Đợi cho Vương Thắng đi khuất, Lục Quý Trì bèn ngả người nằm xuống định ngủ, chẳng qua trong lòng vừa hưng phấn vừa lo lắng, chàng trằn trọc đến tận lúc trời gần sáng mới mơ màng thiếp đi.
Vào giấc cái là ngủ quên, đợi đến khi chàng hấp tấp tỉnh dậy vào cung, Chiêu Ninh đế đã thiết triều.
Lục Quý Trì bị hụt, lại nghe nói sứ đoàn Bắc Hạ đã vào kinh, ông anh của chàng sắp tới sẽ bận tối mắt tối mũi, chàng càng thêm buồn bực.
Sớm biết vậy cả đêm qua chàng đã thức trắng rồi!
Chàng loay hoay tại chỗ một lúc, rồi đổi hướng vào nội cung tìm mẹ già báo tin.
Phương Trân Châu vừa mới ngủ dậy, đang chuẩn bị ăn sáng, nhìn thấy thằng con trai xui xẻo chạy hồng hộc từ ngoài vào, chợt có chút cáu kỉnh: “Sao hôm nay tới sớm thế? Không phải đi Tần gia rèn luyện à?”
Dạo gần đây bà mải mê cưng nựng dỗ dành đứa cháu nhỏ, bỏ ngoài tai những chuyện khác, vì thế chưa biết hôm qua đã xảy ra một đống chuyện.
“Dạ, con xin Tần Tranh nghỉ một ngày.” Lục Quý Trì chào hỏi qua quýt rồi ngồi xuống bên cạnh bà, “Còn về nguyên nhân thì… Nhi thần có một chuyện vô cùng quan trọng cần phải báo với mẫu hậu.”
Sắc mặt chàng hiếm khi trịnh trọng, Phương Trân Châu thoáng ngạc nhiên, bà quay đầu cho lui đám cung nhân phục vụ: “Các ngươi lui xuống cả đi.”
“Dạ.”
Chờ cho người trong điện đã lui ra cả, bà mới thấp giọng hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”
Lục Quý Trì: “…Cũng không phải chuyện gì bí mật, đâu cần lén lén lút lút vậy mẹ.”
“Ơ,” Phương Trân Châu yên lòng hẳn, “Sao mày không nói sớm.”
“Mẹ có cho con cơ hội để nói đâu.” Vào lúc này Lục Quý Trì không có tâm tư làu bàu với bà, chàng hơi nhếch môi, bắt đầu nói vào chính sự, “Ôi dào, con có một tin tốt, một tin xấu, mẹ muốn nghe cái nào trước?”
Phương Trân Châu nguýt chàng, thuận miệng đáp: “Tin tốt đi.”
Lục Quý Trì xoa xoa tay, cười hớn hở: “Chúc mừng mẹ, mẹ sắp có con dâu rồi.”
Gì gì?!
Phương Trân Châu kinh ngạc, nhưng bà còn chưa kịp phản ứng, vẻ mặt vui vẻ ban nãy của Lục Quý Trì đã thu lại, chàng thở dài yếu ớt: “Còn tin xấu là nếu con cưới nàng ấy làm vợ, chỉ sợ sẽ đắc tội…”
“Chẳng lẽ mày muốn lấy công chúa Bắc Hạ kia?!”
Thấy mẹ già nhà mình thoáng chốc biến sắc, Lục Quý Trì đờ đẫn: “Công chúa Bắc Hạ nào?”
“Ô kìa…mày còn chưa biết à?” Phương Trân Châu lúc này mới định thần lại, “Cũng đúng, bọn họ vừa mới vào kinh, có khi mày còn chưa gặp ấy chứ.”
Bà vừa nói vừa thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó liếc nhìn thằng con trai đen đủi nhà mình đầy đồng tình, “Chẳng phải Bắc Hạ tới đàm phán hòa bình sao, để tỏ rõ thành ý, công chúa nước đó cũng đi cùng, nói rằng muốn kết thân với chúng ta. Vị công chúa Bắc Hạ kia là con ruột của vương hậu, xuất thân tôn quý, cũng chỉ có hoàng huynh mày với đám con cháu hoàng gia mới đủ tư cách kết hôn với nàng. Chẳng qua hoàng huynh mày đã bày tỏ ý không muốn nạp nàng vào hậu cung rồi, tôn thất hoàng gia trẻ tuổi chưa lập gia đình lại chẳng có mấy ai, cho nên mấy hôm trước, mẹ nghe có người đề cử mày đi làm phò mã Bắc Hạ đấy…”
“Wtf?!” Lục Quý Trì cực kỳ kinh ngạc, “Sao con không biết chuyện này?!”
“Mày đoán xem?” Phương Trân Châu khinh bỉ lườm chàng, “Tự mày tính xem tháng trước mày vào cung được mấy bận?”
Lục Quý Trì giờ mới sực nhớ ra, dạo trước chàng tự cho là bản thân thất tình, suy sụp trong nhà hơn nửa tháng trời.
Chàng nhất thời ỉu xìu: “Chẳng phải do con có chuyện sao… Vậy hoàng huynh nói thế nào? Sẽ cho con đi kết thân thật à?!”
“Mẹ thăm dò nó mấy lần rồi, nhưng chẳng hỏi ra được gì, thằng nhóc kia tâm tư kín đáo quá.” Phương Trân Châu lắc đầu, lại bảo, “Nghe nói vị công chúa Bắc Hạ kia dáng dấp xinh đẹp, tính cách mạnh mẽ, một đấm là có thể hạ gục được đại hán cao tám thước, mày…. nên tự cầu phúc đi.”
“…” Lục Quý Trì run lẩy bẩy, vội lao tới ôm bắp đùi bà, gào rống lên, “Mẹ ơi, mẹ là mẹ ruột con cơ mà! Mẹ không thể thấy chết không cứu! Hơn nữa, con đã có người yêu rồi, con không thể có lỗi với nàng ấy được!”
Lục Quý Trì biết thừa, với chỉ số thông minh của ông anh hờ nhà chàng, kể cả khi đã chỉ hôn chàng với công chúa Bắc Hạ, cũng dư biện pháp để xoa dịu Tần gia và mẹ con Tần thái phi.
Ví dụ như gả Khương Hằng cho một vị phu quân tốt hơn chàng, hoặc là bồi thường cho nàng trên phương diện nào khác, tất cả chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tuy Khương Hằng có thể cự tuyệt, nhưng thánh mệnh khó cưỡng, nếu Chiêu Ninh đế kiên quyết muốn làm vậy….
Ôi tổn thọ quá, chàng chỉ muốn cưới vợ rồi an phận sống qua ngày thôi, sao mà lại trắc trở đến thế!
Nhìn vẻ mặt méo mó đau khổ của thằng con trai đen đủi, khóe miệng Phương Trân Châu giần giật, bà không nén nổi tò mò: “Được rồi được rồi đừng gào nữa, còn chưa chắc chắn là mày mà, chuyện này vẫn chưa được quyết định. Huống hồ mày không thích người ta, người ta cũng chắc gì đã để ý tới mày. Bây giờ trước tiên mày nói cho mẹ người mày thích đã, nhanh nhanh, tên là gì? Xinh gái không? Mẹ có quen không?”
“Chưa quyết mà mẹ đã đem ra dọa con rồi….” Lục Quý Trì lòng nóng như lửa đốt, liếc mắt nhìn mẹ già, rồi chợt im bặt — chuyện như hôm nay, chỉ có nước đến đâu hay đến đó, điều duy nhất chàng có thể làm bây giờ, chính là nhanh chóng định ra hôn sự với Khương Hằng trước khi bị tóm sống. Vì vậy sau một thoáng ngập ngừng, thiếu niên đè nén tâm tình thấp thỏm của mình, khai ra tên Khương Hằng.
Phương Trân Châu: “….Ai cơ??!!”
“Khương Hằng.” Lục Quý Trì nhắc lại lần nữa.
Đờ đẫn một hồi lâu, Phương Trân Châu đỡ trán, bày ra vẻ đau đớn: “Mẹ thật sự không ngờ, mày lại là người như thế đó con!”
Lục Quý Trì: “Hả?!”
“Ban đầu thề thốt vỗ ngực nói chỉ coi người ta như anh em tốt, xung phong tìm nhà chồng mới cho người ta, kết quả thì sao? Quay đi ngoảnh lại đã tự vả(*) rồi à!” Phương Trân Châu vừa nói vừa vỗ bàn, vẻ mặt như sục sôi căm phẫn, Lục Quý Trì xấu hổ cúi đầu, ho nhẹ.
Tự vả(*) ha, hai chữ này quả thực hợp với chàng.
(*) Nguyên văn – 监守自盗 – giam thủ tự đạo – mình tra trên Baike thì thành ngữ này có thể hiểu đại khái là ‘tự ăn cắp thứ bản thân luôn bảo vệ’. Tạm thời mình chưa tìm được câu thành ngữ nào bên Việt tương xứng, để tạm bằng từ trên ha.
Đương chột dạ, Phương Trân Châu bỗng nhiên cúi người xuống, hai bàn tay véo lấy hai má chàng bạnh sang hai bên, rồi cười phá lên, “Khá lắm con trai! Quá được! Gà tơ nhà chúng ta cuối cùng cũng trưởng thành, cuỗm được cả củ cải trắng về tay! Chao ôi, một đùm cải trắng mơn mởn ngon miệng như vậy….”
Nhìn mẹ già thoắt cái biến sắc, dáng vẻ vui mừng hớn hở như vớ được món hời, Lục Quý Trì: “…”
Người đâu, mau mau tới giúp thái hậu nương nương nhặt liêm sỉ lên coi!
***
Lục Quý Trì tự thông suốt chuyện yêu thích Khương Hằng, Phương Trân Châu ngạc nhiên mừng rỡ vô cùng, bà vỗ ngực đảm bảo chuyện này cứ giao cho mẹ.
Nhưng mà…
“Mày thích A Hằng mẹ có thể hiểu, nhưng còn A Hằng….” Phương Trân Châu ngẫm nghĩ thế nào, nụ cười chợt tắt ngóm, bà nhìn thằng con trai xui xẻo của mình đầy phiền muộn, “Con bé đâu có giống người có ánh mắt kém cỏi như thế. Mày nói đi, có phải đã có chuyện gì hay không?’
Lục Quý Trì nghẹn họng: “…Mẹ hãy giải thích cho con cái gì gọi là ‘Con bé đâu có giống người có ánh mắt kém cỏi’, rồi con sẽ trả lời câu hỏi của mẹ.”
Phương Trân Châu lườm chàng: “Còn cần mẹ phải giải thích à? Mày không tự lượng được sức bản thân sao?”
“Nữ sĩ Phương Trân Châu này, ” Lục Quý Trì bặm môi nhìn bà trân trối, “Mẹ mà còn thế nữa là chúng ta tuyệt giao đấy.”
“Có làm sao, ” Phương Trân Châu chẳng sợ hãi mà xua tay, “Mẹ mày vẫn còn một đứa.”
Lục Quý Trì: “…Vậy con đi, mẹ ở đây mà tự đoán đi.”
Phương Trân Châu hừ lạnh: “Xem ra con ta lại muốn đi làm phò mã cho công chúa Bắc Hạ rồi…”
“Con sai rồi!” Lục Quý Trì quay ngoắt thái độ, chạy tới bóp vai cho mẹ già, lòng lặng lẽ rơi lệ, nhưng trên mặt gắng cười cợt nịnh nọt kể lại chuyện xảy ra hôm qua cho bà nghe.
“Mày nói sao?!” Phương Trân Châu nghe xong nổi giận đùng đùng, quên cả việc bắt nạt đứa con trai nhỏ, bà xắn tay áo đứng phắt dậy, “Ha kẻ nào dám làm hại con dâu của bà! Muốn chết sớm đây mà!!!!”
“Mẹ bớt giận, bớt giận nào, ” Lục Quý Trì vội vã vỗ về giúp bà nguôi giận, “Những kẻ đó chúng ta có thể xử sau, việc cần làm trước mắt là chốt hôn sự này đã, nếu không thì danh tiếng của con dâu mẹ đi tong đấy.”
“Mày nói đúng…” Phương Trân Châu miễn cưỡng kìm nén lửa giận, đoạn cau mày bảo, “Mày ở đây đã, đừng đi vội, mẹ phái người đi mời anh mày tới, đợi nó hạ triều rồi qua đây, quyết định mối hôn sự này luôn.”
Lục Quý Trì chỉ chờ thời khắc này, gật đầu như giã tỏi: “Mời cả hoàng tẩu và thái phi nương nương nữa mẹ, kêu cả đến đây đi.”
Kéo thêm vài người tới trợ lực, mọi người cùng nhau xúm vào nói, biết đâu ông anh hờ của chàng sẽ vui vẻ đồng ý?
Lục Quý Trì vừa thấp thỏm lại vừa lạc quan suy đoán.
***
Chiêu Ninh đế vừa tiếp kiến sứ thần ngoại quốc ở điện Hàm Tú đi ra, nghe bẩm thái hậu triệu kiến, y hơi cau mày, rồi cười nhạt: “Biết rồi, trẫm qua ngay.”
Chuyện hôm qua y đã biết, nên cũng biết thừa người thực sự muốn gặp y là ai.
“Bệ hạ giá lâm!”
Tới rồi tới rồi!
Chờ đợi cả buổi rốt cuộc ông anh hờ cũng tới, Lục Quý Trì ngay lập tức ngồi thẳng người, toét cái miệng cười đến không thể khôn khéo, hân hoan hơn được nữa.
Chiêu Ninh đế vừa bước vào đã trông thấy chàng, ngồi bên là cô vợ cùng con trai nhà mình, còn cả Tần thái phi và Tần Tranh, y hơi nhướn mày, ý tứ sâu xa nói: “Hôm nay cung của mẫu hậu náo nhiệt thật đó.”
“Tham kiến bệ hạ!”
Mọi người đứng dậy hành lễ, Chiêu Ninh đế cũng hành lễ với Phương Trân Châu, rồi cười híp mắt, tìm một chiếc ghế ngồi xuống: “Mọi người đang nói chuyện gì vậy? Sao mà mặt mày nghiêm trọng thế?”
“Khởi bẩm hoàng huynh, thần đệ đang bẩm báo với mẫu hậu và thái phi nương nương một sự việc vô cùng trọng đại xảy ra ngày hôm qua!” Lục Quý Trì lòng hồi hộp lắm, nhưng không quên lộ ra nét mặt phẫn nộ.
“Vậy à, ” Chiêu Ninh đế cười tủm tỉm nhìn chàng, “Nhắc tới chuyện trọng đại, vừa hay trẫm cũng có một chuyện cần báo cho đệ.”
….Ê ê lúc này ngu gì mà thuận theo anh ta hỏi ‘chuyện hệ trọng gì’ phải không?
Người anh em à, anh không ngả bài thì tôi xuất chiêu thế nào được!
Lục Quý Trì có chút bất an, chàng lặng lẽ chửi thề trong bụng, nhưng cũng không dám hỏi lại, chỉ nhắm mắt, đoạn cười ha hả nói: “Quả là đúng dịp….”
“Bắc Hạ đưa tới một cô công chúa muốn hòa thân, trẫm muốn ban cho A Trì làm vương phi, không biết A Trì có bằng lòng hay không?” Lời thiếu niên còn chưa dứt, vị đế vương trẻ tuổi đã cười khẽ, bất ngờ giáng xuống tai chàng một tiếng sét.
Vào giấc cái là ngủ quên, đợi đến khi chàng hấp tấp tỉnh dậy vào cung, Chiêu Ninh đế đã thiết triều.
Lục Quý Trì bị hụt, lại nghe nói sứ đoàn Bắc Hạ đã vào kinh, ông anh của chàng sắp tới sẽ bận tối mắt tối mũi, chàng càng thêm buồn bực.
Sớm biết vậy cả đêm qua chàng đã thức trắng rồi!
Chàng loay hoay tại chỗ một lúc, rồi đổi hướng vào nội cung tìm mẹ già báo tin.
Phương Trân Châu vừa mới ngủ dậy, đang chuẩn bị ăn sáng, nhìn thấy thằng con trai xui xẻo chạy hồng hộc từ ngoài vào, chợt có chút cáu kỉnh: “Sao hôm nay tới sớm thế? Không phải đi Tần gia rèn luyện à?”
Dạo gần đây bà mải mê cưng nựng dỗ dành đứa cháu nhỏ, bỏ ngoài tai những chuyện khác, vì thế chưa biết hôm qua đã xảy ra một đống chuyện.
“Dạ, con xin Tần Tranh nghỉ một ngày.” Lục Quý Trì chào hỏi qua quýt rồi ngồi xuống bên cạnh bà, “Còn về nguyên nhân thì… Nhi thần có một chuyện vô cùng quan trọng cần phải báo với mẫu hậu.”
Sắc mặt chàng hiếm khi trịnh trọng, Phương Trân Châu thoáng ngạc nhiên, bà quay đầu cho lui đám cung nhân phục vụ: “Các ngươi lui xuống cả đi.”
“Dạ.”
Chờ cho người trong điện đã lui ra cả, bà mới thấp giọng hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”
Lục Quý Trì: “…Cũng không phải chuyện gì bí mật, đâu cần lén lén lút lút vậy mẹ.”
“Ơ,” Phương Trân Châu yên lòng hẳn, “Sao mày không nói sớm.”
“Mẹ có cho con cơ hội để nói đâu.” Vào lúc này Lục Quý Trì không có tâm tư làu bàu với bà, chàng hơi nhếch môi, bắt đầu nói vào chính sự, “Ôi dào, con có một tin tốt, một tin xấu, mẹ muốn nghe cái nào trước?”
Phương Trân Châu nguýt chàng, thuận miệng đáp: “Tin tốt đi.”
Lục Quý Trì xoa xoa tay, cười hớn hở: “Chúc mừng mẹ, mẹ sắp có con dâu rồi.”
Gì gì?!
Phương Trân Châu kinh ngạc, nhưng bà còn chưa kịp phản ứng, vẻ mặt vui vẻ ban nãy của Lục Quý Trì đã thu lại, chàng thở dài yếu ớt: “Còn tin xấu là nếu con cưới nàng ấy làm vợ, chỉ sợ sẽ đắc tội…”
“Chẳng lẽ mày muốn lấy công chúa Bắc Hạ kia?!”
Thấy mẹ già nhà mình thoáng chốc biến sắc, Lục Quý Trì đờ đẫn: “Công chúa Bắc Hạ nào?”
“Ô kìa…mày còn chưa biết à?” Phương Trân Châu lúc này mới định thần lại, “Cũng đúng, bọn họ vừa mới vào kinh, có khi mày còn chưa gặp ấy chứ.”
Bà vừa nói vừa thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó liếc nhìn thằng con trai đen đủi nhà mình đầy đồng tình, “Chẳng phải Bắc Hạ tới đàm phán hòa bình sao, để tỏ rõ thành ý, công chúa nước đó cũng đi cùng, nói rằng muốn kết thân với chúng ta. Vị công chúa Bắc Hạ kia là con ruột của vương hậu, xuất thân tôn quý, cũng chỉ có hoàng huynh mày với đám con cháu hoàng gia mới đủ tư cách kết hôn với nàng. Chẳng qua hoàng huynh mày đã bày tỏ ý không muốn nạp nàng vào hậu cung rồi, tôn thất hoàng gia trẻ tuổi chưa lập gia đình lại chẳng có mấy ai, cho nên mấy hôm trước, mẹ nghe có người đề cử mày đi làm phò mã Bắc Hạ đấy…”
“Wtf?!” Lục Quý Trì cực kỳ kinh ngạc, “Sao con không biết chuyện này?!”
“Mày đoán xem?” Phương Trân Châu khinh bỉ lườm chàng, “Tự mày tính xem tháng trước mày vào cung được mấy bận?”
Lục Quý Trì giờ mới sực nhớ ra, dạo trước chàng tự cho là bản thân thất tình, suy sụp trong nhà hơn nửa tháng trời.
Chàng nhất thời ỉu xìu: “Chẳng phải do con có chuyện sao… Vậy hoàng huynh nói thế nào? Sẽ cho con đi kết thân thật à?!”
“Mẹ thăm dò nó mấy lần rồi, nhưng chẳng hỏi ra được gì, thằng nhóc kia tâm tư kín đáo quá.” Phương Trân Châu lắc đầu, lại bảo, “Nghe nói vị công chúa Bắc Hạ kia dáng dấp xinh đẹp, tính cách mạnh mẽ, một đấm là có thể hạ gục được đại hán cao tám thước, mày…. nên tự cầu phúc đi.”
“…” Lục Quý Trì run lẩy bẩy, vội lao tới ôm bắp đùi bà, gào rống lên, “Mẹ ơi, mẹ là mẹ ruột con cơ mà! Mẹ không thể thấy chết không cứu! Hơn nữa, con đã có người yêu rồi, con không thể có lỗi với nàng ấy được!”
Lục Quý Trì biết thừa, với chỉ số thông minh của ông anh hờ nhà chàng, kể cả khi đã chỉ hôn chàng với công chúa Bắc Hạ, cũng dư biện pháp để xoa dịu Tần gia và mẹ con Tần thái phi.
Ví dụ như gả Khương Hằng cho một vị phu quân tốt hơn chàng, hoặc là bồi thường cho nàng trên phương diện nào khác, tất cả chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tuy Khương Hằng có thể cự tuyệt, nhưng thánh mệnh khó cưỡng, nếu Chiêu Ninh đế kiên quyết muốn làm vậy….
Ôi tổn thọ quá, chàng chỉ muốn cưới vợ rồi an phận sống qua ngày thôi, sao mà lại trắc trở đến thế!
Nhìn vẻ mặt méo mó đau khổ của thằng con trai đen đủi, khóe miệng Phương Trân Châu giần giật, bà không nén nổi tò mò: “Được rồi được rồi đừng gào nữa, còn chưa chắc chắn là mày mà, chuyện này vẫn chưa được quyết định. Huống hồ mày không thích người ta, người ta cũng chắc gì đã để ý tới mày. Bây giờ trước tiên mày nói cho mẹ người mày thích đã, nhanh nhanh, tên là gì? Xinh gái không? Mẹ có quen không?”
“Chưa quyết mà mẹ đã đem ra dọa con rồi….” Lục Quý Trì lòng nóng như lửa đốt, liếc mắt nhìn mẹ già, rồi chợt im bặt — chuyện như hôm nay, chỉ có nước đến đâu hay đến đó, điều duy nhất chàng có thể làm bây giờ, chính là nhanh chóng định ra hôn sự với Khương Hằng trước khi bị tóm sống. Vì vậy sau một thoáng ngập ngừng, thiếu niên đè nén tâm tình thấp thỏm của mình, khai ra tên Khương Hằng.
Phương Trân Châu: “….Ai cơ??!!”
“Khương Hằng.” Lục Quý Trì nhắc lại lần nữa.
Đờ đẫn một hồi lâu, Phương Trân Châu đỡ trán, bày ra vẻ đau đớn: “Mẹ thật sự không ngờ, mày lại là người như thế đó con!”
Lục Quý Trì: “Hả?!”
“Ban đầu thề thốt vỗ ngực nói chỉ coi người ta như anh em tốt, xung phong tìm nhà chồng mới cho người ta, kết quả thì sao? Quay đi ngoảnh lại đã tự vả(*) rồi à!” Phương Trân Châu vừa nói vừa vỗ bàn, vẻ mặt như sục sôi căm phẫn, Lục Quý Trì xấu hổ cúi đầu, ho nhẹ.
Tự vả(*) ha, hai chữ này quả thực hợp với chàng.
(*) Nguyên văn – 监守自盗 – giam thủ tự đạo – mình tra trên Baike thì thành ngữ này có thể hiểu đại khái là ‘tự ăn cắp thứ bản thân luôn bảo vệ’. Tạm thời mình chưa tìm được câu thành ngữ nào bên Việt tương xứng, để tạm bằng từ trên ha.
Đương chột dạ, Phương Trân Châu bỗng nhiên cúi người xuống, hai bàn tay véo lấy hai má chàng bạnh sang hai bên, rồi cười phá lên, “Khá lắm con trai! Quá được! Gà tơ nhà chúng ta cuối cùng cũng trưởng thành, cuỗm được cả củ cải trắng về tay! Chao ôi, một đùm cải trắng mơn mởn ngon miệng như vậy….”
Nhìn mẹ già thoắt cái biến sắc, dáng vẻ vui mừng hớn hở như vớ được món hời, Lục Quý Trì: “…”
Người đâu, mau mau tới giúp thái hậu nương nương nhặt liêm sỉ lên coi!
***
Lục Quý Trì tự thông suốt chuyện yêu thích Khương Hằng, Phương Trân Châu ngạc nhiên mừng rỡ vô cùng, bà vỗ ngực đảm bảo chuyện này cứ giao cho mẹ.
Nhưng mà…
“Mày thích A Hằng mẹ có thể hiểu, nhưng còn A Hằng….” Phương Trân Châu ngẫm nghĩ thế nào, nụ cười chợt tắt ngóm, bà nhìn thằng con trai xui xẻo của mình đầy phiền muộn, “Con bé đâu có giống người có ánh mắt kém cỏi như thế. Mày nói đi, có phải đã có chuyện gì hay không?’
Lục Quý Trì nghẹn họng: “…Mẹ hãy giải thích cho con cái gì gọi là ‘Con bé đâu có giống người có ánh mắt kém cỏi’, rồi con sẽ trả lời câu hỏi của mẹ.”
Phương Trân Châu lườm chàng: “Còn cần mẹ phải giải thích à? Mày không tự lượng được sức bản thân sao?”
“Nữ sĩ Phương Trân Châu này, ” Lục Quý Trì bặm môi nhìn bà trân trối, “Mẹ mà còn thế nữa là chúng ta tuyệt giao đấy.”
“Có làm sao, ” Phương Trân Châu chẳng sợ hãi mà xua tay, “Mẹ mày vẫn còn một đứa.”
Lục Quý Trì: “…Vậy con đi, mẹ ở đây mà tự đoán đi.”
Phương Trân Châu hừ lạnh: “Xem ra con ta lại muốn đi làm phò mã cho công chúa Bắc Hạ rồi…”
“Con sai rồi!” Lục Quý Trì quay ngoắt thái độ, chạy tới bóp vai cho mẹ già, lòng lặng lẽ rơi lệ, nhưng trên mặt gắng cười cợt nịnh nọt kể lại chuyện xảy ra hôm qua cho bà nghe.
“Mày nói sao?!” Phương Trân Châu nghe xong nổi giận đùng đùng, quên cả việc bắt nạt đứa con trai nhỏ, bà xắn tay áo đứng phắt dậy, “Ha kẻ nào dám làm hại con dâu của bà! Muốn chết sớm đây mà!!!!”
“Mẹ bớt giận, bớt giận nào, ” Lục Quý Trì vội vã vỗ về giúp bà nguôi giận, “Những kẻ đó chúng ta có thể xử sau, việc cần làm trước mắt là chốt hôn sự này đã, nếu không thì danh tiếng của con dâu mẹ đi tong đấy.”
“Mày nói đúng…” Phương Trân Châu miễn cưỡng kìm nén lửa giận, đoạn cau mày bảo, “Mày ở đây đã, đừng đi vội, mẹ phái người đi mời anh mày tới, đợi nó hạ triều rồi qua đây, quyết định mối hôn sự này luôn.”
Lục Quý Trì chỉ chờ thời khắc này, gật đầu như giã tỏi: “Mời cả hoàng tẩu và thái phi nương nương nữa mẹ, kêu cả đến đây đi.”
Kéo thêm vài người tới trợ lực, mọi người cùng nhau xúm vào nói, biết đâu ông anh hờ của chàng sẽ vui vẻ đồng ý?
Lục Quý Trì vừa thấp thỏm lại vừa lạc quan suy đoán.
***
Chiêu Ninh đế vừa tiếp kiến sứ thần ngoại quốc ở điện Hàm Tú đi ra, nghe bẩm thái hậu triệu kiến, y hơi cau mày, rồi cười nhạt: “Biết rồi, trẫm qua ngay.”
Chuyện hôm qua y đã biết, nên cũng biết thừa người thực sự muốn gặp y là ai.
“Bệ hạ giá lâm!”
Tới rồi tới rồi!
Chờ đợi cả buổi rốt cuộc ông anh hờ cũng tới, Lục Quý Trì ngay lập tức ngồi thẳng người, toét cái miệng cười đến không thể khôn khéo, hân hoan hơn được nữa.
Chiêu Ninh đế vừa bước vào đã trông thấy chàng, ngồi bên là cô vợ cùng con trai nhà mình, còn cả Tần thái phi và Tần Tranh, y hơi nhướn mày, ý tứ sâu xa nói: “Hôm nay cung của mẫu hậu náo nhiệt thật đó.”
“Tham kiến bệ hạ!”
Mọi người đứng dậy hành lễ, Chiêu Ninh đế cũng hành lễ với Phương Trân Châu, rồi cười híp mắt, tìm một chiếc ghế ngồi xuống: “Mọi người đang nói chuyện gì vậy? Sao mà mặt mày nghiêm trọng thế?”
“Khởi bẩm hoàng huynh, thần đệ đang bẩm báo với mẫu hậu và thái phi nương nương một sự việc vô cùng trọng đại xảy ra ngày hôm qua!” Lục Quý Trì lòng hồi hộp lắm, nhưng không quên lộ ra nét mặt phẫn nộ.
“Vậy à, ” Chiêu Ninh đế cười tủm tỉm nhìn chàng, “Nhắc tới chuyện trọng đại, vừa hay trẫm cũng có một chuyện cần báo cho đệ.”
….Ê ê lúc này ngu gì mà thuận theo anh ta hỏi ‘chuyện hệ trọng gì’ phải không?
Người anh em à, anh không ngả bài thì tôi xuất chiêu thế nào được!
Lục Quý Trì có chút bất an, chàng lặng lẽ chửi thề trong bụng, nhưng cũng không dám hỏi lại, chỉ nhắm mắt, đoạn cười ha hả nói: “Quả là đúng dịp….”
“Bắc Hạ đưa tới một cô công chúa muốn hòa thân, trẫm muốn ban cho A Trì làm vương phi, không biết A Trì có bằng lòng hay không?” Lời thiếu niên còn chưa dứt, vị đế vương trẻ tuổi đã cười khẽ, bất ngờ giáng xuống tai chàng một tiếng sét.