Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh

Chương 1

*
Nóng.
Trong người tựa như đang có lửa đốt nóng bừng bừng.
Lục Quý Trì không nhịn được mà kéo kéo cổ áo, muốn giật cái cà vạt vướng víu kia ra.
Song không có cà vạt, cũng không có nút thắt, vải dệt trong tay mềm mượt, có cảm giác giống như là tơ lụa.
……. Nhưng rõ ràng hắn vừa tham gia tang lễ của lão ba khốn nạn, còn chưa kịp thay bộ đồ tây trên người mà?
Trong phút chốc Lục Quý Trì trở nên thư thái, nhưng rất nhanh lại mơ hồ. Người khó chịu tựa như bị thiêu cháy, đặc biệt là “nơi nào đó” càng ngo ngoe rục rịch, tựa như muốn nổ tung.
“Tham kiến điện hạ”, bỗng nhiên có làn hương thoang thoảng xộc vào, một giọng nói e lệ ngượng ngùng vang lên, “Ôi! Tại sao mặt điện hạ lại đỏ như vậy, có chỗ nào không thoải mái ư?”
Điện hạ?
Cái quái gì vậy?
Lục Quý Trì ngẩn người, nỗ lực mở to đôi mắt nặng trĩu, nhưng mà trước mắt chỉ có một khoảng bóng đêm mơ hồ, ngẫu nhiên có vài ngọn đèn dầu thoảng qua, tựa hồ ở rất xa.
Đây là đâu? Không phải hắn đang trên đường lái xe về nhà sao?
“Điện hạ?” Giọng nữ xa lạ ngày càng gần, “Điện hạ đang mệt mỏi à?”
Không mệt.
Chỉ là nóng muốn chết rồi.
Đang định nói có thể mua giúp ta một chai nước không, thì chủ nhân của giọng nói kia đã dựa lại gần đỡ lấy hắn, ghé vào tai hắn nhả khí như lan nói: “Nếu điện hạ cảm thấy mệt mỏi, ta đỡ ngài đi nghỉ tạm nhé?”
Nghỉ tạm?
Lục Quý Trì bất giác cảm thấy có gì đó không thích hợp. Vừa định từ chối, thì bỗng nhiên có một đạo gió mạnh đánh úp tới, nữ nhân đang đỡ hắn sợ hãi kêu một tiếng, rồi mềm mại ngã xuống.
“Cô nương, tốt lắm” Một thanh âm cực thấp vang lên, nghe như gần như xa. Lục Quý Trì nỗ lực trợn to mắt, lại vẫn như trước không thấy gì. Hắn nhíu mày, theo cảm giác lảo đảo bước về phía trước hai bước, định nói chuyện, dưới chân bỗng đá trúng thứ gì, cả người không khống chế được mà ngã xuống.
“Tiểu thư!”
Tiếng kinh hô trầm thấp vang lên, Lục Quý Trì lại nghe không rõ. Hình như hắn đụng vào một vật gì đó, lạnh lẽo, thơm tho lại mềm mại, rất thoải mái…….
Hắn không nhịn được càng ôm chặt vật đó, cằm cọ cọ vào nó. Vật đó tựa hồ giãy giụa hai cái, nhưng Lục Quý Trì lúc này đã hoàn toàn mơ màng, chỉ còn lại bản năng.
“Lưu manh! Buông tiểu thư của ta ra!”
Tóc bị người khác túm mạnh, Lục Quý Trì bị đau nên thoáng thanh tỉnh. Vừa định ngẩng đầu đã nghe một giọng nữ mềm mại bình tĩnh nói: “Tấn Vương điện hạ uống say vô ý bị rơi xuống nước, mau đi gọi người vớt hắn lên.”
Uống say vô ý rơi xuống nước?
Trong đầu Lục Quý Trì mơ hồ hiện lên một dự cảm không lành. Ngay sau đó, người trong ngực thoáng giãy dụa, dùng sức đẩy hắn ra. Theo bản năng, hắn lui ra sau hai bước, lại không ngờ dưới chân không có gì cả……
Thình thịch.
Một tiếng vang lớn vang lên, xung quanh bọt nước liền bao phủ lấy hắn.
“Ai da! Ở đây có người bị rơi xuống nước! Người đâu! Cứu mạng a!”
Lục Quý Trì: “………”
Hắn muốn mắng người, nhưng ý thức ngày càng tiêu tan, trong chốc lát đều là một khoảng mịt mù.
***
Lục Quý Trì là bị liếm mà tỉnh.
Cái lưỡi to lớn đầy nước, phía trên còn mọc gai ngược, từng chút từng chút, liếm hắn đến nỗi da mặt cũng sắp rơi luôn xuống.
“Đản….. Đản ca tha mạng.” Ý thức rốt cuộc cũng trở lại, hắn cố gắng nâng mí mắt nặng trĩu lên, trong thoáng chốc, đối mặt với một đôi mắt to màu hổ phách.
Màu hổ phách? Không đúng, rõ ràng mắt Nhị Đản nhà hắn có màu xanh biếc…. Lục Quý Trì mờ mịt một lát, rồi chăm chú nhìn lại.
Lông vàng đốm đen, thể trạng mạnh mẽ, đôi mắt to sáng ngời màu hổ phách, trong miệng răng nhọn dày đặc. Mẹ nó! Đây đâu phải Nhị Đản – con mèo béo tròn của hắn, đây rõ ràng là một con báo đốm to đã trưởng thành nha!
Trong nháy mắt, Lục Quý Trì lập tức thanh tỉnh, xém chút đã bị doạ cho tiểu ra quần, con báo to lớn kia thấy hắn tỉnh, dường như rất vui mừng, không những liên tiếp liếm hắn, lại còn dụi đầu vào ngực hắn kêu “Meo meo”.
Lục Quý Trì trước giờ chỉ ở vườn bách thú vây xem đại gia hoả này từ xa: “…….”
Tiếng kêu của con báo không ngờ lại giống hệt tiếng mèo kêu như vậy. Không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, đại gia hoả này từ đâu tới?!
“Điện hạ đã tỉnh rồi?”
Bỗng nhiên có một giọng nói xa lạ từ cửa truyền đến, Lục Quý Trì theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra.
Nam nhân kia trạc ba mươi tuổi, cao lớn như gấu, cơ bắp rắn chắc, trên gương mặt cương nghị có một vết sẹo thô, dài bằng ngón trỏ do đao kiếm gây ra, cả người mang theo một cỗ phỉ khí “Đừng chọc vào lão tử” rất dữ tợn. Hắn mặc một thân viên lĩnh lãnh bào* màu xanh đen, trên đầu là phát thúc quan, hông đeo trường kiếm, cách ăn mặc hệt như cổ nhân!
Lại thấy trên người của bản thân có một cái chăn gấm thêu hoa, trong phòng thì bài trí theo kiểu cổ đại……
Lục Quý Trì lặng yên một lát, quay đầu nhắm mắt lại.
Nhất định là hắn đang nằm mơ.

“Điện hạ?”
“Meo?”
“Điện hạ làm sao vậy?”
“Meo meo?”
Nhưng mà thanh âm của một người một báo cũng không biến mất, ngược lại càng thêm rõ ràng, Lục Quý Trì: “……”
Dùng sức nhéo chính mình hai cái, hắn mở mắt ra, vẫy tay với nam nhân có bộ mặt hung ác kia: “Ngươi lại đây.”
Nam nhân có chút khó hiểu, nhưng vẫn làm theo.
Lục Quý Trì quơ một cái đã bắt được bàn tay to thô ráp của hắn.
Nam nhân: “……?!”
Cảm giác rất chân thực. Lục Quý Trì đờ đẫn hé môi, định nói chuyện, trong đầu có cái gì đó xa lạ vụt hiện ra.
“……Điện hạ?” Nhớ tới ngày thường chủ tử của mình xem nữ sắc như cặn bã, khoé mắt Ngụy Nhất Đao giật giật, đáy lòng lạnh dần bắt đầu suy tư, nếu điện hạ thật sự đoạn tụ giống người ngoài suy đoán, thì mình có nên theo hắn nữa hay không.
Lục Quý Trì không biết người anh em bề ngoài hung ác này đang có suy nghĩ ngu xuẩn, trầm mặc một lát mới cứng đờ buông tay hắn ra: “Không có gì….. Ta ngủ tiếp một lát sẽ ổn, ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Ngụy Nhất Đao như trút được gánh nặng, thu nhanh tay về: “Điện hạ còn có chỗ nào không khoẻ?” Thoạt nhìn rất khác lạ!
“Không, ta chỉ là hơi buồn ngủ, ngươi đi đi.”
Thấy hắn kiên trì, tuy rằng trong lòng Ngụy Nhất Đao khó hiểu, nhưng vẫn dắt đại báo đốm lui xuống.
Lục Quý Trì cả người cứng ngắc ngồi ở trên giường một chốc, thoáng nhìn thấy cái gương đồng khắc hoa trên bàn cách đó không xa. Chậm rãi xuống giường đi qua đó.
Thiếu niên trong gương đồng, bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, mũi cao mày rậm, ngũ quan tuấn lãng, ngoại hình cực kỳ đẹp, chỉ là thần sắc kiêu căng, ánh mắt âm trầm, như kiểu “Cả thế giới thiếu ta năm trăm vạn, sớm muộn gì ta cũng đòi lại”……
Khoé miệng Lục Quý Trì giật giật, dùng sức xoa xoa mặt, mới xoa hết được cái biểu tình cau có* này.
*Nguyên văn là biểu tình nhức cả trứng =))
Thế mới thấy khá hơn nhiều. Chỉ là…… Hắn đây là đang xuyên không ư?
Nhìn chằm chằm vào gương mặt chỉ giống mình năm phần trong gương, Lục Quý Trì lâm vào trầm tư.
Hắn nhớ rõ thời điểm xảy ra chuyện, mình mới vừa tham gia lễ tang của lão ba xong. Khi đó sắc trời tối đen, mưa to gió lớn, hắn đang trên đường lái xe về nhà, tâm tình không tốt, lúc này đột nhiên có một con gấu con lao ra đường cái, hắn vội giẫm phanh, bị người khác đâm vào đuôi xe. Nhưng khi đó tốc độ xe của họ đều không cao, lẽ ra không có chuyện lớn xảy ra mới đúng, tại sao trong chớp mắt hắn lại biến thành Tấn Vương điện hạ của Đại Chu này rồi?
Chậm rãi ngồi xuống ghế dựa, Lục Quý Trì buồn bực xem xét lại ký ức không thuộc về mình trong đầu.
Lục Quý Trì, mười tám tuổi, huynh đệ khác mẹ của đương kim thiên tử Chiêu Ninh Đế, được phong Tấn Vương, bởi vì mẫu thân có ân với Chiêu Ninh Đế mà từng được thánh sủng, nhưng…
“Chỉ là sinh sau mấy năm, luận xuất thân, luận năng lực, hắn có gì hơn ta? Dựa vào cái gì mà ngôi vị hoàng đế không thuộc về ta?! Các ngươi hãy chờ xem, giang sơn này, nhất định sẽ rơi vào tay bổn vương! Yên tâm, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn đi theo bổn vương, sau khi thành sự, bổn vương sẽ gia quan tấn tước, phong hầu bái tướng cho tất cả!”
Trong đầu hiện lên điệu bộ vỗ ngực kêu gào của chủ nhân thân xác này, Lục Quý Trì: “…”
Có bệnh thì phải trị đi chứ người trẻ tuổi!
Còn chưa tiêu hoá xong, bên ngoài chợt có tiếng bước chân vội vàng truyền đến.
“Điện hạ! Ngài ngủ rồi à?”
Là giọng nói của vị huynh đệ lúc nãy, có vẻ rất hưng phấn, Lục Quý Trì do dự một lúc, trở lại nằm lên giường: “Vào đi.”
Cổ nhân mê tín, phải tìm biện pháp trở về trước, không được lộ ra sơ hở, nếu không sẽ bị bắt uống thuốc mất. Lại nhớ tới Phương Trân Châu – người mẹ đã cùng hắn nương tựa lẫn nhau mà sống đang chờ mình trở về, trong lòng Lục Quý Trì buồn bực, thở dài.
“Điện hạ! Tin vui! Kế hoạch của chúng ta sắp thành công!” Cửa bị đẩy ra, Ngụy Nhất Đao vui mừng vọt vào.
Không hiểu sao Lục Quý Trì lại có cảm giác không lành: “Kế hoạch gì?”
Ngụy Nhất Đao sửng sốt: “Chính là kế hoạch Lưu mỹ nhân! Điện hạ quên rồi sao?”
Lưu mỹ nhân là nhờ Tấn Vương trước kia hao hết tâm tư cài vào hậu cung do thám, giúp nàng tìm cơ hội tiếp cận Chiêu Ninh Đế, sau đó hạ dược làm y mất trí, khiến cho y mất khống chế đối với triều đình, rồi hắn thừa cơ đó mà đoạt quyền. Trước đây Lưu mỹ nhân không được sủng, cho nên kế hoạch này vẫn chưa triển khai thuận lợi được. Nhưng mấy ngày trước nàng lại được Chiêu Ninh Đế sủng hạnh, lúc này mới truyền ra tin vui.
*Từ đây mình sẽ dùng “Tấn Vương” để chỉ Tấn Vương trước khi xuyên không chứ không phải là Lục Quý Trì nha
“Tôn tiên sinh bảo thần đến nói cho điện hạ, hắn đã phái người đi trợ giúp Lưu mỹ nhân một tay. Điện hạ yên tâm, bây giờ chúng ta chắc chắn thành công!” Lưu Nhất Đao hạ giọng, thần sắc lộ vẻ âm ngoan, “Qua hôm nay, vị trong cung kia sẽ từ từ trở thành con rối của chúng ta, đại nghiệp của điện hạ…..”
Lục Quý Trì đờ đẫn ngắt lời: “Cụ thể là khi nào động thủ?”
“Mấy ngày trước Lưu mỹ nhân vừa được thừa sủng, bệ hạ có cảm giác mới mẻ với nàng, dạo này đều dùng cơm trưa trong cung của nàng. Cho nên thần nghĩ trong lúc dùng cơm nàng sẽ…..”
Ngụy Nhất Đao lộ ra nụ cười dữ tợn có thể doạ khóc trẻ con, đang muốn tiếp tục mơ tưởng về tương lai tươi đẹp, lại thấy Lục Quý Trì nhảy dựng lên: “Chuẩn bị xe! Lập tức chuẩn bị xe!”
Lúc này chuẩn bị xe làm gì? Bây giờ hẳn là nên ăn cơm trưa chứ! Ngụy Nhất Đao hơi không hiểu, nhưng từ trước đến nay hắn luôn tuân theo Lục Quý Trì. Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng không hỏi nhiều, chỉ nhanh chóng phân phó hạ nhân chuẩn bị xe ngựa, theo lệnh Lục Quý Trì đi đến hoàng cung.
Hết chương 1.
*Áo viên lĩnh:

back top