Bong Bóng

Chương 70

 

Đỗ Nhược có thể cảm nhận được bàn tay Kiều Cận Nam đang cầm lái khẽ run rẩy. Anh không không nhìn cô, mắt nhìn thẳng về phía trước bình tĩnh lái xe.

 

Hai người trở về biệt thự của Kiều Cận Nam, vừa bước vào nhà Kiều Cận Nam liền điên cuồng hôn cô, dường như muốn phát tiết tất cả ẩn nhẫn, kiềm chế bị đè nén trong những ngày qua.

 

Đỗ Nhược cũng đáp lại.

 

Bất kỳ loại ngôn ngữ nào cũng không thể diễn đạt hết nỗi nhớ nhung, chỉ có bản năng nguyên thủy chính là phương thức bày tỏ rõ ràng nhất. Hai người quấn lấy nhau, liên tục đòi hỏi đối phương.

 

Đây là lần đầu tiên hai người điên cuồng như vậy, lúc kết thúc Đỗ Nhược ghé đầu vào ngực Kiều Cận Nam khóc thút thít, không biết là vì khoái cảm quá mãnh liệt hay vì phòng tuyến trong lòng cô sụp đổ hoàn toàn. Kiều Cận Nam ôm chặt cô, hận không thể đem cô nhập vào cơ thể mình, vùi đầu vào bả vai cô thở dốc.

 

Hai người không lên tiếng, chỉ đơn giản là ôm nhau cảm nhận sự tồn tại của đối phương, dường như có ngàn điều muốn nói nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu

 

Đỗ Nhược lên tiếng, giọng nói có chút khàn khàn: "Là Bạch Hiểu Vi."

 

Kiều Cận Nam càng ôm cô chặt hơn: "Anh biết."

 

Từ lúc Đỗ Nhược gọi điện cho anh nói địa chỉ ở đâu, anh đã đoán được là Bạch Hiểu Vi.

 

"Cô ta có gây khó dễ cho em không?" Kiều Cận Nam thấp giọng hỏi.

 

Đỗ Nhược lắc đầu.

 

Trừ mấy ngày đầu trói tay chân cô, sau này thấy cô yên phận liền cởi trói cho cô, chỉ cần cô không phản kháng sẽ để cô tự do trong phòng.

 

"Có sợ không?"

 

Đỗ Nhược lắc đầu.

 

Cô biết chắc chắn Kiều Cận Nam sẽ tìm ra, chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn thôi. Nhưng cô không ngờ anh lại tiếp nhận phỏng vấn, còn... nói những lời đó trên truyền hình .

 

"Còn anh thì sao?" Đỗ Nhược vuốt ve gương mặt anh, nhìn thẳng vào mắt: "Có sợ không?"

 

Kiều Cận Nam cúi đầu hôn cô, dùng hành động để trả lời vấn đề này.

 

***

 

Đây là lần đầu Kiều Cận nam lộ diện trước công chúng, còn nói những lời tình cảm nồng nàn làm dư luận được một phen dậy sóng.

 

Kiều Cận Nam nhanh chóng lật đổ bảng xếp mười tình nhân hấp dẫn nhất của mấy năm trước, trở thành từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất. Và cô gái thần bí mà anh nhắc đến cũng là đối tượng được mọi người bàn luận sôi nổi.

 

Đỗ Nhược không ngờ cô có cơ hội lên trang nhất một lần nữa, đọc mấy bài báo đó cô không biết nên khóc hay nên cười.

 

"Mẹ đang xem gì vậy? Con cũng muốn xem!" Kiều Dĩ Mạc ngồi đằng sau cố dướn người về phía trước.

 

Đỗ Nhược đặt điện thoại xuống, cười cười xoa đầu thằng bé: "Dĩ Mạc ngồi ngay ngắn lại, như vậy rất nguy hiểm." Vừa nói cô vừa điều chỉnh lại dây an toàn cho Dĩ Mạc.

 

"Mẹ vẫn còn lo lắng chuyện quà tặng cho bà nội sao?" Kiều Dĩ Mạc tò mò.

 

Đỗ Nhược vội vàng trừng mắt, Kiều Dĩ Mạc biết mình đã lỡ lời liền che miệng lại, Đỗ Nhược có chút xấu hổ lén nhìn Kiều Cận Nam.

 

Hai ngày trước Ngô Khánh Phân gọi điện nói hôm nay về nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, vì bà gọi cho Kiều Cận Nam nên cô không rõ bà nói thế nào, có nhắc tới cô không. Vì Ngô Khánh Phân vẫn còn thành kiến với cô nên cô lên mạng tìm hiểu nên tặng quà gì khi ra mắt mẹ chồng, không ngờ bị Dĩ Mạc phát hiện.

 

Đỗ Nhược thấy bản thân thật đần độn…

 

Kiều Cận Nam nhìn cô: "Chẳng bao giờ thấy em ra sức lấy lòng anh."

 

Đỗ Nhược ngượng ngùng ho khan một tiếng.

 

Bữa ăn rất náo nhiệt, không chỉ có Xảo Xảo mà cả Mạnh Thiểu Trạch cũng ở đây, thấy Đỗ Nhược liền cười rạng rỡ, Đỗ Nhược biết Mạnh Thiểu Trạch cũng vất vả vì chuyện cô mất tích nên cô liên tục nói cảm ơn. Còn Kiều Xảo Xảo liên tục gọi cô là "Chị dâu chị dâu".

 

"Chị dâu, đây là lần đầu tiên chị về nhà cũ đúng không?"

 

Đỗ Nhược mỉm cười gật đầu.

 

Không ngờ Kiều Cận Nam lại có cô em gái hoạt bát như vậy, hơn nữa Kiều Dĩ Mạc không giống Kiều Cận Nam mà giống Xảo Xảo nhiều hơn, đều làm người khác yêu mến.

 

"Đúng rồi, sáng nay em gặp chị Hiểu Vi, suýt chút nữa không nhận ra! Chị ấy không trang điểm, lại mặc T-shirt đi giày thể thao, trời ạ, em còn tưởng mình hoa mắt! Mải nói chuyện quá nên không chụp hình lại."

 

Chuyện Đỗ Nhược bị Bạch Hiểu Vi bắt cóc, Kiều Cận Nam không nói cho Xảo Xảo biết, Xảo Xảo liền hỏi Mạnh Thiểu Trạch, Mạnh Thiểu Trạch cũng kiêng kị vì Tống Như Nhược và Bạch Hiểu Vi là bạn thân,cho nên anh cũng giấu Xảo Xảo.

 

"Anh Mạnh, anh có biết chị Hiểu Vi bị làm sao không?"

 

Mạnh Thiểu Trạch ho nhẹ.

 

Xảo Xảo chợt nhớ ra Bạch Hiểu Vi từng là bạn gái cũ của anh trai, mặc dù cũng chẳng sâu sắc hơn nữa cũng là chuyện của nhiều năm trước, nhưng nhắc tới trước mặt Đỗ Nhược cũng không được hay lắm.

 

Đỗ Nhược liền ngẩng đầu lên.

 

Cô không biết mối quan hệ giữa Bạch Hiểu Vi và Kiều Cận Nam tới mức nào, sau khi trở về cô không biết Kiều Cận Nam định xử lý thế nào, nhưng cô ngầm ám chỉ không muốn mọi chuyện rắc rối hơn. Hôm nay nghe Xảo Xảo miêu tả, cô đoán chắc Bạch Hiểu Vi đã nghĩ thông suốt, quyết định sống vì bản thân mình.

 

Mạnh Thiểu Trạch vội chuyển đề tài: "Xảo Xảo, khi nào thì về Mĩ?"

 

Giọng Xảo Xảo có chút tiếc nuối: "Ngày mai lên máy bay."

 

Ngô Khánh Phân nhìn sang: "Đừng có về nữa, ở lại học hành cho nghiêm chỉnh!"

 

Xảo Xảo cố tình nói: "Vâng!"

 

Ngô Khánh Phân lẩm bẩm một câu: "Không thể làm mẹ bớt lo được!" Sau đó còn liếc sang Đỗ Nhược.

 

Đỗ Nhược lập tức cúi đầu xuống, Kiều Cận Nam liền nhíu mày lại: "Chúng con về đây."

 

Đỗ Nhược gấp gáp đá đá chân anh dưới gầm bàn, rõ ràng anh chẳng chừa thể diện cho Ngô Khánh Phân gì cả!

 

Quả nhiên sắc mặt Ngô Khánh Phân liền xấu đi.

 

"Bác gái, cháu nghe Dĩ Mạc nói bác thích ngọc trai, lần trước đi dạo phố cháu thấy chiếc cài áo này rất đẹp." Đỗ Nhược lấy chiếc hộp nhỏ đã chuẩn bị từ trước, đẩy tới trước mặt Ngô Khánh Phân.

 

Quan trọng không phải giá trị của món quà mà là thái độ của cô.

 

Cô muốn được bà chấp nhận.

 

Không ai lên tiếng, tất cả đều nhìn Ngô Khánh Phân.

 

Bà giả vờ như không nghe thấy, vẫn bình thản ăn cơm.

 

Kiều Xảo Xảo thấy sốt ruột, cô nhìn thấy bà đã đọc tập tài liệu Kiều Cận Nam để lại, còn mang về phòng nghiên cứu vô cùng nghiêm túc nữa. Roc ràng bà biết không phải lỗi của Đỗ Nhược, vậy mà còn bày đặt kiêu ngạo nữa.

 

Cô đang định nói thì Dĩ Mạc đã lên tiếng trước: "Bà nội, sao bà không nhìn xem mẹ con tặng quà gì?"

 

Từ trước tới nay Ngô Khánh Phân chưa bao giờ lạnh nhạt với kiều dĩ mạc, nhưng lần này bà không nói gì.

 

Đỗ Nhược thấy khó chịu, sắc mặt Kiều Cận Nam rất khó coi, Kiều Dĩ Mạc có chút thất vọng, Xảo Xảo tức giận bất bình, Mạnh Thiểu Trạch là người ngoài nên không tiện xen vào.

 

"Dĩ Mạc cũng gọi mẹ rồi " Cuối cùng Ngô Khánh Phân cũng lên tiếng, nhìn về phía Đỗ Nhược: "Tại sao còn không sửa xưng hô?"

 

Đỗ Nhược liền ngây người không phản ứng kịp.

 

Thật ra không chỉ có Đỗ Nhược, tất cả mọi người đều sững sờ.

 

Ngô Khánh Phân không hài lòng nhấp một ngụm nước: "Khi nào mẹ con rảnh rỗi thì hai nhà hẹn gặp nhau bàn chuyện hôn sự đi."

 

Rốt cuộc Đỗ Nhược cũng phục hồi tinh thần lại: "Vâng ạ, con nghe theo mẹ."

 

Ngô Khánh Phân mìm cười hài lòng.

 

Không khí bữa ăn trở nên dễ chịu hơn, Xảo Xảo lặng lẽ giơ ngón tay cái với Đỗ Nhược, Mạnh Thiểu Trạch cười: "Chuẩn bị uống rươu mừng thôi!"

 

Kiều Dĩ Mạc vẫn mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Hôn sự là gì?"

 

Kiều Cận Nam khẽ mỉm cười.

 

Đêm nay Ngô Khánh Phân giữ ở lại nhà cũ, Kiều Cận Nam rộng rãi đồng ý, cơm nước xong, anh nắm tay Đỗ Nhược cùng nhau đi dạo.

 

Xảo Xảo không sợ chết nói: "Mẹ nhiều chuyện quá đi!"

 

Ngô Khánh Phân không thèm để ý tới con gái, ngồi chơi với cháu trai nhà mình còn hơn.

 

Đỗ Nhược không ngờ Ngô Khánh Phân chấp nhận cô dễ dàng như vậy, bà cũng không đề cập chuyện mẹ cô nhận tiền, còn hẹn gặp mặt bàn chuyện hôn sự, cô còn tưởng rằng phải tốn nhiều công sức mới qua được cửa ải này.

 

Hai người đi dạo bên hồ nhỏ gần đó, mới đi không bao lâu đã gặp nhiều người cũng tới đây đi dạo.

 

Tâm trạng Đỗ Nhược rất tốt nên thấy phong cảnh cũng đẹp hơn.

 

Kiều Cận Nam đột nhiên hỏi cô: "Cười cái gì?"

 

Đỗ Nhược nhìn anh: "Anh cũng cười mà."

 

Kiều Cận Nam nhìn mặt hồ, nụ cười càng rạng rỡ hơn.

 

Hai người thấy một đôi đầu tóc bạc phơ đi tới, tay nắm tay, một em bé chạy đằng trước cứ một một chốc lại dừng lại, quay đầu lè lưỡi chờ hai người đuổi theo.

 

Đỗ Nhược nhìn hai người tay trong tay chậm rãi đi dạo, không biết đang nói cái gì, thỉnh thoảng hai người lại nhìn nhau mỉm cười.

 

"Ngưỡng mợọ à?" Kiều Cận Nam hỏi.

 

Đỗ Nhược gật đầu.

 

Được nắm tay người cùng nhau già đi, có ai lại không ngưỡng mộ

 

"Đỗ Nhược." Kiều Cận Nam đột nhiên gọi cô.

 

"Sao?" Đỗ Nhược quay đầu lại.

 

Kiều Cận Nam vén sợi tóc lòa xòa trước trán cô, ánh mắt sáng ngời tràn ngập ý cười, anh lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ trong túi ra.

 

Đỗ Nhược giật mình, cô biết anh định làm gì tiếp theo nên cô nói trước: "Đợi một chút!"

 

Cô ngăn cản Kiều Cận Nam lại.

 

Kiều Cận Nam nhíu mày.

 

Đỗ Nhược rũ mắt xuống, cô do dự rất lâu mới nói: "Kiều Cận Nam, mấy hôm nay em vẫn suy nghĩ một chuyện."

 

Kiều Cận Nam nhìn cô, chờ cô nói hết.

 

Cô kiễng chân lên vòng tay ôm cổ anh, ghé vào tai anh nhẹ giọng nói: "Kiều Cận Nam, em muốn tới Paris."

 

Kiều Cận Nam khẽ run lên.

 

"Em muốn biết sáu năm trước, rốt cuộc giữa em và anh đã xảy ra chuyện gì."

back top