Mặt trời lên cao rực rỡ, sân bay Lăng Thủy bị ánh nắng gay gắt thiêu đốt nóng lên hầm hập, khi máy bay hạ xuống có thể nhìn thấy những vầng hơi nước chiết xạ ở phương xa, cũng không thấy quá rõ tình cảnh phía trước. Mãi đến khi máy bay hạ xuống ngày càng gần mới thấy những chiếc máy bay chở khách ở bên dưới.
- Trưởng phòng Lâm, trưởng phòng Trương chắc đi trên chiếc máy bay này.
Thư ký của Lâm Ninh khẽ nhắc nhở, Lâm Ninh đặc biệt đến đây tiếp đón coi như đã dùng hết tâm tư, tỏ vẻ coi trọng Trương Thanh Vân, đồng thời cũng muốn báo cáo tình huống Hoa Đông lúc này để trưởng phòng định đoạt. Mà trong những tinh huống kia quan trọng nhất là vấn đề ủy ban kỷ luật trung ương xuống Hoa Đông điều tra xí nghiệp nhà nước.
Hôm nay bầu không khí Hoa Đông rất nóng, khi Trương Thanh Vân xuống may bay thì nhiệt độ bên ngoài đã gần bốn mươi độ, hắn đi ra từ trong cửa khách quý, Phương Hàn cũng không nhắc hắn mặc áo khoác.
- Trưởng phòng, có phó phòng Lâm đến đón tiếp.
Phương Hàn nói, hắn nhìn về phía đám người tiếp đón và thấy Lâm Ninh.
Trương Thanh Vân cau mày, lúc này Lâm Ninh cũng nhìn thấy trưởng phòng, hắn vội vàng tiến lên. Nhưng khi đến gần Trương Thanh Vân thì Lâm Ninh lại dừng bước, trước mặt Trương Thanh Vân xuất hiện một người thanh niên mặc tây trang, người này vô tình chắn đường Lâm Ninh.
Người thanh niên này không lớn tuổi, tên là Mao Khiêm, hơn hai mươi, đầu ba phân, cơ thể nhìn rất can lớn rắn chắc và gọn gàng. Người này là lễ vật của Triệu Truyền cho Trương Thanh Vân, có xuất thân từ cục cảnh vệ trung ương, thuộc về loại cảnh vệ cực kỳ chuyên nghiệp.
Trương Thanh Vân cũng không từ chối ý tốt của anh vợ, nhưng Triệu Truyền cũng muốn nhắc nhở hắn, để hắn làm việc không quá ác liệt, đắc tội nhiều người thì sợ rằng sẽ phát sinh sự việc ngoài ý muốn.
- Tiểu Mao, vị này chính là phó phòng Lâm phòng tổ chức Hoa Đông.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
- Chào trưởng phòng Lâm.
Mao Khiêm dùng giọng khách khí nói, bước chân di động rất tự nhiên, giống như sự xuất hiện của hắn để giúp Lâm Ninh chào hỏi Trương Thanh Vân cho gọn gàng.
- Trưởng phòng, anh đi đường mệt nhọc rồi.
Lâm Ninh vươn tay từ xa nói.
- Anh Lâm không nên khách sáo, cũng không cần phải gắng sức ra sân bay tiếp đón, hơn nữa anh đến cũng làm cho người khác phải chú ý.
Trương Thanh Vân nắm tay của Lâm Ninh nói.
Lâm Ninh nói:
- Trưởng phòng, tôi thấy lúc này anh cũng khó thể an phận, tin tức anh về Hoa Đông đã truyền khắp Lăng Thủy, thế đạo bây giờ rõ ràng có rất nhiều người chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Trương Thanh Vân không trả lời Lâm Ninh, hắn quay đầu nói với Phương Hàn:
- Chương trình chiều nay thế nào?
- Chiều nghe báo cáo của các ban ngành tương quan, bốn giờ anh sẽ tiếp kiến phó tổ trưởng tổ công tác của ủy ban kỷ luật trung ương, sau đó sẽ tham gia hội nghị của phòng lao động thương binh xã hội, hội nghị nhân sự tỉnh, trung tâm dạy nghề tỉnh...
Trương Thanh Vân vung tay dừng lời của Phương Hàn, sau đó lại khoát tay với Lâm Ninh:
- Đi, chúng ta về trước. Đúng rồi, phó phòng Lâm sẽ ngồi cùng xe với tôi, tôi cần hiểu rõ vài tình huống.
Xe chạy nhanh trên đường cao tốc, những kiến trúc ở hai bên đường vì gần sân bay nên rất thấp, đôi khi là ruộng đồng, có nơi là khu công nghiệp, có chỗ lại là rừng, Trương Thanh Vân nhìn khung cảnh khá say mê.
- Anh có ý kiến thế nào với vấn đề ủy ban kỷ luật tiến vào Hoa Đông lần này? Nếu đưa đầu hổ mà thu đuôi rắn thì không giống như phong cách của lãnh đạo ủy ban kỷ luật trung ương.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, vừa rồi hắn đã được nghe báo cáo của Lâm Ninh, tổ công tác của ủy ban kỷ luật vào Hoa Đông và vừa triển khai thế điều tra, thư ký trưởng Thạch Dũng của công ty Tam Kiến đã ôm một số tiền lớn bỏ chạy.
Thạch Dũng là một phần tử nắm giữa manh mối của vụ án, bây giờ đối phương đã bỏ chạy, điều tra không thể được tiến hành khi không có chứng cứ. Cuối cùng vì suy xét đến tình thế mẫn cảm ở Hoa Đông, vì vậy tổ công tác quyết định tạm thời rút khỏi Hoa Đông, kết thúc điều tra.
- Trưởng phòng, tôi không có ý kiến với công tác của các đồng chí ủy ban kỷ luật trung ương, nhưng hành động của họ lần này vẫn ảnh hưởng rất lớn đến anh, bên ngoài có quá nhiều tin đồn nhảm.
Lâm Ninh nói.
Trương Thanh Vân không tiếp lời của Lâm Ninh, hắn chỉ nhìn chằm chằm khung cảnh ngoài cửa sổ. Trước đó Trương Thanh Vân luôn cho rằng Yến Thành và Miêu Thiên Phương có vấn đề, nhưng khi đó hắn chỉ cảnh giác mà thôi.
Nhưng hôm nay nghe báo cáo của Lâm Ninh thì Trương Thanh Vân có cái nhìn mới, nếu thật sự là thư ký trưởng bỏ chạy, sau đó còn truy cứu trách nhiệm hay không? Truy cứu trách nhiệm thì Miêu Thiên Phương sẽ bị điều động sao? Mặt khác cũng nhân cơ hội di dời Yến Thành ra khỏi Hoa Đông sao?
Trương Thanh Vân cảm thấy hai người kia tuyệt đối không thể điều động, vì nếu nói nghiêm khắc thì ủy ban kỷ luật trung ương lần này không công mà lui, ngược lại còn đánh rắn động cỏ, kinh động đến những người có vấn đề.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà cảm thán, lúc này Hoa Đông vẫn thiếu ăn ý với trung ương, nếu không phải ban ngành không có ý kiến, phòng tổ chức tỉnh ủy Hoa Đông lại đang vào thế khó thì tình huống sẽ không bị động như lúc này. Trương Thanh Vân dù trăm phương ngàn kế cũng không thể cho Yến Thành mà Miêu Thiên Phương sử dụng thành công mưu kế kim thiền thoát xác.
Khi ở thủ đô thì Trương Thanh Vân đã canh cánh trong lòng vấn đề có người giở trò quỷ và châm ngòi ly gián, hắn cho rằng sự việc bùng phát sẽ càng làm phức tạp tình hình. Nhưng khi về đến Hoa Đông và nghe báo cáo của Lâm Ninh thì ý nghĩ của Trương Thanh Vân lại biến đổi.
Trương Thanh Vân thậm chí thầm trách ủy ban kỷ luật trung ương không liên hệ đầy đủ với tỉnh ủy để minh bạch tình huống, vì vậy mà không có thu hoạch gì.
- Anh Lâm, có lẽ anh quen thuộc với các đồng chí bên phía xí nghiệp nhà nước, theo ý của anh thì bọn họ có liên quan gì đến Hoa Đông chúng ta không?
Trương Thanh Vân bình tĩnh nói.
Lâm Ninh liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, hắn nói:
- Việc này rất khó nói, rất có thể là liên quan, cũng có thể là không. Nhưng thường thì các xí nghiệp nhà nước thường ít khi liên quan đến nhân sự địa phương, hơn nữa phòng tổ chức tỉnh Hoa Đông chúng ta khó thể ước thúc các xí nghiệp nhà nước, tôi nghĩ rằng sự thay đổi của hệ thống các xí nghiệp nhà nước sẽ không ảnh hưởng đến Hoa Đông.
- À.
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Vậy anh có biết trong hệ thống tổ chức của chúng ta có hiện tượng tham ô hủ bại hay không?
Vẻ mặt Lâm Ninh chợt biến đổi, hắn nói:
- Gần đây hệ thống tổ chức của Hoa Đông xuất hiện nhiều vấn đề, trong việc này có liên quan rất nhiều đến cơ chế, còn vấn đề tham ô hủ bại, tôi nghĩ rằng trong tỉnh có hơn một trăm ngàn quan viên, điều này là khó thể tránh...
Lâm Ninh vừa nói vừa nhìn mặt Trương Thanh Vân, hắn không nhìn thấy sự nghiêm nghị của đối phương. Trương Thanh Vân lúc này đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Lâm Ninh căn bản không biết trưởng phòng đang nghĩ gì.
Dựa theo ý nghĩ của Lâm Ninh thì Trương Thanh Vân nghe tin tức ủy ban kỷ luật rút khỏi Hoa Đông thì phải vui sướng mới đúng, nhưng sự thật lại không phải là như vậy. Lâm Ninh lúc này lại tiếp tục hoài nghi, chẳng lẽ ủy ban kỷ luật lần này xuống Hoa Đông có liên quan đến Trương Thanh Vân sao?
Nếu sự thật là do Trương Thanh Vân, như vậy dựa vào tính cách của hắn thì sẽ để cho ủy ban kỷ luật trung ương quay về sao? Mặt khác hắn vội vàng chạy về Hoa Đông, chẳng phải trong tay đã có manh mối?
Lâm Ninh càng suy nghĩ miên man mà trong lòng càng phát lạnh, trong lòng bàn tay cũng vã mồ hôi lạnh. Nếu Trương Thanh Vân nắm giữ manh mối thì có phải đã sắp chụp đến Lâm Ninh hắn rồi không?
Trương Thanh Vân nhíu mày nhìn ra cửa sổ, hắn cũng không biết Lâm Ninh ở bên cạnh đã lạnh cóng tay chân. Hắn nghĩ đến vấn đề tổ chức ở Hoa Đông, khi nghĩ đến vấn đề này thì hắn càng cảm thấy thay đổi phương pháp điều động cán bộ phạm vi lớn thành trao đổi học tập là hoàn toàn chính xác.
Nếu điều động cán bộ phạm vi lớn thì rõ ràng sẽ chia rẽ làm rối loạn Hoa Đông, giống như vãi đậu về khắp nơi. Tất nhiên phái Hoa Đông sẽ kết thúc, mà những vấn đề tồn tại ở Hoa Đông cũng bị bịt kín.
Khi che giấu vấn đề thì chắc chắn sẽ bùng ra đủ loại vấn đề, mà Hoa Đông phát triển cũng không vì một lần cải cách mà êm đẹp. Khác biệt là cải cách một lần, dù có thuận lợi cũng chỉ là một bắt đầu, tất cả cũng không thể đại biểu cho tính ổn định và lâu dài của Hoa Đông. xem tại
Vì vậy nếu xét từ góc độ này thì sẽ có cách hiểu mới về vấn đề ở Hoa Đông.
- Chạy nhanh lên, đã trì hoãn quá lâu rồi.
Trương Thanh Vân đột nhiên quay đầu nói lớn với lái xe, hắn phát hiện ra được ý nghĩ vừa rồi mà cực kỳ mừng rỡ, hắn muốn quay về phòng làm việc viết thành văn bản, ngay sau đó sẽ phản hồi lên trên.
Bây giờ đối với Trương Thanh Vân thì những quyết sách và đề nghị phù hợp của trung ương sẽ làm hắn kích động, trong lòng hắn biết rõ, mình là người đứng đầu cải cách, bản thân mình phải buộc chặt với Hoa Đông, có thể nói là cùng chung phát triển.
Bây giờ Trương Thanh Vân hoàn toàn có thể vùi đầu vào sự nghiệp vĩ đại này, có đôi khi không quan tâm đến chuyện xung quanh.
Lâm Ninh nhìn vẻ mặt của Trương Thanh Vân mà như ngồi trên đống lửa, hắn có thể mẫn cảm phát hiện ra sự nguy hiểm. Hắn cũng nhận ra Trương Thanh Vân có nhận thức toàn vẹn với vấn đề trong hệ thống tổ chức Hoa Đông.
Đồng thời Trương Thanh Vân dù không phát hiện ra những nhân tố không thuận lợi khi ủy ban kỷ luật xuống Hoa Đông, nhưng đây cũng không phải là tin tức gì tốt với Lâm Ninh. Vì một khi sự thật bộc lộ ra thì Lâm Ninh sẽ là người đầu tiên bị kỷ luật vì chế tài đảng...
Xe chạy nửa giờ trên đường thì cuối cùng cũng đến bên ngoài tỉnh ủy, biển số xe của Trương Thanh Vân thì toàn tỉnh ủy đều biết, khi còn cách khá xa thì lính gác trước cổng đã cúi chào, sau đó dùng ánh mắt đặc biệt nghênh đón xe Trương Thanh Vân chậm rãi qua cổng, cuối cùng còn đưa mắt nhìn chiếc xe nhanh chóng chạy vào bãi đậu xe số một tỉnh ủy.
Trương Thanh Vân về Hoa Đông, bây giờ dù hắn ở thủ đô hay Hoa Đông thì đều được mọi người chú ý đặc biệt, giống như hắn xuất hiện ở đâu thì nơi đấy sẽ có chuyện.
- Trưởng phòng Lâm, trưởng phòng Trương chắc đi trên chiếc máy bay này.
Thư ký của Lâm Ninh khẽ nhắc nhở, Lâm Ninh đặc biệt đến đây tiếp đón coi như đã dùng hết tâm tư, tỏ vẻ coi trọng Trương Thanh Vân, đồng thời cũng muốn báo cáo tình huống Hoa Đông lúc này để trưởng phòng định đoạt. Mà trong những tinh huống kia quan trọng nhất là vấn đề ủy ban kỷ luật trung ương xuống Hoa Đông điều tra xí nghiệp nhà nước.
Hôm nay bầu không khí Hoa Đông rất nóng, khi Trương Thanh Vân xuống may bay thì nhiệt độ bên ngoài đã gần bốn mươi độ, hắn đi ra từ trong cửa khách quý, Phương Hàn cũng không nhắc hắn mặc áo khoác.
- Trưởng phòng, có phó phòng Lâm đến đón tiếp.
Phương Hàn nói, hắn nhìn về phía đám người tiếp đón và thấy Lâm Ninh.
Trương Thanh Vân cau mày, lúc này Lâm Ninh cũng nhìn thấy trưởng phòng, hắn vội vàng tiến lên. Nhưng khi đến gần Trương Thanh Vân thì Lâm Ninh lại dừng bước, trước mặt Trương Thanh Vân xuất hiện một người thanh niên mặc tây trang, người này vô tình chắn đường Lâm Ninh.
Người thanh niên này không lớn tuổi, tên là Mao Khiêm, hơn hai mươi, đầu ba phân, cơ thể nhìn rất can lớn rắn chắc và gọn gàng. Người này là lễ vật của Triệu Truyền cho Trương Thanh Vân, có xuất thân từ cục cảnh vệ trung ương, thuộc về loại cảnh vệ cực kỳ chuyên nghiệp.
Trương Thanh Vân cũng không từ chối ý tốt của anh vợ, nhưng Triệu Truyền cũng muốn nhắc nhở hắn, để hắn làm việc không quá ác liệt, đắc tội nhiều người thì sợ rằng sẽ phát sinh sự việc ngoài ý muốn.
- Tiểu Mao, vị này chính là phó phòng Lâm phòng tổ chức Hoa Đông.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
- Chào trưởng phòng Lâm.
Mao Khiêm dùng giọng khách khí nói, bước chân di động rất tự nhiên, giống như sự xuất hiện của hắn để giúp Lâm Ninh chào hỏi Trương Thanh Vân cho gọn gàng.
- Trưởng phòng, anh đi đường mệt nhọc rồi.
Lâm Ninh vươn tay từ xa nói.
- Anh Lâm không nên khách sáo, cũng không cần phải gắng sức ra sân bay tiếp đón, hơn nữa anh đến cũng làm cho người khác phải chú ý.
Trương Thanh Vân nắm tay của Lâm Ninh nói.
Lâm Ninh nói:
- Trưởng phòng, tôi thấy lúc này anh cũng khó thể an phận, tin tức anh về Hoa Đông đã truyền khắp Lăng Thủy, thế đạo bây giờ rõ ràng có rất nhiều người chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Trương Thanh Vân không trả lời Lâm Ninh, hắn quay đầu nói với Phương Hàn:
- Chương trình chiều nay thế nào?
- Chiều nghe báo cáo của các ban ngành tương quan, bốn giờ anh sẽ tiếp kiến phó tổ trưởng tổ công tác của ủy ban kỷ luật trung ương, sau đó sẽ tham gia hội nghị của phòng lao động thương binh xã hội, hội nghị nhân sự tỉnh, trung tâm dạy nghề tỉnh...
Trương Thanh Vân vung tay dừng lời của Phương Hàn, sau đó lại khoát tay với Lâm Ninh:
- Đi, chúng ta về trước. Đúng rồi, phó phòng Lâm sẽ ngồi cùng xe với tôi, tôi cần hiểu rõ vài tình huống.
Xe chạy nhanh trên đường cao tốc, những kiến trúc ở hai bên đường vì gần sân bay nên rất thấp, đôi khi là ruộng đồng, có nơi là khu công nghiệp, có chỗ lại là rừng, Trương Thanh Vân nhìn khung cảnh khá say mê.
- Anh có ý kiến thế nào với vấn đề ủy ban kỷ luật tiến vào Hoa Đông lần này? Nếu đưa đầu hổ mà thu đuôi rắn thì không giống như phong cách của lãnh đạo ủy ban kỷ luật trung ương.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, vừa rồi hắn đã được nghe báo cáo của Lâm Ninh, tổ công tác của ủy ban kỷ luật vào Hoa Đông và vừa triển khai thế điều tra, thư ký trưởng Thạch Dũng của công ty Tam Kiến đã ôm một số tiền lớn bỏ chạy.
Thạch Dũng là một phần tử nắm giữa manh mối của vụ án, bây giờ đối phương đã bỏ chạy, điều tra không thể được tiến hành khi không có chứng cứ. Cuối cùng vì suy xét đến tình thế mẫn cảm ở Hoa Đông, vì vậy tổ công tác quyết định tạm thời rút khỏi Hoa Đông, kết thúc điều tra.
- Trưởng phòng, tôi không có ý kiến với công tác của các đồng chí ủy ban kỷ luật trung ương, nhưng hành động của họ lần này vẫn ảnh hưởng rất lớn đến anh, bên ngoài có quá nhiều tin đồn nhảm.
Lâm Ninh nói.
Trương Thanh Vân không tiếp lời của Lâm Ninh, hắn chỉ nhìn chằm chằm khung cảnh ngoài cửa sổ. Trước đó Trương Thanh Vân luôn cho rằng Yến Thành và Miêu Thiên Phương có vấn đề, nhưng khi đó hắn chỉ cảnh giác mà thôi.
Nhưng hôm nay nghe báo cáo của Lâm Ninh thì Trương Thanh Vân có cái nhìn mới, nếu thật sự là thư ký trưởng bỏ chạy, sau đó còn truy cứu trách nhiệm hay không? Truy cứu trách nhiệm thì Miêu Thiên Phương sẽ bị điều động sao? Mặt khác cũng nhân cơ hội di dời Yến Thành ra khỏi Hoa Đông sao?
Trương Thanh Vân cảm thấy hai người kia tuyệt đối không thể điều động, vì nếu nói nghiêm khắc thì ủy ban kỷ luật trung ương lần này không công mà lui, ngược lại còn đánh rắn động cỏ, kinh động đến những người có vấn đề.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà cảm thán, lúc này Hoa Đông vẫn thiếu ăn ý với trung ương, nếu không phải ban ngành không có ý kiến, phòng tổ chức tỉnh ủy Hoa Đông lại đang vào thế khó thì tình huống sẽ không bị động như lúc này. Trương Thanh Vân dù trăm phương ngàn kế cũng không thể cho Yến Thành mà Miêu Thiên Phương sử dụng thành công mưu kế kim thiền thoát xác.
Khi ở thủ đô thì Trương Thanh Vân đã canh cánh trong lòng vấn đề có người giở trò quỷ và châm ngòi ly gián, hắn cho rằng sự việc bùng phát sẽ càng làm phức tạp tình hình. Nhưng khi về đến Hoa Đông và nghe báo cáo của Lâm Ninh thì ý nghĩ của Trương Thanh Vân lại biến đổi.
Trương Thanh Vân thậm chí thầm trách ủy ban kỷ luật trung ương không liên hệ đầy đủ với tỉnh ủy để minh bạch tình huống, vì vậy mà không có thu hoạch gì.
- Anh Lâm, có lẽ anh quen thuộc với các đồng chí bên phía xí nghiệp nhà nước, theo ý của anh thì bọn họ có liên quan gì đến Hoa Đông chúng ta không?
Trương Thanh Vân bình tĩnh nói.
Lâm Ninh liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, hắn nói:
- Việc này rất khó nói, rất có thể là liên quan, cũng có thể là không. Nhưng thường thì các xí nghiệp nhà nước thường ít khi liên quan đến nhân sự địa phương, hơn nữa phòng tổ chức tỉnh Hoa Đông chúng ta khó thể ước thúc các xí nghiệp nhà nước, tôi nghĩ rằng sự thay đổi của hệ thống các xí nghiệp nhà nước sẽ không ảnh hưởng đến Hoa Đông.
- À.
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Vậy anh có biết trong hệ thống tổ chức của chúng ta có hiện tượng tham ô hủ bại hay không?
Vẻ mặt Lâm Ninh chợt biến đổi, hắn nói:
- Gần đây hệ thống tổ chức của Hoa Đông xuất hiện nhiều vấn đề, trong việc này có liên quan rất nhiều đến cơ chế, còn vấn đề tham ô hủ bại, tôi nghĩ rằng trong tỉnh có hơn một trăm ngàn quan viên, điều này là khó thể tránh...
Lâm Ninh vừa nói vừa nhìn mặt Trương Thanh Vân, hắn không nhìn thấy sự nghiêm nghị của đối phương. Trương Thanh Vân lúc này đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Lâm Ninh căn bản không biết trưởng phòng đang nghĩ gì.
Dựa theo ý nghĩ của Lâm Ninh thì Trương Thanh Vân nghe tin tức ủy ban kỷ luật rút khỏi Hoa Đông thì phải vui sướng mới đúng, nhưng sự thật lại không phải là như vậy. Lâm Ninh lúc này lại tiếp tục hoài nghi, chẳng lẽ ủy ban kỷ luật lần này xuống Hoa Đông có liên quan đến Trương Thanh Vân sao?
Nếu sự thật là do Trương Thanh Vân, như vậy dựa vào tính cách của hắn thì sẽ để cho ủy ban kỷ luật trung ương quay về sao? Mặt khác hắn vội vàng chạy về Hoa Đông, chẳng phải trong tay đã có manh mối?
Lâm Ninh càng suy nghĩ miên man mà trong lòng càng phát lạnh, trong lòng bàn tay cũng vã mồ hôi lạnh. Nếu Trương Thanh Vân nắm giữ manh mối thì có phải đã sắp chụp đến Lâm Ninh hắn rồi không?
Trương Thanh Vân nhíu mày nhìn ra cửa sổ, hắn cũng không biết Lâm Ninh ở bên cạnh đã lạnh cóng tay chân. Hắn nghĩ đến vấn đề tổ chức ở Hoa Đông, khi nghĩ đến vấn đề này thì hắn càng cảm thấy thay đổi phương pháp điều động cán bộ phạm vi lớn thành trao đổi học tập là hoàn toàn chính xác.
Nếu điều động cán bộ phạm vi lớn thì rõ ràng sẽ chia rẽ làm rối loạn Hoa Đông, giống như vãi đậu về khắp nơi. Tất nhiên phái Hoa Đông sẽ kết thúc, mà những vấn đề tồn tại ở Hoa Đông cũng bị bịt kín.
Khi che giấu vấn đề thì chắc chắn sẽ bùng ra đủ loại vấn đề, mà Hoa Đông phát triển cũng không vì một lần cải cách mà êm đẹp. Khác biệt là cải cách một lần, dù có thuận lợi cũng chỉ là một bắt đầu, tất cả cũng không thể đại biểu cho tính ổn định và lâu dài của Hoa Đông. xem tại
Vì vậy nếu xét từ góc độ này thì sẽ có cách hiểu mới về vấn đề ở Hoa Đông.
- Chạy nhanh lên, đã trì hoãn quá lâu rồi.
Trương Thanh Vân đột nhiên quay đầu nói lớn với lái xe, hắn phát hiện ra được ý nghĩ vừa rồi mà cực kỳ mừng rỡ, hắn muốn quay về phòng làm việc viết thành văn bản, ngay sau đó sẽ phản hồi lên trên.
Bây giờ đối với Trương Thanh Vân thì những quyết sách và đề nghị phù hợp của trung ương sẽ làm hắn kích động, trong lòng hắn biết rõ, mình là người đứng đầu cải cách, bản thân mình phải buộc chặt với Hoa Đông, có thể nói là cùng chung phát triển.
Bây giờ Trương Thanh Vân hoàn toàn có thể vùi đầu vào sự nghiệp vĩ đại này, có đôi khi không quan tâm đến chuyện xung quanh.
Lâm Ninh nhìn vẻ mặt của Trương Thanh Vân mà như ngồi trên đống lửa, hắn có thể mẫn cảm phát hiện ra sự nguy hiểm. Hắn cũng nhận ra Trương Thanh Vân có nhận thức toàn vẹn với vấn đề trong hệ thống tổ chức Hoa Đông.
Đồng thời Trương Thanh Vân dù không phát hiện ra những nhân tố không thuận lợi khi ủy ban kỷ luật xuống Hoa Đông, nhưng đây cũng không phải là tin tức gì tốt với Lâm Ninh. Vì một khi sự thật bộc lộ ra thì Lâm Ninh sẽ là người đầu tiên bị kỷ luật vì chế tài đảng...
Xe chạy nửa giờ trên đường thì cuối cùng cũng đến bên ngoài tỉnh ủy, biển số xe của Trương Thanh Vân thì toàn tỉnh ủy đều biết, khi còn cách khá xa thì lính gác trước cổng đã cúi chào, sau đó dùng ánh mắt đặc biệt nghênh đón xe Trương Thanh Vân chậm rãi qua cổng, cuối cùng còn đưa mắt nhìn chiếc xe nhanh chóng chạy vào bãi đậu xe số một tỉnh ủy.
Trương Thanh Vân về Hoa Đông, bây giờ dù hắn ở thủ đô hay Hoa Đông thì đều được mọi người chú ý đặc biệt, giống như hắn xuất hiện ở đâu thì nơi đấy sẽ có chuyện.