Trương Thanh Vân thật sự thất vọng từ tận đáy lòng với những biểu hiện của Uông Sâm, khi Uông Sâm đến thì rất chặt chẽ, biểu hiện khiêm tốn và cẩn thận, nào ngờ đối phương chỉ vì cái trước mắt như vậy?
Càng làm Trương Thanh Vân cảm thấy khó chịu chính là biểu hiện ngang ngược kiêu ngạo của Uông Sâm, không đúng mực, là người được một tấc lại tiến lên một thước, thực tế lại rất đáng hận và cực kỳ nguy hại.
Trương Thanh Vân cảm thấy mình sai lầm không xem xét và dự đoán đầy đủ về Uông Sâm, thật ra đối phương đã sớm có vấn đề, rêu rao và đắc tội với không ít người. Người khác sở dĩ không dám đứng ra phô bày chỉ vì nguyên nhân Trương Thanh Vân.
Nhưng Uông Sâm lại không thấy rõ tình thế, một bước đi thông thoáng thì tiến lên từng bước, được một tấc tiến lên một thước. Đặc biệt là phương diện công tác, sau khi đứng vững ở Lăng Thủy thì trực tiếp biểu hiện khống chế tất cả, bây giờ cường quyền không cho mặc cả ở khối đảng ủy chính quyền Lăng Thủy, tình huống như vậy người khác sao có thể chịu được?
Trương Thanh Vân bất mãn với Uông Sâm, bây giờ sự việc tiến triển đến mức này chỉ có thể nói là gieo gió gặt bão.
Nhưng xem xét con đường của Uông Sâm thì Trương Thanh Vân cảm thấy mình vô tình trở thành chỗ dựa của đối phương, ngay cả hắn cũng không dự liệu được vấn đề này.
Cũng vì nguyên nhân như vậy mà Trương Thanh Vân cực kỳ nén giận, hắn không phải chỉ có bất mãn với Uông Sâm, hơn nữa cũng có chính kiến rất lớn. Trước đó nếu hắn không nể mặt Uông Phong, thì sao có thể cho Uông Sâm dựa vào khi chưa biết rõ?
Tuy Uông Sâm đến Hoa Đông khi Trương Thanh Vân chưa có vị trí hiển hách, nhưng Uông Sâm căn bản còn chưa giúp gì được hắn, dù khi Trương Thanh Vân tranh chấp với Âu Đan thì cũng chưa từng nghĩ Uông Sâm sẽ giúp được gì.
Ngược lại những hành vi của Uông Sâm đã gây ra ảnh hưởng tiêu cực cho Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân điện thoại cho Trương Thanh Vân tất nhiên là nhận được sự ủy thác của Uông Phong, nhưng Trương Thanh Vân nói không khách khí, mục đích chính là che kín miệng Triệu Truyền.
Nhưng Trương Thanh Vân còn không ngờ, Triệu Truyền điện thoại không có kết quả thì đến xế chiều Uông Phong tự mình đến Hoa Đông, có lẽ hắn không còn mặt mũi để tự liên lạc điện thoại, vì vậy trực tiếp đột phá từ Triệu Giai Ngọc. Tối Trương Thanh Vân tan tầm về nhà thì đụng phải người mình đang cực kỳ nén giận.
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân nhìn thấy Uông Phong thì trực tiếp không nể mặt, Triệu Giai Ngọc ở bên cạnh thấy vẻ mặt của chồng thì biết ngay là không đúng, nàng tiến lên giúp chồng cầm cặp, thừa cơ hội cởi áo khoác cho chồng, nàng nói:
- Thanh Vân, Uông ca là khách, có chuyện gì cũng đừng trở mặt trong nhà, nếu không mọi người sẽ rất khó khăn, sau này gặp mặt nhau cũng khó.
Trương Thanh Vân không đáp lời Triệu Giai Ngọc, hắn chỉ hừ một tiếng rồi nói:
- Uông ca, em còn nghĩ hôm nay sao nghe thấy tiếng chim khách, thì ra anh đến nhà. Nói thật, gặp mặt anh cũng không dễ dàng gì, sau khi tôi đến Hoa Đông thì đây là lần thứ hai gặp mặt anh thì phải.
Uông Phong nghe thấy giọng nói bất thiện của Trương Thanh Vân, lão cũng không tức giận mà nói:
- Thanh Vân, cậu vừa về đến nhà, trước tiên cứ bớt giận, hút điếu thuốc.
Uông Phong vừa nói vừa mời thuốc, nào còn bộ dạng một giám đốc truyền thông của Giang Nam? Mười phần đang bào mỏng da mặt cùng lôi kéo Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn, vài năm nay xem ra Uông Phong cũng không thiếu vấn đề cần quan tâm, tóc đã bạc. Trương Thanh Vân nhớ rõ lần đầu tiên mình gặp mặt Uông Phong, khi đó hắn mới chỉ là bí thư thị trấn Nguyệt Toàn.
Lúc đó Uông Phong trong mắt hắn thậm chí là một nhân vật thần bí không dám ngưỡng mộ, sợ ngấc đầu lên cao sẽ rớt mũ.
Đã nhiều năm trôi qua, tất cả những vầng sáng thần bí trên người đã mất sạch, Trương Thanh Vân bây giờ là quan lớn cấp tỉnh, xem như tồn tại ngang với Uông Phong. Hơn nữa Trương Thanh Vân tuyệt đối là chủ nhân của Hoa Đông, nếu không Uông Phong sao lại cúi mình như vậy?
Trong sân quan trường thì không chỗ nào không nói về lợi ích và quyền thế, Uông Phong là người thế nào? Đường đường là nhân vật kiệt xuất đời thứ ba của Uông gia và là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn truyền thông Giang Nam, quyền lực trên tay quá lớn, người thường khó thể tưởng tượng được.
Uông Phong từ thủ đô vượt đường xa đến Hoa Đông, hơn nữa còn trơ mặt đến nhà Trương Thanh Vân đợi vài giờ, chờ chủ nhà. Trương Thanh Vân châm chọc khiêu khích, không nể mặt đối phương mà lão vẫn chịu được, nguyên nhân ở đâu?
Nếu nói về góc độ lợi ích và hiệu quả thì tất cả cũng chỉ vì Trương Thanh Vân nắm quyền quá cao, uy vọng và lực ảnh hưởng quá lớn ở Hoa Đông, Uông Phong có chuyện cần trợ giúp. Nếu không, dù quan hệ giữa hai người có tốt thế nào, Uông Phong sao có thể cúi mình như vậy?
Trương Thanh Vân vẫn nhận lấy điếu thuốc trong tay Uông Phong, sau đó Uông Phong còn giúp hắn châm lửa.
- Anh ngồi đi.
Trương Thanh Vân chỉ xuống ghế sa long, vẻ mặt hòa hoãn lại một chút.
Hai người ngồi vào vị trí của mình, Uông Phong cũng không biết mở miệng thế nào. Ngay từ khi mới vào cửa thì khí thế của Trương Thanh Vân đã lấn át lão, ép quá sít sao, tuy hai người chưa nói câu nào nhưng trong lòng đều hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.
Tất nhiên Trương Thanh Vân biết rõ mục đích chuyến đi đến Hoa Đông của Uông Phong, mà Uông Phong cũng cảm nhận được thái độ kiên quyết từ sự lãnh đạm của Trương Thanh Vân. Thực tế đối với Uông Phong thì đến tận lúc này Trương Thanh Vân cũng đã quá nể mặt, Uông Sâm đến Hoa Đông, Trương Thanh Vân trước nay luôn giúp đỡ, Uông Sâm không báo đáp, hơn nữa còn mượn đanh tiếng của Trương Thanh Vân để giật da hổ làm cờ. Sự việc tiến triển đến cục diện hôm nay, Uông Sâm tất nhiên là gieo gió gặt bão, những hành động của hắn gây ra lực ảnh hưởng tiêu cực đến Trương Thanh Vân, điều này khó thể đền bù.
Nhưng sự việc quá mức quan trọng, Uông Phong không thể không muối mặt đến gặp Trương Thanh Vân. Sự việc của Uông Sâm nếu cứ tiếp tục điều tra tích cực thì sẽ khó thoát khỏi liên quan, rất oc thể ngay cả Uông gia cũng ngã xuống theo chân Uông Sâm.
Cục diện bây giờ quá vi diệu, Uông gia căn bản liên tục trải qua sóng gió. Chuyện Uông Sâm nhìn qua chỉ có vẻ là vấn đề cục diện Hoa Đông, nhưng nếu lôi ra sẽ ảnh hưởng đến toàn cục.
Uông Sâm khổ sở bố trí ở Hoa Đông, hao tốn bao nhiêu tinh lực và quan hệ? Cuối cùng Uông gia mất thu hoạch, ngược lại còn kéo theo mầm tai vạ, nếu kiểm tra gắt gao thì Uông gia nhà giàu cũng khó thể chịu được đả kích.
Dù sao bây giờ thân phận của Uông Sâm cũng không giống trước đó, nếu chỉ là quan viên cấp sở và phòng thì vấn đề là không lớn. Nhưng bây giờ hắn là quan viên cấp phó bộ, là một thường ủy tỉnh ủy, độ nặng quá lớn.
Bầu không khí trong phòng rất yên tĩnh, Trương Thanh Vân cố gắng bình thản, Uông Phong cũng không nói lời nào, lão cũng chỉ cố gắng hút thuốc. Vì biết rõ hai người có chuyện cần bàn nên tất cả những người khác đã sớm ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn Trương Thanh Vân và Uông Phong.
- Thanh Vân, anh cũng không ngờ sự việc náo loạn đến mức này, là anh sơ sót, Uông Sâm tính cách quá mạnh, cũng quá cố chấp. Anh tưởng hắn đã lăn lộn nhiều nơi, có nhiều kinh nghiệm, bây giờ xem ra anh quá lạc quan...
Uông Phong nói, giọng điệu có hơi trầm thấp.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Uông Phong, hắn cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Uông ca, chuyện liên quan đến bí thư Uông Sâm còn chưa có định luận, lúc này anh đến tìm tôi đã nói rõ vấn đề, nếu không sao anh phải khổ sở như vậy?
Vẻ mặt Uông Phong biến đổi, lão nói:
- Thanh Vân, Uông Sâm có vấn đề là khẳng định, em yên tâm, hôm nay anh tìm em cũng không muốn em thiên vị nghiêng lệch này nọ. Chẳng qua chỉ có một vấn đề, đó chính là những hành vi cá nhân của Uông Sâm ở Hoa Đông không liên quan gì đến Uông gia. Bạn đang đọc chuyện tại
Trương Thanh Vân nhíu mày, trong ánh mắt lóe lên tinh quang, hắn lạnh lùng nói:
- Có phải vậy không?
Uông Phong liếc mắt nhìn, lão thầm rùng mình. Lão cảm thấy ánh mắt của Trương Thanh Vân quá uy nghiêm, khí thế trong ánh mắt của nhưng bậc tài trí kiệt xuất, Uông Phong không thể nhìn thấu.
Khoảnh khắc này, vẻ mặt Uông Phong trở nên rất khó coi, tất nhiên những lời nói vừa rồi của lão không phải là thật. Uông Sâm căn bản là một thành viên của Uông gia, hơn nữa còn là một thành viên quan trọng, là đại biểu cho Uông gia ở Hoa Đông.
Bây giờ Uông Phong nói những hành vi của Uông Sâm là cá nhân, rõ ràng đã cho thấy lý do, đó chính là hy vọng Trương Thanh Vân nể mặt một lần với Uông gia. Nhưng lão tuyệt đối không ngờ Trương Thanh Vân chỉ cần liếc mắt là thấy vấn đề, giọng điệu quá nghiêm túc.
Ý nghĩ thay đổi rất nhanh, Uông Phong đã nghĩ qua nhiều vấn đề, nhưng cúi cùng lão cảm thấy mình nên cúi đầu, chỉ như vậy mới có cơ hội cứu vãn. Vì vậy lão bắt đầu kể khổ, nào là lão không dễ dàng gì, nào là Uông Sâm khốn nạn ra sao, lại nói sự việc Hoa Đông không xong thế nào, hậu quả ra sao, bộ dạng cực kỳ thành khẩn.
Cuối cùng Uông Phong thở dài nói:
- Thanh Vân, anh thật sự không gạt em, những năm qua va vấp sóng gió, có rất nhiều chuyện anh nhìn rõ, tâm tư cầu tiến và lòng hiếu thắng cũng dần phai nhạt.
- Anh biết đã qua độ tuổi của mình, thậm chí đã nghĩ sẽ dần lui về phía sau. Anh và Triệu Truyền đã cảm thấy yếu, những năm gần đây cảm thấy mình già rồi...
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Uông Phong, đột nhiên hắn cảm thấy buồn cười. Đối với một người đàn ông thì gần sáu mươi là thời điểm hoàng kim của sự nghiệp, nhưng Uông Phong nói những lời trên đúng là không ra gì, mà Trương Thanh Vân cũng nghĩ ra một vấn đề, sự kiện của Uông Sâm lần này đã chính thức làm cho một đại ca như Uông Phong đau lòng.
Uông Phong dày mặt từ thủ đô đến Hoa Đông, dày mặt đến đây cầu tình, tất cả đều vì Uông Sâm. Trương Thanh Vân có thể nhìn thấy điểm bất đắc dĩ của con cháu nhà quan trên người Uông Phong.
Ai có thể ngờ một Uông Phong bình thường luôn cản thận hiển hách, bây giờ phải cúi đầu chịu nhục như vậy? Tất nhiên, Trương Thanh Vân và một con cháu thế gia như Uông Phong liên hệ không phải một hai ngày, cũng có sức miễn dịch với bộ dạng này của Uông Phong.
Vấn đề Uông Sâm còn phải tiếp tục điều tra, nếu có vi phạm nghiêm trọng thì chỉ có thể xử lý nghiêm khắc, dù ai đến chào hỏi cũng không thể dùng được. Trương Thanh Vân biết rõ, với năng lượng của Uông gia, Uông Phong đến cầu mình, Ngô Ngôn Pháp bên kia chắc chắn cũng có người chào hỏi, việc này rốt cuộc nên định luận thế nào thì còn phải chờ vào kết quả điều tra của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy
Càng làm Trương Thanh Vân cảm thấy khó chịu chính là biểu hiện ngang ngược kiêu ngạo của Uông Sâm, không đúng mực, là người được một tấc lại tiến lên một thước, thực tế lại rất đáng hận và cực kỳ nguy hại.
Trương Thanh Vân cảm thấy mình sai lầm không xem xét và dự đoán đầy đủ về Uông Sâm, thật ra đối phương đã sớm có vấn đề, rêu rao và đắc tội với không ít người. Người khác sở dĩ không dám đứng ra phô bày chỉ vì nguyên nhân Trương Thanh Vân.
Nhưng Uông Sâm lại không thấy rõ tình thế, một bước đi thông thoáng thì tiến lên từng bước, được một tấc tiến lên một thước. Đặc biệt là phương diện công tác, sau khi đứng vững ở Lăng Thủy thì trực tiếp biểu hiện khống chế tất cả, bây giờ cường quyền không cho mặc cả ở khối đảng ủy chính quyền Lăng Thủy, tình huống như vậy người khác sao có thể chịu được?
Trương Thanh Vân bất mãn với Uông Sâm, bây giờ sự việc tiến triển đến mức này chỉ có thể nói là gieo gió gặt bão.
Nhưng xem xét con đường của Uông Sâm thì Trương Thanh Vân cảm thấy mình vô tình trở thành chỗ dựa của đối phương, ngay cả hắn cũng không dự liệu được vấn đề này.
Cũng vì nguyên nhân như vậy mà Trương Thanh Vân cực kỳ nén giận, hắn không phải chỉ có bất mãn với Uông Sâm, hơn nữa cũng có chính kiến rất lớn. Trước đó nếu hắn không nể mặt Uông Phong, thì sao có thể cho Uông Sâm dựa vào khi chưa biết rõ?
Tuy Uông Sâm đến Hoa Đông khi Trương Thanh Vân chưa có vị trí hiển hách, nhưng Uông Sâm căn bản còn chưa giúp gì được hắn, dù khi Trương Thanh Vân tranh chấp với Âu Đan thì cũng chưa từng nghĩ Uông Sâm sẽ giúp được gì.
Ngược lại những hành vi của Uông Sâm đã gây ra ảnh hưởng tiêu cực cho Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân điện thoại cho Trương Thanh Vân tất nhiên là nhận được sự ủy thác của Uông Phong, nhưng Trương Thanh Vân nói không khách khí, mục đích chính là che kín miệng Triệu Truyền.
Nhưng Trương Thanh Vân còn không ngờ, Triệu Truyền điện thoại không có kết quả thì đến xế chiều Uông Phong tự mình đến Hoa Đông, có lẽ hắn không còn mặt mũi để tự liên lạc điện thoại, vì vậy trực tiếp đột phá từ Triệu Giai Ngọc. Tối Trương Thanh Vân tan tầm về nhà thì đụng phải người mình đang cực kỳ nén giận.
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân nhìn thấy Uông Phong thì trực tiếp không nể mặt, Triệu Giai Ngọc ở bên cạnh thấy vẻ mặt của chồng thì biết ngay là không đúng, nàng tiến lên giúp chồng cầm cặp, thừa cơ hội cởi áo khoác cho chồng, nàng nói:
- Thanh Vân, Uông ca là khách, có chuyện gì cũng đừng trở mặt trong nhà, nếu không mọi người sẽ rất khó khăn, sau này gặp mặt nhau cũng khó.
Trương Thanh Vân không đáp lời Triệu Giai Ngọc, hắn chỉ hừ một tiếng rồi nói:
- Uông ca, em còn nghĩ hôm nay sao nghe thấy tiếng chim khách, thì ra anh đến nhà. Nói thật, gặp mặt anh cũng không dễ dàng gì, sau khi tôi đến Hoa Đông thì đây là lần thứ hai gặp mặt anh thì phải.
Uông Phong nghe thấy giọng nói bất thiện của Trương Thanh Vân, lão cũng không tức giận mà nói:
- Thanh Vân, cậu vừa về đến nhà, trước tiên cứ bớt giận, hút điếu thuốc.
Uông Phong vừa nói vừa mời thuốc, nào còn bộ dạng một giám đốc truyền thông của Giang Nam? Mười phần đang bào mỏng da mặt cùng lôi kéo Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn, vài năm nay xem ra Uông Phong cũng không thiếu vấn đề cần quan tâm, tóc đã bạc. Trương Thanh Vân nhớ rõ lần đầu tiên mình gặp mặt Uông Phong, khi đó hắn mới chỉ là bí thư thị trấn Nguyệt Toàn.
Lúc đó Uông Phong trong mắt hắn thậm chí là một nhân vật thần bí không dám ngưỡng mộ, sợ ngấc đầu lên cao sẽ rớt mũ.
Đã nhiều năm trôi qua, tất cả những vầng sáng thần bí trên người đã mất sạch, Trương Thanh Vân bây giờ là quan lớn cấp tỉnh, xem như tồn tại ngang với Uông Phong. Hơn nữa Trương Thanh Vân tuyệt đối là chủ nhân của Hoa Đông, nếu không Uông Phong sao lại cúi mình như vậy?
Trong sân quan trường thì không chỗ nào không nói về lợi ích và quyền thế, Uông Phong là người thế nào? Đường đường là nhân vật kiệt xuất đời thứ ba của Uông gia và là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn truyền thông Giang Nam, quyền lực trên tay quá lớn, người thường khó thể tưởng tượng được.
Uông Phong từ thủ đô vượt đường xa đến Hoa Đông, hơn nữa còn trơ mặt đến nhà Trương Thanh Vân đợi vài giờ, chờ chủ nhà. Trương Thanh Vân châm chọc khiêu khích, không nể mặt đối phương mà lão vẫn chịu được, nguyên nhân ở đâu?
Nếu nói về góc độ lợi ích và hiệu quả thì tất cả cũng chỉ vì Trương Thanh Vân nắm quyền quá cao, uy vọng và lực ảnh hưởng quá lớn ở Hoa Đông, Uông Phong có chuyện cần trợ giúp. Nếu không, dù quan hệ giữa hai người có tốt thế nào, Uông Phong sao có thể cúi mình như vậy?
Trương Thanh Vân vẫn nhận lấy điếu thuốc trong tay Uông Phong, sau đó Uông Phong còn giúp hắn châm lửa.
- Anh ngồi đi.
Trương Thanh Vân chỉ xuống ghế sa long, vẻ mặt hòa hoãn lại một chút.
Hai người ngồi vào vị trí của mình, Uông Phong cũng không biết mở miệng thế nào. Ngay từ khi mới vào cửa thì khí thế của Trương Thanh Vân đã lấn át lão, ép quá sít sao, tuy hai người chưa nói câu nào nhưng trong lòng đều hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.
Tất nhiên Trương Thanh Vân biết rõ mục đích chuyến đi đến Hoa Đông của Uông Phong, mà Uông Phong cũng cảm nhận được thái độ kiên quyết từ sự lãnh đạm của Trương Thanh Vân. Thực tế đối với Uông Phong thì đến tận lúc này Trương Thanh Vân cũng đã quá nể mặt, Uông Sâm đến Hoa Đông, Trương Thanh Vân trước nay luôn giúp đỡ, Uông Sâm không báo đáp, hơn nữa còn mượn đanh tiếng của Trương Thanh Vân để giật da hổ làm cờ. Sự việc tiến triển đến cục diện hôm nay, Uông Sâm tất nhiên là gieo gió gặt bão, những hành động của hắn gây ra lực ảnh hưởng tiêu cực đến Trương Thanh Vân, điều này khó thể đền bù.
Nhưng sự việc quá mức quan trọng, Uông Phong không thể không muối mặt đến gặp Trương Thanh Vân. Sự việc của Uông Sâm nếu cứ tiếp tục điều tra tích cực thì sẽ khó thoát khỏi liên quan, rất oc thể ngay cả Uông gia cũng ngã xuống theo chân Uông Sâm.
Cục diện bây giờ quá vi diệu, Uông gia căn bản liên tục trải qua sóng gió. Chuyện Uông Sâm nhìn qua chỉ có vẻ là vấn đề cục diện Hoa Đông, nhưng nếu lôi ra sẽ ảnh hưởng đến toàn cục.
Uông Sâm khổ sở bố trí ở Hoa Đông, hao tốn bao nhiêu tinh lực và quan hệ? Cuối cùng Uông gia mất thu hoạch, ngược lại còn kéo theo mầm tai vạ, nếu kiểm tra gắt gao thì Uông gia nhà giàu cũng khó thể chịu được đả kích.
Dù sao bây giờ thân phận của Uông Sâm cũng không giống trước đó, nếu chỉ là quan viên cấp sở và phòng thì vấn đề là không lớn. Nhưng bây giờ hắn là quan viên cấp phó bộ, là một thường ủy tỉnh ủy, độ nặng quá lớn.
Bầu không khí trong phòng rất yên tĩnh, Trương Thanh Vân cố gắng bình thản, Uông Phong cũng không nói lời nào, lão cũng chỉ cố gắng hút thuốc. Vì biết rõ hai người có chuyện cần bàn nên tất cả những người khác đã sớm ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn Trương Thanh Vân và Uông Phong.
- Thanh Vân, anh cũng không ngờ sự việc náo loạn đến mức này, là anh sơ sót, Uông Sâm tính cách quá mạnh, cũng quá cố chấp. Anh tưởng hắn đã lăn lộn nhiều nơi, có nhiều kinh nghiệm, bây giờ xem ra anh quá lạc quan...
Uông Phong nói, giọng điệu có hơi trầm thấp.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Uông Phong, hắn cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Uông ca, chuyện liên quan đến bí thư Uông Sâm còn chưa có định luận, lúc này anh đến tìm tôi đã nói rõ vấn đề, nếu không sao anh phải khổ sở như vậy?
Vẻ mặt Uông Phong biến đổi, lão nói:
- Thanh Vân, Uông Sâm có vấn đề là khẳng định, em yên tâm, hôm nay anh tìm em cũng không muốn em thiên vị nghiêng lệch này nọ. Chẳng qua chỉ có một vấn đề, đó chính là những hành vi cá nhân của Uông Sâm ở Hoa Đông không liên quan gì đến Uông gia. Bạn đang đọc chuyện tại
Trương Thanh Vân nhíu mày, trong ánh mắt lóe lên tinh quang, hắn lạnh lùng nói:
- Có phải vậy không?
Uông Phong liếc mắt nhìn, lão thầm rùng mình. Lão cảm thấy ánh mắt của Trương Thanh Vân quá uy nghiêm, khí thế trong ánh mắt của nhưng bậc tài trí kiệt xuất, Uông Phong không thể nhìn thấu.
Khoảnh khắc này, vẻ mặt Uông Phong trở nên rất khó coi, tất nhiên những lời nói vừa rồi của lão không phải là thật. Uông Sâm căn bản là một thành viên của Uông gia, hơn nữa còn là một thành viên quan trọng, là đại biểu cho Uông gia ở Hoa Đông.
Bây giờ Uông Phong nói những hành vi của Uông Sâm là cá nhân, rõ ràng đã cho thấy lý do, đó chính là hy vọng Trương Thanh Vân nể mặt một lần với Uông gia. Nhưng lão tuyệt đối không ngờ Trương Thanh Vân chỉ cần liếc mắt là thấy vấn đề, giọng điệu quá nghiêm túc.
Ý nghĩ thay đổi rất nhanh, Uông Phong đã nghĩ qua nhiều vấn đề, nhưng cúi cùng lão cảm thấy mình nên cúi đầu, chỉ như vậy mới có cơ hội cứu vãn. Vì vậy lão bắt đầu kể khổ, nào là lão không dễ dàng gì, nào là Uông Sâm khốn nạn ra sao, lại nói sự việc Hoa Đông không xong thế nào, hậu quả ra sao, bộ dạng cực kỳ thành khẩn.
Cuối cùng Uông Phong thở dài nói:
- Thanh Vân, anh thật sự không gạt em, những năm qua va vấp sóng gió, có rất nhiều chuyện anh nhìn rõ, tâm tư cầu tiến và lòng hiếu thắng cũng dần phai nhạt.
- Anh biết đã qua độ tuổi của mình, thậm chí đã nghĩ sẽ dần lui về phía sau. Anh và Triệu Truyền đã cảm thấy yếu, những năm gần đây cảm thấy mình già rồi...
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Uông Phong, đột nhiên hắn cảm thấy buồn cười. Đối với một người đàn ông thì gần sáu mươi là thời điểm hoàng kim của sự nghiệp, nhưng Uông Phong nói những lời trên đúng là không ra gì, mà Trương Thanh Vân cũng nghĩ ra một vấn đề, sự kiện của Uông Sâm lần này đã chính thức làm cho một đại ca như Uông Phong đau lòng.
Uông Phong dày mặt từ thủ đô đến Hoa Đông, dày mặt đến đây cầu tình, tất cả đều vì Uông Sâm. Trương Thanh Vân có thể nhìn thấy điểm bất đắc dĩ của con cháu nhà quan trên người Uông Phong.
Ai có thể ngờ một Uông Phong bình thường luôn cản thận hiển hách, bây giờ phải cúi đầu chịu nhục như vậy? Tất nhiên, Trương Thanh Vân và một con cháu thế gia như Uông Phong liên hệ không phải một hai ngày, cũng có sức miễn dịch với bộ dạng này của Uông Phong.
Vấn đề Uông Sâm còn phải tiếp tục điều tra, nếu có vi phạm nghiêm trọng thì chỉ có thể xử lý nghiêm khắc, dù ai đến chào hỏi cũng không thể dùng được. Trương Thanh Vân biết rõ, với năng lượng của Uông gia, Uông Phong đến cầu mình, Ngô Ngôn Pháp bên kia chắc chắn cũng có người chào hỏi, việc này rốt cuộc nên định luận thế nào thì còn phải chờ vào kết quả điều tra của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy