- Thôi được rồi, anh Lý, anh không cần phải xấu hổ. Anh nói không sai, người này rõ ràng không chịu động não, bị người ta chơi xỏ cũng coi như đáng đời.
Trương Thanh Vân mỉm cười giải vây cho Lý Phong Sơn, hắn trợn trừng nhìn Trần Mại, ánh mắt rõ ràng có ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lý Phong Sơn và Đoạn Vĩnh Thuần đều nở nụ cười ngượng ngùng, những thứ này là những vấn đề liên quan đến Trương Thanh Vân, bọn họ cũng không dám ngắt lời.
- Đại họa là do anh ta tạo ra, Ung Bình đã không thể nào cứu vãn, lúc này cũng chỉ còn cách cho hắn vào trường đảng học tập, cần phải học tập cho tốt, để không xảy ra những sai phạm như vậy.
Trương Thanh Vân dùng giọng trầm lặng nói.
Theo cái nhìn của Lý Phong Sơn, đồng thời nghe những lời nói của Trương Thanh Vân thì trong lòng Lý Phong Sơn đã khẳng định một chuyện, Trần Mại là người mà Trương Thanh Vân cần phải bảo vệ. Hơn nữa Trương Thanh Vân còn nói hắn vừa từ trên tỉnh về, Lý Phong Sơn lập tức nghĩ đến chuyện Trương Thanh Vân có phải đi chạy quan hệ? Vừa nghĩ đến đây thì tâm tư Lý Phong Sơn lập tức trở nên linh hoạt, đây rõ ràng là cơ hội để hắn kéo quan hệ với Trương Thanh Vân.
Thông qua vài lần tiếp xúc với Trương Thanh Vân thì Lý Phong Sơn biết rõ người này có quan hệ với Trần gia. Trương Thanh Vân là người cực kỳ lão luyện, điều này đã để lại cho hắn ấn tượng rất sâu, trong lòng hắn cũng đã sớm coi Trương Thanh Vân là người có tiềm lực, rất có thể là người gặp gió sẽ hóa rồng. Nếu đã như vậy thì bất cứ kẻ nào cũng rất muốn có quan hệ tốt đẹp với người này.
- Thật ra cũng không cần phiền phức như vậy, cán bộ thanh niên có chút sai phạm cũng chẳng phải vấn đề gì to tát. Có kẻ nào không mắc sai lầm? Theo tôi thấy thì trước tiên Tiểu Trần phải chịu chút hao tổn, sau khi vụ việc qua đi thì đi đến công tác ở một huyện khác. Thanh Vân, cậu thấy thế nào?
Lý Phong Sơn trầm ngâm một lúc lâu rồi nói.
Trương Thanh Vân đang cười thầm trong lòng, hắn biết rõ đề nghị của Lý Phong Sơn chính là phương pháp mà tổ chức thường dùng để xử lý những cán bộ "có tiền án" phạm sai lầm. Có rất nhiều cán bộ cấp thành phố vướng vào những vụ án lớn, thậm chí còn bị truyền thông đưa ra ngoài ánh sáng, nhưng sau khi che dấu được một khoảng thời gian thì lại công tác trở lại như thường.
- Đây là một ý kiến hay nhưng tôi không quen với công an thành phố bên này. À, đúng rồi, anh Lý có thể giúp đỡ hắn hoạt động trong công an thành phố được không? Như vậy cũng đỡ phải phiền phức tiến vào trong trường đảng.
Trương Thanh Vân nói với vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
Lý Phong Sơn nâng chén lên nhấp một ngụm rồi nhíu mày nói:
- Vấn đề của Tiểu Trần không lớn, quan trọng là lão Vân Sơn kia lại không tốt, sợ rằng cục trưởng Hồ cũng không dám đánh cược.
Trương Thanh Vân thầm cảm thấy buông lỏng, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được dỡ xuống. Lý Phong Sơn cũng là một kẻ khôn khéo và láu cá, loại người này rất sợ phải gánh trách nhiệm, nếu hắn đã dám nói lời rõ ràng như vậy thì công an thành phố đã hoàn toàn nắm chắc hành động của Trần Mại.
Nếu vấn đề của Trần Mại đã được giải quyết thì Trương Thanh Vân cũng không quan tâm đến chuyện của Trần Vân Sơn. Trương Thanh Vân trước nay vẫn có thành kiến với Trần Vân Sơn, nếu Trần Vân Sơn rớt đài thì cũng là gieo gió gặt bão, Trương Thanh Vân cũng không phải loại người tốt đẹp.
- Mạnh Tử, còn không mau kính cục trưởng Lý một ly? Sau này cậu sẽ đến công an thành phố công tác, cũng không cần quan tâm đến những gì xảy ra ở Ung Bình.
Trương Thanh Vân dùng giọng gợi ý nói.
Trần Mại vội vàng nâng chén với Lý Phong Sơn, mọi chuyện đã được định đoạt, vì vậy mà trong lòng Trần Mại cũng được thả lỏng. Tính cách của Trần Mại vốn hướng ngoại, vì vậy chỉ một lúc sau đã gọi anh Lý ngọt xớt. Đoạn Vĩnh Thuần là người trong thương trường, nói về xã giao thì hắn là người cực kỳ có kinh nghiệm, có sự giúp đỡ của hắn làm bầu không khí trong phòng trở nên ngày càng hòa hợp.
Sau khi cơm nước no nê, mọi chuyện cũng đã xử lý hoàn tất, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không muốn dây dưa ở đây. Sau khi mọi người dùng cơm thì Trương Thanh Vân thầm ra ám hiệu ngày mai phải trở về Ung Bình, hắn muốn về khách sạn nghỉ tạm. Lý Phong Sơn và Đoạn Vĩnh Thuần cũng cố gắng đè nén tâm tình muốn đánh bạc, bốn người cùng rời khỏi Hồng Lâu hội sở.
Vừa về đến khách sạn thì Trần Mại đã không chờ đợi thêm được nữa, hắn tiến vào phòng Trương Thanh Vân, khi vào cửa đã mở miệng:
- Thanh Vân, hôm nay rốt cuộc cậu diễn trò gì? Hì hì, Hồng Lâu đấy nhé, tiểu tử cậu rốt cuộc có bao nhiêu bí mật đây?
Trương Thanh Vân cũng chỉ biết cười khổ, chuyện này sao có thể nói một hai câu là xong? Vì vậy hắn đành cố gắng nói qua loa:
- Cậu đừng đoán mò, tất cả mọi thứ đều là kết quả của lần đi Vũ Đức trước đó, dù thế nào thì chuyện của cậu đã tiến triển tốt đẹp, tôi cũng đã cố gắng hết sức.
Trần Mại trở nên yên lặng, sau đó ánh mắt hắn lại sáng lên:
- Không đúng? Cậu lấy số tiền kia ở đâu ra? Tùy tiện vung tay đã hơn một trăm ngàn. Hừ, tôi không tin, tiền lương của cậu không phải chỉ vài đồng thôi sao?
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Tôi không có tiền, đồng thời cũng là người cùng khổ, nhưng cũng không phải người khác chẳng có. Nói thật cho cậu biết, túi tiền này chính là của cha cậu để lại cho tôi tối hôm qua.
- Cậu...
Trần Mại chợt nổi nóng:
- Hay lắm, cậu dùng tiền cua tôi để khoe mẽ, để tôi làm tùy tùng, tức chết người.
Trương Thanh Vân cười hì hì nhưng trong lòng lại rất ám áp. Hắn giống như nhớ lại khoảng thời gian khi còn học trong trường, trước kia không phải hắn và Trần Mại thường đấu võ mồm như vậy sao?
- Mạnh Tử này, chuyện hôm nay cậu không được nói lung tung, chỉ tôi và cậu biết chuyện hôm nay là được. Cậu cũng đừng nhắc với chú Trần, cậu hiểu rõ ý của tôi chứ?
Trương Thanh Vân nghiêm mặt nói.
Trần Mại thấy Trương Thanh Vân nói lời rất trịnh trọng thì vội vàng gật đầu. Sau khi trải qua phong ba lần này thì hắn cũng đã trưởng thành, hắn biết rõ có một vài chuyện càng ít người biết càng tốt.
- Thanh Vân, tiền còn thừa nhiều không? Cậu giao ra đây cho tôi, đây là số tiền mà cha mẹ tôi dùng để dưỡng lão.
Trần Mại lại chuyển chủ đề liên quan đến chuyện tiền.
Trương Thanh Vân bĩu môi hướng về phía bọc đen trên nóc tủ đầu giường. Trần Mại vội vàng nhào tới, bên trong túi vẫn còn mười cọc tiền. Khi Trần Mại vừa định mở miệng chế nhạo Trương Thanh Vân vài câu thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt trở nên buồn bã, cũng không nói lời nào.
Trương Thanh Vân giả vờ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyện của Trần Vân Sơn hắn không can thiệp vì biết rõ lực lượng của chính mình. Trần Vân Sơn là cây đinh trong mắt Lệ Cương và Hoàng Tung Sơn, vì vậy Trương Thanh Vân hắn cũng không dám đụng vào.
- Thanh Vân...Cậu...
Trần Mại mở lời nhưng lại thôi, hắn nhìn vẻ mặt Trương Thanh Vân mà biết rõ trong lòng đang nghĩ gì, vì vậy cũng không biết nên nói sao cho phải. Trần Mại biết rất rõ những khúc mắc giữa Trần Vân Sơn và Trương Thanh Vân, lúc này nếu hắn muốn Trương Thanh Vân ra tay giúp đỡ thì rõ ràng cực kỳ khó chịu.
Nhưng dù sao cha con cũng là thâm tình, sau khi trầm mặc một lúc lâu thì Trần Mại nói:
- Thanh Vân, thật ra Liễu Thanh tiếp nhận chức vị cục trưởng công an cũng chẳng có gì tốt đẹp. Lúc này tình hình trong huyện Ung Bình rất cân bằng, tất cả mọi người đều tranh thủ cho mình được ba phần, nhưng công cuộc phát triển kinh tế mới là con đường đúng đắn, cậu thấy thế nào?
Trương Thanh Vân nhìn Trần Mại nhưng không lên tiếng, hắn thầm than ngay cả Trần Mại là người thẳng tính bây giờ cũng biết cách ăn nói theo đường vòng, Trần Mại cũng đã biết dùng cái lợi dụ dỗ Trương Thanh Vân. Xem ra quan trường chính là một vòng luẩn quẩn chuyên rèn luyện con người.
Trần Mại thấy Trương Thanh Vân trở nên lãnh đạm thì trong lòng cảm thấy hoảng loạn, hắn cũng không muốn che giấu mà trực tiếp dùng ánh mắt trông mong nhìn Trương Thanh Vân nói:
- Thanh Vân, tôi biết giữa cậu và cha tôi không được thoải mái, nhưng...Nhưng...Cậu hãy giúp tôi một lần, chỉ một lần thôi. Nếu cậu giúp tôi thì sau này dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.
Trương Thanh Vân không thể nhịn cười, hắn vừa thấy Trần Mại ăn nói có chút tiến bộ nhưng không ngờ lại trở nên thẳng thắn, vì vậy hắn trừng mắt nhìn Trần Mại nói:
- Cậu cho rằng tôi là thần sao? Cậu đừng quên tôi cũng chỉ là một con tôm nhỏ, tôi lấy gì để giúp cậu? Đợi đến khi cậu xông vào nước sôi lửa bỏng thì tôi đã bị luộc chín rồi.
Trần Mại không những chẳng chán nản về lời trách móc của Trương Thanh Vân mà ngược lại trong ánh mắt còn lóe lên hào quang:
- Thanh Vân, tôi biết cậu có rất nhiều mưu kế hay, cậu phải giúp tôi, chỉ cần có cậu giúp thì tất cả sẽ thuận lợi.
Từ khi hiểu chuyện thì Trần Mại đã phục Trương Thanh Vân sát đất, lúc này hắn vất vả lắm mới có cơ hội, tất nhiên hắn sẽ phải đeo bám đến cùng.
Trương Thanh Vân mỉm cười giải vây cho Lý Phong Sơn, hắn trợn trừng nhìn Trần Mại, ánh mắt rõ ràng có ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lý Phong Sơn và Đoạn Vĩnh Thuần đều nở nụ cười ngượng ngùng, những thứ này là những vấn đề liên quan đến Trương Thanh Vân, bọn họ cũng không dám ngắt lời.
- Đại họa là do anh ta tạo ra, Ung Bình đã không thể nào cứu vãn, lúc này cũng chỉ còn cách cho hắn vào trường đảng học tập, cần phải học tập cho tốt, để không xảy ra những sai phạm như vậy.
Trương Thanh Vân dùng giọng trầm lặng nói.
Theo cái nhìn của Lý Phong Sơn, đồng thời nghe những lời nói của Trương Thanh Vân thì trong lòng Lý Phong Sơn đã khẳng định một chuyện, Trần Mại là người mà Trương Thanh Vân cần phải bảo vệ. Hơn nữa Trương Thanh Vân còn nói hắn vừa từ trên tỉnh về, Lý Phong Sơn lập tức nghĩ đến chuyện Trương Thanh Vân có phải đi chạy quan hệ? Vừa nghĩ đến đây thì tâm tư Lý Phong Sơn lập tức trở nên linh hoạt, đây rõ ràng là cơ hội để hắn kéo quan hệ với Trương Thanh Vân.
Thông qua vài lần tiếp xúc với Trương Thanh Vân thì Lý Phong Sơn biết rõ người này có quan hệ với Trần gia. Trương Thanh Vân là người cực kỳ lão luyện, điều này đã để lại cho hắn ấn tượng rất sâu, trong lòng hắn cũng đã sớm coi Trương Thanh Vân là người có tiềm lực, rất có thể là người gặp gió sẽ hóa rồng. Nếu đã như vậy thì bất cứ kẻ nào cũng rất muốn có quan hệ tốt đẹp với người này.
- Thật ra cũng không cần phiền phức như vậy, cán bộ thanh niên có chút sai phạm cũng chẳng phải vấn đề gì to tát. Có kẻ nào không mắc sai lầm? Theo tôi thấy thì trước tiên Tiểu Trần phải chịu chút hao tổn, sau khi vụ việc qua đi thì đi đến công tác ở một huyện khác. Thanh Vân, cậu thấy thế nào?
Lý Phong Sơn trầm ngâm một lúc lâu rồi nói.
Trương Thanh Vân đang cười thầm trong lòng, hắn biết rõ đề nghị của Lý Phong Sơn chính là phương pháp mà tổ chức thường dùng để xử lý những cán bộ "có tiền án" phạm sai lầm. Có rất nhiều cán bộ cấp thành phố vướng vào những vụ án lớn, thậm chí còn bị truyền thông đưa ra ngoài ánh sáng, nhưng sau khi che dấu được một khoảng thời gian thì lại công tác trở lại như thường.
- Đây là một ý kiến hay nhưng tôi không quen với công an thành phố bên này. À, đúng rồi, anh Lý có thể giúp đỡ hắn hoạt động trong công an thành phố được không? Như vậy cũng đỡ phải phiền phức tiến vào trong trường đảng.
Trương Thanh Vân nói với vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
Lý Phong Sơn nâng chén lên nhấp một ngụm rồi nhíu mày nói:
- Vấn đề của Tiểu Trần không lớn, quan trọng là lão Vân Sơn kia lại không tốt, sợ rằng cục trưởng Hồ cũng không dám đánh cược.
Trương Thanh Vân thầm cảm thấy buông lỏng, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được dỡ xuống. Lý Phong Sơn cũng là một kẻ khôn khéo và láu cá, loại người này rất sợ phải gánh trách nhiệm, nếu hắn đã dám nói lời rõ ràng như vậy thì công an thành phố đã hoàn toàn nắm chắc hành động của Trần Mại.
Nếu vấn đề của Trần Mại đã được giải quyết thì Trương Thanh Vân cũng không quan tâm đến chuyện của Trần Vân Sơn. Trương Thanh Vân trước nay vẫn có thành kiến với Trần Vân Sơn, nếu Trần Vân Sơn rớt đài thì cũng là gieo gió gặt bão, Trương Thanh Vân cũng không phải loại người tốt đẹp.
- Mạnh Tử, còn không mau kính cục trưởng Lý một ly? Sau này cậu sẽ đến công an thành phố công tác, cũng không cần quan tâm đến những gì xảy ra ở Ung Bình.
Trương Thanh Vân dùng giọng gợi ý nói.
Trần Mại vội vàng nâng chén với Lý Phong Sơn, mọi chuyện đã được định đoạt, vì vậy mà trong lòng Trần Mại cũng được thả lỏng. Tính cách của Trần Mại vốn hướng ngoại, vì vậy chỉ một lúc sau đã gọi anh Lý ngọt xớt. Đoạn Vĩnh Thuần là người trong thương trường, nói về xã giao thì hắn là người cực kỳ có kinh nghiệm, có sự giúp đỡ của hắn làm bầu không khí trong phòng trở nên ngày càng hòa hợp.
Sau khi cơm nước no nê, mọi chuyện cũng đã xử lý hoàn tất, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không muốn dây dưa ở đây. Sau khi mọi người dùng cơm thì Trương Thanh Vân thầm ra ám hiệu ngày mai phải trở về Ung Bình, hắn muốn về khách sạn nghỉ tạm. Lý Phong Sơn và Đoạn Vĩnh Thuần cũng cố gắng đè nén tâm tình muốn đánh bạc, bốn người cùng rời khỏi Hồng Lâu hội sở.
Vừa về đến khách sạn thì Trần Mại đã không chờ đợi thêm được nữa, hắn tiến vào phòng Trương Thanh Vân, khi vào cửa đã mở miệng:
- Thanh Vân, hôm nay rốt cuộc cậu diễn trò gì? Hì hì, Hồng Lâu đấy nhé, tiểu tử cậu rốt cuộc có bao nhiêu bí mật đây?
Trương Thanh Vân cũng chỉ biết cười khổ, chuyện này sao có thể nói một hai câu là xong? Vì vậy hắn đành cố gắng nói qua loa:
- Cậu đừng đoán mò, tất cả mọi thứ đều là kết quả của lần đi Vũ Đức trước đó, dù thế nào thì chuyện của cậu đã tiến triển tốt đẹp, tôi cũng đã cố gắng hết sức.
Trần Mại trở nên yên lặng, sau đó ánh mắt hắn lại sáng lên:
- Không đúng? Cậu lấy số tiền kia ở đâu ra? Tùy tiện vung tay đã hơn một trăm ngàn. Hừ, tôi không tin, tiền lương của cậu không phải chỉ vài đồng thôi sao?
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Tôi không có tiền, đồng thời cũng là người cùng khổ, nhưng cũng không phải người khác chẳng có. Nói thật cho cậu biết, túi tiền này chính là của cha cậu để lại cho tôi tối hôm qua.
- Cậu...
Trần Mại chợt nổi nóng:
- Hay lắm, cậu dùng tiền cua tôi để khoe mẽ, để tôi làm tùy tùng, tức chết người.
Trương Thanh Vân cười hì hì nhưng trong lòng lại rất ám áp. Hắn giống như nhớ lại khoảng thời gian khi còn học trong trường, trước kia không phải hắn và Trần Mại thường đấu võ mồm như vậy sao?
- Mạnh Tử này, chuyện hôm nay cậu không được nói lung tung, chỉ tôi và cậu biết chuyện hôm nay là được. Cậu cũng đừng nhắc với chú Trần, cậu hiểu rõ ý của tôi chứ?
Trương Thanh Vân nghiêm mặt nói.
Trần Mại thấy Trương Thanh Vân nói lời rất trịnh trọng thì vội vàng gật đầu. Sau khi trải qua phong ba lần này thì hắn cũng đã trưởng thành, hắn biết rõ có một vài chuyện càng ít người biết càng tốt.
- Thanh Vân, tiền còn thừa nhiều không? Cậu giao ra đây cho tôi, đây là số tiền mà cha mẹ tôi dùng để dưỡng lão.
Trần Mại lại chuyển chủ đề liên quan đến chuyện tiền.
Trương Thanh Vân bĩu môi hướng về phía bọc đen trên nóc tủ đầu giường. Trần Mại vội vàng nhào tới, bên trong túi vẫn còn mười cọc tiền. Khi Trần Mại vừa định mở miệng chế nhạo Trương Thanh Vân vài câu thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt trở nên buồn bã, cũng không nói lời nào.
Trương Thanh Vân giả vờ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyện của Trần Vân Sơn hắn không can thiệp vì biết rõ lực lượng của chính mình. Trần Vân Sơn là cây đinh trong mắt Lệ Cương và Hoàng Tung Sơn, vì vậy Trương Thanh Vân hắn cũng không dám đụng vào.
- Thanh Vân...Cậu...
Trần Mại mở lời nhưng lại thôi, hắn nhìn vẻ mặt Trương Thanh Vân mà biết rõ trong lòng đang nghĩ gì, vì vậy cũng không biết nên nói sao cho phải. Trần Mại biết rất rõ những khúc mắc giữa Trần Vân Sơn và Trương Thanh Vân, lúc này nếu hắn muốn Trương Thanh Vân ra tay giúp đỡ thì rõ ràng cực kỳ khó chịu.
Nhưng dù sao cha con cũng là thâm tình, sau khi trầm mặc một lúc lâu thì Trần Mại nói:
- Thanh Vân, thật ra Liễu Thanh tiếp nhận chức vị cục trưởng công an cũng chẳng có gì tốt đẹp. Lúc này tình hình trong huyện Ung Bình rất cân bằng, tất cả mọi người đều tranh thủ cho mình được ba phần, nhưng công cuộc phát triển kinh tế mới là con đường đúng đắn, cậu thấy thế nào?
Trương Thanh Vân nhìn Trần Mại nhưng không lên tiếng, hắn thầm than ngay cả Trần Mại là người thẳng tính bây giờ cũng biết cách ăn nói theo đường vòng, Trần Mại cũng đã biết dùng cái lợi dụ dỗ Trương Thanh Vân. Xem ra quan trường chính là một vòng luẩn quẩn chuyên rèn luyện con người.
Trần Mại thấy Trương Thanh Vân trở nên lãnh đạm thì trong lòng cảm thấy hoảng loạn, hắn cũng không muốn che giấu mà trực tiếp dùng ánh mắt trông mong nhìn Trương Thanh Vân nói:
- Thanh Vân, tôi biết giữa cậu và cha tôi không được thoải mái, nhưng...Nhưng...Cậu hãy giúp tôi một lần, chỉ một lần thôi. Nếu cậu giúp tôi thì sau này dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.
Trương Thanh Vân không thể nhịn cười, hắn vừa thấy Trần Mại ăn nói có chút tiến bộ nhưng không ngờ lại trở nên thẳng thắn, vì vậy hắn trừng mắt nhìn Trần Mại nói:
- Cậu cho rằng tôi là thần sao? Cậu đừng quên tôi cũng chỉ là một con tôm nhỏ, tôi lấy gì để giúp cậu? Đợi đến khi cậu xông vào nước sôi lửa bỏng thì tôi đã bị luộc chín rồi.
Trần Mại không những chẳng chán nản về lời trách móc của Trương Thanh Vân mà ngược lại trong ánh mắt còn lóe lên hào quang:
- Thanh Vân, tôi biết cậu có rất nhiều mưu kế hay, cậu phải giúp tôi, chỉ cần có cậu giúp thì tất cả sẽ thuận lợi.
Từ khi hiểu chuyện thì Trần Mại đã phục Trương Thanh Vân sát đất, lúc này hắn vất vả lắm mới có cơ hội, tất nhiên hắn sẽ phải đeo bám đến cùng.