Kỹ thuật bơi lặn của Tần Vệ Quốc là rất tốt, lão vào trong nước trông chẳng còn là một ông già, biết tất cả các kiểu bơi, qua lại trong nước rất tự nhiên.
Trương Thanh Vân cũng không đến gần bí thư như những người khác, hắn chỉ yên lặng đứng ở phía xa nhìn mọi người tụ tập xem Tần Vệ Quốc bơi lặn như sao bên trăng. Kỹ thuật bơi của lão không có định, khi thì đứng khi thì nằm, có lúc còn quay cuồng trong nước, cực kỳ tự nhiên tiêu sái.
Điều này không khỏi làm Trương Thanh Vân liên tưởng đến cách làm quan và làm người của Tần Vệ Quốc. Kỹ xảo làm quan và làm người của Tần Vệ Quốc không thua kém kỹ thuật bơi lội, hơn nũa phong cách cũng cực kỳ tương tự. Lão làm việc luôn rất thần kỳ, nhìn thì có vẻ bình thản nhưng phải đến khi sự việc qua đi thì người ta mới lĩnh ngộ được sự tuyệt diệu bên trong.
Trương Thanh Vân cũng đã công tác ở Hoa Đông được vài năm, hầu như hắn luôn đi theo Tần Vệ Quốc, hơn nữa lão có rất nhiều chuyện không giấu hắn. Không thể không nói Trương Thanh Vân học được rất nhiều từ Tần Vệ Quốc.
Trong những bài học đó có kỹ xảo tuyệt diệu khi làm quan và làm người, cũng có thái độ kiên trì và vững chắc đối với sự nghiệp, hơn nữa còn có tinh thần vĩnh viễn không lùi bước.
Trương Thanh Vân biết phái Hoa Đông tan rã tạo nên đả kích rất lớn cho Tần Vệ Quốc, là một trong những nhân vật tai to mặt lớn của phái Hoa Đông, Tần Vệ Quốc đảm nhiệm chức bí thư tỉnh ủy Hoa Đông được tám năm, nếu xét từ nhân tình thì Tần Vệ Quốc không thể nào để Hoa Đông sụp đổ trên tay mình.
Vào thời điểm xảy ra vấn đề thì Tần Vệ Quốc đang trị bệnh, đợi đến khi lão từ Mỹ quay về thì mọi việc đã không còn đường cứu vãn. Dưới tình huống đó tâm tình của lão chắc chắn sẽ hạ xuống rất thấp, mà mục tiêu của lão cũng tuyệt đối mê mang.
Nếu là người bình thường thì Tần Vệ Quốc dù sao cũng sắp về hưu, có lẽ tâm ý cũng sớm nguội lạnh. Nhưng lão không phải là người bình thường, lão tích cực hòa giải, vẫn tiếp tục ở lại chức vị bí thư tỉnh ủy Hoa Đông.
Tần Vệ Quốc đảm nhiệm chức vụ bí thư mà liên tục thay đổi tư tưởng của chính mình, lão cố gắng vứt bỏ những tư tưởng không tốt của phái Hoa Đông, bắt đầu đón nhận các thành viên mới như Kiều Quốc Thịnh và Âu Đan. Có thể nói Tần Vệ Quốc là người có tư tưởng cải cách sớm nhất ở Hoa Đông.
Nhìn chung thì sau gần một năm công tác, Tần Vệ Quốc đã luôn lấy đại cục Hoa Đông làm trọng, hơn nữa còn cố gắng ủy quyền cho cấp dưới, mục đích là đoàn kết ban ngành và làm cho tư tưởng của mình được quán triệt.
Mà trong lúc đó Tần Vệ Quốc quyết đoán đề cử Trương Thanh Vân làm trưởng phòng tổ chức cũng coi như ủy thác trách nhiệm, tiến hành công tác tỉa cành vãi hạt. Những sự việc này thể hiện tâm tình kiên trì cố chấp của Tần Vệ Quốc, cũng thể hiện ý thức trách nhiệm cao độ của một bí thư tỉnh ủy Hoa Đông.
Có thể nói, nếu Hoa Đông không có một bí thư Tần Vệ Quốc, đổi lại là người khác thì chắc chắn sẽ sử dụng phương pháp đẩy ngã xây dựng lại, như vậy sẽ tạo nên rung chuyển xã hội, rung chuyển chính trị. Dù có khống chế tốt thì cũng không thể thực hiện cải cách vững vàng ở Hoa Đông, cuối cùng sẽ tạo nên những tổn thất khổng lồ khó thể né tránh.
Nhưng Tần Vệ Quốc lại đơn giản làm cho cải cách của Hoa Đông đi trên con đường vững vàng và chính xác, bên trong tồn tại rất nhiều tranh luận và đấu tranh. Trong những vấn đề đó quan trọng nhất là tranh cãi giữa Âu Đan và Trương Thanh Vân, trong lúc xử lý vấn đề thì Tần Vệ Quốc cũng phô bày kỹ xảo chính trị tuyệt vời, lão coi trọng Trương Thanh Vân nhưng cũng không nghiêng về phía ai, lão trọng dụng nhưng cũng gõ đầu Trương Thanh Vân.
Cuối cùng dưới sự thúc đẩy của Tần Vệ Quốc thì có rất nhiều vấn đề ở Hoa Đông giống như mọi người hợp mưu hợp sức, những quyết sách cuối cùng phần lớn đều do mọi người cùng nhau làm ra. Mỗi lần gặp phải khó khăn thì sẽ có tranh luận, khi đưa ra quyết sách thì ban ngành đều đoàn kết, mọi người giúp đỡ lẫn nhau để hiểu rõ công tác.
Tần Vệ Quốc thông qua khống chế vĩ mô như vậy mà cuối cùng cũng kéo đại cục Hoa Đông đi về một phương hướng, liên tục đoàn kết ban ngành, đồng thời cũng dựng nên uy vọng rất lớn trong ban ngành.
Chính vì trí tuệ tuyệt diệu và tinh thần cố chấp của Tần Vệ Quốc, cuối cùng dưới tình thế Hoa Đông suy thoái cũng tìm được sự coi trọng của trung ương, thành công trong vấn đề kéo dài tính mạng chính trị, đồng thời cũng sải chân bước vào trong hàng ngũ lãnh đạo quốc gia.
Trương Thanh Vân thấy một nhân vật chính trị đến cấp bậc như Tần Vệ Quốc cũng xem như tương đối hoàn mỹ. Lão làm quan tự nhiên tự tại, tiêu sái giống như bơi lội vào lúc này, làm người ta ngộ ra một tình cảnh rất đẹp, hiểu biết sâu sắc.
- Trưởng phòng...Anh lau nước đi.
Trương Thanh Vân từ trong bể bơi bước lên, Phương Hàn cầm khăn tắm đến nói.
Trương Thanh Vân xoa qua thân thể, hắn chậm rãi đi dọc theo bể bơi sang bờ bên kia.
- Thanh Vân, sao vậy? Đã chán rồi à? Bạn đang đọc chuyện tại
Góc phải hồ bơi vang lên một âm thanh, Trương Thanh Vân nhìn lại, thì ra là Kiều Quốc Thịnh.
- Chủ tịch, tôi đến đây sớm nhất, đã bơi được nửa giờ, bây giờ da cũng nở hết ra.
Trương Thanh Vân cười nói.
- Khi bằng tuổi cậu thì tôi cũng không kiêng kỵ như vậy, cậu xem, bí thư lớn tuổi nhất nhưng không phải đang rất hào hứng sao?
Kiều Quốc Thịnh cười ha hả nói.
Kiều Quốc Thịnh nói như vậy thì Trương Thanh Vân cũng không thể bỏ đi ngay, hắn đành phải thuận thế ngồi nơi bậc cầu thang thả chân vào nước.
Kiều Quốc Thịnh nói:
- Thanh Vân, lần này cậu có thể làm cho Hoa Đông chúng ta lộ mặt, là người đề xuất phương án trao đổi cán bộ, đồng thời trung ương cũng đánh giá rất cao đề nghị này. Bây giờ bên ngoài nói Hoa Đông đã bị cậu biến thành một trại huấn luyện lớn, là nơi tất cả cán bộ vĩ đại trong nước tập trung, tương lai của Hoa Đông rất được xem trọng...
Kiều Quốc Thịnh vừa nói vừa bơi đến bên cạnh, đây là khu vực nước cạn. Trương Thanh Vân nhìn những động tác vụng về của Kiều Quốc Thịnh mà ngây người, thì ra chủ tịch không biết bơi, chẳng qua chỉ đứng vững nhờ vào phao mà thôi.
Kiều Quốc Thịnh đi đến bên cạnh giơ tay ra, Trương Thanh Vân nắm tay kéo lên, lúc này thư ký của Kiều Quốc Thịnh cũng tiến lên đưa khăn và áo. Kiều Quốc Thịnh chậm rãi lau khô người, sau đó đặt áo xuống bên cạnh Trương Thanh Vân.
Trong ấn tượng của Trương Thanh Vân thì Kiều Quốc Thịnh trước nay vẫn rất ôn hòa với mình, hôm nay chủ động nhiệt tình như thế này là rất hiếm có. Hơn nữa Kiều Quốc Thịnh nói Hoa Đông trở thành một trại huấn luyện của cán bộ trong nước rõ ràng đang tâng bốc.
Trước mắt cải cách ở Hoa Đông còn chưa mở, Trương Thanh Vân nào có dã tâm như vậy? Bây giờ vấn đề cải cách hệ thống ở Hoa Đông còn chưa tuyên truyền rộng xuống tuyến dưới mà đã có người đốt nhang thơm, hơn nữa còn coi cải cách Hoa Đông là điển hình cả nước.
- Đúng rồi, Thanh Vân, vài ngày nữa ba bộ ban ngành khối chính quyền, đại biểu quốc hội, hội nghị hiệp thương chính trị sẽ phải chứng thực vấn đề tăng thêm thành viên ban ngành. Lần này những cán bộ từ trung ương và phần đất bên ngoài tiến vào sẽ chiếm phần lớn, trong những người này cũng chẳng thiếu người quen...
Kiều Quốc Thịnh thản nhiên nói.
Trương Thanh Vân khẽ cười:
- Đúng vậy, hôm nay cán bộ cục số hai cục tổ chức trung ương còn nói chuyện điện thoại với tôi, chiều nay chúng tôi còn phải tổ chức hội nghị thảo luận những nhân tuyển tương quan. Dù là thế nào thì những nhân viên được đề cử và đề bạt đều được đăng báo, như vậy trung ương mới thuận tiện suy xét...
- Cậu nói rất đúng, lần này trung ương đều có điều chỉnh các ban ngành trong nước mà lại có thái độ thận trọng với việc điều chỉnh lựa chọn ở Hoa Đông chúng ta, điều này đã nói rõ trung ương đang ngày càng coi trọng Hoa Đông.
- Thanh Vân, cậu xem đồng chí chủ tịch Đồng Kiến Quốc thành phố Lăng Thủy là cán bộ lão thành ở Hoa Đông, chúng ta có nên đề nghị cho anh ấy tiến vào danh sách ban ngành khối chính quyền tỉnh hay không. Tôi rất hiểu đồng chí này, rất an tâm, rất cụ thể, năng lực rất mạnh.
Kiều Quốc Thịnh nói.
Trương Thanh Vân híp mắt cười, trong lòng đã hiểu rõ ý đồ của Kiều Quốc Thịnh. Lúc này ban ngành khối chính quyền Hoa Đông đang thiếu người, lần này trung ương đã từng có suy xét về điều chỉnh ban ngành khối chính quyền Hoa Đông, mà tiếng hô cao nhất chín là Cao Cát Tường xuống Hoa Đông làm phó chủ tịch tỉnh.
Rõ ràng Kiều Quốc Thịnh không muốn ban ngành khối chính quyền có thêm nhiều vấn đề, vì vậy hắn không hài lòng với sắp xếp của trung ương, cố ý tạo hoạt động.
Kiều Quốc Thịnh đề cử Đồng Kiến Quốc, Trương Thanh Vân đã hiểu, lý lịch Đồng Kiến Quốc tiến vào ban ngành khối chính quyền là rất đủ, hơn nữa Đồng Kiến Quốc còn có tuổi hơn Cao Cát Tường. Mặt khác bây giờ Hoa Đông đang thiếu cán bộ bản địa, Đồng Kiến Quốc là cán bộ Hoa Đông, tất nhiên phù hợp với điều kiện này.
Nếu Đồng Kiến Quốc tiến lên phó chủ tịch tỉnh thì Cao Cát Tường sẽ mất đi cơ hội, cuối cùng khả năng lớn nhất sẽ bị điều chỉnh đến Lăng Thủy làm chủ tịch. Tuy cấp bậc cũng là phó bộ nhưng vẫn thua kém chức vụ phó chủ tịch tỉnh.
Chưa nói đến những vấn đề khác, Kiều Quốc Thịnh chỉ đích danh Đồng Kiến Quốc, tất nhiên hắn cũng hiểu mâu thuẫn từng có giữa Trương Thanh Vân và Cao Cát Tường. Vừa rồi Trương Thanh Vân còn cảm thấy kỳ quái vì sao Kiều Quốc Thịnh lại nhiệt tình như vậy, thì ra đối phương có mục đích khác.
- Chủ tịch, nếu anh trưng cầu ý kiến của tôi, tôi rất thừa nhận năng lực của đồng chí Đồng Kiến Quốc, anh ấy hoàn toàn phù hợp với chức vụ phó chủ tịch tỉnh...
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
Kiều Quốc Thịnh cười ha hả, hắn cười rất thoải mái giống như tảng đá đặt nặng trong lòng đã bị xô ngã. Bây giờ Trương Thanh Vân có quyền lên tiếng rất lớn về nhân sự ở Hoa Đông, quan trọng hơn là Trương Thanh Vân có được một nửa thái độ của bí thư Tần. Nếu Kiều Quốc Thịnh có thể tranh thủ được sự trợ giúp của Trương Thanh Vân, như vậy khi đưa ra ý kiến ở hội nghị thường ủy thì sẽ dễ dàng vượt qua cửa ải tỉnh ủy.
Bây giờ trung ương và tỉnh ủy Hoa Đông liên lạc rất chặt chẽ, những đề nghị của tỉnh ủy Hoa Đông rất khó bị trung ương bác bỏ, như vậy ý chí quán triệt trực tiếp của Kiều Quốc Thịnh sẽ không sinh ra vấn đề.
Kiều Quốc Thịnh nhìn Trương Thanh Vân dần khuất trong tầm mắt mà trong lòng thu nạp cảm giác vui sướng. Bây giờ hắn không thể không thừa nhận một sự thật, nếu hắn muốn có quyền tự chủ trong vấn đề tìm người ở khâu công tử tỉnh thì chỉ có một biện pháp duy nhất chính là tìm được sự trợ giúp của Trương Thanh Vân. Nếu Trương Thanh Vân phản đối thì ý đồ của Kiều Quốc Thịnh không thể thực hiện được, đây là sự thật quá phũ phàng, quyền lực trong tay Trương Thanh Vân ở Hoa Đông quá lớn
Trương Thanh Vân cũng không đến gần bí thư như những người khác, hắn chỉ yên lặng đứng ở phía xa nhìn mọi người tụ tập xem Tần Vệ Quốc bơi lặn như sao bên trăng. Kỹ thuật bơi của lão không có định, khi thì đứng khi thì nằm, có lúc còn quay cuồng trong nước, cực kỳ tự nhiên tiêu sái.
Điều này không khỏi làm Trương Thanh Vân liên tưởng đến cách làm quan và làm người của Tần Vệ Quốc. Kỹ xảo làm quan và làm người của Tần Vệ Quốc không thua kém kỹ thuật bơi lội, hơn nũa phong cách cũng cực kỳ tương tự. Lão làm việc luôn rất thần kỳ, nhìn thì có vẻ bình thản nhưng phải đến khi sự việc qua đi thì người ta mới lĩnh ngộ được sự tuyệt diệu bên trong.
Trương Thanh Vân cũng đã công tác ở Hoa Đông được vài năm, hầu như hắn luôn đi theo Tần Vệ Quốc, hơn nữa lão có rất nhiều chuyện không giấu hắn. Không thể không nói Trương Thanh Vân học được rất nhiều từ Tần Vệ Quốc.
Trong những bài học đó có kỹ xảo tuyệt diệu khi làm quan và làm người, cũng có thái độ kiên trì và vững chắc đối với sự nghiệp, hơn nữa còn có tinh thần vĩnh viễn không lùi bước.
Trương Thanh Vân biết phái Hoa Đông tan rã tạo nên đả kích rất lớn cho Tần Vệ Quốc, là một trong những nhân vật tai to mặt lớn của phái Hoa Đông, Tần Vệ Quốc đảm nhiệm chức bí thư tỉnh ủy Hoa Đông được tám năm, nếu xét từ nhân tình thì Tần Vệ Quốc không thể nào để Hoa Đông sụp đổ trên tay mình.
Vào thời điểm xảy ra vấn đề thì Tần Vệ Quốc đang trị bệnh, đợi đến khi lão từ Mỹ quay về thì mọi việc đã không còn đường cứu vãn. Dưới tình huống đó tâm tình của lão chắc chắn sẽ hạ xuống rất thấp, mà mục tiêu của lão cũng tuyệt đối mê mang.
Nếu là người bình thường thì Tần Vệ Quốc dù sao cũng sắp về hưu, có lẽ tâm ý cũng sớm nguội lạnh. Nhưng lão không phải là người bình thường, lão tích cực hòa giải, vẫn tiếp tục ở lại chức vị bí thư tỉnh ủy Hoa Đông.
Tần Vệ Quốc đảm nhiệm chức vụ bí thư mà liên tục thay đổi tư tưởng của chính mình, lão cố gắng vứt bỏ những tư tưởng không tốt của phái Hoa Đông, bắt đầu đón nhận các thành viên mới như Kiều Quốc Thịnh và Âu Đan. Có thể nói Tần Vệ Quốc là người có tư tưởng cải cách sớm nhất ở Hoa Đông.
Nhìn chung thì sau gần một năm công tác, Tần Vệ Quốc đã luôn lấy đại cục Hoa Đông làm trọng, hơn nữa còn cố gắng ủy quyền cho cấp dưới, mục đích là đoàn kết ban ngành và làm cho tư tưởng của mình được quán triệt.
Mà trong lúc đó Tần Vệ Quốc quyết đoán đề cử Trương Thanh Vân làm trưởng phòng tổ chức cũng coi như ủy thác trách nhiệm, tiến hành công tác tỉa cành vãi hạt. Những sự việc này thể hiện tâm tình kiên trì cố chấp của Tần Vệ Quốc, cũng thể hiện ý thức trách nhiệm cao độ của một bí thư tỉnh ủy Hoa Đông.
Có thể nói, nếu Hoa Đông không có một bí thư Tần Vệ Quốc, đổi lại là người khác thì chắc chắn sẽ sử dụng phương pháp đẩy ngã xây dựng lại, như vậy sẽ tạo nên rung chuyển xã hội, rung chuyển chính trị. Dù có khống chế tốt thì cũng không thể thực hiện cải cách vững vàng ở Hoa Đông, cuối cùng sẽ tạo nên những tổn thất khổng lồ khó thể né tránh.
Nhưng Tần Vệ Quốc lại đơn giản làm cho cải cách của Hoa Đông đi trên con đường vững vàng và chính xác, bên trong tồn tại rất nhiều tranh luận và đấu tranh. Trong những vấn đề đó quan trọng nhất là tranh cãi giữa Âu Đan và Trương Thanh Vân, trong lúc xử lý vấn đề thì Tần Vệ Quốc cũng phô bày kỹ xảo chính trị tuyệt vời, lão coi trọng Trương Thanh Vân nhưng cũng không nghiêng về phía ai, lão trọng dụng nhưng cũng gõ đầu Trương Thanh Vân.
Cuối cùng dưới sự thúc đẩy của Tần Vệ Quốc thì có rất nhiều vấn đề ở Hoa Đông giống như mọi người hợp mưu hợp sức, những quyết sách cuối cùng phần lớn đều do mọi người cùng nhau làm ra. Mỗi lần gặp phải khó khăn thì sẽ có tranh luận, khi đưa ra quyết sách thì ban ngành đều đoàn kết, mọi người giúp đỡ lẫn nhau để hiểu rõ công tác.
Tần Vệ Quốc thông qua khống chế vĩ mô như vậy mà cuối cùng cũng kéo đại cục Hoa Đông đi về một phương hướng, liên tục đoàn kết ban ngành, đồng thời cũng dựng nên uy vọng rất lớn trong ban ngành.
Chính vì trí tuệ tuyệt diệu và tinh thần cố chấp của Tần Vệ Quốc, cuối cùng dưới tình thế Hoa Đông suy thoái cũng tìm được sự coi trọng của trung ương, thành công trong vấn đề kéo dài tính mạng chính trị, đồng thời cũng sải chân bước vào trong hàng ngũ lãnh đạo quốc gia.
Trương Thanh Vân thấy một nhân vật chính trị đến cấp bậc như Tần Vệ Quốc cũng xem như tương đối hoàn mỹ. Lão làm quan tự nhiên tự tại, tiêu sái giống như bơi lội vào lúc này, làm người ta ngộ ra một tình cảnh rất đẹp, hiểu biết sâu sắc.
- Trưởng phòng...Anh lau nước đi.
Trương Thanh Vân từ trong bể bơi bước lên, Phương Hàn cầm khăn tắm đến nói.
Trương Thanh Vân xoa qua thân thể, hắn chậm rãi đi dọc theo bể bơi sang bờ bên kia.
- Thanh Vân, sao vậy? Đã chán rồi à? Bạn đang đọc chuyện tại
Góc phải hồ bơi vang lên một âm thanh, Trương Thanh Vân nhìn lại, thì ra là Kiều Quốc Thịnh.
- Chủ tịch, tôi đến đây sớm nhất, đã bơi được nửa giờ, bây giờ da cũng nở hết ra.
Trương Thanh Vân cười nói.
- Khi bằng tuổi cậu thì tôi cũng không kiêng kỵ như vậy, cậu xem, bí thư lớn tuổi nhất nhưng không phải đang rất hào hứng sao?
Kiều Quốc Thịnh cười ha hả nói.
Kiều Quốc Thịnh nói như vậy thì Trương Thanh Vân cũng không thể bỏ đi ngay, hắn đành phải thuận thế ngồi nơi bậc cầu thang thả chân vào nước.
Kiều Quốc Thịnh nói:
- Thanh Vân, lần này cậu có thể làm cho Hoa Đông chúng ta lộ mặt, là người đề xuất phương án trao đổi cán bộ, đồng thời trung ương cũng đánh giá rất cao đề nghị này. Bây giờ bên ngoài nói Hoa Đông đã bị cậu biến thành một trại huấn luyện lớn, là nơi tất cả cán bộ vĩ đại trong nước tập trung, tương lai của Hoa Đông rất được xem trọng...
Kiều Quốc Thịnh vừa nói vừa bơi đến bên cạnh, đây là khu vực nước cạn. Trương Thanh Vân nhìn những động tác vụng về của Kiều Quốc Thịnh mà ngây người, thì ra chủ tịch không biết bơi, chẳng qua chỉ đứng vững nhờ vào phao mà thôi.
Kiều Quốc Thịnh đi đến bên cạnh giơ tay ra, Trương Thanh Vân nắm tay kéo lên, lúc này thư ký của Kiều Quốc Thịnh cũng tiến lên đưa khăn và áo. Kiều Quốc Thịnh chậm rãi lau khô người, sau đó đặt áo xuống bên cạnh Trương Thanh Vân.
Trong ấn tượng của Trương Thanh Vân thì Kiều Quốc Thịnh trước nay vẫn rất ôn hòa với mình, hôm nay chủ động nhiệt tình như thế này là rất hiếm có. Hơn nữa Kiều Quốc Thịnh nói Hoa Đông trở thành một trại huấn luyện của cán bộ trong nước rõ ràng đang tâng bốc.
Trước mắt cải cách ở Hoa Đông còn chưa mở, Trương Thanh Vân nào có dã tâm như vậy? Bây giờ vấn đề cải cách hệ thống ở Hoa Đông còn chưa tuyên truyền rộng xuống tuyến dưới mà đã có người đốt nhang thơm, hơn nữa còn coi cải cách Hoa Đông là điển hình cả nước.
- Đúng rồi, Thanh Vân, vài ngày nữa ba bộ ban ngành khối chính quyền, đại biểu quốc hội, hội nghị hiệp thương chính trị sẽ phải chứng thực vấn đề tăng thêm thành viên ban ngành. Lần này những cán bộ từ trung ương và phần đất bên ngoài tiến vào sẽ chiếm phần lớn, trong những người này cũng chẳng thiếu người quen...
Kiều Quốc Thịnh thản nhiên nói.
Trương Thanh Vân khẽ cười:
- Đúng vậy, hôm nay cán bộ cục số hai cục tổ chức trung ương còn nói chuyện điện thoại với tôi, chiều nay chúng tôi còn phải tổ chức hội nghị thảo luận những nhân tuyển tương quan. Dù là thế nào thì những nhân viên được đề cử và đề bạt đều được đăng báo, như vậy trung ương mới thuận tiện suy xét...
- Cậu nói rất đúng, lần này trung ương đều có điều chỉnh các ban ngành trong nước mà lại có thái độ thận trọng với việc điều chỉnh lựa chọn ở Hoa Đông chúng ta, điều này đã nói rõ trung ương đang ngày càng coi trọng Hoa Đông.
- Thanh Vân, cậu xem đồng chí chủ tịch Đồng Kiến Quốc thành phố Lăng Thủy là cán bộ lão thành ở Hoa Đông, chúng ta có nên đề nghị cho anh ấy tiến vào danh sách ban ngành khối chính quyền tỉnh hay không. Tôi rất hiểu đồng chí này, rất an tâm, rất cụ thể, năng lực rất mạnh.
Kiều Quốc Thịnh nói.
Trương Thanh Vân híp mắt cười, trong lòng đã hiểu rõ ý đồ của Kiều Quốc Thịnh. Lúc này ban ngành khối chính quyền Hoa Đông đang thiếu người, lần này trung ương đã từng có suy xét về điều chỉnh ban ngành khối chính quyền Hoa Đông, mà tiếng hô cao nhất chín là Cao Cát Tường xuống Hoa Đông làm phó chủ tịch tỉnh.
Rõ ràng Kiều Quốc Thịnh không muốn ban ngành khối chính quyền có thêm nhiều vấn đề, vì vậy hắn không hài lòng với sắp xếp của trung ương, cố ý tạo hoạt động.
Kiều Quốc Thịnh đề cử Đồng Kiến Quốc, Trương Thanh Vân đã hiểu, lý lịch Đồng Kiến Quốc tiến vào ban ngành khối chính quyền là rất đủ, hơn nữa Đồng Kiến Quốc còn có tuổi hơn Cao Cát Tường. Mặt khác bây giờ Hoa Đông đang thiếu cán bộ bản địa, Đồng Kiến Quốc là cán bộ Hoa Đông, tất nhiên phù hợp với điều kiện này.
Nếu Đồng Kiến Quốc tiến lên phó chủ tịch tỉnh thì Cao Cát Tường sẽ mất đi cơ hội, cuối cùng khả năng lớn nhất sẽ bị điều chỉnh đến Lăng Thủy làm chủ tịch. Tuy cấp bậc cũng là phó bộ nhưng vẫn thua kém chức vụ phó chủ tịch tỉnh.
Chưa nói đến những vấn đề khác, Kiều Quốc Thịnh chỉ đích danh Đồng Kiến Quốc, tất nhiên hắn cũng hiểu mâu thuẫn từng có giữa Trương Thanh Vân và Cao Cát Tường. Vừa rồi Trương Thanh Vân còn cảm thấy kỳ quái vì sao Kiều Quốc Thịnh lại nhiệt tình như vậy, thì ra đối phương có mục đích khác.
- Chủ tịch, nếu anh trưng cầu ý kiến của tôi, tôi rất thừa nhận năng lực của đồng chí Đồng Kiến Quốc, anh ấy hoàn toàn phù hợp với chức vụ phó chủ tịch tỉnh...
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
Kiều Quốc Thịnh cười ha hả, hắn cười rất thoải mái giống như tảng đá đặt nặng trong lòng đã bị xô ngã. Bây giờ Trương Thanh Vân có quyền lên tiếng rất lớn về nhân sự ở Hoa Đông, quan trọng hơn là Trương Thanh Vân có được một nửa thái độ của bí thư Tần. Nếu Kiều Quốc Thịnh có thể tranh thủ được sự trợ giúp của Trương Thanh Vân, như vậy khi đưa ra ý kiến ở hội nghị thường ủy thì sẽ dễ dàng vượt qua cửa ải tỉnh ủy.
Bây giờ trung ương và tỉnh ủy Hoa Đông liên lạc rất chặt chẽ, những đề nghị của tỉnh ủy Hoa Đông rất khó bị trung ương bác bỏ, như vậy ý chí quán triệt trực tiếp của Kiều Quốc Thịnh sẽ không sinh ra vấn đề.
Kiều Quốc Thịnh nhìn Trương Thanh Vân dần khuất trong tầm mắt mà trong lòng thu nạp cảm giác vui sướng. Bây giờ hắn không thể không thừa nhận một sự thật, nếu hắn muốn có quyền tự chủ trong vấn đề tìm người ở khâu công tử tỉnh thì chỉ có một biện pháp duy nhất chính là tìm được sự trợ giúp của Trương Thanh Vân. Nếu Trương Thanh Vân phản đối thì ý đồ của Kiều Quốc Thịnh không thể thực hiện được, đây là sự thật quá phũ phàng, quyền lực trong tay Trương Thanh Vân ở Hoa Đông quá lớn