Vận dụng quyền lợi trong quan trường là một môn học vấn cực kỳ sâu sắc, làm lãnh đạo khống chế và vận dụng quyền lực như thế nào lại càng sâu sắc hơn.
Sau khi Ngô Ngôn Pháp đến Hoa Đông thì lập tức có sự điều chỉnh công tác chính trị, lão giống như một pháp sư, dù biên độ động tác rất nhỏ nhưng công tác chính trị ở Hoa Đông lại biến đổi không còn giống như trước.
Đầu tiên Ngô Ngôn Pháp thành công trong quá trình thẩm thấu lực ảnh hưởng xuống khối chính quyền, Kiều Quốc Thịnh bị bao vây trong những vấn đề công tác chính quyền, trong đó có những công tác khó khăn rất lớn. Khi hắn không thể đưa ra quyết nghị ở đảng ủy thì Ngô Ngôn Pháp đã nhân cơ hội mà đưa ra quyết nghị hình thức cơ chế hóa, do đó đảm bảo khối chính quyền công tác dưới sự lãnh đạo của đảng ủy.
Mà mặt khác Ngô Ngôn Pháp lại ủy quyền đầy đủ cho khối chính quyền ở phương diện nhân sự, để chính quyền có đầy đủ quyền lợi tự chủ trong lúc điều chỉnh nhân sự ban ngành, chính quyền dẫn đầu trong vấn đề cải cách cơ chế cán bộ, có được quyền tự chủ rất lớn.
Phương án vừa nắm vừa buông này làm cho quan hệ đảng ủy và chính quyền được cải thiện, mối quan hệ đảng ủy lãnh đạo chính quyền và chính quyền dựa vào đảng ủy được hình thành. Khe hẹp ngăn cách đảng ủy và chính quyền trước đây được Ngô Ngôn Pháp làm cho phai nhạt.
Trương Thanh Vân tích cực giúp đỡ những quyết sách của Ngô Ngôn Pháp, đồng thời hắn cũng nhận được rất nhiều lợi ích. Trước kia quyền nhân sự tập trung ở đảng ủy, chính quyền nhiều lúc rất bực bội, đảng ủy và chính quyền không có cùng ý kiến, tất nhiên sẽ chơi trò cao tay với phòng tổ chức.
Bây giờ Trương Thanh Vân trao đầy đủ quyền lợi cho cấp dưới, khối chính quyền có quyền lên tiếng trong vấn đề nhân sự, ngược lại cũng không tiếp tục cứng nhắc với phòng tổ chức. Dù sao khi có cán bộ khối chính quyền được phân công đề bạt thì nhất định phải thông báo cho phòng tổ chức, nói cách khác phòng tổ chức bất cứ lúc nào cũng có thể quấy nhiễu phương án phân công cán bộ của khối chính quyền.
Tình thế này rất vi diệu, thực tế chính là thay đổi mối quan hệ, trước kia phòng tổ chức làm chủ đạo mà bây giờ khối chính quyền làm chủ đạo, phòng tổ chức có nhiệm vụ giám sát. Lúc này công tác của phòng tổ chức có thể biến đổi cho phù hợp, điều này cũng quyết định khối chính quyền muốn quán triệt ý chỉ phải làm tốt công tác với phòng tổ chức.
Không thể không nói Ngô Ngôn Pháp là một cán bộ lãnh đạo lợi hại, hành vi không tạo ra động tĩnh quá lớn nhưng nắm chặt những điểm mấu chốt, rất có hương vị đánh nhẹ nhưng ảnh hưởng mạnh. Bây giờ công tác Hoa Đông được Ngô Ngôn Pháp điều chỉnh, không những có thể vươn tay vào trong công tác khối chính quyền, hơn nữa còn làm hòa hoãn mâu thuẫn trước đó giữa Trương Thanh Vân và Kiều Quốc Thịnh.
Chỉ cần đầu óc của Kiều Quốc Thịnh không có vấn đề thì sẽ hiểu tầm quan trọng khi làm tốt quan hệ với Trương Thanh Vân. Quyền lực của một cán bộ lãnh đạo thể hiện chủ ở những phương diện nào? Đơn giản chỉ có hai phương diện, một là nhân sự, hai là kinh tế.
Trước kia công tác của Kiều Quốc Thịnh luôn thuận buồm xuôi gió nhưng quyền nhân sự trên tay lại chỉ có hạn. Bây giờ Ngô Ngôn Pháp đến nhận chức, lão đã cho Kiều Quốc Thịnh cơ hội, nếu hắn còn không biết nắm chắc cơ hội này thì đừng hòng ngồi lâu trên ghế chủ tịch.
Thực tế Kiều Quốc Thịnh cũng biết lợi hại bên trong, chẳng qua hắn không muốn bẽ mặt giảng hòa với Trương Thanh Vân mà thôi. Đáng tiếc bây giờ không còn nhiệm vụ chuyển sách cho trưởng phòng Chiếm, bây giờ lại không có một cái cớ nào phù hợp để tiếp xúc với Trương Thanh Vân, hắn cũng không muốn lấy địa vị chủ tịch tỉnh để trơ mặt làm cháu nội người ta.
Nhưng dù là thế nào thì bây giờ trong lòng Kiều Quốc Thịnh cũng không còn phản cảm với Trương Thanh Vân như trước, không phải hắn không muốn, chẳng qua là không thể. Hắn đến Hoa Đông đã khá lâu, đến bây giờ còn chưa có một chút thành tích, áp lực trên người quá nặng, dù bây giờ chỉ là chút cơ hội thì vẫn phải nắm chắc.
Khu hành chính khối chính quyền tỉnh, bí thư thị ủy Uông Sâm của thành phố Lăng Thủy đang cười tủm tỉm nói chuyện với thư ký Tiểu Lưu. Uông Sâm là người cao lớn, anh tuấn uy vũ, một chiếc áo khoác xanh đen ở trên người làm thể hiện phong phạm lãnh đạo.
Uông Sâm có xuất thân đại gia tộc, vì vậy mà tất cả hành vi đều rất khí phách, điều này làm cho thư ký Lưu Phàm Hoa của Kiều Quốc Thịnh nói chuyện với hắn không biết đặt tay đi đâu cho tốt.
- Ha ha, bí thư Uông, đến đây thì cứ trực tiếp đi vào, cũng đừng nên giữ lễ phiền phức như vậy.
Kiều Quốc Thịnh nghe thấy động tĩnh bên ngoài phòng làm việc, vì vậy hắn cười ha hả nói vọng ra.
Uông Sâm khoát tay với Tiểu Lưu rồi đi vào cửa, Kiều Quốc Thịnh đã đứng lên nghênh đón, hai người bắt tay thật chặt giống như chỉ hận gặp mặt quá muộn. Trước kia Uông Sâm ở gần Trương Thanh Vân, tất nhiên sẽ đứng xa Kiều Quốc Thịnh. Nhưng xưa khác nay khác, bây giờ Uông Sâm đã thật sự chủ động ở Lăng Thủy, vì vậy hắn cần tìm kiếm sự giúp đỡ của khối chính quyền tỉnh để phát triển kinh tế, mà địa vị của Kiều Quốc Thịnh cũng khác hẳn trước đó.
Trước nay Uông Sâm cũng không ôm hy vọng với Kiều Quốc Thịnh, dù sao hắn cũng quan hệ khá gần với Trương Thanh Vân, chắc chắc sẽ không được Kiều Quốc Thịnh chào đón. Nhưng Uông Sâm cũng tuyệt đối không ngờ, hắn chỉ vươn cành ô liu ra thì Kiều Quốc Thịnh đã biểu hiện nhiệt tình như vậy. Hai người một kẻ cố tình một bên cố ý, tất nhiên quan hệ ngày càng kéo gần.
- Anh Uông, mời ngồi.
Kiều Quốc Thịnh khoát tay nói:
- Tôi đã nhìn hạng mục phát triển du lịch của các anh, đúng là khá tốt, có ý nghĩ, cá nhân tôi sẽ tuyệt đối giúp đỡ.
- Cảm ơn chủ tịch.
Uông Sâm nói, sau đó hắn lập tức di chuyển chủ đề:
- Chủ tịch, có một vài cán bộ có tư tưởng không tốt, vẫn áp dụng cách tư duy cổ hủ, lịch sử Lăng Thủy vốn rất lâu đời, rõ ràng là thích hợp với phát triển du lịch. Vì vậy chúng tôi muốn kết hợp đổii mới du lịch, chúng tôi muốn kết hợp văn hóa vào du lịch, muốn tạo ra con đường phát triển đặc sắc.
- Lần này tôi đã thành lập đoàn chuyên môn đi khảo sát ở Hoài Dương, tài nguyên du lịch của Hoài Dương có gì quá phong phú? Sản nghiệp du lịch sinh thái của bọn họ chẳng qua chỉ là khai phá vài ngọn núi hoang, nói thật nhé, khi thấy thành tích của bọn họ thì tôi sinh ra cảm xúc rất sâu. Cảm xúc lớn nhất của tôi là điều kiện Hoài Dương có được, chẳng lẽ chúng tôi không có được, vì vậy chúng tôi sao không làm?
Kiều Quốc Thịnh trầm ngâm không nói, một lát sau hắn mới gật đầu nói:
- Anh làm thì làm nhưng phải chú ý phương pháp, gần đây có rất nhiều người phản ánh vấn đề, Lý Sơn ở Viên Thông Quan là sao? Có phải đang làm rối lên không?
Uông Sâm nói:
- Chủ tịch, chuyện này tôi còn phải nói vài lời, đạo trưởng Lý Sơn là ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị của tỉnh chúng ta, cũng là một trong những lãnh đạo của đạo giáo trong nước, là nhân vật nổi tiếng. Dựa theo chính sách nhất quan trước sau như một của đảng với tôn giáo, chúng ta cần phải bảo vệ tự do tín ngưỡng của tất cả các dân tộc, chúng ta không nên cứ thấy mặt tôn giáo là trách người ta ngụy khoa học, mê tín dị đoan...
- Có Phật Tổ không? Thượng đế ở nơi nào? Thiên chúa ở đâu? Sự hiện hữu của bọn họ có căn cứ vào khoa học hay không? Đây là tín ngưỡng của hầu hết các nhân dân trên thế giới, chúng ta cũng không nên yêu cầu mỗi người phải theo chủ nghĩa Mark, điều này không thực tế...
Uông Sâm nói đến đây thì ngừng lại một chút, hắn lại nói:
- Khoảng thời gian trước có người tung tin đồn, nói rằng Lý đạo trưởng sẽ nhận thuyết pháp cho các cán bộ khối chính quyền, khối chính quyền chúng ta sẽ làm như vậy sao? Nói ra chỉ sợ mọi người không tin, đạo trưởng Lý dạy một học viên với lệ phí vài chục ngàn, nếu khối chính quyền chúng ta muốn cho nhân viên tham gia học dưỡng sinh, như vậy chẳng phải bỏ ra vài triệu tiền công sao?
Uông Sâm nói chậm lại:
- Có một số gia đình đồng chí tự mình bỏ tiền học tập thuật dưỡng sinh của đạo trưởng Lý, đối với những chuyện thế này sao chún ta có thể đánh một gậy chết tươi được?
- Hơn nữa thành phố Lăng Thủy chúng ta cũng nổi tiếng có văn hóa lịch sử lâu đời, mà tôn giáo là một bộ phận không tách rời. Nếu Viên Thông Quan nổi tiếng thì sẽ có lợi với sản nghiệp du lịch chúng tôi mới đúng chứ?
Uông Sâm chậm rãi nói, hắn nói ra tất cả những ý nghĩ trên phương diện phát triển kinh tế Lăng Thủy, dần dần trên mặt Kiều Quốc Thịnh cũng có nụ cười, hắn nói:
- Anh Uông, anh nói rất đúng, Lăng Thủy có thể phát triển kinh tế dưới sự thống nhất của lãnh đạo trong tỉnh, nếu có tương lai thì đáng giá giúp đỡ.
Uông Sâm gật đầu nói:
- Điều này là đương nhiên, nếu không có sự giúp đỡ của lãnh đạo cấp trên, chúng tôi muốn triển khai mở rộng công tác sẽ gặp phải khó khăn rất lớn, tôi dày mặt đến tìm anh chính là hy vọng có được sự giúp đỡ to lớn từ chính quyền tỉnh.
Uông Sâm nói xong thì nhìn Kiều Quốc Thịnh, hai người cùng cười, bầu không khí hòa hợp hơn rất nhiều. Uông Sâm nhìn lên mặt bàn làm việc của Kiều Quốc Thịnh, bên trên có một quyển tạp chí "Dưỡng Sinh đường", bìa tạp chí chính là hình chụp chung giữa Trương Thanh Vân và đạo trưởng Lý Sơn.
Chút nghi kỵ cuối cùng trong lòng Uông Sâm đã bị xóa bỏ, hắn sợ Kiều Quốc Thịnh và Trương Thanh Vân vẫn còn bất hòa, nếu Kiều Quốc Thịnh đỡ Uông Sâm thì sợ rằng sẽ làm người ta phản cảm. Bây giờ xem ra tình huống đã không giống, chỉ cần nhìn bản tạp chí cũng biết Kiều Quốc Thịnh không bị ảnh hưởng quá lớn. xem tại
Gần đây Uông Sâm tìm kiếm sự trợ giúp từ khắp nơi, sự việc phát triển rất thuận lợi. Trong vấn đề này hắn khóe lóe lợi dụng quan hệ với Trương Thanh Vân, hắn là cán bộ ở gần với Trương Thanh Vân, hơn nữa còn giương cao lá cờ Lăng Thủy học tập Hoài Dương. Gộp những nhân tố trên lại với nhau đã làm người ta mơ hồ nhìn thấy thái độ của Trương Thanh Vân, tất nhiên Uông Sâm sẽ làm việc một cách thông suốt.
Uông Sâm đến Hoa Đông không ít ngày, hắn đã sớm biết ban ngành chính quyền Hoa Đông rất khó chơi, những ban ngành như tài chính, ủy ban cải cách, sở giao thông đều là những đơn vị tự tạo thành hệ thống, người tuyến dưới muốn lên phải có lãnh đạo tuyến trên giúp đỡ, nếu không rất khó hoàn thành.
Dù là chủ tịch tỉnh đã chỉ mặt gọi tên nhưng đơn vị tuyến dưới cũng có gan bằng mặt không bằng lòng, bọn họ chỉ cần tìm ra lý do sẽ chối bỏ ngay. Tất nhiên lý do thì có rất nhiều, quyền chủ động nằm trên tay bọn họ, có ai nói lý lẽ cho được?
Nhưng theo kinh nghiệm của Uông Sâm, chỉ cần giương cờ của Trương Thanh Vân thì tất cả các đơn vị đều nể mặt. Năm xưa Trương Thanh Vân còn làm phó chủ tịch thường vụ ở Cảng Thành thì đã có mâu thuẫn với một ban ngành tỉnh ủy, Trương Thanh Vân hung hăng dạy bảo cho đối phương một chặp, sau đó còn xé to chuyện tạo thành hung danh lớn lao, các lãnh đạo ban ngành khối chính quyền nghe danh đã khiếp đảm.
Bây giờ Trương Thanh Vân đã là lãnh đạo tỉnh, uy tín càng khó thể so sánh với năm xưa, dù các đơn vị ban ngành trong tỉnh có kiêu ngạo thế nào cũng có ai dám gây khó dễ cho hắn? Bây giờ quan trường chú trọng vấn đề hòa hợp êm ấm, nếu dám động vô Trương Thanh Vân thì sợ rằng sẽ ăn phải quả đắng.
Hành vi của Trương Thanh Vân tất nhiên đắc tội với một số người nhưng hiệu quả kính sợ lại rất rõ ràng. Chỉ cần là quan viên hạ cấp thì không ai không sợ Trương Thanh Vân, dưới tình huống này lá cờ của Trương Thanh Vân rất hiệu quả.
Uông Sâm từ biệt Kiều Quốc Thịnh với tâm tình rất vui sướng, gần đây hắn luôn xem xét manh mối đại kế hoạch phát triển Lăng Thủy, điều này làm hắn nhìn thấy hy vọng. Vì Lăng Thủy có vị trí địa lý đặc thù nên khó tạo ra thành tích, trước nay kinh tế Lăng Thủy lại không có điểm sáng, đây là uy hiếp rất lớn.
Mà bây giờ Uông Sâm muốn tiến thêm một bước thì phải có chiến tích xuất sắc, nếu không thì lập tức bị phân biệt đối xử, lý lịch sẽ giảm độ nặng, hy vọng đi lên ở Hoa Đông là tương đối nhỏ.
Tất nhiên sau lưng Uông Sâm cũng có chỗ dựa, hắn làm bí thư Lăng Thủy được vài năm mà quay về thì sẽ là đề bạt ở bộ và ủy ban trung ương. Nếu nói trên phương diện nào thì Uông Sâm chỉ cần đứng vững gót chân, có thể tiếp tục giữ vững chức bí thư Lăng Thủy thì coi như thẳng lợi lớn.
Nhưng con người luôn tham lam, bây giờ Uông Sâm làm tốt công tác của một bí thư ở Lăng Thủy thì sinh ra dã tâm lớn, hắn tập trung tinh thần để xem xét có thể tìm ra phương hướng phát triển cho Lăng Thủy hay không. Sau khi trải qua một thời gian cố gắng, tổng hợp cách nhìn đắc ý, bây giờ Uông Sâm giống như cũng thấy được hy vọng.
Lăng Thủy có điều kiện rất tốt để phát triển du lịch, bản thân có cơ sở, lại có văn hóa lịch sử, chỉ cần cho thêm chút nhân tố là sẽ có tương lai. Uông Sâm cũng muốn gia tộc di chuyển vài mối làm ăn sang Lăng Thủy, Uông gia cũng có thế lực trong khai phá du lịch, nếu thông qua hạng mục như vậy thì Uông Sâm hoàn toàn có thể tạo nên thế lực của mình ở Hoa Đông.
Nếu có thể tiến thêm một bước thì Uông Sâm cảm thấy dù ở lại hay về bộ và ủy ban trung ương cũng không giống như trước đó, sau đó đợi thêm vài năm thì sẽ là chư hầu một phương, Uông Sâm có thể trở thành một nhân vật tai to mặt lớn của Uông gia một cách danh chính ngôn thuận.
Uông Sâm nghĩ đến đây mà trong lòng không khỏi kích động. Hắn ở Uông gia có địa vị kém rất nhiều so với Uông Phong và Uông Tất Thu. Uông Phong là người nắm mạch máu kinh tế của Uông gia, có địa vị rất quan trọng, mà Uông Tất Thu lại phát triển tốt ở Lĩnh Nam, có thể trở thành phó bí thư tỉnh ủy Lĩnh Nam, vì vậy Uông Sâm luôn thua kém.
Nhưng trên quan trường khó ai nói cho chính xác, Uông Sâm biết chỉ cần mình tạo ra thành tích xuất sắc ở Hoa Đông, có thành tích sẽ được gia tộc chú ý, sẽ được tổ chức chú ý. Khi đó cơ hội của hắn sẽ đến, có thể nhảy cóc từ chức bí thư Lăng Thủy sang bí thư Cảng Thành.
Bây giờ khu kinh tế Hoàng Hải phát triển quá nóng, chỉ vài năm sau Uông Sâm sợ rằng sẽ tiến vào hạch tâm quyền lực ở Hoa Đông. Một con đường quá tốt, quá đẹp đối với một quan viên con nhà quan như Uông Sâm. Vì có kinh nghiệm như vậy nên hắn hoàn toàn có thể vỗ ngực tự xưng mình làm ra tất cả, không cần gia tộc che chở.
Đối với những quan viên có bối cảnh thì bọn họ rất muốn tự mình phát triển, bọn họ cũng rất biết cách tính toán, hơn nữa vị trí càng cao càng quan tâm. Trên thế giới này luôn có những người hy vọng mình thành công không dựa vào quan hệ, ai cũng có tự tôn, bọn họ đều sùng bái những kẻ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Trương Thanh Vân có danh vọng như hôm nay cũng vì có lý lịch là một dân đen tầm thường
Sau khi Ngô Ngôn Pháp đến Hoa Đông thì lập tức có sự điều chỉnh công tác chính trị, lão giống như một pháp sư, dù biên độ động tác rất nhỏ nhưng công tác chính trị ở Hoa Đông lại biến đổi không còn giống như trước.
Đầu tiên Ngô Ngôn Pháp thành công trong quá trình thẩm thấu lực ảnh hưởng xuống khối chính quyền, Kiều Quốc Thịnh bị bao vây trong những vấn đề công tác chính quyền, trong đó có những công tác khó khăn rất lớn. Khi hắn không thể đưa ra quyết nghị ở đảng ủy thì Ngô Ngôn Pháp đã nhân cơ hội mà đưa ra quyết nghị hình thức cơ chế hóa, do đó đảm bảo khối chính quyền công tác dưới sự lãnh đạo của đảng ủy.
Mà mặt khác Ngô Ngôn Pháp lại ủy quyền đầy đủ cho khối chính quyền ở phương diện nhân sự, để chính quyền có đầy đủ quyền lợi tự chủ trong lúc điều chỉnh nhân sự ban ngành, chính quyền dẫn đầu trong vấn đề cải cách cơ chế cán bộ, có được quyền tự chủ rất lớn.
Phương án vừa nắm vừa buông này làm cho quan hệ đảng ủy và chính quyền được cải thiện, mối quan hệ đảng ủy lãnh đạo chính quyền và chính quyền dựa vào đảng ủy được hình thành. Khe hẹp ngăn cách đảng ủy và chính quyền trước đây được Ngô Ngôn Pháp làm cho phai nhạt.
Trương Thanh Vân tích cực giúp đỡ những quyết sách của Ngô Ngôn Pháp, đồng thời hắn cũng nhận được rất nhiều lợi ích. Trước kia quyền nhân sự tập trung ở đảng ủy, chính quyền nhiều lúc rất bực bội, đảng ủy và chính quyền không có cùng ý kiến, tất nhiên sẽ chơi trò cao tay với phòng tổ chức.
Bây giờ Trương Thanh Vân trao đầy đủ quyền lợi cho cấp dưới, khối chính quyền có quyền lên tiếng trong vấn đề nhân sự, ngược lại cũng không tiếp tục cứng nhắc với phòng tổ chức. Dù sao khi có cán bộ khối chính quyền được phân công đề bạt thì nhất định phải thông báo cho phòng tổ chức, nói cách khác phòng tổ chức bất cứ lúc nào cũng có thể quấy nhiễu phương án phân công cán bộ của khối chính quyền.
Tình thế này rất vi diệu, thực tế chính là thay đổi mối quan hệ, trước kia phòng tổ chức làm chủ đạo mà bây giờ khối chính quyền làm chủ đạo, phòng tổ chức có nhiệm vụ giám sát. Lúc này công tác của phòng tổ chức có thể biến đổi cho phù hợp, điều này cũng quyết định khối chính quyền muốn quán triệt ý chỉ phải làm tốt công tác với phòng tổ chức.
Không thể không nói Ngô Ngôn Pháp là một cán bộ lãnh đạo lợi hại, hành vi không tạo ra động tĩnh quá lớn nhưng nắm chặt những điểm mấu chốt, rất có hương vị đánh nhẹ nhưng ảnh hưởng mạnh. Bây giờ công tác Hoa Đông được Ngô Ngôn Pháp điều chỉnh, không những có thể vươn tay vào trong công tác khối chính quyền, hơn nữa còn làm hòa hoãn mâu thuẫn trước đó giữa Trương Thanh Vân và Kiều Quốc Thịnh.
Chỉ cần đầu óc của Kiều Quốc Thịnh không có vấn đề thì sẽ hiểu tầm quan trọng khi làm tốt quan hệ với Trương Thanh Vân. Quyền lực của một cán bộ lãnh đạo thể hiện chủ ở những phương diện nào? Đơn giản chỉ có hai phương diện, một là nhân sự, hai là kinh tế.
Trước kia công tác của Kiều Quốc Thịnh luôn thuận buồm xuôi gió nhưng quyền nhân sự trên tay lại chỉ có hạn. Bây giờ Ngô Ngôn Pháp đến nhận chức, lão đã cho Kiều Quốc Thịnh cơ hội, nếu hắn còn không biết nắm chắc cơ hội này thì đừng hòng ngồi lâu trên ghế chủ tịch.
Thực tế Kiều Quốc Thịnh cũng biết lợi hại bên trong, chẳng qua hắn không muốn bẽ mặt giảng hòa với Trương Thanh Vân mà thôi. Đáng tiếc bây giờ không còn nhiệm vụ chuyển sách cho trưởng phòng Chiếm, bây giờ lại không có một cái cớ nào phù hợp để tiếp xúc với Trương Thanh Vân, hắn cũng không muốn lấy địa vị chủ tịch tỉnh để trơ mặt làm cháu nội người ta.
Nhưng dù là thế nào thì bây giờ trong lòng Kiều Quốc Thịnh cũng không còn phản cảm với Trương Thanh Vân như trước, không phải hắn không muốn, chẳng qua là không thể. Hắn đến Hoa Đông đã khá lâu, đến bây giờ còn chưa có một chút thành tích, áp lực trên người quá nặng, dù bây giờ chỉ là chút cơ hội thì vẫn phải nắm chắc.
Khu hành chính khối chính quyền tỉnh, bí thư thị ủy Uông Sâm của thành phố Lăng Thủy đang cười tủm tỉm nói chuyện với thư ký Tiểu Lưu. Uông Sâm là người cao lớn, anh tuấn uy vũ, một chiếc áo khoác xanh đen ở trên người làm thể hiện phong phạm lãnh đạo.
Uông Sâm có xuất thân đại gia tộc, vì vậy mà tất cả hành vi đều rất khí phách, điều này làm cho thư ký Lưu Phàm Hoa của Kiều Quốc Thịnh nói chuyện với hắn không biết đặt tay đi đâu cho tốt.
- Ha ha, bí thư Uông, đến đây thì cứ trực tiếp đi vào, cũng đừng nên giữ lễ phiền phức như vậy.
Kiều Quốc Thịnh nghe thấy động tĩnh bên ngoài phòng làm việc, vì vậy hắn cười ha hả nói vọng ra.
Uông Sâm khoát tay với Tiểu Lưu rồi đi vào cửa, Kiều Quốc Thịnh đã đứng lên nghênh đón, hai người bắt tay thật chặt giống như chỉ hận gặp mặt quá muộn. Trước kia Uông Sâm ở gần Trương Thanh Vân, tất nhiên sẽ đứng xa Kiều Quốc Thịnh. Nhưng xưa khác nay khác, bây giờ Uông Sâm đã thật sự chủ động ở Lăng Thủy, vì vậy hắn cần tìm kiếm sự giúp đỡ của khối chính quyền tỉnh để phát triển kinh tế, mà địa vị của Kiều Quốc Thịnh cũng khác hẳn trước đó.
Trước nay Uông Sâm cũng không ôm hy vọng với Kiều Quốc Thịnh, dù sao hắn cũng quan hệ khá gần với Trương Thanh Vân, chắc chắc sẽ không được Kiều Quốc Thịnh chào đón. Nhưng Uông Sâm cũng tuyệt đối không ngờ, hắn chỉ vươn cành ô liu ra thì Kiều Quốc Thịnh đã biểu hiện nhiệt tình như vậy. Hai người một kẻ cố tình một bên cố ý, tất nhiên quan hệ ngày càng kéo gần.
- Anh Uông, mời ngồi.
Kiều Quốc Thịnh khoát tay nói:
- Tôi đã nhìn hạng mục phát triển du lịch của các anh, đúng là khá tốt, có ý nghĩ, cá nhân tôi sẽ tuyệt đối giúp đỡ.
- Cảm ơn chủ tịch.
Uông Sâm nói, sau đó hắn lập tức di chuyển chủ đề:
- Chủ tịch, có một vài cán bộ có tư tưởng không tốt, vẫn áp dụng cách tư duy cổ hủ, lịch sử Lăng Thủy vốn rất lâu đời, rõ ràng là thích hợp với phát triển du lịch. Vì vậy chúng tôi muốn kết hợp đổii mới du lịch, chúng tôi muốn kết hợp văn hóa vào du lịch, muốn tạo ra con đường phát triển đặc sắc.
- Lần này tôi đã thành lập đoàn chuyên môn đi khảo sát ở Hoài Dương, tài nguyên du lịch của Hoài Dương có gì quá phong phú? Sản nghiệp du lịch sinh thái của bọn họ chẳng qua chỉ là khai phá vài ngọn núi hoang, nói thật nhé, khi thấy thành tích của bọn họ thì tôi sinh ra cảm xúc rất sâu. Cảm xúc lớn nhất của tôi là điều kiện Hoài Dương có được, chẳng lẽ chúng tôi không có được, vì vậy chúng tôi sao không làm?
Kiều Quốc Thịnh trầm ngâm không nói, một lát sau hắn mới gật đầu nói:
- Anh làm thì làm nhưng phải chú ý phương pháp, gần đây có rất nhiều người phản ánh vấn đề, Lý Sơn ở Viên Thông Quan là sao? Có phải đang làm rối lên không?
Uông Sâm nói:
- Chủ tịch, chuyện này tôi còn phải nói vài lời, đạo trưởng Lý Sơn là ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị của tỉnh chúng ta, cũng là một trong những lãnh đạo của đạo giáo trong nước, là nhân vật nổi tiếng. Dựa theo chính sách nhất quan trước sau như một của đảng với tôn giáo, chúng ta cần phải bảo vệ tự do tín ngưỡng của tất cả các dân tộc, chúng ta không nên cứ thấy mặt tôn giáo là trách người ta ngụy khoa học, mê tín dị đoan...
- Có Phật Tổ không? Thượng đế ở nơi nào? Thiên chúa ở đâu? Sự hiện hữu của bọn họ có căn cứ vào khoa học hay không? Đây là tín ngưỡng của hầu hết các nhân dân trên thế giới, chúng ta cũng không nên yêu cầu mỗi người phải theo chủ nghĩa Mark, điều này không thực tế...
Uông Sâm nói đến đây thì ngừng lại một chút, hắn lại nói:
- Khoảng thời gian trước có người tung tin đồn, nói rằng Lý đạo trưởng sẽ nhận thuyết pháp cho các cán bộ khối chính quyền, khối chính quyền chúng ta sẽ làm như vậy sao? Nói ra chỉ sợ mọi người không tin, đạo trưởng Lý dạy một học viên với lệ phí vài chục ngàn, nếu khối chính quyền chúng ta muốn cho nhân viên tham gia học dưỡng sinh, như vậy chẳng phải bỏ ra vài triệu tiền công sao?
Uông Sâm nói chậm lại:
- Có một số gia đình đồng chí tự mình bỏ tiền học tập thuật dưỡng sinh của đạo trưởng Lý, đối với những chuyện thế này sao chún ta có thể đánh một gậy chết tươi được?
- Hơn nữa thành phố Lăng Thủy chúng ta cũng nổi tiếng có văn hóa lịch sử lâu đời, mà tôn giáo là một bộ phận không tách rời. Nếu Viên Thông Quan nổi tiếng thì sẽ có lợi với sản nghiệp du lịch chúng tôi mới đúng chứ?
Uông Sâm chậm rãi nói, hắn nói ra tất cả những ý nghĩ trên phương diện phát triển kinh tế Lăng Thủy, dần dần trên mặt Kiều Quốc Thịnh cũng có nụ cười, hắn nói:
- Anh Uông, anh nói rất đúng, Lăng Thủy có thể phát triển kinh tế dưới sự thống nhất của lãnh đạo trong tỉnh, nếu có tương lai thì đáng giá giúp đỡ.
Uông Sâm gật đầu nói:
- Điều này là đương nhiên, nếu không có sự giúp đỡ của lãnh đạo cấp trên, chúng tôi muốn triển khai mở rộng công tác sẽ gặp phải khó khăn rất lớn, tôi dày mặt đến tìm anh chính là hy vọng có được sự giúp đỡ to lớn từ chính quyền tỉnh.
Uông Sâm nói xong thì nhìn Kiều Quốc Thịnh, hai người cùng cười, bầu không khí hòa hợp hơn rất nhiều. Uông Sâm nhìn lên mặt bàn làm việc của Kiều Quốc Thịnh, bên trên có một quyển tạp chí "Dưỡng Sinh đường", bìa tạp chí chính là hình chụp chung giữa Trương Thanh Vân và đạo trưởng Lý Sơn.
Chút nghi kỵ cuối cùng trong lòng Uông Sâm đã bị xóa bỏ, hắn sợ Kiều Quốc Thịnh và Trương Thanh Vân vẫn còn bất hòa, nếu Kiều Quốc Thịnh đỡ Uông Sâm thì sợ rằng sẽ làm người ta phản cảm. Bây giờ xem ra tình huống đã không giống, chỉ cần nhìn bản tạp chí cũng biết Kiều Quốc Thịnh không bị ảnh hưởng quá lớn. xem tại
Gần đây Uông Sâm tìm kiếm sự trợ giúp từ khắp nơi, sự việc phát triển rất thuận lợi. Trong vấn đề này hắn khóe lóe lợi dụng quan hệ với Trương Thanh Vân, hắn là cán bộ ở gần với Trương Thanh Vân, hơn nữa còn giương cao lá cờ Lăng Thủy học tập Hoài Dương. Gộp những nhân tố trên lại với nhau đã làm người ta mơ hồ nhìn thấy thái độ của Trương Thanh Vân, tất nhiên Uông Sâm sẽ làm việc một cách thông suốt.
Uông Sâm đến Hoa Đông không ít ngày, hắn đã sớm biết ban ngành chính quyền Hoa Đông rất khó chơi, những ban ngành như tài chính, ủy ban cải cách, sở giao thông đều là những đơn vị tự tạo thành hệ thống, người tuyến dưới muốn lên phải có lãnh đạo tuyến trên giúp đỡ, nếu không rất khó hoàn thành.
Dù là chủ tịch tỉnh đã chỉ mặt gọi tên nhưng đơn vị tuyến dưới cũng có gan bằng mặt không bằng lòng, bọn họ chỉ cần tìm ra lý do sẽ chối bỏ ngay. Tất nhiên lý do thì có rất nhiều, quyền chủ động nằm trên tay bọn họ, có ai nói lý lẽ cho được?
Nhưng theo kinh nghiệm của Uông Sâm, chỉ cần giương cờ của Trương Thanh Vân thì tất cả các đơn vị đều nể mặt. Năm xưa Trương Thanh Vân còn làm phó chủ tịch thường vụ ở Cảng Thành thì đã có mâu thuẫn với một ban ngành tỉnh ủy, Trương Thanh Vân hung hăng dạy bảo cho đối phương một chặp, sau đó còn xé to chuyện tạo thành hung danh lớn lao, các lãnh đạo ban ngành khối chính quyền nghe danh đã khiếp đảm.
Bây giờ Trương Thanh Vân đã là lãnh đạo tỉnh, uy tín càng khó thể so sánh với năm xưa, dù các đơn vị ban ngành trong tỉnh có kiêu ngạo thế nào cũng có ai dám gây khó dễ cho hắn? Bây giờ quan trường chú trọng vấn đề hòa hợp êm ấm, nếu dám động vô Trương Thanh Vân thì sợ rằng sẽ ăn phải quả đắng.
Hành vi của Trương Thanh Vân tất nhiên đắc tội với một số người nhưng hiệu quả kính sợ lại rất rõ ràng. Chỉ cần là quan viên hạ cấp thì không ai không sợ Trương Thanh Vân, dưới tình huống này lá cờ của Trương Thanh Vân rất hiệu quả.
Uông Sâm từ biệt Kiều Quốc Thịnh với tâm tình rất vui sướng, gần đây hắn luôn xem xét manh mối đại kế hoạch phát triển Lăng Thủy, điều này làm hắn nhìn thấy hy vọng. Vì Lăng Thủy có vị trí địa lý đặc thù nên khó tạo ra thành tích, trước nay kinh tế Lăng Thủy lại không có điểm sáng, đây là uy hiếp rất lớn.
Mà bây giờ Uông Sâm muốn tiến thêm một bước thì phải có chiến tích xuất sắc, nếu không thì lập tức bị phân biệt đối xử, lý lịch sẽ giảm độ nặng, hy vọng đi lên ở Hoa Đông là tương đối nhỏ.
Tất nhiên sau lưng Uông Sâm cũng có chỗ dựa, hắn làm bí thư Lăng Thủy được vài năm mà quay về thì sẽ là đề bạt ở bộ và ủy ban trung ương. Nếu nói trên phương diện nào thì Uông Sâm chỉ cần đứng vững gót chân, có thể tiếp tục giữ vững chức bí thư Lăng Thủy thì coi như thẳng lợi lớn.
Nhưng con người luôn tham lam, bây giờ Uông Sâm làm tốt công tác của một bí thư ở Lăng Thủy thì sinh ra dã tâm lớn, hắn tập trung tinh thần để xem xét có thể tìm ra phương hướng phát triển cho Lăng Thủy hay không. Sau khi trải qua một thời gian cố gắng, tổng hợp cách nhìn đắc ý, bây giờ Uông Sâm giống như cũng thấy được hy vọng.
Lăng Thủy có điều kiện rất tốt để phát triển du lịch, bản thân có cơ sở, lại có văn hóa lịch sử, chỉ cần cho thêm chút nhân tố là sẽ có tương lai. Uông Sâm cũng muốn gia tộc di chuyển vài mối làm ăn sang Lăng Thủy, Uông gia cũng có thế lực trong khai phá du lịch, nếu thông qua hạng mục như vậy thì Uông Sâm hoàn toàn có thể tạo nên thế lực của mình ở Hoa Đông.
Nếu có thể tiến thêm một bước thì Uông Sâm cảm thấy dù ở lại hay về bộ và ủy ban trung ương cũng không giống như trước đó, sau đó đợi thêm vài năm thì sẽ là chư hầu một phương, Uông Sâm có thể trở thành một nhân vật tai to mặt lớn của Uông gia một cách danh chính ngôn thuận.
Uông Sâm nghĩ đến đây mà trong lòng không khỏi kích động. Hắn ở Uông gia có địa vị kém rất nhiều so với Uông Phong và Uông Tất Thu. Uông Phong là người nắm mạch máu kinh tế của Uông gia, có địa vị rất quan trọng, mà Uông Tất Thu lại phát triển tốt ở Lĩnh Nam, có thể trở thành phó bí thư tỉnh ủy Lĩnh Nam, vì vậy Uông Sâm luôn thua kém.
Nhưng trên quan trường khó ai nói cho chính xác, Uông Sâm biết chỉ cần mình tạo ra thành tích xuất sắc ở Hoa Đông, có thành tích sẽ được gia tộc chú ý, sẽ được tổ chức chú ý. Khi đó cơ hội của hắn sẽ đến, có thể nhảy cóc từ chức bí thư Lăng Thủy sang bí thư Cảng Thành.
Bây giờ khu kinh tế Hoàng Hải phát triển quá nóng, chỉ vài năm sau Uông Sâm sợ rằng sẽ tiến vào hạch tâm quyền lực ở Hoa Đông. Một con đường quá tốt, quá đẹp đối với một quan viên con nhà quan như Uông Sâm. Vì có kinh nghiệm như vậy nên hắn hoàn toàn có thể vỗ ngực tự xưng mình làm ra tất cả, không cần gia tộc che chở.
Đối với những quan viên có bối cảnh thì bọn họ rất muốn tự mình phát triển, bọn họ cũng rất biết cách tính toán, hơn nữa vị trí càng cao càng quan tâm. Trên thế giới này luôn có những người hy vọng mình thành công không dựa vào quan hệ, ai cũng có tự tôn, bọn họ đều sùng bái những kẻ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Trương Thanh Vân có danh vọng như hôm nay cũng vì có lý lịch là một dân đen tầm thường