Bong Bóng

Chương 25

Lúc sáng sớm, tiệm mì, cửa hàng đồ ăn sáng, cửa hàng tạp hóa đã mở cửa, có người đi mua thức ăn, người đến người đi, một ngày mới bắt đầu.

 

Trong xe, Hà Kiều Kiều bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, mê mang dụi dụi con mắt.

 

Hà Khâm Sinh ngồi ghế trước đang gọi điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói trầm thấp: "Đã điều tra xong?"

 

Đối phương nói một tràng, anh chỉ "Ừ" một tiếng, liền ngắt điện thoại.

 

"Bố." Hà Kiều Kiều rướn người muốn chui lên phía trước.

 

Trên mặt Hà Khâm Sinh không còn vẻ lạnh nhạt nghiêm túc, cười cười đưa tay ôm Hà Kiều Kiều.

 

"Bố đừng tức giận."

 

Hà Kiều Kiều ngẩng đầu hôn vào má anh, Hà Khâm Sinh cười rộ lên, vuốt tóc bé: "Kiều Kiều ngoan, bố không tức giận."

 

Hà Kiều Kiều cũng tươi cười, hào hứng hỏi: "Bố mang con đi tìm mẹ là thật sao? Bố nói mẹ là người bố yêu nhất đúng không?"

 

Hà Khâm Sinh ôm bé vào lòng, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

 

Hà Kiều Kiều có một đôi mắt hoa đào giống như Hà Khâm Sinh, ánh mắt này nếu là đàn ông thì ăn nói tùy tiện, sẽ mang chút lẳng lơ, nhưng ở trên người cô gái nhỏ, ngược lại trong veo như nước người gặp người thích. Cô bé liếc cặp mắt xinh đẹp nhìn ra ngoài xe, ánh mắt sáng lên: "Bố, bố xem, cô giáo Đỗ!"

 

Hà Khâm Sinh dừng xe bên đường đối diện nhà Đỗ Nhược, nhìn cô đi ra, chân còn chưa khỏe, đi rất chậm. Thấy Hà Kiều Kiều chỉ tay về phía Đỗ Nhược hô to, có chút kinh ngạc hỏi: "Con biết cô ấy?"

 

"Đúng vậy, trước kia cô ấy từng dạy ở vườn trẻ." Hà Kiều Kiều không ngừng vẫy tay với Đỗ Nhược: "Kiều Dĩ Mạc rất quý cô ấy, bố cũng thích cô ấy sao?"

 

Hà Khâm Sinh đè đầu bé xuống: "Cô ấy không nhìn thấy đâu, đừng vẫy tay."

 

Hà Kiều Kiều mân mê cái miệng nhỏ nhắn: "Bố, mẹ con là cô giáo Đỗ phải không? Sao bố không xuống gặp cô ấy? Chúng ta xuống xe đi! Bố, chúng ta xuống xe đi!"

 

Hà Khâm Sinh đem ngón trỏ đặt lên môi: "Suỵt! Kiều Kiều ngoan, lúc này gặp cô ấy sẽ không để ý chúng ta, chúng ta chờ thêm có được không?"

 

Vành mắt Hà Kiều Kiều đã đỏ lên, bộ dạng chỉ chực khóc: "Tại sao?"

 

"Cô ấy đang giận bố. Chờ bố giải quyết xong mọi chuyện, chúng ta cùng đi dỗ dành cô ấy được không?"

 

Hà Kiều Kiều cau mày, vẻ mặt mê mang gật đầu.

 

"Bố, bà nội lại gọi tới." Hà Kiều Kiều nằm trên vai Hà Khâm Sinh, liếc mắt thấy điện thoại sáng lên.

 

Hà Khâm Sinh nhìn sang, sắc mặt tối lại, một lúc sau mới nhận.

 

"Khâm Sinh, về nhà ngay cho mẹ, đừng để mẹ phải tức giận, mẹ biết mày đang nghĩ cái gì!" Giọng nói Lạc Tang Tang tức giận truyền đến: "Nếu mày dám đi tìm ..."

 

Còn chưa dứt lời, Hà Khâm Sinh đã ngắt liên lạc.

 

"Kiều Kiều ngoan, mình thắt dây an toàn vào, bố đưa con đi chơi."

 

Hà Khâm Sinh ôm Hà Kiều Kiều đến hàng ghế sau, khởi động đạp chân ga, xe liền hòa nhập vào trung tâm ồn ào, nhộn nhịp

 

Đúng lúc đó, Kiều Cận Nam cũng nhận được điện thoại của Ngô Khánh Phân từ Châu Âu gọi về.

 

Tuy Ngô Khánh Phân không ở trong nước, nhưng mọi động thái của kẻ thù không đội trời chung còn chú ý nhiều hơn là để ý con trai mình, bà không biết Kiều Cận Nam có bạn gái từ lúc nào, lúc bà nhận được tin tức trong buổi tiệc đính hôn ở Hạ gia, bạn gái kia bị Lạc Tang Tang đẩy ngã, bộ dạng lếch thếch, còn gì đau đớn hơn? Kìm nén tức giận cả đêm không ngủ, chờ Kiều Cận Nam ngủ dậy, ngay lập tức bà gọi điện về.

 

"Cận Nam, từ lúc nào con chịu để người ta bắt nạt như thế? Trước kia mẹ đã dạy con thế nào? Bạn gái bị người ta đẩy ngã vậy mà để yên được?"

 

Kiều Cận Nam để điện thoại sang một bên, uể oải đi đánh răng.

 

Đến khi anh quay lại, Ngô Khánh Phân vẫn đang nói.

 

"Mang bạn gái đi bệnh viện kiểm tra ngay! Kiện Lạc Tang Tang cố ý gây thương tích! Không kiện cho bà mất hết danh dự, ta không mang họ Ngô! Con có nghe không đấy? Người lương thiện bị người khác lấn..."

 

Kiều Cận Nam dứt khoát ngắt điện thoại.

 

Thật là đủ rồi.

 

Đỗ Nhược cũng không khá hơn, bị mẹ tra hỏi. Đêm hôm đó trở về, mặc dù đã thay quần áo, nhưng không tìm được nơi tẩy trang, mang theo gương mặt trang điểm trở về, chân bị trẹo, Tần Nguyệt linh liền tra hỏi nhiều lần cô đã đi đâu, làm gì, Đỗ Nhược đành phải nói là đi sinh nhật bạn, không cẩn thận bị ngã. Mấy ngày cuối tuần, chân đã khá hơn cô lại muốn ra ngoài.

 

"Nhược Nhược, nói thật với mẹ, rốt cuộc con có quay lại với Hà Khâm Sinh không?" Tần Nguyệt linh nhíu mày, vô cùng lo lắng hỏi.

 

Đỗ Nhược bất đắc dĩ trả lời: "Mẹ, thật sự là không phải, con với anh ta không còn quan hệ gì nữa."

 

"Vậy hôm nay con đi dạo phố cũng mẹ."

 

"Mẹ, con nợ người ta một ân tình, hôm nay ra ngoài một ngày, cuối tuần đi cùng mẹ có được không? Hoặc là ngày mai, ngày mai cũng được."

 

Tần Nguyệt Linh thấy vẻ mặt chân thành của Đỗ Nhược, nên cũng không nói nhiều, nhưng nhìn cô mặc đồ thể thao, lại nói: "Con định đi đâu? Đừng học đòi theo người ta leo núi, chân con..."

 

Đỗ Nhược thấy bà càu nhàu liền cười lên: "Mẹ, con biết rồi, con đi công viên vui chơi mà, mặc nghiêm chỉnh làm gì."

 

Cô mặc quần áo thể thao màu trắng, búi tóc cao đuôi ngựa, đầu đội mũ lưỡi trai, đi giày thể thao, vừa gọn gàng lại thoải mái, thời tiết hôm nay rất đẹp, trời xanh mây trắng, nên tâm tình cũng tốt lên.

 

Nhưng khi xuống nhà, cô mới phát hiện lái xe đưa Kiều Dĩ Mạc tới, lại là Kiều Cận Nam.

 

Cô ngạc nhiên đứng tại chỗ, không biết có nên lên xe hay không.

 

Kiều Cận Nam nhấn còi, Kiều Dĩ Mạc hạ kính xe xuống, vẫy tay với cô:"Chị Hoa nhỏ, lên xe thôi!"

 

Đỗ Nhược chậm rì rì bước lên, ngồi cùng ghế sau với Dĩ Mạc. Kiều Cận Nam mang vẻ mặt kiêu ngạo vạn năm không đổi, không nói một lời, Đỗ Nhược do dự hỏi: "Kiều tiên sinh lái xe đón chúng tôi về?"

 

Kiều Dĩ Mạc giành trả lời: "Hôm nay bố cùng đi với chúng ta!"

 

Trong lòng Đỗ Nhược than một tiếng: "Kiều tiên sinh, chẳng phải ngài vẫn nói không có thời gian, cho nên..."

 

"Hôm nay tạm thời hủy bỏ hội nghị." Kiều Cận Nam hờ hững trả lời.

 

Đỗ Nhược nhìn anh mặc âu phục chỉnh tề, nên không nghĩ nhiều nữa, tâm tình vốn vui vẻ đã giảm đi một nửa. Ngược lại Dĩ mạc vô cùng hào hứng, muốn được Đỗ Nhược ôm, không muốn ngồi trong ghế nhi đồng, bị Kiều Cận Nam lạnh lùng nói "Kiều Dĩ Mạc" mới chịu dừng lại.

 

Cuối tuần, công viên chật kín người, có nhiều gia đình mang theo trẻ con, cũng có những cặp tình nhân đi thành từng đôi, Kiều Dĩ Mạc muốn bế, Đỗ Nhược đang khom lưng, Kiều Cận Nam liếc mắt: "Kiều Dĩ Mạc, bé trai phải tự đi."

 

Kiều Dĩ Mạc buồn bực buông tay, nhưng ngay lập tức vui vẻ trở lại, một tay nắm tay Đỗ Nhược, một tay nắm tay Kiều Cận Nam, nhảy nhót sôi nổi còn khẽ hát.

 

Đỗ Nhược có chút ngượng ngùng, tay nắm tay, nhìn thế nào cũng giống một gia đình.

 

"Bố ơi, con ăn kem bông!" Kiều Dĩ Mạc chỉ vào những cây kem bông đủ màu sắc gần đó.

 

Kiều Cận Nam liếc cu cậu: "Con muốn trở thành đứa trẻ răng đen à?"

 

Thấy Kiều Dĩ Mạc thất vọng dẩu môi, Đỗ Nhược vội vàng khom lưng ôm cu cậu: "Chị cũng muốn ăn, đi nào, chúng ta cùng đi mua, nhưng ăn đồ ngọt nhiều không tốt cho răng, mỗi người chúng ta một nửa được không?"

 

Kiều Dĩ Mạc gật đầu như trống bỏi.

 

Lúc mua kem bông, Đỗ Nhược còn lúng túng hơn, bà lão bán kem bông thấy hai người liền nói: "Ôi, hai mẹ con giống nhau quá, lúc cười lên rất giống."

 

Kiều Dĩ Mạc hào hứng kể lại: "Bố ơi, vừa nãy bà nội nói con và chị Hoa nhỏ rất giống nhau."

 

Kiều Cận Nam quan sát hai người một vòng, ánh mắt chuyển hướng khác.

 

Ánh mặt trời rực rỡ, bốn phía đều là tiếng cười đùa vui vẻ, nhưng đi bên cạnh anh ta rất giống hầm băng. Đỗ Nhược không hiểu anh ta chạy tới đây làm gì, không ôm con, không chơi cùng con, không mua đồ ăn cho con, cô dứt khoát không để ý tới anh ta nữa, dẫn Kiều Dĩ Mạc chơi vài trò chơi, cuối cùng khắp người cô đầy mồ hôi, kiều dĩ mạc cũng không khá hơn, nhưng vẫn muốn chơi tiếp, cô liền dẫn thằng bé chơi đệm bật lò xo.

 

Ngược lại Kiều Cận Nam yên lặng đi theo bọn họ, thấy Đỗ Nhược quay lại, đưa cho cô một chai nước suối.

 

Đỗ Nhược nhận lấy, nắp được mở sẵn: "Cảm ơn."

 

"Cô thật sự rất yêu trẻ con."

 

Đỗ Nhược chơi một vòng, cả người đầy mồ hôi, tâm tình không tệ, cười nói: "Nhìn trẻ con vui vẻ tôi cũng vui vẻ, Dĩ Mạc rất ngoan, chỉ một chuyện nhỏ đã rất vui vẻ ."

 

"Ừ, cho ánh mặt trời liền rực rỡ."

 

Đỗ Nhược hết ý kiến: "Kiều tiên sinh có cảm thấy anh quá nghiêm với con trai?"

 

Kiều Cận Nam tựa vào ghế, khẽ nhướng mày: "Đỗ tiểu thư nghĩ bé trai lệ thuộc vào tình cảm là chuyện tốt?"

 

Đỗ Nhược cởi mũ ra, lau mồ hôi: "Kiều tiên sinh, muốn cho anh lời khuyên, không biết có nên nói hay không."

 

"Xin cứ nói thẳng."

 

"Mặc dù cảm thấy trời sinh tính tình Kiều tiên sinh đã như vậy, không cố ý nhằm vào người khác, với con trai mình cũng như vậy, nhưng... Anh có thể thay đổi phương thức nói chuyện được không?" Đỗ Nhược uống một hớp nước: "Ví dụ như Dĩ Mạc muốn ăn kem bông, anh nghĩ ăn đồ ngọt không tốt cho răng, có thể giải thích cho thằng bé hiểu, anh lại hỏi ngược một câu ‘Con muốn trở thành đứa trẻ răng đen à?', hay vừa nãy, quan điểm của anh là bé trai lệ thuộc vào tình cảm là không tốt, anh lại hỏi ngượi lại một câu ‘Đỗ tiểu thư nghĩ bé trai lệ thuộc vào tình cảm là chuyện tốt?', phương thức giao tiếp như thế sẽ phản tác dụng, làm khác không thể giao tiếp với anh."

 

Kiều Cận Nam không ngờ Đỗ Nhược lại cùng anh thảo luận vấn đề phương pháp giao tiếp, anh nhìn cô chăm chú một lúc, hỏi: "Bây giờ Đỗ tiểu thư đứng lập trường gì nói chuyện với tôi?"

 

Đỗ Nhược nhún vai: "Anh cứ coi như tôi vô vị xen vào việc của người khác đi."

 

"Tôi có thể hiểu là, Đỗ tiểu thư đưa ra ý kiến vì cô tình nguyện muốn trao đổi cùng tôi?"

 

Đỗ Nhược day day huyệt thái dương, đúng là tự đào hố chôn mình...

 

"Đây là quan điểm cá nhân, chúng ta không cùng một thế giới, xin lỗi để anh hiểu lầm."

 

"Tôi lại nghĩ phương thức xử lý này không phải là lựa chọn sáng suốt nhất."

 

"?"

 

"Tôi thấy cô thú vị phần lớn vì lòng hiếu kỳ, cô càng đẩy tôi ra ngoài, lòng hiếu kỳ càng lớn, chi bằng cứ trực tiếp đáp ứng, tôi nghĩ không tới một tháng tôi sẽ chia tay cô."

 

"... Anh tò mò cái gì?"

 

"Tò mò cô là người thế nào, có thể giống cô ấy đến mức nào."

 

"Cô ấy? Là người quen của anh?"

 

"Nghiêm khắc mà nói, là mẹ Dĩ Mạc."

 

Đỗ Nhược ngạc nhiên, nhìn thẳng Kiều Cận Nam, Kiều Cận Nam tựa vào ghế, cặp mắt híp lại, nhìn về phương xa, nhìn không rõ vui buồn.

 

"Nếu tôi không đáp ứng anh thì hậu quả là?"

 

Kiều Cận Nam nhếch môi, nhìn thẳng cô: "Có lẽ tôi vẫn quấn lấy cô, cho đến khi không còn hứng thú với cô."

 

"..."

 

Đỗ Nhược cảm thấy không thể nào hiểu được người đàn ông này: "Rốt cuộc lúc nào thì anh thấy tôi giống cô ấy?"

 

"Rất sớm."

 

"Là khi nào?"

 

Kiều Cận Nam liếc cô, xoay người bước đến đối diện cô, trên cao nhìn xuống, khẽ khom lưng, cả người dựa sát vào cô, khoảng cách gần gũi, hơi thở quấn quýt: "Lần đầu tiên đứng gần nhau như thế."

 

Đỗ Nhược bị anh dựa sát vào đành rũ mắt xuống, muốn lui về phía sau, nhưng sau lưng là lan can, không còn đường lui.

 

Đúng lúc một giọng nói hưng phấn truyền đến: "Bố ơi! Chị Hoa nhỏ!"

 

Hơi thở xâm lược rời đi, Đỗ Nhược thở ra một hơi, thấy Kiều Dĩ Mạc trong ánh mặt trời chạy về phía hai người, giống như mang một đôi cánh thiên sứ nhào vào lòng cô.

 

"Chị Hoa nhỏ, bạn nhỏ nói bên kia có hóa trang, chúng ta tới xem đi!"

 

Kiều Dĩ Mạc kéo tay Đỗ Nhược và Kiều Cận Nam tới bên kia, đến nơi, cu cậu để cô ôm, thao tác thuần thục .

 

"Kiều Dĩ Mạc, xem ra tòan bộ tiền tiêu vặt đều bỏ vào mấy trò vô vị này." Kiều Cận Nam liếc nhìn Kiều Dĩ Mạc.

 

"Không, con vừa quan sát thật lâu mới học được." Kiều Lấy Mạc ngoan ngoãn giải thích, sau đó chỉ vào ống kính: "Mau mau nhìn vào đây, sẽ chụp ảnh, cười lên nào! Hai ngươi đều không cười!"

 

Đỗ Nhược ngượng ngùng, cô đi theo chụp ảnh làm gì...

 

Kiều Cận Nam cảm thấy quá ngây thơ, vẻ mặt khinh thường, mắt liếc về hướng đó, cũng không nhìn màn ảnh.

 

Đột nhiên Kiều Dĩ Mạc ở chính giữa chỉ vào màn ảnh: "Oa, mọi người nhìn này!"

 

Đỗ Nhược nhìn theo, Kiều Cận Nam quay đầu lại.

 

Kiều Dĩ Mạc cường điệu hét ầm lên: "Một bạn nhỏ rất đẹp trai!"

 

Đỗ Nhược phì cười, Kiều Cận Nam cũng cười khẽ, Kiều Dĩ Mạc vội lau tấm hình.

back top