Boss Đen Tối Đừng Chạy

Chương 30

PHÓNG SINH KINH HỒN

 

Tiêu Đại boss, anh ác quá!

 

Nghe thỏ trắng cầu cứu, Tiêu Đại boss nhanh tay chặt đứt mớ bòng bong, dùng một câu để lấy lại hòa bình thế giới.

 

“ Bố mẹ đừng cãi nhau nữa, con và Nặc Nặc sau này sẽ sinh hai đứa, một sinh thường, một sinh mổ. Đến lúc đó là sinh mổ hay sinh thường thì bố mẹ tự quyết định”.

 

Câu nói này của Tiêu Đại boss nghe cảm giác như xem cô là … chuột bạch, đang làm thí nghiệm? Hơn nữa là còn sinh hai đứa, một sinh thường, một sinh mổ… Nặc Nặc không kìm được đỏ mặt, cô đã nhận lời sinh con cho Tiêu gia hồi nào???

 

Nhưng ông bà Tiêu nghe thế thì vô cùng hài lòng, mặt mày tươi tỉnh, không còn cãi nhau nữa, sự chú ý lại chuyển sang Nặc Nặc.

 

Bà Tiêu cười híp mắt quan sát Nặc Nặc, rồi kéo tay cô thân mật, “ Tiêu Dật bảo con tên là Nặc Nặc, phải không? Cô bé ngoan, lúc nãy bắt con xem trờ cười rồi, ông già này là thế, đừng để bụng”.

 

Giáo sư Tiêu hừ một cái thật mạnh, Nặc Nặc vì muốn lấy lòng bố mẹ chồng tương lai nên vội vàng khoát tay, “ Không ạ, không ạ, là do con đến nhà quá đường đột”.

 

Bà Tiêu nghe câu ấy lại tỉ mỉ quan sát dáng vẻ Nặc Nặc, rồi hài lòng mỉm cười. Khá lắm, cậu con lớn của bà bình thường không khiến ai phải lo lắng, bạn gái tự tìm cũng rất khá, mày đậm mắt sáng, mới nhìn đã biết là một cô bé thực thà đáng yêu.

 

Hơn nữa, quan trọng nhất là, chiếc váy cô bé đang mặc thế nào mà lại giống y hệt chiếc váy hoa bà thích nhất, ừ ừ, một cô gái có con mắt sắc sảo như mình bây giờ không nhiều. Tìm được một chiếc váy giống của bà , lại chọn đúng con trai lớn của bà, đúng là một trăm chỉ tìm được một.

 

Bà Tiêu rất hài lòng, cuối cùng giữ Nặc Nặc ở lại dùng cơm. Nặc Nặc khó từ chối,đành nhận lời. Cô tưởng rằng ông bà Tiêu khó gần, sợ “ ở lại dùng cơm” lại bị tra khảo chất vấn. Vả lại người ta nói bác sĩ đều mắc chứng sạch sẽ ở dạng nhẹ, vào một phòng thay một bộ quần áo, ăn cơm phải dùng đũa chung v.v… Nhưng kết quả là bữa cơm rất nhẹ nhàng thoải mái, cũng chẳng khác gì khi ăn ở nhà.

 

Từ đầu đến cuối ông bà Tiêu chỉ thỉnh thoảng hỏi tên Nặc Nặc. Hỏi cô tốt nghiệp trường nào, làm việc ở đâu, ngoài ra cũng chẳng có ý định cật vấn đến cùng. Tình huống ấy mà Nặc Nặc lại thấy thiếu tự nhiên, đến nỗi trên đường Tiêu Đại boss đưa cô về, Nặc Nặc cứ hỏi mãi lý do tại sao, khiến anh đau cả đầu.

 

“ Bác trai bác gái rõ ràng rất hiền lành hòa nhã, nhưng tại sao vừa về đến nhà đã cãi nhau to thế?”

 

Tiêu Dật nhìn thẳng, vừa lái xe vừa đáp, “ Thực ra hai người họ nếu không đụng chạm đến vấn đề y học thì rất dễ tính, nên em nhớ lấy, sau này trò chuyện với họ,đừng bao giờ nhắc đến vấn đề gì có liên quan đến y học”.

 

Ngừng một lát, Tiêu Đại boss bổ sung, “ Ví dụ bị muỗi cắn sưng lên, phải dùng dầu xanh bôi hay thuốc nước cũng không được hỏi”.

 

Nặc Nặc gật đầu vẻ sợ hãi, hiểu được một chút rằng tại sao Tiểu Tuấn lúc đầu đánh chết cũng không chịu học Y. Thử nghĩ xem trong nhà có hai quả bom không hẹn giờ thế kia, chỉ cần nhắc đến y học là sẽ dẫn đến Đại chiến Thế giới thứ hai, thì còn ai dám học Y nữa?

 

Có lẽ chỉ một vấn đề bé xíu đơn giản là Tiểu Tuấn học Y chuyên ngành nào cũng đủ khiến hai vị bô lão gây chiến rồi chăng?

 

Nghĩ đến đó, đầu thỏ trắng bỗng lóe lên một suy nghĩ, lâp tức bịt miệng kêu lên, “ Á! Tiểu Tuấn đâu ? Tiểu Tuấn đi mua coca nãy giờ vẫn chưa về!”

 

Quá sơ suất, thật sự là quá sơ suất! Ông bà Tiêu đột ngột trở về khiến Nặc Nặc luống cuống tay chân, lúc thì lo lắng bà Tiêu nhìn ra chiếc váy có vấn đề sẽ chất vấn mình, lúc lại lo lắng hai ông bà bất mãn thân phận của mình, cả buổi chiều thấp thỏm lo âu, tinh thần hoảng loạn, đến nỗi quên bẵng mất sự tồn tại của Tiểu Tuấn.

 

Nặc Nặc chụp lấy dây an toàn, nghiến răng, “ Tiểu Tuấn có xảy ra chuyện gì không? Bây giờ chúng ta đi báo cảnh sát đi!”

 

Tiêu Đại boss không hề nhăn mày, chỉ nói, “ Đừng lo”.

 

“ Hả?” Em ruột cả buổi chiều không thấy tung tích, mà Tiêu Đại boss lại nói “ Đừng lo”?

 

“ Tiểu Tuấn chắc chắn là trên đường về đã thấy bố mẹ xách hành lý về, “ Yên lặng một chút rồi Tiêu Đại boss mới tỏ vẻ u ám, “ nên chuồn rồi…”

 

Nặc Nặc sững người, bắt đầu suy nghĩ hai chữ “ chuồn rồi” mà Tiêu Dật nghiến răng thốt ra. Nói thế thì cảnh ông bà Tiêu hôm nay đòi lý hôn e là không chỉ xảy ra một hai lần? Nên Tiểu Tuấn thông minh, trốn trong một góc ôm chai coca, thấy ông bố bà mẹ của mình trở về, đã bỏ Tiêu Đại boss và Nặc Nặc lại chuồn mất?

 

Nghĩ đến đó, Nặc Nặc cười thành tiếng, chọc chọc cánh tay Tiêu Đại boss một cách gian tà, “ Tại sao trước kia anh không nói cho em biết bác trai bác gái lại đáng yêu như thế chứ?”

 

Tiêu Dật nghe câu đó, hai má chợt đỏ hồng, lát sau mới ho khẽ, “ Rất khỏ mở lời”.

 

Nặc Nặc chống cằm nhìn chăm chú Tiêu Dật đang lái xe, không kìm được cười, Tiêu Đại boss nhà cô thật càng lúc càng dễ xấu hổ, càng lúc càng đáng yêu.

 

Thỏ trắng thò móng vuốt ma quỷ, quyết định đùa đến cùng, “ Vậy lúc anh sinh ra là sinh mổ hay sinh thường thế?”

 

Tiêu Đại boss trừng mắt nhìn cô, chiếc xe rẽ vào tiểu khu, giọng anh lạnh hẳn, “ Trước khi trả lời, Nặc Nặc, em có thể nói anh biết trước, chiếc vãy này là thế nào?”

 

o(>_

 

Nặc Nặc ngớ người, đến lượt cô khó mở lời. Quả nhiên, đắc ý không nên quên sự thực, thì ra là Tiêu Đại boss đã nhận ra chiếc váy… có vấn đề.

 

Thỏ trắng biết không tránh khỏi cặp mắt ma thuật của đại ma vương nên chủ động khai thật để được khoan hồng, kể hết chuyện mình xin nghỉ đến Tiêu gia thế nào, vòi nước nhà anh hỏng ra sao, rồi mình từ thỏ trắng biến thành ướt như thỏ lột, rồi trộm quần áo thế nào… Cứ ngỡ Tiêu Đại boss chỉ nghe thế thôi rồi cười đến ruột gan thắt cả lại, ai ngờ vừa kể xong, Tiêu Đại boss toàn thân toát ra một luồng khí u ám lạnh lùng.

 

Hơi nheo mắt lại, Tiêu Dật hỏi, “ Lúc nãy em nói đến nhà anh vì lý do gì?”

 

“ Là… là để giúp Tiểu Tuấn điền nguyện vọng”. Nặc Nặc răng đánh lập cập, Tiêu Đại boss lần này ghen tuông quá ghê gớm! Có phải cô tìm Tiểu Tuấn để vụng trộm tư tình gì đâu, là chuyện chính đáng mà, nghĩ đến đó, Nặc Nặc vờ ra vẻ giận dỗi, “ Còn nói nữa à, anh là anh trai mà lại ngay cả việc thi đại học của Tiểu Tuấn thế nào cũng không hỏi, cứ thế bỏ đi công tác, hừ!”

 

Tiêu Dật thở dài, trịnh trọng tổng kết, “Em bị lừa rồi”.

 

“Hử?” Nặc Nặc há hốc mồm, bị lừa? Là sao?

 

Tiêu Đại boss mắt sâu như biến, nghiến răng, “ Tiểu Tuấn được tuyển thẳng, mấy hôm nữa sẽ có giấy báo từ Bắc Kinh về nhà, còn điền nguyện vọng cái gì?”

 

“…” Chuyện gì thế này, thế mới bảo, em hơn anh là nhà có “ phúc”, hai anh em nhà anh đều là sói đen tối!!!

 

Nặc Nặc xòe móng vuốt, “ Tối nay về xử lý nó cho em,dám làm em mất mặt”.

 

Tiêu Đại boss cười vô cùng rạng rỡ, “ Tuân lệnh phu nhân”.

 

Sau chuyện đó hai người thỏa thuận nhân lúc bà Tiêu vẫn chưa phát hiện “ sự kiện chiếc váy tự động bốc hơi” , sẽ trả chiếc váy về chỗ cũ. Sau một thời gian, Nặc Nặc đã thở phào nhẹ nhõm, đã hẹn cuối tuần này cám ơn Tiêu Đại boss giúp mình trộm trời đổi đất, trả chiếc váy về mà mời anh ăn cơm, tiện thể… khụ khụ… tiện thể hẹn hò, ai ngờ đâu, công ty tăng ca.

 

=_=

 

Thế mới nói, Đại boss cũng không phải muốn làm gì thì làm. Game mới được lên kế hoạch thứ Hai ra mắt thị trường lại đột nhiên xảy ra vấn đề, phòng test game, phòng thiết kế… đều không nghiệm ra vấn đề ở chỗ nào, cuối cùng đành chịu thua, Tiêu Đại boss đích thân ra tay, toàn thứ Bảy phải test để tìm ra BUG.

 

Thế là Nặc Nặc thân là nhân viên+ bạn gái, đành lặng lẽ đứng ở hậu phương cổ vũ Tiêu Dật, vừa ở nhà ngoan ngoãn đợi Tiêu Đại boss tan sở, vừa chơi game “ Hoàng Diễm”. Đang chơi một cách vô vị thì điện thoại di động reo vang, Nặc Nặc gần như nhảy lên chụp lấy điện thoại. Vừa nhìn màn hình hiển thị, cằm cô đã rơi xuống bàn.

 

Cúp máy rồi, Nặc Nặc không biết nên nói mình đúng là quá siêu phàm, hay là quá trêu ong ghẹo bướm nữa.

 

Hai hôm trước đến Tiêu gia, vừa gặp Tiêu Đại boss lại vừa đụng phải ông bà Tiêu, Nặc Nặc cứ lẩm bẩm bảo gần đây xui xẻo, nhất định đã đắc tội Bồ Tát phương nào rồi, định tìm cơ hội đi báo phật xả xui. Ngờ đâu chưa kịp đi bái Phật,thì Bồ tát đã tự động tìm đến.=_=

 

Chính xác, người gọi điện đến không phải ai khác, mà là tiểu văn thư Tiểu Trương, tín đồ của Phật giáo. Nặc Nặc cứ ngỡ từ sau khi nói thẳng mọi việc, tiểu văn thư sẽ tự động biến mất. Ai ngờ anh ta vẫn gọi điện đến, đúng là bất ngờ, mà anh ta lại còn rủ cô cùng đi phóng sinh, càng bất ngờ hơn.

 

Tiểu văn thư bên kia vẫn rất nhiệt tình, nói là chúng ta tuy tình duyên đã cạn, nhưng dù sao cũng cùng vào cửa Phật, đã được xem là huynh muội đồng môn, nên vừa hay có hoạt động phóng sinh, mời Nặc Nặc cùng tham gia. Nặc Nặc đảo đôi đồng tử đen trắng phân minh một lúc lâu, nghĩ tuy rằng tiểu văn thư nói đến chữ “ Phật” dù có hơi mê tín và có sắc thái xuyên không, nhưng tổng thể mà nói thì hoạt động ý nghĩa như phóng sinh thực sự không phải chuyện xấu, càng tích đức được nhiều hơn so với đi bái Phật gì đó.

 

Mà quan trọng nhất là lần trước cô mưu sát tiểu văn thư mà anh ta còn gọi điện thoại, chứng tỏ anh ta xem cô là bạn, khụ khụ, không đúng, là sư muội đồng môn, nếu còn khiến anh ta mất mặt, không chịu nhận lời thì mình cũng quá nhỏ mọn.

 

Nghĩ đi nghĩ lại, khi tiểu văn thư cứ thề thốt đảm bảo sẽ kết thức trước bốn giờ chiều, Nặc Nặc đã gật đầu nhận lời.

 

Suy nghĩ của cô rất đơn giản, dù sao ở nhà đợi Tiêu Đại boss cũng rất chán, thà ra ngoài đi dạo. Đến nơi rồi, ngoài tiểu văn thư ra còn có một đôi vợ chồng khoảng ba mươi tuổi, và cả … cao tăng đắc đạo mà tiểu văn thư từng nhắc đến – Tuệ Hải đại sư.

 

Tiểu văn thư hồ hởi giới thiệu, “Nặc Nặc, đây chính là sư phụ mà anh đã nói với em, Tuệ Hải đại sư trụ trì chùa Văn Uyển. Sư phụ, đây là tiểu sư muội con đã nhắc đến với Người, Nặc Nặc”.

 

Khóe môi Nặc Nặc giật giật, tuy Tuệ Hải đại sư ăn vận rất giống… người xuất gia, cạo đầu đi giày vải, y phục cũng là áo vải tiêu chuẩn, một hòa thượng chính gốc. Nhưng một vị đại sư mà có đồ đệ như tiểu văn thư đây, lại thêm những lời đồn đại “ Trụ trì XX đi BMW”, “ Hòa thượng kết hôn” v.v… Nặc Nặc đã tự động có ít nhiều thành kiến với Tuệ hải đại sư này.

 

Tiểu văn thư thấy thế, sợ Nặc Nặc không tin đối phương là cao tăng đắc đạo, nên vội vàng bổ sung, “Nặc Nặc, thật ra lần này gọi được em đến, cũng phải cảm tạ sư phụ đã chỉ dạy anh”.

 

Nghe câu đó, Nặc Nặc mở to mắt, ý gì vậy?

 

Tiểu văn thư ho một tiếng, ánh mắt xa vời, “ Kỳ thực từ hôm rời khỏi nhà em, anh rất không vui, sư phụ thấy anh như thế đã kể cho một câu chuyện, rằng có ba người đi qua một khu rừng, phát hiện ra một xác phụ nữ trần truồng, người đầu tiên thấy thế sợ quá đã chạy mất, người thứ hai lắc đầu, cởi áo ra đắp cho cô gái đó, còn người thứ ba tiến thẳng đến, chôn cất cô gái đó.

 

“ Sư phụ nói, em chính là cô gái đó, anh chính là người đắp áo cho em, kiếp này gặp nhau, ân em phải báo đó là một chiếc áo. Bây giờ ân tình đã dứt, nên em bỏ đi. Còn người bạn trai của em, chính là người đã chôn cất cho em”.

 

Nặc Nặc lặng lẽ, ánh mắt sáng rực.

 

Tuy rất bực bội vì tiểu văn thư ví mình là xác chết, ví Tiêu Đại boss là người chôn xác chết, nhưng câu chuyện đó rất có ngụ ý, có thể khuyên giải được tiểu văn thư thần kinh này, chưa biết chừng vị Tuệ Hải đại sư này thậ sự là một cao tăng đắc đạo.

 

Mắt thỏ trắng sáng rực, hai tay chắp lạy vẫy đuôi, cao tăng đắc đạo!!! Chính là giống như trong phim cổ trang, thông tuệ đại đạo lý, tâm cảnh vô cùng bình thản, có thể khiến nam nữa chính hiểu ra mọi nhẽ! Lần đầu cô nhìn thấy đại sư trong truyền thuyết!

 

Ánh mắt Nặc Nặc rất thành kính, đang định chuẩn bị lao đến gọi một tiếng thống thiết “ sư phụ”, thì nghe lão hòa thượng đó cười hòa nhã, sau đó giơ hai ngón tay chữ V lên:

 

“ A di đà phật, thí chủ, nhập giáo không? Một tháng bao hương đèn chỉ tốn có hai trăm nhân dân tệ”.

 

Hòa thượng lừa đảo kiểu gì vậy!!!

 

Tuy rằng Nặc Nặc rất muốn một đấm đánh văng “ cao tăng đắc đạo” , một cước đá bay tiểu văn thư, nhưng đã đến rồi thì hoạt động phóng sinh vẫn tiếp tục.

 

Thực ra phóng sinh cũng rất đơn giản, mấy người đến chợ (không sai, các bạn đừng nghi ngờ mắt mình, chính là chợ) mua một ít cá tôm, thỏ con, chim non, chứa đầy một bao, sau đó đến ngoại ô phóng sinh

back top