Không thể ngờ người anh hờ thoạt nhìn thật thà chất phác của mình lại thích kiểu này, đầu óc Lục Quý Trì rất rối bời, hồi lâu không lên tiếng. Cho đến khi tiểu cô nương kia hai mắt sáng rực, mở miệng nói một câu ‘Thập nhất nhà chàng ưa nhìn hơn chàng nhiều’, chàng mới xốc lại được tinh thần qua cơn khiếp sợ.
“Em…” Lục Quý Trì giật giật khóe miệng, cuối cùng nhịn không đặng, kéo Lạc vương sang một bên hỏi dò, “Anh lừa được cô bé này từ đâu thế? Trông nhỏ quá đi!”
Lạc vương ngu ngơ nhìn chàng: “Năm nay Tú Tú mười sáu, không nhỏ.”
Mười sáu quả thực không coi là nhỏ, mặc dù hiện đại mới là học sinh trung học phổ thông. Lại nhớ tới Khương Hằng năm nay cũng non mười bảy, Lục Quý Trì chợt nhận ra bản thân cũng thuộc loại trâu già gặm cỏ non, chàng nín bặt. Ngặt một nỗi vị Tú Tú cô nương này quả thực nom như trẻ con, chàng hắng giọng, hỏi lại cho chắc: “Anh có chắc nàng ấy đã mười sáu không?”
Lạc vương cười khờ gật đầu: “Hai năm trước, lúc anh gặp nàng ấy lần đầu, nàng ấy đã như vậy rồi, người ta nói vóc người nàng ấy vốn bé nhỏ.”
Lúc này Lục Quý Trì mới yên lòng, quay đầu lại thấy vị Tú Tú cô nương kia đang hiếu kỳ quan sát chàng, chàng không nói thêm nữa, ho nhẹ một tiếng rồi buông y ra.
“Dân nữ Gia Cát Tú Tú, bái kiến Tấn vương điện hạ.”
Dù muốn hành lễ, nhưng động tác của Gia Cát Tú Tú thật sự rất cứng nhắc, nhìn là biết chưa từng học qua, hơn nữa lời nói và cử chỉ của nàng hoạt bát tùy tiện, hiển nhiên xuất thân không cao, Lục Quý Trì thoáng sửng sốt. Tuy nhiên chàng không thể hiện ra ngoài, đợi khi Gia Cát Tú Tú tiện đường tới đây làm việc rời đi, chàng ngoái đầu sang hỏi Lạc vương: “Chị dâu tương lai của em lai lịch thế nào?”
Không phải chàng hóng hớt, chỉ là hơi giật mình, ở thời đại này, chênh lệch giữa thân phận địa vị quá mức sâu sắc, Gia Cát Tú Tú kia nhìn là biết chỉ là một cô nương nhà bình thường, so với Lạc vương đường đường là một thân vương hoàng tộc quả thực xa nhau một trời một vực. Song nhìn thái độ của Lạc vương với nàng rất nghiêm túc, nếu không sẽ không vội vã dẫn nàng ấy tới ra mắt chàng, còn trực tiếp để chàng gọi nàng là chị dâu.
Lục Quý Trì cảm thấy bản thân chàng thì dễ thôi, nhưng còn Tần thái phi ở kinh thành? Còn Chiêu Ninh đế thì sao?
“Tú Tú không có lai lịch đặc biệt gì, nàng ấy là con gái của một thợ hoa trong thôn Bình An gần đây, ” Lạc vương cười ngây ngô bảo, “Nàng ấy biết trồng hoa, hoa nào cũng hút mắt, tựa như nàng ấy vậy!”
…Nhưng thân phận như thế làm thiếp thất cho anh còn không có cửa đấy. Khóe miệng Lục Quý Trì giật giật, hỏi thẳng ra: “Anh cưới nàng ấy làm vương phi thật hay là chỉ vui đùa?”
“Đương nhiên là vương phi chứ!” Lạc vương nhất thời nóng nảy, “Tú Tú từng cứu mạng anh, sao anh có thể đùa giỡn nàng ấy? Hơn nữa anh cũng… anh cũng thật lòng thích nàng mà. Anh đã thề, cả đời này sẽ không phụ nàng.”
Nét mặt của y trịnh trọng cực kỳ, Lục Quý Trì quan sát y hồi lâu mới nói tiếp: “Chuyện này anh đã nói với thái phi nương nương chưa? Còn cả hoàng huynh nữa…”
Lạc vương sững người, thật thà lắc đầu: “Anh muốn bẩm, nhưng sau khi biết thân phận của anh thì Tú Tú không đồng ý gả cho anh. Nàng nói nàng chỉ muốn tìm một chàng trai bình thường sống yên ổn qua ngày, không muốn những thứ giàu sang phù phiếm không thuộc về bản thân, anh phải mất một năm rưỡi mới thuyết phục được nàng ấy đồng ý gả cho anh đấy…”
Nghe như vậy, hóa ra cô nương kia không phải loại người thấy người sang bắt quàng làm họ. Lục Quý Trì chợt thấy khó hiểu mình là em trai lại đi bận tâm về chuyện chung thân đại sự của ông anh xui xẻo, đoạn ngẫm nghĩ thế nào, lại nói: “Vậy tiếp theo anh tính sao?”
Hoàng tử lập gia đình là đại sự, muốn qua quýt cũng không thể, Lạc vương muốn lấy vị Gia Cát cô nương này làm phi, chỉ e không dễ dàng.
“Anh đang định hỏi chú đây, bao giờ chú hồi kinh? Lúc đó anh với chú cùng về. Hôn sự của chú với A Hằng anh chắc chắn phải tham gia, còn Tú Tú, mấy hôm trước nàng ấy đã đồng ý cùng anh hồi kinh, anh muốn đưa nàng ấy ra mắt mẫu hậu và hoàng huynh, sau đó sẽ quyết định chuyện hôn sự.” Nói đến câu cuối cùng, trên nước da đen thui của Lạc vương gia cũng hây đỏ, mờ nhạt không rõ ràng.
“Chuyện này…” Lục Quý Trì không ngờ y đã tính toán cả, “Người nhà nàng ấy có đồng ý không?”
Thời đại này, làm gì có cô nương nào chịu đi theo đàng trai khi còn chưa xuất giá chứ.
Lạc vương vội đáp: “Cha mẹ Tú Tú mấy năm trước qua đời rồi, hiện giờ nhà nàng ấy chỉ còn mình nàng thôi.”
Hóa ra là vậy… Lại nghĩ ông anh hờ này suy tính cũng ổn phết, rõ ràng rất nghiêm túc với cuộc hôn nhân này, Lục Quý Trì đắn đo một chút, rồi không hỏi thêm nữa.
Dù sao đây cũng là chuyện riêng của Lạc vương.
Kẻ làm em trai như chàng chỉ cần chắc chắn y không phải cầm thú hoặc không bị lừa lọc là đủ.
***
Sau khi ăn cơm tối xong, Lục Quý Trì tản bộ trong sân tiêu thực, đồng thời tiếp tục suy nghĩ về hàm nghĩa mấy chữ mà ông già Nghiêm để lại.
Bên phải, thứ năm, sáu…
Mấy chữ này không đầu không đuôi, ghép lại thì có ý nghĩa gì chứ?
Lục Quý Trì vừa không mục đích đi về phía trước, vừa vuốt ve hà bao Khương Hằng tặng trong tay áo.
Đang đi, đột nhiên đùng đoàng một tiếng, trời đổ cơn mưa. Mưa thu hơi lạnh, Lục Quý Trì hoàn hồn, vội vã chạy vào phòng, kết quả chạy nhanh quá, lại bất cẩn làm rơi hà bao.
“!”
Ối hà bao vợ chàng tự tay thêu!
Lục Quý Trì cả kinh, tất tả chạy lại để nhặt lên, thế mà vừa định đứng dậy, chàng chợt nhìn thấy cành lá liễu vàng khẳng khiu nằm trên phần hà bao bị rơi xuống.
Sáu….Liễu?! (*)
(*) Sáu trong Hán Việt là Lục, có cách đọc gần giống với Liễu
Giữa lúc ánh chớp sáng rọi, chàng bừng tỉnh ngộ.
“Lão Ngụy! Lão Vương!”
“Điện hạ?”
Thấy bóng dáng Ngụy Nhất Đao và Vương Thắng vội vàng chạy tới, Lục Quý Trì nhanh chóng cất hà bao kia vào tay áo, dùng tốc độ thật nhanh nói với hai người: “Hai anh có nhớ đêm đó ba chúng ta đi kiểm tra hiện trường, bên phải con đê, trên bờ sông trồng cây gì không?”
Hôm đó tuy là buổi tối, nhưng bọn binh lính có mang theo đuốc, chiếu sáng ngời tứ phía. Vương Thắng nghĩ ngợi một lúc, đáp: “Hình như là cây liễu!”
Tinh thần Lục Quý Trì chấn động mạnh: “Vậy đúng rồi!”
Không phải là sáu, là liễu! Ông già Nghiêm đang nói tới gốc liễu thứ năm ở bên phải! Còn bên phải cái gì thì…
“Đi! Lập tức gọi Cao Dương tới cùng chúng ta ra ngoài! À, đừng quên cầm theo cái cuốc!”
“Cuốc, cái cuốc?!”
Ngụy Nhất Đao ngu người, đang định nói gì, Lục Quý Trì đã vội vã về phòng thay quần áo.
***
Tiêu hủy chứng cứ là chuyện cần giải quyết trước khi khâm sai đại nhân vào thành, hiện giờ khâm sai đã đến, toán lính lẽ ra canh giữ ngày đêm ở chỗ đê đập tự nhiên cũng rút lui.
Mấy người Lục Quý Trì nhanh chóng tìm được gốc cây liễu thứ năm trên bờ sông bên phải con đê, cũng thuận lợi đào được một cái hộp gỗ cũ dưới gốc cây.
Trong hộp đựng mấy hòn đá vụn và vài mảnh gỗ cũ nát dính vào nhau, chính là thứ đồ mà Lục Quý Trì trăm cay nghìn đắng tìm kiếm nhiều ngày nay — nguyên liệu từng sử dụng để xây dựng đê điều.
Trừ những thứ này còn thêm một lá thư được bọc kín trong tờ giấy dầu.
Chữ trong tờ thư nguệch ngoạc xiêu vẹo, rất khó nhìn, nhưng lại ghi chép rất tỉ mỉ ngọn nguồn sự việc.
Bà bác bán đồ ăn đã từng nói, lão Nghiêm hiểu một chút về phương diện thủy lợi, vì thế ban đầu khi ông ấy tham gia xây dựng, đã nhanh chóng phát hiện ra nguyên vật liệu có vấn đề. Ông chỉ là một dân chúng tầm thường, không biết những mưu mô lắt léo chốn quan trường, nên sau khi phát hiện có chuyện không ổn thì nhanh tới bẩm báo với người quản lý, ai ngờ tên quản lý kia chẳng những không nghe lời ông, còn nói ông sinh sự, lôi ông ra đánh. Không chỉ có thể, sáng ngày hôm sau, ông còn ‘vô tình’ bị người ta đẩy từ trên cao xuống, té gãy chân.
Lúc đầu lão Nghiêm không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cho là bản thân xui xẻo, nhưng sau khi về nhà, càng nghĩ càng thấy không đúng, bởi vậy đợi cho thương thế lành hẳn, ông đã lén đi ra chỗ đê đập xây dựng kia.
Thật ra ông cũng không biết bản thân mình muốn làm gì, chỉ là chợt nảy ra bèn hành động ngay. Không ngờ lại trùng hợp như thế, vô tình ông nghe được cuộc nói chuyện của gã quản lý với người khác, biết được nội tình bên trong — quan trên không phải không biết nguyên liệu có vấn đề, trái lại, bọn họ không chỉ biết, còn là chủ mưu gây ra chuyện này!
Nguyên liệu tốt và nguyên liệu dởm giá cả chênh lệch nhau khá nhiều, đặc biệt là loại keo dính bổ sung vào khe hở, dùng để gia cố đê đập, vật phẩm cao cấp đương nhiên khác xa vật phẩm thấp kém. Xây đê đập lại là công trình lớn, giá thành nơi nơi cộng lại, trung gian có thể tuồn ra biết bao nhiêu thứ, tham được biết bao nhiêu bạc.
Đây cũng là lý do tại sao người giật dây lại mạo hiểm để mắt tới miếng mồi béo bở này.
Lão Nghiêm vừa hãi hùng vừa lo sợ, hoảng hốt đi về nhà, mấy ngày sau đó đều không dám ra cửa — ông đã biết đây là chuyện mà bản thân không thể quản.
Song có lẽ do trong lòng nhiều vướng mắc, hơn nửa tháng sau, ông lại nhân một buổi tối trời lén lút tới chỗ đê đập, trộm mấy khối đá vụn đã qua xử lý và ít vật liệu gỗ, viết một bức thư, rồi chôn chúng xuống cây liễu bên bờ sông.
Ông làm vậy chỉ mong lòng mình thanh thản hơn, chứ không hề muốn đem những vật đó ra làm gì, dẫu sao ông cũng chỉ là bá tánh bình thường, trước việc lớn nhường vậy quả thực lực bất tòng tâm.
Ấy thế mà không ngờ một năm sau đê đập lại bị nước lũ làm đổ vỡ, mà những thứ ông chôn giữa lúc hồ đồ, lại trở thành chứng cứ mấu chốt nhất.
Nương theo ánh đuốc đọc xong phong thư, trái tim Lục Quý Trì hoàn toàn rơi xuống.
Chính nghĩa có thể đến trễ, nhưng nhất định sẽ đến.
***
Có bức thư cùng với thứ đồ trong hộp, Chương Tinh Dương chẳng còn e ngại điều gì, ngày hôm sau khi trời còn mờ sáng đã trực tiếp phái người bắt hết cả những quan viên dính líu trong vụ này.
Sau đó kẻ cần xử thì xử, cần giết thì giết, thủ đoạn cứng rắn cương quyết, khiến người ta phải trố mắt nghẹn họng.
Chuyện đến đây coi như chấm dứt. Còn về vấn đề chuyện này có thể rửa sạch chốn quan trường Hoài Nam, làm tan rã thế lực bản xứ thậm chí là chấn chỉnh triều cương hay không, đây không phải điều Lục Quý Trì bận tâm.
Dĩ nhiên chàng cũng lười suy nghĩ, hiện giờ chàng chỉ muốn mau chóng hồi kinh để lấy vợ sinh con thôi.
Chương Tinh Dương vốn muốn mời chàng ở lại thêm vài ngày — có cái danh vương gia nhiều lúc hành động sẽ thuận lợi hơn. Song, sau khi nghe Lục Quý Trì nói, y không khỏi kinh ngạc, không nhịn được trêu ghẹo chàng: “Đã nghe điện hạ không gần nữ sắc, hóa ra không phải không gần, mà là chưa gặp được đúng người. Giờ xem ra, chẳng phải rất nóng nảy đó sao!”
Lời này làm Lục Quý Trì rất đỗi cao hứng, chàng vỗ vai y được nước làm tới: “Chương đại nhân cũng nên mau mau đi thôi, không đến lúc bổn vương con thành đàn rồi, anh vẫn còn độc thân đấy.”
Nụ cười trên môi Chương Tinh Dương bỗng vụt tắt: “…”
Tuyệt giao, hẹn gặp lại.
Lục Quý Trì cười sang sảng, khoe khoang với y một lúc mới chịu đứng dậy cáo từ, hớn hở quay về phủ Lạc vương, chuẩn bị tìm Lạc vương thương lượng chuyện sáng mai lên đường hồi kinh.
Thế mà chẳng ngờ vừa mới vào cửa, đã thấy một cô gái trẻ trên người vận bộ đồ tang, quỳ ở trong sân, vừa khóc lóc vừa dập đầu trước Lạc vương.
“Em…” Lục Quý Trì giật giật khóe miệng, cuối cùng nhịn không đặng, kéo Lạc vương sang một bên hỏi dò, “Anh lừa được cô bé này từ đâu thế? Trông nhỏ quá đi!”
Lạc vương ngu ngơ nhìn chàng: “Năm nay Tú Tú mười sáu, không nhỏ.”
Mười sáu quả thực không coi là nhỏ, mặc dù hiện đại mới là học sinh trung học phổ thông. Lại nhớ tới Khương Hằng năm nay cũng non mười bảy, Lục Quý Trì chợt nhận ra bản thân cũng thuộc loại trâu già gặm cỏ non, chàng nín bặt. Ngặt một nỗi vị Tú Tú cô nương này quả thực nom như trẻ con, chàng hắng giọng, hỏi lại cho chắc: “Anh có chắc nàng ấy đã mười sáu không?”
Lạc vương cười khờ gật đầu: “Hai năm trước, lúc anh gặp nàng ấy lần đầu, nàng ấy đã như vậy rồi, người ta nói vóc người nàng ấy vốn bé nhỏ.”
Lúc này Lục Quý Trì mới yên lòng, quay đầu lại thấy vị Tú Tú cô nương kia đang hiếu kỳ quan sát chàng, chàng không nói thêm nữa, ho nhẹ một tiếng rồi buông y ra.
“Dân nữ Gia Cát Tú Tú, bái kiến Tấn vương điện hạ.”
Dù muốn hành lễ, nhưng động tác của Gia Cát Tú Tú thật sự rất cứng nhắc, nhìn là biết chưa từng học qua, hơn nữa lời nói và cử chỉ của nàng hoạt bát tùy tiện, hiển nhiên xuất thân không cao, Lục Quý Trì thoáng sửng sốt. Tuy nhiên chàng không thể hiện ra ngoài, đợi khi Gia Cát Tú Tú tiện đường tới đây làm việc rời đi, chàng ngoái đầu sang hỏi Lạc vương: “Chị dâu tương lai của em lai lịch thế nào?”
Không phải chàng hóng hớt, chỉ là hơi giật mình, ở thời đại này, chênh lệch giữa thân phận địa vị quá mức sâu sắc, Gia Cát Tú Tú kia nhìn là biết chỉ là một cô nương nhà bình thường, so với Lạc vương đường đường là một thân vương hoàng tộc quả thực xa nhau một trời một vực. Song nhìn thái độ của Lạc vương với nàng rất nghiêm túc, nếu không sẽ không vội vã dẫn nàng ấy tới ra mắt chàng, còn trực tiếp để chàng gọi nàng là chị dâu.
Lục Quý Trì cảm thấy bản thân chàng thì dễ thôi, nhưng còn Tần thái phi ở kinh thành? Còn Chiêu Ninh đế thì sao?
“Tú Tú không có lai lịch đặc biệt gì, nàng ấy là con gái của một thợ hoa trong thôn Bình An gần đây, ” Lạc vương cười ngây ngô bảo, “Nàng ấy biết trồng hoa, hoa nào cũng hút mắt, tựa như nàng ấy vậy!”
…Nhưng thân phận như thế làm thiếp thất cho anh còn không có cửa đấy. Khóe miệng Lục Quý Trì giật giật, hỏi thẳng ra: “Anh cưới nàng ấy làm vương phi thật hay là chỉ vui đùa?”
“Đương nhiên là vương phi chứ!” Lạc vương nhất thời nóng nảy, “Tú Tú từng cứu mạng anh, sao anh có thể đùa giỡn nàng ấy? Hơn nữa anh cũng… anh cũng thật lòng thích nàng mà. Anh đã thề, cả đời này sẽ không phụ nàng.”
Nét mặt của y trịnh trọng cực kỳ, Lục Quý Trì quan sát y hồi lâu mới nói tiếp: “Chuyện này anh đã nói với thái phi nương nương chưa? Còn cả hoàng huynh nữa…”
Lạc vương sững người, thật thà lắc đầu: “Anh muốn bẩm, nhưng sau khi biết thân phận của anh thì Tú Tú không đồng ý gả cho anh. Nàng nói nàng chỉ muốn tìm một chàng trai bình thường sống yên ổn qua ngày, không muốn những thứ giàu sang phù phiếm không thuộc về bản thân, anh phải mất một năm rưỡi mới thuyết phục được nàng ấy đồng ý gả cho anh đấy…”
Nghe như vậy, hóa ra cô nương kia không phải loại người thấy người sang bắt quàng làm họ. Lục Quý Trì chợt thấy khó hiểu mình là em trai lại đi bận tâm về chuyện chung thân đại sự của ông anh xui xẻo, đoạn ngẫm nghĩ thế nào, lại nói: “Vậy tiếp theo anh tính sao?”
Hoàng tử lập gia đình là đại sự, muốn qua quýt cũng không thể, Lạc vương muốn lấy vị Gia Cát cô nương này làm phi, chỉ e không dễ dàng.
“Anh đang định hỏi chú đây, bao giờ chú hồi kinh? Lúc đó anh với chú cùng về. Hôn sự của chú với A Hằng anh chắc chắn phải tham gia, còn Tú Tú, mấy hôm trước nàng ấy đã đồng ý cùng anh hồi kinh, anh muốn đưa nàng ấy ra mắt mẫu hậu và hoàng huynh, sau đó sẽ quyết định chuyện hôn sự.” Nói đến câu cuối cùng, trên nước da đen thui của Lạc vương gia cũng hây đỏ, mờ nhạt không rõ ràng.
“Chuyện này…” Lục Quý Trì không ngờ y đã tính toán cả, “Người nhà nàng ấy có đồng ý không?”
Thời đại này, làm gì có cô nương nào chịu đi theo đàng trai khi còn chưa xuất giá chứ.
Lạc vương vội đáp: “Cha mẹ Tú Tú mấy năm trước qua đời rồi, hiện giờ nhà nàng ấy chỉ còn mình nàng thôi.”
Hóa ra là vậy… Lại nghĩ ông anh hờ này suy tính cũng ổn phết, rõ ràng rất nghiêm túc với cuộc hôn nhân này, Lục Quý Trì đắn đo một chút, rồi không hỏi thêm nữa.
Dù sao đây cũng là chuyện riêng của Lạc vương.
Kẻ làm em trai như chàng chỉ cần chắc chắn y không phải cầm thú hoặc không bị lừa lọc là đủ.
***
Sau khi ăn cơm tối xong, Lục Quý Trì tản bộ trong sân tiêu thực, đồng thời tiếp tục suy nghĩ về hàm nghĩa mấy chữ mà ông già Nghiêm để lại.
Bên phải, thứ năm, sáu…
Mấy chữ này không đầu không đuôi, ghép lại thì có ý nghĩa gì chứ?
Lục Quý Trì vừa không mục đích đi về phía trước, vừa vuốt ve hà bao Khương Hằng tặng trong tay áo.
Đang đi, đột nhiên đùng đoàng một tiếng, trời đổ cơn mưa. Mưa thu hơi lạnh, Lục Quý Trì hoàn hồn, vội vã chạy vào phòng, kết quả chạy nhanh quá, lại bất cẩn làm rơi hà bao.
“!”
Ối hà bao vợ chàng tự tay thêu!
Lục Quý Trì cả kinh, tất tả chạy lại để nhặt lên, thế mà vừa định đứng dậy, chàng chợt nhìn thấy cành lá liễu vàng khẳng khiu nằm trên phần hà bao bị rơi xuống.
Sáu….Liễu?! (*)
(*) Sáu trong Hán Việt là Lục, có cách đọc gần giống với Liễu
Giữa lúc ánh chớp sáng rọi, chàng bừng tỉnh ngộ.
“Lão Ngụy! Lão Vương!”
“Điện hạ?”
Thấy bóng dáng Ngụy Nhất Đao và Vương Thắng vội vàng chạy tới, Lục Quý Trì nhanh chóng cất hà bao kia vào tay áo, dùng tốc độ thật nhanh nói với hai người: “Hai anh có nhớ đêm đó ba chúng ta đi kiểm tra hiện trường, bên phải con đê, trên bờ sông trồng cây gì không?”
Hôm đó tuy là buổi tối, nhưng bọn binh lính có mang theo đuốc, chiếu sáng ngời tứ phía. Vương Thắng nghĩ ngợi một lúc, đáp: “Hình như là cây liễu!”
Tinh thần Lục Quý Trì chấn động mạnh: “Vậy đúng rồi!”
Không phải là sáu, là liễu! Ông già Nghiêm đang nói tới gốc liễu thứ năm ở bên phải! Còn bên phải cái gì thì…
“Đi! Lập tức gọi Cao Dương tới cùng chúng ta ra ngoài! À, đừng quên cầm theo cái cuốc!”
“Cuốc, cái cuốc?!”
Ngụy Nhất Đao ngu người, đang định nói gì, Lục Quý Trì đã vội vã về phòng thay quần áo.
***
Tiêu hủy chứng cứ là chuyện cần giải quyết trước khi khâm sai đại nhân vào thành, hiện giờ khâm sai đã đến, toán lính lẽ ra canh giữ ngày đêm ở chỗ đê đập tự nhiên cũng rút lui.
Mấy người Lục Quý Trì nhanh chóng tìm được gốc cây liễu thứ năm trên bờ sông bên phải con đê, cũng thuận lợi đào được một cái hộp gỗ cũ dưới gốc cây.
Trong hộp đựng mấy hòn đá vụn và vài mảnh gỗ cũ nát dính vào nhau, chính là thứ đồ mà Lục Quý Trì trăm cay nghìn đắng tìm kiếm nhiều ngày nay — nguyên liệu từng sử dụng để xây dựng đê điều.
Trừ những thứ này còn thêm một lá thư được bọc kín trong tờ giấy dầu.
Chữ trong tờ thư nguệch ngoạc xiêu vẹo, rất khó nhìn, nhưng lại ghi chép rất tỉ mỉ ngọn nguồn sự việc.
Bà bác bán đồ ăn đã từng nói, lão Nghiêm hiểu một chút về phương diện thủy lợi, vì thế ban đầu khi ông ấy tham gia xây dựng, đã nhanh chóng phát hiện ra nguyên vật liệu có vấn đề. Ông chỉ là một dân chúng tầm thường, không biết những mưu mô lắt léo chốn quan trường, nên sau khi phát hiện có chuyện không ổn thì nhanh tới bẩm báo với người quản lý, ai ngờ tên quản lý kia chẳng những không nghe lời ông, còn nói ông sinh sự, lôi ông ra đánh. Không chỉ có thể, sáng ngày hôm sau, ông còn ‘vô tình’ bị người ta đẩy từ trên cao xuống, té gãy chân.
Lúc đầu lão Nghiêm không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cho là bản thân xui xẻo, nhưng sau khi về nhà, càng nghĩ càng thấy không đúng, bởi vậy đợi cho thương thế lành hẳn, ông đã lén đi ra chỗ đê đập xây dựng kia.
Thật ra ông cũng không biết bản thân mình muốn làm gì, chỉ là chợt nảy ra bèn hành động ngay. Không ngờ lại trùng hợp như thế, vô tình ông nghe được cuộc nói chuyện của gã quản lý với người khác, biết được nội tình bên trong — quan trên không phải không biết nguyên liệu có vấn đề, trái lại, bọn họ không chỉ biết, còn là chủ mưu gây ra chuyện này!
Nguyên liệu tốt và nguyên liệu dởm giá cả chênh lệch nhau khá nhiều, đặc biệt là loại keo dính bổ sung vào khe hở, dùng để gia cố đê đập, vật phẩm cao cấp đương nhiên khác xa vật phẩm thấp kém. Xây đê đập lại là công trình lớn, giá thành nơi nơi cộng lại, trung gian có thể tuồn ra biết bao nhiêu thứ, tham được biết bao nhiêu bạc.
Đây cũng là lý do tại sao người giật dây lại mạo hiểm để mắt tới miếng mồi béo bở này.
Lão Nghiêm vừa hãi hùng vừa lo sợ, hoảng hốt đi về nhà, mấy ngày sau đó đều không dám ra cửa — ông đã biết đây là chuyện mà bản thân không thể quản.
Song có lẽ do trong lòng nhiều vướng mắc, hơn nửa tháng sau, ông lại nhân một buổi tối trời lén lút tới chỗ đê đập, trộm mấy khối đá vụn đã qua xử lý và ít vật liệu gỗ, viết một bức thư, rồi chôn chúng xuống cây liễu bên bờ sông.
Ông làm vậy chỉ mong lòng mình thanh thản hơn, chứ không hề muốn đem những vật đó ra làm gì, dẫu sao ông cũng chỉ là bá tánh bình thường, trước việc lớn nhường vậy quả thực lực bất tòng tâm.
Ấy thế mà không ngờ một năm sau đê đập lại bị nước lũ làm đổ vỡ, mà những thứ ông chôn giữa lúc hồ đồ, lại trở thành chứng cứ mấu chốt nhất.
Nương theo ánh đuốc đọc xong phong thư, trái tim Lục Quý Trì hoàn toàn rơi xuống.
Chính nghĩa có thể đến trễ, nhưng nhất định sẽ đến.
***
Có bức thư cùng với thứ đồ trong hộp, Chương Tinh Dương chẳng còn e ngại điều gì, ngày hôm sau khi trời còn mờ sáng đã trực tiếp phái người bắt hết cả những quan viên dính líu trong vụ này.
Sau đó kẻ cần xử thì xử, cần giết thì giết, thủ đoạn cứng rắn cương quyết, khiến người ta phải trố mắt nghẹn họng.
Chuyện đến đây coi như chấm dứt. Còn về vấn đề chuyện này có thể rửa sạch chốn quan trường Hoài Nam, làm tan rã thế lực bản xứ thậm chí là chấn chỉnh triều cương hay không, đây không phải điều Lục Quý Trì bận tâm.
Dĩ nhiên chàng cũng lười suy nghĩ, hiện giờ chàng chỉ muốn mau chóng hồi kinh để lấy vợ sinh con thôi.
Chương Tinh Dương vốn muốn mời chàng ở lại thêm vài ngày — có cái danh vương gia nhiều lúc hành động sẽ thuận lợi hơn. Song, sau khi nghe Lục Quý Trì nói, y không khỏi kinh ngạc, không nhịn được trêu ghẹo chàng: “Đã nghe điện hạ không gần nữ sắc, hóa ra không phải không gần, mà là chưa gặp được đúng người. Giờ xem ra, chẳng phải rất nóng nảy đó sao!”
Lời này làm Lục Quý Trì rất đỗi cao hứng, chàng vỗ vai y được nước làm tới: “Chương đại nhân cũng nên mau mau đi thôi, không đến lúc bổn vương con thành đàn rồi, anh vẫn còn độc thân đấy.”
Nụ cười trên môi Chương Tinh Dương bỗng vụt tắt: “…”
Tuyệt giao, hẹn gặp lại.
Lục Quý Trì cười sang sảng, khoe khoang với y một lúc mới chịu đứng dậy cáo từ, hớn hở quay về phủ Lạc vương, chuẩn bị tìm Lạc vương thương lượng chuyện sáng mai lên đường hồi kinh.
Thế mà chẳng ngờ vừa mới vào cửa, đã thấy một cô gái trẻ trên người vận bộ đồ tang, quỳ ở trong sân, vừa khóc lóc vừa dập đầu trước Lạc vương.