Bong Bóng

Chương 57

So với rất nhiều "Thế gia" khác, mối quan hệ trong gia đình Kiều gia tương đối đơn giản.

 

Sản nghiệp Kiều gia ngày càng lớn, các chú bác không chỉ chăm chăm vào miếng bánh béo bở trong nước, mà hướng ra thị trường quốc tế, mặc dù không còn qua lại thân thiết nhưng vẫn hậu thuẫn giúp đỡ nhau. Cho nên mấy năm nay việc làm ăn của Kiều gia vô cùng thuận lợi.

 

Bốn vị trưởng bối của Kiều Cận Nam đã không còn, mười năm trước cha anh cũng qua đời, mẹ anh không đi thêm bước nữa, phía trên Kiều Cận Nam từng có hai anh trai, nhưng đã qua đời khi còn rất nhỏ, phía dưới có một em gái. Nhưng Đỗ Nhược chưa từng gặp mặt, cô cũng không chủ động hỏi Kiều Cận Nam, chỉ là thỉnh thoảng nghe thấy Kiều Dĩ Mạc nhắc tới "Cô nhỏ", tháng 9 năm ngoái đi du học ở Mỹ.

 

Cho nên tính cả Kiều Dĩ Mạc, tổng cộng Kiều gia có bốn người.

 

Đối với người phụ nữ khôn khéo một thân một mình bảo vệ căn cơ gia nghiệp, Đỗ Nhược vừa có chút kính trọng lại sợ hãi. Mỗi khi nghĩ đến bà từng nói với Kiều Cận Nam là cô đã qua đời, Tần Nguyệt Linh nhận sáu trăm vạn, cô lại càng sợ hãi.

 

Dĩ Mạc do Ngô Khánh Phân ôm về, chắc chắn bà biết rõ cô, nhưng lại nói dối Kiều Cận Nam là cô đã qua đời, nhất định là bà không muốn thấy cô xuất hiện ở Kiều gia, khoản tiền sáu trăm vạn mẹ cô nhận, chắc chắn bà luôn coi thường gia đình cô.

 

Nghĩ tới đây Đỗ Nhược không dám tới sân bay đón bà.

 

Dường như Kiều Cận Nam nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cô: "Sao vậy, không muốn con trai nữa?"

 

Đỗ Nhược đứng trước cửa, chậm chạp không muốn lên xe.

 

"Hay là, ngày mai...một mình em gặp bà?"

 

Hôm nay còn mang theo Dĩ Mạc, nhỡ may bà nhìn thấy cô liền mất hứng, nói vài lời khó nghe không chừa mặt mũi cho cô, cô không muốn kiều Dĩ Mạc chứng kiến cảnh đó. Nếu hai người nói chuyện riêng tư, thì cô nghĩ cô có thể ứng phó được.

 

Kiều Cận Nam mỉm cười nhìn cô, ấn cô vào trong xe: "Bà ấy cũng không ăn em, sợ cái gì."

 

Kiều Dĩ Mạc rất hưng phấn, dù sao thằng bé cũng do một tay Ngô Khánh Phân nuôi lớn, nghe tin bà nội trở về nên cu cậu rất vui vẻ.

 

Trong sảnh lớn sân bay, Đỗ Nhược bế Kiều Dĩ Mạc, thấy bà nội từ phía xa đã hô to: "Bà nội, bà nội, Mạc Mạc ở đây này!"

 

Ngô Khánh Phân không khác nhiều so với Đỗ Nhược tưởng tượng, một phụ nữ trung niên vóc người được chăm sóc rất tốt, trang điểm tinh tế, ăn mặc thời thượng hơn cả cô, cả người toát lên khí thế của một nữ cường nhân. Bên cạnh bà có ba người phụ tá kéo hành lý giúp bà, tươi cười rạng rỡ với Dĩ Mạc, bước nhanh tới đây.

 

"Ôi, Mạc Mạc của bà cao hơn rồi." Ngô Khánh Phân ôm Kiều Dĩ Mạc hôn vài cái thật kêu, không chú ý tới Đỗ Nhược bên cạnh.

 

Ngược lại Kiều Dĩ Mạc cũng hôn Ngô Khánh Phân một cái: ”Bà nội càng ngày càng đẹp” giọng nói không giấu được tự hào, vội vàng chỉ vào Đỗ Nhược: "Bà nội, con giới thiệu với bà, đây là chị Hoa nhỏ!"

 

Vừa nói xong liền rời khỏi vòng tay Ngô Khánh Phân, muốn chui vào lòng Đỗ Nhược.

 

Đỗ Nhược vốn có chút lo lắng, không dám nhìn thẳng Ngô Khánh Phân, thấy nụ cười trên mặt bà cứng lại, trong lòng cô đã có đáp án.

 

Quả nhiên.

 

Nhưng ngay lập tức bà đã khôi phục bình thường, cười cười nhìn Kiều Cận Nam: "Cận Nam, đây là bạn gái con? Sao không giới thiệu một chút?"

 

Kiều Cận Nam cười nhẹ một tiếng, ánh mắt híp lại đầy nguy hiểm: "À, Đỗ Nhược. Con tưởng mẹ đã biết từ trước, cần con giới thiệu làm gì?"

 

Lần này không phải nụ cười cứng đờ, mà là không khí, trong nháy mắt bầu không khí trở nên lạnh lẽo, mỗi người một suy nghĩ riêng.

 

Ngô Khánh Phân biết, sáu năm trước Kiều Cận Nam không nhìn thấy Đỗ Nhược, khi bà hỏi câu đó trong lòng bà vẫn ôm ấp một chút hy vọng Kiều Cận Nam không nhận ra Đỗ Nhược. Nhưng đáp án kia đã làm sáng tỏ mọi chuyện. Kiều Cận Nam tươi cười nhìn bà, cho dù bà là mẹ ruột nhưng ánh mắt luôn thâm trầm như vậy. Đỗ Nhược vội vã nhìn hai người, sau đó lại cúi đầu.

 

"Thì ra bà nội cũng biết chị Hoa nhỏ." Chỉ có Kiều Dĩ Mạc vẫn mơ hồ, ngạc nhiên đặt câu hỏi.

 

Đáng tiếc không có ai trả lời cu cậu.

 

Kiều Cận Nam cười nhẹ, bế Kiều Dĩ Mạc lên, đi tới bãi đậu xe.

 

Trên đường về, ba người lớn im lặng, một đứa bé hoạt bát vui vẻ, không khí có chút kỳ dị.

 

"Bà nội có mua quà cho con không?" Kiều Dĩ Mạc hưng phấn hỏi.

 

Ngô Khánh Phân luôn cưng chiều Kiều Dĩ Mạc, lập tức cười nói: "Đương nhiên là có, cả một va li luôn!"

 

Kiều Lấy Mạc vui vẻ hoan hô, lại hỏi tiếp: "Vậy có quà cho chị Hoa nhỏ không?"

 

Ngô Khánh Phân mất hứng, cười khan một tiếng: "À." Cuối cùng bà không kìm được nhìn Đỗ Nhược ngồi phía trên: "Bản lĩnh của Đỗ tiểu thư thật lớn."

 

Dĩ nhiên lời này có ý châm biếm, Đỗ Nhược đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng cô chưa kịp trả lời, Kiều Cận Nam đã lên tiếng trước: "Cũng phải, có thuật cải tử hoàn sinh nên bản lĩnh không phải tầm thường."

 

Câu nói đầu tiên đã thành công chặn đứng Ngô Khánh Phân.

 

Nhưng bà không phải người dễ dàng bị đánh bại, lập tức nói với Đỗ Nhược: "Tôi đang hỏi Đỗ tiểu thư, Đỗ tiểu thư bị điếc hay bị câm?"

 

Kiều Cận Nam chậm rãi đáp lại: "Dù sao cũng là “Người chết” năm năm, câm điếc là chuyện bình thường. Đúng không mẹ?"

 

Qua kính chiếu hậu, ánh mắt Kiều Cận Nam liếc qua Ngô Khánh Phân, trong con ngươi thoáng qua tia lạnh lẽo.

 

Ngô Khánh Phân bị chặn ngang họng một lần nữa, không thể phản bác lại.

 

Kiều Dĩ Mạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngồi một góc nghịch ngón tay.

 

Đỗ Nhược không còn ngạc nhiên với bản lĩnh chặn họng người khác của Kiều Cận Nam, tự nhiên cảm giác hồi hộp cũng giảm xuống.

 

Về đến Kiều gia, Hồ Lan đã chuẩn bị xong một bàn ăn thịnh soạn. Nhưng khi mọi người về, thức đã nguội, Kiều Dĩ Mạc mệt nhọc, ngáp ngủ liên tục, không vui vẻ nói nhiều như mọi khi, vì vậy không khí bữa ăn có vẻ yên tĩnh.

 

Đỗ Nhược nhìn Kiều Dĩ Mạc ngáp chảy cả nước mắt, cô vội rút ra khăn giấy lau cho thằng bé, động tác vô cùng tự nhiên thân mật, đập ngay trước mắt Ngô Khánh Phân.

 

Bà tự nhận bản thân luôn sáng suốt, bà rất hiếm khi can dự vào cuộc sống riêng tư của Kiều Cận Nam, tất nhiên, bà luôn tin tưởng sự lựa chọn của con trai mình, chưa bao giờ những bạn gái cũ của con trai làm bà phải thất vọng.

 

Chỉ trừ một người con trai bà coi trọng lúc bị mù mắt.

 

Bà hy vọng con trai chỉ nhất thời hồ đồ, nhưng tại sao sáu năm trước là Đỗ Nhược, sáu năm sau vẫn là Đỗ Nhược?

 

Ngô Khánh Phân có chút tức giận nhìn Kiều Cận Nam, muốn nhìn xem con trai bà có bị mù không, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cận Nam, từ khi nào con có thói quen nhặt lại đồ của người khác?"

 

Từ trước tới nay, Ngô Khánh Phân chỉ có hai yêu cầu đối với bạn gái của Kiều Cận Nam, đó là còn sống và phải là nữ. Nhưng không có nghĩa Đỗ Nhược đạt tiêu chuẩn của bà.

 

Năm đó bà đã điều tra thân thế bối cảnh gia đình Đỗ Nhược, bà và Lạc Tang Tang đấu với nhau hơn nửa đời người, sao có thể chấp nhận đứa con gái từng bị con trai Lạc Tang Tang ruồng bỏ?

 

Đỗ Nhược đang lau nước mắt giúp Kiều Dĩ Mạc, nghe bà nói vậy, cô lập tức hiểu ý tứ của bà, bàn tay cô run lên chiếc đũa liền rơi xuống bát, một tiếng động chói tai vang lên.

 

Sắc mặt Đỗ Nhược trắng bệch, Kiều Cận Nam vẫn bình thản, nhưng ánh mắt lóe lên tia tức giận, làm như không có chuyện gì xảy ra địa một con tôm vào chén của Đỗ Nhược: "À, nhắc tới đây, con dự định hôm nào đó tới cám ơn Hà gia, nhờ có Hà gia nên con mới có cơ hội nhặt được đồ cũ. Mẹ có muốn đi cùng không? Nếu không, không biết đến ngày tháng năm nào, Mạc Mạc yêu dấu của mẹ mới ra đời."

 

Đỗ Nhược không ngờ Kiều Cận Nam sẽ nói như vậy, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, ánh mắt cảm động nhìn Kiều Cận Nam một cái.

 

Ngô Khánh Phân không ngờ con trai bà luôn yêu cầu rất cao đối với phụ nữ lại nói ra lời này, làm bà vô cùng tức giận, mặt mũi trắng bệch.

 

Nhưng bà không phải người dễ dàng xúc động, một lúc sau đã khôi phục như cũ: "Ta không về nhà cũ nữa, về sau sẽ ở đây, tiện thể chăm sóc cho mạc mạc."

 

Kiều Cận Nam nhướng mày: "Không còn phòng trống."

 

"Trừ phòng của Hồ Lan, còn hai phòng khách đúng không?"

 

"Hỏng khóa."

 

"Cả hai phòng?"

 

"Đúng vậy."

 

"Vậy ta sẽ ngủ cùng Mạc Mạc."

 

Kiều Dĩ Mạc đang ngáp hết lần này tới lần khác cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, yếu ớt phản kháng: "Chẳng phải chị Hoa nhỏ ngủ cùng em ư?"

 

Kiều Cận Nam gắp một miếng cơm: "Đúng vậy, nhưng từ bé tới giờ bố không có thói quen ngủ cùng mẹ."

 

Ngô Khánh Phân tức giận không thở được: "Vậy ngày mai gọi người tới sửa khóa."

 

Kiều Cận Nam thản nhiên nói: "Đúng rồi, ngày mai chúng con sẽ chuyển ra ngoài."

 

"Đi đâu?"

 

"Hoa Hằng."

 

Ngô Khánh Phân tức giận đập mạnh đôi đũa xuống bàn.

 

Bà không thể kiềm chế được nữa! Loạn rồi!

 

Cả ba người đồng loạt nhìn bà, bà đang muốn nổi giận, giọng nói non nớt của Kiều Dĩ Mạc vang lên: "Bà nội, cô giáo nói lúc ăn cơm mà tức giận là hành động không tốt."

 

Kiều Cận Nam cười nhẹ, lần đầu tiên anh phát hiện ra có con trai thật tốt.

 

Ngô Khánh Phân không thể nổi giận với một đứa trẻ năm tuổi. Bà đành phải nuốt cơn giận này vào trong.

 

"Bác gái..." Ngược lại Đỗ Nhược vẫn luôn yên tĩnh, đột nhiên lên tiếng: "Có mấy lời cháu muốn nói chuyện riêng với bác, không biết bác có đồng ý không?"

 

Cuối cùng Ngô Khánh Phân cũng liếc nhìn Đỗ Nhược: "Vào thư phòng nói."

 

Nói xong bà liền đứng dậy, tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà chứng tỏ lúc này bà đang kìm nén tức giận.

 

Đỗ Nhược cũng đứng dậy theo sau, Kiều Cận Nam lạnh lùng gọi cô: "Đỗ Nhược."

 

Đỗ Nhược nháy mắt với anh: "Không sao đâu."

 

Mặc dù cô vẫn hồi hộp, còn có chút sợ hãi Ngô Khánh Phân. Cho dù Ngô Khánh Phân có ghét cô, nhưng hai người họ một người là bà nội Kiều Dĩ Mạc, một người là mẹ Kiều Dĩ Mạc nên tốt hơn hết là nói chuyện thẳng thắn với nhau.

 

Ngô Khánh Phân ngồi trên ghế của Kiều Cận Nam, nhìn chằm chằm vào cô.

 

Không thể không nói, của chỉ vẻ mặt của hai mẹ con anh vô cùng giống nhau, nhưng vẻ mặt Kiều Cận Nam lạnh lùng hơn, khí thế mạnh mẽ hơn, Ngô Khánh Phân mang theo chút mềm mại nữ tính hơn.

 

Đỗ Nhược rũ mắt xuống chờ Ngô Khánh Phân lên tiếng trước.

 

"Nói thẳng một câu, Kiều gia không chấp nhận con dâu như cô. Cha Kiều Cận Nam không còn, nếu như ông ấy vẫn còn sống, ngay cả cổng lớn cô cũng không bước qua được!"

 

Đỗ Nhược không phản bác.

 

"Không ngờ mẹ con cô lại mặt dày như vậy, cầm tiền rồi mà không tự giác cuốn xéo đi, làm người ta thấy buồn nôn." Ngô Khánh Phân cười lạnh.

 

Đỗ Nhược vẫn không lên tiếng.

 

"Cô nói đi, muốn cái gì, sáu trăm vạn đã xài hết rồi?"

 

Đỗ Nhược hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Bác gái, có một số việc cháu phải nói rõ với bác. Đầu tiên, sáu trăm vạn là mẹ cháu nhận, cháu không biết chuyện này, tiền cũng không cầm, cháu có thể trả lại cho bác. Tiếp theo cháu không muốn lợi ích từ Kiều gia, nhưng..."

 

"À, mẹ con các ngươi thật giảo hoạt." Đỗ Nhược chưa nói xong đã bị Ngô Khánh Phân cắt ngang: "Năm năm trước mẹ cô cầm tiền, nói sẽ biến đi ngay, không còn bất cứ quan hệ nào với Mạc Mạc. Năm năm sau thì đến lượt con gái chạy tới, nói không biết chuyện gì xảy ra? Phát hiện ra Dĩ Mạc là cháu trai Kiều gia, cảm thấy nhận sáu trăm vạn còn quá ít? Thấy thiệt thòi?"

 

Đỗ Nhược cắn môi dưới: "Bác gái, mấy năm nay cháu vẫn luôn tìm kiếm Dĩ Mạc, khi thằng bé ra đời, đến mặt mũi con thế nào cháu còn chưa nhìn thấy..."

 

"Không cần diễn kịch trước mặt tôi!"

 

"Bác gái, cháu chỉ muốn giải thích rõ hiểu lầm."

 

"Với tôi không có hiểu lầm gì hết, chỉ có sự thật! Cô muốn gì cứ nói thẳng ra, tôi không có kiên nhẫn cùng loại người vòng vo như cô lãng phí thời gian!"

 

Đỗ Nhược hít sâu một hơi, nói: "Được, vậy cháu nói. Cháu chỉ cần một thứ, bác cho cháu, cháu lập tức rời đi."

 

"Nói." Ngô Khánh Phân vòng hai tay trước ngực, nhắm mắt lại.

 

"Cháu muốn Dĩ Mạc."

back top