Tần Vệ Quốc híp mắt, lão hoàn toàn dùng ánh mắt của người đứng ngoài nhìn những người trong phòng, vẻ mặt mọi người đều được lão nhìn thấy rõ ràng.
Trương Thanh Vân xử sự kiên trì, mạnh mẽ, không bám vào khuôn mẫu, có gan phát biểu ý kiến và cách xử lý của riêng mình, đồng thời không xem xét vấn đề khác biệt về chính trị, vào đúng lúc quan trọng biết phân biệt nặng nhẹ, có thể nhìn đại cục. Điều này rõ ràng quá phong độ, hầu như không kém bá chủ một phương.
Tần Vệ Quốc đọc được trong mắt nhiều người vẻ kính sợ và kính phục. Những biểu hiện của Trương Thanh Vân hôm nay quá xuất sắc, Tần Vệ Quốc tin, sau khi trải qua sự kiện này thì địa vị của Trương Thanh Vân ở Hoa Đông sẽ càng thêm vững chắc, sẽ có quyền lên tiếng rất lớn ở Hoa Đông.
Cuối cùng đến lượt Âu Đan nói chuyện, vẻ mặt nàng không còn nghiêm túc quá mức như trước nhưng lời nói rất nghiêm trang. Nàng nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của trưởng phòng Trương, vì biết rõ chân tướng của vụ án Mao Đàm nên tôi đã liên hệ với lãnh đạo ủy ban kỷ luật trung ương, cũng tìm được những điểm đột phát từ đồng chí Chu Thủ Tuân.
- Chu Thủ Tuân là người xử lý chủ đạo trong sự kiện đường cao tốc Lâm Hải sụt lún và để lại rất nhiều vấn đề, anh ấy chủ động khai báo những cán bộ khả nghi lừa gạt và nhận hối lộ khi khởi công công trình, trong đó có liên quan rộng khắp, mà Mao Đàm là nhân vật đóng vai trò quan trọng.
- Vì chứng cứ này mà tôi có đầy đủ chứng cứ đề nghị ủy ban kỷ luật áp dụng hình phạt kỷ luật với đồng chí Mao Đàm, sau đó dựa theo đề nghị của trưởng phòng Trương, chúng tôi sẽ bắt đầu kéo tơ khỏi kén, bắt đầu xử lý một cách nghiêm túc toàn diện...
Âu Đan nói rất chuyên chú, hoàn toàn khác biệt với phong cách ôn hòa ngày thường, làm người khác cũng sinh ra cảm giác nghiêm nghị.
Quan trọng hơn là nội dung lời nói của Âu Đan làm cho lòng người kinh hoàng, chỉ cần nghe giọng điệu của Âu Đan thì đã biết rõ tất cả tình huống ở Lâm Hải trong lòng bàn tay, chẳng lẽ nàng đã biết rõ hội nghị thường ủy hôm nay sẽ quyết định tra xét hoàn toàn các vấn đề ở Lâm Hải sao?
Rõ ràng cách nghĩ này có chút gượng ép, càng làm người ta khó tin chính là Âu Đan đã nắm các tình huống ở Lâm Hải, nếu đã như vậy nàng còn cử tổ công tác ủy ban kỷ luật xuống làm gì? Mục đích là gì?
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Âu Đan, sau đó lại nhìn về nơi khác. Trước đó hắn không biết Âu Đan đã tính trước, hắn chỉ dựa theo cách nghĩ của mình để bàn chuyện, bây giờ đã phân tích xong và phát hiện ra Âu Đan không đơn giản, cũng có những ý nghĩ sâu xa.
Thế sự luôn là môt vở kịch nhiều kịch tính, mọi người vốn cho rằng Trương Thanh Vân và Âu Đan là hai người nằm ở thế đối lập, nhưng bây giờ hội nghị thường ủy lại được chứng kiến sự tương đồng của hai người. Bây giờ chủ trương của hai người là tương tự, sự thật bây giờ là như thế, nào có ai sẽ nghĩ rằng có kết quả này?
Nhưng sau lưng sự tương đồng của hai người này có bao nhiêu vấn đề, có bao nhiêu mưu kế thần kỳ, có bao nhiêu trí tuệ quan trường và đạo chính trường? Chỉ có những người xâm nhập vào trong tranh đấu với có thể lĩnh ngộ được những gì ẩn giấu bên trong, có thể nhìn ra được mánh khóe đấu tranh chính trị cao tầng thông qua mâu thuẫn giữa Trương Thanh Vân và Âu Đan lần này.
Tình cảnh tranh đấu anh chết tôi sống lúc nào cũng không thiếu bóng đao ánh kiếm, đã không biết bao nhiêu lần tiến vào cục diện không chết không thôi, nhưng cuối cùng lại tránh được những kết quả tồi tệ này. Như vậy có thể thấy được những mạo hiểm bên trong, cuối cùng tất cả đều không xảy ra, đấu tranh Trương Âu cứ như vậy mà kết thúc với một phương pháp xử lý quá bất ngờ với mọi người.
Tranh đấu này không có sự so đo về thắng bại, giống như đã chú định không bên nào thất bại. Nhưng cuối cùng tỉnh ủy cũng có một cuộc tranh luận nghiêm túc, Lâm Hải sinh ra động tĩnh quá lớn, ảnh hưởng lớn không thể không dùng thuốc mạnh, cuối cùng kế hoạch của Trương Thanh Vân cũng được thừa nhận, ban ngành Hoa Đông cũng vì lần này mà đoàn kết, chính trị Hoa Đông sắp lật ra trang mới...
Cuối cùng hội nghị thường ủy lần này dùng bảy phiếu tán thành, bốn phiếu phản đối, ba người bỏ quyền, vấn đề ở Lâm Hải được quyết định điều tra rõ ràng, không thể kéo dài, các ban ngành tương quan phải phối hợp chặt chẽ làm rõ vấn đề. Những vấn đề về chính trị và cơ chế ở Lâm Hải sẽ phải được điều tra trong sạch minh bạch, tình cảnh biến thiên của Lâm Hải đang kéo đến.
Hội nghị thường ủy kéo dài đến chiều mới chấm dứt, tất cả thường ủy đều cảm thấy mệt mỏi nhưng trong lòng mơ hồ có chút hưng phấn. Dù sao hội nghị thường ủy hôm nay cũng rất đặc sắc, có rất nhiều người hơn nữa đời chưa từng có được kinh nghiệm như hôm nay.
Sau khi tan họp thì mọi người tốp ba tốp năm rời đi, có lẽ cũng đnag rất mong quay về sớm để xem xét những tinh túy trong hội nghị thường ủy hôm nay. Mà Trương Thanh Vân thì không vội, hắn tiến đến hỏi tình hình sức khỏe của Tần Vệ Quốc, hắn phát hiện ra lão đã gầy đi không ít, vì vậy mà không khỏi có chút bận tâm.
Tần Vệ Quốc mỉm cười nhìn Trương Thanh Vân nói:
- Giang Nam rất đẹp, phong cảnh hữu tình, trước đó cậu dẫn đội đến khảo sát học tập Giang Nam, tôi nghe nói tiếng vọng là rất tốt, rõ ràng làm rất tốt. Trước nay trong đảng còn tồn lưu những tư tưởng cho rằng mình là đệ nhất thiên hạ, cũng không muốn học tập người khác, đây là suy nghĩ quá ngây thơ và buồn cười.
Trương Thanh Vân liên tục gật đầu nói:
- Bí thư, chú phải bảo trọng thân thể, cháu thấy chú gầy hơn, chú...
Tần Vệ Quốc khoát tay dừng lời của Trương Thanh Vân, lão nói:
- Người đã già, tuổi tác lớn thì sức khỏe cũng không được như các đồng chí thế hệ sau này. Nhưng như vậy cũng tốt, chỉ cần qua vài năm nữa sẽ xong, cuối cùng cũng sẽ không còn quá nhiều lo lắng...
Tần Vệ Quốc nói xong thì cười ha hả, lão nhìn chung quanh, lúc này vẫn còn có vài thường ủy chưa bỏ đi, trong đó có Kiều Quốc Thịnh, hắn cũng đang định đến nói vài lời với Tần Vệ Quốc.
Trương Thanh Vân vội vàng lui ra, Tần Vệ Quốc lại nói:
- Anh Kiều không hổ là chuyên gia kinh tế, gần đây công tác chính quyền làm rất tốt. Trương Thanh Vân, tôi đã đọc qua luận văn của cậu khi học tập ở trường đảng, cũng có những cái nhìn rất tốt về vấn đề phát triển kinh tế. Có đôi khi nghĩ lại, tôi cảm thấy đặt cậu ở phòng tổ chức là nhân tài không được trọng dụng...
Lời nói của Tần Vệ Quốc khá lớn, hoàn toàn giống như đang nói đùa, giống như nói chuyện cùng Kiều Quốc Thịnh nhưng mục tiêu lại là Trương Thanh Vân, điều này làm cho Trương Thanh Vân không dám đi ra quá xa. Kiều Quốc Thịnh nghe nói như vậy thì vẻ mặt cũng biến đổi, hắn nói:
- Trương Thanh Vân cũng là chuyên gia kinh tế, lần này cho cậu ấy liên lạc với Hoài Dương, như vậy sẽ không còn gì lo lắng.
Trương Thanh Vân vội vàng nói lãnh đạo quá khen, biểu hiện rất khiêm tốn, cẩn thận. Trương Thanh Vân không dám khinh thường Kiều Quốc Thịnh, người này năng lực rất mạnh nhưng lòng dạ không thoáng đạt, người ta không thể không đề phòng.
Thật ra Trương Thanh Vân cũng không bao giờ muốn đắc tội Kiều Quốc Thịnh, khác biệt là khi còn ở Hoài Dương thì hắn đã luôn khách khí với chủ tịch Kiều, trước nay đều coi đối phương là tiền bối đến từ phái Kinh Tân. Nhưng không hiểu Kiều Quốc Thịnh vì nguyên nhân gì mà không thể vừa mắt Trương Thanh Vân, trước đó còn một lòng đá Trương Thanh Vân ra khỏi Hoa Đông. Sau này Trương Thanh Vân được bổ nhiệm là trưởng phòng tổ chức, Kiều Quốc Thịnh cũng chưa từng chủ động liên lạc với Trương Thanh Vân. Trong hội nghị thường ủy hôm nay, Hàn Tiên Tiến là người đầu tiên của khối chính quyền đứng ra phát biểu, rõ ràng ý đồ chính là để Trương Thanh Vân va chạm mạnh với Âu Đan, ý đồ không tốt.
Kiều Quốc Thịnh nói như vậy, Tần Vệ Quốc phải híp mắt nhìn đối phương, trong mắt bùng lên những ý vị nói không nên lời. Trong lòng Kiều Quốc Thịnh chợt bùng lên cảm giác bị cáo già nhìn thấu, hắn há miệng muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Khoảnh khắc này Kiều Quốc Thịnh chợt sinh ra cảm giác mình nói sai lời, Tần Vệ Quốc chẳng qua chỉ tùy tiện nhắc đến vấn đề Trương Thanh Vân là cao thủ kinh tế, nhưng hắn biểu hiện nhạy cảm quá mức làm cho bí thư bất mãn.
Kiều Quốc Thịnh đối với Tần Vệ Quốc luôn là chim sợ cành cong, hắn đã hiểu thủ đoạn lợi hại của đối phương, vì vậy mà cực kỳ kiêng kỵ
Trương Thanh Vân chậm rãi lui ra, hắn không muốn mình trở thành nhân vật chen vào bên trong. Nhưng khi vừa nghiêng đầu thì hắn nhìn thấy Niên Tuấn Quốc, vẻ mặt Niên Tuấn Quốc rất mất tự nhiên, hắn nói:
- Thanh Vân, lần này hành trình đến Giang Nam thu hoạch không nhỏ, tôi nghe nói còn đưa đến những chấn động rất lớn ở Giang Nam...
Trương Thanh Vân cười nhạt một tiếng nói:
- Thu hoạch chưa tới nhưng có chút cảm ngộ mà thôi, Giang Nam biến đổi rất lớn, cá nhân tôi cũng có nhiều cảm xúc...
Niên Tuấn Quốc cười ngượng ngùng, nhưng hắn lại vui vì vấn đề đứng trên núi nhìn hổ cắn nhau. Hắn biết Kiều Quốc Thịnh là người có ý đồ nhưng lại giả vờ như không biết, hơn nữa chính hắn còn ở bên trong giúp sức giống như ba người khối chính quyền đoàn kết ép Trương Thanh Vân, mục đích chính là muốn cho tranh chấp Trương Âu phải có một bị thương.
Bây giờ không còn cục diện hai hổ tranh chấp nhưng Niên Tuấn Quốc lại bị lộ ý đồ. Hội nghị thường ủy đã kết thúc, tình huống của Niên Tuấn Quốc và Kiều Quốc Thịnh lại khác nhau, hắn đối diện với Trương Thanh Vân sao không biết xấu hổ cho được?
Dù sao Trương Thanh Vân cũng là con rể Triệu gia, Niên Tuấn Quốc là một thành viên trong Triệu phái, nói về tình về lý đều không đúng.
Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng Niên Tuấn Quốc xấu hổ nên cố ý gây chuyện, những biểu hiện của Trương Thanh Vân trên hội nghị thường ủy hôm nay đã chứng minh Niên Tuấn Quốc suy nghĩ đơn giản, lúc này trong lòng hắn đã thầm hối hận vì những hành động của mình. Nếu sớm biết Trương Thanh Vân có khí độ như vậy thì Niên Tuấn Quốc sao có thẻ phạm sai lầm vào thời điểm mấu chốt?
Trương Thanh Vân đi ra khỏi phòng hội nghị thường ủy thì mây đen mờ mịt vào lúc sáng sớm đã tán đi, lúc này mặt trời đã ngã về tây, ánh tà dương như máu, toàn bộ tỉnh ủy nhuốm một màu vàng rực, tình cảnh rất đẹp, trong lòng Trương Thanh Vân chợt sinh ra cảm giác buông lỏng chưa từng có.
Hội nghị thường ủy hôm nay rõ ràng có thu hoạch, thậm chí có thể nói là thắng lợi đầu tiên của Trương Thanh Vân. Tranh luận giữa hắn và Âu Đan khá nặng, bây giờ gánh nặng đã được vứt bỏ, vấn đề cải cách thể chế và chế độ cán bộ sẽ được triển khai theo trình tự của hắn sắp xếp.
Mà thắng lợi lớn nhất của Trương Thanh Vân chính là thoát khỏi nguy cơ, đồng thời cũng nắm chắc phương thức đấu tranh cao tầng
Trương Thanh Vân xử sự kiên trì, mạnh mẽ, không bám vào khuôn mẫu, có gan phát biểu ý kiến và cách xử lý của riêng mình, đồng thời không xem xét vấn đề khác biệt về chính trị, vào đúng lúc quan trọng biết phân biệt nặng nhẹ, có thể nhìn đại cục. Điều này rõ ràng quá phong độ, hầu như không kém bá chủ một phương.
Tần Vệ Quốc đọc được trong mắt nhiều người vẻ kính sợ và kính phục. Những biểu hiện của Trương Thanh Vân hôm nay quá xuất sắc, Tần Vệ Quốc tin, sau khi trải qua sự kiện này thì địa vị của Trương Thanh Vân ở Hoa Đông sẽ càng thêm vững chắc, sẽ có quyền lên tiếng rất lớn ở Hoa Đông.
Cuối cùng đến lượt Âu Đan nói chuyện, vẻ mặt nàng không còn nghiêm túc quá mức như trước nhưng lời nói rất nghiêm trang. Nàng nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của trưởng phòng Trương, vì biết rõ chân tướng của vụ án Mao Đàm nên tôi đã liên hệ với lãnh đạo ủy ban kỷ luật trung ương, cũng tìm được những điểm đột phát từ đồng chí Chu Thủ Tuân.
- Chu Thủ Tuân là người xử lý chủ đạo trong sự kiện đường cao tốc Lâm Hải sụt lún và để lại rất nhiều vấn đề, anh ấy chủ động khai báo những cán bộ khả nghi lừa gạt và nhận hối lộ khi khởi công công trình, trong đó có liên quan rộng khắp, mà Mao Đàm là nhân vật đóng vai trò quan trọng.
- Vì chứng cứ này mà tôi có đầy đủ chứng cứ đề nghị ủy ban kỷ luật áp dụng hình phạt kỷ luật với đồng chí Mao Đàm, sau đó dựa theo đề nghị của trưởng phòng Trương, chúng tôi sẽ bắt đầu kéo tơ khỏi kén, bắt đầu xử lý một cách nghiêm túc toàn diện...
Âu Đan nói rất chuyên chú, hoàn toàn khác biệt với phong cách ôn hòa ngày thường, làm người khác cũng sinh ra cảm giác nghiêm nghị.
Quan trọng hơn là nội dung lời nói của Âu Đan làm cho lòng người kinh hoàng, chỉ cần nghe giọng điệu của Âu Đan thì đã biết rõ tất cả tình huống ở Lâm Hải trong lòng bàn tay, chẳng lẽ nàng đã biết rõ hội nghị thường ủy hôm nay sẽ quyết định tra xét hoàn toàn các vấn đề ở Lâm Hải sao?
Rõ ràng cách nghĩ này có chút gượng ép, càng làm người ta khó tin chính là Âu Đan đã nắm các tình huống ở Lâm Hải, nếu đã như vậy nàng còn cử tổ công tác ủy ban kỷ luật xuống làm gì? Mục đích là gì?
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Âu Đan, sau đó lại nhìn về nơi khác. Trước đó hắn không biết Âu Đan đã tính trước, hắn chỉ dựa theo cách nghĩ của mình để bàn chuyện, bây giờ đã phân tích xong và phát hiện ra Âu Đan không đơn giản, cũng có những ý nghĩ sâu xa.
Thế sự luôn là môt vở kịch nhiều kịch tính, mọi người vốn cho rằng Trương Thanh Vân và Âu Đan là hai người nằm ở thế đối lập, nhưng bây giờ hội nghị thường ủy lại được chứng kiến sự tương đồng của hai người. Bây giờ chủ trương của hai người là tương tự, sự thật bây giờ là như thế, nào có ai sẽ nghĩ rằng có kết quả này?
Nhưng sau lưng sự tương đồng của hai người này có bao nhiêu vấn đề, có bao nhiêu mưu kế thần kỳ, có bao nhiêu trí tuệ quan trường và đạo chính trường? Chỉ có những người xâm nhập vào trong tranh đấu với có thể lĩnh ngộ được những gì ẩn giấu bên trong, có thể nhìn ra được mánh khóe đấu tranh chính trị cao tầng thông qua mâu thuẫn giữa Trương Thanh Vân và Âu Đan lần này.
Tình cảnh tranh đấu anh chết tôi sống lúc nào cũng không thiếu bóng đao ánh kiếm, đã không biết bao nhiêu lần tiến vào cục diện không chết không thôi, nhưng cuối cùng lại tránh được những kết quả tồi tệ này. Như vậy có thể thấy được những mạo hiểm bên trong, cuối cùng tất cả đều không xảy ra, đấu tranh Trương Âu cứ như vậy mà kết thúc với một phương pháp xử lý quá bất ngờ với mọi người.
Tranh đấu này không có sự so đo về thắng bại, giống như đã chú định không bên nào thất bại. Nhưng cuối cùng tỉnh ủy cũng có một cuộc tranh luận nghiêm túc, Lâm Hải sinh ra động tĩnh quá lớn, ảnh hưởng lớn không thể không dùng thuốc mạnh, cuối cùng kế hoạch của Trương Thanh Vân cũng được thừa nhận, ban ngành Hoa Đông cũng vì lần này mà đoàn kết, chính trị Hoa Đông sắp lật ra trang mới...
Cuối cùng hội nghị thường ủy lần này dùng bảy phiếu tán thành, bốn phiếu phản đối, ba người bỏ quyền, vấn đề ở Lâm Hải được quyết định điều tra rõ ràng, không thể kéo dài, các ban ngành tương quan phải phối hợp chặt chẽ làm rõ vấn đề. Những vấn đề về chính trị và cơ chế ở Lâm Hải sẽ phải được điều tra trong sạch minh bạch, tình cảnh biến thiên của Lâm Hải đang kéo đến.
Hội nghị thường ủy kéo dài đến chiều mới chấm dứt, tất cả thường ủy đều cảm thấy mệt mỏi nhưng trong lòng mơ hồ có chút hưng phấn. Dù sao hội nghị thường ủy hôm nay cũng rất đặc sắc, có rất nhiều người hơn nữa đời chưa từng có được kinh nghiệm như hôm nay.
Sau khi tan họp thì mọi người tốp ba tốp năm rời đi, có lẽ cũng đnag rất mong quay về sớm để xem xét những tinh túy trong hội nghị thường ủy hôm nay. Mà Trương Thanh Vân thì không vội, hắn tiến đến hỏi tình hình sức khỏe của Tần Vệ Quốc, hắn phát hiện ra lão đã gầy đi không ít, vì vậy mà không khỏi có chút bận tâm.
Tần Vệ Quốc mỉm cười nhìn Trương Thanh Vân nói:
- Giang Nam rất đẹp, phong cảnh hữu tình, trước đó cậu dẫn đội đến khảo sát học tập Giang Nam, tôi nghe nói tiếng vọng là rất tốt, rõ ràng làm rất tốt. Trước nay trong đảng còn tồn lưu những tư tưởng cho rằng mình là đệ nhất thiên hạ, cũng không muốn học tập người khác, đây là suy nghĩ quá ngây thơ và buồn cười.
Trương Thanh Vân liên tục gật đầu nói:
- Bí thư, chú phải bảo trọng thân thể, cháu thấy chú gầy hơn, chú...
Tần Vệ Quốc khoát tay dừng lời của Trương Thanh Vân, lão nói:
- Người đã già, tuổi tác lớn thì sức khỏe cũng không được như các đồng chí thế hệ sau này. Nhưng như vậy cũng tốt, chỉ cần qua vài năm nữa sẽ xong, cuối cùng cũng sẽ không còn quá nhiều lo lắng...
Tần Vệ Quốc nói xong thì cười ha hả, lão nhìn chung quanh, lúc này vẫn còn có vài thường ủy chưa bỏ đi, trong đó có Kiều Quốc Thịnh, hắn cũng đang định đến nói vài lời với Tần Vệ Quốc.
Trương Thanh Vân vội vàng lui ra, Tần Vệ Quốc lại nói:
- Anh Kiều không hổ là chuyên gia kinh tế, gần đây công tác chính quyền làm rất tốt. Trương Thanh Vân, tôi đã đọc qua luận văn của cậu khi học tập ở trường đảng, cũng có những cái nhìn rất tốt về vấn đề phát triển kinh tế. Có đôi khi nghĩ lại, tôi cảm thấy đặt cậu ở phòng tổ chức là nhân tài không được trọng dụng...
Lời nói của Tần Vệ Quốc khá lớn, hoàn toàn giống như đang nói đùa, giống như nói chuyện cùng Kiều Quốc Thịnh nhưng mục tiêu lại là Trương Thanh Vân, điều này làm cho Trương Thanh Vân không dám đi ra quá xa. Kiều Quốc Thịnh nghe nói như vậy thì vẻ mặt cũng biến đổi, hắn nói:
- Trương Thanh Vân cũng là chuyên gia kinh tế, lần này cho cậu ấy liên lạc với Hoài Dương, như vậy sẽ không còn gì lo lắng.
Trương Thanh Vân vội vàng nói lãnh đạo quá khen, biểu hiện rất khiêm tốn, cẩn thận. Trương Thanh Vân không dám khinh thường Kiều Quốc Thịnh, người này năng lực rất mạnh nhưng lòng dạ không thoáng đạt, người ta không thể không đề phòng.
Thật ra Trương Thanh Vân cũng không bao giờ muốn đắc tội Kiều Quốc Thịnh, khác biệt là khi còn ở Hoài Dương thì hắn đã luôn khách khí với chủ tịch Kiều, trước nay đều coi đối phương là tiền bối đến từ phái Kinh Tân. Nhưng không hiểu Kiều Quốc Thịnh vì nguyên nhân gì mà không thể vừa mắt Trương Thanh Vân, trước đó còn một lòng đá Trương Thanh Vân ra khỏi Hoa Đông. Sau này Trương Thanh Vân được bổ nhiệm là trưởng phòng tổ chức, Kiều Quốc Thịnh cũng chưa từng chủ động liên lạc với Trương Thanh Vân. Trong hội nghị thường ủy hôm nay, Hàn Tiên Tiến là người đầu tiên của khối chính quyền đứng ra phát biểu, rõ ràng ý đồ chính là để Trương Thanh Vân va chạm mạnh với Âu Đan, ý đồ không tốt.
Kiều Quốc Thịnh nói như vậy, Tần Vệ Quốc phải híp mắt nhìn đối phương, trong mắt bùng lên những ý vị nói không nên lời. Trong lòng Kiều Quốc Thịnh chợt bùng lên cảm giác bị cáo già nhìn thấu, hắn há miệng muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Khoảnh khắc này Kiều Quốc Thịnh chợt sinh ra cảm giác mình nói sai lời, Tần Vệ Quốc chẳng qua chỉ tùy tiện nhắc đến vấn đề Trương Thanh Vân là cao thủ kinh tế, nhưng hắn biểu hiện nhạy cảm quá mức làm cho bí thư bất mãn.
Kiều Quốc Thịnh đối với Tần Vệ Quốc luôn là chim sợ cành cong, hắn đã hiểu thủ đoạn lợi hại của đối phương, vì vậy mà cực kỳ kiêng kỵ
Trương Thanh Vân chậm rãi lui ra, hắn không muốn mình trở thành nhân vật chen vào bên trong. Nhưng khi vừa nghiêng đầu thì hắn nhìn thấy Niên Tuấn Quốc, vẻ mặt Niên Tuấn Quốc rất mất tự nhiên, hắn nói:
- Thanh Vân, lần này hành trình đến Giang Nam thu hoạch không nhỏ, tôi nghe nói còn đưa đến những chấn động rất lớn ở Giang Nam...
Trương Thanh Vân cười nhạt một tiếng nói:
- Thu hoạch chưa tới nhưng có chút cảm ngộ mà thôi, Giang Nam biến đổi rất lớn, cá nhân tôi cũng có nhiều cảm xúc...
Niên Tuấn Quốc cười ngượng ngùng, nhưng hắn lại vui vì vấn đề đứng trên núi nhìn hổ cắn nhau. Hắn biết Kiều Quốc Thịnh là người có ý đồ nhưng lại giả vờ như không biết, hơn nữa chính hắn còn ở bên trong giúp sức giống như ba người khối chính quyền đoàn kết ép Trương Thanh Vân, mục đích chính là muốn cho tranh chấp Trương Âu phải có một bị thương.
Bây giờ không còn cục diện hai hổ tranh chấp nhưng Niên Tuấn Quốc lại bị lộ ý đồ. Hội nghị thường ủy đã kết thúc, tình huống của Niên Tuấn Quốc và Kiều Quốc Thịnh lại khác nhau, hắn đối diện với Trương Thanh Vân sao không biết xấu hổ cho được?
Dù sao Trương Thanh Vân cũng là con rể Triệu gia, Niên Tuấn Quốc là một thành viên trong Triệu phái, nói về tình về lý đều không đúng.
Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng Niên Tuấn Quốc xấu hổ nên cố ý gây chuyện, những biểu hiện của Trương Thanh Vân trên hội nghị thường ủy hôm nay đã chứng minh Niên Tuấn Quốc suy nghĩ đơn giản, lúc này trong lòng hắn đã thầm hối hận vì những hành động của mình. Nếu sớm biết Trương Thanh Vân có khí độ như vậy thì Niên Tuấn Quốc sao có thẻ phạm sai lầm vào thời điểm mấu chốt?
Trương Thanh Vân đi ra khỏi phòng hội nghị thường ủy thì mây đen mờ mịt vào lúc sáng sớm đã tán đi, lúc này mặt trời đã ngã về tây, ánh tà dương như máu, toàn bộ tỉnh ủy nhuốm một màu vàng rực, tình cảnh rất đẹp, trong lòng Trương Thanh Vân chợt sinh ra cảm giác buông lỏng chưa từng có.
Hội nghị thường ủy hôm nay rõ ràng có thu hoạch, thậm chí có thể nói là thắng lợi đầu tiên của Trương Thanh Vân. Tranh luận giữa hắn và Âu Đan khá nặng, bây giờ gánh nặng đã được vứt bỏ, vấn đề cải cách thể chế và chế độ cán bộ sẽ được triển khai theo trình tự của hắn sắp xếp.
Mà thắng lợi lớn nhất của Trương Thanh Vân chính là thoát khỏi nguy cơ, đồng thời cũng nắm chắc phương thức đấu tranh cao tầng