Bong Bóng

Chương 14

 

Đỗ Nhược đã từng đếm ngón tay tính thời gian cô và Hà Khâm Sinh yêu đương.

 

Tính từ lúc chính thức bắt đầu đến khi hoàn toàn cắt đứt liên lạc trong khoảng một năm rưỡi, nhưng nếu nói "Yêu đương" chắc khoảng hơn nửa năm, mấy tháng đầu thì ngọt ngào, sau đó là những cuộc cải vã chia tay.

 

Tuy chỉ hơn nửa năm nhưng Hà Khâm Sinh đã hiểu rõ tính cách cô.

 

Lời nói của anh nghe có vẻ tùy ý, nhưng ý tứ mạch lạc chính xác. Đầu tiên phân tích mối quan hệ giữa cô và anh trước đây, công ty sẽ không có lời đồn đại vô căn cứ, tiếp theo Waiting sát nhập vào tập đoàn Thiên Hồng, tương lai có triển vọng, anh hiểu Đỗ Nhược có lòng tự ái cao, anh không vì cô mà đối xử thiên vị nên cô có thể yên tâm, cuối cùng về chuyện từ chức, nếu cô vẫn kiên quyết chứng tỏ cô muốn lẩn tránh anh, không có tự tin vào bản thân.

 

Đỗ Nhược rất muốn hỏi một câu "Tôi từ chức hay không cũng không ảnh hưởng tới anh?" nhưng lại cảm thấy không cần thiết phải vạch rõ, tự dưng lại làm hỏng không khí bữa ăn.

 

Vì vậy cô chỉ cười: "Cảm ơn Hà tổng đã nhắc nhở." Hời hợt lại khách sáo.

 

Hà Khâm Sinh cũng cười, chẳng qua nụ cười quá nặng nề nhìn không ra nụ cười.

 

Điện thoại rung lên, màn ảnh sáng sáng, là Đỗ Hiểu Phong gọi tới.

 

Đỗ Nhược nhìn Hà Khâm Sinh, nhận máy.

 

Lúc trên xe, cô đã nhắn tin cho Đỗ Hiểu Phong, nói buổi tối cô có việc bận nên về trễ, dặn dò tối nay cậu về chăm sóc Tần Nguyệt Linh. Đỗ Hiểu Phong về đến nhà liền gọi cho cô, để cô yên tâm

 

"Chắc Tiểu Phong đã học đại học?" Đỗ Nhược ngắt điện thoại, Hà Khâm Sinh lại hỏi.

 

"Đúng vậy."

 

Hà Khâm Sinh cười: "Năm ấy chúng ta cùng về nước, cậu ấy vừa mới lên trung học.”

 

Đỗ Nhược nắm chặt con dao, hít sâu một hơi, đang muốn nói chuyện, ngẩng đầu lên liền thấy Kiều Cận Nam đang tới gần. Phong thái tao nhã, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, khóe miệng nở nụ cười ung dung, lời nói đến miệng Đỗ Nhược lại nuốt xuống, ánh mắt chạm nhau làm cô lúng túng.

 

Hà Khâm Sinh nhìn theo ánh mắt của cô.

 

Kẻ thù gặp mặt, đỏ mặt tía tai.

 

Hà Khâm Sinh và Kiều Cận Nam không thể nói là kẻ thù, nhưng trên thương trường là đối thủ không đội trời chung. Lúc dự án Hà thị khởi động, trùng hợp là Kiều thị cũng có hạng mục tương tự, Kiều thị luôn đúng lúc như vậy, công ty được Hà thị nhắm trúng, Kiều thị cũng nhảy vào.. Ngay cả quảng cáo cũng cạnh tranh, rõ ràng muốn hạ thấp đối phương.

 

Tất nhiên là trùng hợp, vì lúc Kiều Cận Nam của Kiều gia và Hà Khâm Sinh của Hà gia gặp mặt, hai người luôn tươi cười.

 

Hà Khâm Sinh nhìn thấy Kiều Cận Nam, có chút bất ngờ nhướng nhướng mày, đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười, không giống nụ cười với Đỗ Nhược, nụ cười hoàn mỹ, không chút sơ hở.

 

Ánh mắt Kiều Cận Nam hơi tối lại, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt không giống mọi khi chạm mặt Hà Khâm Sinh mà âm thầm nhìn Đỗ Nhược.

 

Đỗ Nhược cũng bất ngờ, vội đặt dao xuống, đứng lên.

 

Hà Khâm Sinh bước ra, đứng chắn trước Đỗ Nhược chặn bước Kiều Cận Nam, cười nói: "Kiều tiên sinh, có chuyện gì để thư ký nhắn lại là được?"

 

Kiều Cận Nam hờ hững nhìn anh một cái: "Đối với thời gian xử lý việc tư tôi không có hứng thú."

 

Ánh mắt lướt qua Hà Khâm Sinh, nhìn về phía Đỗ Nhược: "Dĩ Mạc ầm ĩ muốn cùng cô ăn cơm."

 

Nói xong liền bày ra nét mặt "Xem cô làm thế nào".

 

Đỗ Nhược xoay người, quả nhiên nhìn thấy Kiều Dĩ Mạc đang vẫy tay với cô, gương mặt hưng phấn nôn nóng, cô không kìm được liền cười vẫy tay lại với cu cậu.

 

Bữa cơm này, Đỗ Nhược muốn đánh nhanh thắng nhanh, nhưng cô biết làm thế thì anh ta cũng khó xử, nên không dám động đậy, đúng lúc phục vụ mang đồ ăn lên, nhìn tổ hợp ba người, nhất thời có chút lúng túng.

 

"Thì ra là Nhược Nhược biết tiểu thiếu gia của Kiều gia." Hà Khâm Sinh cười thoải mái, nhìn phục vụ: "Bưng tới bên kia, bộ đồ dùng cũng mang sang, chúng ta ngồi ghép bàn."

 

Phục vụ lập tức làm theo.

 

Đỗ Nhược do dự một chút, không nói gì, định tới chỗ Kiều Dĩ Mạc, Kiều Cận Nam lại không hài lòng với kết quả này, liếc mắt nhìn Hà Khâm Sinh: "Hình như tháng sau Hà thiếu gia đính hôn với thiên kim Tống gia? Công việc chuẩn bị xong chưa? Có vẻ như anh rất rảnh rỗi?"

 

Đỗ Nhược bỗng nhiên dừng lại, nhìn Hà Khâm Sinh, còn Hà Khâm Sinh lại nhìn chằm chằm Kiều Cận Nam, ánh mắt lạnh như băng.

 

Bầu không khí lúng túng bị tiếng chuông đánh vỡ, Hà Khâm Sinh rút điện thoại ra: "Xin lỗi, tôi nhận điện thoại."

 

Hà Khâm Sinh xoay người nhận điện thoại, Đỗ Nhược vẫn còn sửng sờ tại chỗ.

 

"Đỗ tiểu thư vẫn còn đứng ở đây?" Kiều Cận Nam nhướng mày.

 

Bên kia Kiều Dĩ Mạc nhìn bố cùng chị Hoa nhỏ đang đi tới, liền vỗ tay hoan hô, giọng nói không giấu nổi hưng phấn: "Bố vẫn đẹp trai nhất!"

 

Chờ Đỗ Nhược vừa tới cu cậu liền nhào vào lòng cô, nhưng ngẩng đầu nhìn cô liền nhíu mày: "Chị Hoa nhỏ không vui sao?"

 

Đỗ Nhược hồi tinh thần lại cười cười, nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt cu cậu: "Rất lâu mới gặp Dĩ Mạc, tất nhiên là vui vẻ."

 

Kiều Dĩ Mạc hài lòng, khuôn mặt tươi cười, chỉ về phía Mạnh Thiểu Trạch đang ngồi đối diện: "Chị Hoa nhỏ, giới thiệu với chị, đây là chú Mạnh."

 

Mạnh Thiểu Trạch đang tươi cười quan sát Đỗ Nhược.

 

Đỗ Nhược lễ phép gật đầu một cái, tiếp tục nói chuyện cùng Kiều Dĩ Mạc.

 

Nụ cười của Mạnh Thiểu Trạch cứng lại, giống như quả bóng xì hơi:"Đỗ tiểu thư, cô... không nhận ra tôi sao?"

 

A...

 

Đỗ Nhược mờ mịt ngẩng đầu, lập tức cười trừ nói: "Tất nhiên là biết, Dĩ Mạc rất hay nhắc đến anh."

 

Mạnh Thiểu Trạch chán nản dẫm chân Kiều Cận Nam một cái.

 

Nhất định thằng cha này đang âm thầm khoái trá!

 

Mặt của anh không đáng để nhớ? Đây đã là lần thứ bao nhiêu gặp nhau rồi? Cô còn bày ra vẻ mặt "Lần đầu tiên gặp mặt xin giúp đỡ nhiều hơn" là có ý gì?

 

"Chị Hoa nhỏ, em muốn ăn thịt bò trong đĩa của chị!"

 

Ba người tới muộn nên thức ăn chưa mang lên, Đỗ Nhược cắt nhỏ thịt bò bít tết, đút cho Kiều Dĩ Mạc.

 

Mạnh Thiểu Trạch vuốt cằm nhìn hai người họ phối hợp ăn ý, nháy mắt một cái lại hỏi: "Hình như Đỗ tiểu thư quen biết Hà Khâm Sinh, hai người... từng đến Pháp?"

 

Đỗ Nhược đang đút một miếng thịt bò cho Kiều Dĩ Mạc chỉ "Ừ" một tiếng qua loa.

 

"Hà Khâm Sinh là bạn học cũ của cô?"

 

Đỗ Nhược mím môi, nói thật: "Bạn trai cũ."

 

Nét mặt Mạnh Thiểu Trạch bừng tỉnh "Thì ra là như vậy", liếc mắt nhìn ai đó mặt không đổi sắc, không biết đang đợi món ăn hay là đang suy nghĩ viễn vông hay là âm thầm nghe hai người nói chuyện.

 

"Bố Dĩ Mạc cũng từng có thời gian ở Paris."

 

Lời nói lấp lửng nên Đỗ Nhược lễ phép hỏi: "Kiều tiên sinh cũng du học?"

 

Mạnh Thiểu Trạch đang muốn trả lời, Kiều Cận Nam đã lên miệng trước: "Không phải."

 

Hai từ đơn giản lạnh lùng chặn lại, thuận tiện lạnh mắt cảnh cáo Mạnh Thiểu Trạch.

 

Đột nhiên Kiều Dĩ Mạc giơ tay lên, giống như phát biểu: "Con biết! Bố phải đi chữa bệnh! Là bà nội nói!" Nói xong lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò trên tay Đỗ Nhược.

 

Đỗ Nhược nhìn Kiều Cận Nam, trông anh có vẻ khỏe mạnh, không giống... người từng mắc bệnh nặng.

 

"Ôi, hình như gần đây an ninh Paris không tốt lắm, khu nào thường xảy ra vụ án?" Bị Kiều Cận Nam cảnh cáo, Mạnh Thiểu Trạch rất tự giác chuyển đề tài.

 

Hà Khâm Sinh không quay lại, ăn một bữa cơm đã rất trễ, Đỗ Nhược muốn về từ lâu, nhưng Kiều Dĩ Mạc vẫn ôm riết lấy cô, cuối cùng còn ôm cổ cô ngủ thiếp đi. Ra khỏi nhà hàng, Mạnh Thiểu Trạch liền tìm cách chạy trước, Kiều Dĩ Mạc nằm trong lòng Đỗ Nhược, dường như Kiều Cận Nam không có ý định ôm con, Đỗ Nhược không thể làm gì khác hơn là đi theo anh tới bãi đậu xe.

 

"Lái xe?" Kiều Cận Nam móc chìa khóa xe, hỏi cô.

 

Hôm nay đến chìa khóa xe cô cũng không mang, đừng nói tới lái xe, lắc đầu: "Tôi đem dĩ Mạc... Thiếu gia lên xe, bắt taxi về là được."

 

Kiều Cận Nam không hài lòng liếc cô một cái: "Gọi không quen thì đừng gọi, lại còn Dĩ Mạc thiếu gia."

 

Đỗ Nhược im lặng mở cửa xe, gọi cũng không được, không gọi cũng không được, chẳng phải lúc trước anh ta nói thân phận, địa vị của cô không xứng với gọi "Dĩ Mạc" sao?

 

Kiều Cận Nam đón Dĩ Mạc, thuần thục đặt cu cậu vào ghế trẻ con, mở cửa xe chỗ ngồi cạnh tay lái: "Lên xe."

 

Đỗ Nhược sửng sốt, Kiều Cận Nam không kiên nhẫn nhíu mày, cô liền khom lưng chui vào.

 

Dọc đường đi hai người đều im lặng.

 

Đây lần đầu tiên Đỗ Nhược ở bên cạnh Kiều Cận Nam lâu như vậy, trong không gian chật hẹp, càng cảm thấy khí thế bức người người của anh quá mạnh, làm người ta không dám nói chuyện. Ngược lại Kiều Dĩ Mạc nửa tỉnh nửa mê, thỉnh thoảng ậm ừ một tiếng "Chị Hoa nhỏ", Đỗ Nhược nhẹ nhàng vỗ về nắm tay, cu cậu lại ngủ ngoan.

 

Kiều Cận Nam lái xe liếc cô một cái, chê cười: "Cô có vẻ rất biết cách dỗ dành trẻ con."

 

Mở miệng là làm người ta thấy khó chịu.

 

Đỗ Nhược hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Kiều tiên sinh, thật ra có mấy lời muốn nói, nhưng chưa có cơ hội."

 

Kiều Cận Nam nhướng mày: "Xin rửa tai lắng nghe."

 

Đỗ Nhược ngồi thẳng lưng: "Đầu tiên là về Dĩ mạc. Thật ra tôi cảm thấy phương thức giáo dục của ngài có vấn đề, thàng bé mới được năm tuổi, ngài thường xuyên để con ở nhà một mình, như thế là không được, thằng bé nói với tôi, ngài không chủ động nói chuyện với con, không chơi cùng con, như vậy sẽ ảnh hưởng tới quá trình phát triển của bé, trong một khoảng thời gian dài, sẽ để lại ấn tượng xấu trong tâm hồn đứa nhỏ."

 

Đỗ Nhược quan sát vẻ mặt Kiều Cận Nam, thấy anh không lên tiếng, lại tiếp tục: "Giống như việc thằng bé phụ thuộc vào tôi, không phải do tôi biện pháp gì đặc biệt, mà do thằng bé cần có người làm bạn, chỉ cần thân mật gần gũi là sẽ dễ dàng phụ thuộc. Tôi đề nghị Kiều tiên sinh, cho dù công việc bận rộn vẫn nên bớt chút thời gian cho con, không thể... Sinh mà không nuôi."

 

Đỗ Nhược do dự một chút, mới dùng từ "Sinh mà không nuôi", nghe có chút nặng nề nhưng cô nghĩ sau này không có cơ hội nữa, vẫn nên nói thẳng.

 

Cô nghĩ Kiều Cận Nam sẽ tức giận, không ngờ anh ta mặt không đổi sắc lái xe, nhướng mày: "Còn gì nữa?"

 

"Tiếp theo..." Đỗ Nhược cân nhắc một chút: "Tiếp theo là chuyện anh hiểu lầm, tôi nghĩ nên làm rõ vấn đề này."

 

Vừa mới dứt lời, đột nhiên xe rẽ ngang, Đỗ Nhược mới nhận ra là về đến nhà, dứt khoát nói: "Cũng không phải chuyện gì quan trọng."

 

Xe dừng lại cô muốn xuống xe, Kiều Cận Nam lại khóa trái cửa: "Nói."

 

Ban đêm trong ngõ không có đèn, chỉ có ánh mắt Kiều Cận Nam bị ánh trăng chiếu vào, trong trẻo làm người khác không dám nhìn thẳng.

 

Đỗ Nhược rũ mắt xuống: "Kiều tiên sinh, trước đây anh luôn nghĩ tôi cố ý đến gần Dĩ Mạc để tiếp cận anh phải không?"

 

Đỗ Nhược có thể hiểu được suy nghĩ của Kiều Cận Nam, vốn là thiên chi kiêu tử, được nâng niu cưng chiều từ nhỏ, có không ít phụ nữ dùng đủ phương pháp muốn tiếp cận anh, tất nhiên anh nghi ngờ cô cũng là chuyện bình thường.

 

"Quả thật tôi và Dĩ Mạc rất hợp duyên cho nên bên cạnh nhau luôn vui vẻ. Nhưng anh yên tâm, tôi không có ý gì với anh." Đỗ Nhược hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Kiều Cận Nam: "Anh có thể hoàn toàn yên tâm, từ trước cho tới bây giờ hay là tương lai, tôi tuyệt đối không có bất kỳ suy nghĩ không an phận với anh."

back top