Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh

Chương 104: “Nếu Chú Mày Làm Tổn Thương Con Bé, Anh Sẽ Xới Chú Mày Xuống Đất.”

Lạc vương năm nay chừng hai mươi, đứng thứ chín trong hàng ngũ các hoàng tử của tiên đế, ngày ngày mê mẩn chuyện nông gia, không màng chính sự, là kẻ bất bình thường nhất trong hoàng tộc, thường bị người người nhạo báng.
May sao tính y thật thà rộng rãi, chẳng để tâm lời người khác, phàm những chuyện người khác nói khó nghe, y lại càng làm nghiêm túc, còn thề thốt với Chiêu Ninh đế rằng nhất định sẽ trồng ra hạt gạo thơm nhất thiên hạ, giống dưa ngọt nhất trần đời.
Yêu cầu của Chiêu Ninh đế với đám em trai chỉ đơn giản là không tác oai tác quái không sinh sự, ngoài ra muốn làm gì thì làm, vì thế sau hơn nửa năm nghiên cứu, Lạc vương bèn dẫn theo mấy người có tay nghề trong nông nghiệp mà y đã lùng tìm khắp cả nước, hứng thú bừng bừng đi về vùng đất Hoài Châu màu mỡ phì nhiêu, bắt đầu kiếp sống nông phu hoàng gia của mình.
Có lẽ vì y không có uy hiếp với mình, hơn nữa luôn dung sự chân thành đối đãi người khác, cho nên quan hệ của nguyên chủ với y không tệ. Mặc dù thi thoảng sẽ khinh bỉ y ‘đắm mình trong trụy lạc’, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn coi y như anh, khác hẳn với Chiêu Ninh đế, trong lòng nguyên chủ chỉ hận không thể giết ngay chướng ngại to lớn này.
Lục Quý Trì quyết định khi vào thành sẽ đi tìm Lạc vương, thứ nhất vì y đã tới Hoài Châu ba năm, hiểu được tình hình cơ bản nơi đây, trực tiếp hỏi y sẽ tiết kiệm được nhiều công sức; thứ hai là bởi Lạc vương là thân vương triều đình, có một số chuyện xử lý sẽ dễ dàng hơn, khác với chàng không có thực quyền lẫn tiền đồ, còn khiến người khác mang lòng sinh nghi; điều thứ ba cũng là điều quan trọng nhất, phủ đệ này của Lạc vương nằm ở ngoại ô, ra vào không gây chú ý, lại cách địa phương gặp nạn không xa, đỡ cho chàng trong việc đi điều tra manh mối.
Ấy thế mà thời điểm chàng tới, Lạc vương lại không ở trong phủ, nghe nói là đang ngoài đồng chưa về.
Lục Quý Trì đã mệt lử, không để ý những việc khác, sau khi làm rõ thân phận thì kêu quản gia tìm cho mình một phòng khách, nằm phịch xuống ngủ.
Nằm một cái thẳng tới buổi tối.
Khi tỉnh lại cả người đau nhức, như thể đã chạy ma-ra-tông trong nửa tháng trời, nhưng được cái đầu óc tỉnh táo hơn nhiều.
“Thập nhất! Chú tỉnh rồi à!”
Tông giọng này cao vút vang dội, như thể một giây sau sẽ xướng lên một khúc ca núi rừng du dương…
Lục Quý Trì cố gắng mở hai mí mắt nặng trĩu, nhìn thấy hàm răng trắng bóc, tỏa sáng lấp lánh trong bóng tối.
“!” Thiếu niên cả kinh, cơn buồn ngủ chợt tan biến, “Anh là ai?!”
“Hả? Anh Cửu của chú mày đây!” Hàm-răng-trắng-bóc mờ mịt chớp mắt một cái.
Lục Quý Trì định thần lại, lúc này chàng mới nhìn rõ trong bóng tối hư ảo, một thanh niên gương mặt đen như đít nồi, không nhìn rõ ngũ quan đang ngồi cạnh giường nhìn mình.
“…”
Đen, quá là đen.
Cởi hết quần áo là có thể trực tiếp hòa nhập vào bóng đêm, y phục dạ hành cũng chưa chắc đen được như thế.
“Sao không nói gì? Chú khó chịu ở đâu à?” Thấy em trai hồi lâu không lên tiếng, Lạc vương không cười nữa, ngoảnh đầu định gọi người đi mời đại phu.
Lục Quý Trì tỉnh táo lại, miệng méo mó đáp: “Không cần, em không sao.”
Chỉ là tôi đang tưởng gặp được đồng bào châu Phi, nên có chút giật mình thôi mà.
“Ờ, không sao thì tốt!” Lạc vương hàm hồ đáp lại, rồi lần nữa nhếch miệng khoe hàm răng trắng, “Cơ mà sao tự nhiên chú chạy tới chỗ anh? Lúc thấy chú, anh còn tưởng mình hoa mắt!”
“Cái này để sau hãy nói đi anh, giờ em muốn tắm táp, à, em cũng đói lắm rồi.”
“Được được được, để anh kêu người chuẩn bị nước nóng. Còn đồ ăn à, anh kêu phòng bếp làm rồi, toàn là thứ anh tự trồng tự nuôi đấy, ngon cực!”
Câu nói sau nghe như mấy bác gái tiếp thị sản phẩm trên thị trường, nhuốm đầy ý chào hàng và khoe khoang. Lục Quý Trì nghe mà buồn cười, đang định nói, chợt nghe thấy tiếng ‘quạc’, có thứ gì từ bên ngoài chạy vào.
Vừa vặn lúc đó người hầu đốt ngọn đèn dầu trong phòng, Lục Quý Trì cúi đầu nhìn, thấy một con vịt múp míp, lông trắng muốt đang lắc lư lạch bạch bước ra từ sau bức bình phong.
Sau lưng nó là một, hai, ba, bốn, năm, sáu…. Sáu con vịt con lông xù, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, đi theo vào phòng.
“…”
“Sao mấy đứa vào đây?” Lạc vương vui mừng ôm lấy con vịt mập mạp, giới thiệu với Lục Quý Trì, “Con này tên là Bạch Tuyết, kia là mấy con của nó, mới sinh chưa lâu, cưng không?”
Nhớ tới người anh em này lúc còn ở kinh thành, trong vương phủ cũng một bầy toàn gà vịt ngan ngỗng, rau dưa củ quả, Lục Quý Trì không mấy bất ngờ, chỉ là…
“Nó ị đùn, ” thiếu niên bình tĩnh nói, “trên tay áo anh kìa.”
Lạc vương: “…!”
***
Tắm táp và cơm nước xong xuôi, Lục Quý Trì mới có cảm giác sống lại lần nữa.
Lạc vương cũng đã thay chiếc áo khác, vẫn là kiểu ngắn gọn xuề xòa của nhà nông, cộng thêm nước da phơi nắng đen thui, nhìn kiểu gì cũng tỏa ra hơi thở bùn đất mộc mạc, không hề có cảm giác dòng dõi sang quý của hoàng gia.
Thế nhưng đàn ông mà, đen kiểu gì cũng không thành vấn đề, huống chi tướng mạo của Lạc vương rất bắt mắt, mẹ y Tần thái phi dù gì cũng là một mỹ nhân, nhìn quen sẽ không cảm thấy cay mắt.
“À phải, chú còn chưa nói với anh chú tới làm gì đâu!”
Hai anh em đầu tiên ngồi xuống uống vài ly, chúc mừng lâu ngày gặp lại, sau đó nói về chút chuyện nhà, cuối cùng mới đi vào chính sự.
Đây là lần đầu tiên Lục Quý Trì gặp người anh hờ này, nhưng có lẽ vì mang trí nhớ của nguyên chủ, tính cách Lạc vương lại thật thà dễ mến, trái lại không có cảm giác gượng gạo, chỉ chốc lát đã trò chuyện rất xôm. Dẫu vậy sự tình trọng đại, chàng không dám nói mục đích thật sự, chỉ nói mình tới tìm huyết linh chi.
“Huyết linh chi? Đó là vật gì?”
“Là một loại thảo dược, nghe nói có thể trị dứt bệnh của A Từ. Anh cũng biết em và chị cậu ấy sắp thành thân, nàng ấy trước giờ thương em trai nhất, nếu em có thể tìm được thứ này làm sính lễ tặng nàng ấy, nàng ấy hẳn sẽ rất vui.”
Lời này tuy là mượn cớ, song cũng là ý tưởng chân thật của Lục Quý Trì, chỉ tiếc từ ngày chàng đồng ý sẽ tìm giúp Khương Hằng, đến giờ đã lâu như vậy mà chưa có chút tin tức gì về huyết linh chi này cả.
Khương Từ là em họ Lạc vương, tình trạng cơ thể của cậu Lạc vương đương nhiên cũng biết, nghe vậy thì vội nói: “Anh giúp chú mày tìm! Nhưng mà chú phải đồng ý với anh một chuyện.”

“Chuyện gì?”
“A Hằng ấy, chú phải đối xử thật tốt với con bé.” Lạc vương không cười, biểu cảm rất nghiêm túc, nói, “Nếu chú dám tổn thương con bé, anh sẽ xới chú mày xuống đất, rồi tưới thẳng nước phân lên đầu.”
Lục Quý Trì: “…Sao anh nói nghe kinh thế?”
“He he, như thế mới khiến chú mày nghe lời.”
“…Anh sẽ không có cơ hội đó đâu.”
“Vậy thì tốt.” Lạc vương hài lòng, nhe răng toét miệng cười.
Sợ y lại thốt ra câu gì làm chàng mất ngon, Lục Quý Trì vội lảng sang chuyện khác: “À đúng rồi, nghe nói tháng trước ở đây gặp phải nạn lụt, đê điều sụp đổ, chết rất nhiều người?”
Hàm răng trắng bóc của Lạc vương thoắt thu lại.
“Ừ,” Y thở dài, tông giọng cao vút bỗng trở nên nặng nề, “Rất nhiều thôn làng ngoại thành bị ngập, chết nhiều người lắm, cũng phá hủy nhiều đất hoa màu.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đê kia chẳng phải năm ngoái mới xây sao?”
“Đúng là mới xây năm rồi, ba tháng thì hoàn thành, tính tới bây giờ cũng mới được năm rưỡi…”
Thông qua Lạc vương, Lục Quý Trì nhanh chóng hiểu đại khái về tình hình nạn lụt lần này, trong lòng chàng có dự tính, nên không nhiều lời thêm, chỉ chờ đến khi Lạc vương về phòng ngủ, mới gọi Ngụy Nhất Đao và Vương Thắng, lần theo đêm đen lén lút ra khỏi phủ, một đường chạy tới nơi xảy ra vỡ đê.
Thế mà tới nơi lại phát hiện, vùng kế cận vây quanh một đoàn binh lính.
“Hơn nửa đêm, bọn họ đang muốn làm gì vậy?” Ngụy Nhất Đao cau mày, nhỏ giọng hỏi.
“Hủy diệt chứng cứ chứ còn làm gì nữa.” Vương Thắng cười lạnh, “Đê điều mới xây được hơn năm đã vỡ, nhìn cũng biết là do bớt xén nguyên vật liệu, bọn họ đang muốn sửa đê cũ trước khi khâm sai đại nhân tới, bịt đầu mối đấy.”
“Cái này mà cũng sửa được à?”
“Chắc phần lớn đê bị vỡ cũng xong cả rồi, còn lại mấy phần đá vụn này thì xử lý có gì khó khăn?”
“Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?”
“Tôi không biết…”
Đê đập cổ đại hoàn toàn dựa vào sức người dựng nên, nguyên vật liệu cũng đơn giản, thường thấy là đá gỗ các loại, vì vậy những chỗ có thể cắt xén cũng có hạn, chỉ cần tìm được nguyên liệu sử dụng ở phần đó, hẳn có thể nhanh chóng tra được nguyên nhân vấn đề.
Vấn đề là, làm sao có thể tìm được loại nguyên liệu được sử dụng lúc ấy?
Nơi này rõ ràng không thể tra xét, chưa nói tới việc vào hay không, kể cả khi vào, sợ cũng như lời Vương Thắng nói, không tìm được chứng cớ gì cả. Còn dư lại…
Trong lòng sông hẳn còn dư lại đá vụn và mạt gỗ, nhưng nhìn con sông này, mặt sông rộng lớn, nước chảy xiết, hơn nữa bên dưới toàn là phù sa, căn bản không thể nào tìm được.
Nếu vậy…
Lục Quý Trì cân nhắc, nhìn theo hướng hạ lưu của con sông: “Chỗ này không tra được gì rồi, đi thôi, đến hạ lưu chỗ mấy thôn làng bị nạn kia xem sao.”
“Dạ!”
Ba người lại nhanh chóng ẩn mình vào bóng đêm.
Nhưng điều khiến Lục Quý Trì thất vọng chính là, bọn họ tìm kiếm suốt cả một ngày cũng không tìm được manh mối nào hữu dụng —
Bên trong những thôn xóm nhỏ kia, chỉ có tường đổ vườn hoang, bùn đất khắp nơi cùng với tiếng khóc đau đớn khôn cùng của những người có người thân mất đi trong nạn lụt.
***
Cứ thế liên tiếp ba ngày, ngay cả một khối đá vụn hay ít mạt gỗ cũng không lần được, Lục Quý Trì không còn cách nào khác ngoài việc thay đổi kế hoạch — không tìm được vật chứng, vậy thì tìm nhân chứng đi, xây đê đập là một công trình lớn, lúc ấy nhiều thợ mộc như vậy, không thể tất cả mọi người đều là nhân công của kẻ đứng đằng sau được.
Nghĩ như vậy, chàng bèn phái Ngụy Nhất Đao và Vương Thắng đi trộm danh sách những thợ mộc năm đó.
Thế mà hai gã này lại đều mù chữ.
Song nghĩ đến người kia chắc sẽ không lưu lại chứng cứ quan trọng như danh sách thợ mộc, Lục Quý Trì đành bác bỏ suy nghĩ này, chỉ ngày ngày lang thang trong thành ngoài thành, hỏi dò tên những người thợ mộc tham gia xây dựng công trình đê điều.
Cũng hỏi được không ít cái tên, đáng tiếc trong số đó kẻ không chết thì cũng đã rời đi.
Càng như vậy, càng cho thấy bên trong ắt có vấn đề.
Nhác thấy thời gian cứ ngày một trôi đi, Lục Quý Trì vừa gấp vừa buồn bực, bứt từng chòm râu giả đến nhẵn bóng, nhưng lại không thể ngưng việc dò hỏi.
Cũng may trời không phụ người có lòng, ngày hôm đó, Lục Quý Trì rốt cuộc cũng nghe được tên một người từ một bác gái bán đồ ăn bên vệ đường.
“Hẻm Ngọc La ở thành tây có ông lão họ Nghiêm, ở sát vách nhà chồng của con gái tôi, ông ấy có vẻ hiểu biết về phương diện này, năm ngoái quan phủ mướn thợ ông ấy cũng đi theo, đáng tiếc chưa được mấy hôm đã bất cẩn té ngã gãy chân, bị đưa về nhà, nghe nói phải dưỡng thương ba bốn tháng mới khỏi đấy…”
Hẻm Ngọc La thành tây!
Đã có tiến triển!
Lục Quý Trì cả mừng, cắt ngang lời nói nhảm của bác gái nọ, mua hộ bà ta hai củ cải trắng: “Cảm ơn bác gái! Tiền này cho bác, không cần thối lại đâu!”

back top