Bố Y Quan Đạo

Chương 92: Không rớt đài?

- Nếu nói về Trần Mại thì, nên nói thế nào nhỉ? Anh ấy là người chính trực, chăm chỉ công tác, cầu tiến...Nếu nói về ưu điểm thì cũng có vài phần khuyết điểm, thường dễ xúc động, đôi khi cũng nóng vội.
Trương Thanh Vân khẽ nói.
Vương Bình trầm ngâm không nói, hắn khá thanh tú, thậm chí còn có vẻ hào hoa phong nhã nhưng có một cặp mắt rất lợi hại. Khi đối mặt với Vương Bình thì Trương Thanh Vân lúc nào cũng sinh ra cảm giác bị nhìn thấu tâm gan, trong tâm thần Trương Thanh Vân có chút chấn động, Vương Bình này rõ ràng không đơn giản.
- Ừ, cậu đánh giá tương đối khách quan, vừa rồi trưởng phòng Lưu cũng đã nói như vậy, lúc này lãnh đạo cử tôi xuống phục trách công tác đảng đoàn thể, vì vậy vấn đề này cũng cần phải cẩn thận. Nếu nói đến chuyện của cục công an lần này thì cá nhân tôi muốn đề xuất chủ trương ổn định, chúng ta chỉ cần kiểm điểm phê bình những cán bộ phạm sai lầm...
Trong lòng Trương Thanh Vân lập tức lóe lên rất nhiều ý niệm, khoảnh khắc này hắn đã hiểu rõ ngọn nguồn. Vương Bình rõ ràng không muốn đẩy ngã Trần Vân Sơn, lý do thì rất đơn giản, các tướng quân thời cổ đại cũng biết rõ đạo lý "nuôi giặc để ổn định thế cuộc", Vương Bình rõ ràng cũng hiểu.
Tình hình của Ung Bình hiện nay chính là Vũ Đức Chi, Lệ Cương và Hoàng Tung Sơn kiềm chế lẫn nhau, mà người có lợi nhất chính là Vương Bình hắn. Vương Bình và Hoàng Tung Sơn liên minh với nhau, hắn cũng không hy vọng Hoàng Tung Sơn sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối, vì như vậy thì giá trị của hắn sẽ không được như lúc này. Vương Bình hắn cần giữ vững sự cân bằng, để giữ vững địa vị hiện tại, sau đó mới bắt đầu tính toán đến những con đường khác.
Vừa nghĩ đến đây thì Trương Thanh Vân không khỏi thầm bội phục ánh mắt độc đáo của Vũ Đức Chi, người này đã nắm giữ tâm tính con người và quyền lực cực kỳ thuần thục. Vương Bình bên này buông lỏng sẽ ra ám hiệu cho Hoàng Tung Sơn, tất nhiên sẽ có hiệu quả khủng bố.
Nhưng vì sao Vương Bình lại phải giải thích tình huống với Trương Thanh Vân hắn? Hắn chẳng qua chỉ là một phó chủ nhiệm, căn bản không liên quan đến vấn đề này, chẳng phải làm vậy quá thừa thãi sao?
- Thanh Vân, sở dĩ tôi tìm cậu tâm sự cũng chỉ vì cậu là bạn thân của đội trưởng Trần, có quan hệ với nhau từ nhỏ, tất nhiên sẽ hiểu rõ tình huống của nhau. Hơn nữa các cậu cũng là cán bộ thanh niên, Trần Mại sai lầm thì cũng là bài học cho cậu.
Vương Bình nói với vẻ mặt cực kỳ thành thật, sau đó hắn lập tức cười thoải mái và nói tiếp:
- Tất nhiên tôi cũng rất xem trọng cậu, công tác của cậu lúc nào cũng có thành tích, không hổ danh là người được chủ tịch Lệ đề bạt. Cậu có được thành tích thì chủ tịch Lệ cũng cảm thấy nở mặt nở mày.
Trương Thanh Vân nhịn không được phải nở nụ cười, hắn thầm nghĩ Vương Bình này cũng là một cao thủ ăn nói, dùng lời nói lòng vòng quấn lấy hắn, cuối cùng cũng để lộ ra ý nghĩ muốn mình ám hiệu cho Lệ Cương. Dù sao thì Liễu Thanh vào cục công an cũng không phải kết cục mà Lệ Cương muốn.
- Bí thư Vương quá khen, anh là người lo công tác đảng đoàn thể, anh khích lệ như vậy không sợ tôi sinh ra tự mãn sao?
Trương Thanh Vân cười nói, hắn đã hiểu được ý đồ của Vương Bình, chính hắn cũng biết chuyện lần này rất mẫn cảm, cũng không hy vọng xảy ra bất kỳ điều gì bất lợi.
Hoàng Tung Sơn cũng không phải kẻ ngồi không, nếu lão thấy Trương Thanh Vân hắn có gì không ổn thì đối phó với Vũ Đức Chi và Vương Bình thì còn kiêng kỵ nhưng giết chết chính Trương Thanh Vân hắn lại rất dễ dàng. Vì vậy Trương Thanh Vân cũng chỉ biết sử dụng phương pháp vu hồi, nói ra những lời cực kỳ mơ hồ với Vương Bình.
Vương Bình cười ha hả nhìn Trương Thanh Vân, trong lòng hắn quả thật không thể nào hiểu rõ tâm tư của Trương Thanh Vân. Nhưng lời nói cũng nên dừng ở đây, nếu nói thì sẽ vượt quá vấn đề, vì vậy Vương Bình cũng chỉ biết dùng lời nói di chuyển chủ đề.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu với Vương Bình thì Trương Thanh Vân liền lấy cớ buổi trưa còn phải cùng trưởng phòng Ngô Tuyết Thư báo cáo về tình hình tài chính với Lệ Cương nên nói lời cáo từ, Vương Bình tất nhiên sẽ không giữ lại.
Sau khi Trương Thanh Vân rời khỏi thì Vương Bình mới nhíu mày, một lúc lâu sau hai chân mày mới giãn ra rồi không khỏi cười một tiếng. Trưởng phòng tài chính muốn báo cáo với chủ tịch huyện mà một phó chủ nhiệm huyện ủy cũng cần phải đi theo sao? Đúng là chẳng ra gì, tiểu tử Trương Thanh Vân cũng quá mức cẩn thận rồi.
Ba ngày sau thì tổ kiểm tra cục công an thành phố mới xuống huyện Ung Bình, Trương Thanh Vân phụ trách Đỗ Khải phụ trách nhiệm vụ sắp xếp và tiếp đãi. Dù sao hắn và Đỗ Khải cũng chỉ là phó chủ nhiệm, cũng không liên quan đến vấn đề có cung kính hay không.
Tổ điều tra của công an thành phố do phó cục trưởng Mã dẫn đầu, những cán bộ nòng cốt phần lớn đều là thành viên của phòng giám sát. Đoàn người đi điều tra bảy ngày, thăm viếng rất nhiều cán bộ và nhân dân, khí thế rất to lớn, tất cả mọi người đều cho rằng lần này Trần Vân Sơn sẽ gặp phải phiền phức lớn.
Trương Thanh Vân lại thầm cảm thấy buồn cười, hắn thầm nghĩ chắc chắn Lý Phong Sơn cũng có ảnh hưởng trong chuyện lần này. Tổ giám sát của công an thành phố rõ ràng đã thực hiện phương châm "sấm lớn nhưng mưa nhỏ", giơ rất cao nhưng buông rất khẽ. Đây là một phương pháp điều tra rất cao minh, lợi ích lớn nhất của phương pháp này chính là tạo ra cho người ta một loại ảo giác, để tất cả mọi người biết được công an thành phố làm việc khách quan, công tác triệt để, do đó có thể che mắt được rất nhiều người. Sau khi có kết quả xử lý thì nghi vấn của tất cả mọi người sẽ giảm hẳn.
Dĩ nhiên rốt cuộc công an thành phố sẽ xử lý thế nào thì chính là vấn đề của Trần Vân Sơn và Trần Mại, khi điều tra và thăm viếng thì tổ giám sát sẽ cho thấy những ý kiến của đơn vị lãnh đạo chủ quản. Hơn nữa còn có một vấn đề khá quan trọng, đó chính là thái độ của huyện ủy.
Vì muốn thống nhất tư tưởng nên huyện ủy bắt buộc phải triệu tập hội nghị thường ủy, mà rõ ràng vấn đề kịch tính nhất nằm trên sự thống nhất ý kiến một cách kỳ quái của các thành viên thường ủy. Mọi người đều cho rằng cục công an là một ban ngành trọng điểm, chủ yếu là phải ổn định. Tin này vừa truyền ra ngoài thì những kẻ muốn nhìn Trần Vân Sơn rơi đài lập tức cảm thấy cực kỳ khó hiểu. Trương Thanh Vân thì lại liên tục cười thầm, sự phức tạp của chính trị thì người ngoài cuộc sao có thể hiểu được?
...
Hôm nay là thứ bảy, trời đã vào tiết thu, nhưng lúc này tình hình trong huyện Ung Bình lại nóng lên khác thường. Mặt trời trắng sáng thiêu đốt mặt đất làm bùng lên những con sóng nhiệt cuồn cuộn làm người ta khó thể hít thở, người thường căn bản không dám ra khỏi cửa, hôm nay Trương Thanh Vân cũng ở ru rú trong nhà.
Tổ điều tra của công an thành phố đã về Vũ Đức nhưng lại chậm chạm đưa ra kết quả về vấn đề "truy đuổi xe nhân dân", lúc này Trần Mại cũng đang ở vào giai đoạn cách chức.
Tiểu tử Trần Mại này liên tục ở nhà một tháng, hắn đã khó chịu đến mức không thể chịu đựng thêm được nữa. Trần Mại đột nhiên gọi điện thoại cho Trương Thanh Vân vào lúc giữa trưa, hắn nói muốn cùng bạn gái đi mua vài món quần áo, hắn hẹn Trương Thanh Vân và Cảnh Sương cùng ra ngoài phố đi dạo. Trương Thanh Vân lập tức mắng cho một trận, tiểu tử Trần Mại lập tức thông minh bỏ đi ý nghĩ ngu xuẩn vừa rồi.
Đến lúc hoàng hôn, Trương Thanh Vân ở nhà một ngày trời cũng cảm thấy toàn thân không được thoải mái, vì vậy hắn đột nhiên nghĩ đến đề nghị của Trần Mại vào lúc trưa. Hắn vội vàng thương lượng với Cảnh Sương về việc đi dạo phố, từ khi hắn và Cảnh Sương ở với nhau đến nay thì hai người vẫn chưa từng cùng nhau đi mua sắm. Phụ nữ thường rất thích dạo phố mua sắm, Cảnh Sương tất nhiên sẽ rất vui vì lời đề nghị của Trương Thanh Vân.
Khi hai người đến con phố mua sắm thì nơi đây đã kín người, chỉ là một con phố đi bộ dài một trăm mét nhưng người đầy áp như nêm. Xem ra đám người này cũng có ý nghĩ như Trương Thanh Vân, ban ngày không dám ra khỏi nhà, vì vậy thừa lúc bóng đêm buông xuống để ra ngoài hoạt động gân cốt.
Lúc này trên con đường, trước các tiệm quần áo đều có nhân viên đứng kêu gọi mua sắm. Những âm thanh kêu gọi, tiếng người nói chuyện ồn ào trộn lẫn vào nhau làm bầu không khí cực kỳ náo nhiệt, Trương Thanh Vân và Cảnh Sương cũng tiến thẳng vào bên trong.

back top