Bong Bóng

Chương 44

 

"Tùy anh vậy."

 

Đỗ Nhược nhìn Kiều Cận Nam, giọng nói nghẹn ngào: "Anh muốn thế nào thì tùy anh. Young hay Thiên Hồng phá sản thì cứ phá sản đi, em trai tôi cũng mặc kệ. Dù sao sáu năm trước gia đình tôi cũng tan nát rồi, cứ như vậy, anh cứ làm những gì anh muốn."

 

Gương mặt cô đầy mệt mỏi, đôi mắt vẫn chưa khô nước mắt, cô mặc kệ Kiều Cận Nam, dứt khoát xoay người rời đi.

 

"Đỗ tiểu thư, thang máy đang được kiểm tra, cô chịu khó đi cầu thang bộ." Vừa thấy Đỗ Nhược ra ngoài, dù bận rộn Anne vẫn không quên dặn dò cô.

 

Đỗ Nhược gật đầu khách sáo bày tỏ cảm ơn.

 

Anne và Jucy nhìn nhau, nhìn vẻ mặt Đỗ Nhược chắc chắn cuộc nói chuyện không được vui vẻ, hai người còn phải tiếp tục đối mặt với lãnh đạo tính khí khó chịu tới bao giờ…

 

Hai người vẫn còn chìm đắm trong đau khổ, đột nhiên cửa phòng bật mạnh, lãnh đạo còn chưa kịp mặc áo khoác đã vội vã ra ngoài.

 

Giờ tan sở đã qua lâu, cầu thang không một bóng người, chỉ có tiếng giày cao gót nện xuống bậc thang phát ra những âm thanh chát chúa.

 

Bởi vì Bạch Hiểu Vi yêu cầu, cô đi giày cao gót trên 10cm, lúc đi có chút gấp gáp, tầng lầu quá cao, càng đi xuống, đầu óc cô càng choáng váng, gặp hai tầng lầu không có đèn, Đỗ Nhược lấy điện thoại ra soi đường, không chú ý liền bước hụt.

 

Lại trẹo chân giống như ở bữa tiệc đính hôn của Hà Khâm Sinh.

 

Cô thử đứng lên, nhưng lần này còn nghiêm trọng hơn, cô có thể cảm nhận được mắt cá chân đã sưng tấy lên.

 

Đỗ Nhược cởi giày cao gót, vịn vào cầu thang muốn đứng lên, đang do dự có nên đi tiếp hay không, cảm giác trong bóng tối có người lại gần mình, cô còn chưa định hình, cả người đã bị bế lên.

 

Bước chân Kiều Cận Nam vững vàng, lại không có một tiếng động, vững vàng ôm Đỗ Nhược.

 

Đỗ Nhược ôm cổ anh, cả người bị bao vây trong hơi thở của anh.

 

Hơi thở xa lạ trở nên quen thuộc, vốn dĩ kháng cự từ từ biến thành tiếp nhận, Đỗ Nhược vùi mặt vào cổ anh, nước mắt lại chảy ra.

 

Kiều Cận Nam ôm cô tới bãi đậu xe, đặt cô ngồi ngay ngắn trên xe, thay cô thắt dây an toàn.

 

Đỗ Nhược vẫn lau nước mắt.

 

"Rất đau sao?" Kiều Cận Nam nhìn mắt cá chân sưng lên, khẽ cau mày.

 

Đỗ Nhược lắc đầu.

 

Kiều Cận Nam đặt tay lên vô lăng, nhưng không lái xe, một lúc sau mới nói: "Đừng khóc, vừa rồi đã hù dọa em."

 

Đỗ Nhược vẫn tiếp tục lau nước mắt.

 

Không phải vì đau chân, không phải vì Kiều Cận Nam nói những lời đó, cô cũng không biết tại sao phải khóc.

 

Kiều Cận Nam khẽ nhíu mày, nghiêng người lại gần Đỗ Nhược, nhưng anh ngừng lại quan sát cô, sau đó ngồi thẳng người lại, lái xe.

 

Anh không có hỏi cô muốn đi đâu, trực tiếp lái xe về Kiều gia.

 

Lúc Hồ Lan mở cửa, bà ngây người một lúc mới định thần lại: "Kiều tiên sinh, Đỗ tiểu thư..."

 

Đỗ Nhược đi chân trần, phấn son lem nhem nhìn có chút nhếch nhác, sắc mặt Kiều Cận Nam cũng khó coi, thấp giọng hỏi : "Dĩ Mạc đã ngủ?"

 

Hồ Lan vội vã đi vào bếp: "Đã ngủ, chắc hai người chưa ăn cơm đúng không? Để tôi đi chuẩn bị vài món.".

 

Sau khi xuống xe, Đỗ Nhược kiên quyết không muốn Kiều Cận Nam bế vào nhà, nhưng nhưng một chân cô không thể đứng được, nên cả Hồ Lan và Kiều Cận Nam dìu cô lên lầu.

 

Đỗ Nhược ngồi ở mép giường, tâm tình đã bình ổn trở lại, thấy Kiều Cận Nam từ phòng vệ sinh ra, cầm một cái khăn lông, ngồi xổm trước người cô giúp cô lau chân.

 

Cô thấy không được tự nhiên, muốn né tránh, Kiều Cận Nam liền trừng mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm không chạm đáy.

 

Đỗ Nhược mặc kệ anh.

 

Anh dùng khăn ấm lau chân cô, sau đó lấy một chai dầu thuốc, bắt đầu bôi thuốc.

 

Là dầu thuốc mới.

 

Sau buổi lễ đính hôn của Hà Khâm Sinh, Kiều Cận Nam liền mua chai dầu thuốc này. Lúc đó anh cũng thấy kỳ quái, tại sao vô duyên vô cớ lại để ý đến người cự tuyệt mình hai lần? Từ trước đến giờ cũng chỉ có người khác tìm cách lấy lòng anh. Cho nên lúc mua về, chỉ là nhất thời xúc động nên anh không đưa cho Đỗ Nhược.

 

Dầu thuốc rất nồng, từng đợt truyền tới mũi Đỗ Nhược, đau đến nỗi phải cắn chặt hàm răng.

 

Suốt quá trình Kiều Cận Nam không lên tiếng, sau khi xoa thuốc xong, anh ném cho Đỗ Nhược một bộ áo ngủ, một mình vào phòng vệ sinh, lúc ra ngoài, nhìn Đỗ Nhược đang ngây người nhìn áo ngủ, liền lên tiếng: "Muốn anh mặc giúp?"

 

"Tôi..." Đỗ Nhược trừng mắt nhìn: "Tới phòng khách được không?."

 

Kiều Cận Nam không lên tiếng, cầm áo ngủ, sau đó ôm Đỗ nhược vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại.

 

Đỗ Nhược ở trên bồn cầu ngồi rất lâu, chỉ có thể thở dài, rửa mặt, thay áo ngủ xong rồi ra ngoài. Kiều Cận Nam đi vào, nghe tiếng động đoán là đang tắm. Đỗ Nhược dùng chân còn lại nhảy tới cửa, phát hiện cửa phòng đã khóa trái từ lúc nào, không thể mở ra. Cô nhìn tủ quần áo, lần trước cô dọn đồ vội vã vẫn để lại vài bộ quần áo ở phòng khách, không biết Kiều Cận Nam chuyển về phòng anh từ lúc nào.

 

Cô nhảy về giường, đúng lúc điện thoại vang lên, Hà Khâm Sinh gọi tới.

 

Thấy cô không trả lời, Hà Khâm Sinh gọi một tiếng: "Nhược Nhược?"

 

"Ừ."

 

"Mấy ngày nay anh có chút việc bận."

 

"Không sao." Chưa đợi anh nói xong, Đỗ Nhược đã lên tiếng trước.

 

"Ăn cơm chưa?"

 

Đỗ Nhược nhìn sắc trời bên ngoài: "Ăn rồi."

 

Chắc nghe thấy bên cạnh Đỗ Nhược có tiếng động, Hà Khâm Sinh hỏi: "Em đang ở đâu?"

 

Đỗ Nhược không lên tiếng.

 

"Một mình em chú ý an toàn." Hà Khâm Sinh nhẹ giọng nói.

 

"Ừ."

 

"Ngủ ngon."

 

"Ừ."

 

Đỗ Nhược ngắt điện thoại, quay đầu lại phát hiện Kiều Cận Nam đã đi ra, đang nhìn cô.

 

Anh mặc áo phông trắng, quần sooc, bình thường thấy Kiều Cận Nam ăn mặc nghiêm túc, hôm nay thấy anh mặc quần áo ở nhà, Đỗ Nhược liền ngẩn người.

 

Kiều Cận Nam không để ý đến vẻ mặt ngốc nghếch của cô, ánh mắt dừng lại trên điện thoại của cô, khóe miệng nhếch lên.

 

Thấy anh tắt đèn, Đỗ Nhược thấp thỏm ngời dịch ra mép giường, anh lại gần, cổ họng cô có chút phát khô.

 

Kiều Cận Nam ôm cô nhét vào trong chăn, sau đó anh cũng chui vào theo. Đỗ Nhược giống như con thú gặp nguy hiểm, bắt đầu giãy giụa, Kiều Cận Nam vòng hai tay ôm chặt cô vào lòng, giọng khàn khàn nói: "Đỗ Nhược, em còn cử động nữa, tôi bảo đảm bây giờ có thể ăn em."

 

Đỗ Nhược nhận thấy thân thể phía sau càng ngày càng nóng, lập tức liền nằm yên.

 

Vòng tay Kiều Cận Nam từ từ nới lỏng ra, Đỗ Nhược đưa lưng về phía anh, anh liền ôm hông cô, không tiến thêm động tác nào.

 

Ban đêm biệt thự rất yên tĩnh, trong phòng lại càng thêm yên tĩnh.

 

Bây giờ đi ngủ thì quá sớm. Hai người lại không ăn tối, người Kiều Cận Nam rất ấm, ôm cô rất chặt. Đỗ Nhược không ngủ được, cô biết Kiều Cận Nam cũng không ngủ được, nhưng hai người không biết nói gì, chỉ có nhiệt độ cùng hô hấp hòa quyện với nhau.

 

Cũng không biết kéo dài bao lâu, Đỗ Nhược thấy hô hấp của anh dần dần ổn định, cô hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, dần dần chìm vào giấc ngủ.

 

Ngày hôm sau, Đỗ Nhược bị một trận cười "Hì hì" đánh thức, mở mắt ra liền thấy Kiều Dĩ Mạc đang nhìn cô.

 

Ánh mắt sáng ngời, giọng nói đầy hưng phấn: "Chị Hoa nhỏ..."

 

Đỗ Nhược thấy bộ dạng lém lỉnh của Dĩ Mạc liền cười rộ lên, đang định lên tiếng, Kiều Dĩ Mạc đặt ngón trỏ trước miệng: "Suỵt", ra vẻ thần bí: "Bố nói không được làm phiền chị..."

 

Đỗ Nhược cười vuốt vuốt đầu thằng bé.

 

"Em, rất, nhớ, chị." Kiều Dĩ Mạc sợ cô nghe không rõ, nên sau khi nhấn mạnh từng chữ liền nghiêng người về phía cô, "MuA" một cái thật kêu rồi đỏ mặt chạy mất.

 

Không ngờ lúc chạy ra tới cửa liền đụng phải Kiều Cận Nam, Kiều Dĩ Mạc vội vàng giải thích: "Bố ơi, con không có làm phiền chị Hoa nhỏ, tự chị ấy tỉnh dậy."

 

Kiều Cận Nam xoa đầu cu cậu, nói với Đỗ Nhược: "Tôi đã xin nghỉ giúp em, nghỉ ngơi cho khỏe hẳn rồi đi làm."

 

Nói xong liền ôm Kiều Dĩ Mạc xuống lầu.

 

Buổi sáng hôm đó, Đỗ Nhược nhận được điện thoại từ Bạch Hiểu Vi, giọng nói đầy hoài nghi: "Em và Kiều Cận Nam... ?"

 

Đỗ Nhược cũng không biết nên giải thích như thế nào, hỏi ngược lại: "Chị Vi, bây giờ công ty thế nào?"

 

Bạch Hiểu Vi cười khan mộ tiếng: "Kiều tiên sinh rộng rãi, để dự án đó cho chúng ta."

 

Đỗ Nhược thở phào nhẹ nhõm.

 

Bạch Hiểu Vi lại hỏi: "Thì ra tất cả những việc Kiều Cận Nam làm là vì em?"

 

Đỗ Nhược áy náy: "Em xin lỗi..."

 

Bạch Hiểu Vi im lặng thật lâu mới nói: "Không sao, anh ta để mấy hạng mục béo bở cho chúng ta, cũng coi là trong họa có phúc."

 

Hai người nói mấy câu, mới ngắt điện thoại.

 

Buổi trưa đang ăn cơm, Trịnh Kỳ ôm hai rương hành lý tới đây, Đỗ Nhược thấy quen quen, ngẩn người nửa ngày không nói nên lời, Trịnh Kỳ tinh ý vội vàng giải thích: "Đỗ tiểu thư, đồ dùng của cô đều ở đây, phòng trọ của cô đã trả lại, tiền đặt cọc sẽ chuyển vào tài khoản của cô."

 

Sau đó Trịnh Kỳ và dì Hồ vô cùng ăn ý vác hành lý mang lên lầu.

 

Lúc quay lại đây, Đỗ Nhược phát phát hiện đồ đạc của mình để trong phòng Kiều Cận Nam, dường như bọn họ vốn thuộc về nơi này.

 

Cuối cùng vẫn không thể thay đổi được, cô ngồi ngoài ban công cả buổi chiều, chờ Kiều Cận Nam trở về

 

Cô ở lại Kiều gia, giống như một điều hiển nhiên.

 

Kiều Cận Nam vẫn đi làm bình thường, tan việc sớm, anh lại giống như trước, để Đỗ Nhược ngồi bên cạnh nhìn anh làm việc, nhưng lần này đổng ý cho Kiều Dĩ Mạc vào thư phòng; anh về trễ không về ăn cơm, Đỗ Nhược cùng Kiều Dĩ Mạc ăn cơm, cùng chơi trò chơi, thời gian qua rất nhanh. Nhưng lúc ngủ, anh đều ôm Đỗ Nhược, cô dần đần thích ứng, cô không kháng cự, anh cũng không tiến thêm động tác nào.

 

Bởi vì chân cô chưa khỏi hẳn nên đa số thời gian cô chỉ quanh quẩn trên lầu, mấy ngày nay Kiều Dĩ Mạc như chìm đắm trong hũ mật, cả ngày cười vui vẻ, chỉ cần Kiều Cận Nam không có ở đây, lập tức liền dán chặt bên người Đỗ Nhược.

 

Hôm nay Kiều Cận Nam lại về trễ, Kiều Dĩ Mạc nằm bên cạnh nghe Đỗ Nhược kể chuyện cổ tích, đột nhiên cu cậu hỏi Đỗ Nhược: "Khi nào thì chị Hoa nhỏ kết hôn với bố bạn Hà Kiều Kiều?"

 

Đỗ Nhược ngạc nhiên, không hiểu tại sao cu cậu lại hỏi vấn đề này... Cô nhìn xuống trang sách, là hình ảnh hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau.

 

"Hai người kết hôn nhanh nhanh được không?" Vẻ mặt Dĩ Mạc đầy mong đợi.

 

Đỗ Nhược dở khóc dở cười: "Ai bảo với em là chị và bố Hà Kiều Kiều sẽ kết hôn?"

 

"Hai người kết hôn nhanh một chút, thì em và bạn Kiều Kiều mới có thể kết hôn."

 

Đỗ Nhược càng dở khóc dở cười.

 

Thật ra thì Kiều Dĩ Mạc muốn biểu đạt ý tứ là, hai người kết hôn rồi, mình và Kiều Kiều cũng kết hôn, như vậy chị cũng là mẹ em! Dù sao bố có rất nhiều khuyết điểm, hơn nữa...

 

Mặt Kiều Dĩ Mạc hồng lên, ghé vào Đỗ Nhược, thần bí nói: "Em nói cho chị một bí mật, Hà Kiều Kiều nói muốn kết hôn với em!"

 

Đó là câu chuyện của vài hôm trước.

 

Hôm sinh nhật của Kiều Dĩ Mạc không mấy vui vẻ, sau khi Kiều Cận Nam mang cu cậu rời khỏi nghĩ trang, bố chỉ nhốt mình trong thư phòng, buổi tối ra ngoài không cho cu cậu đi theo. Cho nên hôm sau đi vườn trẻ, cu cậu rất buồn bực.

 

Hà Kiều Kiều thấy cu cậu không vui, liền xách ghế nhỏ lại gần.

 

Cho kẹo nhưng cu cậu không cười.

 

Cho chocolate, cu cậu vẫn không cười.

 

Cuối cùng Hà Kiều Kiều nói: "Kiều Dĩ Mạc, phải làm thế nào cậu mới vui lên." Cô bé vô cùng nghiêm túc nói: "Vậy thì chúng ta kết hôn đi, như vậy cậu cũng có mẹ."

 

Ngay lập tức Kiều Dĩ Mạc liền cười như mở cờ trong bụng.

 

Đến bây giờ nhớ lại, khuôn mặt Kiều Dĩ Mạc vẫn ngượng ngùng xấu hổ.

 

Có cô gái đồng ý kết hôn với mình. (^o^)/

 

Đỗ Nhược nhéo khuôn mặt phấn hồng kia: "Tiểu quỷ!"

 

Tình cảm bọn trẻ thật trong sáng, đơn giản, nếu có thể giống như truyện cổ tích hoàng tử cùng công chúa sống hạnh phúc mãi mãi thì cuộc sống sẽ không có nhiều điều phải hối tiếc.

 

Mấy ngày nay Hà Khâm Sinh vẫn ở gọi điện thoại cho cô, hôm nay giọng nói có chút tức giận: "Nhược Nhược, em đã trả phòng trọ?"

 

Đỗ Nhược không lên tiếng, Hà Khâm Sinh nói tiếp: "Anh biết em đang ở đâu, em ra ngoài đi, bây giờ anh đang ở cửa, có vài lời muốn nói với em."

 

Chân Đỗ Nhược đã gần khỏi hẳn, cô nói với dì Hồ một tiếng rồi ra cửa.

 

Hà Khâm Sinh đỗ xe trước cổng biệt thự của Kiều Cận Nam, tựa vào cửa xe, liên tục hút thuốc.

 

Đỗ Nhược lại gần, anh liền nắm lấy cổ tay cô, muốn kéo cô vào trong xe.

 

Đỗ Nhược né tránh: "Chúng ta tìm nơi nào gần đây, tôi không muốn đi xa."

 

Sắc mặt Hà Khâm Sinh có chút không vui: "Nhược Nhược, nơi này là nhà Kiều Cận Nam."

 

"Tôi biết." Đỗ Nhược đút tay vào túi áo, đi trước.

 

Hà Khâm Sinh đi theo cô, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Nhược Nhược, em có biết gần đây Thiên Hồng gặp rắc rối là do hắn ta..."

 

"Không biết." Đỗ Nhược cắt ngang: "Hà Khâm Sinh, anh đừng tới tìm tôi nữa."

 

Cô quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Hà Khâm Sinh.

 

Hà Khâm Sinh cười một tiếng, nhìn đi nơi khác.

 

"Nhược Nhược, chẳng phải lần trước chúng ta đã nói rồi sao? Làm lại từ đầu." Anh lôi kéo tay Đỗ Nhược.

 

"Không thể được." Đỗ Nhược thản nhiên nói.

 

"Có phải Kiều Cận Nam nói gì với em không?"

 

"Không phải."

 

"Mấy ngày trước em còn thuận theo anh." Hà Khâm Sinh dịu dàng nói: "Nhược Nhược, em không cần lo lắng, Kiều Cận Nam không thể làm gì anh."

 

"Không liên quan tới Kiều Cận Nam." Đỗ Nhược bất đắc dĩ nói: "Là chúng ta, vấn đề giữa chúng ta anh hiểu không? Anh thấy mấy ngày trước tôi còn nghe anh đúng không?"

 

Hà Khâm Sinh sững sờ.

 

Một lúc sau anh lại dỗ dành cô: "Đây chỉ là vấn đề thời gian, sau này em sẽ nhớ lại chúng ta đã từng có quãng thời gian tốt đẹp."

 

"Tôi đã nói với anh rồi, tôi chưa từng nhớ lại." Đỗ Nhược thản nhiên nhìn anh, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Hà Khâm Sinh, anh đừng ép tôi nữa. Mấy năm nay tôi mệt mỏi rồi, thật sự rất mệt mỏi."

 

Sau khi cô về nước, điều không may liên tiếp ập tới, sau khi Tần Nguyệt linh tỉnh lại, cô nghĩ bắt đầu lại cuộc sống thì Kiều Cận Nam và Hà Khâm Sinh xuất hiện.

 

"Tôi chỉ muốn cuộc sống bình yên."

 

"Cho nên em lựa chọn Kiều Cận Nam?"

 

Đỗ Nhược không trả lời.

 

Lần trước cô và Hà Khâm Sinh đã thảo luận vấn đề này.

 

Không phải là do cô lựa chọn, vì cô không có cái quyền đó. Nếu Kiều Cận Nam muốn cô trở về, thì anh ta có hàng nghìn biện pháp để cô phải tự tới tìm anh ta.

 

"Nhược Nhược. " Hà Khâm Sinh nắm tay cô, bất đắc dĩ nói: "Chưa chắc Kiều Cận Nam đã thật lòng với em, nhưng xin em hãy tin tưởng anh..."

 

"Tôi tin anh." Đỗ Nhược hít sâu một hơi: "Tôi tin anh, tin anh yêu tôi, tin những năm này anh có nổi khổ tâm, tin là sau này anh sẽ đối xử tốt với tôi. Nhưng Hà Khâm Sinh, anh nhất định phải rạch thêm vào vết thương của tôi? Anh nghĩ tôi đã quên sao? Anh nghĩ người tôi quên là anh sao?"

 

Đỗ Nhược không muốn khóc, nhưng nước mắt vẫn không kìm được chảy xuống.

 

"Đêm hôm đó anh uống rượu, cho nên quên đúng không?" Đỗ Nhược cười cười: "Nhưng tôi thì chưa, hơn nữa, đời này cũng sẽ không quên."

 

Hà Khâm Sinh sửng sốt, mặt sắc có chút trắng bệch.

 

Đỗ Nhược không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

 

Hà Khâm Sinh không đuổi theo cô.

 

Cô mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi .

 

Có chút tổn thương, không phải một câu "Khi đó chúng ta còn quá trẻ tuổi" là có thể xóa sạch, có những thứ không phải theo thời gian trôi qua thì có thể xóa được.

 

Đỗ Nhược thường nhớ lại những ký ức đó.

 

Cô luôn tự nói với mình, từ cái đêm cô quỷ xuống cầu xin anh đã hoàn toàn chấm dứt.

 

Nhưng không dễ như cô tưởng.

 

Hà Khâm Sinh vẫn mềm lòng với cô, chỉ cần cô cầu xin, anh sẽ quay đầu lại. Dưới cơn mưa anh ôm lấy cô, nghẹn ngào, anh nói, được, Nhược Nhược, anh không đi, chúng ta không chia tay. Anh nói, Nhược Nhược, anh yêu em.

 

Cô cho là thật.

 

Cô nghĩ vứt bỏ tự ái và kiêu ngạo thì chiến thắng trong tình yêu.

 

Cô vui vẻ đến khu phố 13 mua vịt nướng, muốn anh được vui vẻ.

 

Kết quả lúc về, thấy Hà Khâm Sinh đang quấn lấy người khác trên giường của cô.

 

Đó là lần cuối cùng dứt khoát chia tay.

 

Một màn này không bao giờ quên.

 

Anh nói anh yêu cô.

 

Đây chính là yêu sao?

 

Nếu là thế thì cô không cần.

back top