edit: diepanhquan
beta: Tuyết Miêu
Thấm thoắt đã đến nơi này hơn một tháng, một tháng qua tôi cố gắng nói ít nghe nhiều, nhờ đó đã đại khái biết được những mối quan hệ của vị Xuân Hồng cô nương này cũng như lối sống ở đây. Ngay cả tên họ và những mối quan hệ phức tạp của những vị khách thường xuyên đến đây, tôi cũng đã sơ bộ nắm bắt được.
Này, không phải là lấy tay để nắm!
Khụ, nơi này tên là Thẩm Gia Bảo, nơi tôi ở là Hiệt Phương Viện nằm trên một con phố gọi là Dương Liễu. Con đường này cùng với tám khu phố lớn có lịch sử lâu đời ở kinh đô tuy quá trình hình thành không giống nhau nhưng cứ tới giờ lên đèn là từng hàng đèn lồng đỏ chói được thắp lên khiến cho con phố như đang rực lửa, nghe nói đứng ở nửa bên kia của kinh đô đều có thể nhìn rõ. Mà Hiệt Phương Viện, chính là thanh lâu nổi tiếng nhất nhì trên phố Dương Liễu.
Có kỹ nữ tự nhiên sẽ có thanh lâu, gần đây việc các tiền bối trong phòng bếp bàn tán nhiều nhất chính là phố Dương Liễu sắp có thêm một thanh lâu mới, nghe nói vừa đến đây đã lôi kéo được không ít các cô nương, còn dạy lại từ đầu cho các nàng thế nào là “hành tẩu tọa ngọa”[1] thế nào là “đàm tiếu phong sinh”[2] với người khác.
[1]hành tẩu tọa ngọa: nghĩa là đi đứng, ngồi, nằm, ý muốn nói đến cử chỉ.
[2]tiếu phong sinh: nói nói cười cười, chỉ cách ăn nói.
Các tiền bối đang nói đến mức cao hứng bừng bừng, tôi lại đột nhiên nghĩ đến, dường như chữ “phong” ở cổ đại chỉ có ý tứ đó?
Nhất thời cảm thấy không đàng hoàng, đúng là một ngành công nghiệp kinh điển đến cỡ nào a.
Khi tôi lấy lại tinh thần, các tiền bối đã bắt đầu bàn tán đến giáo phường nhạc kỹ mà thanh lâu kia mời đến dạy nhạc, đai lưng của các nàng đinh đinh đang đang, khuyên tai của các nàng đinh đinh đang đang, vòng xuyến trên cổ tay trắng ngần của các nàng cũng đinh đinh đang đang…tóm lại, có thể dùng năm chữ để diễn tả: “lão tử rất có tiền!”.
Ai, đừng nóng vội kết luận mà, không phải chúng tôi nhiều chuyện, mà là đối thủ cạnh tranh thật sự cách quá gần.
Thanh lâu trong truyền thuyết này mở ngay cách vách chỗ chúng tôi.
Có cường địch ở bên, tú bà Ninh ma ma của Hiệt Phương Viện đương nhiên cho rằng địa vị đứng đầu của bản thân đã bị uy hiếp nghiêm trọng, bởi vậy vội vã tìm người hùn vốn, ngay cả những thuộc hạ tỉ muội dưới quyền của mình chỉ cần có chút tiền đều hỏi qua một lần, do đó mới có chuyện ban đầu tôi được lôi kéo tham gia vào cuộc hội thoại này. Bất quá mọi người và tôi đều giống nhau, cùng duy trì thái độ dè chừng, rất ít người nhận lời ngay tức khắc, có thể hiểu là chuyện liên quan đến tiền bạc đều phải tính toán kĩ.
Lý tỷ thừa dịp mọi người xung quanh tán gẫu đến mức khí thế ngất trời mới kéo tôi qua một bên mà vụng trộm nói: “Ngươi ở phố Dương Liễu cũng coi như có chút thanh danh, không ngại thì
chính mình đi đến thanh lâu kia hỏi thăm một chút, nói không chừng được coi trọng, vào nơi đó sẽ không lo chuộc thân không được.”.
Tôi ậm ừ vài câu cho có lệ, trong lòng thầm nhủ bản thân muốn trốn còn không kịp, làm sao có chuyện tự mình đâm đầu vào đó?
Đã quên nói, lúc trước tôi quả thật có chút xem thường nhan sắc của vị Xuân Hồng cô nương này. Mấy ngày nay tôi ăn ngon, uống tốt, ngủ khỏe, da thịt bị teo tóp trên mặt cũng khôi phục lại, thế mới phát hiện ra khuôn mặt của vị Xuân Hồng cô nương này và tôi cũng có chút giống nhau, chẳng qua tôi phát triển thất thường, còn nàng là phát triển vượt xa người thường.
Ai có thể ngờ được với ngũ quan tương tự, chẳng qua đôi mắt lớn hơn một chút, dài hơn một chút, sống mũi thẳng hơn một chút, miệng nhỏ một chút thì lại xinh đẹp nhiều như vậy. Cho nên mới nói gần đây phẫu thuật thẩm mĩ trở nên thịnh hành cũng không phải không có đạo lý.
Chẳng qua bộ dạng xinh đẹp như vậy ở nơi trăng hoa thế này cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, bởi vậy gần đây tôi luyện cho mình một thói quen, cứ mỗi sáng sớm đều cạo lông mày, so với việc nam nhân cạo râu còn kiên trì hơn, bất kể gió mưa, sấm chớp.
Nếu không tin hai hàng lông mày có thể bị biến dạng vì công lực thần kỳ thì cứ đi xem “Tân Hồng Lôi Mộng”[3] thì biết, ngoan, đừng có bị hù dọa nha.
[3] phim “Tân Hồng Lâu Mộng” phát sóng năm 2010 gây nhiều tranh cãi vì tạo hình và cách cư xử của những nhân vật nữ trong phim vừa xấu vừa thô tục khiến cho phiên bản này còn bị đặt tên là “Tân Hồng Lôi Mộng”.
Tôi ban ngày giúp việc bếp núc ở phòng bếp, buổi tối mặc y phục đẹp núp ở chỗ khuất trong đại sảnh giả vờ như mình là trụ cửa, qua một thời gian dài, thế nhưng đến nay cũng không có ai tìm tôi yêu cầu tam bồi[4]. Ngoại trừ việc cảm tạ nam nhân trong ký ức bi ai như cá của tôi kia, cũng chính là cảm tạ Diệp đại sư, cho nên tôi tỏ vẻ rất vui mừng mà chúc hắn sinh nhật vui vẻ.
[4]tam bồi: bồi ăn, bồi uống, bồi ngủ.
Phi Tự có lẽ tương đối thất vọng, hơn một tháng qua, nàng chưa từng thấy tôi thi triển qua tuyệt kỹ ngón tay vàng.
Hừ, sờ thể loại soái ca như Diệp Tô kia thì cũng được đi, bắt tôi đi sờ soạng một đám lão gia béo ú cả người chảy mỡ kia, tay tôi sẽ bị phù nề mất.
Chẳng qua tôi cũng không bạc đãi nàng, tay nghề hóa trang của cô gái nhỏ này hết sức là hung tàn, có thể gây ra hiệu ứng khiến mình biến thành nữ nhân vật chính trong phim kinh dị. Một ngày nọ tôi nhìn không nổi nữa, liền tiện tay giúp nàng trang điểm theo kiểu tự nhiên thanh nhã, đến đêm liền có khách quan ôm nàng mà cao hứng bảo: “Tiểu muội này thật xinh đẹp, là mới tới sao, ta như thế nào cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua?”, tiền thưởng tự nhiên là cũng theo đó mà tăng lên.
Vừa rồi tôi nói tới cái gì? Trí nhớ của cá? Thật là ngượng ngùng a, là cá vàng, tôi không phải cố ý.
Phi Tự nếm qua lời ngon ngọt, rối rít cảm tạ tôi một hồi, vừa cầu khẩn tôi mỗi ngày giúp nàng tô son điểm phấn, tôi đương nhiên đáp ứng.
Nhưng mà trong lòng tôi không phải không cảm thấy rối rắm, như vậy thì lão tử đây không phải biến thành tú bà hay sao? Tiểu cô nương Phi Tự này còn chưa đến mười sáu tuổi, thuộc nhóm người vị thành niên, đưa đến hiện đại, tội này đủ bị phán mười tám năm tù chứ chẳng chơi.
Tuy rằng ở đây tôi cũng chỉ mới mười bảy tuổi…
Như thế nào? Chưa từng thấy qua kỹ nữ giải nghệ năm mười bảy tuổi đúng không? Tôi cũng chưa thấy qua. Nghe nói tỷ muội ở đây đều là mười bốn tuổi bắt đầu tiếp khách, sau hàng đêm ca múa, sinh ý tốt thì mỗi đêm tiếp vài vị khách nhân. Cường độ tiếp khách cao như vậy, cơ bản thì ba năm đều đã bị chơi tàn, sau đó thì lui về nhường chỗ cho một nhóm mới.
Ôi, tôi hai mươi tám tuổi vẫn là lão xử nữ không có thời gian rảnh nói chuyện yêu đương, xuyên qua lại trẻ ra đến mười một tuổi, một lần nữa thể nghiệm cảm giác vị thành niên, thế nhưng đã bị xếp vào nhóm bị đùa giỡn đến lụi tàn.
Tôi tính toán rồi lại tính toán, vẫn là không xác định được bản thân mình rốt cuộc là buôn bán lời hay là lỗ vốn.
Trong lúc tâm trí đang mơ màng, bất ngờ phát hiện Lý tỷ thế nhưng hai mắt sáng ngời đang chờ tôi mở miệng, đành phải thở dài nói: “Tỷ tỷ thật sự coi trọng muội rồi, cái thanh lâu kia gọi là cái gì…”các”, làm sao có thể để ý đến loại người thô kệch như muội.”
Không phải là tôi mù chữ, chỉ là chắc rằng không có bao nhiêu người có thể đọc hiểu loại chữ tiểu triện[5], người của Hiệt Phương Viện khi nhắc tới cũng đều gọi đơn giản là “Quan diêu”[6], không biết còn tưởng rằng là nung đồ gốm. Cho nên không thể tùy tiện tỏ ra hiểu biết, chắc rằng bọn họ cũng không biết loại danh ngôn kiểu như « ability leads to liability »[7]“.
[5] Tiểu triện : một cách viết chữ Hán nhưng không phổ biến hiện nay, khi Tần Thuỷ Hoàng thống nhất Trung Quốc, ông đã sai thừa tướng Lý Tư thống nhất văn tự, tức là thống nhất các chữ viết giữa các nước trước đó từ đại triện thành chữ tiểu triện.
[6] Quan diêu: có nghĩa là kỹ viện hay nhà chứa.
[7] Ability leads to liability: trong bản gốc viết không chính xác cụm từ này, đây là một câu danh ngôn tiếng Anh có nghĩa là càng có nhiều khả năng thì trách nhiệm sẽ càng lớn.
Tôi thấy Lý tỷ vẫn còn muốn khuyên bảo nữa, vội vàng đưa tay ngoáy mũi lẩm bẩm: “Chẳng phải đều là bán thân sao, ở đâu cũng như nhau thôi, tôi chính là không quen nhìn bọn họ ra vẻ như dương xuân bạch tuyết.”. Nhìn một cái mới thấy, cho nên nói Mạnh mẫu chọn nhà mà cư trú cũng là có đạo lý, xem bộ dạng thô tục lúc này của tôi thì biết.
(8) Mạnh mẫu là mẹ của Mạnh Tử, để giáo dục con mình, không muốn con chịu ảnh hưởng xấu của môi trường xung quanh, bà đã nhiều lần đổi chỗ ở, từ gần bãi tha ma đến nơi buôn bán sầm uất và cuối cùng là gần trường học.
Không đúng, dường như toàn bộ Hiệt Phương Viện, kể cả người canh cổng thì bộ dạng thô tục của tôi cũng là xếp thứ nhất.
Ai, đúng là lẻ loi a.
Lý tỷ cười nói: “Cũng không đúng, nghe nói tỷ muội trong Quan diêu ỷ vào thân phận mình thanh cao, bình thường cũng không bán thân. Loại kỹ nữ tài sắc vẹn toàn này thậm chí có thể tự
mình lựa chọn khách nhân, chỉ cần bọn họ nói một câu “không được”, thì cho dù là quan lớn vinh hiển đến mấy cũng phải nể mặt vài phần. Cái này gọi là nhìn được mà ăn không được, càng khiến lòng người ngứa ngáy.”.
Cái loại tình cảm mến mộ này khiến tôi trong nháy mắt có chút kích động muốn thử một chút. Nhưng nghĩ lại thì, người ta hao tâm tổn trí gây dựng bí quyết như vậy, làm sao có thể dễ dàng truyền thụ ra ngoài, lại nói điều kiện “phần cứng” của tôi thế này, thật sự không có tố chất làm minh tinh.
Tôi tùy ý gật đầu phụ họa: “Cũng phải, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng kỹ nữ, kỹ nữ không bằng trộm được, trộm được lại không bằng trộm không được, cái kiểu kinh doanh của quan diêu này, thế nhưng lại nhìn thấu tâm tư của nam nhân.”. Nói đến đây, đầu tiên tôi có chút sửng sốt, lại suy nghĩ một chút, sau đó xoay người đi lên lầu tìm Ninh ma ma.
Ninh ma ma đang tỏ vẻ khổ sở mà xem sổ sách, thấy tôi đứng ở cửa, trước hết thu dọn sổ sách lại sau đó mới cười tiếp đón: “Hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi tới tìm ta tán gẫu? Ma ma còn tưởng rằng ngươi đã yêu công việc nhà bếp kia.”, ma ma nói châm chọc tôi.
Tôi nhếch miệng cười: “Ma ma đừng giễu cợt ta, một tháng này tôi cũng không có khách quan nào tìm tới cửa, nếu không cần mẫn một chút, chưa biết chừng một ngày kia ma ma sẽ đuổi tôi ra khỏi cửa, nghĩ như vậy, lại nào dám chậm trễ.”. Một tháng qua, tôi đã hoàn toàn hiểu rõ bản chất của vị Xuân Hồng cô nương này, nàng đối với kẻ khác khá tốt, đối với Ninh ma ma chính là luôn dùng lời nói cay độc, trong lời nói thường cất giấu đao kiếm.
Ninh ma ma đưa tay vuốt vuốt bên tóc mai bị rối của mình, tỏ vẻ lơ đễnh mà cười một tiếng: “Thật ra cũng không cần phải vội, chờ quan diêu kia kia khai trương, toàn thể chúng ta bị đuổi ra khỏi cửa chính là chuyện ngày một ngày hai.”.
Tôi cười: “Ma ma là đang tự hù dọa bản thân đi, quan diêu bọn họ có hô lên trời cũng chỉ là một kỹ viện, chẳng lẽ còn có thể kéo dài tuổi thọ, cướp hết miếng ăn của chúng ta hay sao?”.
Ninh ma ma thở dài: “Ngươi! Đứa nhỏ ngốc này, người ta là Triêu Phượng Các tài đại khí thô, vừa mở ra đã dùng chiêu văn nhã, nghe nói tỷ muội bên đó không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, mà còn giỏi ca múa, tinh thông cầm kì thi họa, nhân nhược giải ngữ, vũ nhược lăng ba. Tục ngữ nói so hàng hóa mà ném đi, chúng ta ở sát vách bọn họ, nhất định sẽ bị bọn họ làm cho sập tiệm, ai…” .
Hóa ra cái gì các kia tên là Triêu Phượng Các. Tôi cười nhìn Ninh ma ma: “Cách vách chưa hẳn là chuyện xấu, nói không chừng còn là một cơ hội đâu.”
Hai mắt Ninh ma ma thoáng cái giống như cường hào ác bá mà sáng lên: “Nói rõ ràng một chút.”.
“Nghe nói bên quan diêu bắn tiếng là các tỷ muội bên đó sẽ không tùy tiện tiếp khách phải không?”.
Ninh ma ma gật đầu: “Ta từng chứng kiến cách diễn xuất của bọn họ ở mấy kỹ viện khác, đâu chỉ là không tiếp khách, ngay cả ôm bả vai đều phải xem cô nương đó có vừa lòng hay không kia.”.
Tôi cười cười: “Như vậy thì được rồi, mỗi buổi tối đều chỉ được nhìn, phàm là nam nhân đều chịu không nổi. Không thể cùng phượng hoàng chân chính âu yếm, như vậy có thể chạm vào khổng tước cũng tốt, nhất là nếu khổng tước và phượng hoàng có vài phần giống nhau.”.
Ánh mắt Ninh ma ma càng lúc càng sáng lên, tôi không khỏi đưa tay che trước mắt, híp mắt hỏi: “Ma ma, người là lang sói sao?”.
Ninh ma ma đẩy tay của tôi ra, cười nịnh: “Gần đây ta xem Phi Tự càng ngày càng thuận mắt, cũng là công lao của ngươi phải không?”.
Tôi cười cười: “Tiện tay trang điểm cho người khác một chút, luyện tập nhiều cuối cùng càng ngày càng thuần thục.”. Thật ra thì hoàn toàn không phải như vậy, tôi tốt xấu gì cũng từng làm tiếp thị tại cửa hàng kinh doanh mĩ phẩm trong một năm, mỗi ngày đều trang điểm một nửa bên mặt cho khách hàng, đã sớm luyện thành tay nghề giỏi.
Ninh ma ma nhanh chóng quyết định: “Về sau ngươi giúp đỡ các tỷ muội trang điểm, mỗi tháng ma ma cho ngươi thêm mười lăm lượng bạc, như thế nào?”.
Tôi cười gật đầu: “Kiếm được tiền đương nhiên không tồi, đa tạ ma ma.”.
Mười lăm lượng, xem như không ít, nghe nói các tỷ muội Hiệt Phương Viện bình quân mỗi tháng cũng chỉ có thể tích góp được hai mươi mấy lượng. Ninh ma ma trước đây luôn luôn keo kiệt, lần này vì khởi tử hồi sinh, coi như là bỏ ra vốn gốc. Đáng tiếc tôi vừa mới tìm hiểu qua, một tờ giấy chứng minh thân phận dân thường, thu xếp từ trên xuống dưới ít nhất cũng hết bốn trăm lượng.
Chỉ với chút khoản thu này, biết khi nào tôi mới có thể hoàn lương a!
Thôi, có câu không đi nửa bước, làm sao đi được ngàn dặm, lão tử đây là rùa bước.
Tôi ôm trái tim nhỏ bị thất vọng đi ra, ở hành lang lại đụng phải vẻ mặt mất tự nhiên của Phi Tự.
Tôi cười xởi lởi: “Thức dậy rồi à? Hôm nay sao thức dậy sớm vậy.”. Nàng ấy ban đêm làm việc, ban ngày phải ngủ bù, buổi tối mới có tinh thần tiếp khách.
Phi Tự giữ chặt tay tôi, ánh mắt run rẩy giống như con thỏ nhỏ bị sa bẫy: “Tỷ tỷ, có thể trở về phòng không? Muội có chuyện muốn nói.”.
Tôi bị nàng kéo trở về phòng, cô gái nhỏ nắm tay áo tôi cả nửa ngày trời, mới tỏ vẻ lo sợ mà mở miệng: “Tỷ tỷ, muội… nhà của muội vốn chuyên trồng chè, sau này bởi vì mẫu thân sinh nở quá nhiều, cuộc sống trong nhà ngày càng khó khăn, cha muội mới đem muội bán vào thanh lâu, nhưng bởi vì muội rất ngu dốt, các ma ma không muốn dạy, trải qua mấy lần mua đi bán lại mới tới tay Ninh ma ma này.”.
Tôi im lặng lắng nghe.
“Muội…muội cũng không phải trời sinh dâm đãng, chuyện đó…muội vẫn cảm thấy chẳng có gì tốt, lần nào cũng chỉ thấy đau mà thôi, bởi vì có thể kiếm được tiền nên muội mới vẫn luôn chịu đựng. Nghe nói… nghe nói công phu của tỷ tỷ rất cao, rất nhiều khách còn chưa chạm vào thân thể của tỷ tỷ thì đã xong rồi, muội. . . muội muốn cầu xin tỷ tỷ dạy muội, muội…muội không muốn ở chỗ này chờ đợi cho đến già!”, câu cuối cùng, nàng ấy gần như là hét lên.
Tôi bất đắc dĩ cười: “Nếu tỷ nói, tỷ hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, không biết nên dạy muội như thế nào, muội có tin không?”. Tôi thật tình muốn đem cái loại siêu năng lực này chuyển cho nàng ấy, lão tử có khả năng đó có tác dụng gì chứ, chẳng lẽ muốn làm nữ nhân viên mát xa sao?
Phi Tự chậm rãi rũ mắt xuống, khuôn mặt nàng trong nháy mắt mất đi ánh sáng: “Vậy… cũng không có cách nào, quấy rầy tỷ tỷ rồi.”.
Tôi chớp mắt mấy cái: “Tỷ còn chưa nói hết mà, tuy rằng tỷ không có biện pháp dạy muội, nhưng mà tỷ cam đoan sẽ cố gắng giúp muội ra khỏi đây, thế nào?”.
Phi Tự liền đưa mắt nhìn tôi, ông trời ơi, khi tôi xuyên qua tại sao lại không mang theo kính râm? Từ nãy đến giờ bị bốn bóng đèn công suất lớn chiếu vào như vậy, tôi cảm thấy áp lực rất lớn.
Nàng bỗng nhiên che miệng lại, hai hàng nước mắt mà ào ào tuôn ra, rồi sau đó lại thẳng tắp quỳ xuống trước mặt tôi: “Xuân hồng tỷ tỷ, muội…đại ân đại đức này không có gì để báo đáp, Lục Khuynh Vũ ta xin thần linh chứng giám, cho dù ta có thể ra khỏi nơi này hay không, Xuân Hồng tỷ tỷ vĩnh viễn đều là ân nhân của ta. Xuân hồng tỷ tỷ bảo ta làm cái gì, thì ta làm cái đó, nếu như làm trái, trời giáng ngũ lôi!”.
Tôi dở khóc dở cười mà nâng nàng dậy: “Nhìn xem muội kìa, còn chưa có gì lại phát lời thề lớn như vậy làm gì, thật là một đứa nhỏ ngốc, cũng không sợ tỷ đem muội bán đi sao ?”.
Phi Tự ngượng ngùng mà nức nở nói: “Xuân hồng tỷ tỷ không phải người như vậy, muội biết mà.”.
Đứa trẻ ngốc nghếch, ngươi thì biết gì? Tôi lấy khăn tay đưa cho nàng: “Mau lau mặt đi, giống như con mèo hoa vậy.”, rồi mới hỏi : “Thì ra tên thật của muội là Lục Khuynh Vũ? Rất dễ nghe, hiện tại tỷ vẫn gọi muội là Phi Tự, đợi sau này chúng ta ra khỏi đây, sẽ gọi bằng tên này, được không?”.
Phi Tự lau sạch mặt, xấu hổ mà gật gật đầu, hỏi tôi: “Tên thật của tỷ tỷ là gì?”.
Tôi cười: “Lăng Đang.”. Tôi không biết tên thật của Xuân Hồng là gì, tùy tiện nói ra như vậy đương nhiên là có chút nguy hiểm, nhưng mà tôi biết Phi Tự sẽ không nói lung tung.
Một tháng sau, cái Triêu Phượng Các đáng ghét kia khai trương, tối hôm đó, Hiệt Phương viện cũng đông khách hiếm có.
Tôi không biết tháng này tiền lời của Hiệt Phương Viện rốt cuộc có bao nhiêu, chỉ là thấy khuôn mặt Ninh ma ma lộ vẻ căng tròn, còn cho tôi hồng bao dày cộm thì hẳn là kiếm được không ít.
Hàng nhái mà, cho dù là thời đại nào cũng có thị trường của nó.
Trong hồng bao có ba mươi lượng ngân phiếu. Ba mươi lượng nha, tôi cũng đắc ý đến căng cả mặt.
Bắt đầu không tồi, có lẽ không bao lâu nữa tôi có thể hoàn lương, có phải không?
beta: Tuyết Miêu
Thấm thoắt đã đến nơi này hơn một tháng, một tháng qua tôi cố gắng nói ít nghe nhiều, nhờ đó đã đại khái biết được những mối quan hệ của vị Xuân Hồng cô nương này cũng như lối sống ở đây. Ngay cả tên họ và những mối quan hệ phức tạp của những vị khách thường xuyên đến đây, tôi cũng đã sơ bộ nắm bắt được.
Này, không phải là lấy tay để nắm!
Khụ, nơi này tên là Thẩm Gia Bảo, nơi tôi ở là Hiệt Phương Viện nằm trên một con phố gọi là Dương Liễu. Con đường này cùng với tám khu phố lớn có lịch sử lâu đời ở kinh đô tuy quá trình hình thành không giống nhau nhưng cứ tới giờ lên đèn là từng hàng đèn lồng đỏ chói được thắp lên khiến cho con phố như đang rực lửa, nghe nói đứng ở nửa bên kia của kinh đô đều có thể nhìn rõ. Mà Hiệt Phương Viện, chính là thanh lâu nổi tiếng nhất nhì trên phố Dương Liễu.
Có kỹ nữ tự nhiên sẽ có thanh lâu, gần đây việc các tiền bối trong phòng bếp bàn tán nhiều nhất chính là phố Dương Liễu sắp có thêm một thanh lâu mới, nghe nói vừa đến đây đã lôi kéo được không ít các cô nương, còn dạy lại từ đầu cho các nàng thế nào là “hành tẩu tọa ngọa”[1] thế nào là “đàm tiếu phong sinh”[2] với người khác.
[1]hành tẩu tọa ngọa: nghĩa là đi đứng, ngồi, nằm, ý muốn nói đến cử chỉ.
[2]tiếu phong sinh: nói nói cười cười, chỉ cách ăn nói.
Các tiền bối đang nói đến mức cao hứng bừng bừng, tôi lại đột nhiên nghĩ đến, dường như chữ “phong” ở cổ đại chỉ có ý tứ đó?
Nhất thời cảm thấy không đàng hoàng, đúng là một ngành công nghiệp kinh điển đến cỡ nào a.
Khi tôi lấy lại tinh thần, các tiền bối đã bắt đầu bàn tán đến giáo phường nhạc kỹ mà thanh lâu kia mời đến dạy nhạc, đai lưng của các nàng đinh đinh đang đang, khuyên tai của các nàng đinh đinh đang đang, vòng xuyến trên cổ tay trắng ngần của các nàng cũng đinh đinh đang đang…tóm lại, có thể dùng năm chữ để diễn tả: “lão tử rất có tiền!”.
Ai, đừng nóng vội kết luận mà, không phải chúng tôi nhiều chuyện, mà là đối thủ cạnh tranh thật sự cách quá gần.
Thanh lâu trong truyền thuyết này mở ngay cách vách chỗ chúng tôi.
Có cường địch ở bên, tú bà Ninh ma ma của Hiệt Phương Viện đương nhiên cho rằng địa vị đứng đầu của bản thân đã bị uy hiếp nghiêm trọng, bởi vậy vội vã tìm người hùn vốn, ngay cả những thuộc hạ tỉ muội dưới quyền của mình chỉ cần có chút tiền đều hỏi qua một lần, do đó mới có chuyện ban đầu tôi được lôi kéo tham gia vào cuộc hội thoại này. Bất quá mọi người và tôi đều giống nhau, cùng duy trì thái độ dè chừng, rất ít người nhận lời ngay tức khắc, có thể hiểu là chuyện liên quan đến tiền bạc đều phải tính toán kĩ.
Lý tỷ thừa dịp mọi người xung quanh tán gẫu đến mức khí thế ngất trời mới kéo tôi qua một bên mà vụng trộm nói: “Ngươi ở phố Dương Liễu cũng coi như có chút thanh danh, không ngại thì
chính mình đi đến thanh lâu kia hỏi thăm một chút, nói không chừng được coi trọng, vào nơi đó sẽ không lo chuộc thân không được.”.
Tôi ậm ừ vài câu cho có lệ, trong lòng thầm nhủ bản thân muốn trốn còn không kịp, làm sao có chuyện tự mình đâm đầu vào đó?
Đã quên nói, lúc trước tôi quả thật có chút xem thường nhan sắc của vị Xuân Hồng cô nương này. Mấy ngày nay tôi ăn ngon, uống tốt, ngủ khỏe, da thịt bị teo tóp trên mặt cũng khôi phục lại, thế mới phát hiện ra khuôn mặt của vị Xuân Hồng cô nương này và tôi cũng có chút giống nhau, chẳng qua tôi phát triển thất thường, còn nàng là phát triển vượt xa người thường.
Ai có thể ngờ được với ngũ quan tương tự, chẳng qua đôi mắt lớn hơn một chút, dài hơn một chút, sống mũi thẳng hơn một chút, miệng nhỏ một chút thì lại xinh đẹp nhiều như vậy. Cho nên mới nói gần đây phẫu thuật thẩm mĩ trở nên thịnh hành cũng không phải không có đạo lý.
Chẳng qua bộ dạng xinh đẹp như vậy ở nơi trăng hoa thế này cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, bởi vậy gần đây tôi luyện cho mình một thói quen, cứ mỗi sáng sớm đều cạo lông mày, so với việc nam nhân cạo râu còn kiên trì hơn, bất kể gió mưa, sấm chớp.
Nếu không tin hai hàng lông mày có thể bị biến dạng vì công lực thần kỳ thì cứ đi xem “Tân Hồng Lôi Mộng”[3] thì biết, ngoan, đừng có bị hù dọa nha.
[3] phim “Tân Hồng Lâu Mộng” phát sóng năm 2010 gây nhiều tranh cãi vì tạo hình và cách cư xử của những nhân vật nữ trong phim vừa xấu vừa thô tục khiến cho phiên bản này còn bị đặt tên là “Tân Hồng Lôi Mộng”.
Tôi ban ngày giúp việc bếp núc ở phòng bếp, buổi tối mặc y phục đẹp núp ở chỗ khuất trong đại sảnh giả vờ như mình là trụ cửa, qua một thời gian dài, thế nhưng đến nay cũng không có ai tìm tôi yêu cầu tam bồi[4]. Ngoại trừ việc cảm tạ nam nhân trong ký ức bi ai như cá của tôi kia, cũng chính là cảm tạ Diệp đại sư, cho nên tôi tỏ vẻ rất vui mừng mà chúc hắn sinh nhật vui vẻ.
[4]tam bồi: bồi ăn, bồi uống, bồi ngủ.
Phi Tự có lẽ tương đối thất vọng, hơn một tháng qua, nàng chưa từng thấy tôi thi triển qua tuyệt kỹ ngón tay vàng.
Hừ, sờ thể loại soái ca như Diệp Tô kia thì cũng được đi, bắt tôi đi sờ soạng một đám lão gia béo ú cả người chảy mỡ kia, tay tôi sẽ bị phù nề mất.
Chẳng qua tôi cũng không bạc đãi nàng, tay nghề hóa trang của cô gái nhỏ này hết sức là hung tàn, có thể gây ra hiệu ứng khiến mình biến thành nữ nhân vật chính trong phim kinh dị. Một ngày nọ tôi nhìn không nổi nữa, liền tiện tay giúp nàng trang điểm theo kiểu tự nhiên thanh nhã, đến đêm liền có khách quan ôm nàng mà cao hứng bảo: “Tiểu muội này thật xinh đẹp, là mới tới sao, ta như thế nào cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua?”, tiền thưởng tự nhiên là cũng theo đó mà tăng lên.
Vừa rồi tôi nói tới cái gì? Trí nhớ của cá? Thật là ngượng ngùng a, là cá vàng, tôi không phải cố ý.
Phi Tự nếm qua lời ngon ngọt, rối rít cảm tạ tôi một hồi, vừa cầu khẩn tôi mỗi ngày giúp nàng tô son điểm phấn, tôi đương nhiên đáp ứng.
Nhưng mà trong lòng tôi không phải không cảm thấy rối rắm, như vậy thì lão tử đây không phải biến thành tú bà hay sao? Tiểu cô nương Phi Tự này còn chưa đến mười sáu tuổi, thuộc nhóm người vị thành niên, đưa đến hiện đại, tội này đủ bị phán mười tám năm tù chứ chẳng chơi.
Tuy rằng ở đây tôi cũng chỉ mới mười bảy tuổi…
Như thế nào? Chưa từng thấy qua kỹ nữ giải nghệ năm mười bảy tuổi đúng không? Tôi cũng chưa thấy qua. Nghe nói tỷ muội ở đây đều là mười bốn tuổi bắt đầu tiếp khách, sau hàng đêm ca múa, sinh ý tốt thì mỗi đêm tiếp vài vị khách nhân. Cường độ tiếp khách cao như vậy, cơ bản thì ba năm đều đã bị chơi tàn, sau đó thì lui về nhường chỗ cho một nhóm mới.
Ôi, tôi hai mươi tám tuổi vẫn là lão xử nữ không có thời gian rảnh nói chuyện yêu đương, xuyên qua lại trẻ ra đến mười một tuổi, một lần nữa thể nghiệm cảm giác vị thành niên, thế nhưng đã bị xếp vào nhóm bị đùa giỡn đến lụi tàn.
Tôi tính toán rồi lại tính toán, vẫn là không xác định được bản thân mình rốt cuộc là buôn bán lời hay là lỗ vốn.
Trong lúc tâm trí đang mơ màng, bất ngờ phát hiện Lý tỷ thế nhưng hai mắt sáng ngời đang chờ tôi mở miệng, đành phải thở dài nói: “Tỷ tỷ thật sự coi trọng muội rồi, cái thanh lâu kia gọi là cái gì…”các”, làm sao có thể để ý đến loại người thô kệch như muội.”
Không phải là tôi mù chữ, chỉ là chắc rằng không có bao nhiêu người có thể đọc hiểu loại chữ tiểu triện[5], người của Hiệt Phương Viện khi nhắc tới cũng đều gọi đơn giản là “Quan diêu”[6], không biết còn tưởng rằng là nung đồ gốm. Cho nên không thể tùy tiện tỏ ra hiểu biết, chắc rằng bọn họ cũng không biết loại danh ngôn kiểu như « ability leads to liability »[7]“.
[5] Tiểu triện : một cách viết chữ Hán nhưng không phổ biến hiện nay, khi Tần Thuỷ Hoàng thống nhất Trung Quốc, ông đã sai thừa tướng Lý Tư thống nhất văn tự, tức là thống nhất các chữ viết giữa các nước trước đó từ đại triện thành chữ tiểu triện.
[6] Quan diêu: có nghĩa là kỹ viện hay nhà chứa.
[7] Ability leads to liability: trong bản gốc viết không chính xác cụm từ này, đây là một câu danh ngôn tiếng Anh có nghĩa là càng có nhiều khả năng thì trách nhiệm sẽ càng lớn.
Tôi thấy Lý tỷ vẫn còn muốn khuyên bảo nữa, vội vàng đưa tay ngoáy mũi lẩm bẩm: “Chẳng phải đều là bán thân sao, ở đâu cũng như nhau thôi, tôi chính là không quen nhìn bọn họ ra vẻ như dương xuân bạch tuyết.”. Nhìn một cái mới thấy, cho nên nói Mạnh mẫu chọn nhà mà cư trú cũng là có đạo lý, xem bộ dạng thô tục lúc này của tôi thì biết.
(8) Mạnh mẫu là mẹ của Mạnh Tử, để giáo dục con mình, không muốn con chịu ảnh hưởng xấu của môi trường xung quanh, bà đã nhiều lần đổi chỗ ở, từ gần bãi tha ma đến nơi buôn bán sầm uất và cuối cùng là gần trường học.
Không đúng, dường như toàn bộ Hiệt Phương Viện, kể cả người canh cổng thì bộ dạng thô tục của tôi cũng là xếp thứ nhất.
Ai, đúng là lẻ loi a.
Lý tỷ cười nói: “Cũng không đúng, nghe nói tỷ muội trong Quan diêu ỷ vào thân phận mình thanh cao, bình thường cũng không bán thân. Loại kỹ nữ tài sắc vẹn toàn này thậm chí có thể tự
mình lựa chọn khách nhân, chỉ cần bọn họ nói một câu “không được”, thì cho dù là quan lớn vinh hiển đến mấy cũng phải nể mặt vài phần. Cái này gọi là nhìn được mà ăn không được, càng khiến lòng người ngứa ngáy.”.
Cái loại tình cảm mến mộ này khiến tôi trong nháy mắt có chút kích động muốn thử một chút. Nhưng nghĩ lại thì, người ta hao tâm tổn trí gây dựng bí quyết như vậy, làm sao có thể dễ dàng truyền thụ ra ngoài, lại nói điều kiện “phần cứng” của tôi thế này, thật sự không có tố chất làm minh tinh.
Tôi tùy ý gật đầu phụ họa: “Cũng phải, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng kỹ nữ, kỹ nữ không bằng trộm được, trộm được lại không bằng trộm không được, cái kiểu kinh doanh của quan diêu này, thế nhưng lại nhìn thấu tâm tư của nam nhân.”. Nói đến đây, đầu tiên tôi có chút sửng sốt, lại suy nghĩ một chút, sau đó xoay người đi lên lầu tìm Ninh ma ma.
Ninh ma ma đang tỏ vẻ khổ sở mà xem sổ sách, thấy tôi đứng ở cửa, trước hết thu dọn sổ sách lại sau đó mới cười tiếp đón: “Hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi tới tìm ta tán gẫu? Ma ma còn tưởng rằng ngươi đã yêu công việc nhà bếp kia.”, ma ma nói châm chọc tôi.
Tôi nhếch miệng cười: “Ma ma đừng giễu cợt ta, một tháng này tôi cũng không có khách quan nào tìm tới cửa, nếu không cần mẫn một chút, chưa biết chừng một ngày kia ma ma sẽ đuổi tôi ra khỏi cửa, nghĩ như vậy, lại nào dám chậm trễ.”. Một tháng qua, tôi đã hoàn toàn hiểu rõ bản chất của vị Xuân Hồng cô nương này, nàng đối với kẻ khác khá tốt, đối với Ninh ma ma chính là luôn dùng lời nói cay độc, trong lời nói thường cất giấu đao kiếm.
Ninh ma ma đưa tay vuốt vuốt bên tóc mai bị rối của mình, tỏ vẻ lơ đễnh mà cười một tiếng: “Thật ra cũng không cần phải vội, chờ quan diêu kia kia khai trương, toàn thể chúng ta bị đuổi ra khỏi cửa chính là chuyện ngày một ngày hai.”.
Tôi cười: “Ma ma là đang tự hù dọa bản thân đi, quan diêu bọn họ có hô lên trời cũng chỉ là một kỹ viện, chẳng lẽ còn có thể kéo dài tuổi thọ, cướp hết miếng ăn của chúng ta hay sao?”.
Ninh ma ma thở dài: “Ngươi! Đứa nhỏ ngốc này, người ta là Triêu Phượng Các tài đại khí thô, vừa mở ra đã dùng chiêu văn nhã, nghe nói tỷ muội bên đó không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, mà còn giỏi ca múa, tinh thông cầm kì thi họa, nhân nhược giải ngữ, vũ nhược lăng ba. Tục ngữ nói so hàng hóa mà ném đi, chúng ta ở sát vách bọn họ, nhất định sẽ bị bọn họ làm cho sập tiệm, ai…” .
Hóa ra cái gì các kia tên là Triêu Phượng Các. Tôi cười nhìn Ninh ma ma: “Cách vách chưa hẳn là chuyện xấu, nói không chừng còn là một cơ hội đâu.”
Hai mắt Ninh ma ma thoáng cái giống như cường hào ác bá mà sáng lên: “Nói rõ ràng một chút.”.
“Nghe nói bên quan diêu bắn tiếng là các tỷ muội bên đó sẽ không tùy tiện tiếp khách phải không?”.
Ninh ma ma gật đầu: “Ta từng chứng kiến cách diễn xuất của bọn họ ở mấy kỹ viện khác, đâu chỉ là không tiếp khách, ngay cả ôm bả vai đều phải xem cô nương đó có vừa lòng hay không kia.”.
Tôi cười cười: “Như vậy thì được rồi, mỗi buổi tối đều chỉ được nhìn, phàm là nam nhân đều chịu không nổi. Không thể cùng phượng hoàng chân chính âu yếm, như vậy có thể chạm vào khổng tước cũng tốt, nhất là nếu khổng tước và phượng hoàng có vài phần giống nhau.”.
Ánh mắt Ninh ma ma càng lúc càng sáng lên, tôi không khỏi đưa tay che trước mắt, híp mắt hỏi: “Ma ma, người là lang sói sao?”.
Ninh ma ma đẩy tay của tôi ra, cười nịnh: “Gần đây ta xem Phi Tự càng ngày càng thuận mắt, cũng là công lao của ngươi phải không?”.
Tôi cười cười: “Tiện tay trang điểm cho người khác một chút, luyện tập nhiều cuối cùng càng ngày càng thuần thục.”. Thật ra thì hoàn toàn không phải như vậy, tôi tốt xấu gì cũng từng làm tiếp thị tại cửa hàng kinh doanh mĩ phẩm trong một năm, mỗi ngày đều trang điểm một nửa bên mặt cho khách hàng, đã sớm luyện thành tay nghề giỏi.
Ninh ma ma nhanh chóng quyết định: “Về sau ngươi giúp đỡ các tỷ muội trang điểm, mỗi tháng ma ma cho ngươi thêm mười lăm lượng bạc, như thế nào?”.
Tôi cười gật đầu: “Kiếm được tiền đương nhiên không tồi, đa tạ ma ma.”.
Mười lăm lượng, xem như không ít, nghe nói các tỷ muội Hiệt Phương Viện bình quân mỗi tháng cũng chỉ có thể tích góp được hai mươi mấy lượng. Ninh ma ma trước đây luôn luôn keo kiệt, lần này vì khởi tử hồi sinh, coi như là bỏ ra vốn gốc. Đáng tiếc tôi vừa mới tìm hiểu qua, một tờ giấy chứng minh thân phận dân thường, thu xếp từ trên xuống dưới ít nhất cũng hết bốn trăm lượng.
Chỉ với chút khoản thu này, biết khi nào tôi mới có thể hoàn lương a!
Thôi, có câu không đi nửa bước, làm sao đi được ngàn dặm, lão tử đây là rùa bước.
Tôi ôm trái tim nhỏ bị thất vọng đi ra, ở hành lang lại đụng phải vẻ mặt mất tự nhiên của Phi Tự.
Tôi cười xởi lởi: “Thức dậy rồi à? Hôm nay sao thức dậy sớm vậy.”. Nàng ấy ban đêm làm việc, ban ngày phải ngủ bù, buổi tối mới có tinh thần tiếp khách.
Phi Tự giữ chặt tay tôi, ánh mắt run rẩy giống như con thỏ nhỏ bị sa bẫy: “Tỷ tỷ, có thể trở về phòng không? Muội có chuyện muốn nói.”.
Tôi bị nàng kéo trở về phòng, cô gái nhỏ nắm tay áo tôi cả nửa ngày trời, mới tỏ vẻ lo sợ mà mở miệng: “Tỷ tỷ, muội… nhà của muội vốn chuyên trồng chè, sau này bởi vì mẫu thân sinh nở quá nhiều, cuộc sống trong nhà ngày càng khó khăn, cha muội mới đem muội bán vào thanh lâu, nhưng bởi vì muội rất ngu dốt, các ma ma không muốn dạy, trải qua mấy lần mua đi bán lại mới tới tay Ninh ma ma này.”.
Tôi im lặng lắng nghe.
“Muội…muội cũng không phải trời sinh dâm đãng, chuyện đó…muội vẫn cảm thấy chẳng có gì tốt, lần nào cũng chỉ thấy đau mà thôi, bởi vì có thể kiếm được tiền nên muội mới vẫn luôn chịu đựng. Nghe nói… nghe nói công phu của tỷ tỷ rất cao, rất nhiều khách còn chưa chạm vào thân thể của tỷ tỷ thì đã xong rồi, muội. . . muội muốn cầu xin tỷ tỷ dạy muội, muội…muội không muốn ở chỗ này chờ đợi cho đến già!”, câu cuối cùng, nàng ấy gần như là hét lên.
Tôi bất đắc dĩ cười: “Nếu tỷ nói, tỷ hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, không biết nên dạy muội như thế nào, muội có tin không?”. Tôi thật tình muốn đem cái loại siêu năng lực này chuyển cho nàng ấy, lão tử có khả năng đó có tác dụng gì chứ, chẳng lẽ muốn làm nữ nhân viên mát xa sao?
Phi Tự chậm rãi rũ mắt xuống, khuôn mặt nàng trong nháy mắt mất đi ánh sáng: “Vậy… cũng không có cách nào, quấy rầy tỷ tỷ rồi.”.
Tôi chớp mắt mấy cái: “Tỷ còn chưa nói hết mà, tuy rằng tỷ không có biện pháp dạy muội, nhưng mà tỷ cam đoan sẽ cố gắng giúp muội ra khỏi đây, thế nào?”.
Phi Tự liền đưa mắt nhìn tôi, ông trời ơi, khi tôi xuyên qua tại sao lại không mang theo kính râm? Từ nãy đến giờ bị bốn bóng đèn công suất lớn chiếu vào như vậy, tôi cảm thấy áp lực rất lớn.
Nàng bỗng nhiên che miệng lại, hai hàng nước mắt mà ào ào tuôn ra, rồi sau đó lại thẳng tắp quỳ xuống trước mặt tôi: “Xuân hồng tỷ tỷ, muội…đại ân đại đức này không có gì để báo đáp, Lục Khuynh Vũ ta xin thần linh chứng giám, cho dù ta có thể ra khỏi nơi này hay không, Xuân Hồng tỷ tỷ vĩnh viễn đều là ân nhân của ta. Xuân hồng tỷ tỷ bảo ta làm cái gì, thì ta làm cái đó, nếu như làm trái, trời giáng ngũ lôi!”.
Tôi dở khóc dở cười mà nâng nàng dậy: “Nhìn xem muội kìa, còn chưa có gì lại phát lời thề lớn như vậy làm gì, thật là một đứa nhỏ ngốc, cũng không sợ tỷ đem muội bán đi sao ?”.
Phi Tự ngượng ngùng mà nức nở nói: “Xuân hồng tỷ tỷ không phải người như vậy, muội biết mà.”.
Đứa trẻ ngốc nghếch, ngươi thì biết gì? Tôi lấy khăn tay đưa cho nàng: “Mau lau mặt đi, giống như con mèo hoa vậy.”, rồi mới hỏi : “Thì ra tên thật của muội là Lục Khuynh Vũ? Rất dễ nghe, hiện tại tỷ vẫn gọi muội là Phi Tự, đợi sau này chúng ta ra khỏi đây, sẽ gọi bằng tên này, được không?”.
Phi Tự lau sạch mặt, xấu hổ mà gật gật đầu, hỏi tôi: “Tên thật của tỷ tỷ là gì?”.
Tôi cười: “Lăng Đang.”. Tôi không biết tên thật của Xuân Hồng là gì, tùy tiện nói ra như vậy đương nhiên là có chút nguy hiểm, nhưng mà tôi biết Phi Tự sẽ không nói lung tung.
Một tháng sau, cái Triêu Phượng Các đáng ghét kia khai trương, tối hôm đó, Hiệt Phương viện cũng đông khách hiếm có.
Tôi không biết tháng này tiền lời của Hiệt Phương Viện rốt cuộc có bao nhiêu, chỉ là thấy khuôn mặt Ninh ma ma lộ vẻ căng tròn, còn cho tôi hồng bao dày cộm thì hẳn là kiếm được không ít.
Hàng nhái mà, cho dù là thời đại nào cũng có thị trường của nó.
Trong hồng bao có ba mươi lượng ngân phiếu. Ba mươi lượng nha, tôi cũng đắc ý đến căng cả mặt.
Bắt đầu không tồi, có lẽ không bao lâu nữa tôi có thể hoàn lương, có phải không?