Hình dáng chú cún trung thành
Cuộc đời nếu cứ tiếp diễn theo kế hoạch thì có còn là cuộc đời không?
Thỏ trắng biết Tiêu Đại boss đang giận dỗi.
Tuy không rõ tối ấy rối cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác phụ nữ của cồ mách bảo: Thời cơ đã đến. Nhất định là Tiêu Dật đã mờ hồ phát giác ra "gian tình" giữa mình và anh chàng cực phẩm Nhiễm Thanh Hà, hoặc đêm áy hiểu lầm Tô Tố trong xe là một tên con trai khác nên mới giận dữ như thế?
Mấy hôm nay Tiêu Đại boss không những không thèm gọi điện, mà cả QQ, MSN, email đều trống rỗng. Có thể nói là "tin tức bằng không". Thứ Năm Nặc Nặc nghỉ, ở nhà ngủ nướng rồi dậy dọn dẹp gọn gàng, sau đó đến thẳng Kiêu Dực. Lấy hộp cơm của Tiêu Đại boss từ em Lâm, thỏ trắng vẫn giống như khi còn đi làm ở đó, đến nhà bếp lấy cơm cho Tiêu Dật, khiến các bà dì trong nhà ăn giật mình đến độ tròng mắt muốn rơi ra ngoài.
Đến phòng Kế hoạch lại bị mọi người vây quanh đùa cợt.
Đến trưa, các huynh đệ phòng Kế hoạch đều đang tự tìm thú vui cho mình, người thì tán nhảm, kẻ xem website, ai cũng nhìn chằm chằm đồng hồ mong mau mau đến mười hai rưỡi còn đi ăn. Đang thẫn thờ thì mọi người nghe phía cửa vang lên một tiếng ho, liếc mắt nhìn tất cả đều không kìm được mà hít một hơi thật sâu.
Thỏ trắng đáng yêu ngây thơ mặc một bộ váy hoa li ti màu thạch lựu, mái tóc đen thẳng được kẹp bằng một chiếc kẹp thỏ bé xinh, Ồm phần cơm hộp cửa Tiêu Đại boss , nheo mắt nhìn mọi người cười ấm áp.
Tiểu Chí nhỏ tuổi nhất phản ứng nhanh nhất, kêu ré lên rồi lao bổ vào, "ôi trời! Có phải em đang nằm mơ không? Có phải thỏ trắng không? Thỏ trắng bằng xương bằng thịt thật ư? Chị thân yêu, lâu quá rồi không đến tầng mười bảy giống đực bọn em rồi..."
Nặc Nặc chơi thân với mọi người nên chỉ bịt miệng cười, lúc sau những người khác đã nhào đến bao vây cô, đến nước cũng chảy không lọt.
"Chị dâu rửa bát, chị đến đây điều tra Tiêu ca hà? Em nói chị nghe, sau khi chị đi rồi, Tiêu ca ngoan lắm, anh ấy không còn đóng cửa văn phòng xem những đĩa phim không nên xem nữa.”
"Xúy xúy, nhóc con, cậu hiểu cái gì? Tiêu Dật và Tiểu Nặc Nặc ở nhà gặp nhau hàng ngày mà!" Phì Long lão đại vỗ vỗ đầu Tiểu Chí, chen bật cậu ta ra mà đến trước mặt Nặc Nặc, rưng rưng nước mắt, "Nặc Nặc của chúng ta nhất định là đến thăm chúng ta, hu hu, em đi rồi phòng Kế hoạch đã sửa thẳng tên thành phòng Hòa thượng mất rồi".
"Chính xác, Tiểu Nặc Nặc em nên quay lại đây đi, ngày nào cũng giám sát chồng mình thì tốt biết mấy".
"Thỏ trắng à, anh nhớ em lắm, hưm... Nói thế thì Tiêu ca có đá đít anh không nhỉ?"
"...."
Nặc Nặc cười ngọt ngào, một mặt đùa giỡn, mặt khác trả lời những câu hỏi kỳ cục lạ lùng của các huynh đệ. ừ, khá lắm, khá lắm, kế hoạch bước đầu toàn thắng - để Tiêu Dật thấy rõ, Hứa Nặc em được chào đón nhiệt liệt thế nào, em về Kiêu Dực là tất yếu, là tất yếu!!!
Đùa giỡn với mọi người một lúc thì giờ cơm đã đèn, mọi người lưu luyến chào thỏ trắng để đi ăn. Nặc Nặc đứng lên thong thả đi đến văn phòng Tiêu Đại boss, nhìn ngó quanh quất hồi lâu mà vẫn không thấy bóng dáng một người đâu, Phì Long lão đại thấy thế thì lắc đầu thở dài:
"Tiểu Nặc Nặc à, tính tình người đó chắc em cũng rõ, bề ngoài trầm tĩnh, nội tâm điên cuồng, em và Tiêu Dật tương thân tương ái... haizzz... Hay cứ để cho cậu ta một thời gian để hồi phục đi..."
Đôi mắt Nặc Nặc lấp lánh, tỏ vẻ nuối tiếc, "Tử Uyên sư huynh ... nhất định sẽ hạnh phúc". Nói xong nhướn khóe môi rồi vào văn phòng tổng giám đốc. Bên này, một bóng người nấp trong bóng tối khựng lại, nắm tay co chặt cuối cùng đã buông thõng.
Thỏ trắng, thực ra bây giờ thấy em như thế, anh cũng rất hạnh phúc.
Điềm xấu của kẻ tẩm ngẩm tầm ngầm là cho dù đau lòng đến mấy cũng tỏ ra không có việc gì. Rốt cuộc ai mới là người của định mệnh thuộc về anh hoàn toàn mà em đã nói.
Vào văn phòng, Nặc Nặc sững lại rồi mới bước nhanh đến trước mặt Tiêu Dật.
Người ấy ngồi trên ghế xoay, long mày nhíu chặt ngủ thiếp đi rồi. Ngủ mà cũng không thanh thản thế ư? Nặc Nặc nhói lòng, cồng ty gần đây đang bận gì chứ? Rõ ràng mấy hạng mục cần gấp đã xong, bây giờ lẽ ra là lúc công ty và Tiêu Đại boss rảnh rỗi nhất, vậy mà người ấy lại tăng ca mỗi ngày.
Vì ngại mình không còn là nhân viên của Kiêu Dực, nên mấy lần Nặc Nặc muốn hỏi mà không dám. Đó cũng là điều phiền phức khi không còn cùng một cồng ty. Thỏ trắng thở dài, Tiêu Dật đang khoanh tay nhắm mắt bỗng giật mình mở bừng mắt ra, thấy người đến lại là thỏ nhà mình thì khẽ ho với vẻ thiếu tự niên, rồi quay mặt đi.
"Sao em lại đến?"
Phớt lờ vẻ lạnh nhạt trong giọng nói của Tiêu Đại boss, thỏ trắng chăm chú bày biện đồ ăn lên tràng kỷ, rồi đích thân
pha cà phê, đưa đến trước mặt anh rồi cười hì hì, "Nghe nói mấy hôm nay anh tăng ca suốt, hôm qua còn ngủ lại ở văn phòng nên em hơi lo, đến xem thế nào".
Tiêu Dật nghe thế, ánh mắt lấp lánh, trong lòng tính xem lúc nào sẽ tìm em Lâm loa to đề bàn về vấn đề tiền thưởng của cồ nàng. Đang lơ đãng thì tay thỏ trắng đã đặt lên trán anh, "Sao sắc mặt anh xấu quá vậy, liệu có sốt không?"
Tiêu Đại boss vì chuyện mối tình đầu mà vẫn day dứt.thấy Nặc Nặc chủ động thân mật thì bất giác quay mặt đi, tay thỏ trắng cứng đờ, không khí có phần ngượng ngập.
Nặc Nặc thở dài, bỏ tay xuống, rồi bĩu mồi vẻ uất ức, "Anh có phán tử hình cũng phải cho em chết nhắm mắt chứ?"
Nghe câu đó, hàng long mày rất đẹp của Tiêu Dật nhíu chặt hơn, "Cái gì mà chết với không chết..." Chưa dứt cô, anh quay phắt lại, thấy Nặc Nặc đã muốn khóc, khóe mắt đỏ hoa, Tiêu Đại boss ý chí không kiên định, bắt đầu dao động.
Nặc Nặc nói như khóc, "Đêm đó điện thoại di dộng hết pin
nên mới không nghe điện thoại của anh, có đáng phải giận như thế không? Cả tuần nay cũng không liên lạc với em... Muốn hỏi tin gì cũng phải thông qua người khác..."
Tiêu Đại boss thấy thế thì đê phòng hộ trong tim hoàn toàn vỡ vụn, Ồm lấy Nặc Nặc, tham lam hít mùi thơm trên tóc cô, hồi lâu mới rầu rầu bảo, "Gần đây công ty hơi bận".
"Anh còn lừa em!" Thỏ trắng ngẩng lên, vạch trần lời nói dối của ai kia, "Liệu anh có bận tới mức không có cả thời gian gọi điện cho em không?"
Tiêu Dật khựng lại, đôi mắt sâu thẳm.
Không phải là không nghĩ sẽ gọi điện cho em, không phải là không nghĩ sẽ đi tìm em, nhưng chỉ cần nghĩ đến ba chữ "Nhiễm Thanh Hà", trong lòng không nén nồi chua xót, chỉ cần nghĩ đến chuyện em từng nắm tay người đàn ồng khác thề non hẹn biển.nói sẽ cùng anh ta xây một ngôi nhà hạnh phúc, anh đã hận đến ngứa cả răng. Anh chỉ muốn cho chúng ta ít thời gian.muốn để bản thân bình tĩnh hơn. Sau đósuy nghĩ xem tiếp theo phải làm gì.
Không thể để Nặc Nặc ở lại công ty Hoàng Diễm, nhưngmình vất vả lắm mới đưa được cô ây vào đó, bây giờ phải làm sao mới thuyết phục thỏ trắng ra đi được? Đi rồi sẽ thế nào? Với tính cách của cô ấy, chắc chắn sẽ không chịu làm bà nội trợ trong nhà, vậy phải để cô ấy đi làm ở đâu?
Tiêu Dật đã ý thức sâu sắc một vấn đè quan trọng; quạ ở thiên hà đều đen như nhau. Cho dù Nặc Nặc đi đâu, dù tránh được người yêu đầu, thì cũng có thể gặp Trương Thanh Hà, Lý Thanh Hà... Mấy hôm nay ức chế với thỏ trắng, thực ra điều khiến Tiêu Đại boss đau đầu nhất chính là vấn đề này.
Nghĩ đến đó, Tiêu Dật thở dài, rồi mớm lời: "Nặc Nặc...". Muốn biết từ miệng cô về chuyện Nhiễm Thanh hà, nhưng rốt cuộc vẫn không nói được, anh lắc đầu, bảo, "Không sao".
Thỏ trắng chớp mắt, "Không sao thật chứ?"
"ừ, tuần này bận xong sẽ có thời gian ở bên em nhiều hơn".
"Ồ". Mắt Nặc Nặc lóe lên tia xảo quyệt, Tốt! Kế hoạch bước thứ hai - dò hỏi, thành công! Tiêu Đại boss ngần ngừ như thế, muốn hỏi mà không dám hỏi thì nhất định là đã biết sư tồn tại của Nhiễm Thanh hà rồi. >0
Anh đã nói như thế, chỉ cần tiến thêm bước quan trọng nhất cuối cùng, thì mình có thể về công ty rồi!
Thỏ trắng làm ra vẻ trầm ngâm, dụi dụi vào lòng Tiêu Đại Tiêu Đại boss, nũng nịu: "Lần trước anh chẳng nói... mời bố mẹ em và hai bác bên nhà gặp mặt nhau sao? ôi, hình như nhà chúng ta cuối tuần này rảnh đó!"
Tiêu Đại boss tạm thời vứt bỏ phiền não trong lòng, ánh mắt sáng rực, thỏ trắng nói thế... có phải là chấp nhận lời cầu hôn theo một cách khác không?
Nặc Nặc bị anh nhìn đến nóng rực cả hai tai, nhìn trời, "Tuần này hai bác có rảnh rỗi không?"
Tiêu Đại boss: "Có! Có!"
Tiêu Đại boss sung sướng như chú cún trung thành, đang ra sức vẫy đuôi kêu lên, nhưng không biết là mình đã mỗi một lúc một gần hố bẫy mà thỏ trắng đào rồi...