Trong từ đường, một bài vị mới được lập, dòng chữ “Vong thê Thẩm Phàn thị linh vị” sắc vàng le lói khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hai chân tôi mềm nhũn, khuỵu xuống, tay chân lạnh lẽo.
Thẩm Niệm Ân bên cạnh tôi quy củ quỳ xuống: “Cha, mẹ, con trai đã đưa con dâu hai người về rồi đây, nàng trước đã chịu nhiều khổ cực, chỉ vì con đối xử không tốt với nàng. Nhưng cũng may, con tìm được nàng rồi, nàng có thể nói chuyện cùng cha mẹ trước. Hai người chờ đến khi con trăm tuổi, cả nhà chúng ta sẽ lại đoàn tụ.”
Tôi càng nghe hắn nói tim càng lạnh, hai tay chống đất, cơ thể từ từ lùi lại.
Thẩm Niệm Ân bắt lấy cổ tay tôi: “Ngươi còn không mau thay Thanh Thanh kính trà cha mẹ?”
… Ôi, hình như tôi đã phí công khuyên nhủ hắn rồi thì phải.
Lệ rơi đầy mặt, người đọc sách gì mà lại thích động tay động chân, lại có đôi tay cứng như gọng kìm thế này, dùng sức một chút nữa chắc tay tôi gãy nát mất thôi.
Chạy không nổi, tôi bất đắc dĩ quỳ xuống, dập đầu dâng hương kính trà, không khỏi mặc niệm: “Hai vị lão gia, con dâu hai người cuối cùng đã sớm xuống tiếp chuyện hai vị rồi. Hai người không tin thì cứ nhìn bộ dạng người bên cạnh đây, có chút nào vui mừng đâu? Con tính vừa tham lam lại vừa lười nhác, nói năng không biết suy nghĩ, không phải là một người vợ tốt!”
Thẩm Niệm Ân nhìn tôi kính trà xong, lấy từ trong tay áo ra một phong thư, rút ra đọc nhỏ: “Tiểu thư Lăng gia Lăng Đang, sinh ngày mùng 10 tháng 8 năm Đại Bảo thứ 48. Năm 16 tuổi gả cho Lục gia, goá trước khi cưới. Năm 17 tuổi, dắt tiểu cô Lục Khuynh Vũ rời khỏi Thanh Đường. Lục thị giữ trinh tiết, cùng nhà chồng viết ly thư, đường ai nấy đi, không can dự vào chuyện của nhau. Cùng năm đó, Lăng thị qua Lạc Hà.”
Tôi nghe xong vài câu là thôi, đây hẳn là hắn vì tôi mà ghi chép lại.
Hắn lại trải thẳng tờ giấy, đưa cho tôi: “Đây là do Mạc Thiên Lãnh tìm thấy, là do Lục Khuynh Vũ nghĩ cho ngươi cùng ly thư kia, nàng ta muốn có xác nhận của Lục gia, ta cũng lấy thân phận tri châu xác nhận cho các ngươi. Tại văn kiện hộ tịch chỉ sai lệch một chút, phần này lại thành có lợi. Mặt khác, Vạn Dật Hầu có văn kiện thừa nhận thân phận nghĩa muội với ngươi, còn có thẻ bài, đại khái coi như tín vật đi. Đây là hắn nhờ ta giữ hộ ngươi, con dấu không có giá trị pháp lý kia bị trả về rồi, chỉ là trong bộ khoái cũng có chút sóng gió, hắn đành giao lại cho ta.”
Tôi hít sâu một hơi: Nếu trước giờ giấy tờ và tín vật ở chỗ tôi, hắn cũng chẳng quan tâm tôi đến thế.
Cùng gã Bạch Hồng kia, hắn quả nhiên là thế nhân lưu truyền.
“Đây còn có ngân phiếu một ngàn lượng, ta cũng coi như mượn hoa dâng phật, lấy của Thẩm Hồng, bồi thường tổn thất quán trà của ngươi.”
Hắn đem công văn và ngân phiếu toàn bộ cho vào phong thư, đưa cho tôi: “Ta đã giữ mọi thứ của Thanh Thanh, từ nay về sau ngươi chỉ là Lăng Đang.”
Tôi cứ thế nhận lấy phong thư, hạnh phúc tới hơi nhanh thì phải, tôi cảm thấy mình hơi choáng váng.
Đang tự mình vui vẻ khó mà hãm lại được, tôi nghe hắn tiếp tục nói: “Hơn một tháng nay đã khiến ngươi mệt mỏi rồi, lại còn bị thương nằm liệt giường, dính tới không ít phiền phức, hai vợ chồng ta thật có lỗi với ngươi.”
Hắn đứng ở chỗ bài vị Phàn Thanh Thanh hai bên trái phải khom mình hành lễ với tôi.
Tôi vội vàng hai tay ôm quyền: “Không dám, ta còn phải đa tạ đại nhân cho ta một thân phận mới. Có tri châu đại nhân người bảo đảm, cứ tin tưởng ta, sau này ta và Thẩm gia không còn liên quan.”
Thẩm Niệm Ân nhìn tôi thật sâu, lại rũ mắt thở dài một tiếng: “Người của Diệp Tô đã tới được hai ngày rồi, ta vẫn khách khí mời hắn chờ tại phủ nha, nhưng khổ nỗi hôm qua hắn lại doạ dẫm ta. Hắn nói Diệp Tô phái hắn tới chuyển lời với ta, nếu ta không thả ngươi đi, chỉ sợ sau này ra đường phải cẩn thận…”
Hắn rũ mắt cười: “Xem ra vô luận là Thanh Thanh hay là ngươi, đều khiến người ta điên đảo.
“Đợi ta mời người nọ đến gặp ngươi.”
Tôi nhịn không được hỏi hắn: “Như vậy, ngài sau đó tính làm sao? Ta muốn nói. . . Phàn cô nương nếu đã. . .”
Thẩm Niệm Ân nhẹ giọng: “Cả một đêm ta đã được mở rộng tầm mắt, báo đáp cả đời cũng không đủ. Ta dù có tốt đến mấy, vẫn bất công với nàng.”
Mở rộng tầm mắt gì đó rốt cục vẫn chỉ là cái cớ, vốn là không thể chợp mắt, người không vợ ấy mà, dễ lấy chuẩn mực ra so sánh. Tôi không khỏi buồn bã, bèn khuyên hắn: “Người thì cũng đã chết rồi, dù sao thì Phàn cô nương với ngài cũng tình sâu vô cùng, nàng khuyên ngài bỏ công danh, đó là mong muốn ngài tốt hơn. Chỉ cần trong lòng vẫn nhớ đến nàng, thì ngài cần gì phải đắn đo cơ chứ. Nếu người chết là ta, ta… nếu nửa đời còn lại Diệp Tô đau khổ, ta cũng rất cảm động, nhưng lại càng đau lòng hơn.”
Trời đất, để khuyên nhủ cái con người này, tôi cũng chỉ đành mặt dày mày dạn, tuyên bố chủ quyền ngắn hạn với Diệp Tô thôi.
Thẩm Niệm Ân cũng chỉ cười cười, thấp giọng quay đầu: “Đi thôi, ta đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi, xử lý vết thương trên cổ ngươi một chút, rồi ta đi mời người kia đến.”
Tôi thở dài một hơi, theo hắn đi ra ngoài.
Tay Tử Lan run run cầm bọc kim sâm, tôi liếc một cái, tuỳ tiện chỉ bừa một nha hoàn khác đảm đương nhiệm vụ này, nói: “Ngươi định mượn đao giết người à, nhưng chỉ tiếc là kỹ thuật còn non quá! Cứ ngoan ngoãn làm nha hoàn đi, đừng nghĩ đến việc không nên nghĩ, đỡ phải ngày nào đó, mạng của mình bay đi đâu cũng không biết.”
Tử Lan cắn môi nửa ngày, bỗng oà khóc chạy ra ngoài.
Ối, trái tim thuỷ tinh mong manh dễ vỡ thế! Tôi cho rằng cái loại đồ chơi này chỉ có thể trong lồng kính nhà ấm thôi.
Thẩm Niệm Ân nói: “Đây là người của Diệp Tô hôm đó…” dĩ nhiên là người quen cũ, hắn từng cứu tôi và Khuynh Vũ lúc gặp nguy ở Thẩm gia “Nha nội cấp cao” – Phong Trường Hải.
Nơi đất khách gặp lại người quen, tôi phun ra câu chào hỏi kinh điển: “Phong đại ca, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Phong Trường Hải cười cười chắp tay với tôi: “Cô nương làm cho ta phải đợi lâu quá, ta chỉ sợ lão Tri châu khốn kiếp không chịu thả người.” Lại thấp giọng nói, “Đề phòng có biến, chúng ta nên đi ngay lúc trời tối, các huynh đệ đều đang chờ ở dọc đường, nếu hắn có chủ động tấn công cũng chẳng làm gì được chúng ta.”
Tôi lắp bắp lặp lại: “Các huynh đệ?… Ta lại làm phiền mọi người quá rồi.”
Phong Trường Hải cười mờ ám: “Nào có, vì tẩu tẩu cống hiến sức lực, bọn ta cầu còn không được!”
Tôi mất tự nhiên ho nhẹ một cái: “Diệp Tô… hắn giờ thế nào rồi?”
Phong Trường Hải nói: “Cô nương yên tâm, Diệp lão đại vẫn còn đang ở Nam Dương, một thời gian nữa mới về được, nên bọn ta đi giúp người một tay. Đội tàu đi biển đã mấy ngày ngược gió, chỉ sợ còn phải thêm mấy ngày nữa. Nói không chừng, đến lúc cô nương về còn kịp đi đón lão đại cũng nên.”
Tôi chỉ cười cười: “À…”
Tôi thừa nhận bản thân cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, lúc này còn đang nghĩ đi với bọn họ thì trốn đi lúc nào.
Nhưng vô ích, Diệp Tô còn giúp tôi một chuyện lớn như vậy, lại đang mong tôi đến được đại bản doanh của hắn ở Lạc Hà, con người nham hiểm như hắn sao có thể không cùng lúc sử dụng hai loại vũ khí lợi hại là lòng dân và ân tình đả kích tôi kia chứ, rồi sau đó tôi rơi vào tay giặc…
Tôi đã không muốn bại dưới tay hắn, lại càng không muốn đến để nghe hắn nói, ‘À, nàng cự tuyệt ta là rất tốt, bên cạnh ta cũng chẳng thiếu thứ gì, gầm trời này thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, thiếu đi một người cũng không phải không được.’
Hai loại tình huống này tôi đều không mong muốn, cho nên, tôi chỉ có thể chạy thôi.
… Tôi hẳn là một người nhu nhược.
Nhưng từ cổ chí kim, phàm là những kẻ làm anh hùng đều phải chết, những kẻ sống sót thì đều vô dụng cả. Mà làm kẻ nhu nhược vô dụng thì có gì không tốt, có khi lại có thể yên ổn sống cả một đời ấy chứ.
Nửa đêm, Phong Trường Hải mang theo tôi trèo tường ra ngoài.
Hắn vác tôi nhét vào xe ngựa, vung roi thúc ngựa đi thẳng đến bến tàu. Tôi nhất thời hoảng loạn, thật giống cái lúc tôi mới thoát khỏi Hiệt Phương Viện, cánh cửa cuộc sống mới tươi đẹp sắp mở ra, thì cho dù là vết thương trên vai chưa lành cũng đều không là gì cả.
Dọc đường đi, xe cứ đến một đoạn đường, sẽ có tiếng hô ứng, chắc đây là “các vị huynh đệ” theo hộ tống trong lời của Phong Trường Hải rồi.
Ôi ôi, khoa trương quá, tôi cảm giác mình như mệnh quan triều đình không bằng.
Thanh Đường so với Thẩm gia bảo thì nhỏ hơn một chút, chúng tôi đi chỉ khoảng một chung trà thì đến bến. Bên bờ chỉ có duy nhất một chiếc thuyền lớn, trên thuyền thỉnh thoảng có người vòng ra thám thính, như đang đợi người.
Vậy thì đại khái đây là thuyền tiếp ứng, tôi thở dài một hơi, hận không thể hát vang “Ngày giải phóng là ngày mà trời trong xanh nhất”.
Phong Trường Hải vừa nói chuyện với người trên thuyền vừa mang theo tôi bước lên ván cầu lên thuyền.
Hai chân tôi vừa chạm đến sàn thuyền, đám người trên thuyền liền vây lại, vỗ tay cười: “Cuối cùng cũng đưa được người đến, chúng ta không phụ sự mong mỏi của Diệp lão đại! Chúng tôi ngày đêm bị ngài giục giã đến phát điên, giờ thấy cô nương giống như gánh nặng trong lòng được giải toả vậy!” Lại có người vịn vào mép thuyền không ngừng hô lên, hình như là gọi anh em lên thuyền.
Chỉ một lúc sau, liền có bốn năm người đánh xe đuổi tới, đến người gõ mõ điểm canh cũng chầm chậm lên thuyền. Trên thuyền có vài tiếng huýt sáo, cầm thang dây trong tay thả xuống, một đám người thoăn thoắt leo lên.
Mấy người lên thuyền, liền đồng loạt ngồi ở trên boong thuyền cười: “Ngồi trên thuyền đợi rõ lâu, ngài mới lên thuyền nên chắc hơi khó chịu” Lại nhảy lên vây quanh tôi quan sát một vòng, tấm tắc cười đùa: “Cô nương nhìn qua đã biết không phải tầm thường, thảo nào khiến cho Diệp lão đại nhà chúng tôi nhớ mãi không quên! Chúng tôi nhất định sẽ chờ ngày cô nương lên làm chị dâu.”
Tôi cũng cười: “Các vị đại ca hiểu lầm rồi, ta chỉ vì thiếu tiền Diệp lão đại nhà các vị, hắn sợ ta chạy mất nên mới nhớ kỹ như thế!”
Mọi người lại cười ha ha: “Chờ đến lúc cô nương thành thân với Diệp lão đại thì chìa khoá rương không phải của cô à, lúc ấy thì nợ nần gì nữa?!”
Phong Trường Hải cười cười đẩy người đó ra: “Lão đại dặn dò gì mọi người quên rồi à, đi nhanh đi nhanh, mau rời bến thôi, tránh đêm dài lắm mộng!”
Mọi người cười đùa chán cũng tự tản ra làm việc của mình.
Lúc này, vang lên tiếng sáo.
Phong Trường Hải quan sát kỹ, trầm giọng: “Tên Tri châu kia đuổi tới rồi, chúng ta mau đi thôi!”
Tôi cũng nhìn thấy rồi.
Thẩm Niệm Ân mặc một bộ áo màu trắng ánh trăng, nghiêng nghiêng ngồi trên đám đá ngầm vừa nổi lên, khuôn mặt tuấn tú hơi cúi, gió lạnh khiến bộ tóc dài của hắn bay tán loạn.
Tôi cười cười với Phong Trường Hải: “Phong đại ca không cần lo lắng, hắn chỉ là đang tưởng nhớ người vợ đã mất thôi” Chỉ là đưa tiễn nàng ấy.
Tiếng sáo của hắn so với lần trước càng u buồn hơn, dường như tôi có thể nhìn thấy màu nước biếc cùng chiếc thuyền nhỏ dần dần ố vàng, giống như màu ảm đạm trong bức ảnh chụp, dần phai nhạt đi chỉ còn hai màu đen trắng đơn điệu.
Tiếng sáo uyển chuyển mà da diết, trái tim tôi bỗng nhói lên, âm ỉ đau, phảng phất như Xuân Hồng đang trong thân thể mình, nhẹ nhàng hát điệu dân ca phía Bắc.
Tôi yên lặng nắm vạt áo, nhìn hắn với ánh mắt của Xuân Hồng.
Hết một khúc, Thẩm Niệm Ân đứng dậy, từ phía xa nhìn về chỗ tôi, vạt áo màu trắng đẹp đẽ tung bay.
Chúng tôi trầm mặc nhìn nhau một lúc, mãi đến khi người nào đó trên thuyền hét lớn, Thẩm Niệm Ân mới vội vã đi mất.
Hắn đi mà không quay đầu lại lấy một lần.
Phong Trường Hải ho nhẹ, do dự hỏi tôi: “Cô nương và vị tri châu này…?”
Tôi cười: “Có gì đâu, chỉ vì ta và người vợ đã mất của hắn rất giống nhau, nên mới bị quản gia nhà hắn dùng thủ đoạn giữ lại. Cũng may hắn không có vấn đề gì, tin rằng ta không phải người vợ đã mất của hắn sống lại.”
Phong Trường Hải thở dài nhẹ nhõm, nói: “Như vậy là tốt rồi, chúng tôi còn tưởng cô nương không muốn đi cùng chúng tôi.”
Tôi cười với hắn: “Sao thế được!”
Vì rời khỏi Thanh Đường, nên lâu rồi tôi không thấy Tiểu manh điểu của mình, tôi lại móc cái còi hiệu định gọi nó tới. Nhưng tôi lại sợ nó mà đến, lại quên đường cũ bay về.
Ai dè tôi vừa mới thổi một cái, một tiếng chim hót vui sướng vang trên đỉnh đầu mình, một chú chim nhỏ lông xù lao xuống, bay quanh tôi một vòng, lại rất tự nhiên đậu trên vai tôi.
Phong Trường Hải cười nói: “Thì ra con chim này là của cô nương, thảo nào mấy ngày trước chúng tôi huýt còi lại rơi xuống, nhưng nhất định không cho ai đụng vào. Lúc ấy chúng tôi mới biết lão đại nuôi chim, mỗi ngày đều mang đậu nành rồi gạo cho nó, cũng không ép nó vào lồng.”
Tôi yêu thương sờ mỏ nó một cái, chim nhỏ cũng không biết đã bay bao lâu, so với lần trước thì đã gầy đi bao nhiêu, lông cũng bị bẩn như bị hun khói, đầu cánh còn dính chút máu.
Ống trúc đúng là trống không.
Lòng tôi như bị đâm một nhát, nhất thời không biết nên làm gì cho ổn, chỉ máy móc lấy ra chiếc khăn, nhìn đi nhìn lại lông của chim nhỏ, một lát sau mới hỏi Phong Trường Hải: “Lần cuối mọi người nhận được tin tức của Diệp Tô là lúc nào?”
Phong Trường Hải giật mình, cười nói: “Nhận được tin của lão đại là 20 ngày trước, sau đó đều là do cậu bạn nhỏ của cô nương truyền lại.”
Tôi hít sâu một hơi, cười khổ: “Chúng ta có thể đến Lạc Hà nhanh nhất là lúc nào?”
“Nếu xuôi gió xuôi nước thì sáu ngày.”
Tôi gật đầu: “Được.”
Không thể trốn thì tôi nhất định phải đi gặp hắn.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
Hai chân tôi mềm nhũn, khuỵu xuống, tay chân lạnh lẽo.
Thẩm Niệm Ân bên cạnh tôi quy củ quỳ xuống: “Cha, mẹ, con trai đã đưa con dâu hai người về rồi đây, nàng trước đã chịu nhiều khổ cực, chỉ vì con đối xử không tốt với nàng. Nhưng cũng may, con tìm được nàng rồi, nàng có thể nói chuyện cùng cha mẹ trước. Hai người chờ đến khi con trăm tuổi, cả nhà chúng ta sẽ lại đoàn tụ.”
Tôi càng nghe hắn nói tim càng lạnh, hai tay chống đất, cơ thể từ từ lùi lại.
Thẩm Niệm Ân bắt lấy cổ tay tôi: “Ngươi còn không mau thay Thanh Thanh kính trà cha mẹ?”
… Ôi, hình như tôi đã phí công khuyên nhủ hắn rồi thì phải.
Lệ rơi đầy mặt, người đọc sách gì mà lại thích động tay động chân, lại có đôi tay cứng như gọng kìm thế này, dùng sức một chút nữa chắc tay tôi gãy nát mất thôi.
Chạy không nổi, tôi bất đắc dĩ quỳ xuống, dập đầu dâng hương kính trà, không khỏi mặc niệm: “Hai vị lão gia, con dâu hai người cuối cùng đã sớm xuống tiếp chuyện hai vị rồi. Hai người không tin thì cứ nhìn bộ dạng người bên cạnh đây, có chút nào vui mừng đâu? Con tính vừa tham lam lại vừa lười nhác, nói năng không biết suy nghĩ, không phải là một người vợ tốt!”
Thẩm Niệm Ân nhìn tôi kính trà xong, lấy từ trong tay áo ra một phong thư, rút ra đọc nhỏ: “Tiểu thư Lăng gia Lăng Đang, sinh ngày mùng 10 tháng 8 năm Đại Bảo thứ 48. Năm 16 tuổi gả cho Lục gia, goá trước khi cưới. Năm 17 tuổi, dắt tiểu cô Lục Khuynh Vũ rời khỏi Thanh Đường. Lục thị giữ trinh tiết, cùng nhà chồng viết ly thư, đường ai nấy đi, không can dự vào chuyện của nhau. Cùng năm đó, Lăng thị qua Lạc Hà.”
Tôi nghe xong vài câu là thôi, đây hẳn là hắn vì tôi mà ghi chép lại.
Hắn lại trải thẳng tờ giấy, đưa cho tôi: “Đây là do Mạc Thiên Lãnh tìm thấy, là do Lục Khuynh Vũ nghĩ cho ngươi cùng ly thư kia, nàng ta muốn có xác nhận của Lục gia, ta cũng lấy thân phận tri châu xác nhận cho các ngươi. Tại văn kiện hộ tịch chỉ sai lệch một chút, phần này lại thành có lợi. Mặt khác, Vạn Dật Hầu có văn kiện thừa nhận thân phận nghĩa muội với ngươi, còn có thẻ bài, đại khái coi như tín vật đi. Đây là hắn nhờ ta giữ hộ ngươi, con dấu không có giá trị pháp lý kia bị trả về rồi, chỉ là trong bộ khoái cũng có chút sóng gió, hắn đành giao lại cho ta.”
Tôi hít sâu một hơi: Nếu trước giờ giấy tờ và tín vật ở chỗ tôi, hắn cũng chẳng quan tâm tôi đến thế.
Cùng gã Bạch Hồng kia, hắn quả nhiên là thế nhân lưu truyền.
“Đây còn có ngân phiếu một ngàn lượng, ta cũng coi như mượn hoa dâng phật, lấy của Thẩm Hồng, bồi thường tổn thất quán trà của ngươi.”
Hắn đem công văn và ngân phiếu toàn bộ cho vào phong thư, đưa cho tôi: “Ta đã giữ mọi thứ của Thanh Thanh, từ nay về sau ngươi chỉ là Lăng Đang.”
Tôi cứ thế nhận lấy phong thư, hạnh phúc tới hơi nhanh thì phải, tôi cảm thấy mình hơi choáng váng.
Đang tự mình vui vẻ khó mà hãm lại được, tôi nghe hắn tiếp tục nói: “Hơn một tháng nay đã khiến ngươi mệt mỏi rồi, lại còn bị thương nằm liệt giường, dính tới không ít phiền phức, hai vợ chồng ta thật có lỗi với ngươi.”
Hắn đứng ở chỗ bài vị Phàn Thanh Thanh hai bên trái phải khom mình hành lễ với tôi.
Tôi vội vàng hai tay ôm quyền: “Không dám, ta còn phải đa tạ đại nhân cho ta một thân phận mới. Có tri châu đại nhân người bảo đảm, cứ tin tưởng ta, sau này ta và Thẩm gia không còn liên quan.”
Thẩm Niệm Ân nhìn tôi thật sâu, lại rũ mắt thở dài một tiếng: “Người của Diệp Tô đã tới được hai ngày rồi, ta vẫn khách khí mời hắn chờ tại phủ nha, nhưng khổ nỗi hôm qua hắn lại doạ dẫm ta. Hắn nói Diệp Tô phái hắn tới chuyển lời với ta, nếu ta không thả ngươi đi, chỉ sợ sau này ra đường phải cẩn thận…”
Hắn rũ mắt cười: “Xem ra vô luận là Thanh Thanh hay là ngươi, đều khiến người ta điên đảo.
“Đợi ta mời người nọ đến gặp ngươi.”
Tôi nhịn không được hỏi hắn: “Như vậy, ngài sau đó tính làm sao? Ta muốn nói. . . Phàn cô nương nếu đã. . .”
Thẩm Niệm Ân nhẹ giọng: “Cả một đêm ta đã được mở rộng tầm mắt, báo đáp cả đời cũng không đủ. Ta dù có tốt đến mấy, vẫn bất công với nàng.”
Mở rộng tầm mắt gì đó rốt cục vẫn chỉ là cái cớ, vốn là không thể chợp mắt, người không vợ ấy mà, dễ lấy chuẩn mực ra so sánh. Tôi không khỏi buồn bã, bèn khuyên hắn: “Người thì cũng đã chết rồi, dù sao thì Phàn cô nương với ngài cũng tình sâu vô cùng, nàng khuyên ngài bỏ công danh, đó là mong muốn ngài tốt hơn. Chỉ cần trong lòng vẫn nhớ đến nàng, thì ngài cần gì phải đắn đo cơ chứ. Nếu người chết là ta, ta… nếu nửa đời còn lại Diệp Tô đau khổ, ta cũng rất cảm động, nhưng lại càng đau lòng hơn.”
Trời đất, để khuyên nhủ cái con người này, tôi cũng chỉ đành mặt dày mày dạn, tuyên bố chủ quyền ngắn hạn với Diệp Tô thôi.
Thẩm Niệm Ân cũng chỉ cười cười, thấp giọng quay đầu: “Đi thôi, ta đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi, xử lý vết thương trên cổ ngươi một chút, rồi ta đi mời người kia đến.”
Tôi thở dài một hơi, theo hắn đi ra ngoài.
Tay Tử Lan run run cầm bọc kim sâm, tôi liếc một cái, tuỳ tiện chỉ bừa một nha hoàn khác đảm đương nhiệm vụ này, nói: “Ngươi định mượn đao giết người à, nhưng chỉ tiếc là kỹ thuật còn non quá! Cứ ngoan ngoãn làm nha hoàn đi, đừng nghĩ đến việc không nên nghĩ, đỡ phải ngày nào đó, mạng của mình bay đi đâu cũng không biết.”
Tử Lan cắn môi nửa ngày, bỗng oà khóc chạy ra ngoài.
Ối, trái tim thuỷ tinh mong manh dễ vỡ thế! Tôi cho rằng cái loại đồ chơi này chỉ có thể trong lồng kính nhà ấm thôi.
Thẩm Niệm Ân nói: “Đây là người của Diệp Tô hôm đó…” dĩ nhiên là người quen cũ, hắn từng cứu tôi và Khuynh Vũ lúc gặp nguy ở Thẩm gia “Nha nội cấp cao” – Phong Trường Hải.
Nơi đất khách gặp lại người quen, tôi phun ra câu chào hỏi kinh điển: “Phong đại ca, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Phong Trường Hải cười cười chắp tay với tôi: “Cô nương làm cho ta phải đợi lâu quá, ta chỉ sợ lão Tri châu khốn kiếp không chịu thả người.” Lại thấp giọng nói, “Đề phòng có biến, chúng ta nên đi ngay lúc trời tối, các huynh đệ đều đang chờ ở dọc đường, nếu hắn có chủ động tấn công cũng chẳng làm gì được chúng ta.”
Tôi lắp bắp lặp lại: “Các huynh đệ?… Ta lại làm phiền mọi người quá rồi.”
Phong Trường Hải cười mờ ám: “Nào có, vì tẩu tẩu cống hiến sức lực, bọn ta cầu còn không được!”
Tôi mất tự nhiên ho nhẹ một cái: “Diệp Tô… hắn giờ thế nào rồi?”
Phong Trường Hải nói: “Cô nương yên tâm, Diệp lão đại vẫn còn đang ở Nam Dương, một thời gian nữa mới về được, nên bọn ta đi giúp người một tay. Đội tàu đi biển đã mấy ngày ngược gió, chỉ sợ còn phải thêm mấy ngày nữa. Nói không chừng, đến lúc cô nương về còn kịp đi đón lão đại cũng nên.”
Tôi chỉ cười cười: “À…”
Tôi thừa nhận bản thân cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, lúc này còn đang nghĩ đi với bọn họ thì trốn đi lúc nào.
Nhưng vô ích, Diệp Tô còn giúp tôi một chuyện lớn như vậy, lại đang mong tôi đến được đại bản doanh của hắn ở Lạc Hà, con người nham hiểm như hắn sao có thể không cùng lúc sử dụng hai loại vũ khí lợi hại là lòng dân và ân tình đả kích tôi kia chứ, rồi sau đó tôi rơi vào tay giặc…
Tôi đã không muốn bại dưới tay hắn, lại càng không muốn đến để nghe hắn nói, ‘À, nàng cự tuyệt ta là rất tốt, bên cạnh ta cũng chẳng thiếu thứ gì, gầm trời này thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, thiếu đi một người cũng không phải không được.’
Hai loại tình huống này tôi đều không mong muốn, cho nên, tôi chỉ có thể chạy thôi.
… Tôi hẳn là một người nhu nhược.
Nhưng từ cổ chí kim, phàm là những kẻ làm anh hùng đều phải chết, những kẻ sống sót thì đều vô dụng cả. Mà làm kẻ nhu nhược vô dụng thì có gì không tốt, có khi lại có thể yên ổn sống cả một đời ấy chứ.
Nửa đêm, Phong Trường Hải mang theo tôi trèo tường ra ngoài.
Hắn vác tôi nhét vào xe ngựa, vung roi thúc ngựa đi thẳng đến bến tàu. Tôi nhất thời hoảng loạn, thật giống cái lúc tôi mới thoát khỏi Hiệt Phương Viện, cánh cửa cuộc sống mới tươi đẹp sắp mở ra, thì cho dù là vết thương trên vai chưa lành cũng đều không là gì cả.
Dọc đường đi, xe cứ đến một đoạn đường, sẽ có tiếng hô ứng, chắc đây là “các vị huynh đệ” theo hộ tống trong lời của Phong Trường Hải rồi.
Ôi ôi, khoa trương quá, tôi cảm giác mình như mệnh quan triều đình không bằng.
Thanh Đường so với Thẩm gia bảo thì nhỏ hơn một chút, chúng tôi đi chỉ khoảng một chung trà thì đến bến. Bên bờ chỉ có duy nhất một chiếc thuyền lớn, trên thuyền thỉnh thoảng có người vòng ra thám thính, như đang đợi người.
Vậy thì đại khái đây là thuyền tiếp ứng, tôi thở dài một hơi, hận không thể hát vang “Ngày giải phóng là ngày mà trời trong xanh nhất”.
Phong Trường Hải vừa nói chuyện với người trên thuyền vừa mang theo tôi bước lên ván cầu lên thuyền.
Hai chân tôi vừa chạm đến sàn thuyền, đám người trên thuyền liền vây lại, vỗ tay cười: “Cuối cùng cũng đưa được người đến, chúng ta không phụ sự mong mỏi của Diệp lão đại! Chúng tôi ngày đêm bị ngài giục giã đến phát điên, giờ thấy cô nương giống như gánh nặng trong lòng được giải toả vậy!” Lại có người vịn vào mép thuyền không ngừng hô lên, hình như là gọi anh em lên thuyền.
Chỉ một lúc sau, liền có bốn năm người đánh xe đuổi tới, đến người gõ mõ điểm canh cũng chầm chậm lên thuyền. Trên thuyền có vài tiếng huýt sáo, cầm thang dây trong tay thả xuống, một đám người thoăn thoắt leo lên.
Mấy người lên thuyền, liền đồng loạt ngồi ở trên boong thuyền cười: “Ngồi trên thuyền đợi rõ lâu, ngài mới lên thuyền nên chắc hơi khó chịu” Lại nhảy lên vây quanh tôi quan sát một vòng, tấm tắc cười đùa: “Cô nương nhìn qua đã biết không phải tầm thường, thảo nào khiến cho Diệp lão đại nhà chúng tôi nhớ mãi không quên! Chúng tôi nhất định sẽ chờ ngày cô nương lên làm chị dâu.”
Tôi cũng cười: “Các vị đại ca hiểu lầm rồi, ta chỉ vì thiếu tiền Diệp lão đại nhà các vị, hắn sợ ta chạy mất nên mới nhớ kỹ như thế!”
Mọi người lại cười ha ha: “Chờ đến lúc cô nương thành thân với Diệp lão đại thì chìa khoá rương không phải của cô à, lúc ấy thì nợ nần gì nữa?!”
Phong Trường Hải cười cười đẩy người đó ra: “Lão đại dặn dò gì mọi người quên rồi à, đi nhanh đi nhanh, mau rời bến thôi, tránh đêm dài lắm mộng!”
Mọi người cười đùa chán cũng tự tản ra làm việc của mình.
Lúc này, vang lên tiếng sáo.
Phong Trường Hải quan sát kỹ, trầm giọng: “Tên Tri châu kia đuổi tới rồi, chúng ta mau đi thôi!”
Tôi cũng nhìn thấy rồi.
Thẩm Niệm Ân mặc một bộ áo màu trắng ánh trăng, nghiêng nghiêng ngồi trên đám đá ngầm vừa nổi lên, khuôn mặt tuấn tú hơi cúi, gió lạnh khiến bộ tóc dài của hắn bay tán loạn.
Tôi cười cười với Phong Trường Hải: “Phong đại ca không cần lo lắng, hắn chỉ là đang tưởng nhớ người vợ đã mất thôi” Chỉ là đưa tiễn nàng ấy.
Tiếng sáo của hắn so với lần trước càng u buồn hơn, dường như tôi có thể nhìn thấy màu nước biếc cùng chiếc thuyền nhỏ dần dần ố vàng, giống như màu ảm đạm trong bức ảnh chụp, dần phai nhạt đi chỉ còn hai màu đen trắng đơn điệu.
Tiếng sáo uyển chuyển mà da diết, trái tim tôi bỗng nhói lên, âm ỉ đau, phảng phất như Xuân Hồng đang trong thân thể mình, nhẹ nhàng hát điệu dân ca phía Bắc.
Tôi yên lặng nắm vạt áo, nhìn hắn với ánh mắt của Xuân Hồng.
Hết một khúc, Thẩm Niệm Ân đứng dậy, từ phía xa nhìn về chỗ tôi, vạt áo màu trắng đẹp đẽ tung bay.
Chúng tôi trầm mặc nhìn nhau một lúc, mãi đến khi người nào đó trên thuyền hét lớn, Thẩm Niệm Ân mới vội vã đi mất.
Hắn đi mà không quay đầu lại lấy một lần.
Phong Trường Hải ho nhẹ, do dự hỏi tôi: “Cô nương và vị tri châu này…?”
Tôi cười: “Có gì đâu, chỉ vì ta và người vợ đã mất của hắn rất giống nhau, nên mới bị quản gia nhà hắn dùng thủ đoạn giữ lại. Cũng may hắn không có vấn đề gì, tin rằng ta không phải người vợ đã mất của hắn sống lại.”
Phong Trường Hải thở dài nhẹ nhõm, nói: “Như vậy là tốt rồi, chúng tôi còn tưởng cô nương không muốn đi cùng chúng tôi.”
Tôi cười với hắn: “Sao thế được!”
Vì rời khỏi Thanh Đường, nên lâu rồi tôi không thấy Tiểu manh điểu của mình, tôi lại móc cái còi hiệu định gọi nó tới. Nhưng tôi lại sợ nó mà đến, lại quên đường cũ bay về.
Ai dè tôi vừa mới thổi một cái, một tiếng chim hót vui sướng vang trên đỉnh đầu mình, một chú chim nhỏ lông xù lao xuống, bay quanh tôi một vòng, lại rất tự nhiên đậu trên vai tôi.
Phong Trường Hải cười nói: “Thì ra con chim này là của cô nương, thảo nào mấy ngày trước chúng tôi huýt còi lại rơi xuống, nhưng nhất định không cho ai đụng vào. Lúc ấy chúng tôi mới biết lão đại nuôi chim, mỗi ngày đều mang đậu nành rồi gạo cho nó, cũng không ép nó vào lồng.”
Tôi yêu thương sờ mỏ nó một cái, chim nhỏ cũng không biết đã bay bao lâu, so với lần trước thì đã gầy đi bao nhiêu, lông cũng bị bẩn như bị hun khói, đầu cánh còn dính chút máu.
Ống trúc đúng là trống không.
Lòng tôi như bị đâm một nhát, nhất thời không biết nên làm gì cho ổn, chỉ máy móc lấy ra chiếc khăn, nhìn đi nhìn lại lông của chim nhỏ, một lát sau mới hỏi Phong Trường Hải: “Lần cuối mọi người nhận được tin tức của Diệp Tô là lúc nào?”
Phong Trường Hải giật mình, cười nói: “Nhận được tin của lão đại là 20 ngày trước, sau đó đều là do cậu bạn nhỏ của cô nương truyền lại.”
Tôi hít sâu một hơi, cười khổ: “Chúng ta có thể đến Lạc Hà nhanh nhất là lúc nào?”
“Nếu xuôi gió xuôi nước thì sáu ngày.”
Tôi gật đầu: “Được.”
Không thể trốn thì tôi nhất định phải đi gặp hắn.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!