“A Trì đệ lấy được những thứ này từ đâu?”
Dù trong bụng đã sớm nổi giận, gương mặt vị hoàng đế trẻ tuổi trông vẫn ấm áp như gió xuân, nhưng đôi mắt thường ẩn chứa ý cười, nay đã lạnh đi vài phần.
Uy nghi của đế vương tuy vô hình mà mạnh mẽ, mặc dù biết có xấp mật thư quan trọng này, ca ca sẽ không tùy tiện cho mình lên thớt, nhưng Lục Quý Trì vẫn không khỏi khiếp sợ trong lòng. Tất nhiên sợ hãi chỉ là sợ hãi trong tâm, trên mặt chàng vẫn không lộ mảy may thần sắc bất thường, chàng hơi nâng cằm, kiêu ngạo đắc ý nói: “Đêm qua Văn Uyên các bốc cháy, là thủ hạ của thần đệ lúc lao vào cứu người đã phát hiện ra! Thần đệ cũng đã kiểm tra qua, trên đây chính xác là bút tích của tên khốn Mạnh Xuân Lâm! Hoàng huynh hãy nhanh chóng hạ chỉ điều tra Văn Uyên các cùng cái tên họ Mạnh, sau lưng y hẳn là một con cá bự!”
Tìm thấy tội chứng trọng yếu như vậy mà lại không dâng lên, đã thế còn giữ lại tặng cho người khác, nếu để Chiêu Ninh đế biết, lão già Tả tướng chắc chắn gặp xui xẻo. Nói thế nào thì lão ta cũng giúp chàng một chuyện lớn, Lục Quý Trì đương nhiên sẽ không hại lão.
“Chuyện Văn Uyên các bốc cháy trẫm có nghe nói, chẳng qua là…” Chiêu Ninh đế nhướn mày không rõ ý, “Khi đó Văn Uyên các hình như đã đóng cửa, thuộc hạ của A Trì tới đó làm gì?”
Lục Quý Trì bắt đầu căng thẳng, thu hồi sự đắc ý, lại lộ ra chút bực bội: “Chuyện này kể ra hơi dài…”
“Không vội, đệ cứ từ từ nói,” Không đợi chàng nói xong, Chiêu Ninh đế đã quay đầu nói với Tần Tranh, “Lấy cho A Trì một cái ghế đi.”
Tần Tranh liếc nhìn Lục Quý Trì rồi làm theo.
“Chuyện bắt đầu từ hôm yến tiệc mừng thọ của An Quốc công, thần đệ bất ngờ bị rơi xuống nước…”
Trên đường vào cung Lục Quý Trì cũng đã có chuẩn bị, đem lời cần nói sắp xếp lại một lần, lúc này chàng liền kể lại theo mạch thời gian, bắt đầu từ việc hôm đó chàng rơi xuống hồ không phải chuyện ngẫu nhiên, tại sao chàng tiếp cận Mạnh Uyển Nghiên vân vân và mây mây, nói chung tất cả mang ra kể và giải thích cặn kẽ một lượt. Tuy nhiên chàng không nhắc tới Khương Hằng, chỉ nói vô tình ngửi được mùi hương trên người Mạnh Uyển Nghiên nên mới nhận ra nàng ta —— mặc dù lôi Khương Hằng vào có thể làm Chiêu Ninh đế tin tưởng chàng hơn, nhưng nàng đã giúp, chàng không muốn lôi nàng vào mớ bòng bong này, tránh cho nàng gặp chuyện phiền phức không cần thiết.
Chàng thanh niên nói năng lưu loát, biểu lộ trên gương mặt lúc cần tức giận sẽ tức giận, lúc cần buồn bã sẽ buồn bã, không nhìn ra bất kỳ điểm nào khác thường. Chiêu Ninh đế im lặng nghe mà không nói, cặp mắt hơi rũ xuống, trông như đầm nước đen kịt, không nhìn ra cảm xúc.
“…Chuyện chính là như thế, thần đệ vốn muốn bắt được người giật dây đằng sau trước, rồi mới đem tới để hoàng huynh xử trí, ai biết trời xui đất khiến thế nào lại tìm được manh mối quan trọng như vậy, không kịp đợi nữa thần đệ đành mang tới đây.” Cuối cùng cũng nói xong, Lục Quý Trì thở phào nhẹ nhõm, nghĩ một lượt hẳn không có chỗ nào vô lý, lúc này chàng mới ngẩng đầu nhìn Chiêu Ninh đế, “Mạnh Uyển Nghiên dùng một mồi lửa đột nhiên đốt Văn Uyên các là chuyện bất ngờ phát sinh, người đó hẳn sẽ không nghĩ tới, hoàng huynh tranh thủ phái người đi theo dõi, hẳn sẽ có phát hiện!”
Chiêu Ninh đế quét cho chàng một cái nhìn thật sâu, hồi lâu, y mới nhẹ nhàng chớp mắt cười lên tiếng: “Trẫm đã biết. Chẳng qua…A Trì gặp chuyện lớn như vậy, thế mà không sớm nói cho trẫm?”
Lục Quý Trì lòng bật lại ‘Thôi đi, nói sớm cho anh anh sẽ tin tôi chắc?’ Còn trên mặt thì môi mấp máy, vẻ như không được tự nhiên, chàng đáp: “Hoàng huynh quốc sự bận rộn, không có chứng cứ xác thật, thần đệ không dám tự tiện quấy rầy hoàng huynh. Lúc trước thần đệ tin lời xúi giục xằng bậy, bị người ta lợi dụng, làm…làm rất nhiều chuyện sai trái, thần đệ cũng sợ…sợ hoàng huynh không tin.”
Lần đầu chàng thẳng thắn như vậy, Chiêu Ninh đế có chút động lòng, nhìn chàng trai mặt mũi sáng sủa, không còn phiền muộn của ngày trước, nhất thời cảm thấy thuận mắt hơn, sát ý nổi lên trong lòng cũng mờ nhạt đi nhiều.
Đây quả là một chuyện kỳ diệu, ngày trước hoàng đế nhìn thấy vị đệ đệ hung hăng này, mười lần thì có đến chín lần muốn cho chàng một cái tát hoặc trực tiếp tiễn vong.
Thấy vị anh trai hoàng đế nhìn mình không nói lời nào, Lục Quý Trì có chút khẩn trương, lập tức ném cho y một ánh mắt vừa tủi thân vừa quật cường, lại thêm phần dè chừng thận trọng: “Thần đệ tự biết sai, không mong hoàng huynh có thể lập tức tin tưởng, nhưng tương lai còn dài, đệ sẽ dùng hành động để chứng minh cho hoàng huynh thấy!”
Chiêu Ninh đế đột nhiên cảm thấy, đệ đệ mình đã thành tinh mất rồi.
Vẻ mặt này, thần thái này, không những làm người đối diện mềm lòng, còn sinh ra cảm giác nếu không tin chàng ta thì sẽ là một tội lỗi lớn.
Trong khoảnh khắc, Chiêu Ninh đế cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng đệ đệ trước mặt vẫn gương mặt này, vẫn người này, dù cách đối nhân xử thế lên trình không ít, nhưng cũng không tìm được điểm khác thường nào khác…
Chiêu Ninh đế sớm đã có chủ trương, một lúc sau chậm rãi mở miệng: “Đệ có thể nghĩ được vậy, trẫm rất mừng. Được rồi, đệ nhanh tới cung Thọ Ninh cùng mẫu hậu dùng bữa đi, chắc mẫu hậu chuẩn bị xong rồi còn đang chờ đệ đó.”
Chàng trai đầu tiên còn sửng sốt một hồi, lúc hiểu ra đã lùi lại cười gượng: “Chuyện này…à, trước khi vào cung Tề Ngạn có hẹn với thần đệ cùng ăn cơm, thần đệ cũng đã đồng ý, cho nên hôm nay chỉ sợ phải để mẫu hậu thưởng thiện một mình, nên…”
“Mẫu hậu quan trọng hay Tề Ngạn quan trọng?”
“…Đương nhiên mẫu hậu quan trọng hơn,” Lục Quý Trì còn chưa từ bỏ ý định, cố đấm ăn xôi, “Chỉ là hoàng huynh từng dạy thần đệ, làm người phải giữ chữ tín…”
Chiêu Ninh đế: “Trẫm không nhớ đã từng dạy đệ cái này.”
Lục Quý Trì: “…”
Thấy đệ đệ hung hăng như không tin được mà trừng mắt nhìn mình, dáng vẻ á khẩu không thể phản bác làm cho tâm tình Chiêu Ninh đế tốt hơn hẳn, y khẽ cười, chậm rãi nói tiếp: “Được rồi, mau đi đi, đừng để mẫu hậu chờ lâu.”
“…”
Nhìn bóng lưng chàng thanh niên cố đấm mà không ăn được xôi, đành ủ rũ rời đi, ánh mắt Chiêu Ninh đế lộ ra vài phần thân thiết, y cười hỏi: “Khanh thấy thế nào?”
Tần Tranh nãy giờ vẫn một mực im lặng liếc nhìn y, nói một câu công bằng: “Biểu hiện cùng lời giải thích, không giống giả vờ.”
“Đúng thế, thú vị hơn ngày trước nhiều, trẫm muốn không sinh lòng giết y cũng không được.” Chiêu Ninh đế cầm xấp mật thư lên, cười nói, “Thôi, xem kỹ mấy cái này đã.”
Ý chính là tạm thời không giết, đợi quan sát thêm. Tần Tranh hiểu thánh ý, quay lại nhìn mấy phong thư: “Tấn vương vừa nói, người uy hiếp Mạnh Uyển Nghiên quyến rũ y là…”
Chiêu Ninh đế giơ tay ý bảo ngừng, cười nhạt: “Cái này…khanh tự mình đi điều tra đi.”
Tần Tranh lĩnh mệnh đáp: “Tuân lệnh.”
***
Mặc dù không bày tỏ thái độ rõ ràng, nhưng Chiêu Ninh đế để chàng đi bồi Thái hậu ăn cơm, điều này chứng tỏ y tạm thời không có ý muốn tiễn vong chàng.
Lục Quý Trì thở dài một hơi nhẹ nhõm, cả người dễ chịu hẳn.
Chỉ cần sau này tiếp tục ôm đùi vị anh trai hoàng đế là được, gặp âm mưu quỷ kế thì tố cáo ngay, khỏi cần bản thân phí sức phí não….
Thật hạnh phúc!
Phải nhanh báo cho mẹ biết!
Nghĩ tới đây chàng liền rảo bước về phía cung Thọ Ninh, đang đi ngang đường thì thấy Khương Hằng lượn lờ trên con đường nhỏ cách đó không xa.
“Tham kiến điện hạ.”
“Sao cô lại ở đây?” Lục Quý Trì liếc phương hướng nàng đi tới, đã có được câu trả lời, “Cô đi thỉnh an Tần thái phi à?”
Khương Hằng mỉm cười gật đầu: “Điện hạ đang định đi đâu à?”
“Đi thưởng thức ẩm thực hắc ám.” Lục Quý Trì đang rất vui, liếc tứ phía không thấy nha hoàn thiếp thân mũm mĩm của Khương Hằng hay ai khác, không nhịn được đảo mắt, bày ra biểu cảm khổ sở.
Chàng trai tướng mạo anh tuấn, có cố gắng bày trò cũng không trở nên xấu xí được, ngược lại cho người ta thấy thần thái phấn chấn, Khương Hằng hơi dừng lại, mắt lấp lánh ý cười: “Cái gì gọi là ẩm thực hắc ám?”
Lục Quý Trì ngó nghiêng tìm kiếm Nguyệt Viên một lượt không thấy mới thì thầm: “Là cơm canh cực kỳ khó ăn.”
Dáng vẻ thần thần bí bí của chàng thật buồn cười, Khương Hằng cũng nổi hứng, bắt chước bộ dáng của chàng thấp giọng hỏi: “Trong cung này chỗ nào lại có cơm canh cực kỳ khó ăn vậy điện hạ?”
“Cái này thì không thể tiết lộ cho cô.” Dù sao cũng là mẹ đẻ của mình, xấu xa phải đậy lại không thể để người ngoài biết được.
….Hừ đây là đang chơi nàng à? Khương Hằng liếc chàng: “Vậy chúc điện hạ ăn ngon miệng.”
Lục Quý Trì bật cười: “Ta đã nói đồ ăn rất khó ăn, cô còn chúc ta ngon miệng?”
“Nếu điện hạ không muốn ăn, chắc chắn ngài sẽ không đi. Nhưng nhìn ngài đây không những chuẩn bị đi, còn rất hứng khởi, điều này cho thấy đồ ăn khó ăn hay không đối với ngài không quan trọng.” Khương Hằng ung dung bình tĩnh cười cười, “Thần nữ đương nhiên chúc điện hạ ngon miệng, không lẽ điện hạ muốn thần nữ chúc ngài ăn không vui vẻ?”
Lục Quý Trì: “…”
Nói rất có lý, chẳng thể nào phản bác được.
“Khụ,…ờm.., chuyện Văn Uyên các bốc cháy cô biết chưa?” Chàng phát hiện mồm mép chàng chẳng lợi hại bằng đối phương, cho nên quyết định lảng sang chuyện khác.
Khương Hằng hơi bĩu môi, nhìn chàng đáp: “Thần nữ biết rồi.”
“Vậy kết cục của Mạnh Uyển Nghiên và Mạnh Xuân Lâm…”
“Thần nữ cũng đã nghe nói.”
Thấy nàng nói chuyện với vẻ mặt dửng dưng, chẳng có chút gì gọi là bất ngờ kích động, Lục Quý Trì không khỏi tò mò: “Cô không có cảm nghĩ gì ư?”
Người bên ngoài nghe chuyện này không tiếc thương thì cũng tức giận, nàng cũng coi như hiểu nửa sự tình, thế mà một chút phản ứng cũng không có?
“Cảm nghĩ gì?” Khương Hằng nhíu mày, “Mấy chuyện này không phải thường xảy ra sao, thần nữ không cảm thấy gì cả.”
“…Thường xảy ra?”
“Mưu đồ quyền lực, yêu hận tình thù, trên đời này không thiếu gì những người làm tổn thương lẫn nhau, hay cùng nhau tranh đấu, quả thật rất thường xảy ra,” Khương Hằng nhìn chàng, “Điện hạ không cảm thấy như vậy à?”
Lục Quý Trì hoàn toàn không biết đáp lời như thế nào, cô nương này hơi bị chặn họng người khác đấy nhé.
Hơi rủ mi che đi sự châm chọc trong ánh mắt, Khương Hằng nói tiếp, “Cơ mà thần nữ cũng không thể lý giải được hành động của bọn họ, theo thần nữ thấy, bọn họ đang mưu cầu những thứ quá viển vông, không bằng một người có thể có một cái bánh bao giúp no bụng.”
Mạnh Xuân Lâm mưu cầu danh lợi, Mạnh Uyển Nghiên ao ước tình yêu, nghe thì hoa lệ mà thật sự vô dụng, không có chúng cũng chẳng chết, có được cũng không giúp sống lâu hơn.
Lục Quý Trì nghe hiểu ý nàng, sau đó phát hiện lời nàng nói thật chí lý.
Ôi chàng sắp bị tẩy não rồi! Khóe miệng chàng giật giât, định nói gì đó, đột nhiên một cung nhân cách đó không xa vội vàng đi tới: “Ngũ cô nương, phủ Vinh quốc công phái người tới mời cô nương trở về, nói đệ đệ người phát bệnh.”
Khương Hằng sửng sốt, mặt biến sắc.
“Điện hạ, thần nữ…”
Cung nữ kia thanh âm không bé, Lục Quý Trì cũng nghe thấy, không đợi nàng nói xong chàng đã xua tay: “Được rồi, cô về nhanh đi.”
“Thần nữ cáo lui.”
Khương Hằng vội vàng rời đi, Lục Quý Trì suy nghĩ một chút, quay đầu ra ngoài cung tìm Ngụy Nhất Đao, thấp giọng phân phó đôi câu, rồi mới quay trở lại cung Thọ Ninh.
Chưa tới nửa giờ sau, hai vị thái y đã xuất hiện tại phủ Vinh quốc công.
“Tần thái phi phái chúng thần tới phủ xem bệnh cho tứ công tử, không biết ngài ấy hiện đang ở đâu?”
Lúc nàng ra khỏi cung dì chuẩn bị đi ngủ, nào biết chuyện A Từ trở bệnh….Bỗng nhiên Khương Hằng hơi ngẩn người, trong lòng cảm động.
Là chàng.
Dù trong bụng đã sớm nổi giận, gương mặt vị hoàng đế trẻ tuổi trông vẫn ấm áp như gió xuân, nhưng đôi mắt thường ẩn chứa ý cười, nay đã lạnh đi vài phần.
Uy nghi của đế vương tuy vô hình mà mạnh mẽ, mặc dù biết có xấp mật thư quan trọng này, ca ca sẽ không tùy tiện cho mình lên thớt, nhưng Lục Quý Trì vẫn không khỏi khiếp sợ trong lòng. Tất nhiên sợ hãi chỉ là sợ hãi trong tâm, trên mặt chàng vẫn không lộ mảy may thần sắc bất thường, chàng hơi nâng cằm, kiêu ngạo đắc ý nói: “Đêm qua Văn Uyên các bốc cháy, là thủ hạ của thần đệ lúc lao vào cứu người đã phát hiện ra! Thần đệ cũng đã kiểm tra qua, trên đây chính xác là bút tích của tên khốn Mạnh Xuân Lâm! Hoàng huynh hãy nhanh chóng hạ chỉ điều tra Văn Uyên các cùng cái tên họ Mạnh, sau lưng y hẳn là một con cá bự!”
Tìm thấy tội chứng trọng yếu như vậy mà lại không dâng lên, đã thế còn giữ lại tặng cho người khác, nếu để Chiêu Ninh đế biết, lão già Tả tướng chắc chắn gặp xui xẻo. Nói thế nào thì lão ta cũng giúp chàng một chuyện lớn, Lục Quý Trì đương nhiên sẽ không hại lão.
“Chuyện Văn Uyên các bốc cháy trẫm có nghe nói, chẳng qua là…” Chiêu Ninh đế nhướn mày không rõ ý, “Khi đó Văn Uyên các hình như đã đóng cửa, thuộc hạ của A Trì tới đó làm gì?”
Lục Quý Trì bắt đầu căng thẳng, thu hồi sự đắc ý, lại lộ ra chút bực bội: “Chuyện này kể ra hơi dài…”
“Không vội, đệ cứ từ từ nói,” Không đợi chàng nói xong, Chiêu Ninh đế đã quay đầu nói với Tần Tranh, “Lấy cho A Trì một cái ghế đi.”
Tần Tranh liếc nhìn Lục Quý Trì rồi làm theo.
“Chuyện bắt đầu từ hôm yến tiệc mừng thọ của An Quốc công, thần đệ bất ngờ bị rơi xuống nước…”
Trên đường vào cung Lục Quý Trì cũng đã có chuẩn bị, đem lời cần nói sắp xếp lại một lần, lúc này chàng liền kể lại theo mạch thời gian, bắt đầu từ việc hôm đó chàng rơi xuống hồ không phải chuyện ngẫu nhiên, tại sao chàng tiếp cận Mạnh Uyển Nghiên vân vân và mây mây, nói chung tất cả mang ra kể và giải thích cặn kẽ một lượt. Tuy nhiên chàng không nhắc tới Khương Hằng, chỉ nói vô tình ngửi được mùi hương trên người Mạnh Uyển Nghiên nên mới nhận ra nàng ta —— mặc dù lôi Khương Hằng vào có thể làm Chiêu Ninh đế tin tưởng chàng hơn, nhưng nàng đã giúp, chàng không muốn lôi nàng vào mớ bòng bong này, tránh cho nàng gặp chuyện phiền phức không cần thiết.
Chàng thanh niên nói năng lưu loát, biểu lộ trên gương mặt lúc cần tức giận sẽ tức giận, lúc cần buồn bã sẽ buồn bã, không nhìn ra bất kỳ điểm nào khác thường. Chiêu Ninh đế im lặng nghe mà không nói, cặp mắt hơi rũ xuống, trông như đầm nước đen kịt, không nhìn ra cảm xúc.
“…Chuyện chính là như thế, thần đệ vốn muốn bắt được người giật dây đằng sau trước, rồi mới đem tới để hoàng huynh xử trí, ai biết trời xui đất khiến thế nào lại tìm được manh mối quan trọng như vậy, không kịp đợi nữa thần đệ đành mang tới đây.” Cuối cùng cũng nói xong, Lục Quý Trì thở phào nhẹ nhõm, nghĩ một lượt hẳn không có chỗ nào vô lý, lúc này chàng mới ngẩng đầu nhìn Chiêu Ninh đế, “Mạnh Uyển Nghiên dùng một mồi lửa đột nhiên đốt Văn Uyên các là chuyện bất ngờ phát sinh, người đó hẳn sẽ không nghĩ tới, hoàng huynh tranh thủ phái người đi theo dõi, hẳn sẽ có phát hiện!”
Chiêu Ninh đế quét cho chàng một cái nhìn thật sâu, hồi lâu, y mới nhẹ nhàng chớp mắt cười lên tiếng: “Trẫm đã biết. Chẳng qua…A Trì gặp chuyện lớn như vậy, thế mà không sớm nói cho trẫm?”
Lục Quý Trì lòng bật lại ‘Thôi đi, nói sớm cho anh anh sẽ tin tôi chắc?’ Còn trên mặt thì môi mấp máy, vẻ như không được tự nhiên, chàng đáp: “Hoàng huynh quốc sự bận rộn, không có chứng cứ xác thật, thần đệ không dám tự tiện quấy rầy hoàng huynh. Lúc trước thần đệ tin lời xúi giục xằng bậy, bị người ta lợi dụng, làm…làm rất nhiều chuyện sai trái, thần đệ cũng sợ…sợ hoàng huynh không tin.”
Lần đầu chàng thẳng thắn như vậy, Chiêu Ninh đế có chút động lòng, nhìn chàng trai mặt mũi sáng sủa, không còn phiền muộn của ngày trước, nhất thời cảm thấy thuận mắt hơn, sát ý nổi lên trong lòng cũng mờ nhạt đi nhiều.
Đây quả là một chuyện kỳ diệu, ngày trước hoàng đế nhìn thấy vị đệ đệ hung hăng này, mười lần thì có đến chín lần muốn cho chàng một cái tát hoặc trực tiếp tiễn vong.
Thấy vị anh trai hoàng đế nhìn mình không nói lời nào, Lục Quý Trì có chút khẩn trương, lập tức ném cho y một ánh mắt vừa tủi thân vừa quật cường, lại thêm phần dè chừng thận trọng: “Thần đệ tự biết sai, không mong hoàng huynh có thể lập tức tin tưởng, nhưng tương lai còn dài, đệ sẽ dùng hành động để chứng minh cho hoàng huynh thấy!”
Chiêu Ninh đế đột nhiên cảm thấy, đệ đệ mình đã thành tinh mất rồi.
Vẻ mặt này, thần thái này, không những làm người đối diện mềm lòng, còn sinh ra cảm giác nếu không tin chàng ta thì sẽ là một tội lỗi lớn.
Trong khoảnh khắc, Chiêu Ninh đế cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng đệ đệ trước mặt vẫn gương mặt này, vẫn người này, dù cách đối nhân xử thế lên trình không ít, nhưng cũng không tìm được điểm khác thường nào khác…
Chiêu Ninh đế sớm đã có chủ trương, một lúc sau chậm rãi mở miệng: “Đệ có thể nghĩ được vậy, trẫm rất mừng. Được rồi, đệ nhanh tới cung Thọ Ninh cùng mẫu hậu dùng bữa đi, chắc mẫu hậu chuẩn bị xong rồi còn đang chờ đệ đó.”
Chàng trai đầu tiên còn sửng sốt một hồi, lúc hiểu ra đã lùi lại cười gượng: “Chuyện này…à, trước khi vào cung Tề Ngạn có hẹn với thần đệ cùng ăn cơm, thần đệ cũng đã đồng ý, cho nên hôm nay chỉ sợ phải để mẫu hậu thưởng thiện một mình, nên…”
“Mẫu hậu quan trọng hay Tề Ngạn quan trọng?”
“…Đương nhiên mẫu hậu quan trọng hơn,” Lục Quý Trì còn chưa từ bỏ ý định, cố đấm ăn xôi, “Chỉ là hoàng huynh từng dạy thần đệ, làm người phải giữ chữ tín…”
Chiêu Ninh đế: “Trẫm không nhớ đã từng dạy đệ cái này.”
Lục Quý Trì: “…”
Thấy đệ đệ hung hăng như không tin được mà trừng mắt nhìn mình, dáng vẻ á khẩu không thể phản bác làm cho tâm tình Chiêu Ninh đế tốt hơn hẳn, y khẽ cười, chậm rãi nói tiếp: “Được rồi, mau đi đi, đừng để mẫu hậu chờ lâu.”
“…”
Nhìn bóng lưng chàng thanh niên cố đấm mà không ăn được xôi, đành ủ rũ rời đi, ánh mắt Chiêu Ninh đế lộ ra vài phần thân thiết, y cười hỏi: “Khanh thấy thế nào?”
Tần Tranh nãy giờ vẫn một mực im lặng liếc nhìn y, nói một câu công bằng: “Biểu hiện cùng lời giải thích, không giống giả vờ.”
“Đúng thế, thú vị hơn ngày trước nhiều, trẫm muốn không sinh lòng giết y cũng không được.” Chiêu Ninh đế cầm xấp mật thư lên, cười nói, “Thôi, xem kỹ mấy cái này đã.”
Ý chính là tạm thời không giết, đợi quan sát thêm. Tần Tranh hiểu thánh ý, quay lại nhìn mấy phong thư: “Tấn vương vừa nói, người uy hiếp Mạnh Uyển Nghiên quyến rũ y là…”
Chiêu Ninh đế giơ tay ý bảo ngừng, cười nhạt: “Cái này…khanh tự mình đi điều tra đi.”
Tần Tranh lĩnh mệnh đáp: “Tuân lệnh.”
***
Mặc dù không bày tỏ thái độ rõ ràng, nhưng Chiêu Ninh đế để chàng đi bồi Thái hậu ăn cơm, điều này chứng tỏ y tạm thời không có ý muốn tiễn vong chàng.
Lục Quý Trì thở dài một hơi nhẹ nhõm, cả người dễ chịu hẳn.
Chỉ cần sau này tiếp tục ôm đùi vị anh trai hoàng đế là được, gặp âm mưu quỷ kế thì tố cáo ngay, khỏi cần bản thân phí sức phí não….
Thật hạnh phúc!
Phải nhanh báo cho mẹ biết!
Nghĩ tới đây chàng liền rảo bước về phía cung Thọ Ninh, đang đi ngang đường thì thấy Khương Hằng lượn lờ trên con đường nhỏ cách đó không xa.
“Tham kiến điện hạ.”
“Sao cô lại ở đây?” Lục Quý Trì liếc phương hướng nàng đi tới, đã có được câu trả lời, “Cô đi thỉnh an Tần thái phi à?”
Khương Hằng mỉm cười gật đầu: “Điện hạ đang định đi đâu à?”
“Đi thưởng thức ẩm thực hắc ám.” Lục Quý Trì đang rất vui, liếc tứ phía không thấy nha hoàn thiếp thân mũm mĩm của Khương Hằng hay ai khác, không nhịn được đảo mắt, bày ra biểu cảm khổ sở.
Chàng trai tướng mạo anh tuấn, có cố gắng bày trò cũng không trở nên xấu xí được, ngược lại cho người ta thấy thần thái phấn chấn, Khương Hằng hơi dừng lại, mắt lấp lánh ý cười: “Cái gì gọi là ẩm thực hắc ám?”
Lục Quý Trì ngó nghiêng tìm kiếm Nguyệt Viên một lượt không thấy mới thì thầm: “Là cơm canh cực kỳ khó ăn.”
Dáng vẻ thần thần bí bí của chàng thật buồn cười, Khương Hằng cũng nổi hứng, bắt chước bộ dáng của chàng thấp giọng hỏi: “Trong cung này chỗ nào lại có cơm canh cực kỳ khó ăn vậy điện hạ?”
“Cái này thì không thể tiết lộ cho cô.” Dù sao cũng là mẹ đẻ của mình, xấu xa phải đậy lại không thể để người ngoài biết được.
….Hừ đây là đang chơi nàng à? Khương Hằng liếc chàng: “Vậy chúc điện hạ ăn ngon miệng.”
Lục Quý Trì bật cười: “Ta đã nói đồ ăn rất khó ăn, cô còn chúc ta ngon miệng?”
“Nếu điện hạ không muốn ăn, chắc chắn ngài sẽ không đi. Nhưng nhìn ngài đây không những chuẩn bị đi, còn rất hứng khởi, điều này cho thấy đồ ăn khó ăn hay không đối với ngài không quan trọng.” Khương Hằng ung dung bình tĩnh cười cười, “Thần nữ đương nhiên chúc điện hạ ngon miệng, không lẽ điện hạ muốn thần nữ chúc ngài ăn không vui vẻ?”
Lục Quý Trì: “…”
Nói rất có lý, chẳng thể nào phản bác được.
“Khụ,…ờm.., chuyện Văn Uyên các bốc cháy cô biết chưa?” Chàng phát hiện mồm mép chàng chẳng lợi hại bằng đối phương, cho nên quyết định lảng sang chuyện khác.
Khương Hằng hơi bĩu môi, nhìn chàng đáp: “Thần nữ biết rồi.”
“Vậy kết cục của Mạnh Uyển Nghiên và Mạnh Xuân Lâm…”
“Thần nữ cũng đã nghe nói.”
Thấy nàng nói chuyện với vẻ mặt dửng dưng, chẳng có chút gì gọi là bất ngờ kích động, Lục Quý Trì không khỏi tò mò: “Cô không có cảm nghĩ gì ư?”
Người bên ngoài nghe chuyện này không tiếc thương thì cũng tức giận, nàng cũng coi như hiểu nửa sự tình, thế mà một chút phản ứng cũng không có?
“Cảm nghĩ gì?” Khương Hằng nhíu mày, “Mấy chuyện này không phải thường xảy ra sao, thần nữ không cảm thấy gì cả.”
“…Thường xảy ra?”
“Mưu đồ quyền lực, yêu hận tình thù, trên đời này không thiếu gì những người làm tổn thương lẫn nhau, hay cùng nhau tranh đấu, quả thật rất thường xảy ra,” Khương Hằng nhìn chàng, “Điện hạ không cảm thấy như vậy à?”
Lục Quý Trì hoàn toàn không biết đáp lời như thế nào, cô nương này hơi bị chặn họng người khác đấy nhé.
Hơi rủ mi che đi sự châm chọc trong ánh mắt, Khương Hằng nói tiếp, “Cơ mà thần nữ cũng không thể lý giải được hành động của bọn họ, theo thần nữ thấy, bọn họ đang mưu cầu những thứ quá viển vông, không bằng một người có thể có một cái bánh bao giúp no bụng.”
Mạnh Xuân Lâm mưu cầu danh lợi, Mạnh Uyển Nghiên ao ước tình yêu, nghe thì hoa lệ mà thật sự vô dụng, không có chúng cũng chẳng chết, có được cũng không giúp sống lâu hơn.
Lục Quý Trì nghe hiểu ý nàng, sau đó phát hiện lời nàng nói thật chí lý.
Ôi chàng sắp bị tẩy não rồi! Khóe miệng chàng giật giât, định nói gì đó, đột nhiên một cung nhân cách đó không xa vội vàng đi tới: “Ngũ cô nương, phủ Vinh quốc công phái người tới mời cô nương trở về, nói đệ đệ người phát bệnh.”
Khương Hằng sửng sốt, mặt biến sắc.
“Điện hạ, thần nữ…”
Cung nữ kia thanh âm không bé, Lục Quý Trì cũng nghe thấy, không đợi nàng nói xong chàng đã xua tay: “Được rồi, cô về nhanh đi.”
“Thần nữ cáo lui.”
Khương Hằng vội vàng rời đi, Lục Quý Trì suy nghĩ một chút, quay đầu ra ngoài cung tìm Ngụy Nhất Đao, thấp giọng phân phó đôi câu, rồi mới quay trở lại cung Thọ Ninh.
Chưa tới nửa giờ sau, hai vị thái y đã xuất hiện tại phủ Vinh quốc công.
“Tần thái phi phái chúng thần tới phủ xem bệnh cho tứ công tử, không biết ngài ấy hiện đang ở đâu?”
Lúc nàng ra khỏi cung dì chuẩn bị đi ngủ, nào biết chuyện A Từ trở bệnh….Bỗng nhiên Khương Hằng hơi ngẩn người, trong lòng cảm động.
Là chàng.