Bố Y Quan Đạo

Chương 932: Bốn phía bùng lửa

Phó phòng tổ chức Lâm Ninh của tỉnh ủy Hoa Đông làm phó đoàn trưởng tổ khảo sát sang Châu Âu lại đột nhiên mất tích ở HongKong, tin tức này tuy được phong tỏa rất nghiêm nhưng vẫn để lộ ra tin đồn.
Bên ngoài đã có người lưu truyền tin tức này, hơn nữa lại được tiếp xúc rộng ở bên ngoài Hoa Đông, ngay sau đó tỉnh Hoa Đông đã có tin Lâm Ninh bỏ chạy, thậm chí có người còn bịa ra con đường bỏ chạy của Lâm Ninh. Lúc này một đồn mười, mười truyền trăm tạo ra những chấn động rất lớn.
Những năm qua quyền lực của Lâm Ninh ở Hoa Đông là rất mạnh, hắn đảm nhiệm chức phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy rất nhiều năm, uy vọng rất cao ở Hoa Đông, bên dưới còn đặt biệt hiệu cho Lâm Ninh là bồ tát Lâm. Ngoại hiệu này có được chính là vì mặt mũi Lâm Ninh rất hiền lành, xét về phương diện khác thì quyền lực trên tay Lâm Ninh là quá lớn, chỉ cần chịu khó thắp hương là "bồ tát Lâm" sẽ có thể ban cho cơ hội thăng quan phát tài.
Một người hiển hách như vậy mà bỏ chạy thì có thể thấy chấn động đến mức nào, vì vậy mà lúc này Hoa Đông bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, mà trưởng phòng tổ chức Trương Thanh Vân lập tức trở thành tiêu điểm của truyền thông và nhân dân.
Lâm Ninh bỏ chạy làm người ta sinh ra hoài nghi rất lớn về những cải cách mà phòng tổ chức tỉnh ủy Hoa Đông đang thúc đẩy, mà Trương Thanh Vân là trưởng phòng tổ chức, thuộc hạ chủ chốt cấp dưới làm ra những sự việc quá lớn mà không biết gì, như vậy rất khó cứu chữa, hắn có bị tổ chức xử phạt nghiêm khắc hay không?
Mặt khác Lâm Ninh bỏ chạy thì có thể từ manh mối để lại mà khui ra một loạt cán bộ có vấn đề, thậm chí có thể có cả quan lớn cấp tỉnh. Lúc này tư duy của mọi người giống như có được không gian phát huy, tất cả nghi vấn xuất hiện trong lòng, chính đàn Hoa Đông được bao phủ trong bầu không khí lo lắng.
Chủ nhiệm Đoạn Cương của phòng tổ chức hội nghị văn phòng, vẻ mặt hắn rất chăm chú, để ý kỹ mới thấy hôm nay hắn rất chú trọng cách ăn mặc. Lúc này mái tóc muối tiêu được nhuộm đen bóng, một thân Tây phục, một chiếc cà vạt màu lam nhạt, nhìn qua có thể thấy rất trẻ trung.
Những ngày qua Đoạn Cương là một nhân vật đi đầu trong phòng tổ chức để đối phó với truyền thông, đã xảy ra chuyện lớn, hắn sao có thể xem thường? Vì vậy thời gian gần đây hắn cực kỳ chặt chẽ, vì hắn sợ công tác có chút sai lầm sẽ hủy hoại hình tượng của ban ngành tổ chức với quần chúng.
- Cốc, cốc...
Hai tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Đoạn Cương chậm rãi đứng lên khỏi ghế, hội nghị tạm dừng. Người xuất hiện ngoài cửa thì ai cũng biết, đó chính là đệ nhất thư ký phụ trách, là Phương Hàn.
Phương Hàn quét mắt nhìn mọi người, sau đó hắn bước nhanh đến nói vài câu bên tai Đoạn Cương, sau đó Đoạn Cương vỗ vỗ tay nói:
- Hội nghị hôm nay kết thúc ở đây, cuối cùng tôi nhấn mạnh mọi người phải làm tốt công tác của bản thân mình. Vì thời gian gần đây thuyền thông tương đối nhiều, vì vậy không được túm tụm lại bàn tán, tôi đã nói trước, nếu ai có sơ hở trong công tác thì tự gánh chịu hậu quả...
Đoạn Cương giống như rất nóng vội, hắn vung tay rồi đi theo Phương Hàn rời khỏi phòng họp, chỉ để lại một đám cấp dưới ở lại không dám nói lời nào. Một lúc sau tất cả vội vàng đi làm việc mà không có một âm thanh bàn tán.
Mọi người rời khỏi phòng họp, vẻ mặt kẻ nào cũng nghiêm túc, đi lại nhanh chóng, bầu không khí khá căng thẳng.
Đoạn Cương đi theo Phương Hàn đến cửa phòng làm việc của Trương Thanh Vân, sau đó hắn sửa sang lại y phục, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa tiến vào.
Phòng làm việc của Trương Thanh Vân rộng rãi sáng ngời, Đoạn Cương vừa mới bước vào đã há hốc mồm, đã thấy Trương Thanh Vân đang đứng nhìn cảnh trí bên ngoài cửa sổ rất xuất thần. Lúc này cửa sổ đã kéo ra, Trương Thanh Vân cầm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ làm cho cả gian phòng được bao phủ trong một làn khói mỏng.
Đoạn Cương vội vàng ngậm miệng, hắn không dám nói lời nào, sợ quấy rầy Trương Thanh Vân đang trầm ngâm suy nghĩ. Những ngày nay ai cũng phải chiến đấu, điều này làm Đoạn Cương ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, dù sao vị trí của Lâm Ninh cũng quá cao, nếu đối phương đột nhiên gặp phải chuyện không may thì sẽ là đả kích rất lớn cho cả hệ thống tổ chức.
Đoạn Cương có thể biết được áp lực của Trương Thanh Vân vào lúc này, căn cứ vào những tin tức lưu truyền bên ngoài thì những ngày nay ủy ban kỷ luật tỉnh ủy và trung ương liên tục nhận được đơn tố cáo. Phần lớn mọi người đều tố cáo phòng tổ chức tỉnh ủy Hoa Đông giấu người, mà trong sự việc này có liên quan đến Trương Thanh Vân.
Quan trường là như vậy, khi tường sắp đổ thì mọi người cùng đẩy, Lâm Ninh bây giờ xảy ra chuyện thì lập tức có người muốn ném đá xuống giếng. Lâm Ninh cầm quyền nhiều năm sao không đắc tội với nhiều người? Trước kia quyền lực trên tay quá mạnh, người bị đắc tội không dám phát ra âm thanh, bây giờ mọi người thấy đối phương bỏ chạy, lúc này còn chưa nhảy xổ ra cắn một miếng thì còn đợi đến lúc nào?
Nhưng khi có đám người cắn xé thì những vấn đề của phòng tổ chức cũng bộc lộ trước mắt nhân dân, tất cả nợ cũ nợ mới của phòng tổ chức đều được lôi ra thanh toán, hậu quả cuối cùng ai có thể gánh chịu được? Dù là Trương Thanh Vân cũng rất khốn khó.
Trương Thanh Vân vẫn không có cử động, Đoạn Cương dõi mắt nhìn điếu thuốc trên tay lãnh đạo, thuốc càng lúc càng ít, đã sắp đến đầu lọc. Đoạn Cương vài lần muốn nhắc nhở trưởng phòng nhưng lời đến miệng phải nuốt xuống.
Một lát sau bàn tay Trương Thanh Vân chợt nhúc nhích, hắn dùng sức dụi đầu thuốc, sau đó xoay người nhìn thấy Đoạn Cương. Hắn thất thần trong nháy mắt, sau đó khoát tay:
- Ngồi đi, vừa rồi tôi đang suy xét vài điều, cũng không biết anh đến...
Đoạn Cương ngồi xuống ghế, Trương Thanh Vân lại nói:
- Chủ nhiệm Đoàn, những ngày nay vất vả cho anh, chúng tôi đều ở phía sau, để anh đứng trước để đối phó với phóng viên, cũng là anh khốn khổ...
- Trưởng phòng cứ khách khí, xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi lại là cán bộ trọng yếu của phòng tổ chức, tất nhiên phải đứng ra công tác, lo giải hạn cho ban ngành và lãnh đạo. Chỉ sợ năng lực của tôi có hạn, công tác làm không tốt, cũng hy vọng anh chỉ ra điểm sai.
Đoạn Cương khác khí nói.
Trương Thanh Vân cười nhạt một tiếng, hắn nói:
- Không, anh làm rất khá, những ngày nay khổ cực cho anh. Hôm nay tôi tìm anh để bàn chuyện của đồng chí Lâm Ninh, bây giờ căn cứ vào kết quả phản hồi mới nhất thì hướng đi của Lâm Ninh còn chưa được xác định, nhưng khả năng bảo chạy là tám phần...
- Tỉnh ủy vừa đưa ra quyết sách, sẽ thành lập tổ công tác để điều tra chuyện này, kết luận cuối cùng cũng phải chờ tổ công tác từ châu Âu quay về, như vậy mới chính thức xử lý...
- Vì vậy khoảng thời gian này tỉnh ủy yêu cầu chúng ta ổn định là chính, những vấn đề trong tổ công tác sẽ do các đồng chí ủy ban kỷ luật trung ương xử lý, chúng ta chỉ cần điều vài đồng chí có năng lực đi hỗ trợ là được.
- Tất cả đều làm như vậy, khi đối phó với truyền thông thì anh cần phải xem xét lời nói, anh là đồng chí có kinh nghiệm ở phương diện này, tôi tin anh có thể xử lý tốt.
- Cảm tạ trưởng phòng đã tín nhiệm, tôi sẽ cố gắng khống chế sự việc trong phạm vi nhất định.
Đoạn Cương nghiêm túc nói, tâm tình của hắn cũng trầm xuống, Lâm Ninh thật sự bỏ chạy thì sự việc quá khó giải quyết, trong lòng Đoạn Cương cũng không có ý nghĩ gì rõ ràng.
- Anh Đoàn, vào thời điểm quan trọng này anh phải chú ý, anh ở văn phòng phải chú ý lắng nghe, phải dùng mắt nhìn nhiều nơi, nếu có tình huống phải báo cáo kịp thời.
Trương Thanh Vân nói.
Đoạn Cương có chút sững sốt, tâm tình vừa trầm xuống chợt bùng lên. Trương Thanh Vân nói những lời này cho thấy ý nghĩ khác, vào thời điểm phi thường này Trương Thanh Vân sao không cho một phó phòng đến nắm ấn soái để đối phó sự việc phát sinh?
Vì Lâm Ninh đã kinh doanh quá lâu ở phòng tổ chức, trưởng phòng Trương cảm thấy không còn người đáng tin sao? Đoạn Cương càng nghĩ càng cảm thấy đúng, trong phòng tổ chức thì Đoạn Cương và Lâm Ninh có mâu thuẫn, khi vào thời Mã Học Vọng thì Lâm Ninh đã có nhiều lần muốn điều động Đoạn Cương.
Nhưng kế hoạch của Lâm Ninh không thực hiện được, sau này Trương Thanh Vân đến nhận chức, tuy dùng Đoạn Cương, nhưng Lâm Ninh vẫn có chỗ đứng mạnh mẽ. Tuy Lâm Ninh cảm thấy Đoạn Cương rất chướng mắt nhưng cũng không dám động vào.
Bây giờ Lâm Ninh xảy ra vấn đề, trong phòng tổ chức người đáng tin nhất không phải là Đoạn Cương thì là ai? Đoạn Cương nghĩ không vấn đề này thì có ý nghĩ mới, hắn cảm thấy đây là cơ hội, nếu nắm chắc thì sẽ có cơ hội tiến lên một bước.
Từ chức vụ chủ nhiệm văn phòng đến phó phòng rõ ràng là sải bước đến thiên đường. Trước kia Đoạn Cương không có ý nghĩ như vậy, nhưng vào thời điểm này, sau khi được Trương Thanh Vân chỉ điểm thì tâm tư của Đoạn Cương trở nên linh hoạt. Tất cả những lo lắng vừa rồi đã bị hắn ném qua đầu, hắn chỉ muốn làm tốt công tác mà trưởng phòng vừa nhắn nhủ, không để tạo ra sơ hở là tốt.
Trương Thanh Vân tiếp tục dặn dò Đoạn Cương vài vấn đề, sau đó Đoạn Cương rời khỏi phòng làm việc của trưởng phòng với tâm tình rất cao, mà Trương Thanh Vân thì ngồi tên ghế dùng tay gõ lên bàn, hắn bắt đầu xem xét sự việc.
Trương Thanh Vân là lão tướng trong các vấn đề xử lý tình huống khẩn cấp, bên ngoài xôn xao thì hắn vẫn bất động, đây chỉ là chuyện bình thường.
Kinh nghiệm nhiều năm nói cho Trương Thanh Vân biết, hắn cần phải đảm bảo vấn đề khống chế ban ngành của mình, trước đó hắn đã sớm có bố trí, bây giờ các lãnh đạo ở phòng tổ chức đều bị nắm chặt, dù có bất kỳ động tĩnh nào cũng khó qua mắt được hắn.
Thời điểm này điều quan trọng là dùng đúng người, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng hào phóng, khi thấy Đoạn Cương có vẻ khó chống đỡ thì nói ra vài câu để đối phương hăng máu, để nhanh chóng công tác.
Trương Thanh Vân biết rõ, lần này đối mặt với truyền thông là rất nặng, Đoạn Cương có thể làm đến mức này là không tồi. Nhưng Trương Thanh Vân còn chưa hài lòng với những gì lúc này, bây giờ phòng tổ chức bị mọi người chú ý, là chuyện xấu cũng là chuyện tốt, nhưng kết quả phải nhìn vào người khống chế cục diện.

back top