Bong Bóng

Chương 53

Vì chuyến công tác đột xuất, vé hạng nhất đã hết nên Hà Khâm Sinh chỉ có thể ngồi ghế bình thường, nhưng suốt chuyến bay anh lại không gặp Đỗ Nhược.

 

Nhưng anh lại gặp Kiều Cận Nam.

 

Tại lối ra sân bay, anh vô tình nhìn thấy một chiếc xe kiểu dáng bình thường nhưng biển số rất khoa trương.

 

Hà gia và Kiều gia có giao tình lâu năm, nên chỉ cần liếc một cái anh có thể nhận ra xe của Kiều gia.

 

Huống hồ ở cửa ra sân bay không cho xe dừng lại lâu, chiếc xe kia lại huênh hoang trước cửa chính, muốn không chú ý cũng khó, Kiều Cận Nam còn lạnh lùng nhìn chằm chằm anh rất lâu. Lúc ấy anh không hiểu tại sao, nhưng sau khi anh lên xe thấy cậu ta bám theo một chiếc xe taxi, anh liền theo sát Kiều Cận Nam, nên tình cờ gặp hai bạn cũ.

 

Lúc xuống máy bay, Đỗ Nhược chỉ mong không chạm mặt Hà Khâm Sinh, nhưng cô không ngờ lại gặp Kiều Cận Nam ở đây, ra khỏi phòng vệ sinh nhìn thấy hai người đàn ông này, cô biết lần này chết chắc rồi.

 

Nhưng cô không thể bỏ chạy, túi xách và hành lý còn ở trong phòng, vì vậy cô hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở một nụ cười bước vào.

 

Tất nhiên Trình Hi Vi cũng ngạc nhiên không kém, vừa lúc nãy hai người đàn ông này một trước một sau đi vào, Hà Khâm Sinh thì cô biết, thế nhưng người đàn ông nói là bạn trai Đỗ Nhược thì...

 

Trình Hi Vi nháy mắt liên tục với Đỗ Nhược, chuyện gì đang xảy ra thế này...

 

Vẻ mặt Kiều Cận Nam lạnh lùng, không thèm nhìn Đỗ Nhược một cái, còn vô cùng tự nhiên bày ra tư thế chủ nhà, bắt đầu gọi món ăn. Đỗ Nhược vô cùng bối rối, cô không dám nhìn hai người đàn ông này, chỉ len lén ra dấu tay với Trình Hi Vi.

 

Không khí trên bàn ăn hơi kỳ quái.

 

Hai người phụ nữ chỉ biết trao đổi bằng ánh mắt, cậu nháy mắt, tôi cũng nháy mắt. Ba người đàn ông, một người lạnh lùng gọi món ăn, một người mỉm cười, chuyên tâm nghịch bật lửa, cuối cùng là người ngồi bên cạnh Trình Hi Vi, khoanh tay trước ngực không nói một lời.

 

Món ăn dần mang lên, đột nhiên Hà Khâm Sinh lên tiếng: "Nhược Nhược không thích đồ ngọt."

 

Đây là nhà hàng đặc sản địa phương nên món ăn đều làm ngọt.

 

Kiều Cận Nam dừng một chút, mắt vẫn nhìn thực đơn : "Khẩu vị rồi sẽ thay đổi."

 

Hà Khâm Sinh nhìn bật lửa trong tay, cười khẽ: "Từ trước tới nay Nhược Nhược luôn chung tình."

 

Kiều Cận Nam nhìn qua Đỗ Nhược: "Em muốn ăn cái gì?"

 

Chỉ qua lại vài câu, trên bàn cơm đã có mùi thuốc súng, Đỗ Nhược bị Kiều Cận Nam nhìn chằm chằm thấy lạnh cả sống lưng, Tô Niệm vẫm im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: "Trình Hi Vi, bạn bè của em đều ngay thơ như vậy sao?"

 

Tất cả mọi người quay lại nhìn Tô Niệm.

 

"Ha ha..." Trình Hi Vi cười khan mấy tiếng, giật mạnh tay áo Tô Niệm, ánh mắt bối rối nhìn mọi người, chủ yếu là nhìn sắc mặt càng ngày càng lạnh lẽo của Kiều Cận Nam: "Xin lỗi, ông xã tôi... rất... rất cái đó..."

 

Cô cũng không dám đắc tội với ông xã, không biết nên nói thế nào cho phải. Nhưng hai từ "Ông xã" làm người nào đó vô cùng hài lòng, nên không nói gì nữa. Đỗ Nhược liền chuyển thực đơn cho Trình Hi Vi: "Phụ nữ có thai là lớn nhất, cậu chọn đi."

 

Trình Hi Vi nhận lấy thực đơn, không khí lúc này mới dịu xuống.

 

Hai chị em lâu năm mới gặp lại, nhưng cuộc gặp gỡ không giống như hai người tưởng tượng. Một bữa cơm rất dài, nhưng kiều cận nam ở đây nên Trình Hi Vi không dám tâm sự nhiều với Đỗ Nhược, bởi vì dù sao trước đầy Đỗ Nhược và Hà Khâm Sinh từng yêu nhau, Hà Khâm Sinh mà đề cập tới chủ đề "Năm xưa", không biết vị Kiều tiên sinh mặt lạnh sẽ làm gì?

 

Tâm trạng Đỗ Nhược cũng thấp thỏm không yên, kiều cận Nam và Tô Niệm đều là người ít nói, vì vậy trên bàn cơm chỉ có Hà Khâm Sinh là nói nhiều nhất.

 

"Nhược Nhược, tại sao em lại tới thành phố H?” Anh mỉm cười hỏi Đỗ Nhược.

 

Đỗ Nhược mắc nghẹn.

 

Đang định lấy cớ là “Công tác thì Kiều Cận Nam ngòi bên cạnh không mặn không nhạt thay cô trả lời: "Thiếu nợ."

 

Lời này có chút giận dỗi, cũng có chút mập mờ, sắc mặt Hà Khâm Sinh rất khó coi, Đỗ Nhược không dám ngẩng đầu lên.

 

"A..." Đột nhiên Trình Hi Vi lên tiếng, đổi đề tài: "Đúng rồi Nhược Nhược, Hứa Thư Phàm kết hôn, cậu biết không? Mình đã nhìn ảnh cưới của cô ấy, vô cùng xinh đẹp! ! !"

 

Hứa Thư Phàm là bạn của hai người khi còn du học, Đỗ Nhược đã lâu không gặp cô ấy nên lắc đầu bày tỏ không biết tin tức này.

 

Trình Hi Vi cười hì hì hỏi: "Bọn mình đã kết hôn rồi, còn cậu?"

 

Nhưng lời vừa nói ra Trình Hi Vi hối hận không kịp, bạn trai và bạn trai cũ người ta đều ở đây.

 

Không ngờ Kiều Cận Nam lại trả lời, nhấp một hớp trà, lời ít ý nhiều: "Cũng sắp rồi."

 

Cuối cùng Đỗ Nhược cũng ngẩng đầu lên, trợn to mắt kinh ngạc. Đột nhiên Hà Khâm Sinh đập tay lên trên mặt bàn. Trình Hi Vi giật mình sửng sốt, sau đó liền cười vui vẻ.

 

Nếu như gặp Hà Khâm Sinh, Đỗ Nhược không phải đau khổ.

 

Cô vẫn có chút thành kiến với Hà Khâm Sinh.

 

Năm đó Đỗ Nhược tự sát, nếu như cô và Tô Niệm không phát hiện kịp thời đưa cô ấy đến bệnh viện, thì không biết kết quả sẽ thế nào. Ngày Đỗ Nhược về nước, Hà Khâm Sinh gọi điện thoại liên tục, nhưng Đỗ Nhược không cho cô nhận.

 

Mặc dù cô không rõ rốt cuộc Đỗ Nhược và Hà Khâm Sinh đã xảy ra chuyện gì, nhưng phải đến mức tự sát, bây giờ cô ấy gặp người đàn ông tốt hơn cần gì phải quay lại ăn củ cũ.

 

Một bữa cơm dài nhưng hai người còn chưa tâm sự được nhiều, lúc chia tay Trình Hi Vi vẫn nắm tay Đỗ Nhược mãi không buông: "Lần sau chúng ta nói chuyện tiếp."

 

"Lần sau rất hoan nghênh Trình tiểu thư đến thành phố S." Kiều cận Nam vươn tay tới trước mặt Trình Hi Vi.

 

Ý nói, lần sau nói chuyện chỉ có thể ở thành phố S.

 

Trình Hi Vi không dám thở mạnh, vị này còn khí thế hơn cả ông xã cô... Nói chuyện làm người khác không thể phản bác...

 

Còn chưa kịp bắt tay với Kiều Cận Nam, cô liền bị Tô Niệm kéo đi, cô đành quay đầu lại vẫy tay chào tạm biệt Đỗ Nhược .

 

Đỗ Nhược nhìn hai người họ, bất giác nở nụ cười, nhưng khi cô quay đầu lại thấy hai người đàn ông bên cạnh, nụ cười liền cứng đờ.

 

Hà Khâm Sinh mỉm cười, không biết đang nghĩ gì, anh nhìn lướt qua Đỗ Nhược và Kiều Cận Nam, cười nhẹ một tiếng rồi xoay người rời đi.

 

Chỉ còn lại cô và Kiều Cận Nam, sắc mặt Kiều Cận Nam càng ngày càng lạnh lẽo, xoay người không thèm quay đầu lại.

 

Nhưng anh lại xách hành lý của cô, nên cô chỉ có thể theo sau anh.

 

Anh lái xe tới một khách sạn năm sao, lúc làm thủ tục đặt phòng Kiều Cận Nam mới thèm nhìn cô, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: "Chứng minh thư."

 

Đỗ Nhược bối rối, lấy từ trong túi xách đưa cho anh.

 

Thủ tục hoàn tất, anh thuận tay cất luôn giấy tờ của cô và của anh vào trong ví, kéo hành lý của cô vào thang máy.

 

Đỗ Nhược theo sau, không dám thở mạnh.

 

Mãi cho đến khi vào trong phòng, hai người không nói với nhau một câu nào.

 

Kiều Cận Nam đóng cửa lại, mặt không thay sắc tháo cà vạt ném lên ghế sô pha. Đỗ Nhược tự giác tìm một góc ngồi xuống, không dám nhìn anh, chỉ nghe thấy tiếng tủ quần áo mở ra, đóng lại, tiếng nước trong phòng vệ sinh, tiếng cửa tủ lạnh mở ra, sau đó là tiếng ti vi vang lên.

 

Cô nhìn lén, liền thấy anh tùy ý ngồi trên ghế, cầm một lon bia, nhìn chằm chằm TV, mí mắt cũng không thèm chớp.

 

Đỗ Nhược ngồi gần cửa sổ cách anh rất xa, chỉ thấy một bên sườn mặt thâm trầm của anh.

 

Rõ ràng âm thanh TV rất náo nhiệt, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng yên tĩnh, khó chịu không thể hít thở.

 

Bản tin kết thúc, tiếp theo là quảng cáo, rồi chuyển sang kênh mua sắm, sau đó là chương trình âm nhạc, đến bảy giờ tối, chương trình thời sự, sau là gameshow, sau đó là phim truyền hình, sau đó...

 

Tâm trạng Đỗ Nhược cũng biến hóa, ban đầu là sợ hãi, biến thành khẩn trương, sau đó là thấp thỏm, cuối cùng là dần dần bình tĩnh lại.

 

Không biết lúc này là mấy giờ, trước đó là bữa cơm chưa, bây giờ đã quá giờ ăn tối.

 

Lúc Đỗ Nhược mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn.

 

"Em xin lỗi." Giọng nói đầy ăn năn.

 

Kiều Cận Nam vẫn chằm chằm TV, không thèm động đậy.

 

Đỗ Nhược không biết anh có nghe thấy không, đang định nhắc lại thì anh lên tiếng: "Sao, thích chơi trốn tìm lắm đúng không?"

 

Đỗ Nhược càng cúi thấp hơn, mái tóc trượt xuống như một tấm rèm che khuất gương mặt đang tái nhợt của cô.

 

"Em xin lỗi." Đỗ Nhược nói to hơn.

 

Kiều Cận Nam nở nụ cười chế giễu: "Xin lỗi cái gì?"

 

Đỗ Nhược lấy hết dũng khí nói ra: “Em nghĩ chúng ta không hợp nhau."

 

Đỗ Nhược lại nói tiếp: "Chúng ta chia tay đi."

 

Kiều Cận Nam im lặng.

 

Một lúc sau, đột nhiên anh cầm điều khiển lên tắt tv.

 

Trong phòng liền yên tĩnh trở lại.

 

Đỗ Nhược lên tiếng trước: "Em đã từ chức, dự định tới thành phố H phát triển. Em biết anh sẽ không đồng ý, cho nên tự mình quyết định mà không nói với anh."

 

"Em không muốn quay lại."

 

"Em hi vọng anh không ép em."

 

Đỗ Nhược vô cùng bình tĩnh nói ra hết suy nghĩ của mình.

 

Kiều Cận Nam ngồi phía xa, không bày tỏ ý kiến.

 

Thời gian lặng lẽ trôi đi, không khí trong phòng càng quỷ dị.

 

"Cho nên thời gian qua, em đều giả vờ đúng không?" Kiều Cận Nam không nhìn Đỗ Nhược, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình TV.

 

Đỗ Nhược không trả lời.

 

"Đỗ Nhược, tại sao em không đi làm diễn viên?" Vẻ mặt Kiều Cận Nam lạnh nhạt, làm Đỗ Nhược không biết anh đang nghĩ gì.

 

"Em xin lỗi."

 

Đột nhiên Kiều Cận Nam cầm lon bia trên bàn ném thẳng vào màn hình TV.

 

Đỗ Nhược sợ hãi, này mới phát hiện anh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình TV, bóng dáng cô mơ hồ phản chiếu trên đó.

 

Lon bia rỗng nên chỉ gây ra một tiếng động nhỏ, sau đó lăn vài vòng trên mặt sàn, căn phòng yên tĩnh trở lại.

 

"Kiều Cận Nam, những gì có thể em đều đã cho anh hết." Đỗ Nhược nhìn ánh đèn rạng rỡ bên ngoài cửa sổ: "Anh còn muốn gì nữa?"

 

Cuối cùng Kiều Cận Nam cũng có phản ứng, anh chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm Đỗ Nhược, khóe miệng nở nụ cười như có như không: "Đỗ Nhược, thì ra trong mắt em, anh là người đê tiện như vậy."

 

"Kiều Cận Nam này muốn dạng phụ nữ nào mà không có? Tại sao hết lần này tới lần khác cứ phải quấn lấy cô?" Kiều Cận Nam chậm rãi đến gần, nụ cười trở nên đáng sợ.

 

Đỗ Nhược không dám nhìn anh, thì thầm như đang tự nói với chính mình: "Anh muốn dạng phụ nữ nào mà không có? Tại sao phải cố chấp giữ tôi ở lại?"

 

Kiều Cận Nam đứng trước mặt cô, hai ngón tay nâng cằm cô lên, ép buộc cô phải nhìn anh.

 

Đỗ Nhược bướng bỉnh không chịu nhìn anh.

 

"Đỗ Nhược, tim của em bằng đá đúng không?" Kiều Cận Nam ghé sát bên tai cô, nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh từng chữ.

 

Đỗ Nhược không kìm được nước mắt.

 

"Khóc? Em khóc cái gì?" Kiều Cận Nam cười nhạo: "Không cần bày ra bộ dạng uất ức, làm như bị tôi phản bội?"

 

Đỗ Nhược dùng gạt tay anh ra, nức nở nói: "Anh không phản bội, anh đối xử với em rất tốt, đều là lỗi của em. Cho nên anh đi đi, đừng lãng phí thời gian trên người em, anh cứ mặc kệ em, từ nay không còn liên quan tới nhau."

 

Kiều Cận Nam nhìn chằm chằm cô, nụ cười càng thêm lạnh lẽo: "Em cho rằng nói mấy câu này tôi sẽ bỏ qua cho em sao?"

 

Kiều Cận Nam nắm lấy mái tóc cô: "Đỗ Nhược, tôi chịu thua em rồi!"

 

Bàn tay anh dùng thêm lực, kéo mái tóc cô, đầu Đỗ Nhược tê dại, cuối cùng cũng chịu nhìn anh, anh khom lưng xuống hôn cô, dùng hết khí lực như muốn nuốt cô vào trong bụng, Đỗ Nhược nức nở khóc thành tiếng.

 

"Tới đây phát triển sự nghiệp." Kiều Cận Nam buông cô ra, dùng ngón trỏ lau vết máu giúp cô.

 

Đỗ Nhược run rẩy truợt xuống sàn nhà, ôm đầu gối khóc rống lên: "Kiều Cận Nam, tại sao anh nhất định phải ép buộc em?"

 

"Anh không ép em? Không ép buộc thì em định chạy trốn anh đúng không?" Kiều Cận Nam nhìn cô từ trên cao, mặc kệ cô ngồi khóc lóc.

 

"Sớm muộn gì cũng phải chia tay?" Đỗ Nhược nhẹ nhàng vén lại mái tóc xốc xếch, hai tay không ngừng lau nước mắt: "Em từng nói với anh, chúng ta không phải người cùng một thế giới. Có thể bây giờ anh đối xử tốt với em, muốn ở chúng một chỗ, hận không thể móc trái tim ra cho em nhìn nhưng sau này thì sao? Một ngày nào đó anh sẽ chán, sẽ nói không yêu em đến lúc đó anh lại có hứng thú với người phụ nữ khác, còn em thì sao? Phải mất bao nhiêu năm em mới có thể quên anh? Em rất sợ, thực sự rất sợ..."

 

Hà Khâm Sinh từng đối xử rất tốt với cô,hận không thể cưng chiều cô đến trời xanh.

 

Kết quả thì sao?

 

Anh không yêu em.

 

Cô đã rất đau khổ vì những lời đó. Mặc dù sau này anh đã tới tìm cô, anh cũng rất đau khổ cũng có nỗi khổ tâm riêng. Nhưng tổn thương đó luôn nhắc nhở cô, không nên bước vào vết xe đổ một lần nữa.

 

Cô không biết người đàn ông bên cạnh cô có suy nghĩ gì, không biết khi nào anh sẽ chán cô, lúc vui vẻ anh ta có tiền, có quyền thế, có cả nghìn cách giữ cô ở lại, lúc muốn chia tay, cô chỉ biết đứng một chỗ, không dám khóc lớn, sợ người khác cười nhạo chim sẻ muốn hóa Phượng Hoàng.

 

Những lời đó cô nghe thấy nhiều rồi.

 

Nếu cô không chạy trốn Kiều Cận Nam, cô sẽ càng ngày cùng lún sâu vào.

 

"Kiều Cận Nam, cho dù anh đối xử tốt với em nhưng còn người nhà của anh thì sao, họ có thể chấp nhận em không?" Đỗ Nhược khóc không thành tiếng: "Em không muốn đi vào vết xe đổ ngày trước."

 

Cô biết chủ tịch Thịnh Thế là mẹ Kiều Cận Nam, cô từng hỏi Kiều Dĩ Mạc, nửa năm nay bà vẫn ở Châu Âu: "Bà nội đi cô tác rất lâu, nhưng bà sắp về rồi!"

 

Nếu như cô là mẹ Kiều Cận Nam, cô cũng không cho phép Kiều Cận Nam lấy một người phụ nữ như cô.

 

Trình độ học vấn không có, công việc bình thường, ngoại hình không nổi bật, không có gia thế, huống chi...

 

Đỗ Nhược nức nở nói: "Kiều Cận Nam, em không biết anh có biết chuyện này không, em từng có một đứa con."

 

Đỗ Nhược từng nói chuyện này với Kiều Cận Nam nhưng là lúc say rượu nên cô nhớ rõ.

 

"Không phải là con Hà Khâm Sinh." Cô nhìn thẳng Kiều Cận Nam, nước mắt lăn dài: "Em cũng không biết bố đứa bé là ai."

 

Cô chỉ biết không phải là con Hà Khâm Sinh, còn lại cô không biết thêm bất kỳ tin tức nào.

 

"Người như em anh còn muốn nữa không? Người nhà anh có chấp nhận không?" Đỗ Nhược ôm đầu gối, co người lại thành một khối.

 

Không nói đến Kiều gia quyền quý, cứ cho là nhà bình thường, nếu biết rõ hoàn cảnh của cô, chắc chắn không thể chấp nhận cô. Đến khi mẹ anh trở lại, lại là một cuộc chiến gia đình.

 

Có thể là cầm tiền rời đi? Hoặc giống như mẹ Hà Khâm Sinh, dùng người nhà cô uy hiếp?

 

Cô không còn ngu ngốc như lúc còn trẻ không biết sợ là gì.

 

Cho nên trước khi mọi chuyện chưa quá muộn, cô nên tự tìm đường lui cho mình.

 

Kiều Cận Nam vẫn đứng im, từ trên cao nhìn xuống, thấy cô càng ngày càng khóc to, càng ngày càng nói nhiều, khí thế cũng giảm bớt, vẻ mặt không còn lạnh lùng như trước.

 

"Còn gì nữa không?" Kiều Cận Nam vươn tay ra, vuốt ve mái tóc cô cho gọn gàng: "Em đang nghĩ gì? Nói cho anh biết đi."

 

"Em không muốn, càng ngày càng yêu anh." Bộ dạng Đỗ Nhược nhếch nhác, vội lau nước mắt.

 

"Cho nên em chịu thừa nhận yêu anh đúng không?" Kiều Cận Nam thử dò xét nhìn vào mắt cô.

 

Đỗ Nhược không dám nhìn anh trả lời. Anh khẽ thở dài, ôm chặt cô vào lòng.

 

Thì ra cô cố chấp muốn bỏ đi là vì lý do này.

 

Thì ra cô nghĩ như vậy.

 

Vẫn là do anh thiết sót.

 

Anh không biết sáu năm trước anh có vị trí gì trong lòng Đỗ Nhược, cho nên không hy vọng sáu năm sau dựa vào con trai để giữ cô ở lại, anh muốn cô thật lòng yêu anh, để cô cam tâm tình nguyện sau đó anh sẽ tìm cơ hội thích hợp nói chuyện Kiều Dĩ Mạc cho cô biết, không ngờ trong lòng cô luôn băn khoăn, mà chuyện anh cố ý giấu giếm lại là nỗi phiền muộn trong lòng cô.

 

Anh lau nước mắt giúp cô, ngón tay thận trọng chạm vào gương mặt cô: "Đỗ Nhược, bây giờ nghe anh nói."

 

Đỗ Nhược khóc một hồi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, đôi mắt còn đẫm nước, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn anh.

 

"Thứ nhất, anh không phải Hà Khâm Sinh." Kiều Cận Nam trầm giọng nói: "Hà Khâm Sinh làm, không có nghĩa là anh sẽ làm."

 

"Thứ hai, cho tới bây giờ cuộc đời của anh không ai có quyền quyết định, anh yêu ai, không ai có quyền ngăn cản, cho dù là mẹ của anh."

 

"Thứ ba, ở Iceland, em nói một câu rất đúng." Kiều Cận Nam nhìn vào mắt cô: "Anh yêu em, rất yêu em. Đừng hỏi tại sao vì anh cũng không biết lý do."

 

Nước mắt Đỗ Nhược lại chảy xuống.

 

"Cho nên em không cần suy nghĩ nhiều như vậy, sau này có chuyện gì đều giao cho anh được không?" Ánh mắt Kiều Cận Nam rất dịu dàng, chân thành mà sâu lắng.

 

Trái tim Đỗ Nhược thấy khó chịu, cô ôm cổ anh, khóc lớn: "Nhưng em còn muốn tìm con, chỉ cần có cơ hội, em nhất định phải tìm được nó..."

 

Có lẽ bất cứ người mẹ nào cũng như cô, cho dù bao nhiêu lần tự nói với bản thân phải từ bỏ, nhưng cô không làm được...

 

Đột nhiên Kiều Cận Nam lại bật cười.

 

Anh giữ chặt đầu cô, ánh mắt mang theo ý cười, vô cùng nghiêm túc nói: "Nếu như anh nói, Kiều Dĩ Mạc chính là con trai của em, thì em nghĩ sao?"

back top