Bong Bóng

Chương 68

 

Mấy ngày nay Kiều Dĩ Mạc bị đưa về nhà bà nội. Nhưng được vài ngày Kiều Dĩ Mạc cũng phát hiện ra có cái gì đó không đúng, hôm nay tan học cu cậu nhất quyết không về nhà bà nội, ầm ĩ muốn đi tìm bố.

 

Hồ Lan không biết làm thế nào đành gọi điện cho Ngô Khánh Phân.

 

Gần đây Ngô Khánh Phân vô cùng bận rộn, hàng ngày đều đi sớm về trễ nên không có thời gian bên cạnh Dĩ Mạc, bà do dự một chút nhưng cũng đồng ý.

 

"Xảo Xảo có nhà không, để hai đứa chơi với nhau."

 

Nhưng mấy ngày nay Xảo Xảo đi cùng Mạnh Thiểu Trạch điều tra chuyện Đỗ Nhược mất tích nên không ở nhà. Ngô Khánh Phân phiền não ngắt điện thoại.

 

Về đến nhà, Kiều Dĩ Mạc vội vàng chạy xung quang nhà một vòng nhưng không thấy Kiều Cận Nam đâu, trong phòng rất yên tĩnh.

 

Cu cậu thất vọng nhưng cũng không nói gì, ngoan ngoãn nói cho dì Hồ biết cơm tối muốn ăn món gì sau đó ngồi ở bàn ăn chơi điện thoại vừa chờ cơm tối. Cơm nước xong, Dĩ Mạc ngồi vẽ tranh, tự đọc truyện cổ tích, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại. Nhưng đến thời gian đi ngủ, cu cậu không chịu về phòng.

 

Lúc Kiều Cận Nam trở về đã gần 12 giờ đêm, Kiều Dĩ Mạc còn chưa ngủ, vừa thấy tiếng mở cửa liền hô to: "Bố!"

 

Kiều Cận Nam cũng bất ngờ: "Sao còn chưa ngủ?"

 

"Bố ơi, mẹ về chưa?" Dĩ Mạc mong mỏi.

 

Kiều Cận Nam không trả lời, đặt áo khoác lên ghế sô pha.

 

"Bố, bao giờ mẹ về? Tại sao mẹ không gọi điện cho con?" Dĩ Mạc hỏi tiếp.

 

Kiều Cận Nam nhìn Hồ Lan, dì lập tức ôm kiều dĩ mạc, định đưa cu cậu về phòng đi ngủ. Dĩ Mạc lại giãy dụa né tránh: "Con không ngủ được! Con không muốn ngủ một mình! Con không buồn ngủ! Bố ơi, khi nào mẹ mới trở về?"

 

Mặc dù Kiều Dĩ Mạc còn nhỏ, nhưng hai người giằng co một lúc Hồ Lan không thể cản được, Kiều Cận Nam quát khẽ: "Dĩ Mạc!"

 

Sắc mặt lạnh như băng.

 

Kiều Dĩ Mạc lập tức yên lặng, nước mắt đã lưng tròng.

 

Kiều Cận Nam thở dài, đón Dĩ Mạc từ tay Hồ Lan ôm về phòng. Kiều Dĩ Mạc ngoan ngoãn nằm trên vai anh, không ồn ào nữa, lúc Kiều Cận Nam dém chăn lại, cu cậu tủi thân nói khẽ: "Bố ơi, có phải mẹ không cần chúng ta nữa?"

 

Kiều Cận Nam dừng động tác lại, anh ngồi xổm xuống nhìn Dĩ Mạc.

 

"Không phải mẹ chỉ là... lạc đường thôi."

 

"Mẹ không tìm được đường về nhà sao?"

 

"Ừ."

 

Kiều Dĩ Mạc đột nhiên nhổm người lên hôn vào má Kiều Cận Nam: "Bố đừng lo lắng, nhất định mẹ sẽ trở lại."

 

Từ nhỏ Kiều Dĩ Mạc đã miệng ngọt, luôn gần gũi quan tâm người khác, nhưng đối với Kiều Cận Nam cu cậu luôn sợ hãi, không dám quá thân mật, đây cũng là lần đầu tiên Dĩ Mạc hôn anh.

 

Trong bóng đêm nhìn không rõ vẻ mặt Kiều Cận Nam, anh xoa xoa đầu Dĩ Mạc, dịu dàng hôn trán cu cậu: "Ngoan, ngủ đi." Sau đó chỉnh lại chăn cho Dĩ Mạc rồi đi ra ngoài.

 

Trước khi ngủ anh nhìn điện thoại, đột nhiên phát hiện đã tới tháng sáu .

 

Hôm nay là mùng một tháng sáu quốc tế thiếu nhi, mọi năm Kiều Dĩ Mạc nhận được rất nhiều quà tặng, nhưng năm nay không ai nhớ tới. Anh gọi điện thoại cho Anne dặn cô ngày mai nhớ nhắc nhở anh mua quà.

 

Tháng sáu trời đã vào mùa nắng nóng, cho dù là ban đêm cũng không thấy mát mẻ. Mạnh Thiểu Trạch đi tới địa phương, dù giữa mùa hè nóng nực nhưng cả người toát ra khí thế lạnh lẽo.

 

"Mới vừa phát hiện manh mối lập tức thông báo cho các anh. Thân hình tương tự như các anh miêu tả, khám nghiệm ban đầu cho thấy thời gian tử vong chỉ một tuần đổ lại, cụ thể thế nào còn phải chờ vào kết quả. Vì nạn nhân không có giấy tờ tùy thân nên mọi người vào kiểm tra xem có phải người muốn tìm không?"

 

Mạnh Thiểu Trạch vỗ vỗ bả vai đối phương: "Cám ơn người anh em!"

 

Đối phương bày tỏ là trách nhiệm của mình, biết bọn họ sốt ruột nên dẫn tới tận nơi.

 

Hành lang dài yên tĩnh, Mạnh Thiểu Trạch thấy như có từng trận gió lạnh lẽo thổi qua, bước chân nặng nề như dày xéo lòng người, nhưng anh vẫn tự an ủi mình: "Không sao đâu, chắc là nhầm lẫn thôi!"

 

Đi tới chỗ rẽ anh thấy một nhóm người vội vả chạy tới.

 

Lúc nhìn rõ người tới là ai Mạnh Thiểu Trạch thầm kêu hỏng bét, quả nhiên Hà Khâm Sinh vừa nhìn thấy Kiều Cận Nam liền giơ nắm đấm: "Con mẹ nó, mày chăm sóc Nhược Nhược thế hả? !"

 

Kiều Cận Nam nhíu mày lại nhưng không né tránh, Mạnh Thiểu Trạch đã chuẩn bị trước, tay mắt lanh lẹ lập tức ngăn cản lại: "Ôi! Chúng ta giải quyết việc chính trước rồi nói sau?"

 

Hai người bên cạnh vội vàng tiến lên giữ Hà Khâm Sinh lại, anh ta bình tĩnh lại nhìn chằm chằm Kiều Cận Nam.

 

Kiều Cận Nam làm như không thấy Hà Khâm Sinh.

 

Mạnh Thiểu Trạch biết Hà Khâm Sinh chắc chắn cũng tìm Đỗ Nhược, nhưng không ngờ động tác nhạnh nhẹn như vậy, thấy đôi bên đứng lại giằng co mất thời gian, người bên cạnh sốt ruột lên tiếng: "Ai vào trước? Hay là cùng vào?"

 

Mạnh Thiểu Trạch liếc nhìn Hà Khâm Sinh, nụ cười giả tạo thường ngày nay bị thay thế bởi sự mỏi mệt, hắn ta căm hận nhìn chằm chằm Kiều Cận Nam. Ngược lại Kiều Cận Nam không thèm liếc mắt nhìn Hà Khâm Sinh, môi mỏng mím lại kìm chế tâm trạng bất an lúc này.

 

Mạnh Thiểu Trạch thầm thở dài, vỗ vỗ bả vai Kiều Cận Nam.

 

Theo cảnh sát miêu tả, thi thể đã phân hủy đến biến dạng, quần áo Đỗ Nhược mặc ngày đó cũng chỉ có Kiều Cận Nam biết.

 

Có người mở cửa giúp bọn họ, ánh mắt Kiều Cận Nam càng lộ vẻ tĩnh mịch, dường như không khí cũng ngưng lại.

 

Anh hít sâu một hơi bước vào phòng.

 

Nhân viên nhanh chóng kéo tấm màn che thi thể. Kiều cận nam lại gần, ánh mắt bình tĩnh nhìn không rõ tâm tình, anh nhìn lướt qua một lượt, chỉ một cái nhìn anh lập tức xoay người bước nhanh ra ngoài.

 

Mạnh Thiểu Trạch không phản ứng kịp, thấy Kiều Cận Nam bước ra ngoài liền vội vàng đuổi theo.

 

Kiều Cận Nam ngồi xuống băng ghế bên ngoài, cánh tay tựa trên đầu gối, hai bàn tay ôm trán.

 

"Thế nào?" Mạnh Thiểu Trạch vội hỏi.

 

Tất cả mọi người đều nhìn Kiều Cận Nam.

 

Kiều Cận Nam nhắm hai mắt lại, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi rã rời, anh trầm mặc một lúc lâu mới khẽ nói: "Không phải."

 

Tâm trạng nặng nề cuối cùng cũng được buông xuống, trong không gian yên tĩnh có thể nghe rõ tiếng thở phào nhẹ nhõm, một người là Mạnh Thiểu Trạch người còn lại là Hà Khâm Sinh.

 

Hà khâm sinh bị rút hết sức lực ngồi đối diện kiều cận nam cách đó không xa, Mạnh Thiểu Trạch không ngừng vỗ ngực: "Ôi thần linh ơi..."

 

Hù chết người mà...

 

"Nếu không phải thì chúng ta đi thôi!" Mạnh Thiểu Trạch nhìn sắc trời không còn sớm nữa.

 

Kiều Cận Nam vẫn duy trì tư thế đó không chịu nhúc nhích, cũng không nói năng gì. Hà Khâm Sinh thì tựa đầu vào vách tường, nhắm mắt lại.

 

Mạnh Thiểu Trạch đành ngồi xuống.

 

"Hà Khâm Sinh, bên anh điều tra được những gì?" Mạnh Thiểu Trạch hỏi.

 

Hà Khâm Sinh lắc đầu, im lặng một lúc lâu mới mở mắt ra, ánh mắt đỏ ngầu như muốn cắn xé Kiều Cận Nam.

 

Mạnh Thiểu Trạch vội vàng chuyển sự chú ý của Hà Khâm Sinh: "Bên tôi có chút ít tiến triển." Thật sự là rất ít.

 

Điều tra từ các camera giao thông, thậm chí là những vị khách tới nhà hàng ngày hôm đó, nhưng không có tiến triển gì. Sau khi nâng số tiền thưởng, mặc dù số người cung cấp tin tức nhiều hơn, nhưng thông tin cũng hỗn tạp hơn. Có người nói Đỗ Nhược đi một mình, có người nói đi cùng một người đàn ông, có người nói đi cùng một phụ nữ, người nào cũng nhận là thông tin của mình là chính xác.

 

Nhưng có một điều khẳng định chắc chắn đây không phải một vụ bắt cóc, nếu không đã yêu cầu tiền chuộc từ lâu, nhưng đã qua nhiều ngày không có tin tức gì, chỉ sợ là... Cố ý trả thù.

 

Nghe đến đây Hà Khâm Sinh liền chế giễu: "Nhìn tác phong xử xự của Kiều tiên sinh, chắc chắc đắc tội không ít người? Đã điều tra lần lượt chưa? Hơn nữa Kiều tiên sinh còn nhớ rõ đã đắc tội ai không?"

 

Kiều Cận Nam không lên tiếng, Mạnh Thiểu Trạch đáp lại: "Rất nhiều người nói là phụ nữ. Hơn nữa đều nói là một cô gái dong dỏng, rất xinh đẹp..."

 

"Ồ." Hà Khâm Sinh tiếp tục chế giễu: "Theo tôi được biết các bạn gái cũ của Kiều tiên sinh đều rất xinh đẹp đúng không? Hơn nữa Kiều tiên sinh yêu cầu vô cùng khắt khe với bạn gái, nên người ta quay lại trả thù cũng đúng thôi. Nhưng tại sao đã vội khẳng định là bạn gái cũ? Nếu như không phải làm lãng phí thời gian thì sao? Không biết đến ngày tháng năm nào mới điều tra xong? !"

 

Mạnh Thiểu Trạch vốn dĩ có ý tốt nhưng không ngờ Hà Khâm Sinh nói năng cay nghiệt như thế, vì vậy thái độ của anh cũng không tốt: "Hà Khâm Sinh, hình như anh đang mừng thầm nhìn Kiều Cận Nam rơi vào tình cảnh này đúng không!"

 

"Tất cả do hắn ta, thế nên người ta chờ cơ hội trả thù, trút lên đầu Đỗ Nhược."

 

"Mày..."

 

"Đủ rồi." Kiều Cận Nam vẫn trầm mặc đột nhiên lên tiếng cắt ngang tranh cãi: "Tất cả là lỗi của tôi."

 

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt u ám không nhìn thấy đáy lướt qua Hà Khâm Sinh, anh đứng lên, nói với Mạnh Thiểu Trạch: "Liên hệ với đài truyền hình giúp mình."

 

Mạnh Thiểu Trạch chưa hết khiếp sợ vì câu nói Kiều Cận Nam: "Tất cả là lỗi của tôi." nên không phản ứng kịp, chỉ thấy cậu ta sải bước rời đi liền vội vàng đuổi theo.

 

"Kiều Cận Nam!" Hà Khâm Sinh gầm lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhược Nhược mà xảy ra chuyện gì tôi không tha cho anh đâu!"

 

***

 

Đỗ Nhược bị nhốt trong biệt thự nhỏ của Bạch Hiểu Vi, nơi này rất gần với biệt thự của Kiều Cận Nam, chỉ cách một con phố. Từ cửa sổ nhìn qua, Đỗ Nhược còn có thể nhìn thấy một góc căn phòng.

 

Có những hôm cô nhìn thấy Kiều Cận Nam lái xe đi qua, cô dùng sức đập vào cửa kính nhưng không có kết quả.

 

Cô bị nhốt trong phòng ngủ, Bạch Hiểu Vi để rất nhiều sách báo, tạp chí, phim ảnh trong đó, nước trái cây và ăn đồ vặt chất đống, Bạch Hiểu Vi còn sợ cô buồn chán liền mua trò chơi điện tử cầm tay cho cô.

 

Bạch Hiểu Vi vẫn đi làm đều đặn, khóa trái cửa phòng lại, bên ngoài có hai người đàn ông canh chừng. Đến giờ cơm thì có người đưa đồ ăn vào, cô không có cơ hội trốn thoát.

 

"Đỗ Nhược, em đừng sợ, chị sẽ không thương tổn em." Mỗi ngày Bạch Hiểu Vi đều nói một lần.

 

Cô không hiểu tại sao Bạch Hiểu Vi lại làm như vậy.

 

Rõ ràng Bạch Hiểu Vi là người thông minh, chưa bao giờ thể hiện sự ghen tỵ với cô, nhốt cô trong phòng giống như tiếp đón bạn tới chơi nhà, hôm nào cũng ngồi tâm sự với cô.

 

Hình như hôm nay Bạch Hiểu Vi tan sở sớm hơn bình thường, vừa đi vào phòng liền tươi cười hỏi cô: "Đỗ Nhược, hôm nay thấy thế nào?"

 

Đỗ Nhược cảm thấy thật nực cười, cô liền mặc kệ Bạch Hiểu Vi.

 

"Hôm nay chúng ta cùng nhau xem tivi được không?" Bạch Hiểu Vi chìa quả cam tới trước mặt cô.

 

Đỗ Nhược tiếp tục mặc kệ Bạch Hiểu Vi.

 

Mấy ngày đầu Bạch Hiểu Vi còn cố gắng thuyết phục cô để rút lui, cô liền mặc kệ chị ta.

 

Đã nửa tháng trôi qua, không biết lúc nào thì chuyện này mới chấm dứt.

 

Bạch Hiểu Vi cũng không để tâm, cầm một bộ quần áo ở nhà vào phòng tắm. Lúc cô đi ra đã tẩy trang đi, tóc đen dài buộc lại đơn giản, sau khi mặc quần áo ở nhà không còn khí thế của một “Nữ cường nhân” mà giống cô bé nhà bên thân thiết.

 

"Nhớ Kiều Cận Nam sao?" Đỗ Nhược cầm quyển sách ngồi trên ghế sô pha, Bạch Hiểu Vi ngồi xuống bên cạnh cô, cầm điều khiển bật tivi.

 

"Tam thiếu gia Kiều gia chưa từng để lọt một tấm hình ra bên ngoài, đây là lần đầu tiên tiếp nhận phỏng vấn trên truyền hình. Em có muốn xem không?"

 

Đỗ Nhược ngước mắt lên liền thấy Bạch Hiểu Vi cũng đang nhìn cô.

 

Từ trước tới nay cô cảm thấy nụ cười của Bạch Hiểu Vi thật kiêu ngạo, nhưng nụ cười này không phải như thế.

 

Xem ra cô vẫn chưa hiểu rõ Bạch Hiểu Vi.

 

"Bắt đầu rồi." Bạch Hiểu Vi nhìn về phía TV.

 

Đỗ Nhược xoay đầu lại thấy một thân ảnh quen thuộc, sống mũi có chút cay cay.

 

Mặc dù nhìn qua TV, nhưng cô có thể nhận ra Kiều Cận Nam gầy đi rất nhiều. Anh vẫn như mọi khi, ánh mắt trầm tĩnh, nét mặt bình thản không nhìn ra tâm tình, môi khẽ mím lại, tư thế ngồi tao nhã lại không mất khí phách, tuấn tú giống như là một bức tranh.

 

Đây là một chương trình tài chính kinh tế, nữ MC rất hưng phấn liên tục đặt câu hỏi, nhưng cũng biết giới hạn, nội dung chỉ xoay quanh Kiều thị.

 

Kiều Cận Nam ung dung trả lời từng vấn đề một.

 

Đỗ Nhược chăm chú theo dõi.

 

Rất gần mà lại rất xa.

 

Nhưng chỉ cần nhìn thấy anh, khóe miệng cô không tự chủ mỉm cười.

 

Thời gian trôi qua rất nhanh, để làm lời kết nữ MC nói: "Lần đầu tiên Kiều tiên sinh tiếp nhận phỏng vấn, tôi tin rằng trước màn hình nhỏ mọi người đều đặt sự chú ý tới Kiều thị, tới Thịnh Thế, tới Kiều tiên sinh. Trước khi nói lời tạm biệt, Kiều tiên sinh có điều gì muốn chia sẻ với các khán giả xem truyền hình không?"

 

Kiều Cận Nam nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu lòng người.

 

"Tôi không biết bạn là ai, không biết bạn ở đâu, không biết đã làm chuyện gì có lỗi với bạn. Nếu như có, tôi xin lỗi." Anh nhìn thẳng vào ống kính, dường như đang nói chuyện với đối phương:"Tôi chân thành xin lỗi."

 

"Nếu như có yêu cầu gì, xin cứ nói ra. Tất cả, bất kỳ yêu cầu nào cũng được, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi sẽ cố gắng hết sức, xin hãy trả cô ấy cho tôi."

 

"Đối với tôi, cô ấy là một người vô cùng quan trọng." Kiều Cận Nam đột nhiên cười khẽ "Vô cùng, vô cùng, vô cùng quan trọng."

 

"Cho nên…" Kiều Cận Nam dừng lại một chút, trong ánh mắt chỉ có sự chân thành cùng tha thiết: " Xin hãy trả cô ấy cho tôi.."

back top