngành, đây là những vấn đề với tương lai của tôi ở Hoài Dương. Đọc Truyện Online mới nhất ở
- Tôi nghĩ cần phải trưng cầu ý kiến của bí thư Trương, mặc khác cũng hy vọng được nghe ý kiến của anh ấy về tương lai hợp tác giữa Hoàng Hải và Hoài Dương. Tôi tin tất cả sẽ có trợ giúp rất lớn với tôi.
Khóe miệng Tần Vệ Quốc chợt co quắp, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng. Lão đột nhiên xoa nhẹ lên thái dương, sau đó đứng lên cười ha hả, tiếng cười cao vút, mơ hồ bùng thê lương nồng đậm.
Điều này làm cho Mã Vị Nhiên cảm thấy sợ hãi, hắn cho là mình nói sai, vì vậy mà vội vàng đứng lên, trong lòng cực kỳ kinh hoàng.
Trương Thanh Vân cười lớn rất lâu, sau đó lão vung tay tỏ ý không có gì với Mã Vị Nhiên. Lúc này lão cười khẽ, gương mặt đỏ ửng, lão nói:
- Tốt, cậu có thể làm được như vậy thì coi như có tinh thần, tâm tư đáng khen, đáng khen...
- Cậu đã có tâm tư như vậy thì xét theo phương diện khác cũng là tâm tư của chúng ta, rất tốt.
Tần Vệ Quốc liên tục gật đầu, lời nói này làm Mã Vị Nhiên nghe mà không hiểu, hắn chỉ cảm thấy bí thư kích động hơn ngày thường. Mã Vị Nhiên ít tiếp xúc với Tần Vệ Quốc, mỗi lần gặp mặt đều cảm thấy bí thư quá cao thâm, bí thư giống như mãi mãi trầm ổn và bình tĩnh, dù là núi lở đất rung cũng đứng vững. Nhưng hôm nay hắn gặp phải một mặt khác của bí thư, vì vậy mà cực kỳ kinh hoàng.