Lời của Lục Quý Trì vừa ra, Mạnh Uyển Nghiên biết ngay sự tình ngày ấy đã bại lộ. Sắc mặt của nàng càng tái nhợt, nhưng không chối cãi, chỉ gắng gượng chịu đựng sợ hãi trong lòng mà thấp giọng nói: “Bọn họ biết chuyện của ta và tiểu thúc thúc. Nếu ta phản bội, bọn họ sẽ… bọn họ sẽ chiêu cáo việc này khắp thiên hạ.”
Lục Quý Trì đưa mắt nhìn nàng: “Cho nên là?”
Mặc dù không nói rõ, nhưng trong mắt của hắn ẩn chứa sự uy hiếp, Mạnh Uyển Nghiên cắn răng, nói ra: “Ta sẽ nói tất cả những gì ta biết cho điện hạ. Nhưng đó là nếu điện hạ có biện pháp bịt miệng của bọn họ, bảo vệ bí mật của ta và tiểu thúc thúc.”
“Chuyện này không khó, ngươi nói cho bản vương người nọ là ai, bản vương sẽ có biện pháp xử lý hắn, khiến hắn câm miệng.”
Mạnh Uyển Nghiên lại lắc đầu: “Điện hạ không hiểu ý ta rồi.”
Lời này khiến Lục Quý Trì có loại cảm giác không lành: “Ngươi có ý gì?”
Mạnh Uyển Nghiên mím môi: “Người cưỡng ép ta, hẳn là nàng cũng được chỉ điểm. Cho dù điện hạ giải quyết được nàng, vậy còn những người phía sau nàng thì sao?”
“……”
Tuy đã đoán được, nhưng chính tai nghe thấy, Lục Quý Trì vẫn cảm thấy vô cùng nghẹn lòng.
Một người kế tiếp một người, mẹ nó bao giờ mới hết đây…!
Nhưng mà dù sao đi nữa thì cũng đã có manh mối, so với trước kia mờ mịt không biết gì thì tốt hơn nhiều. Lục Quý Trì thầm than, trên mặt lại cười nhạt: “Đương nhiên bản vương sẽ nhổ cỏ tận gốc tất cả bọn chúng.”
“Nhưng chuyện này cần rất nhiều thời gian……” Mạnh Uyển Nghiên mạnh mẽ chống đỡ không để cho chính mình thất thố, nhưng mắt lại không cách nào kiểm soát mà tự động đỏ lên, “Đến lúc điện hạ chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, ta và tiểu thúc chờ không được. Nếu để họ biết được những tin tức này là từ ta lộ ra, điện hạ nghĩ họ sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”
Nàng nắm chặt nắm tay, từng chữ từng chữ nói: “Ta cầu xin điện hạ, cũng không phải là vì bản thân, tiểu thúc thúc…. chàng cũng không dễ dàng mới đạt được thành tựu ngày hôm nay, ta không thể để cho bọn họ hủy hoại chàng! Nếu…… Nếu điện hạ không thể đáp ứng ta, thần nữ tình nguyện mang theo danh tính của người nọ an nghỉ dưới mặt đất, cũng không hé lộ nửa chữ cho điện hạ!”
Ý tứ chính là, ngươi muốn đối phó bọn họ thì có thể, nhưng không được lấy chúng ta làm bia đỡ đạn. Nếu không ta thà tự đi tìm chết, cho ngươi công dã tràng, mất cả chì lẫn chài.
Nhưng mà nàng cũng chỉ là một quân cờ thân bất do kỷ*, Lục Quý Trì cũng không muốn gây khó xử cho nàng, vừa rồi để nàng phải nói thật nên mới hù doạ một phen. Thấy nàng đã nói ra mấu chốt rồi, hắn cũng không làm bộ làm tịch nữa, chỉ nhìn nàng một cái: “Ngươi đang uy hiếp bản vương sao?”
*Thân bất do kỷ: không thể làm những điều mình muốn, hoặc buộc phải làm những điều mình không mong muốn
Mạnh Uyển Nghiên xoay người hành đại lễ với hắn: “Thần nữ không dám, nhưng mà, điện hạ….. Trên đời này luôn có vài thứ còn quan trọng cả tính mạng.”
Giọng nói của nàng rất nhẹ, nhưng vô cùng kiên định. Lục Quý Trì có chút cảm động, nhưng nghĩ đến kẻ giật dây đằng sau còn đang chờ hắn tiến cung đi xin thánh chỉ tứ hôn, bỗng nhiên nảy ra một kế sách.
“Được rồi, đứng lên đi, bản vương đáp ứng ngươi.”
Thân thể cứng đờ của Mạnh Uyển Nghiên lập tức buông lỏng: “Đa tạ điện hạ. Có điều….. Không biết điện hạ định làm gì?”
“Tương kế tựu kế, phản lại bọn chúng.” Lục Quý Trì nói xong, thấp giọng trình bày kế hoạch mình vừa nghĩ ra.
Mạnh Uyển Nghiên càng nghe càng kinh ngạc, cuối cùng đôi mắt sáng ngời, sắc mặt vui mừng: “Điện hạ sáng suốt!”
Lục Quý Trì cũng biết mình rất sáng suốt, nghĩ nghĩ, lại bổ sung vài câu, cuối cùng mới ngồi dậy nói: “Hiện tại có thể nói cho bản vương người đã sai khiến ngươi tính kế ta là ai chưa?”
Thân hình Mạnh Uyển Nghiên khựng lại, trong mắt hiện vẻ thù hận phẫn nộ: “Người cưỡng ép ta dụ dỗ điện hạ, chính là Thái tử phi trước kia, ngày nay là Việt Vương phi, Sở Hàm Nguyệt.”
***
Việt Vương phi, Sở thị Hàm Nguyệt, xuất thân thừa kế phủ Trấn Quốc công đã bị phế, chính là Thái tử phi thứ hai của Thái tử trước kia, năm nay mới hai mươi lăm tuổi. Vốn là sau khi Tiên đế chết, Thái tử kế vị. Nhưng Thái tử lại bị Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử liên thủ giết hại, sau khi Chiêu Ninh Đế kế vị, phong vị kia làm Việt Vương, goá phụ Sở thị của hắn cũng theo đó mà trở thành Việt Vương phi ngày nay.
Dung mạo của Việt Vương phi cực kỳ chói lọi, danh xưng đệ nhất mỹ nhân, mà tính cách lại thông minh khéo léo, xử sự linh hoạt, rất được Thái tử trước đây yêu thích. Nàng từng là một viên Minh Châu trong đám quyền quý ở kinh thành, vô cùng chói mắt. Nhưng từ khi chồng gặp chuyện mà chết, con trai lại bất ngờ chết bệnh, nàng liền bình lặng xuống, chỉ trông nom con gái gần sáu tuổi an phận sống qua ngày, rất ít khi qua lại bên ngoài.
Nhưng mà theo như lời của Mạnh Uyển Nghiên, tất cả biểu hiện này đều giả dối, Việt Vương phi vô cùng hiểu rõ cục diện chính trị ngày nay, đối với tình huống trong nhà của đám thế gia quyền quý cũng nắm rõ trong lòng bàn tay. Tuy không biết người sau lưng nàng rốt cuộc là ai, có mục đích gì. Nhưng rất hiển nhiên là Việt Vương phi này không an phận như vẻ bề ngoài.
Tấn Vương không qua lại với vị hoàng tẩu này nhiều cho lắm, nhưng ấn tượng đối với nàng rất không tồi. Bởi vậy Lục Quý Trì vô cùng khiếp sợ, nhưng Mạnh Uyển Nghiên nói rất chính xác, hắn không thể không tin.
“Điện hạ, để thần phái người theo dõi nàng!” Người nói là Ngụy Nhất Đao, vừa rồi Khương Hằng xuống lầu gọi hắn lên đây.
Lục Quý Trì hoàn hồn: “Từ từ!”
“Vâng?”
“Chuyện phái người theo dõi về rồi hẵng nói, hiện tại……” Thiếu niên nghiêng đầu liếc nhìn Mạnh Uyển Nghiên, “Trước tiên làm theo lời bản vương vừa nói.”
Mạnh Uyển Nghiên hiểu ý, gật đầu tỏ vẻ đã sẵn sàng.
Lục Quý Trì liền đứng lên, nói với Ngụy Nhất Đao: “Mắng ta vài câu đi!”
Ngụy Nhất Đao: “…..?!”
“Hoặc là đánh ta một cái cũng được, nói chung là cố gắng chọc giận ta. Như vậy lát nữa diễn mới giống thật.” Để bắt được kẻ giật dây phía sau, an tâm mà sống, Lục Quý Trì quyết tâm liều mạng.
Ngụy Nhất Đao đã hiểu, nhưng mà…..
“Loại chuyện dĩ hạ phạm thượng này, thần không làm được mà…..” Thanh niên cao lớn cường tráng như gấu khó xử nói.
Lục Quý Trì khoát tay: “Không sao, bản vương không trách ngươi.”
“Nhưng…..”
Lục Quý Trì mất hết kiên nhẫn: “Lằng nhà lằng nhằng, có phải là nam nhân hay không!”
Ngụy Nhất Đao nuốt nước bọt: “Vậy….. Thần làm đây?”
“Nhanh lên, lại còn nói nhảm……”
BỐP~!
Một tiếng vang hết sức chát chúa vang lên, thanh niên giọng nói như sấm mà mắng: “Ranh con dám nói chuyện như thế với ông? Muốn chết à?!”
“……”
Tĩnh lặng chết chóc.
Hồi lâu sau, Lục Quý Trì bụm lấy cái ót còn đang ong ong, mắt nổi đom đóm mà ngẩng đầu: “Không dám làm mấy chuyện dĩ hạ phạm thượng?”
Hình như là hơi quá…… Ngụy Nhất Đao chột dạ mà rụt tay lại, vừa định nói chuyện, Lục Quý Trì đã sửng cồ lên: “Vậy mà còn không dám? Con mẹ nó đây gọi là không dám à? Sọ của ông đây bị ngươi đánh nứt ra rồi!!!”
Ngụy Nhất Đao chạy trối chết: “Ngoài ý muốn! Đây đều là ngoài ý muốn.. Điện hạ!”
“Ngoài ý muốn cái đầu ngươi!!!”
***
Đau đớn sẽ khiến người ta cáu kỉnh, Ngụy Nhất Đao đã thành công đốt lên lửa giận của Lục Quý Trì, lúc hắn sầm mặt đi xuống dưới lầu, hội giao lưu cũng vừa kết thúc.
“Điện hạ! Điện hạ đi chậm một chút, chờ ta!”
Vừa ra khỏi nhã gian đã nghe thấy giọng nói sang sảng của Ngụy Nhất Đao từ lầu trên truyền xuống, Khương Hằng khựng lại, ngẩng đầu nhìn.
Thiếu niên nghiến răng, ánh mắt u ám, gương mặt anh tuấn trắng nõn nhăn nhó, thoạt nhìn tức giận không nhẹ. Phía sau hắn là một thanh niên cường tráng cao như gấu tất tả chạy theo, sắc mặt vội vã.
“Đây là thế nào? Ai đã chọc giận điện hạ?” Minh Vinh quận chúa nghe thấy, tò mò đi tới.
“Không có gì, bản vương có việc bận, đi trước. Đường tỷ chơi vui vẻ.” Lục Quý Trì không trả lời, gắt gỏng nói ra lời này định rời đi.
Đúng lúc này, Mạnh Uyển Nghiên từ trên lầu đi theo xuống: “Điện hạ thứ tội, thần nữ thật sự……”
Nghe giọng của nàng, sắc mặt Lục Quý Trì càng trở nên khó coi, cười khẩy một tiếng, sau đó nặng nề phất tay áo, đầu không thèm ngoảnh lại mà bỏ đi.
Ngay tức khắc mọi người đồng thời nhìn Mạnh Uyển Nghiên.
Mạnh Uyển Nghiên lộ vẻ bất đắc dĩ, một khuê tú có giao hảo với nàng bước lên hỏi thăm: “A Nghiên, đã xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi ta lên Tàng Thư Thất đọc sách, điện hạ cũng tới, bảo là muốn tìm sách. Vừa hay ta biết quyển sách hắn cần tìm ở đâu, nên thuận tay giúp một chút, sau đó……”
“Sau đó thì sao nữa?”
“Sau đó cũng không biết vì sao, đột nhiên điện hạ nổi giận, vứt mạnh quyển sách kia không nói, còn lớn tiếng mắng mỏ ta.” Mạnh Uyển Nghiên vừa tủi thân vừa buồn bực mà mím môi, “Ta cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.”
Việc Lục Quý Trì không gần nữ sắc, không có phong độ đối với cô nương, mọi người đều biết. Nên nghe xong lời này, mọi người đều thông cảm với Mạnh Uyển Nghiên, ngay cả Minh Vinh quận chúa cũng thương xót nhìn nàng: “Có lẽ là ngươi vô tình nói gì đó đụng vào tự ái của hắn. Không cần quan tâm, hắn sẽ không chèn ép ngươi đâu.”
Mạnh Uyển Nghiên cười khổ, xem như xui xẻo mà gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
“Được rồi, về nhà thôi. Hôm nào có thời gian chúng ta lại tụ họp.”
Minh Vinh quận chúa nói xong lời này liền rời đi, Mạnh Uyển Nghiên cũng thầm thì với bằng hữu đi xuống lầu. Khương Hằng nhìn bóng lưng của nàng, tựa như có điều suy nghĩ mà cười nhẹ, ung dung trở về nhà.
***
Thời điểm Lục Quý Trì trở về Tấn Vương phủ, Tôn tiên sinh đang thong thả cho chim ăn trong sân. Bởi vì được Tấn Vương tín nhiệm, ông ta vẫn luôn ở trong Tấn Vương phủ, hưởng thụ một nửa đãi ngộ của chủ nhân.
Ót của Lục Quý Trì vẫn còn rất đau, vừa nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng nhất thời bốc hoả — nếu không phải mấy kẻ khốn khiếp này gây sóng gió ở sau lưng, sao hắn phải lo lắng mà sống như vậy, sao hắn phải suốt ngày giả vờ giả vịt diễn trò, sao hắn phải bị đánh như vừa nãy? Kết quả nhìn người ta thong dong nhàn nhã như vậy, còn hắn thì……
Tức giận muốn bùng nổ, hoàn toàn không cần Ngụy Nhất Đao chọc giận thêm lần nữa, Lục Quý Trì trừng trừng hai mắt, nhấc chân đi về phía Tô tiên sinh.
Tôn tiên sinh còn chưa kịp nói lời nào, Lục Quý Trì đã đá mạnh vào bụng ông ta: “Ngươi đề cử một Vương phi thật tốt!”
Tôn tiên sinh chưa kịp phản ứng lập tức kêu thảm một tiếng, lảo đảo ngã xuống đất.
“Điện hạ??!!”
Tôn tiên sinh vô cùng khó hiểu, đã xảy ra chuyện gì?!
Lục Quý Trì nhanh giận nhanh lành, đá xong một cái trong lòng đã thoải mái hơn rất nhiều, nhưng lúc này hắn phải “vẫn còn nổi nóng”, bởi vậy chỉ lạnh lùng vô tình liếc ông ta rồi bỏ đi.
Để lại Ngụy Nhất Đao “thông cảm” mà nâng Tôn tiên sinh dậy, nhỏ giọng kể lại chân tướng cho ông ta: “Điện hạ gặp Mạnh Nhị cô nương ở Văn Uyên Các, vốn là rất ổn, nhưng không ngờ Mạnh Nhị cô nương nói một câu, chọc giận điện hạ……”
“Nói…..” Tôn tiên sinh là một thư sinh yếu ớt tay trói gà không chặt, bị Lục Quý Trì đạp mạnh một cú đến suýt nữa ngộp thở. Hồi lâu sau, ông ta mới khôi phục mà vội vàng hỏi: “Nói cái gì? Nàng đã nói gì?”
Hết chương 25.
Lục Quý Trì đưa mắt nhìn nàng: “Cho nên là?”
Mặc dù không nói rõ, nhưng trong mắt của hắn ẩn chứa sự uy hiếp, Mạnh Uyển Nghiên cắn răng, nói ra: “Ta sẽ nói tất cả những gì ta biết cho điện hạ. Nhưng đó là nếu điện hạ có biện pháp bịt miệng của bọn họ, bảo vệ bí mật của ta và tiểu thúc thúc.”
“Chuyện này không khó, ngươi nói cho bản vương người nọ là ai, bản vương sẽ có biện pháp xử lý hắn, khiến hắn câm miệng.”
Mạnh Uyển Nghiên lại lắc đầu: “Điện hạ không hiểu ý ta rồi.”
Lời này khiến Lục Quý Trì có loại cảm giác không lành: “Ngươi có ý gì?”
Mạnh Uyển Nghiên mím môi: “Người cưỡng ép ta, hẳn là nàng cũng được chỉ điểm. Cho dù điện hạ giải quyết được nàng, vậy còn những người phía sau nàng thì sao?”
“……”
Tuy đã đoán được, nhưng chính tai nghe thấy, Lục Quý Trì vẫn cảm thấy vô cùng nghẹn lòng.
Một người kế tiếp một người, mẹ nó bao giờ mới hết đây…!
Nhưng mà dù sao đi nữa thì cũng đã có manh mối, so với trước kia mờ mịt không biết gì thì tốt hơn nhiều. Lục Quý Trì thầm than, trên mặt lại cười nhạt: “Đương nhiên bản vương sẽ nhổ cỏ tận gốc tất cả bọn chúng.”
“Nhưng chuyện này cần rất nhiều thời gian……” Mạnh Uyển Nghiên mạnh mẽ chống đỡ không để cho chính mình thất thố, nhưng mắt lại không cách nào kiểm soát mà tự động đỏ lên, “Đến lúc điện hạ chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, ta và tiểu thúc chờ không được. Nếu để họ biết được những tin tức này là từ ta lộ ra, điện hạ nghĩ họ sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”
Nàng nắm chặt nắm tay, từng chữ từng chữ nói: “Ta cầu xin điện hạ, cũng không phải là vì bản thân, tiểu thúc thúc…. chàng cũng không dễ dàng mới đạt được thành tựu ngày hôm nay, ta không thể để cho bọn họ hủy hoại chàng! Nếu…… Nếu điện hạ không thể đáp ứng ta, thần nữ tình nguyện mang theo danh tính của người nọ an nghỉ dưới mặt đất, cũng không hé lộ nửa chữ cho điện hạ!”
Ý tứ chính là, ngươi muốn đối phó bọn họ thì có thể, nhưng không được lấy chúng ta làm bia đỡ đạn. Nếu không ta thà tự đi tìm chết, cho ngươi công dã tràng, mất cả chì lẫn chài.
Nhưng mà nàng cũng chỉ là một quân cờ thân bất do kỷ*, Lục Quý Trì cũng không muốn gây khó xử cho nàng, vừa rồi để nàng phải nói thật nên mới hù doạ một phen. Thấy nàng đã nói ra mấu chốt rồi, hắn cũng không làm bộ làm tịch nữa, chỉ nhìn nàng một cái: “Ngươi đang uy hiếp bản vương sao?”
*Thân bất do kỷ: không thể làm những điều mình muốn, hoặc buộc phải làm những điều mình không mong muốn
Mạnh Uyển Nghiên xoay người hành đại lễ với hắn: “Thần nữ không dám, nhưng mà, điện hạ….. Trên đời này luôn có vài thứ còn quan trọng cả tính mạng.”
Giọng nói của nàng rất nhẹ, nhưng vô cùng kiên định. Lục Quý Trì có chút cảm động, nhưng nghĩ đến kẻ giật dây đằng sau còn đang chờ hắn tiến cung đi xin thánh chỉ tứ hôn, bỗng nhiên nảy ra một kế sách.
“Được rồi, đứng lên đi, bản vương đáp ứng ngươi.”
Thân thể cứng đờ của Mạnh Uyển Nghiên lập tức buông lỏng: “Đa tạ điện hạ. Có điều….. Không biết điện hạ định làm gì?”
“Tương kế tựu kế, phản lại bọn chúng.” Lục Quý Trì nói xong, thấp giọng trình bày kế hoạch mình vừa nghĩ ra.
Mạnh Uyển Nghiên càng nghe càng kinh ngạc, cuối cùng đôi mắt sáng ngời, sắc mặt vui mừng: “Điện hạ sáng suốt!”
Lục Quý Trì cũng biết mình rất sáng suốt, nghĩ nghĩ, lại bổ sung vài câu, cuối cùng mới ngồi dậy nói: “Hiện tại có thể nói cho bản vương người đã sai khiến ngươi tính kế ta là ai chưa?”
Thân hình Mạnh Uyển Nghiên khựng lại, trong mắt hiện vẻ thù hận phẫn nộ: “Người cưỡng ép ta dụ dỗ điện hạ, chính là Thái tử phi trước kia, ngày nay là Việt Vương phi, Sở Hàm Nguyệt.”
***
Việt Vương phi, Sở thị Hàm Nguyệt, xuất thân thừa kế phủ Trấn Quốc công đã bị phế, chính là Thái tử phi thứ hai của Thái tử trước kia, năm nay mới hai mươi lăm tuổi. Vốn là sau khi Tiên đế chết, Thái tử kế vị. Nhưng Thái tử lại bị Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử liên thủ giết hại, sau khi Chiêu Ninh Đế kế vị, phong vị kia làm Việt Vương, goá phụ Sở thị của hắn cũng theo đó mà trở thành Việt Vương phi ngày nay.
Dung mạo của Việt Vương phi cực kỳ chói lọi, danh xưng đệ nhất mỹ nhân, mà tính cách lại thông minh khéo léo, xử sự linh hoạt, rất được Thái tử trước đây yêu thích. Nàng từng là một viên Minh Châu trong đám quyền quý ở kinh thành, vô cùng chói mắt. Nhưng từ khi chồng gặp chuyện mà chết, con trai lại bất ngờ chết bệnh, nàng liền bình lặng xuống, chỉ trông nom con gái gần sáu tuổi an phận sống qua ngày, rất ít khi qua lại bên ngoài.
Nhưng mà theo như lời của Mạnh Uyển Nghiên, tất cả biểu hiện này đều giả dối, Việt Vương phi vô cùng hiểu rõ cục diện chính trị ngày nay, đối với tình huống trong nhà của đám thế gia quyền quý cũng nắm rõ trong lòng bàn tay. Tuy không biết người sau lưng nàng rốt cuộc là ai, có mục đích gì. Nhưng rất hiển nhiên là Việt Vương phi này không an phận như vẻ bề ngoài.
Tấn Vương không qua lại với vị hoàng tẩu này nhiều cho lắm, nhưng ấn tượng đối với nàng rất không tồi. Bởi vậy Lục Quý Trì vô cùng khiếp sợ, nhưng Mạnh Uyển Nghiên nói rất chính xác, hắn không thể không tin.
“Điện hạ, để thần phái người theo dõi nàng!” Người nói là Ngụy Nhất Đao, vừa rồi Khương Hằng xuống lầu gọi hắn lên đây.
Lục Quý Trì hoàn hồn: “Từ từ!”
“Vâng?”
“Chuyện phái người theo dõi về rồi hẵng nói, hiện tại……” Thiếu niên nghiêng đầu liếc nhìn Mạnh Uyển Nghiên, “Trước tiên làm theo lời bản vương vừa nói.”
Mạnh Uyển Nghiên hiểu ý, gật đầu tỏ vẻ đã sẵn sàng.
Lục Quý Trì liền đứng lên, nói với Ngụy Nhất Đao: “Mắng ta vài câu đi!”
Ngụy Nhất Đao: “…..?!”
“Hoặc là đánh ta một cái cũng được, nói chung là cố gắng chọc giận ta. Như vậy lát nữa diễn mới giống thật.” Để bắt được kẻ giật dây phía sau, an tâm mà sống, Lục Quý Trì quyết tâm liều mạng.
Ngụy Nhất Đao đã hiểu, nhưng mà…..
“Loại chuyện dĩ hạ phạm thượng này, thần không làm được mà…..” Thanh niên cao lớn cường tráng như gấu khó xử nói.
Lục Quý Trì khoát tay: “Không sao, bản vương không trách ngươi.”
“Nhưng…..”
Lục Quý Trì mất hết kiên nhẫn: “Lằng nhà lằng nhằng, có phải là nam nhân hay không!”
Ngụy Nhất Đao nuốt nước bọt: “Vậy….. Thần làm đây?”
“Nhanh lên, lại còn nói nhảm……”
BỐP~!
Một tiếng vang hết sức chát chúa vang lên, thanh niên giọng nói như sấm mà mắng: “Ranh con dám nói chuyện như thế với ông? Muốn chết à?!”
“……”
Tĩnh lặng chết chóc.
Hồi lâu sau, Lục Quý Trì bụm lấy cái ót còn đang ong ong, mắt nổi đom đóm mà ngẩng đầu: “Không dám làm mấy chuyện dĩ hạ phạm thượng?”
Hình như là hơi quá…… Ngụy Nhất Đao chột dạ mà rụt tay lại, vừa định nói chuyện, Lục Quý Trì đã sửng cồ lên: “Vậy mà còn không dám? Con mẹ nó đây gọi là không dám à? Sọ của ông đây bị ngươi đánh nứt ra rồi!!!”
Ngụy Nhất Đao chạy trối chết: “Ngoài ý muốn! Đây đều là ngoài ý muốn.. Điện hạ!”
“Ngoài ý muốn cái đầu ngươi!!!”
***
Đau đớn sẽ khiến người ta cáu kỉnh, Ngụy Nhất Đao đã thành công đốt lên lửa giận của Lục Quý Trì, lúc hắn sầm mặt đi xuống dưới lầu, hội giao lưu cũng vừa kết thúc.
“Điện hạ! Điện hạ đi chậm một chút, chờ ta!”
Vừa ra khỏi nhã gian đã nghe thấy giọng nói sang sảng của Ngụy Nhất Đao từ lầu trên truyền xuống, Khương Hằng khựng lại, ngẩng đầu nhìn.
Thiếu niên nghiến răng, ánh mắt u ám, gương mặt anh tuấn trắng nõn nhăn nhó, thoạt nhìn tức giận không nhẹ. Phía sau hắn là một thanh niên cường tráng cao như gấu tất tả chạy theo, sắc mặt vội vã.
“Đây là thế nào? Ai đã chọc giận điện hạ?” Minh Vinh quận chúa nghe thấy, tò mò đi tới.
“Không có gì, bản vương có việc bận, đi trước. Đường tỷ chơi vui vẻ.” Lục Quý Trì không trả lời, gắt gỏng nói ra lời này định rời đi.
Đúng lúc này, Mạnh Uyển Nghiên từ trên lầu đi theo xuống: “Điện hạ thứ tội, thần nữ thật sự……”
Nghe giọng của nàng, sắc mặt Lục Quý Trì càng trở nên khó coi, cười khẩy một tiếng, sau đó nặng nề phất tay áo, đầu không thèm ngoảnh lại mà bỏ đi.
Ngay tức khắc mọi người đồng thời nhìn Mạnh Uyển Nghiên.
Mạnh Uyển Nghiên lộ vẻ bất đắc dĩ, một khuê tú có giao hảo với nàng bước lên hỏi thăm: “A Nghiên, đã xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi ta lên Tàng Thư Thất đọc sách, điện hạ cũng tới, bảo là muốn tìm sách. Vừa hay ta biết quyển sách hắn cần tìm ở đâu, nên thuận tay giúp một chút, sau đó……”
“Sau đó thì sao nữa?”
“Sau đó cũng không biết vì sao, đột nhiên điện hạ nổi giận, vứt mạnh quyển sách kia không nói, còn lớn tiếng mắng mỏ ta.” Mạnh Uyển Nghiên vừa tủi thân vừa buồn bực mà mím môi, “Ta cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.”
Việc Lục Quý Trì không gần nữ sắc, không có phong độ đối với cô nương, mọi người đều biết. Nên nghe xong lời này, mọi người đều thông cảm với Mạnh Uyển Nghiên, ngay cả Minh Vinh quận chúa cũng thương xót nhìn nàng: “Có lẽ là ngươi vô tình nói gì đó đụng vào tự ái của hắn. Không cần quan tâm, hắn sẽ không chèn ép ngươi đâu.”
Mạnh Uyển Nghiên cười khổ, xem như xui xẻo mà gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
“Được rồi, về nhà thôi. Hôm nào có thời gian chúng ta lại tụ họp.”
Minh Vinh quận chúa nói xong lời này liền rời đi, Mạnh Uyển Nghiên cũng thầm thì với bằng hữu đi xuống lầu. Khương Hằng nhìn bóng lưng của nàng, tựa như có điều suy nghĩ mà cười nhẹ, ung dung trở về nhà.
***
Thời điểm Lục Quý Trì trở về Tấn Vương phủ, Tôn tiên sinh đang thong thả cho chim ăn trong sân. Bởi vì được Tấn Vương tín nhiệm, ông ta vẫn luôn ở trong Tấn Vương phủ, hưởng thụ một nửa đãi ngộ của chủ nhân.
Ót của Lục Quý Trì vẫn còn rất đau, vừa nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng nhất thời bốc hoả — nếu không phải mấy kẻ khốn khiếp này gây sóng gió ở sau lưng, sao hắn phải lo lắng mà sống như vậy, sao hắn phải suốt ngày giả vờ giả vịt diễn trò, sao hắn phải bị đánh như vừa nãy? Kết quả nhìn người ta thong dong nhàn nhã như vậy, còn hắn thì……
Tức giận muốn bùng nổ, hoàn toàn không cần Ngụy Nhất Đao chọc giận thêm lần nữa, Lục Quý Trì trừng trừng hai mắt, nhấc chân đi về phía Tô tiên sinh.
Tôn tiên sinh còn chưa kịp nói lời nào, Lục Quý Trì đã đá mạnh vào bụng ông ta: “Ngươi đề cử một Vương phi thật tốt!”
Tôn tiên sinh chưa kịp phản ứng lập tức kêu thảm một tiếng, lảo đảo ngã xuống đất.
“Điện hạ??!!”
Tôn tiên sinh vô cùng khó hiểu, đã xảy ra chuyện gì?!
Lục Quý Trì nhanh giận nhanh lành, đá xong một cái trong lòng đã thoải mái hơn rất nhiều, nhưng lúc này hắn phải “vẫn còn nổi nóng”, bởi vậy chỉ lạnh lùng vô tình liếc ông ta rồi bỏ đi.
Để lại Ngụy Nhất Đao “thông cảm” mà nâng Tôn tiên sinh dậy, nhỏ giọng kể lại chân tướng cho ông ta: “Điện hạ gặp Mạnh Nhị cô nương ở Văn Uyên Các, vốn là rất ổn, nhưng không ngờ Mạnh Nhị cô nương nói một câu, chọc giận điện hạ……”
“Nói…..” Tôn tiên sinh là một thư sinh yếu ớt tay trói gà không chặt, bị Lục Quý Trì đạp mạnh một cú đến suýt nữa ngộp thở. Hồi lâu sau, ông ta mới khôi phục mà vội vàng hỏi: “Nói cái gì? Nàng đã nói gì?”
Hết chương 25.